Trên đời cho tới bây giờ cũng chưa có tường nào mà gió không lọt qua được, tin đồn từ miệng các hạ nhân truyền đi vĩnh viễn là nhanh nhất. Chuyện Trương thị giận đánh Tiểu Bảo tuy chỉ có ba người biết, nhưng chuyện Trương thị muốn cho Thường thị cùng Hà Hoa quản gia lại bị thổi phồng kéo đi tâm tư của không ít người, nhất là câu hàng năm hơn vạn lượng bạc tiền thu này, thiêu đốt ruột gan lòng người như ánh nắng mặt trời tháng bảy, rừng rực.
Triệu thị đã từng giúp đỡ Hách Đại Hải quản lý tính toán sang sổ, khi đó tiền lời vẫn còn không đến mức này, nghe được Trương thị buông lời ra ngoài cũng lấy làm kinh hãi. Nàng chỉ mới hai mươi, bộ dạng tư thái đều là thượng đẳng, cho dù không cần ăn mặc cũng giống như đóa hoa mới nở, cộng thêm được đặc biệt dạy dỗ kỹ nghệ phòng the, mà Trương thị đã sắp năm mươi, nhiều năm lao tâm lao lực giống như vỏ cây già cứng rắn khô ráp, mặc dù Hách Đại Hải biết sẽ bị nói mãi, mỗi lần vẫn nghỉ ở trong phòng Triệu thị. Triệu thị nắm chặt cơ hội thổi lời bên gối.
Nói thí dụ như A Tề Tiểu Bảo nên huynh đệ đồng tâm, cùng nhau góp sức; Hà Hoa cùng Tiểu Bảo mới tân hôn, đang trong thời gian thân mật thắm thiết thêm mỡ trong mật, không bằng để hai huynh đệ cùng dẫn theo thê tử đi trước; trong nhà lão gia càng già càng dẻo dai, phu nhân cũng vẫn khôn khéo lưu loát như trước, không cần để cho các con dâu làm loạn sớm......
Gió này cứ thổi và thổi, cho dù là gió lệch, gió nóng tháng bảy cũng có thể cứu mạng, huống chi nàng nói cũng coi như đúng lẽ, Hách Đại Hải nghe liền cảm thấy lỗ chân lông toàn thân đều được gió mát thổi vào vù vù, thoải mái cực kì. Lại nghĩ nếu Trương thị không quản gia, còn không phải dốc hết toàn lực chèn ép Triệu thị cùng nhìn chằm chằm vào ông sao?
Hách Đại Hải vỗ đùi liền nhảy ra ngoài tìm Trương thị, nói: "Tiểu Bảo cùng Hà Hoa mới thành thân, dính nhau một chút cũng là bình thường. Nếu bà sợ trong lòng Hà Hoa hướng về nhà mẹ, thì để cho chúng nó đều đi theo A Tề nhậm chức là được. Qua ba năm trở lại không chừng còn cho bà thêm hai tôn tử, đến lúc đó nó lại có lòng riêng, cũng phải ngoảnh lại nhìn tôn tử Hách gia chúng ta."
Trương thị vừa thấy quần áo hắn xốc xếch, liền biết hắn mới từ trên giường Triệu thị bò xuống, vốn chỉ có năm phần thuốc súng bây giờ đã đốt rụi hoàn toàn, thầm nghĩ qua ba năm Hà Hoa cũng chỉ thêm tôn tử, Triệu thị lại có thể thêm hai thứ tử ra ngoài, đến lúc đó còn không phải là hai đứa con trai mình thua thiệt? Liền vỗ ván giường nói: "Nhà ai có hai con dâu mà bà bà phải bận rộn không? Ta cưới hai con dâu về làm cái gì, một bà lão như ta hầu hạ ông, hầu hạ hai đứa con trai cả đời không đủ, còn phải hầu hạ luôn con dâu sao? Hồ ly tinh kia bảo an tâm cái gì? Cho ông đắp lên mắt cái gì? Ả ta cứ muốn thấy ta trôi qua không yên ổn phải không?"
Hách Đại Hải thấy tính toán của mình bị Trương thị nhìn thấu, tiến cũng không được, lui cũng không xong, chỉ đành phải nói: "Nàng an tâm cái gì, nàng còn không phải là vì tốt cho Tề ca nhi cùng Tiểu Bảo? Còn nữa, trong ngày thường nàng có chuyện nào mà không nghe bà sao? Ngay cả ta đi phòng nàng cũng bị đẩy ra nói để cho ta ở cùng với bà nhiều hơn......"
Phải nói Hách Đại Hải cũng bốn mươi năm mươi tuổi đầu mới mua một con ngựa gầy, những năm này bởi vì Trương thị nghiêm mật quản chế, Triệu thị cũng coi như phong lưu vạn chủng, một năm so với một năm càng có phong vận (bộ dạng thùy mị), hắn cũng không có đi ra ngoài phong lưu, đương nhiên không hiểu lắm tâm tư của nữ nhân. Từ trên giường Triệu thị trèo xuống cũng đã chọc một phòng ai oán, rồi đến nơi này của Trương thị vụng về lấy lòng, Trương thị giận đến mặt sắp méo sẹo, nghĩ thầm ta đường đường là một chánh thất chẳng lẽ còn phải nhờ một tiểu thiếp, không, không phải mà là hồ ly tinh từ bi nửa đêm "Ân tứ" trượng phu tới đây sao?
Đang muốn ném gối đầu qua, đột nhiên tắt hỏa (hết tức giận), im lặng không nói ôm Anh tỷ nhi đang ngủ ở trên giường bên cạnh qua, thầm nghĩ không phải ngươi muốn chê cười ta sao, ta cứ giữ người lại không tranh với ngươi một hơi! Ngày mai ta sẽ không cho ngươi được gặp Anh tỷ nhi nữa, ta còn mua cho Anh tỷ nhi hai nha đầu tới hầu hạ, đối xử tốt với nó, từ nay về sau tăng cường dạy dỗ nếu có thể gả cho nữ tế Tri Huyện, đến lúc đó bản thân một đích mẫu (mẹ cả) không chỉ được thanh danh tốt, còn có thể được bọn chúng thật lòng đối đãi, về phần ngươi một kỹ nữ, Anh tỷ nhi cùng nữ tế tương lai hẳn là sẽ không nhận thức; nếu không thể, nhất định cũng sẽ nhận được sính lễ trở lại, dù sao đều cũng tùy theo ta......
Thường thị trở lại phòng của mình, bắt đầu kiểm tra sổ sách của A Tề, lật hết quần áo đồ trang sức mình vất vả sửa sang lại ra, quăng ném cả ngày trời, cả phòng bừa bộn sáng chói, vừa ném vừa khóc nói: "Thiếp ở trong nhà này ba năm, vét cạn sạch tất cả đồ cưới, mình mỗi ngày ăn rau cải cơm thô, mới có thể ở trong kẽ răng vắt ra chút đồ tốt ra ngoài cho Dịch ca nhi. Chàng thì tốt rồi, ở bên ngoài tìm kỹ nữ, về nhà cũng chỉ đưa bạc cho lão nương giấu dưới giường, liền lấy đống đồ lụi bại này dụ dỗ thiếp, nếu Hách gia các người đều không trông nom hai mẫu tử thiếp cùng Dịch ca nhi, ngày mai thiếp sẽ ôm nó về nhà mẹ đẻ!"
Trong lòng A Tề cũng phiền, liền rống to một tiếng: "Ngươi về nhà mẹ đẻ còn không phải là ta nuôi? Ta cho lão nương mình bốn ngàn lượng, cũng cho cha ngươi ba ngàn lượng trắng lóa, còn có thể dư lại được bao nhiêu?"
Đây cũng là lời nói thật, mặc dù quan trường suy cho cùng đều giống nhau, trên dưới đều vơ vét bạc là chủ yếu, nhưng suy cho cùng A Tề mới ra làm quan, vị trí không đủ cao, lá gan không đủ lớn, tâm cũng không đủ đen, vừa không có thân tín bên cạnh, bình thường làm việc hoặc là lo sợ, hoặc bị người phía dưới phân chia, đến phiên hắn, phía dưới có người hiếu kính một ngàn lượng, hắn còn phải tăng gấp bội đút cho quan trên, cho nhạc phụ, đút lót cho mọi nơi ở Kinh Sư. Ba năm qua, tự mình dấu riêng một chút, cho cha nương ở nhà một chút, cho nhạc gia một chút, còn lại chút đĩnh mua trang phục cho thê nhi, hoàn toàn không thừa lại chút nào cả.
Thường đại nhân cũng không phải thuận buồm xuôi gió, Thường thị đã từng thấy đích mẫu góp đồ cưới lấy bạc cho phụ thân, lại nghe được phụ thân vậy mà lại có thể thu ba ngàn lượng, cũng không dám lớn tiếng nữa, chỉ đành phải thút thít nói: "Sao lại như vậy được? Phòng của chúng ta rõ ràng là trưởng tử trưởng tôn, bà bà lại nói để cho thiếp cùng Hà Hoa quản sự, đây không phải là muốn lén lút trợ cấp cho tiểu thúc sao? Thiếp cũng không phải không cho chàng chiếu cố huynh đệ, hắn đi theo chàng đọc nhiều sách, biết người trong quan trường nhiều hơn một chút mới phải. Nhưng chàng xem hắn, năm đó tiểu thúc không đợi chàng thi đình xong đã chạy về, hiện tại cũng không nói giúp chàng một tay, trong nhà hàng năm trên vạn lượng bạc, trên vạn lượng......"
A Tề dậm chân nói: "Ngươi đừng khóc làm phiền ta! Trừ khóc ngươi còn biết cái gì? Nếu ngươi có năng lực như Hà Hoa vậy, nương có thể không để cho ngươi quản gia sao?"
Thường thị dứt khoát ngồi xuống đất gào thét lên: "Thiếp đương gia thì như thế nào? Đợi chàng ba năm, chàng ở bên ngoài oanh oanh yến yến thiếp liền mặc kệ, nhưng trở lại bà bà đã nói cho chàng nạp thiếp, bà hoàn toàn không coi thiếp là chánh thê của chàng. Lấy thân phận của chàng, ngay cả muốn nạp thiếp, cũng phải xuất thân nhà trong sạch, có thể giúp chàng một tay, Hoàn Bội loại nha đầu đó muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, tính là đồ tốt gì?"
Hoàn Bội ở góc tường nghe lén, lặng lẽ khoác quần áo vội vàng chạy ra ngoài tìm lão nương của nàng ta. Nha đầu cùng gác đêm với nàng - Hoàn Ngọc nhìn về phía bóng lưng của nàng ta, lén phun nước bọt về phía nàng, trong lòng còn chưa hả giận, cầm một cây kéo lấy quần áo, hàng thêu thùa chưa làm xong, khung thêu … của Hoàn Bội vo thành một cục cắt lung tung một trận.
Cả nhà Hoàn Bội đều ở Quý gia thôn, vì vậy lão nương của nàng ta cũng không cùng những bà tử thô sử khác ngủ chung giường, mà chia ra hai gian phòng nhỏ. Hoàn Bội len lén lẻn đi, ở dưới cửa sổ học mấy tiếng mèo kêu, trong phòng không có động tĩnh, ngược lại ở dưới chân tường gần đó có hai con chó sủa gâu gâu, nàng ta hoảng hồn vội vàng đập cửa, chưa tỉnh hồn chạy vào, kể lại tỉ mỉ cho lão nương mình nghe......Lão nương nàng ta vội vàng đốt nến lên, cùng lão đầu nhà mình khiêng một cái bình chứa dưa muối ra, đào đất sâu hai thước, lại nhô ra một cái miệng bình, gạt bỏ giấy dầu ở phía trên, mở cái bình ra, bên trong có rất nhiều đồ trang sức, quần áo, vải vóc, son phấn...
Lão nương Hoàn Bội liền nói: "Tối nay bọn họ nhất định sẽ không ngủ cùng nhau, ngươi phải ăn mặc cho thật tốt, ta sẽ chuẩn bị cho ngươi một bầu rượu nhỏ cùng mấy thứ điểm tâm hoa quả khô, ngươi lén đi hầu hạ cô gia, chỉ cần không làm chuyện loạn lên, cô gia nhất định sẽ cảm thấy ngươi tốt."
Quả nhiên A Tề ghét Thường thị ồn ào tự mình đi tới thư phòng, Hoàn Bội sửa soạn nhẹ nhàng thoan thai, mặc một cái váy nền trắng thêu hoa, đeo túi thơm, thoa chút phấn nhàn nhạt lên trên mặt, bưng cái mâm rượu cùng mấy đĩa nhỏ đến thư phòng, sau đó không nói tiếng nào ở trong thư phòng thu dọn một hồi, lúc lui ra ngoài liền xoay eo ngã lên trên người A Tề. Nhuyễn ngọc ôn hương đầy cõi lòng, A Tề cũng thuận thế gạt bỏ áo ngoài của nàng ta.
Ngày hôm sau trời vừa sáng Hoàn Bội liền thu thập lần mò trở về phòng muốn thay quần áo, lại thấy một phòng hỗn độn, Hoàn Ngọc cũng đã sớm rời giường, ngây ngô như cọc gỗ ở bên cạnh, vội hỏi xảy ra chuyện gì. Hoàn Ngọc thấy nàng cả đêm không về, sáng sớm tới đây ăn mặc gọn gàng xinh đẹp, trên đầu còn cài hai cây trâm sáng long lanh, cười lạnh một tiếng nói: "Ta cũng không biết, nửa đêm hôm qua cô nương muốn uống trà, sau khi ta trở lại đã như vậy rồi."
Hoàn Bội chỉ cho là Thường thị nổi giận xé đồ của nàng ta, cũng không dám làm ầm lên, cúi người xuống muốn tranh thủ dọn dẹp, không ngờ cửa phòng phành phạch lập tức mở ra, Thường thị dẫn theo mấy bà tử thô sử nghiêm mặt tới đây, Hoàn Bội vừa nhìn cảm thấy tình hình không tốt, vội vàng quỳ xuống đất xin tha. Mấy thô sử kia đầu tiên là dùng bàn tay đánh đôm đốp lên khóe miệng nàng ta chảy máu ra, sau đó lấy mấy cây trâm trên đầu nàng ta xuống giao cho Thường thị.
Thường thị nhận ra toàn thân Hoàn Bội đang mặc chính là trang phục cùng trang sức của mình trước đây, nghĩ đến trước kia một vài đồ vật của mình đột nhiên không thấy tăm hơi, lửa giận trong bụng càng thêm ngập trời, sai người trói Hoàn Bội lại trước, rồi dẫn người đá văng cửa phòng lão nương của Hòan Bội ra, lục tung, cũng đào mặt đất qua một lần, vậy mà moi ra được ba cái bình lớn nhỏ không bằng nhau, tơ lụa vải vóc, quần áo, đồ dùng hàng ngày, bạc tiền đồng cái gì cũng có, trong đó còn có một vài thứ Thường thị chưa từng thấy qua, nàng thu dọn đồ đạc của mình trước, rồi gọi người trói lại một nhà lớn nhỏ của Hoàn Bội quỳ trong sân.
Hoàn Bội bị dọa sợ đến mặt tái xanh, kêu trời trách đất gọi cô gia cứu mạng. Thường thị cũng đang chờ A Tề chạy đến đồng thời đã mời Trương thị tới đây, trước tiên bày tang vật không nhận ra đã đoạt lại được ra, sau đó sai người nắm tóc ngửa đầu Hoàn Bội lên, trong lúc Hoàn Bội giải dụa quần áo cũng phân tán một nửa, dấu vết trên cổ cùng trên người liền lộ ra, sau đó Thường thị cũng quỳ trên mặt đất khóc ròng nói:
"Hôm qua bà bà nói cho phu quân thu Hoàn Bội, con dâu nghĩ lấy thân phận của phu quân nàng bất quá chỉ làm nha đầu thông phòng thôi là được, muốn nạp di nương cũng phải tìm người có xuất thân tốt. Không ngờ nha đầu này vậy mà hếch mũi lên mặt, đầu tiên xé đồ ở trong phòng, sau đó không biết xấu hổ tự mình đi quyến rũ phu quân. Điều này cũng thôi, con dâu vốn nghĩ nếu chuyện đã như thế, dầu gì nàng cũng đã theo con nhiều năm như vậy, con liền dứt khoát thành toàn cho nàng cũng coi như tình cảm chủ tớ, bèn đi mời phụ mẫu nàng tới đây thương lượng, chưa từng ngờ tới lúc đến phòng bọn họ lại phát hiện đồ trang sức cùng những đồ vật trân quý khác… mà con dâu đã mất vào hai năm trước. Con dâu quản gia không nghiêm, trông không nổi những thứ bỉ ổi này, kính xin bà bà xử lý."
Mặc dù Trương thị nói muốn chỉ Hoàn Bội cho A Tề, nhưng lời mới nói ra, Hoàn Bội liền bò lên giường con trai mình, loại chuyện như vậy bà rất không ưa, chết tử tế không xong, ở trong tang vật lại phát hiện có hai món đồ vật không quan trọng mà mình đã mất, ăn cắp thêm chuyện trộm tình, Trương thị ghét phun nước bọt đầy đất, xoay người rời đi, Thường thị lập tức cho người đánh cả nhà Hoàn Bội gần chết đuổi ra ngoài, sau đó như đóa hoa yếu ớt gặp phải bão táp tàn phá nói với A Tề: "......Nếu nàng là người tỉnh tâm, thiếp cũng không nói rồi. Nhưng vậy mà dám trộm đồ trong phòng bà bà, ngay cả liều mạng bị người khác nói thiếp ghen tị hung hãn, thiếp cũng không thể đưa nàng cho chàng......"
Nhân chứng vật chứng đều có, phần lớn một nhà Hoàn Bội cũng đã thú nhận, tránh cũng không tránh khỏi, một chút hảo cảm của A Tề đối với Hoàn Bội lập tức biến mất hầu như không còn. Nhìn lại dáng vẻ uất ức của Thường thị một chút, lại nói bọn họ cũng coi như cửu biệt thắng tân hôn, chỉ cần Thường thị không khóc huyên náo ầm ĩ, hắn đối với loại mềm mại yếu ớt cũng rất là hưởng thụ, đuối lý thêm đau lòng, A Tề vội vàng ra sức dụ dỗ kiều thê, chỉ để lại một mình Hoàn Ngọc đứng giữa trời nóng lại như rơi xuống hầm băng.
Hà Hoa nghe nói chuyện này, trong lòng liền nghi ngờ, xem ra Thường thị cũng là người có thủ đoạn, tại sao hai năm trước lại nghe Vượng Tài thẩm nói nàng bị hạ nhân dụ dỗ xoay quanh, bà bà cũng thường trách nàng không có bản lãnh. Cảm thấy kỳ quái còn có Trương thị, bà cũng cho là lấy đầu óc của Thường thị hoàn toàn không làm ra được chuyện này, lại không biết thân nương của Thường thị là một tiểu thiếp, từ nhỏ luôn đề phòng chủ mẫu hãm hại cũng đề phòng những tỳ thiếp khác tranh giành với mình, mặc dù chủ mẫu Thường gia không động được những thiếp thất có giá trị, trong sạch lại có con cháu nối dòng như thân nương Thường thị, nhưng lại đưa qua không ít nữ nhân lai lịch không rõ, Thường thị từ nhỏ mưa dầm thấm đất, vì vậy đối với những chuyện khác mặt dù có chút mơ hồ, nhưng thủ đoạn ứng đối tiểu tam tiểu tứ lại trang bị đầy một bụng.
Chuyện Hoàn Bội kết thúc, chưởng quỹ cửa hàng Hách gia tới báo cáo sổ sách. Ấn theo thường lệ, nếu người Hách gia đề xuất cái gì không cần phải giao bạc, chỉ cần ghi vào sổ thôi. Trương thị thấy Hà Hoa dùng bạc của mình mua đồ ở trong cửa hàng, thấy nàng cũng là người biết tiến lùi, sau đó cảm thấy đại nhi tức (con dâu cả) hình như có tiến bộ nhiều, nhị nhi tức (con dâu thứ hai) cũng không có đáng ghét như thế, càng thêm rầu rỉ nên phân quản gia như thế nào.
Hà Hoa cũng chuẩn bị chút bánh ngọt cùng điểm tâm, xách tới viện của Thường thị.
Thường thị nhổ được cái đinh trong mắt, lại được trượng phu sủng ái, vốn phong tình đầy mặt, thấy Hà Hoa lại nghênh mặt lên. Hà Hoa cũng không giận, cung cung kính kính gọi một tiếng đại tẩu, lại móc ra hai cái hà bao phồng căng cho tiểu chất nhi Dịch ca nhi. Tay nhỏ bé béo ụt ịt của Dịch ca nhi vung lung tung mấy cái, nguyên bảo sáng loáng bên trong lăn ra, Thường thị nhặt tiểu nguyên bảo rơi trên mặt đất lên cho Dịch ca nhi dụ dỗ hắn đổi hai cái hà bao, sau đó để cho bọn nha đầu dẫn hắn đi ra ngoài, thân mật thắm thiết kéo tay Hà Hoa nói: "Đệ muội thật đúng là người khéo tay, nhờ hồng phúc của ngươi, ta mới có thể ăn được một cái bánh ngọt hai mươi lượng bạc đấy."
Hà Hoa liền bày ra vẻ mặt đau khổ nói: "Tẩu tử có phúc mới phải, về sau có thể cùng đại ca ở chung một chỗ, giúp chồng dạy con, ta chỉ có thể cùng Tiểu Bảo tách ra."
Thường thị cương cứng một chút, có chút không tự nhiên nói: "Không phải Tiểu thúc muốn ở nhà sao?"
Hà Hoa lắc đầu thở dài: "Đả hổ thân huynh đệ, thượng trận phụ tử binh (*), trong lúc đại ca cần, chàng có thể nào không đi giúp sức? Chỉ là, ta vốn định lần này có thể theo đại ca tẩu tử cùng đi ra ngoài mở mang kiến thức, nhưng trong nhà lại không có người chăm sóc công công bà bà......"
(*) Lúc đánh hổ thì anh em đồng tâm hợp lực, ra trận đánh giặc thì chỉ có cha con cùng nhau ra trận mới có thể đánh thắng trận.
Thường thị nói: "Đệ muội cũng thật tâm muốn đi?"
Hà Hoa gật đầu: "Ta thuở nhỏ thích nhất ra sau núi chạy khắp nơi, sau khi lớn lên cũng muốn có một ngày có thể cùng Tiểu Bảo cùng đi chạy thuyền hoặc là có cơ hội theo đi chàng ra ngoài du ngoạn...... Tẩu tử tẩu cũng đừng chê cười ta."
Thường thị buông xuống một nửa tâm, nhưng vẫn thử dò xét nói: "Nhưng công công bà bà còn có rất nhiều gia sản muốn đệ muội trông coi đấy."
Hà Hoa rất kiên quyết nói: "Tẩu tử nói đùa, trưởng tử trưởng tôn còn ở chỗ này, đại ca đã có tiền đồ, nhưng Tiểu Bảo vẫn là người không ra hồn, về sau chúng ta còn phải dựa vào đại ca, nhà này vô luận như thế nào cũng chỉ có tẩu tử mới có thể trông nom được. Ta chỉ mong được núp dưới bóng mát đại thụ, như thế nào không biết tự lượng sức mình vượt khuôn? Bà bà bất quá cũng chỉ là nghĩ tới làm cho tình cảm trục lý của chúng ta thân thiết thêm một chút, nên mới để cho ta giúp đỡ những thứ vụn vặt cho đại tẩu mà thôi."
Nói xong mấy câu Thường thị vui mừng hân hoan, trong lòng không biết vòng vo mấy chục vòng.
Tiểu Bảo kể từ khi bị Trương thị mắng cho một trận, cũng biết mình có chút quá nóng nảy, lại thấy hôm đó Hà Hoa vậy mà giống như người bình thường dùng tiền của mình mua đồ từ trong cửa hàng mình, mà Tiểu Oản lại nói nàng ở Quý gia bắt gà lấy điểm tâm… chỉ cần nói một câu là xách đi, trong lòng vừa vui vừa buồn, vui vì cuối cùng Hà Hoa không có nhược điểm rơi vào trong tay mẫu thân, buồn vì ngày thứ hai tân hôn mẫu thân rõ ràng đã nói tình cảm giữa bà và Hà Hoa giống như thân khuê nữ cùng thân nương, vậy mà trong nháy mắt lại xa lạ như vậy, làm cho hắn ở chính giữa thúc thủ vô thố (bó tay luống cuống).
Rốt cuộc vẫn phải đi bồi tội với A Tề, bởi vì biết Thường thị cùng mẫu thân mình có hiềm khích, Tiểu Bảo cũng không giấu giếm, nói thẳng mình cũng không phải không muốn giúp hắn, chẳng qua là không yên lòng Hà Hoa ở nhà một mình, cũng không tiện dẫn Hà Hoa đi ra ngoài gạt bỏ cha nương sang một bên. A Tề chỉ có thể mắng hắn dầu heo làm tâm trí mê muội, nếu là trầm mê mỹ sắc cũng thôi đi, đằng này Hà Hoa cũng không coi là tuyệt sắc, ngay cả Thường thị thậm chí Hoàn Bội cũng không bằng......
Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mắng xong một trận, Tiểu Bảo chỉ cười hì hì lắng tai nghe, A Tề cũng không thể nói thêm gì được nữa.
Hà Hoa biết sau khi Tiểu Bảo bồi tội với A Tề, trong lòng vẫn lo lắng. Đau khổ đùa cợt với Tiểu Bảo nói: "Lúc trước chàng không nên đột nhiên chạy trở về đề thân, chàng xem, ta còn chưa vào cửa, thì đã bị coi là hồng nhan họa thủy, hiện tại lại kéo theo không cho chàng đi giúp ca ca chàng, sau này khẳng định là có không ít người muốn chàng bỏ rơi ta, không thể đối xử với ta quá tốt, tốt nhất còn có thể tìm tiểu thiếp trở về chọc tức ta."
Lúc ấy Tiểu Bảo đang nằm ở trên ghế hóng mát, nghe nói như thế, bị hoảng sợ trở mình một cái từ trên ghế ngã xuống —— xác thực đã có người nói như vậy với hắn rồi!
Hắn tỉ mỉ nhìn sắc mặt của Hà Hoa, không thể xác định Hà Hoa có biết chuyện đó hay không, biết được bao nhiêu, đành phải lừa gạt nói: "Hà Hoa, chúng ta trôi qua cuộc sống của mình, trông nom người khác nói cái gì? Chẳng lẽ nàng còn không biết tâm tư của ta?"
Hà Hoa liếc nhìn hắn một cái thầm nghĩ "ba người thành hổ" lời đồn nhiều người lặp lại người nghe sẽ tin là thật, còn nữa thời gian trôi qua, ai biết mấy năm sau này nồng tình mật ý của chàng có thể còn dư lại bao nhiêu?
Trong lòng âu sầu, đột nhiên lại nghĩ đến Kiều Nương, tự tin như vậy, kiên định như vậy nói chàng nhất định sẽ lấy nô gia, nô gia sẽ làm cho tất cả mọi người đều biết nô gia xứng với chàng!
Trong thoáng chốc, Tiểu Bảo đã ngồi xỗm trước người của nàng, dè dặt nói: "Hà Hoa, có phải nàng chịu uất ức gì rồi hay không? Nương nói với nàng cái gì rồi hả?"
Hà Hoa cũng có chút tính toán, liền cười nói: "Tiểu Bảo, bà bà nói ta mấy câu cũng không sao. Bà không phải là người không biết đạo lý, ta cũng vậy. Thanh quan khó quản chuyện nhà, một đại nam nhân như chàng không cần trông nom chuyện giữa ta và bà bà. Suy nghĩ thật kỹ tiền đồ của chàng mới là đúng lý."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...