Hôm sau rời giường, Trương Thiến cắn răng, đỡ eo, quả thật không cách nào hình dung cảm giác của mình, có thể nói là xương sống thắt lưng đều đau, chuột rút. Toàn thân đau nhức không chịu nổi, cố tình đầu sỏ gây nên vẫn còn say sưa ngủ.
Chăm chú nhìn người đàn ông bên cạnh, càng nhìn càng tức, cô rốt cuộc không nhịn được há mồm, cắn một cái vào cánh tay trước mắt, răng nhỏ tinh xảo nghiến mấy cái, sau lưng đột nhiên xuất hiện một cánh tay vòng chắc hông cô, kéo cô vào ngực.
“Đừng làm rộn, tối hôm qua quá mệt mỏi, bây giờ còn không cần. Lần sau thỏa mãn em, ngoan.” Nói xong Tôn Đông Mặc ôm Trương Thiến hôn một cái.
Mà Trương Thiến, sau khi nghe những lời này của Tôn Đông Mặc thì lập tức hóa đá. Ngoan? Em gái anh! Anh dám đổi trắng thay đen, cây gậy ở phía sau đâm cô là cái gì, anh dám giải thích xem.
Cô uốn éo người muốn cách xa anh một chút, kết quả bị bàn tay sau lưng vững vàng cầm giữ vòng eo, sau lưng một giọng nói trầm thấp, mang theo vẻ khàn khàn vang lên, khiến Trương Thiến trong cơn giận dữ, cũng không dám cử động nữa.
Người kia nói: “Không nên cử động, nếu không, anh không dám bảo đảm kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì đâu.”
Âm cuối ngân dài, khiến trái tim nhỏ của Trương Thiến cũng run lên theo. Nhưng cuối cùng không dám lộn xộn nữa.
Trương Thiến bên này gian nan duy trì động tác của mình, bên kia, Tôn Đông Mặc lại đáng xấu hổ đưa ra ma trảo, nhàn nhã đặt nói eo Trương Thiến, thong thả ma sát.
“Phốc, phốc, ha ha ~” Trương Thiến thật sự không nhịn nổi, rốt cuộc cười ra tiếng, ngay tiếp theo không ngừng giãy người trong ngực Trương Thiến, tránh né sự tập kích của bàn tay kia.
“A, đã nói là em không được cử động mà, đã như vậy thì đừng trách anh.” Nói xong, Tôn Đông Mặc chợt lật người một cái, đè Trương Thiến ở phía dưới.
Da thịt ma sát giống như lửa, cả người dâng lên một cỗ nóng ran, không chỗ tránh né, cũng không muốn tránh né.
Đại sói xám vô sỉ ăn tiểu bạch thỏ không biết bao nhiêu lần. Ánh mắt Tiểu bạch thỏ ai oán nhìn, hồng hồng, uất ức đáng thương.
Mặt trời lên cao, thật vất vả rời giường, Trương Thiến vô cùng lo lắng lôi Tôn Đông Mặc chạy tới chào hỏi người Tôn gia, dĩ nhiên dọc theo đường đi Trương Thiến vẫn đỏ mặt giận dữ mắng Tôn Đông Mặc càn rỡ, nhưng đừng bị vẻ mặt nghiêm túc của Tôn Đông Mặc đánh lừa, thật ra trong tâm có mắt, hai ba câu đã dời đi lực chú ý của Trương Thiến.
Chào hỏi với người Tôn gia, cuối cùng nghe cụ Tôn phát biểu xong, Trương Thiến dưới ý cười của ba mẹ Tôn, kéo Tôn Đông Mặc, mang theo bao lì xì thật dày trở lại nhà mình.
Hai người ở Thành phố B dạo chơi một thời gian không dài, chớ quên, ở thành phố D còn một buổi tiệc cần chuẩn bị nữa đấy.
Nếu như hôn lễ được cử hành ở Thành phố B theo phong cách cao quý thanh lịch, hôn lễ ở thành phố D lại theo phong cách điền viên thôn dã.
Không phô trương như Thành phố B, nhưng thắng ở chỗ náo nhiệt, các bạn đại học nể tình Trương Thiến, đều đến đông đủ, mỹ danh viết: đây là bạn nữ đầu tiên lập gia đình! Tới thăm tới thăm.
Bạn học cùng phòng với Trương Thiến tới sớm một ngày giúp đỡ một tay, mở kẹo này nọ, họ làm rất hưng phấn.
Đêm trước khi lấy chồng, đều nói phải ngủ với mẹ đẻ một đêm, nhưng ở thành phố B đã làm một lần rồi, Trương Thiến còn nhớ rõ từng câu mẹ Trương tha thiết dặn dò.
Cho nên, tối hôm nay, mẹ Trương hào phóng vung tay, cho Trương Thiến ngủ cùng các bạn cùng phòng, gian phòng hơi nhỏ, có vẻ chật chội, nhưng mọi người đều không quan tâm, kẻ tới người đi nói chuyện vui vẻ, rất trễ mới bị mẹ Trương thét to bắt đi ngủ.
Sáng hôm sau, dưới mắt Trương Thiến có thể thấy được quầng thâm nhàn nhạt, mẹ Trương vội vàng luộc trứng gà xoa lên.
Mặc dù Thành phố B cử hành hôn lễ long trọng lại hào hoa, mặt mũi là có, nhưng trong lòng mẹ Trương, lần cử hành ở Thành phố D này hợp tâm ý bà hơn, dầu gì thân thích mình đều ở đây, cũng có thể cho mình nữ nhi chỗ dựa chống đỡ.
Hôn lễ ở thành phố D là người nhà mẹ đẻ chuẩn bị, mặc dù mời thợ trang điểm không quá tốt, nhưng dựa vào ngoại hình của Trương Thiến, đơn giản chỉnh trang đã rất đẹp.
Trước lạ sau quen. Hôn lễ lần hai, Trương Thiến cảm thấy cô không áp lực chút nào.
Hôn lễ lần này chẳng cần phải nghiêm túc, rất nhiều tập tục đều có hết, nói thí dụ như gọi cửa, cô dâu bị giam ở trong phòng, chờ chú rể tới đón, gây chút khó khăn với chú rể, để chú rể biết cô dâu không dễ cưới như vậy.
Để chú rể ở ngoài cửa, không cho chỗ tốt không cho vào cửa, vốn đây là quyền lợi của phụ dâu, nhưng bị nhốt trong phòng không chỉ có phụ dâu, còn có bạn thân Hứa Hoan, Lý Đan Đan, cùng với các bạn cũng phòng đại học của cô.
Căn phòng nho nhỏ tụ tập rất nhiều nữ sinh, líu ra líu ríu hết sức náo nhiệt, tình cảm giữa các nữ sinh chính là như vậy, không giải thích được, họ rất nhanh đã quen thuộc lẫn nhau, từng chiêu từng chiêu được liệt kê ra, chờ chú rể ứng chiêu.
Cuối cùng, mấy người bẻ bẻ cổ tay, chặn cửa, nơi Trương Thiến vốn đang ngồi.
“Không trả tiền, không cho vào!”
“Xem anh có bao nhiêu thành ý!”
Dáng vẻ khoa trương khiến Trương Thiến vui vẻ, không biết Tôn Đông Mặc phải phí bao nhiêu công sức mới có thể chặn miệng các cô.
Chú rể quả thật rất thông minh, đã sớm cài mật thám nằm vùng, huống chi còn có mấy ‘tiểu phản đồ’ Thần Vũ, Thần Tửu, bọn họ sớm đã bị anh rể hào phóng này thu mua, lén nói cho anh không ít tin tức hữu dụng.
Chỉ thấy cửa phòng đột nhiên mở ra, Tôn Đông Mặc vung tay, tiền giấy màu đỏ bay loạn đầy trời.
Bên tai đều là tiếng thét chói tai của các nữ sinh, tìm được khe hở, Tôn Đông Mặc nhanh chóng chen vào, ôm ngang Trương Thiến, thành công thoát khỏi đám phù thủy ôm được mỹ nhân về.
Lần này phòng tân hôn là căn hộ Tôn Đông Mặc ở lúc học cao trung, phòng ốc đã được Lâm Dương đổi mới hoàn toàn, đưa mắt nhìn quanh đều là sắc đỏ ấm áp.
Biệt thự ở khu công trình suối nước nóng, mặc dù đẹp, nhưng không thích hợp ở lâu dài, Trương Thiến cảm thấy, nếu ngày nào đó nhàm chán, trái lại thỉnh thoảng có thể ở một đoạn thời gian.
Nhà ư, vừa một chút, ấm áp một chút là được.
Sau khi kết thúc hôn lễ, Trương Thiến vui sướng thu dọn đồ đạc chuẩn bị cùng Tôn Đông Mặc hưởng tuần trăng mật.
Tôn Đông Mặc chuyển toàn bộ công việc sang cho Lâm Dương, mà ở trong quân đội, bởi vì hoàn thành một nhiệm vụ đặc biệt, trong quân đội Tôn Đông Mặc cũng coi như có chút tiếng nói, bên trên cho anh khá nhiều ngày nghỉ.
Tôn Đông Mặc không phí quá nhiều tâm tư với những chuyện quan hệ cong cong vẹo vẹo kia, những thứ này ba Tôn sẽ thay anh suy tính, hiện tại, chuyện quan trọng trước mắt chính là chơi một chuyến thật thoải mái với bà xã.
Thật ra Trương Thiến là một rất người nhát gan, đời trước cộng thêm đời này, ngoài đi học và thực tập, cô chưa từng rời đi thành phố mình sống.
Mà tuần trăng mật lần này, Trương Thiến vẽ vòng tròn các địa điểm nổi danh quốc nội cũng như nước ngoài, Hàng Châu, Tây Tạng, Thượng Hải, Paris, Las Vegas.
Thấy Tôn Đông Mặc không có phản ứng, cô lại vẽ rất nhiều vòng trên bản đồ, Ai Cập, Anh, Mĩ, thế nhưng trong lúc Tôn Đông Mặc chỉ là nhìn bản đồ, vẫn không có phản ứng, Trương Thiến thực sự tức giận rồi.
Cô ôm đầu Tôn Đông Mặc, để anh nhìn mình, nghiêm túc nói: “Này, anh nghiêm túc nói với em, rốt cuộc chúng ta muốn đi đâu?”
Tôn Đông Mặc không khỏi nhìn bản đồ một chút: “Không phải là em đang đánh dấu đó sao?”
Trương Thiến nhíu mày: “Những nơi em đánh dấu anh đều có thể mang em đi ư?”
Tôn Đông Mặc xoay Trương Thiến lại, để cho lưng cô dựa vào ngực mình, kéo tay Trương Thiến qua, đánh dấu trên bản đồ: “Một ngày nào đó những chỗ em vẽ vòng tròn, anh đều dẫn em đi.”
Tôn Đông Mặc hôn một cái lên cổ Trương Thiến, nhỏ giọng nói: “Nhưng thời gian tuần trăng mật có hạn, chúng ta chỉ nên chọn mấy địa điểm trong nước em muốn đi nhất, sau này có thời gian, chúng ta lại ra nước ngoài chơi, được không?”
“Ra nước ngoài rất dễ dàng sao?” Trương Thiến có phần ngây thơ hỏi.
“Ha ha, trong phim đã thấy nhiều đi, ra nước ngoài có gì khó, lại nói có ông xã ở đây, em sợ cái gì?” Tôn Đông Mặc hài hước nói xong, thuận tay kéo Trương Thiến lên, hôn.
“Nhưng trước đó.” Tôn Đông Mặc cười, cười có chút tà ác: “Em cho anh ăn no trước đã!”
Nói xong, Tôn Đông Mặc chợt đẩy ngã Trương Thiến...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...