Cuộc Sống Làm Giàu Của Tiêu Cục Đại Tiểu Thư


Khi còn nhỏ Trình Nhược Lan đã học thư pháp, nàng còn biết sử dụng bút lông, bằng không trong vòng ba ngày nàng không thể học xong thư pháp được.


Trong phút chốc, cả căn phòng trở nên im lặng.


Sau khi Trình Nhược Lan viết xong các đáp án, nàng kiểm tra lại cả bài, phát hiện không vấn đề gì, liền nộp bài đi ra ngoài.


A, kỳ thi hành hạ nàng mấy ngày nay cuối cùng cũng kết thúc.


Sau khi Trình Nhược Lan và Đan Nguyệt bước ra, ba người bàn bạc liền đi Mãn Xuân lâu- tửu lâu lớn nhất huyện Lâm An để ăn một bữa thật ngon.


Mãn Xuân lâu rất náo nhiệt với những ly rượu và nhiều khách tới lui.

Lầu một là nơi dân thường đến dùng bữa, lầu hai và lầu ba là nơi những khách quý ở lại và dùng bữa.

Trên bàn bày những món ăn ngon đẹp mắt không khỏi khiến người ta thèm thuồng, tiểu nhị không ngừng chạy tới chạy lui các lầu.



Đám người Trình Nhược Lan đang định tìm một bàn trống ở lầu một để ngồi xống thì nhìn thấy Từ Nhạc Hiên đang đi về phía họ.


Từ Nhạc Hiên nhẹ nhàng vẫy chiếc quạt của mình, cúi đầu chào Trình Nhược Lan và những người khác: “Trình đại tiểu thư, Trình nhị tiểu thư, thật trùng hợp khi gặp các ngươi ở đây! Không biết hôm nay Từ mỗ có được vinh hạnh chiếu cố nhị vị tiểu thư không?”

Trình Nhược Lan khẽ mỉm cười nói: “Từ công tử đã nói như vậy, nếu chúng ta không đồng ý sợ là sẽ không hợp lễ nghĩa, nếu đã như vậy chúng ta cung kính không bằng tuân mệnh.



Không có đạo lý người ta mời mà không đáp ứng huống chi hiện tại tiêu cục cũng đang đóng cửa, tiết kiệm được khoản nào hay khoản đó.


“Haha, Trình tiểu thư quả là người sảng khoái, quả là trăm nghe không bằng một thấy”

Tiểu nhị nhìn thấy Từ Nhạc Hiên, ánh mắt liền sáng lên, vị này chính là khách quý của Mãn Xuân lâu, vội vàng tới chào hỏi: “Từ gia, hai vị tiểu thư, mời quan bên này.



Tiểu nhị dẫn Từ Nhạc Hiên, Trình Nhược Lan và những người khác đến chỗ ngồi cạnh vị trí cửa sổ trên lầu hai.



So với lầu một nhộn nhịp, lầu hai có ít người hơn, những người lui tới ở đây đều ăn mặc chỉnh tề, ăn cơm cũng văn nhã, quả là nơi dành cho khách quý dùng bữa.


Sau khi mọi người ngồi xuống, Từ Nhạc Hiên cũng không nhìn vào thực đơn gọi món do tiểu nhị mang đến mà nói: “Tiểu nhị mang đồ ăn ngon nhất của tửu lâu các ngươi tới đây.



“Từ gia, xin ngài đợi một chút” Tiểu nhị tươi cười rạng rỡ đáp rồi lùi xuống, không hổ là Từ gia, ra tay quả nhiên hào phóng.


Một lúc sau, trên bàn đã bày đầy món ăn, món nào cũng thơm ngon, khiến người ta chỉ nhìn thôi cũng kích thích khẩu vị.


“Nhị vị tiểu thư, mời!”

Vừa dứt lời, Trình Nhược Lan liền bắt đầu thưởng thức đồ ăn! Thật là ăn ăn ngon

Món cá lá thông này có thịt thơm ngon, thơm và mịn, quả đúng là mĩ vị nhân gian.


Ngoài ra còn có bánh dương xuân bạch tuyết, quả thật không tồi!

Trình Nhược Mai nhìn đại tỷ đang ăn, im lặng che mặt.

Đại tỷ chúng ta không thể ăn thanh nhã hơn được sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận