Cuộc Sống Hằng Ngày Những Năm 70


"Này, ngươi đi cùng thanh niên trí thức Tần sao?"Lâm Lan trở về nơi cô làm việc, Viên Kim Phượng lại gần Lâm Lan, vẻ mặt bát quái hỏi.“Làm sao ngươi biết Tần Chí Dương cùng ta đi ra ngoài?” Lâm Lan tràn đầy dấu chấm hỏi.“Ta vừa mới thấy, không những có mỗi ta mà tất cả mọi người đều nhìn thấy.” Viên Kim Phượng đưa mắt nhìn bên cạnh.Lâm Lan nhìn theo ánh mắt của Viên Kim Phượng nhìn thấy một cô gái bện tóc quai chèo hai bên."Vừa rồi Hạ Lan Anh cũng nhìn thấy, ngươi không nhìn thấy ánh mắt của nàng ta sao, cứ như hận không thể ăn chết ngươi vậy." Viên Kim Phượng thì thầm vào lỗ tai Lâm Lan.Hạ Lan Anh? Nữ chính của cuốn sách, Hạ Lan Anh?Lâm Lan quay đầu lại, nhìn thấy một cô gái thắt hai bím tóc đen nhánh dày cộm đang ngồi xổm trên sườn núi cắt cỏ, tay áo xắn lên đến khuỷu tay, hai cánh tay lộ ra trắng nõn mịn màng.

Cô gái đôi mắt đen láy sáng ngời, gương mặt như trái đào, có thể duy trì nhan sắc như vậy ở nông thôn những năm 70 này, không hổ là nữ chính.Nhưng sự ghen tuông trong mắt nữ chính lúc này đã khiến diện mạo cô ta giảm đi một bậc.Lâm Lan bình tĩnh nhìn đi chỗ khác, không nhìn cô ta nữa." Xem nàng như vậy, người không biết còn tưởng rằng Tần Chí Dương là đối tượng của nàng ta đấy chứ.

Ngươi đây chính là quang minh chính đại đi gặp đối tượng của mình đúng không, mà các người nói chuyện gì vậy ?" Viên Kim Phượng đứng bên cạnh Lâm Lan thở dài.Bởi vì trong mắt nữ chính, cô bây giờ là một nữ nhân xấu xa độc ác cướp mất người nữ chính thích.


Lâm Lan trong lòng không biết biết người rơi xuống nước vì sao lại trở thành mình, người đính hôn với Tần Chí Dương Dương cũng là mình, cho nên không thể đối tốt với nữ chính được.

Nhưng nghĩ đến cái cách mà nữ chính nhìn cô thì có vẻ cô ấy hắc hóa rồi.Ngày hôm sau, Tần Chí Dương vẫn đi làm như thường lệ, ăn tối xong vẫn còn sớm, hắn liền đến nhà Lâm Lan.“Lâm Lan, đến xem ai tới, còn không ra ngoài chào hỏi.” Lâm Lan vừa nghe liền biết là cái giọng đặc trưng của đại tẩu."Ai ui, thanh niên trí thức Tần tới sao, đều là người một nhà, còn mang đến nhiều thứ như vậy, thật khách khí a." Lý Đình Trân nói xong chuẩn bị nhận quà từ tay Tần Chí Dương.Mẹ Lâm đi tới vươn tay sai Lý Đình Trân tiếp nhận cầm lấy túi lớn túi nhỏ trong tay Tần Chí Dương.

Bà nhiệt tình nói: “Tiểu Tần à, mau tới đi, không cần mang theo mấy thứ này đâu.” Nói xong lặng lẽ liếc nhìn cái túi xem bên trong có thứ gì.Sau khi Lâm Lan đi ra, cô nhìn thấy Tần Chí Dương mặc áo sơ mi trắng quần tây xanh quân đội đang đứng thẳng tắp trong sân Lâm gia.

Xung quanh còn có người Lâm gia vây thành một vòng."Thanh niên trí thức Tần, mau vào ngồi đi.


Tiểu Viễn, đi lấy rượu cao lương trong tủ ra đây, hôm nay ta cùng thanh niên trí thức Tần uống một ly." Lâm Chính Nghĩa tiếp đón Tần Chí Dương.“Không cần đâu, bác trai, hôm nay cháu tới đây nói chuyện, mấy ngày nữa cháu mới chính thức tới hỏi cưới.” Tần Chí Dương từ chối.Lâm Lan đi đến phòng chính, cô thấy mọi người đã ngay ngắn chỉnh tề ngồi quanh Tần Chí Dương.

Lâm Lan giật giật khóe miệng hỏi: "Mọi người làm gì vậy?""Lâm Lan đến rồi.

Mau lại đây ngồi đi." Mẹ Lâm gọi Lâm Lan tới.“Chí Dương đến thảo luận về việc kết hôn của các ngươi.” Mới vài phút đã kêu Chí Dương này Chí Dương kia.Lâm Lan lúc này cảm thấy rất mâu thuẫn, một mặt không muốn dính dáng đến các nhân vật trong cốt truyện, mặt khác lại cảm thấy Tần Chí Dương là đối tượng kết hôn không tồi, lớn lên đẹp trai, tương lai tiền đồ rộng mở, không hoa tâm, chỉ là đối phương trong lòng chỉ có nghiên cứu khoa học.Cưới hắn rồi cô còn không phải cưới con cá mặn* sao? Lâm Lan nghĩ.* Cá mặn là cá (khô) ướp muối.

Tức là cá chết rồi nhưng do ướp muối mà ko ươn, 1 vài loại nhìn sơ như cá sống.


Ám chỉ là những người còn sống mà giống như đã chết.

Mặc người khác làm gì bản thân, kết quả ra sao thì ra.(hết chương).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận