Cuộc Sống Làm Ruộng Hàng Ngày Sau Khi Lấy Tướng Quân


Lạc Chân hoảng sợ, nhanh chóng dùng tay nắm lấy quần áo của người bên dưới vì sợ rơi xuống.

Tấm rèm trước mặt bay phấp phới, cô chỉ có thể nhìn thấy những mảng gạch lớn màu xanh lướt qua.

Giữa sự giao thoa của ánh sáng và bóng tối, vạn vật biến thành một cái bóng mờ ảo,   Trì Trường Thanh tốc độ rất nhanh, bước đi như gió, một tay cõng Lạc chân, một tay cầm kiếm, lao ra khỏi đám binh lính đang bao vây chặn đường.

Quần áo cưới đều nhuộm màu đỏ thẫm, tấm màn che mắt lạc Chân bị kiếm xé rách, máu đỏ tươi bắn tung tóe, những đốm lửa từ lỗ trên tấm màn chiếu vào, rơi vào đôi mắt trong veo của cô gái.

Cô nhìn thấy bên ngoài biển lửa, cùng với những thanh kiếm sắc bén và áo giáp sắt, mùi máu nồng nặc xuyên qua từng lỗ hổng khiến cô khó thở, vô số kẻ truy đuổi lần lượt lao về phía bên này, hét lên muốn giết Chấn động bầu trời, ánh lửa lờ mờ chiếu sáng toàn bộ phủ như ban ngày, kiếm quang của Trì Trường Thanh chạm vào nơi nào, máu bắn tung tóe ba thước, binh lính giống như những sợi lúa mì rơi xuống, không thể chống trả.Cuối cùng bọn họ đều sợ hãi, nhưng lại tránh xa không dám đến gần, Trì Trường Thanh còn sót lại chút sức lực, vì thế khi nhìn thấy cảnh tượng này, hắn nhếch miệng cười, vốn dĩ hắn nhìn vô cùng tuấn mỹ, nhưng bởi vì trận chiến vừa rồi, trên mặt hắn không thể tránh khỏi nhuốm rất nhiều máu, nụ cười như vậy trông giống như ngọc diện tu la đòi mạng,bọn họ vô cùng sợ hãiĐang lúc ấy thì, một chút tiếng xé gió hưu nhiên truyền tới, xé nát không khí, mũi tên sắc bén trong nháy mắt phóng ra ánh sáng lạnh lẽo, như muốn xuyên qua mắt lạc chân, cô kinh ngạc đến mức toàn thân cứng đờ, nhưng lại bị Trì Trường Thanh cõng trên vai.


Cô thậm chí còn không thể trốn tránh.

Cô chỉ có thể vô thức nhắm chặt mắt lại, nhưng cơn đau mà cô tưởng tượng đã lâu không xuất hiện,Lạc Chân cẩn thận mở mắt ra, liền thấy đầu mũi tên nhọn đang ở rất gần cô.

, chỉ cách cô một sợi tóc.

Bàn tay nhuốm máu đang nắm chặt mũi tên.

Đó là Trì Trường Thanh, Hắn lại tay không bắt được bay mũi tên! Mọi người đều sửng sốt,nhưng Trì Trường Thanh không còn do dự nữa mà dùng tay hất bay mũi tên.


Hắn bay ra ngoài, một người lính hét lên và ngã ngửa, ôm cái cổ đầy máu của anh ta, khiến đám đông náo loạn.Lợi dụng khoảng trống này, Trì Trường Thanh ôm chặt người trên vai và mở ra một đường máu.

Hắn gọn gàng nhảy vào màn đêm, trong nháy mắt biến mất,Lạc Chân bị Trì Trường Thanh cõng, chạy một mạch, nàng cảm giác được nội tạng đều hỗn loạn, nhưng lại không phát ra bất kỳ thanh âm nào.

Cũng không dám nói lời nào mà chỉ cắn chặt môi dưới, hai tay nắm lấy quần áo trên vai và lưng, sợ lát sau sẽ bị ném xuống như một cái bao tải giẻ rách.

Trì Trường Thanh lựa chọn một con hẻm vắng để đi , cho đến khi động tĩnh của những kẻ truy đuổi phía sau biến mất, hắn mới chợt nhận ra cô gái trên vai mình bất động và không phát ra âm thanh, trái tim Trì Trường Thanh hơi thắt lại, nghĩ đến chuyện gì đó đã xảy ra, hắn lập tức đặt cô xuống dựa vào tường, hạ giọng, nói nhỏ: “cô câm, nàng bị sao vậy? Lạc Chân không cử động cũng không nói, Trì Trường Thanh thậm chí không nghe thấy tiếng thở của nàng.

Ánh trăng nhàn nhạt rơi xuống, lông mày hán nhíu chặt, sau đó nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, nhẹ nhàng quay về phía sau.

Bị bắt đi, toàn thân cô gái mảnh khảnh đột nhiên run lên, dường như cuối cùng cũng tỉnh táo trở lại, cơ thể căng thẳng đột nhiên thả lỏng, gần như ngã xuống đất, thở hổn hển nặng nề như thể đang sống sót sau một thảm họa Trì Trường Thanh thấy vậy mày kiếm khẽ nhíu nói: “tiểu câm, sao nàng lại mảnh khảnh như vậy? "..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận