"Cố Nhị Nương, đã là ý của ngươi, vậy ngươi lấy một tấm vải ra đây đi?"
"Toàn thân ta chỉ có bộ y phục đang mặc, thiếu một cái là có thể chết rét, lấy đâu ra vải mà đưa?"
"A nương!"
"Thôi được rồi, chúng ta còn ít quần áo cũ, xem có dùng được không.
" Mạch đại thẩm vừa nói vừa miễn cưỡng quay người đi lục tay nải của mình, miệng lẩm bẩm, "Cũng không thể để mọi người chết rét ở đây được? Ta đây chính là người quá tốt bụng, thấy người khác chịu khổ là không đành lòng.
"
Mạch Hương lúng túng liếc nhìn Cố Nhị Nương, Cố Nhị Nương mỉm cười, không nói gì.
Mạch đại thẩm lục ra một chiếc áo mùa hè đã giặt đến bạc màu, còn vá đầy các miếng vá, đến khi đi tới cửa sổ, lại khó xử.
Cửa sổ hơi cao, một mình bà ta không với tới.
Nhà lao của dịch trạm khác với nhà lao giam giữ phạm nhân ở nha môn, được xây dựng phù hợp với gian nhà ở bên cạnh, xà nhà ước chừng cao khoảng hai mét, để đề phòng tù nhân vượt ngục bỏ trốn, ô cửa sổ duy nhất đó đương nhiên được xây cao hơn người thường.
Cuối cùng vẫn là Mạch đại thẩm và Cố Nhị Nương hợp sức, để Mạch Hương đứng lên cao, đưa dây cho nàng ta buộc chiếc áo lên cửa sổ.
Tuy vẫn còn kẽ hở, gió lạnh vẫn len lỏi từ các góc thổi vào, nhưng đã tốt hơn nhiều so với lúc cửa sổ mở toang.
Đợi ba người trở lại bên lò sưởi, thì vừa lúc cai ngục mang bữa tối hôm nay đến.
"Không phải là cháo loãng thì cũng là bánh bột ngô, có thể đổi chút đồ ăn khác được không?" Mạch đại thẩm vừa nhận lấy phần của mình và nữ nhi, vừa bất mãn cằn nhằn.
Cố Nhị Nương cầm hai cái bánh bột ngô của mình, ngồi bên lò sưởi, như thường lệ định chậm rãi nuốt xuống, thì trong lòng lại nhớ tới con rắn bắt được lúc quét tuyết hôm nay, bỗng chốc cảm thấy bánh bột ngô nhạt nhẽo vô cùng.
Nhưng nàng vẫn chậm rãi ăn một cái bánh bột ngô nhạt nhẽo, sau đó giả vờ như đã no rồi cất cái bánh bột ngô còn lại đi.
Nàng cố gắng chịu đựng cho đến giờ nghỉ ngơi bình thường của mọi người, hơ ấm chăn, cởi áo bông phủ lên người, trải chiếu, sau đó lại phủ rơm rạ lên trên.
Sau khi vùi mình vào trong lớp chăn dày cộm, Cố Nhiễm lại xách cái lò sưởi vào trong chăn.
Bây giờ Mạch đại thẩm và nữ nhi đều biết thói quen ôm lò sưởi vào trong chăn khi ngủ của Cố Nhiễm, tuy rằng đều kỳ quái Cố Nhiễm ngủ ngoan như vậy, cái lò sưởi kia để trong chăn thế mà không bị lật, nhưng cũng hâm mộ đêm đông lạnh giá như vậy có thể ôm lò sưởi vừa sưởi ấm vừa ngủ.
Còn cách sưởi ấm của hai mẹ con hiện tại, ngoại trừ việc hơ ấm chăn trước khi đi ngủ, chính là hai cái chăn gộp lại thành một, hai mẹ con dựa sát vào nhau ngủ, sau đó phủ từng lớp y phục thật dày lên trên chăn để chống rét.
Về phần Bùi Lục Nương làm sao vượt qua đêm đông lạnh lẽo như vậy, nàng ấy ngủ ở trong góc, không nói, bọn họ cũng không rõ ràng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...