Cuộc Sống Làm Ruộng Hàng Ngày Sau Khi Lấy Tướng Quân


Khi hai gương mặt xa lạ Lạc Chân và Trì Trường Thanh xuất hiện, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, ánh mắt đều tập trung vào hai người, người đàn ông trung niên bưng bát ngồi trên bệ đá hỏi: “Tùng Tử, là Đây là gia đình từ Tiêu Kiều Loan trở về? Bình Nhị bá? ”Trì Tùng cười đáp: “Đúng vậy, hắn mới từ kinh trở về.”Người đàn ông trung niên hừ một tiếng, nhìn Trì Trường Thanh, nói: “Ngươi đến từ một nơi rộng lớn, sao lại quay lại ngóc ngách núi của chúng ta?”“Nhị Canh, ngươi nói sai rồi,”một ông già đối diện gắp hai ngụm cơm, bất mãn nói: “Góc núi của chúng ta làm sao vậy? "? Đất và nước tốt, chúng ta có núi để sống, không cần phải lo lắng gì cả.

Ngươi biết cái quái gì?"Người đàn ông trung niên cong môi nói: " Ta phải nói, ngày nào ta đi trong thành ở, đời này liền không trở lại, làm người trong thành không tốt sao ?"  Nói xong,hắn ta nhanh chóng ăn xong và nói với Trì Tùng : "Tùng Tử, cậu nhớ nói với Cha ngươi một tiéng, lát nữa thúc sang mượn cái cày nhé”.Trì Tùng đồng ý và dẫn Trì Trường Thanh và Lạc Chân vào làng.

Họ đi xa hơn, Lạc Chân vẫn có thể cảm nhận được những ánh mắt tò mò lướt qua mình, nhưng vô tình họ lại mang đến cho dân làng những điều mới mẻ để nói.Môt người phụ nữ đang cho con ăn chặc lưỡi nói: "Vừa rồi các ngườ có thấy rõ tiểu nương tử đó không? Nàng ấy xinh quá.

Ta chưa từng thấy ai đẹp như vậy."Một người phụ nữ trong sân bên cạnh nói: "Ta Không nhìn rõ cô ấy.


Cô ấy nhỏ con, bị hai người kia che mất.

Cô ấy trông gầy gò và thậm chí không có ba lạng thịt trên người.

Sinh con có khó không? "Sau khi nghe xong, người phụ nữ lên tiếng trước đó nói: "nhưng mà lại sinh được gương mặt này, chậc chậc..."Cô giả vờ có ý tứ: "Không biếtsẽ gây ra phiền toái gì đâu."Người phụ nữ bên cạnh nghe vậy, lập tức nghĩ tới điều gì, nhìn chồng mình ở bên cạnh, lại thấy hắn ta đang vươn cổ nhìn về phía con đường cuối thôn.Hắn ta có thể mơ hồ nhìn thấy Trì Tùng đang dẫn mọi người cách đó không xa, đi ở giữa là chàng trai trẻ đã trở về, người phụ nữ mà hắn đang cầm bằng tay trái mặc một bộ váy trơn, cô mặc một bộ váy sặc sỡ, dáng người mảnh khảnh và yêu kiều, uyển chuyển như cành liễu yếu ớt trước gió, chỉ cần nhìn bóng lưng của cô cũng đủ khiến người ta mê mẩn. Người phụ nữ này chưa từng đọc sách, cũng không có kiến thức, chỉ biết cô con dâu nhỏ tuổi này nhất định rất xinh đẹp, huống chi chồng cô còn đang vươn cổ nhìn cô, không nói một lời, cô đưa tay véo tai hắn , nghiêm mặt nói: "chàng đang nhìn cái gì vậy, đang nhìn cái gì vậy?!"Chồng cô hét lên đau đớn nói: "Ta không có nhìn! Đồ đàn bà đanh đá,bỏ tay ra!"Người phụ nữ càng tức giận hơn, vặn vẹo tai hắn "180" quay một vòng và chửi: "Chàn nóng lòng muốn nhìn thấy mặt cô ta à? Chàng có nghĩ là ta không?" ta bị mù à?!" Hai người bắt đầu cãi vã, làm ầm ĩ thì người phụ nữ đang cho đứa trẻ ăn thấy tổ ong sắp vỡ, liền nhanh chóng bế con lên và đi vào nhà.

Khi dân làng nhìn thấy chuyện gì đã xảy ra xảy ra, tất cả họ đều về nhà với bát trên tay.Nghe nói Trì Tùng và Trì Trường Thanh về tới nhà, có một đứa bé bốn, năm tuổi đang ngồi ở ngưỡng cửa, chăm chú gặm ngón tay, khi có người đến, nó ngẩng đầu lên kêu: "Thúc ơi!Trì Tùng cúi xuống bế bé lên nói: "Sao cháu lại ngồi đây? Cẩn thận kẻo lạnh mông đấy.Cha cháu về chưa?"Bé con Chỉ tay, vừa tò mò nhìn hai người xa lạ, vừa thấp giọng đáp: “Cha vừa về.”Trì Tùng dẫn đầu đi vào cửa, Lạc Chân theo tay áo Trì Trường Thanh đi vào trong sân, lặng lẽ nhìn bốn phía.


Sân khá rộng, vuông vắn, bên tường trồng vài cây, dưới gốc cây có một cối xay đá, cô nhìn chằm chằm cối xay đá mấy lần, từ trong phòng lại có thêm hai người nữa đi ra, một người chính là ông lão Lạc Chân từng thấy vừa rồi, ông ấy chống gậy, trên mặt nở nụ cười hiền lành, nói với Trì Trường Thanh: “ tới rồi, vào nhà nhanh lên.Lại nhìn Lạc Chân, "Ồ", nói: "đây là..." "Cô ấy là nương tử của Trường Thanh ca !" Trì Tùng nói lớn tiếng, sau đó ôm đứa bé vào nhà.Ông lão cười, nếp nhăn trên mặt dịu đi, nhìn Trì Trường Thanh nói: “Được, được, mau vào đi.”Vừa dẫn đường vừa chỉ vào thiếu niên bên cạnh, giải thích cho hai người.

trong số họ: "Đây là Trì Bạch, cháu trai lớn của ta."Trì Bạch và Trì Tùng trông có vẻ giống nhau, nhưng khỏe mạnh và cao lớn hơn, tính tình cũng có vẻ ổn định hơn, cười nói: "Gọi ta là Bạch Thất ca .Trì Trường Thanh đi theo, một đám người tiến vào phòng, một cô gái trẻ bưng bát đĩa từ trong phòng đi ra, nhiệt tình chào đón mấy người ngồi xuống.Lạc Chân chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, ôm tay áo Trường Thanh, vô thức nghiêng người về phía hắn, lúc Lạc phủ đang ăn cơm, mặc dù cả nhà cùng ngồi ăn, nhưng cũng không ồn ào như thế này, có gà mái kêu cục cục trên mặt đất, đang tìm đồ ăn.Trì Trường Thanh hơi nghiêng đầu, nhận ra sự căng thẳng của cô, liền đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô, ngồi xuống, người phụ nữ nhìn thấy Lạc Chân, cười nói: “Nương tử Trường Thanh đẹp quá, Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy một người xinh đẹp như vậy."Giọng nói của cô ấy dày, nhưng may mắn thay cô ấy không nói quá nhanh.

Lạc Chân mặc dù khó nghe nhưng cô ấy biết người đối diện đang nói chuyện với mình, vì vậy cô ấy mím môi.


môi và mỉm cười lịch sự.Người nhà quê tính tình giản dị, rất nhiệt tình, ăn uống cũng sôi nổi, Trì Trường Thanh và Lạc Chân không hề cảm thấy bị bỏ rơi, nhưng Lạc Chân vốn quen ăn cơm trong nhà, trong bàn không ai nói chuyện.

Im lặng và rất yên tĩnh, nhưng ở đây lại khác, gia đình đang thoải mái trò chuyện và nói về những điều thú vị trong khu phố, Lạc Chân đang cầm đũa, cảm thấy có chút xấu hổ.Thấy cô ăn uống chậm rãi rụt rè, con dâu của trưởng thôn rất nhiệt tình nói: “Nương tử Trường Thanh,thấy đồ ăn không hợp khẩu vị sao? Đây đều là rau trồng ở nhà.

"Không có gì hay ho cả.

Nếu con thấy không ngon thì dì làm món khác cho con nhé”.Lần này cô nói rất nhanh , Lạc Chân có chút bối rối, không biết nên phản ứng thế Trì Trường Thanh lập tức trả lời thay nàng: “Không cần đâu, nàng luôn ăn như vậy, ăn chậm rãi, cảm ơn dì nhiều.”Con dâu trưởng thôn cười: “Thì ra là bụng mèo.

Nhìn xem.” Gầy thế này, ăn nhiều một chút."Nói xong, cô cầm một đôi trứng tráng đặt vào trong bát Lạc Chân, cười nói: "Ăn đi."Lạc Chân có chút kinh ngạc, bất đắc dĩ nhìn Trì Trường Thanh.


