Nàng ấy nhẫn nhục chịu đựng nhiều năm, cuối cùng cũng gom góp được một khoản tiền lớn, thuê thích khách đệ nhất thiên hạ, diệt cả nhà Bùi gia, thậm chí tận tay giết chết kẻ thù, tự mình giết chết đại bá phụ, trả thù cho cha nương.
Sự thật phơi bày, mọi người đều cảm thán không thôi, có khen có chê, Bùi Lục Nương cứ như vậy bị kết án đi lưu đày.
"Tiếc là nàng ta cũng là kẻ dính máu, khác với chúng ta, ngươi ngàn vạn lần phải cẩn thận.
"
Cố Nhị Nương hiểu ý Mạch đại thẩm.
Nàng và mẹ con bà ta đều là người bị vạ lây, bị liên lụy thành tội nhân lưu đày, còn Bùi Lục Nương là hung đồ thật sự từng ra tay sát hại người khác, thảo nào Mạch đại thẩm lại kiêng dè như vậy.
Thấy Mạch đại thẩm vẫn còn nói gì đó về việc tâm cơ quá sâu, Cố Nhị Nương lại nhớ đến Bùi Lục Nương mà nàng tận mắt nhìn thấy lúc bị Phùng phó quan gây khó dễ, vẻ bất lực và yếu đuối, trong lòng vẫn còn xao động.
Tu chân giới lấy thực lực là trên hết, nàng cũng từng thấy kẻ mang trên mình mối thù máu, tu luyện thành công sau đó tìm đến nhà kẻ thù báo thù rửa hận, cho nên trong mắt nàng, Bùi Lục Nương dù có phải mưu tính kĩ lưỡng thuê sát thủ, làm quá mức đi chăng nữa, cũng là trong phạm vi thực lực của bản thân mà báo thù cho cha mẹ, cũng xem như là dũng cảm đáng khen.
Nhưng dù sao cũng là nữ nhi còn nhỏ tuổi, nay lại là nữ tù, trở thành cá thịt trên thớt của quan sai, nàng ấy có thể bình tĩnh ứng phó sao?
Thuê người giết người, so với trực tiếp đối mặt với cường quyền chèn ép, là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Cố Nhị Nương luôn cảm thấy Bùi Lục Nương của hiện tại, rất có thể chính là nàng của tương lai.
Mà nàng bây giờ chẳng có tu vi lại chẳng có võ công, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi bất lực với tương lai.
Cố Nhị Nương lo lắng không bao lâu, Bùi Lục Nương đã lê lết xiềng xích trên mắt cá chân trở về nhà lao nữ, im lặng trở về góc khuất xa lánh mọi người.
Cố Nhị Nương thấy Bùi Lục Nương không giống như có chuyện gì xảy ra, lúc này mới yên tâm phần nào.
Trời dần tối, càng lúc càng lạnh.
Cố Nhị Nương dù đã quấn chặt chiếc áo bông trên người cũng không thể cản nổi sự xâm nhập của khí lạnh, chỉ đành kéo tấm chiếu rơm mới kết lại đắp lên, rồi thêm than vào lò sưởi cho lửa cháy bùng lên.
Mẹ con Mạch đại thẩm cũng ngừng công việc đang làm, xúm lại chỗ Cố Nhị Nương sưởi ấm.
Họ hơ một lúc mà thấy chẳng ăn thua gì, gió lạnh vẫn rít vào, ba người đồng loạt ngẩng đầu nhìn ô cửa sổ duy nhất thông gió trong nhà lao.
"Chính là chỗ đó, gió cứ lùa vào, thảo nào lạnh thế.
"
"Giá mà bịt lại được thì tốt rồi.
"
"Chúng ta chẳng có gì cả, lấy gì mà bịt?"
"Vải, y phục cũng được.
" Cố Nhị Nương vừa nói vừa lấy sợi dây còn sót lại từ lúc kết chiếu rơm ra, "Buộc lên là được.
"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...