Cuộc Sống Làm Ruộng Hàng Ngày Sau Khi Lấy Tướng Quân


Lạc Chân gật đầu, vui vẻ nằm ở bên cửa sổ xnàng lại.bởi vì Lạc Chân bị bệnh nên cần ăn chút gì đó nhẹ nhàng, buổi trưa hắn vẫn ăn cháo trắng và bánh bao, nhưng lần này bánh bao có màu trắng, giống như bánh bao mà Lạc Chân từng thấy trước đó, trì trường thanh nhẹ nhàng gõ mặt bàn một cái, nói: "Làm sao không ăn?"Lạc Chân ngập ngừng cầm lấy cháo nhấp một ngụm, sau đó cô nhìn thấy một đôi đũa đang gắp một chiếc bánh bao đặt lên đĩa trước mặt.

Trì Trường Thanh nói: “đây là mì trắng.” Bánh bao hấp, ăn đi.”Lạc Chân gật đầu, nhận lấy cắn một miếng nhỏ, trong miệng rất thơm, nhai kỹ lại có chút ngọt ngào.

Quả thực nó còn ngon hơn cả món bánh bao hấp buổi sáng.

Trì Trường Thanh ngồi ở đối diện, nhìn nàng ăn xong cháo và bánh bao, mới hài lòng cầm đũa ăn.Cô yếu ớt như vậy, nhưng lại thật dễ nuôi.Sau bữa trưa, lão đại phu được mời tới, khi bước vào, ông nhìn Lạc Châ, mỉm cười hỏi: "phu nhânuống thuốc chưa?" Lạc Chân gật đầu,lão đại phu vui vẻ vuốt vào bộ râu trắng của mình.


Nói: “sắc mặt phu nhân vẫn tốt, ta nghĩ vài ngày nữa sẽ bình phục.”Trì trường thanh ở một bên nói: “bây giờ ta muốn phiền lão đại phu đi qua, ta muốn hỏi,...!Thê tửta trước đây vô tình nuốt phải thuốc độc, chở nên không nói, không biết đại phu có thể chữa khỏi cho nàng ấy không?"Vị lão đại phu trừng hai mắt nói: "Ăn lầm độc vật”.Trì Trường Thanh gật đầu, và lão đại phu vội vàng hỏi: "đó là loại độc gì? Xảy ra khi nào? Lúc đó ngươi có triệu chứng gì?"Trì Trường Thanh dừng một chút, trả lời: "Nàng ấykhông thể nói chính xác đó là loại độc gì.

Nó nửa tháng xảy ra, triệu chứng gì..."hắn không nói ra được, đành phải nhìn Lạc Chân.

Lạc Chân vội vàng lắc đầu, Trì Trường Thanh đành phải nói: "không có triệu chứng gì cả.

Trong một đêm đột nhiên bị câm, không nói ra lời.”Lão Đại Phu lại hỏi: “lúc đó có nhìn thấy máu không?”   Trì Trường Thanh lại liếc nhìn Lạc Chân , Lạc Chân cẩn thận suy nghĩ một chút.

Kể từ ngày gia đình cô bị tống vào ngục, cô đột ngột thay đổi, dù có đau khổ một chút nhưng không có một giọt máu nào, ngoại trừ vài vết va chạm, nên lắc đầu.Trì Trường Thanh nói: “không có.”Lão Đại Phu cau mày, có chút trách móc nhìn hắn, bất mãn nói: “ Ngươi là một người chồng, vợ ngươi đã xảy ra chuyện, sao lại không biết gì về chuyện đó.” Thường thanh không nói nên lời, lão đại phu có lẽ cho rằng hắn rất vô dụng, nhất định là một kẻ vô tâm vô phế, cho nên không để ý tới hắn, nhìn Lạc Chân bằng ánh mắt nhân từ hơn, thương hại hơn, hạ giọng nói: : "phu nhân hiện tại có cảm thấy khó chịu không?"Lạc Chân lại lắc đầu, ngoại trừ cảm giác chóng mặt và suy nhược nói chung do sốt thương hàn gây ra, nàng không cảm thấy khó chịu gì, Lão Đại Phu đột nhiên nhíu mày, bắt mạch cho nàng lần nữa.

Kết quả là mạch đập không có vấn đề gì khác, nhìn vẻ mặt của Lạc Chân , cô gái đang khẩn trương nhìn lão bằng đôi mắt sáng như nước mùa thu, nếu lãokhông tin chắc rằng cô không thể nói được thì lão suýt chút nữa nghi ngờ mình bị Trường Thanh lừaLão có chút bối rối, không quyết định được, một lát sau Lão nói với Trì Trường Thanh : “xin thứ lỗi cho y thuật của ta kém cỏi, ta thật sự không biết rõ bệnh câm của phu nhân ngươi từ đâu đến, xnàng mạch đập thì không phải.” Xnàng ra nàng giống như bị trúng độc." Trì Trường Thanh căng thẳng trong lòng, thoạt nhìn không giống như bị trúng độc, chẳng lẽ là vấn đề gì khác?Vị Đại phu già nói thêm: “có lẽ là do y thuật của t kém, nhưng ta ẫn đề nghị sau khi khỏi bệnh thương hàn, ngươi nên đưa vợ mình đến một y quánlớn trong thị trấn để khám.

Đừng chậm trễ.” .”Trì Trường Thanh hỏi: “"Thực không dám giấu giếm, vợ chồng ta là người nơi khác, không quen thuộc với nơi này, xin thỉnh Lão Đại Phu chỉ đường cho ta, ta sẽ rất cảm kích.”Ước chừng là nhìn hắn thái độ rất tốt, lão đại phu sắc mặt hòa hoãn không ít nói: "sau khi rời khỏi Cư trấn của chúng ta, hãy đi theo con đường lớnvà đi về phía nam, cách đó khoảng hai trăm dặm là trấn lâm dương, nơi đó nhất định là có đại y quán".Trì Trường Thanh cảm ơn.


Trước khi rời đi, Lão đại phu không quên khuyên hắn nên quan tâm đến vợ mình nhiều hơn.

Lời nói của lão giống như một hắn là người đàn ông vô trách nhiệm và vô tâm.

Trường thanh trường thanh không có biện hộ mà đồng ý, Lão Đại Phu hài lòng rời đi. Đưa Đại phu ra khỏi quán trọ, Trì Trường Thanh quay lại cửa phòng, do dự một lát, mở cửa ra, nhìn thấy cô gái nằm ở trước cửa sổ, quay lưng về phía anh, bất động.

Phía sau nhìn bầu trời mờ mịt, rất cô đơn và lạnh lẽo.Chắc lại khóc nữa.Trì Trường Thanh nghĩ vậy, chậm rãi đi tới, tâm tình lại không tốt, hắn nghĩ nếu mời đại phu tới thì ít nhất có thể kê đơn và uống một ít thuốc để chữa trị, nhưng hắn không ngờ rằng cuối cùng cũng không có gì, hiển nhiên là hắn có chút thất vọng, huống chi là Lạc Chân , hắn gần như có thể tưởng tượng được, cô gái trong mắt hy vọng dần dần biến mất, cuối cùng biến thành một vẻ mặt u ám.Hắn đến gần hơn, sau đó nói: "Nàng..."Lạc Chân nghe thấy tiếng anh liền quay đầu lại, quầng mắt có chút đỏ lên, nhưng cô không thực sự khóc, lần này Trì Trường Thanh thực sự rất ngạc nhiên, lần nào cũng vậy.

Hắn tưởng cô sẽ khóc, cô không khóc, rồi khi hắ không chuẩn bị trước, cô lại bắt đầu rơi nước mắt mà không rõ lý do.Có phải tất cả phụ nữ đều khó nắm bắt?  Khi Đại phu nói vô phương cứu chữa Lạc Chân cũng không buồn bã, nhưng cô đã chuẩn bị sẵn sàng, trước đây cô ở trong phủ, bếp sau có một đầu bếp, món ăn và đồ ăn cô nấu đều đặc biệt.


Ngon quá, Lạc Chân rất thích, lỡ như vô tình gặp cô trong nhà sẽ dừng lại chào hỏi và nói chuyện với cô.  Người đầu bếp tuy câm nhưng lại rất nổi tiếng, gặp người lúc nào cũng tươi cười, trong nhà rất nhiều người hầu đều thích cô, Lạc Chân từng hỏi cô có muốn xin thầy thuốc chữa bệnh câm cho cô không  Người đầu bếp ra hiệu từ chối, người hầu thân cận giải thích rằng bệnh câm không dễ chữa, gia đình cô ngày xưa rất giàu có nhưng để chữa khỏi bệnh cho cô, gia đình cô đã tiêu hết tiền.

Khắp miền bắc, thậm chí có một lão đạiphu đã nghỉ hưu về quê, cuối cùng cũng không khỏi bệnh nên phải ra ngoài kiếm sống.  Có lẽ là do hoàn cảnh của người đầu bếp, lúc biết mình bị câm, Lạc Chân đã chuẩn bị tinh thần rằng cô có thể sẽ bị câm cả đời, cho nên khi vị đại phu già nói rằng ông không thể chữa khỏi cho cô, cô đã chuẩn bị tâm lý.

Không cảm thấy như vậy có nhiều bất ngờ.Tuy vẫn còn đau buồn nhưng đối với cô, cô may mắn có thể sống sót thoát khỏi nhà tù, chỉ là cô không biết cha mẹ và ca ca mình đã xảy ra chuyện gì   Lạc Chân đang ngẩn người, nghe trì trường thanh nói: " Chờ ngươi khỏi bệnh rồi, chúng ta đi ngay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận