Xe một đường đi về
phía trước, cho dù Trương Thiến hỏi thăm thế nào, Tôn Đông Mặc chỉ cười
thần bí, không mở miệng nói gì, cuối cùng Trương Thiến cũng không hỏi
nữa, an tĩnh ngồi trên xe chờ bất ngờ từ Tôn Đông Mặc.
Xe chạy
qua bờ cát, xuyên qua bãi biển, tiếp tục một đường chạy qua rừng cây rậm rạp, cuối cùng ngừng lại trước một căn biệt thự.
Trương Thiến
biết chỗ này, đây chính là khu công trình ôn tuyền “Mùa xuân ấm áp” hôm
trước cô có nhắc đến với các bạn học, công trình được xây dựng trên một
hòn đảo nhỏ, nhưng Trương Thiến không ngờ hòn đảo này lại lớn đến thế,
dường như còn ẩn giấu một thế ngoại đào nguyên, chỗ này, khiến bao nhiêu người lạc lối quên về.
Biệt thự rất đẹp, hoàn cảnh chung quanh
cũng tuyệt đẹp, đây là một biệt thự kiến trúc độc đáo cách ly với bên
ngoài. Khác với mặt ngoài, nội thất biệt thư hoàn toàn khác, thiết kế ấm áp, trông rất thoải mái ấm cúng. Trước biệt thự trồng đầy hoa, rất
nhiều loại Trương Thiến không biết tên đang đua nhau nở rộ.
Phía
trước biệt thự có một sân vườn rộng, trong sân trồng một cây ngô đồng
Pháp rất lớn, trên cây buộc hai sợi dây thừng chắc chắn, kết hợp với
phía dưới tạo thành một chiếc xích đu xinh đẹp.
Cách cây ngô đồng không xa là một giàn nho đã kết quả, quả nho tròn tròn mọng nước hết sức hấp dẫn.
Trong vườn, có hai lối đi, một là kiểu đường đá bình thường, cái khác vòng
quanh biệt thự, xếp thành từ đá cuội, đi trên đó có tác dụng mát xa
chân, rất tốt với thân thể, hơi cấn chân nhưng không gây khó chịu.
Nhân lúc Trương Thiến còn đang ngây người, Tôn Đông Mặc đã dẫn Trương Thiến
tới một nơi, thông qua cầu thang xoắc ốc, mang cô tới phòng ngủ, diện
tích phòng ngủ rất rộng, một giường cỡ lớn, ngoài cái này, hấp dẫn ánh
mắt cô nhất chính là cửa sổ sát đất thật to trong phòng.
Rèm cửa
màu lam nhạt phiêu đãng theo làn gió, tạo cho căn phòng một sắc thái ảo
mộng, hôm nay trời quang mây tạnh, thời tiết rất tốt, kéo màn cửa sổ ra, bên ngoài là một cảnh sắc tuyệt vời.
Đi ra ngoài, nhìn ra xa. Đó là một màu xanh dương mát mẻ, có bầu trời xanh lam, nước biển xanh
thẳm, hai cái giao hòa nhau, một màu xanh của trời và biển. Cẩn thận
lắng nghe sẽ nghe thấy âm thanh rì rào của sóng, âm thanh sóng vỗ vào bờ cát, còn có âm thanh hải âu bay lượn trên mặt biển.
Trương Thiến thu hết tất cả cảnh sắc vào mắt, nhịn xuống kích động trong lòng, cô
quay đầu lại cười rực rỡ: “Cái này là gì?”
Tôn Đông Mặc tiến lên trước, đưa tay ôm chắc lấy hông Trương Thiến, tựa vào lưng cô cùng cô nhìn về khoảng không gian rộng lớn trước mặt.
“Đây là quà tặng cho em, sau này chúng ta ở đây có được hay không?”
“Anh nói thật?”
“Đương nhiên là thật, anh đã chuẩn bị từ rất sớm, không phải em rất thích
sao?” Tôn Đông Mặc hít sâu một hơi, ánh nắng, gió, sóng biển, còn có
người yêu ở bên cạnh, khiến toàn thân hắn hoàn toàn thả lỏng.
“Thích, dĩ nhiên là thích.” Trương Thiến nhìn rất cả trước mắt, hai mắt ướt át, cái miệng nhỏ nhắn khép khép mở mở mà không biết nói gì.
Cô chưa bao giờ biết, ở nơi mình không nhìn thấy, Tôn Đông Mặc đã yên lặng vì mình làm nhiều chuyện như vậy.
Làm thế nào bây giờ, trong lòng như muôn hoa nở rộ, tim đập thình thịch, cô đang cảm động sao?
Mặt hướng về biển rộng, đây là cuộc sống trong mộng của Trương Thiến lúc
nhỏ, dù tốt đẹp thế nào, cũng chỉ là giấc mộng xa không thể với tới,
nhưng Tôn Đông Mặc lại nguyện ý vì cô mà thực hiện.
Công trình lớn như vậy, hắn làm sao làm được. Hắn bắt đầu từ khi nào. Những lúc gặp khó khăn gian khổ hắn làm thế nào vượt qua.
Tất cả những điều này Trương Thiến đều không biết, nhưng trong nội tâm cô
không thể không đau lòng hắn, hắn nhất định đã rất vất vả.
Đối những chuyện liên quan đến Trương Thiến, người đàn ông này đều dụng tâm như vậy, quả thật là yêu cô đến tận xương tủy rồi.
***
Hiện tại công việc thực tập sinh ở bệnh viện, đối với Trương Thiến mà nói,
có đi hay không cũng được, dù sao phía trên cô có người! Những lúc như
vậy, Trương Thiến đều không khỏi đắc chí trong lòng, cố ép xuống để nó
không để có cơ hội ló đầu.
Lữ Nhất Y qua mỗi thời gian đều sẽ gọi điện thoại cho Trương Thiến. Kể cho cô nghe một ít chuyện xảy ra trong
bệnh viện, thí dụ như hôm nay có bệnh nhân nằm viện vì uống nhầm thuốc
trừ sâu, hay có người phụ nữ bị thương nặng vì bị chồng đánh đập.
Lời đồn đãi về Trương Thiến trong bệnh viện đã bị cấm lưu truyền, nhưng có
vẻ như vì Phương Văn có năng lực xuất chúng mà rất được y tá trưởng coi
trọng, Lữ Nhất Y hoài nghi bên trong có uẩn khúc, nhưng Lữ Nhất Y không
tiện dò la, cô cũng không tiện hỏi thăm thêm.
Hiện tại cô ấy còn bận chuyện tình cảm với Lâm Dương. Quan hệ hai người giống như một cuộc chiến tình yêu vậy.
Đều nói nữ truy nam cách tầng sa, nhưng có vẻ như não bộ anh chàng Lâm
Dương có vấn đề, cũng không biết là giả bộ hay thật sự không hiểu những
hành động ám chỉ lẫn công khai của Lữ Nhất Y, ngoài chuyện thảo luận xe
hơi với cô, những lúc khác Lâm Dương chính là một anh ngốc, đối với
nhưng đề tài đó một chút hứng thú anh ta cũng không có.
Vì thế Lữ Nhất Y phiền não không dứt.
Nhưng căn cứ theo phân tích của Tôn Đông Mặc, hành động của Lâm Dương có thể
chỉ là vẻ ngoài, ngây người ở bệnh viện thời gian dài như vậy còn chưa
chán, đến cuối cùng là vì lý do gì, không cần nói cũng biết.
Chuyến đi săn này, rốt cuộc ai mới là là thợ săn, ai mới là hồ ly đây…
***
Kể từ lúc không có ý định đi thực tập, bây giờ cả nhà Trương Thiến đang
tích cực chuẩn bị tất cả công việc kết hôn. Đầu tiên mời thân thích ăn
một bữa, thông báo một chút, con cái nhà mình lĩnh chứng rồi, năm sau sẽ kết hôn, thời gian kế tiếp liền bắt đầu vội vàng làm công tác chuẩn bị
trước hôn nhân.
Thời gian còn dài, hơn nữa Tôn gia vẫn có chút quyền lực và tài lực, tất cả mọi chuyện đều tiến hành đâu vào đấy .
Rất nhanh, năm mới đến.
Buôn bán phát triển không ngừng, trong nhà lại có thêm nhân khẩu mới, tiểu
bảo bảo đã bảy tám tháng rồi, sớm không còn là bộ dáng nhăn nheo như khỉ con lúc mới sinh nữa, bây giờ là bộ dáng béo mập mềm mại; Trương Thiến
cũng tìm được bạn đời tốt, đối phương nhân phẩm không tệ, có tiền lại có quyền, gả đi cũng không mất mát gì.
Tóm lại, một năm này thu hoạch rất lớn.
Trong khoảng thời gian này Tôn Đông Mặc cũng làm quen với họ hàng nhà Trương
Thiến, ở căn hộ lúc trước Trương Thiến vẫn thường đến, tổ chức ăn một
bữa cơm, coi như mừng năm mới.
Đêm 30, Trương Thiến ngồi lên xe Tôn Đông Mặc, mang theo quà tặng người nhà chuẩn bị cùng nhau trở về thành phố B mừng năm mới.
Thái độ người Tôn gia rất nhiệt tình, khiến Trương Thiến có chút không chịu
nổi, thật ra cũng không thể trách người ta, thật sự người Tôn gia quá
ít, thật vất vả mới tăng thêm thành viên mới, không nhịn được mà nhiệt
tình quá. Mẹ Tôn sắp xếp cho hai người ngủ một phòng, Trương Thiến hiều
ánh mắt bọn họ đại biểu cái gì.
Nhanh sinh cái bánh bao cho chúng ta vui đùa một chút…
Năm đó cụ Tôn cũng sinh ra trong gia cảnh khó khăn, cụ và nhà bà nội Tôn
cũng không có thân thích gì, vài năm sau khi mẹ Tôn gả tới, cha mẹ xảy
ra tai nạn qua đời, trong nhà cũng không có thân thích khác.
Cho
nên mới nói, bây giờ Tôn gia tựa như một đại thụ cô độc, mặc dù còn có
vài bằng hữu tới đây chúc tết, nhưng những lúc chỉ còn lại người nhà,
không khỏi có chút vắng vẻ.
Tôn gia ít người nên có phần đơn bạc, mấy đại gia tộc thành phố B đều biết điều này, nên người Tôn gia trở
thành đối tượng đáng để kết thân…, mặc dù không có nhiều thân thích,
nhưng bạn bè lại nhiều, hơn nữa mỗi người đều là nhân vật lớn, cũng bởi
vì điều này mà Tôn gia mới có thể đứng vững ở thành phố B.
Đàn
ông Tôn gia chọn vợ cũng thật kỳ quái, cụ Tôn đã có bà nội Tôn đồng cam
cộng khổ, mọi người có thể hiểu được. Mà ba Tôn sau khi tốt nghiệp đại
học cũng kéo mẹ Tôn về nhà.
Mặc dù mẹ Tôn xuất thân không tốt, sau lại trở thành cô nhi, nhưng năng lực của mẹ
Tôn lại rất mạnh, không tới mấy năm đã xây dựng thành hình tượng nữ
cường nhân, khiến người ta không khỏi bội phục.
Mà tới phiên Tôn
Đông Mặc, hắn lại một lần nữa khiến người ta rớt cằm, trực tiếp tiền
trảm hậu tấu, lĩnh chứng xong mới mang cô dâu về, người không biết còn
tưởng đã có thêm em bé.
Tôn gia hôm nay cuối cùng có chút thân
thích, nhưng chút thân thích cũng chỉ là hạng tiểu dân bình thường mà
thôi. Chẳng lẽ cô dâu nhỏ này có điểm gì đặc biệt, mọi người bày tỏ mình mỏi mắt mong chờ.
Cùng người Tôn gia xem tiết mục gặp nhau cuối
năm, kèm theo tiếng pháo đì đùng ngoài cửa sổ, mọi người ăn sủi cảo, lại trò chuyện một lát, bởi vì cụ Tôn lớn tuổi, không thể thức đêm, cuối
cùng bị mọi người khuyên lên lầu đi ngủ trước.
Từ ban đầu thái độ của mẹ Tôn đối với Trương Thiến hết sức hòa ái, cô gái này tính tình
văn tĩnh, nhưng tính tình có hơi yếu đuối, không được mạnh mẽ sắc bén,
khiến bà không nhịn được phải nhắc nhở:
“Thiến Thiến à, ngày mai có vài người bạn tới chúc tết, con đi theo mẹ, tận lực quan sát một
chít, học nhiều một chút!” Lúc mẹ Tôn nói những lời này có phần thổn
thức, năm đó bà gả cho ba Tôn, bởi vì không môn đăng hậu đối mà chịu
không ít trò cười.
Tiếp theo mẹ Tôn trừng mắt nhìn Tôn Đông Mặc,
dịu dàng nói với Trương Thiến: “Về sau, nếu Đông Mặc đối với con không
tốt, con phải nói cho mẹ, mẹ thay con đánh nó.”
Trương Thiến cười gật đầu, trong lòng cô biết, mặc dù mẹ Tôn thích cô, nhưng lại càng
thương con trai mình hơn, nhưng là… nếu mẹ Tôn đã có thái độ như vậy,
Trương Thiến cũng hết sức phối hợp quăng cho Tôn Đông Mặc một ánh mắt
đắc ý.
Qua hết năm, Trương Thiến trở nên cực kỳ bận rộn, cô theo
mẹ Tôn, học mẹ Tôn cách mời khách tiếp khách, mặc cho mẹ Tôn giới thiệu
cô cho mọi người, cô mỉm cười khéo léo, nỗ lực để mình nhớ mặt những
người này, miệng nói mấy lời chúc như ý cát tường, bộ dáng thật đòi hỉ.
Mùa xuân đi qua, hai người lại trở về thành phố D, Lâm Dương đã chuyển một
số phương diện làm ăn sang cho Tôn Đông Mặc, điều này cũng khiến Trương
Thiến biết Tôn Đông Mặc rất có năng lực. Ngay cả khu vui chơi “Thiên
đường vui vẻ” đều thuộc quản lý của hắn, thật sự, thật sự là nhà giàu
mới nổi.
Công việc chuẩn bị hôn lễ chưa khiến hai người bọn họ
phải quan tâm, chỉ cần biết tiến trình, chụp ảnh cưới, quan hệ của hai
người đã xác định, các trưởng bối quản chế bọn họ cũng không quá nghiêm.
Hai người bọn họ chuyển khỏi nhà Tôn gia, chuyển vào căn hộ nhỏ trong trấn
của Tôn Đông Mặc, phòng ốc mặc dù nhỏ nhưng lại có cảm giác ấm áp, hai
người đường hoàng bắt đầu hưởng thụ cuộc sống gia đình tạm ổn. Gọi tắt
thế giới hai người.
Nhà bà ngoại Trương Thiến và dì cả ở ngay
trấn trên, nếu không có thời gian nấu cơm, Trương Thiến sẽ mang theo Tôn Đông Mặc đến nhà bà ngoại ăn chực, ông ngoại rất coi trọng Tôn Đông
Mặc, cảm thấy anh chàng này không tệ, luôn không ngừng gắp thức ăn cho
hắn. Ăn xong một chén lại xới một chén nữa, Trương Thiến thấy cũng vui
lây, rốt cuộc có người cảm thụ được tình huống của cô năm đó rồi, ha ha.
Bây giờ Chanh Chanh mở một tiệm bán quần áo nhỏ cách đó không xa, có người
tới mua thì bán, không buôn bán thì chơi máy tính, đi dạo thành phố,
ngày qua ngày còn nhàn nhã hơn cả Trương Thiến.
Trương Thiến chỉ tiếc rèn sắt không thành thép để Chanh Chanh cách xa máy vi
tính, muốn cô em bảo dưỡng da cho tốt, dù sao lúc cô kết hôn Chanh Chanh cần phải làm phụ dâu, không chú ý hình tượng sao được.
Nói thật, thật ra chính là Trương Thiến không nhìn nổi bộ dáng nhàn nhã như vậy của em họ.
Hiện tại sáng nào cô cũng dậy sớm làm điểm tâm, quét dọn vệ sinh, trải
giường chiếu dọn dẹp phòng, ra ngoài mua thức ăn, làm cơm trưa, rửa bát, chơi máy tính xong lại bắt đầu nấu cơm, mặc dù trong lòng rất ngọt
ngào, nhưng so sánh với em họ Trương Thiến lại cảm thấy bây giờ mình đã
trở thành một phụ nữ luống tuổi có chồng mất rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...