Cuộc Sống Đơn Giản

Edit: Huong August

“A lô, tôi muốn tìm Tôn Đông Mặc.”

“Tôi quản cậu ta ở chốn khỉ gió nào, mau gọi cậu ta đến nghe điện thoại!”

“Tốt, anh nói cậu ta không có ở đây, đúng không?”

“Nói với cậu ta, nếu cậu còn không chịu trở lại, đến lúc đó bà xã cậu ta bị
người khác lừa chạy mất, đừng trách người anh em là tôi đây không lay
tỉnh cậu!”

Lâm Dương buông một câu, bực tức ấn nút tắt máy, anh
đá mạnh vào băng ghế ven đường, phát tiết buồn bực trong lòng mình, cái
này gọi là chuyện gì đây, hoàng đế không vội thái giám đã gấp?

Bằng nhãn lực của anh, dĩ nhiên có thể nhìn ra hai người đang diễn trò,
nhưng hành động của Trương Thiến khiến Lâm Dương thật sự không hiểu,
chuyện gì đang xảy ra, đột nhiên liền thay đổi thành ra như vậy, anh
chàng lần này là giả, khó bảo toàn về sau không xuất hiện một bạn trai
thực sự!

Cái nón xanh này, thôi, trực tiếp ném cho Tôn Đông Mặc
là được, nói thế nào, đây đều là chuyện tình hai người bọn họ, mình ngồi đây lo vớ vẩn cái gì chứ!

***

“Đan Đan, yêu cậu chết mất, không quấy rầy hai người nữa, mình đi chơi trước.” Trương Thiến dùng
sức ôm lấy Lý Đan Đan, trước khi cô mở miệng phá giận, nhanh chóng xoay
người chạy mất.

“Hô.” Trương Thiến cảm thấy mình đã chạy đủ xa,
lúc này mới dừng lại thở phào nhẹ nhõm. Cô và Tôn Đông Mặc cũng không
còn quan hệ gì nữa, sau này cách Lâm Dương xa một chút.

Trương
Thiến nhìn bốn phía, khắp nơi đều là tiếng nói tiếng cười, nụ cười trên
mặt mọi người hết sức rực rỡ, khiến người ta không nhịn được vui vẻ lên, cười thầm, Trương Thiến lẫn vào đám người, bắt đầu cùng mọi người hưởng thụ khoảnh khắc vui sướng này.

Sau khi kết thúc tụ hội, mọi
người lại lao vào không khí học tập khẩn trương, có chuyện gì đều tranh
thủ giải quyết xong trước khi thực tập, bằng không sau khi hoàn thành
thực tập, sẽ không có thời gian dành cho những thứ này.

Nộp bài

thì cuối kỳ cuối cùng lên, Trương Thiến đi ra trường thi, duỗi lưng một
cái, rốt cuộc xong chuyện, không còn vướng bận gì nữa.

Thực tập
thì không thể ngủ lại ký túc xá ở trường được rồi, không biết trường học phân phối bệnh viện như thế nào, nhưng chuyện trước mắt mọi người phải
làm kế tiếp, chính là “dọn nhà”.

Có một không gian chính là bớt
việc, nhìn mọi người đang cầm sách chất một chồng bên ngoài, một bao
hành lý lại một va ly, còn vừa vội vừa nặng, bỏ ra số tiền lớn gửi mấy
thứ này trở về.

Trương Thiến trong lòng tiểu nhân mừng rỡ lăn lộn: Chị đây có không gian, chị chẳng sợ ai hết!

Thừa dịp các bạn cùng phòng không có ở đây, Trương Thiến cẩn thận bỏ phần
lớn hành lý bỏ vào không gian, chỉ để lại một ba lô nho nhỏ, nói dối là
đã giao đồ cho công ty chuyển phát nhanh rồi, cuối cùng thần không biết
quỷ không hay đưa trộm hành lý về nhà!

Thời gian thực tập quyết
định tại tháng Bảy, nên thời gian Trương Thiến ở nhà đợi cũng không lâu, mấy ngày nữa, Trương Thiến sẽ phải một thân một mình “làm việc” bên
ngoài rồi. Thực tập sinh không có tiền lương, nhưng đồng dạng, ở trong
bệnh viện cũng có thể học được rất nhiều kiến thức mà trường học không
dạy.

Lúc này Trương Thiến đang đùa giỡn với em trai Thần Vũ, qua
mua hè này, em trai đã là học sinh lớp 11 rồi, Thần Vũ trưởng thành,
nhìn bộ dáng hiện tại, thật là con trai mười tám có khác!

Mấy năm nay Thần Vũ cứ như măng mọc mùa xuân, không ngừng cao lên, dinh dưỡng
trong nhà không theo kịp được, bây giờ Thần Vũ đã là một cậu nhóc soái
ca cao1m9 rồi.

Thời điểm ở trường học, Thần Vũ đã từng dùng phần
mềm chim cánh cụt(*một công cụ chat của Trung Quốc) liên lạc với Trương
Thiến, ép Trương Thiến mua giúp cậu một con gấu bông cao 1m8 trên mạng,
còn không cho nói với ba mẹ.

Trương Thiến đã sớm biết cậu nhóc
này có bạn gái, lần trước còn nhờ em gái Chanh Chanh giúp đặt hàng trên
mạng một cặp nhẫn tình nhân, hình như viết là “em là Tiểu quái thú của
anh”.

Bất quá cũng chỉ là một cậu nhóc, muốn người ta giúp một

tay. Thế nào cũng sẽ lộ tin tức nội bộ, hiện tại đã đến bước kia rồi
nha. Trương Thiến cười xấu xa, sử dụng tầng tầng thủ đoạn bức bách tiểu
tử thúi kia, muốn cậu đi vào khuôn khổ, bất đắc dĩ, Thần Vũ chính là
không chịu nhận tội.

Cô đang định cho cậu một kích trí mạng, kết
quả chuông điện thoại reo, là một dãy số lại, Trương Thiến nhận điện
thoại, điều chỉnh tâm tình của mình, khiến giọng nói trở nên công thức
hóa: “Xin chào, xin hỏi bạn tìm ai.”

Đối với những số điện thoại
lạ, Trương Thiến sẽ trở nên rất lễ phép, loại dáng vẻ này bị bạn bè cô
gọi là kẻ hai mặt, nhưng Trương Thiến cũng không thèm để ý đến cách nói
này, theo ý cô, nếu như ở trước mặt bạn bè còn giả mù sa mưa mà nói như
vậy, mới gọi kẻ hai mặt.

“Anh là Lâm Dương.”

Trương Thiến
liếc mắt nhìn điện thoại di động của mình, muốn cúp điện thoại, nhưng
lại cảm thấy làm như vậy có vẻ không tốt, dù sao đây chỉ là chuyện tình
giữa mình và Tôn Đông Mặc, không thể giận lây sang người khác!

“Ừ, tôi hiểu rồi, anh tìm tôi có chuyện gì à?” Cô vừa nói, vừa truyền tín
hiệu bằng ánh mắt, đuổi em trai Thần Vũ ra khỏi gian phòng mình, bày tỏ
tạm thời tha cậu một lần, Thần Vũ làm mặt quỷ với cô rồi bỏ chạy.

“Tôn Đông Mặc bị thương.”

Trương Thiến dựa người vào cửa, như bị tin tức này làm kinh ngạc, nhưng rất
nhanh cô đã phản ứng kịp, bình tĩnh nói: “Anh nói dối.”

Nếu quả thật Tôn Đông Mặc bị thương, làm bạn bè, Lâm Dương không thể nào trấn định như thế.

“Anh không nói dối, là thật.” Giọng nói Lâm Dương rất kiên định, anh bảo đảm trong điện thoại: “Nếu như cậu ta không có bị thương, anh sẽ khỏa thân
chạy một vòng.”

Nghe được câu này, lòng Trương Thiến hơi do dự,
mặc dù Lâm Dương giảo hoạt một chút, nhưng anh ta là một người rất giữ
chữ tín. Chẳng lẽ Tôn Đông Mặc thật sự bị thương, Trương Thiến có chút
ngồi không yên.


Đúng là Tôn Đông Mặc bị thương, nhưng cũng không
nghiêm trọng như trong tưởng tượng, nhưng Trương Thiến có nhận định, cô
cảm thấy nếu Lâm Dương như vậy, nhất định Tôn Đông Mặc bị thương rất
nghiêm trọng.

Cho nên, trong lòng Lâm Dương vẫn có chút tính toán.

“Trương Thiến, tôi có thể cầu xin em chăm sóc cho cậu ấy một thời gian không, dù sao, em là bạn gái cậu ta, không phải sao?”

Trương Thiến buồn cười, bạn gái, thật đúng là không biết xấu hổ nói ra miệng,
hắn thực sự cọi co là bạn gái sao, không nói gì đã bỏ đi một lần lại một lần, hắn muốn làm gì?! Nhìn dáng vẻ như vậy của cô buồn cười lắm sao,
hiện tại bị thương lại tới tìm cô.

“Tôi đã có bạn trai, không phải anh đã nhìn thấy rồi sao? ”

“Trương Thiến, em không nên coi thường trí thông minh của anh, cô gái phía sau
luôn dán mắt nhìn hai người, đó là bạn em thôi. Được rồi, chuyện giữa
hai người anh cũng không muốn xen vào, nhưng mọi thứ cũng phải có giới
hạn, chẳng phải sao. Vì trước thời gian trước cậu ta cũng bị thương, em
hãy tha thứ cho cậu ta lần này thôi.”

“A, hắn đi nơi nào, muốn
làm gì, tôi đâu có biết. Không nói một tiếng đã đi, chẳng lẽ không phải
là muốn chia tay sao! Chia tay thì chia tay, nhưng sao hắn không thể dứt khoát luôn, lề mà lề mề như thế, rốt cuộc hắn muốn làm gì, hành hạ tôi
ư?” Trương Thiến nói xong, hai mắt đều đỏ, giọng nói đã có chút nghẹn
ngào.

“Đợi chút, đợi chút, tôi có phần mơ hồ, ý của em là, hắn
không có thông báo gì với em đã đi?” Lâm Dương cắt đứt lời nói Trương
Thiến, có chút nghi ngờ hỏi.

Đây không phải là phong cách của Tôn Đông Mặc, nếu chính cậu ta phải đi, cũng sẽ an bài xong tất cả trước,
không có đạo lý một tiếng chào cũng không chào được.

“Chẳng lẽ
không đúng sự thật, tôi đi hỏi anh, anh cũng nói là không biết còn gì,
không phải là khiến tôi không tìm được hắn sao?”

“Không phải, lần này Tôn Đông Mặc tham gia một nhiệm vụ nguy hiểm và cẩn mật, em hỏi
những câu như “Hắn đi đâu?”, “Đã làm gì?”, đương nhiên tôi sẽ hiểu lầm!
Xem đi, tôi có nói với em lần này Tôn Đông Mặc tiếp nhận nhiệm vụ gì đó, còn có địa điểm nhiệm vụ, những thứ này căn bản tôi cũng không biết, dĩ nhiên là lắc đầu không nói.”

“Vậy tại sao lúc ấy ánh mắt anh lại là lo lắng cho tôi.”

“Nhìn em không nhịn được liền nhớ tới Tôn Đông Mặc, đương nhiên anh chỉ vì
lắng an toàn cho Tôn Đông Mặc, suy cho cùng vẫn là anh em.”

Nói
xong, giọng nói Lâm Dương dần dần nhỏ lại, đột nhiên anh nhớ ra một
chuyện, có vẻ như trước khi đi Tôn Đông Mặc có gọi điện thoại cho mình,
xong rồi, trong đầu Lâm Dương thoáng qua một hình ảnh mơ hồ, anh nghĩ

tới…

Xác thực Tôn Đông Mặc nói qua, muốn anh thay hắn nói cho
Trương Thiến chuyện này, còn nói yêu cô, mấy lời nói buồn nôn. Mà Tôn
Đông Mặc không muốn tự mình nói cho cô biết, bởi vì tự hắn biết, chỉ cần nhìn thấy Trương Thiến, vô luận những lời này hắn không thể nào nói ra
miệng.

Kết quả, đêm đó anh uống say, mơ mơ hồ hồ không có nghe
toàn bộ, chỉ biết là trước khi hắn đi, mình từng đồng ý với cậu ta phải
chăm sóc Trương Thiến. Sau đó mặc dù khi đó tâm trạng Trương Thiến có
chút khác thường, có một đoạn thời gian hết sức bạo lực, nhưng nhìn
Trương Thiến cũng không có xảy ra chuyện gì, anh ta cũng không tìm hiểu
nhiều.

Ai, chuyện này là do anh sai, nếu như bị Tôn Đông Mặc biết...

Nghĩ đến kết cục kia, Lâm Dương rùng mình, không dám để mình nghĩ tiếp, chỉ
có thể phí hết tâm tư, nỗ lực hồi tưởng chuyện ngày đó, nói đàng hoàng
cho Trương Thiến nghe.

Lâm Dương đã bàn giao toàn bộ rồi, nhưng
bên đầu điện thoại kia thật lâu cũng không nói gì, anh không yên lòng,
không nhịn được nhẹ nhàng hỏi một tiếng: “Trương Thiến? Em ở đó không?
Chuyện Tôn Đông Mặc…”

Rối rắm thời gian dài như vậy, kết quả đây
chỉ là một sự hiểu lầm, tất cả, chỉ là tự mình hành hạ mình. Trương
Thiến không thừa nhận nổi.

Nói cho cùng, cô chưa đủ tin tưởng Tôn Đông Mặc, câu “không gặp không về” kia đã để lại vết thương quá sâu,
cho tới bây giờ, cô vẫn còn hoài nghi tình cảm của Tôn Đông Mặc.

“Sau này hãy nói.” Nghe được giọng nói Lâm Dương vang lên, Trương Thiến trả
lời yếu ớt, cũng không phải Trương Thiến không quan tâm tới thương thế
Tôn Đông Mặc, chỉ là Trương Thiến nhớ lại đánh giá của Tôn Đông Mặc với
Lâm Dương: Trong lời nói của Lâm Dương chứa đầy bẫy rập, không cẩn thận
sẽ rơi vào bẫy.

Biểu hiện của Lâm Dương chứng minh suy đoán của
cô, học tâm lý cũng không phải là không có ích, thật sự Tôn Đông Mặc bị
thương, nhưng nặng nhẹ thế nào vẫn chưa biết. Mà trước mắt, chuyện tình
Trương Thiến muốn làm nhất, chính là phải điều chỉnh lại tâm trạng bản
thân thật tốt!

Tung mình lên giường, cô ôm gối bắt đầu ngẩn người.

***

Lâm Dương nhìn điện thoại: “Về sau? Điều này không do em quyết định.” Nói
xong, Lâm Dương cầm một sấp tài liệu trên bàn lên, mở ra, không ngờ bên
trong chính là bản bố trí thực tâm sinh năm nay của trường Trương Thiến!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận