Chuyển ngữ: Hồg Hồ[email protected]
Theo lời Hoắc Minh San vừa nói thì cô dường như có thù oán rất sâu nặng với Hoắc gia, đến mức tự tìm cái chết. Hạ An An cô mà lại muốn tìm cái chết? Nếu thật vậy thì không biết từ sau những biến cố xảy ra mười năm trước cô đã chết bao nhiêu lần.
“Minh … Minh San, cậu …”
Hoắc Minh San bấy giờ mới cảm thấy có chút khác lạ, cô chậm rãi ngước lên thì thấy Hạ An An lúc này đang dùng vẻ mặt hết sức kinh ngạc nhìn mình, như thể lời cô vừa kể là chuyện lạ ở Ả Rập vậy.
Biểu cảm này thật kì lạ quá mức! Nếu là Hạ An An bình thường thì chắc chắn đã hoặc đuổi cô ra ngoài, hoặc ôm mặt gào khóc. Nhưng mà, vẻ mặt ngớ ra của người đang trước mặt cô là thế nào đây?
“An An?” Hoắc Minh San ôm thắc mắc trong lòng, lên tiếng gọi.
Hạ An An lúc này vẫn đang ngơ ngác, trả lời: “Hả?”
Cô vốn nghĩ có thể làm sáng tỏ mọi chuyện sau khi gặp Hoắc Minh San. Thật không ngờ, ngược lại, những gì Hoắc Minh San nói chỉ khiến cô thêm rối rắm.
Không đúng, đợi chút đã!
Hoắc Minh San vừa nói cậu ta cho cô mượn phòng của anh trai để luyện tập khiêu vũ.
Cô nhớ rõ năm đó, trước cuộc thi mấy tháng, Hoắc Minh San đúng là từng nói như vậy. Cô ấy nói anh trai ra nước ngoài công tác đến vài tháng, phòng anh lại to, có thể giúp cô tập trung luyện tập.
Có điều, cô vẫn nhớ, lúc ấy cô đã cự tuyệt rồi. Sao theo lời của Hoắc Minh San thì lại thành đồng ý?
Hoắc Minh San là người rất nghiêm túc, nhất định sẽ không đùa giỡn như vậy với cô. Hơn nữa, bộ dạng khóc bù lu bù loa của cô ấy cũng không giống giả vờ. Nói cách khác, những lời ban nãy tuyệt đối không linh tinh.
Nếu vậy thì chính là cô đã chấp nhận ý tốt của cô ấy, tới phòng anh trai luyện tập. Nhưng Hoắc Minh Hiên vốn dĩ phải đi vài tháng lại đột nhiên trở về, còn bị cô gái nào đó tên Lạc Mỹ Châu chuốc thuốc.
Mà thuốc này … chắc chắn không phải thứ tốt lành gì.
Nói cách khác, Hoắc Minh Hiên bị chuốc thuốc nên mới làm chuyện xấu với cô. Sau đó, cô mang thai, không thể tiếp tục tham gia cuộc thi. Kế đến thì gả cho nhà Hoắc Minh Hiên, còn sinh ra bạn nhỏ Thiên Dục. Chính vì phải bỏ lỡ mất cơ hội tham gia thi đấu nên cô buồn bực không vui, căm hận mọi người trong Hoắc gia. Cuối cùng thì dẫn đến, nhảy lầu tự sát?
Có điều, chỉ mình cô biết rõ, nếu cô từ chối ý tốt của Hoắc Minh San rồi tham gia cuộc thi thì khi giành được vinh dự cao nhất sẽ gặp tai nạn xe. Sau đó, phải sống cuộc đời thê thảm với cơ thể mập mạp.
Chẳng lẽ đây là cuộc đời khác của cô mà bước ngoặt chính là khoảnh khắc cô đồng ý hay từ chối đề nghị của Hoắc Minh San?
Nếu cô đồng ý đến phòng của anh trai Hoắc Minh San, thì sự việc sẽ diễn ra như lời cô ấy kể. Còn nếu cô từ chối, thì sự việc sẽ diễn ra theo những gì cô đã trải qua …
Nghĩa là, chỉ cần quyết định của cô thay đổi thì sẽ tạo nên hai cuộc đời hoàn toàn không giống nhau?
Mà bây giờ, linh hồn của cuộc đời khác đã chuyển dời đến thân người kia?
Hoắc Minh San mới nhắc đến chuyện cô nhảy lầu tự sát, vậy rất có khả năng “Hạ An An” đời này đã chết, nên mới khiến linh hồn cuộc đời khác là cô có cơ hội nhập vào?
Mặc dù giải thích như vậy có chút phi lý, nhưng cũng chẳng còn cách khoa học nào hơn để lý giải được lúc này chuyện gì đang xảy ra.
Nếu bây giờ cô cảm thấy ưng ý với hoàn cảnh này thì có được hay không?
Cô có nên đem chuyện kì lạ này nói với Hoắc Minh San không? Mà nếu có thì cô ấy sẽ tin sao? Liệu cô ấy có nghĩ rằng cô điên không?
Chắc chắn cô ấy sẽ nghĩ vậy.
Bởi vì chính cô cũng muốn điên rồi.
Hoắc Minh San nhìn ánh mắt đờ đẫn và biểu cảm thay đổi phức tạp trên gương mặt của Hạ An An, thầm nghĩ cô dường như đã bị trúng tà, hơn nữa còn có vẻ không nhẹ.
“An An, cậu sao vậy? Cậu nói gì đi, đừng làm tớ sợ, An An! ”
Hoắc Minh Hiên đứng dưới bậc thang, thoạt nhìn như có vẻ nhàn nhã lấy cà phê, nhưng thật ra hai tai đang chăm chú lắng nghe động tĩnh trên lầu. Hoắc Minh San với anh vốn rất hiểu nhau. Nguyên nhân cô bước vào phòng mà không đóng cửa chính là do cô biết quá rõ tính tình anh trai mình. Mặc dù bình thường anh ấy luôn có vẻ lạnh nhạt, nhưng thật ra là mặt lạnh tim nóng, đặc biệt là đối với vợ mình. Lúc này, chắc chắn anh đang âm thầm quan sát tình hình trên lầu.
Nghe tiếng gọi của Hoắc Minh San, ánh mắt Hoắc Minh Hiên liền căng thẳng, vội vàng bước lên lầu.
“Thế nào rồi? ” Vào phòng, anh lên tiếng bằng giọng nói hoàn toàn không đoán được cảm xúc, lãnh đạm như thể chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi.
Hạ An An vừa nghe thấy giọng nói Hoắc Minh Hiên, suy nghĩ phức tạp trong đầu liền ngừng lại. Phục hồi tinh thần, cô đưa mắt về phía anh.
Cao lớn đẹp trai, ngoại hình của anh có thể nói là không chê vào đâu được. Dù không rõ Hoắc Minh Hiên của đời này có thành công như cô đã biết hay không, nhưng qua cách ăn mặc và nói chuyện, có thể đoán được sự nghiệp của anh hẳn cũng không tầm thường.
Người như vậy lại là chồng mình …
Dù đối với Hạ An An siêu mập mạp thì người chồng tốt như vậy chẳng khác nào món quà từ trên trời rớt xuống, nhưng lúc này cô thật sự có chút …không thể chấp nhận.
Chủ yếu là vì, anh thật sự quá ưu tú. Dù cô không béo đến thê thảm, hơn nữa còn có thể nói là xinh xắn, nhưng nếu cô với Hoắc Minh Hiên đứng gần nhau thì vẫn còn có chỗ không xứng đôi.
Trong khi Hạ An An đang mãi suy nghĩ, hai anh em họ Hoắc đang lo lắng nhìn chằm chằm cô. Đưa suy nghĩ trở về thực tại, Hạ An An hít sâu một hơi, cố kiềm chế sự run rẩy, nói: “Tôi … tôi không sao.”
Hoắc Minh San bây giờ mới thở phào một hơi, Hoắc Minh Hiên cũng dời ánh mắt, lên tiếng: “Nếu không sao thì nhanh thay đồ, tôi đưa em đến bệnh viện.”
Dứt lời, anh liền đi xuống lầu. Thấy vậy, Hoắc Minh San kéo tay cô: “Đi thôi An An, dù bác sĩ nói cậu đã khỏe nhưng tốt nhất vẫn cứ nên kiểm tra lại xem sao.”
Hạ An An gật đầu cứng ngắc rồi cùng Hoắc Minh San xuống lầu. Vì có việc bận nên không thể cùng đến bệnh viện, Hoắc Minh San phải về trước, không quên an ủi cô: “Vài ngày nữa chúng ta cùng đi chơi nhé. Ngày nào cậu cũng ở nhà như thế thì buồn chết.”
Hạ An An gật đầu, nhìn vẻ mặt lo lắng và có chút áy náy của Minh San, lên tiếng gọi: “Minh San!”
Hoắc Minh San quay đầu lại, thấy Hạ An An đang nở nụ cười: “Chuyện trong quá khứ đều đã qua rồi, cậu không cần phải cảm thấy có lỗi nữa. Tớ với cậu vẫn là bạn tốt.”
Ở cuộc đời kia, sau khi cô trở nên vô cùng mập mạp, tất cả bạn bè đều lần lượt rời bỏ cô, duy chỉ Hoắc Minh San vẫn ở lại bên cạnh cô. Mặc kệ đời này họ có mâu thuẫn gì, nhưng đối với tình nghĩa mà Hoắc Minh San đã dành cho mình, cô cũng biết ơn cô ấy rất nhiều.
Những lời Hạ An An vừa nói khiến Hoắc Minh San kinh ngạc không thôi. Hơn nữa, đã rất lâu rồi cô không thấy nụ cười đó của An An. Không kiềm được xúc động, cô bước đến ôm An An thật chặt.
“An An, chúng ta không chỉ là bạn tốt, mà còn là người một nhà. Người một nhà sẽ không thù hận nhau.”
Mấy chữ “người một nhà” khiến Hạ An An có chút không tự nhiên, nhưng vẫn vui vẻ gật gật đầu.
Hoắc Minh San ôm xong, vỗ vỗ bả vai An An, nói: “Được rồi, cậu mau đi bệnh viện đi.”
Mãi đến lúc Hoắc Minh San lên xe rời đi, Hạ An An mới thu ánh mắt lại.
Bây giờ cô mới phát hiện Hoắc Minh Hiên đang kín đáo quan sát mình. Không hiểu vì sao, bị anh nhìn như vậy, cô có chút chột dạ, vội vàng lảng sang chuyện khác: “Không … Không phải anh nói muốn đến bệnh viện sao?”
Hoắc Minh Hiên không dời ánh mắt, vẫn dùng giọng nói lãnh đạm lên tiếng: “Em ở đây đợi, tôi đi lấy xe.”
Sau khi ngồi trên xe, Hạ An An lại càng mất tự nhiên.
Mọi lần đều có người khác nên cô không cần phải một người đối mặt với khí thế mạnh mẽ của Hoắc Minh Hiên, nhưng lúc này chỉ có cô và anh, xe lại chật hẹp, anh ngồi đó khiến cô cảm thấy như toàn bộ không khí đều bị anh hút đi.
Đáng nói hơn là, bây giờ, anh chính là chồng của cô.
Chồng …
Cuộc sống này đúng là trái ngược hoàn toàn …
“Đến bệnh viện kiểm tra tổng quát, kiểm tra xong tôi đưa em đi ăn.” Giọng nói ồm ồm của anh đột nhiên vang lên.
Hạ An An cứng ngắc gật đầu, thấy anh không nói gì nữa, cô liền nhìn ra ngoài cửa sổ. Thật sự, trong lòng cô vẫn còn rất đỗi hỗn loạn, vẫn chưa thể tin được cuộc đời mình đã thay đổi thế này.
Sau khi Hạ An An đến bệnh viện, tất cả các mục đều kiểm tra một lần, mãi đến mười một giờ mới làm xong.
Từ phòng CT bước ra, Hạ An An đói đến mức da bụng dính da lưng. Đang ngồi trên ghế dài ở hành lang bệnh viện, Hoắc Minh Hiên thấy cô liền vội vàng đứng dậy đưa cái gì đó cho cô: “Em ăn cái này lót dạ đi.”
“Là anh mua sao?”
Hoắc Minh Hiên cầm bọc bánh trên tay, vẻ mặt lạnh lùng trả lời: “Ừ.”
Hạ An An nhận lấy: “Cám ơn anh.”
“Không có gì.” Anh vẫn đáp bằng giọng điệu ban nãy.
Mặc dù người đàn ông này luôn thể hiện vẻ lạnh lùng đến dọa người, nhưng thật ra lại rất chu đáo, còn chú ý mua đồ ăn cho cô nữa.
“Em lên xe trước chờ tôi, tôi đi lấy kết quả giúp em.” Hoắc Minh Hiên đưa chìa khóa xe cho cô, thái độ cực kì tự nhiên, như thể đã quen như vậy từ lâu.
Sau khi Hạ An An xấu hổ cầm lấy, anh không nói gì mà xoay người đi thẳng đến phòng bác sĩ.
Hạ An An lên xe không lâu thì Hoắc Minh Hiên đã tới, trong tay là một xấp tư liệu dày cộm. Anh bước lên xe, đặt xấp tư liệu trên ghế sau. Hạ An An bất an nhìn anh, hỏi: “Thế nào rồi? Thầy thuốc nói sao? Không có vấn đề gì phải không anh?”
“Vết thương trên đầu không có gì đáng ngại, nhưng gan và phổi thì có vấn đề nho nhỏ.”
Hạ An An nghe thấy liền sợ hãi: “Cái… Vấn đề gì cơ?”
Hoắc Minh Hiên khởi động máy, vừa thành thạo quay xe vừa trả lời: “Không có gì nguy hiểm, do em hút thuốc, uống rượu thời gian dài nên tích thành bệnh. Bệnh này không thể vội vàng, phải chậm rãi điều trị. Chỉ cần em bỏ rượu và thuốc sẽ rất mau khỏe lại thôi.”
“Hút thuốc, uống rượu thời gian dài? Em sao?”
Hoắc Minh Hiên nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu. Biết mình lỡ lời, Hạ An An giật mình nuốt nước bọt, quay đầu sang chỗ khác.
Cô thật không ngờ đời này mình lại chán nản như vậy, đến nỗi hút thuốc, uống rượu thời gian dài? Thầm suy nghĩ trong đầu, liên hệ đến những điều Hoắc Minh San nói buổi sáng, cái gì mà cô đừng tự nhốt mình ở nhà. Có lẽ do mang thai ngoài ý muốn, còn bị mất cơ hội tham gia thi đấu, cô quá sốc nên không gượng dậy nổi, chỉ biết mượn rượu giải sầu, ngay cả đi làm cũng không thèm.
Đột nhiên nghĩ lại đời trước khi cô nỗ lực tham gia thi đấu, giành được giải nhất, được mọi người tung hô là thiên tài khiêu vũ. Lúc đang ở đỉnh vinh quang, đột ngột bị tai nạn rồi mất tất cả, cuối cùng lại xuyên qua cuộc đời này.
Cô không biết nếu bản thân mình là con người ở cuộc đời này thì sẽ thế nào? Thật ra An An đời này nghĩ vậy cũng không sai, phải trải qua cuộc đời trước cô mới biết được, vinh quang, vinh dự gì đó, tất thảy chỉ là phù du. Lại nghĩ về cơ thể béo mập thê thảm của mình, cô chợt cảm thấy cuộc đời này thật sự hạnh phúc hơn nhiều lắm.
“Sau này sẽ không hút thuốc, cũng không uống rượu nữa.” Có lẽ do tức giận với bản thân ở đời này, cô mạnh mẽ lên tiếng.
Nhưng vừa nói ra cô liền thấy hối hận. Lúc này trên xe chỉ có mỗi cô và anh, nên lời này chẳng khác nào đang cố tình nói cho anh nghe. Hơn nữa, giọng nói thánh thót của cô còn khiến người nghe cảm thấy có chút nhõng nhẽo.
Hạ An An xấu hổ, nếu Hoắc Minh Hiên không thèm để ý lời này thì cô đúng là quá mất mặt rồi.
“Ừ, tốt.”
Không biết có phải do cô ảo giác hay không, hai từ này của Hoắc Minh Hiên dù rất đơn giản nhưng cô lại cảm nhận được sự vui vẻ trong giọng nói ấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...