Cuộc Sống Khoan Thai Nơi Viễn Cổ

Cả đêm Mạt Tư đều không ngủ được, thời thời khắc khắc đề phòng, chỉ sợ con thượng cổ mãnh thú kia tấn công Giản Thanh Vân và hắn.

Giản Thanh Vân thì cả đêm ngon giấc, cũng không biết có phải vì trong lòng ôm tiểu Bạch lông lá xù xì hay không.

Tiểu Bạch gừ gừ mấy tiếng, lúc này Giản Thanh Vân mới xoa xoa cặp mắt ngái ngủ của mình. Cô đứng dậy, nhìn tiểu Bạch lông lá xù xì nằm trên tấm lông thú, liền nắm da gáy của nó xách lên mắt đối mắt với nó, cô cười tít mắt nói: "Tiểu Bạch, chào buổi sáng."

Mạt Tư bưng canh thịt vừa bước vào nhà liền nhìn thấy Giản Thanh Vân ngây ngốc cười ha ha với con thượng cổ mãnh thú, tay hắn không tự chủ được mà run rẩy. Hắn chưa từng nhìn thấy con người nào thân thiết với thượng cổ mãnh thú như vậy.

"Giản - Thanh - Vân, ăn này." Mạt Tư để canh thịt trước mặt Giản Thanh Vân, nhìn thoáng qua thượng cổ mãnh thú rồi đi ra ngoài.

Canh thịt bây giờ Giản Thanh Vân ăn chính là phần tối qua còn dư lại một ít, mỗi người cũng chỉ được chia có một chút thôi. Giản Thanh Vân biết sáng nay đã không còn đồ ăn gì, cô vô cùng hối hận. Giản Thanh Vân thầm nhắc nhở mình, lần sau nhất định phải khống chế sức ăn của tiểu Bạch, nếu không sau này sẽ không đủ đồ ăn cho mọi người.

Khi mọi người đi săn thú, Giản Thanh Vân lại dắt theo tiểu Bạch tiến vào trong không gian tùy thân để đào hồ nước. Lại một ngày trôi qua, hồ nước lại được mở rộng thêm một chút.

Giản Thanh Vân phát hiện hình như buổi tối mọi người săn được rất nhiều con mồi. Mặc dù con mồi nhiều hơn nhưng Giản Thanh Vân lại nghiêm khắc khống chế sức ăn của tiểu Bạch, chỉ quăng cho nó có hai con thỏ hoang. Dù sao thì cô cảm thấy một con chó nhỏ mà ăn nhiều như thế thì quả thật không bình thường tí nào.

Đưa co tiểu Bạch hai con thỏ hoang, nó ăn đến lông cũng không còn, thế mà vẫn chưa thỏa mãn nhìn chằm chằm Giản Thanh Vân, ý là "ta còn muốn ăn!"


"Không được, tiểu Bạch, mày ăn nhiều quá, nào có con chó nào ăn nhiều như mày chứ!" Giản Thanh Vân nghiêm mặt nhìn tiểu Bạch, tuyệt đối không thể đưa thêm đồ ăn cho nó, nếu không thì sáng mai mọi người lại bị đói.

Tiểu Bạch liếc Giản Thanh Vân một cái, sau đó lắc lắc cái mông nhỏ lông lá xù xì đi tới cửa hang động, ngồi chồm hổm ở đó nhìn vào trong.

Giản Thanh Vân không hiểu ý của nó là gì, nhưng chỉ cần nó không nhìn trộm đống con mồi bên cạnh sơn động là được rồi. Mà sau này trước khi cho tiểu Bạch ăn, cô sẽ lột tấm da thú xuống để dành may một tấm thảm da thú, chuẩn bị vài cái thảm da thú luôn luôn hữu dụng.

Tiểu Bạch ngồi xổm trước cửa sơn động nhìn vào, nhìn chằm chằm mấy người đi đi lại lại trong sơn động, mắt lóa ánh xanh, kiểu như "các ngươi thấy chưa, ta còn chưa ăn no đâu".

Rốt cục có người chịu không nổi ánh mắt phóng điệm của tiểu Bạch, hắn xách một con mồi từ trong đống con mồi, run run rẩy rẩy bước tới trước mặt tiểu Bạch, dâng con mồi lên cho nó. Tiểu Bạch gầm gừ một tiếng sung sướng, dùng tốc độ sét đánh giải quyết con mồi trước mặt.

Có một thì sẽ có hai, có ba, sau đó thì thuận theo tự nhiên. Chưa tới nửa giờ, tiểu Bạch đã được ăn no, mà đống con mồi trước cửa hang động thì chỉ còn lác đác có mấy con.

Giản Thanh Vân cực kì trầm mặc. Cô muốn hạn chế thức ăn của tiểu Bạch, nhưng người ta tự động đưa cho nó thì cô không thể quản được. Cô không nghĩ tới vì cái ăn mà tiểu Bạch lại ngồi chồm hổm trước của động uy hiếp người ta... Dù sao thì ở đây ngoài trừ nàng thì ai cũng sợ tiểu Bạch.

Chậc chậc, chắc chắn nó không phải là một con chó bình thường, Giản Thanh Vân nghĩ thầm, đồng thời cô cũng quyết định ra ngoài săn thú với mọi người. Dù sao thì tiểu Bạch cũng là do cô dẫn về, không có khả năng để nó ăn chùa ở quần cư như vậy.

Người của quần cư thấy tiểu Bạch ăn no rồi đều thở phào nhẹ nhõm, ai cũng thầm nhủ ngày mai phải cố gắng săn thật nhiều con mồi, con thượng cổ mãnh thú này ăn no rồi sẽ không ăn thịt bọn họ nữa. Dù sao thượng cổ mãnh thú muốn ăn tất cả bọn họ là chuyện dễ như trở bàn tay.


Buổi tối Giản Thanh Vân tiếp tục ôm tiểu Bạch đi ngủ, cô không trách cứ chuyện tiểu Bạch ăn hết con mồi của quần cư, vì cô biết đói bụng là chuyện rất khó chịu, nàng cũng từng đói bụng rồi. Dù sao cũng còn chút con mồi, miễn cưỡng đủ cho mọi người ăn sáng mai. Ngày mai cô cũng cần phải đi săn thú với bọn họ, hy vọng có thể săn được vài con mồi.

Vuốt ve tiểu Bạch trong lòng, Giản Thanh Vân bất đắc dĩ thở dài: "Tiểu Bạch, sao tao lại có thể nhặt một đứa ham ăn như mày về chứ..."

SÁng hôm sau, Giản Thanh Vân dậy thật sớm. Cô nói với Mạt Tư mình cũng muốn đi săn thú, Mạt Tư nghĩ nghĩ một chút rồi đồng ý. Trên cơ bản hắn chưa từng cự tuyệt bất cứ yêu cầu gì của Giản Thanh Vân cả.

"Vậy nó thì sao?" Mạt Tư chỉ chỉ tiểu Bạch torng lòng Giản Thanh Vân. Nếu để nó ở khu quần cư thì hắn có chút lo lắng, dù sao thì trong quần cư cũng chỉ còn Ngải, Ni, Nam Na, Bối Nhĩ và tiểu Bảo mà thôi.

Giản Thanh Vân ngẫm nghĩ rồi nói với tiểu Bạch: "Tiểu Bạch, tí nữa tao ra ngoài săn thú, mày có muốn đi với tao không?" Cô nói bằng tiếng Hán, Mạt Tư nghe không hiểu gì hết.

Tiểu Bạch ngẩng đầu nhìn cô nhưng không phản ứng gì, chỉ tiếp tục vùi vào lòng cô.

Giản Thanh Vân bất đắc dĩ, sau khi cô ăn xong một quả trứng luộc liền để tiểu Bạch trong nhà gỗ. Dù sao thì cô cũng không muốn tiểu Bạch ra ngoài săn thú, dù sao thì tiểu Bạch cũng chỉ là một con chó chưa trưởng thành, lỡ như bị xem là con mồi thì tiêu luôn.

Cô cùng chung nhóm với Mạt Tư, trong nhóm này cô biết vài người: Vọng Thiên - cha của tiểu Bảo, Thắng - chồng của Ngải, và cả Đại Phỉ nữa.


Nhóm người đi vào trong rừng rậm, Giản Thanh Vân vừa bước đi thì tiểu Bạch cũng chạy theo sau.

Nhóm người Mạt Tư đi rất nhanh, Giản Thanh Vân đi theo có chút khó khăn. Cô cũng mang giày da thú giống bọn họ, may bằng nhiều lớp da thú, đi đường núi rất tiện. Tốc của bọn họ rất nhanh, Giản Thanh Vân nắm cốt mâu chạy theo đuổi kịp.

Không có ai dừng lại chờ Giản Thanh Vân, vì thời điểm bọn họ đi săn thú rất tập trung tìm kiếm con mồi.

Phương thức săn thú của bọn họ là vây công, lần đầu tiên Giản Thanh Vân tham gia săn thú, tất nhiên là không có khả năng săn được con mồi.

Đi theo bọn họ một lúc, Giản Thanh Vân liền nghe thấy phía sau có tiếng bước chân sột soạt. Cô quay người nhìn lại thì thấy đó là tiểu Bạch, chú chó nhỏ này thế mà đã đuổi kịp bước chân của mọi người.

Săn thú rất khó, cả một ngày tiểu Bạch cắn chết vài con mồi nhưng Giản Thanh Vân lại không săn được con nào, ngược lại một ngày đi bộ khiến cô mệt lả cả người đau nhức.

Buổi tối cô lại thừa dịp Mạt Tư đang nói chuyện phiếm với mọi người trên bãi đất trống liền đi vào không gian tùy thân tiếp tục đào hồ nước. Tiểu Bạch cũng vào cùng với cô, hình như nó rất thích phiến không gian này, mỗi lần tiến vào đều tỏ vẻ vô cùng sung sướng.

Ở trong không gian vẫn có thể chú ý tới động tĩnh ở bên ngoài. Giản Thanh Vân không biết tại sao lại có thể như vậy, bởi vì theo lý thuyết thì không gian này giống như một vị diện không gian độc lập vậy.

Đến khi Mạt Tư sắp vào nhà gỗ thì Giản Thanh Vân mang theo tiểu Bạch ra ngoài.

Mấy ngày nay Giản Thanh Vân vẫn ra ngoài săn thú với mọi người. Mặc dù mỗi lần đều không săn được con mồi nhưng ít ra cũng bắt kịp cước bộ của mọi người rồi, hơn nữa sang hôm sau cũng không bị đau nhức. Mấy ngày nay tiểu Bạch cũng đi săn thú với mọi người, tự giải quyết vấn đề lương thực của chính nó. Chứ nếu tiểu Bạch vẫn ăn chùa của quần cư thì Giản Thanh Vân cũng không biết phải ăn nói thế nào nữa.


Cứ như vậy trôi qua một tháng, ban ngày thì Giản Thanh Vân và tiểu Bạch đi săn thú với mọi người, buổi thối tranh thủ chút thời gian tiến vào trong không gian đào hồ. Qua một tháng này, hồ nước cũng được nới rộng ra nhiều lắm, rộng chừng ba mươi mét vuông, sâu chừng một mét.

Cũng trong một tháng này, Giản Thanh Vân phát hiện thân thể mình cường tráng lên không ít. Tất nhiên là không đến mức cơ bắp cuồn cuộn, nhưng cũng rắn chắc hơn xưa một chút. Cả tháng này ngoại trừ mấy con mồi nho nhỏ thì cô không săn được con mồi nào khác cả.

Trải qua một tháng tiểu Bạch cũng lớn rất nhanh, bây giờ đã cao đến đầu gối Giản Thanh Vân rồi. Bây giờ thì cô có thể khẳng định tiểu Bạch không phải là một con chó bình thường, làm gì có con chó nào mà lớn nhanh như vậy chứ. Người trong quần cư cũng không còn sợ tiểu Bạch như trước nữa, bất quá cũng không có ai dám đến gần nó.

Trong rừng rậm một mảnh xanh lục, sáng hôm nay Giản Thanh Vân không đi sát theo nhóm như trước nữa mà cùng tiểu Bạch đi từ từ theo sau, đi một chút lại dừng lại xem xét.

Giản Thanh Vân đã rất quen thuộc với xung quanh rồi, cơ bản là không sợ lạc đường. Nhóm người đã đi mất tiêu rồi, ờ đây chỉ còn mỗi cô với tiểu Bạch thôi.

Bây giờ các thực vật trong rừng đã mọc cao rồi, Giản Thanh Vân tìm kiếm khắp nơi, nhìn xem có thể tìm được loại rau dại nào đó hay không.

Mùa đông đã qua rồi, không thể bắt được con rắn đầu to mà thịt có vị mặn nữa, Giản Thanh Vân đành phải quay lại ăn mấy thứ đồ ăn nhạt nhẽo không mùi vị lúc trước.

Mùa xuân là mùa rau dại sinh sôi phát triển nhất, Giản Thanh Vân mặc kệ các loại thực vật lung tung trong rừng, mặc dù biết hay không biết thì mỗi lọai cô đều ngắt một chút về để hỏi Mạt Tư. Có độc hay không độc thì cô không biết, nhưng Mạt Tư là người quản địa thì chắc chắn biết rõ.

Có rất nhiều loài rau, cả ngày cô kiếm được cũng gần bốn mươi loại. Trong khi cô hái rau dại thì tiểu Bạch đi đến cánh rừng gần đó săn thú. Mỗi khi săn được con mồi nó đều mang về cho Giản Thanh Vân lột da rồi mới ăn. Da thú của mấy con vật tiểu Bạch săn về đều được Giản Thanh Vân vất vào trong không gian tùy thân, bây giờ trong đó đều chất cả đống rồi, đợi mùa rau dại trôi qua rồi cô sẽ từ từ may thảm da thú.

Trời dần dần sẩm tối, Giản Thanh Vân đình chỉ động tác hái rau, lau lau qua mồ hôi trên trán rồi huýt sáo một tiếng, tiểu Bạch lập tức chạy ra từ rừng cây bên cạnh, trên miệng còn ngậm một con thỏ lông trắng muốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui