Trở lại phòng ngủ, Trương Thiến dáng vẻ ngượng ngùng hấp dẫn chú ý của mọi người.
“Ôi~ mặt thật là đỏ, làm chuyện xấu gì thế?” Lão đại Trương Tiểu Trữ mắt tinh nhìn thấy Trương Thiến vào cửa, hai má đỏ rực hết sức khả nghi.
“Ha ha *^_^*” Trương Thiến cười khúc khích.
“Mình đã nói nhất định hai người có chuyện mà, bạn học cũ gì chứ, có bạn học cũ nào lại không quản đường xa đưa xe đến đón tận nơi không? ”
Lữ Nhất Y dùng ánh mắt “thì ra là thế” nhìn Trương Thiến: “Ai nha, trên thế giới này chưa bao giờ thiếu gian tình, vừa khéo mình lại có cặp mắt phát hiện gian tình! Ha ha.”
“Ha ha.” Trương Thiến cảm thấy mình không cười nổi.
“Trương Thiến, bạn trai cậu thật đẹp trai, cậu cần quản hắn ta cho kỹ, cẩn thận sau này trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài đó. ”
“A... A...” Đủ rồi đó.
“Đừng nói nữa, không thấy mặt cậu ấy biến sắc rồi à, Thiến Thiến đâu phải là người không biết ngượng.” Triệu Duy ở một bên cười ha ha, giải vây cho Trương Thiến.
“Ai nha, vậy tính ra, trong phòng chỉ còn mình vẫn độc thân rồi.” Minh Dương nhìn họ trêu chọc Trương Thiến, không nhịn được kêu một tiếng.
“Đúng nha, nhanh nhanh tìm một người đi.” Mọi người cười to.
******
Buổi tối Trương Thiến gọi điện thoại cho Tôn Đông Mặc, nói chuyện rất nhỏ, nhưng Trương Thiến vẫn vô cùng vui vẻ, rốt cuộc cô cũng hiểu bộ dáng ngọt ngấy của Triệu Duy mỗi tối tuyệt đối không khoa trương. (Huong August – Diễn đàn Lê Quý Đôn) Bởi vì chính cô cũng vì người nào đó mà không chịu cúp điện thoại, lại có thể hàn huyên với Tôn Đông Mặc tới nửa giờ.
Sau khi cúp máy, Trương Thiến nhìn lịch sử cuộc gọi trên điện thoại di động, yên lặng thương tiếc tiền điện thoại.
Ngày hôm sau có thời gian rảnh, mọi người ở trong phòng mở hội nghị.
Trương Thiến lén lấy từ trong không gian ra mấy món hàng mỹ nghệ, nói: “Mình đưa từ nhà tới mấy món đồ mỹ nghệ, các cậu xem một chút xem như thế nào, mua nhiều, giá tiền rẻ hơn nhiều. ”
“Ai nha, thật đẹp, nếu là mình mình nhất định sẽ mua.”
“Đúng vậy, bọn mình cũng thấy họ bán trên mạng, nhất định nữ sinh sẽ thích.”
“Nhưng nếu kinh doanh ở trong phòng, trường học có cho phép hay không?”
Mọi người lặng yên, đây thật sự là một vấn đề.
Kiếm chút tiền là chuyện nhỏ, nhưng nếu như bị trường học cảnh cáo, bắt lỗi, mặc dù nội quy trường học trong không có quy định cấm làm việc này, trường học cũng không ngăn được việc các sinh viên lén kiếm thêm chút thu nhập, nhưng ấn tượng của giảng viên với sinh viên cũng rất quan trọng, huống chi lại còn liên quan tới vấn đề thực tập sau này.
“Không thể nào, không phải bây giờ đang khích lệ sinh viên tự mình gây dựng sự nghiệp sao.” Lữ Nhất Y phản bác, cô cảm thấy mở tiệm kinh doanh nhỏ không phải là chuyện gì lớn .
“Thường thì nhà trường sẽ không can thiệp, sinh viên có sự tự do này.”
“Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất mà.”
“Vậy rốt cuộc là có mở hay không?”
“Mình cảm thấy chúng ta không nên mở tiệm.” Mọi người ồn ào lộn xộn không có chủ ý, nghe vậy, tất cả mọi người đều nhìn về phía Minh Dương.
“Chúng ta không có nhiều thời gian và tinh lực như vậy, chẳng lẽ không học tập, chỉ lo buôn bán ư?”
Mọi người lặng yên, thậm chí họ đã quên, bây giờ quan trọng nhất vẫn là việc học.
Trương Thiến suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy thì không mở, dù sao công việc này chúng ta cũng không duy trì lâu dài, không bằng đổi một loại phương thức khác.”
Ở phòng ký túc xá không thể mở tiệm, như vậy đổi phương án, tới tận nơi bán đi!
Bán hàng tận nhà, chẳng những nhiều hạn chế, bản thân cũng khá mệt mỏi, có lúc lại là đầu đề mỗi câu chuyện.
Bất quá ngay từ đầu sẽ không để ý đến những chuyện này, dù sao mới lên Đại học, trong lòng đều ấp ủ, người đi trước có thể làm, chính mình cũng có thể.
Học đại học, Trương Thiến đã trải qua lần đầu tiên cúp cua, lần đầu tiên đi KTV, lần đầu tiên đi quán bar, lần đầu tiên đi làm, lần đầu tiên kiếm ra tiền, tin tưởng về sau cũng sẽ có rất nhiều lần đầu tiên ở Đại học!
Lần này đánh một cú, nhân lúc có gió Đông, như vậy, gặp đồ tốt thì mua, dù sao không bán được cũng dành để làm quà tặng.
Mấu chốt chính là “nhanh”, Từ Tiếu đã thành công thuyết phục mấy người còn lại, hơn nữa, nhờ vào nhân duyên của cô, rất nhanh đã nhận được tin tức nội bộ – ngày mai sẽ chính thức đăng thông báo về cuộc thi Văn hóa phòng ký túc xá!
Góp ít tiền vốn là có thể chia nhau làm, bất quá để công bằng, tất cả đều thống nhất một mức giá, mỗi người góp 200 nguyên, tổng cộng được 1200 nguyên, tính cả những vật phẩm trang trí Trương Thiến mang từ nhà đến, mọi người cũng trích tiền mua.
Dù sao ai cũng không dám bảo đảm mình sẽ kiếm được tiền. Chia đều thì ai cũng không thiệt thòi, tốt hay xấu tất cả mọi người ở chung một chỗ, cũng sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm giữa các bạn cùng phòng, nhiều lắm là nhịn đói mấy ngày nếu thua lỗ, cũng giống như chịu thua thiệt khi mua dầu gội dởm kiếp trước. Hiện tại Trương Thiến tuyệt không đau lòng, dĩ nhiên, nếu như kiếm được tiền thì vẫn tốt hơn.
Họ đặt hàng mấy thương phầm tinh mỹ giá rẻ, Lữ Nhất Y, Minh Dương đặc biệt phụ trách sổ sách, trong sáu người thì hai cô có nhiều kinh nghiệm nhất.
Xuống dưới lầu chụp ảnh, phục chế 50 tấm, không cần ngại ít, còn muốn nhiều hơn. Bởi vì lo lắng số điện thoại của mình bị quá nhiều người không quen biết được, nên cố ý đi mua một sim điện thoại mới, tùy thời có thể vứt đi. Mấy sim này đều chuẩn bị cho nhưng khách hàng tiềm năng, không phải mỗi người đều có.
Dù sao đây chỉ là hoạt động năm nhất, năm hai, các học tỷ năm ba đại học chưa chắc đã cảm thấy hứng thú. Nhưng đối với vấn đề quần áo, trang phục, là phái nữ thì ai cũng sẽ chú trọng.
Vì thế họ còn chuẩn bị thêm một số phụ kiện trang phục: dây chuyền, vòng tay, hoa tai, kẹp tóc,... tin tưởng chỉ cần nữ sinh có mắt nhìn một chút đều sẽ mua.
Tới tận nơi đẩy mạnh tiêu thụ, ba người một tổ phụ trách một tầng, tất cả chuẩn bị sẵn sàng, chỉ còn chờ cơ hội!
Bởi vì giá vốn khá thấp, vì vậy tất cả mọi người đều nâng giá tiền lên cao một chút, nhưng tuyệt đối có lời hơn so với bán ngoài cửa hàng, vì vậy người mua rất nhiều.
Sự kiện “Văn hóa phòng ký túc xá” khiến không khí vốn yên tĩnh trở nên náo loạn thành một đoàn, cũng khiến việc buôn bán nhỏ của mấy người Trương Thiến trở nên khả quan hơn, ngày quan sát triển lãm, tuyệt đối họ là người xem nhiệt tình vỗ tay nhất.
Không nói đến việc sử dụng những món đồ tinh tế để trang trí phòng thêm đẹp hơn, chỉ nói đến chuyện quảng cáo miễn phí cho các món hàng đã khiến số người hỏi thăm, hỏi mua tăng lên nhanh chóng rồi.
Cứ đà này, số hàng trữ ngày càng ít đi, vốn là 1200 tiền vốn, bán ra được 2056 nguyên, mỗi người lời 142 nguyên, còn lại 4 nguyên coi như quỹ phòng. Còn dư lại chút đồ, mọi người chia nhau, tóm lại kết quả khiến người ta vui vẻ.
“Ai, lần đầu tiên kiếm được tiền, thật vui, mình muốn lưu lại nó làm kỷ niệm.”
“Thôi đi, kiếm tiền không phải là để tiêu sao.” (
“Nếu kiếm được tiền, thứ bảy đi ăn mừng một bữa đi!” Đề nghị này lập tức được thông qua, vì vậy mọi người hào hứng bừng bừng thương lượng thứ bảy tới chỗ nào chơi.
“Buôn bán tốt như vậy, có muốn nhập thêm ít hàng nữa không, sau này có người muốn mua lại không mua được.”
“Thôi thôi, nhập thêm hàng thì mình không tham gia nữa đâu, mệt chết. ”
“Đúng vậy đó, chạy tới nhiều phòng, ngắm suốt buổi mà không chịu mua, lãng phí bao nhiêu nước bọt của mình.”
“Cậu thì may rồi, mình lại gặp phải trường hợp muốn mua, nhưng cô ta lại không ngừng mặc cả, mặc cả thì mặc cả đi, mặc cả một chút thì không sao, nhưng, thật bực mình, muốn mắng người, cô ta còn mặc cả giá tiền thấp hơn giá vốn.” Từ Tiếu tức giận giơ chân. Những lời này cô đã nói rất nhiều lần rồi, mỗi lần nói đều không nhịn được mà bực mình.
Ai chẳng phải là con cái được nuông chiều, ai lại phải chịu ủy khuất, nhưng mỗi người, từ đại học sẽ dần dần lớn lên, học được cách nhẫn nhịn, học được thế nào là cuộc sống.
Nghĩ như vậy một phen, hay là thôi đi, không cần phải vì một trăm nguyên mà cực khổ như vậy.
Họ vừa hạ quyết tâm thì ngay hôm sau, cả phòng chào đón vị khách không mời mà đến.
Thời điểm giáo viên hướng dẫn đến, Trương Thiến đang đánh máy trong phòng, cô mới mở thêm một hố đồng nhân, cô viết văn không tính là tốt, dù sao cũng không học chuyên sâu, chỉ là thành tích văn học không tồi, cộng thêm việc nhớ nhiều danh kịch, tác phẩm nổi tiếng.
Kỳ thật Trương Thiến cũng muốn đạo văn của mấy tiểu thuyết sau này một phen, nhưng vấn đề là cô không nhớ rõ tình tiết, cho dù viết cũng không được như vậy.
Tựa như chuyện bạn biết rõ ràng Hoàn Châu cách cách là cô nương chọc người buồn cười, nhưng bạn lại không thể miêu tả sống động lại cảnh đó. Bạn nhớ rằng Tử Vi cô nương đã từng nói rất nhiều lời “thánh mẫu”, nhưng “thánh mẫu” tới đâu, vậy phải nhờ vào tài nghệ của bạn.
Chính trạng thái lúng túng này, khiến Trương Thiến rơi vào cảnh biết mà không thể làm, nên không thể làm gì khác hơn là mở một hố mới để luyện tập cách hành văn, tìm nguồn cảm xúc.
Lúc này, có người gõ cửa, rất có quy luật, ba tiếng dài ngắn giống nhau, bởi vì mấy ngày trước kinh doanh, mấy sợ người phòng khác biết, đề phòng đồng học tập kích bất ngờ, lão đại Trương Tiểu Trữ nghĩ ra ám hiệu gõ cửa, xếp theo thứ hạng trong phòng ngủ mà gõ số lần tương ứng, chỉ cần dài ngắn không đồng nhất sẽ cho vào.
Trò ám hiệu này vẫn còn tiếp tục sử dụng.
Hiển nhiên ngoài cửa không phải lão tam Lữ Nhất Y. Bởi vì hiện tại tất cả thành viên trong phòng đều ở đây. O(n_n)O
Trương Thiến nhìn họ người trang điểm, người gọi điện thoại, người nằm trên giường,… lưu văn bản lại, Trương Thiến xuống giường mang giày, cao giọng hỏi: “Ai vậy?.”
Nghe ngoài âm thanh hỗn tạp chói tai ngoài cửa, Trương Thiến cau mày, là người phòng bên cạnh sao?
Trương Tiểu Trữ ngẩng đầu lên từ gương trang điểm: “Hỏi trước lại mở cửa, xem xem bên ngoài là ai.
“Đừng hỏi, nhanh mở cửa, Tiểu Mã gửi tin nhắn cho mình, giáo viên hướng dẫn đang đứng ngoài cửa đấy.” Minh Dương ngồi dậy từ trên giường, nhỏ giọng thúc giục.
Trương Thiến lập tức chạy tới trước cửa, những người khác nghe vậy cũng nhanh chóng thu thập chung quanh một tý, vừa mở cửa ra đã bắt gặp giáo viên hướng dẫn nghiêm mặt đứng đó.
Giáo viên hướng dẫn của bọn họ là một phụ nữ hơn 40 tuổi, tên là Đào Tử Tĩnh, khuôn mặt phúc hậu, mặc dù tên an tĩnh, nhưng tính tình lại có điểm nóng nảy, là người có trách nhiệm.
Bà nhìn Trương Thiến một lát, bèn quả quyết đẩy cửa tiến vào: “Ban ngày khóa cửa làm gì.”
Trương Thiến im lặng, tiện tay đóng cửa là lẽ thường, thưa Đào lão sư!
“Các chị đều ở đây phải không?”
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, gật đầu, thật ra Từ Tiếu, Trương Tiểu Trữ, Triệu Duy cũng thu thập xong, nếu như trễ hơn mười phút, nói không chừng tất cả mọi người đã đi dạo phố rồi.
“Đào lão sư, có chuyện gì vậy ạ, ngài ngồi xuống đây nói chuyện.” Trương Tiểu Trữ không hổ là lão đại của phòng!
Đào lão sư có một đôi mắt rất lớn, tròn căng như đèn pha quan sát khắp phòng Trương Thiến. Quay một vòng mới mở miệng: “Tôi nhận được một phong thư tố cáo mấy chị bán hàng trái kỉ luật tại phòng.”
Dừng một chút còn nói: “Sinh viên tham dự chuyện kinh doanh quá sớm không phải do trường học đề xướng , nhưng nếu như mấy chị buôn bán nhỏ, quy mô nhỏ, thường thì trường học sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua. Nhưng đây là nghề nghiệp mà trường học nhất định phải quản lý.”
Đám người Trương Thiến hai mặt nhìn nhau, “Đào lão sư, có phải có hiểu lầm gì hay không, bọn em chỉ bán ít hàng mỹ nghệ kiếm chút tiền thôi mà, nhưng số lượng cũng không nhiều.”
“Hơn nữa bọn em đều đem hàng đến tận nơi để bán, có mua hay không tùy họ.”
“Đúng vậy, đúng vậy, huống chi bọn em cũng không định kinh doanh như vậy.”
“Chính xác, bọn em còn phải học, làm sao có thời gian, không thể gọi là chuyên nghiệp được.”
Truyện chỉ được đăng tải miễn phí tại Diễn đàn Lê Quý Đôn, mọi bài đăng trên các wed khác đều là ăn cắp.
Nghe mọi người lộn xộn giải thích, Đào lão sư gật đầu, sau đó nghiêm mặt: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nói rõ ràng cho tôi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...