Ngày xưa mẹ cô cũng từng nhặt rau cho cô, ca ca cô cũng làm như vậy với cô, nhưng chưa từng có người lạ nào gắp rau cho cô, Lạc Chân không biết phải làm như nào,cô không ăn chung đũa với người khác.Anh thở dài trong lòng, lấy miếng trứng tráng cho cô, xin lỗi con dâu trưởng thôn: “Dì, trên đường nàng ấy bị cảm lạnh, đại phu dặn nàng ấy không nên ăn trứng.”Con dâu trưởng thôn nghe vậy, vội vàng nói: “Đã đã đại phu nói vậy thì chúng ta đừng ăn nữa, ăn món khác đi.”Trì Trường Thanh sợ nàng lại gắp đồ ăn cho Lạc Chân, liền mỉm cười.

Nói: “Cám ơn dì, ta sẽ chiếu cố cho dì.”Nói xong, hắn nhìn Lạc Chân nhẹ giọng nói: “Cứ ăn cơm xong đi.”Lạc Chân hiểu ý của hắn, ăn xong mọi người sẽ khôn gắp đồ ăn cho cô, cô vội vàng gật đầu, ngoan ngoãn bưng bát, ăn xong khoanh tay ngồi đó nhìn Trì Trường Thanh ăn.Động tác của nàng nhẹ nhàng, phong thái tao nhã, ngồi trong căn nhà bằng đất ở nông thôn này, nàng có cảm giác như đang ở trong cung ngọc và điện vàng, nàng không hề có chút bất kính nào, xem ra nàng rất tốt- được nuôi dưỡng trong gia đình tốt, được trưởng thôn và gia đình ông đánh giá cao,ông cũng rất thích cô, đặc biệt là con dâu của trưởng thôn, người hết lời khen ngợi Chí Trường Thanh và ca ngợi Lạc Chân lên trời.Lạc Chân nghe xong thì có chút bối rối, nhưng Trì Trường Thanh trên mặt lại lộ ra nụ cười nhẹ, nhìn rất khiêm tốn, đồng thời trong lòng lại có một loại cảm giác thỏa mãn kỳ lạ.Sau bữa trưa, trưởng thôn nói với hai anh em Trì Tùng và Trì Bạch: “Trường Thanh vừa mới từ ngoại thành về, nhà tổ ở Tiểu Kiều Loan đã bị bỏ hoang nhiều năm rồi, tự mình dọn dẹp cũng không được, vậy hai huynh đệ các ngươi có thể tới đó." Giúp ta một việc, sửa mái nhà, dọn dẹp nhà cửa."Hắn nói, hỏi Trì Trường Thanh: "Ta sợ một ngày không đủ thời gian, Hay là như vậy đi." Hai người ở lại với ta mấy ngày nữa nhé?"Trì Trường Thanh nghe vậy liền từ chối: "Sao có thể như vậy được,thật là phiền phức mọi người, ta chiều sẽ đi trấn trên một chuyến."Về phần mảnh sân nhỏ tồi tàn của họ, nếu họ thật sự muốn tự mình dọn dẹp thì e rằng không biết phải dọn trong bao lâuLão thôn trưởng còn muốn thuyết phục hắn mấy lần, nhưng thấy Trì Trường Thanh từ chối, hắn đành phải buông tha, lại thuyết phục: “Vậy để Tùng Tử dẫn ngươi đi, ngươi mới từ nơi khác trở về.” Ta sợ ngươi không biết đường.”Lần này Trì Trường Thanh Thanh không cự tuyệt nữa, tạ ơn rồi cùng Lạc Chân rời đi, Trì Tùng cũng đi theo, hắn cũng muốn dẫn hai người vào trấn.

.Sau khi mọi người giải tán, con dâu của trưởng thôn bắt đầu dọn dẹp bát đĩa còn sót lại trên bàn, cô nhìn thấy thứ gì đó được đặt ở nơi Trì Trường Thanh vừa ngồi, cô nhìn xung quanh thì thấy một đống đồng.

tiền xu,có chùng mấy chục đồng.Cô vội vàng chộp lấy đồng tiền, gọi cho lão thôn trưởng: "Cha, số tiền này từ đâu đến?"Lão thôn trưởng nhìn qua nói: "Là của Trường Thanh sao? Tiểu tử này sao lại khách khí như vậy?"Vừa nói, anh vừa gọi Trì Bạch,bảo hắn gửi tiền lại cho Trì Trường Thanh, Trì Bạch lập tức đi đến vịnh Tiểu Kiều, từ xa,hắn nghe thấy có tiếng nói từ đó truyền đến, giống như có người đang cãi nhau lớn tiếng.Hắn đi được vài bước thì phát hiện tiếng cãi vã đang đến từ sân của Trì Trường Thanh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận