........!
Hôm sau tỉnh lại, cô không rảnh lo tìm Tống Tích không có trong phòng, mà gọi điện thoại hỏi mẹ Lâm khi nào về trước, mẹ Lâm đang đi dạo thắng cảnh, bà nói sẽ về đến nhà vào tối thứ hai.
Cúp điện thoại thì thấy trên người là đồ ngủ khô mát, quần lót cũng sạch sẽ, cô xuống giường mở cửa ra ngoài, cả nhà toàn là mùi thức ăn, cô đi vào phòng bếp, anh đang nấu cơm trong đó.
Lâm Thiền Yên ôm lấy anh từ sau cọ lưng anh làm nũng.
"Tỉnh rồi hả? Có thấy khó chịu trong người không?" Tống Tích xoay người ôm cô hỏi.
Lâm Thiền Yên lắc đầu.
"Mau đi rửa mặt đi, cơm xong rồi." Tống Tích xoa nắn khuôn mặt nhỏ của cô, cười rất là dịu dàng.
Lâm Thiền Yên rửa mặt xong về bàn ăn, có món canh sườn hầm ngô ngọt cô thích nhất, cô cầm muỗng nhìn bàn ăn bỗng nhớ lại sự dâm loạn tối hôm qua, mặt đỏ ửng.
"Yên tâm đi, anh dọn dẹp hết rồi." Tống Tích cắn tai cô nói.
Lâm Thiền Yên trừng mắt liếc anh một cái, toàn tâm toàn ý ăn canh.
Cơm nước xong Tống Tích lại đi rửa chén, Lâm Thiền Yên đứng ở cửa nhìn anh, ở bên nhau lâu vậy rồi, anh luôn không nỡ để cô quá mệt nhọc, mỗi lần bận hết chuyện trong tiệm đã mệt như vậy nhưng về thấy cô đang nấu cơm vẫn sẽ giúp một tay, rửa chén cho cô.
Trong đầu vừa nghĩ vậy, cô bèn đến tủ lạnh lấy dưa hấu, cũng cẩn thận lựa sạch hạt dưa hấu ra cho anh, rồi múc một bát lớn chờ anh ăn.
Hai người chia nhau một bát dưa hấu ăn vừa xem TV vừa tùy tiện nói chuyện phiếm, Lâm Thiền Yên mơ màng ôm anh ngủ một lát rồi tỉnh lại.
Trễ chút cô mới dậy, Tống Tích đang ôm cô xem sổ sách, cô bỗng nghĩ bọn họ bên nhau ở nhà như vậy, ngộ nhỡ bị hàng xóm nhìn thấy anh qua đêm ở đây thì thảm rồi.
Tống Tích sờ đầu cô nói không đâu.
Tối hôm qua anh đỗ xe ở ven đường ngoài cổng chính, không ai nhìn thấy, 5 giờ rưỡi sáng hôm nay đã lái xe về, lúc về cũng mới hơn 6 giờ, không ai thấy.
Lâm Thiền Yên cảm động bởi sự săn sóc của anh, bèn hôn anh một cái, rồi cười tủm tỉm nép vào ngực anh.
"Đúng rồi, chuyện anh nói đi Bắc Kinh ấy em không đi được rồi, gần đây cơ quan em bận lắm, không dám xin nghỉ tới, tuần sau còn phải xuống nông thôn đi điều tra nghiên cứu, cơ quan em có hai đồng nghiệp nữ xin nghỉ mang thai, không có đủ người." Lâm Thiền Yên tiếc nuối nói với anh, thật ra cô cũng rất muốn đi, chủ yếu là lo lắng cô Hứa Tuệ Sam ở Bắc Kinh xa xôi kia.
"Vậy anh đi một ngày thôi, hôm sau sẽ về." Tống Tích nói.
Vốn định có nhiều thời gian sẽ dẫn cô đi chơi ở Bắc Kinh hai ngày, nhưng cô không đi thì anh cũng không muốn ở lại lâu.
"Được rồi, giờ nên tính sổ em đây, em xem sổ sách nè, tất cả là do em, hại anh nhớ lầm ghi sai vài đơn nhập hàng." Tống Tích trịnh trọng nói.
Lâm Thiền Yên không hiểu mô tê gì "Sao lại do em? Em đã đụng vào sổ sách anh đâu."
Nói xong liền thấy Tống Tích cười xấu xa sát lại gần, môi sắp dán lên môi cô, lời nói ra khiến cô xấu hổ muốn che mặt, "Đương nhiên là do em rồi, vào lần đầu tiên thịt em, vì để không bắn nhanh nên anh vẫn luôn tính toán danh sách nhập hàng trong đầu, phải biết là làm buôn bán nhiều năm vậy, anh nhắm mắt thôi cũng có thể nhớ từng dòng kế toán một, nhưng vì em, em thật chặt, còn nói đau quá rồi kẹp anh không cho anh đi, ông đây nhịn suýt chút nổ tung rồi đó."
Lâm Thiền Yên xoay mặt đi không nhìn anh.
"Vợ ơi em nói xem sao em lớn lên lại khiến người ta thương vậy chứ, anh cũng chưa từng lên giường với cô gái nào khác, không biết có phải tất cả phụ nữ đều chặt giống Tiểu Yên của chúng ta không?" Tống Tích lại nói.
Lâm Thiền Yên nóng nảy, tức giận nhìn anh "Nếu anh dám thử với người phụ nữ nào khác thì em sẽ cắn chết anh!"
"Cắn chỗ nào? Cắn dương v*t lớn được không?" Tống Tích ôm eo cô híp mắt nói.
.......
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...