Cuộc Sống Làm Giàu Của Tiêu Cục Đại Tiểu Thư


“Ha ha ha, Trình đại tiểu thư, ăn uống thật hào sảng!”’

Trình Nhược Lan nhận ra mình có vẻ hơi thô lỗ, liền thay đổi thái độ, bắt đầu ăn chậm rãi.

Các ngươi nhìn lầm rồi, người vừa dùng bữa kia không phải ta, ta không quen biết nàng.

“Nhị vị tiểu thư, các vị có biết hôm nay giám khảo thứ tư của cuộc thi áp tải là ai không?”

Nghe vậy, Trình Nhược Lan liền thả chậm tốc độ ăn uống, ngước mắt nhìn Từ Nhạc Hiên.

Nhìn thấy hứng thú trong ánh mắt của Trình Nhược Lan, Từ Nhạc Hiên khẽ mỉm cười, vẫy quạt nói tiếp: “Nghe nói đó là tri huyện được bổ nhiệm của huyện Lâm An.

Trọng điểm không phải ở chuyện này, mà là câu chuyện của vị tri huyện này.”

“Vị tri huyện này tên là Cố Hàn Bách, từ nhỏ nhà hắn đã bần hàn, đi học ở thư viện không lâu, liền trúng tam nguyên, trở thành người trẻ nhất trong lịch sử trở thành Trạng Nguyên, sau khi tiến vào Hàn Lâm Viện, ai cũng khen ngợi hắn thiếu niên tài cao!”

Hóa ra tên hắn là Cố Hàn Bách, cái tên xác thật phù hợp với hắn.


“Vậy tại sao ngài ấy lại trở thành tri huyện Lâm An?” Trình Nhược Mai nghi ngờ hỏi.

Hàn Lâm viện và tri huyện Lâm An không cùng cấp bậc a, giống như sự khác biệt giữa trời và đất.

Từ Nhạc Hiên cười thần bí: “Việc này ta cũng không biết, ta phải nhờ nhiều người thăm dò mới biết được.”

“Nghe nói trong một yến hội, đương triều Trường Nhạc công chúa liếc mắt một cái liền nhìn chúng tri huyện của chúng ta, một hai phải để hắn làm phò mã, phải biết Trường Nhạc công chúa chính là hòn ngọc quý trên tay bệ hạ, nàng muốn cái gì liên không thể không chiếm được.”

“Vì thế hoàng thượng liền hạ chỉ tứ hôn, ai ngờ Cố Hàn Bách là cái người cứng ngắc, chết sống không tiếp chỉ, hoàng thượng giận dữ, liền giáng chức xuống làm tri huyện.”

Từ Nhạc Hiên nói đến miệng đắng lưỡi khô, hắn rót một chén trà bên cạnh uống một ngụm.

“Kháng chỉ là tội chém đầu a” Trình Nhược Lan trầm ngâm nói.

“Đúng vậy, kháng chỉ là tội chém đầu nhưng Cố Hàn Bách chỉ bị giáng chức làm huyện lệnh, cho nên người ta liền đồn đây chỉ là hoàng đế muốn gây khó dễ cho hắn, sẽ sớm bị điều về kinh.”

Từ Nhạc Hiên đổi chủ đề: “Quên đi, không nói chuyện đó nữa, không biết nhị vị tiểu thư nghĩ sao về đề thi hôm nay?”

Nói đến đây Trình Nhược Lan có chút tự tin, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Cũng được, miễn cưỡng qua đi.”

“Ha ha ha, kỳ thật ta ngược lại không muốn nhị vị tiểu thư qua vòng đầu.”
Trình Nhược Lan vẻ mặt khó hiểu hỏi: “Vì sao Từ công tử lại nói vậy?”

“Nếu như nhị vị tiểu thư bị loại sớm thì không cần tham gia vòng hai.”

“Vòng thứ hai là về võ thuật”

Trình Nhược Lan có chút kinh ngạc khi thấy hắn lo lắng cho bọn họ.

Bất quá nguyên chủ và vị Tứ công tử này quả thật không có giao tình nào, hắn lại năm lần bảy lượt muốn giúp đỡ nàng, không biết trong hồ lô bán thuộc gì đây?


Bất quá, giặc đến thì đánh, nước dâng thì đắp đê.

Trình Nhược Lan cụp mắt xuống, che giấu suy nghĩ trong mắt, cười nói: “Cảm ơn Từ công tử đã quan tâm đến hai tỷ muội chúng ta, nhưng tỷ muội chúng ta từ nhỏ cũng học được một số chiêu thức từ phụ thân.”

“Ha ha, vậy thì tốt.

Là Từ mỗ lo lắng thái quá.

Vậy chúc hai vị cô nương có kết quả tốt ở vòng hai.”

Trình Nhược Mai nhìn đại tỷ đầy kinh ngạc, khi nào thì đại tỷ biết một số chiêu thức.

Nàng thì có học được chiêu thức từ phụ thân nhưng đại tỷ thì không a!

Nhìn thấy bộ dạng tự tin của Trình Nhược Lan, nàng không khỏi hoài nghi trí nhớ của mình có phải là nàng nhớ nhầm rồi không? Thực ra cả hai đã luyện tập với phụ thân từ nhỏ?

Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Đan Nguyệt, nàng tin chắc rằng đại tỷ đang bịa chuyện!

Trình Nhược Lan nhận ra sự nghi ngờ của muội muội, mỉm cười trấn an: “Đừng lo lắng.”

Hai ngày sau, kết quả vòng thi đầu tiên được công bố.


Trời vừa tờ mờ sáng, nơi công bố kết quả đã chật kín người.

Có người đang lo lắng bước qua bước lại, có người hồi hộp cầu nguyện, có người nhìn xung quanh với vẻ phấn khích.

Một lúc sau, có hai gã sai vặt cầm một tờ giấy màu vàng ghi kết quả dán lên tường thành.

Ngay lập tức, một đám người tụ tập vây xung quanh, hy vọng có thể nhìn thấy tên tiêu cục của họ càng sớm càng tốt.

“Đừng đẩy! Đừng đẩy!”

“Ai đã dẫm lên chân ta?!”

Một gã sai vặt của một tiêu cục nào đó cuối cùng cũng chen lên phía trước, nhìn thấy tên tiêu cục đầu tiên trên tờ giấy, đôi mắt mở lớn nhìn chằm chằm.

Làm thế nào mà....?!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận