Cuộc Sống Điền Viên Của Tình Nhi

  Chương 401, Tri phủ đại nhân

Editor: Trạch Mỗ

Tử Tình thấy thím Âu Dương vội cười nói: "Đang muốn đi nhà thím một chuyến đây, hôm nay chúng ta trở về từ Thanh Nguyên miếu, sư phụ nói là nhân duyên tốt, thím yên tâm đi. Ngày đặt lễ đính hôn ngay vào hai mươi sáu, thím có gì muốn nói không?"

Thu Ngọc suy cho cùng cũng lớn tuổi hơn, vội lôi kéo Tử Tình nói: "Thím nó hôm nay đến nhất định là có chuyện gì, không bằng, nghe xem ý của thím nó trước đã."

Tử Tình lúc này mới nghĩ đến, hai người tới đây hôm nay, nhất định không phải là tới hỏi tin, nhà gái đâu có gấp gáp như vậy?

Thím Âu Dương cầm cái hộp gỗ nhỏ trong tay, đưa cho Tử Tình, Tử Tình nhận lấy vừa nhìn, không phải là trâm cài hôm qua mình tặng sao? Chẳng lẽ đối phương không vừa ý cửa hôn sự này?

Thấy Tử Tình nhìn bọn họ, thím Âu Dương nói: "Đại chất nữ, ngươi cũng không phải người ngoài, ta cứ việc nói thẳng thôi. Trâm cài này của ngươi, hôm qua chúng ta cũng không nên lấy, bởi vì, mới vừa đi vào trong nhà, người trong thôn thấy trâm cài trên đầu nữ oa nhà ta, đều tới nhìn một cái, người này sờ sờ, người kia cắn cắn, hạt châu bên trên liền rơi một viên, gia bà ta cùng đám chị em dâu biết được, đều xúm xít tới, người người khóc than, muốn bán cây trâm này, cho gia bà ta bốc thuốc. Ta đâu có chịu, bởi vậy, một trận thật ồn ào. Sáng sớm hôm nay, ta nhờ Đại tức phụ cùng với Đại nhi tử ta vào thành, muốn đem trâm cài đi sửa chữa, thuận tiện hỏi xem trị giá bao nhiêu tiền, đáng tiếc, chưởng quầy nói, trâm cài này trị giá hơn mười lượng bạc, sửa trâm cài này cũng phải năm trăm đồng tiền lớn, chúng ta cũng không cầm nổi, bởi vậy, trả về cho các ngươi, xin lỗi, Đại chất nữ, một cái trâm châu đang tốt đẹp, bị chúng ta làm hỏng rồi."

Tử Tình vừa nghĩ một cái, vẫn là mình suy nghĩ không chu toàn, chẳng qua, vừa nghe nói trâm cài này bị nhiều người sờ soạng như vậy. Thậm chí còn có người cắn, Tử Tình tuyệt đối sẽ không muốn nữa rồi. Liền nói: "Thím, vốn là ta suy nghĩ không chu đáo, chẳng qua. Lễ tặng đi rồi không có lý lấy lại. Nếu trâm cài này còn trị giá mấy lượng bạc, các ngươi hãy cầm đi bán, mua thêm chút đồ cưới cho nha đầu. Hoặc là giữ lại cho các ngươi cưới con dâu, cũng coi như Nhị cô ta cho các ngươi thêm sính lễ, ngoài ra, đây có mấy mảnh vải, vốn định đưa đi cho nha đầu nhà ngươi, cầm làm mấy bộ quần áo, chờ ngày đặt lễ đính hôn thì mặc."

Thím Âu Dương nghe xong run run rẩy rẩy nói cảm ơn. Không nghĩ tới bỗng chốc có thể có sính lễ hơn mười lượng bạc, lúc này, bạc nàng cưới con dâu cũng có rồi. Sau khi hai vợ chồng đi rồi, Thu Ngọc oán trách Tử Tình không nên tặng trâm cài cho nàng ta sớm như vậy, nói: "Bây giờ tốt rồi. Trâm cài này hơn phân nửa vào nhà nàng không về được, khẳng định sẽ đem đi bán, cho nhà họ cưới dâu dùng. Quá đáng tiếc, một câu trâm châu tốt như vậy."

Hạ Ngọc nghe Thu Ngọc oán giận, trợn mắt nhìn nàng một cái, nói: "Cho đã cho rồi, ta thấy nhà nàng cũng không giống như là thích tham tiện nghi, nói không chừng sẽ cho đứa nhỏ thêm mấy đồ hồi môn, cho dù người ta cái gì cũng không thêm. Cầm cưới dâu rồi, chúng ta cũng không chịu thiệt, nuôi nữ hài lớn như vậy cho chúng ta, cho chút đồ cũng là nên."

Thu Ngọc nghe xong còn muốn nói cái gì nữa, thấy vẻ mặt Hạ Ngọc, vẫn là nuốt về. Sửa miệng hỏi: "Thế Tiểu Văn còn cần đi mua vòng tay bạc không?"

Hạ Ngọc suy nghĩ một chút nói: "Trước không cần, mua chỉ sợ lại cầm về, chờ thành thân ta cấp bù nàng cũng là giống như thế."

Tử Tình thấy không có chuyện gì, bèn cùng Thu Ngọc cáo từ, Thu Ngọc vẫn còn đang than thở, Tử Tình biết nàng là tiếc cây trâm châu kia mất hơn mười lượng bạc, xem ra, thói quen lâu ngày của một người vẫn là có chút khó sửa, chẳng qua, Tử Tình vẫn là cảm thấy Thu Ngọc thuận mắt hơn trước kia.

Tử Tình về nhà mẹ đẻ trước, trò chuyện cùng Thẩm thị một chút, nghĩ đến biểu cảm nhe răng nhếch miệng đau thịt kia của Thu Ngọc ở trên xe, không nhịn được cười lên tiếng, thấy Thẩm thị hỏi mình, Tử Tình cười nói: "Không có gì, chỉ là cảm thấy Tiểu cô buồn cười. Trong lòng nàng quá nửa suy nghĩ, đáng tiếc, sao không cho nàng cây trâm châu này chứ? Hôm qua còn không có phản ứng lớn như vậy, hôm nay nghe nói là trị giá hơn mười lượng bạc, cũng làm nàng hết sức đau lòng rồi."

Thẩm thị nghe xong cũng cười nói: "Tiểu cô ngươi chỉ có chút tật xấu đó, bây giờ khá hơn nhiều, nếu đổi lại trước kia, còn không trực tiếp mở miệng đòi ngươi? Ngươi cũng là, nhà nông dân, đâu có cần dùng đến trâm cài gì đó, đây không phải tìm việc sao?"

"Như thế, ta còn nhớ rõ trước kia ta cho Tú Thủy cô cô quần áo, Tiểu cô thấy được nói luôn nàng cũng muốn, lần này còn thật sự không có mở miệng. Ta cũng là thấy cô nương kia không tệ, nghĩ định xuống thay Nhị cô, cũng không thể cho nàng vòng ngọc trên tay ta, đó là bà ngoại cho ta, cái khác, ta cũng không mang thứ gì cả."

Tử Tình cảm thấy mình suốt ngày chỉ xoay quanh Tình viên cùng nhà mẹ đẻ, thực không có từng trải cuộc sống gì, nhân tình qua lại là không tinh thông lắm, suy nghĩ vấn đề vẫn là đơn giản, phần lớn là dựa vào yêu thích của mình, có lẽ là cuộc sống sau khi kết hôn trôi qua quá thuận lợi, không có cha mẹ chồng chị em dâu tiểu cô, Lâm Khang Bình cái gì cũng theo mình.

"Ngươi cũng còn không có hỏi qua ý của Nhị cô ngươi, ngươi đã định rồi, ngươi đứa nhỏ này, có khi thấy rất thông minh, có khi cũng là kẻ hồ đồ." Thẩm thị cười nói.

"Lời này của nương cũng là nói đúng, ta cũng cho là như thế." Tử Tình cười thừa nhận.

Thẩm thị thấy vẻ mặt Tử Tình, phì cười, nói: "Đi ra ngoài đã nửa ngày, vẫn là đi về trước đi. Khang Bình nhà ngươi sẽ nhớ nhung đấy."

Tử Tình không nghĩ tới Thẩm thị sẽ nói như vậy, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện buổi chiều hôm qua, hơi đỏ mặt, nói: "Đến cả nương cũng giễu cợt ta." Nói xong chạy luôn.

Thẩm thị thấy lắc đầu cười không ngừng, vừa vặn Tăng Thụy Tường đi vào, hỏi: "Làm sao mà ngươi một mình một người ngồi bật cười, Tình nhi lại chạy thẳng một đường, có việc gì gấp đến ta đi vào cũng không nhìn thấy."

Thẩm thị liền kể lại chuyện hôm qua, nói: "Lúc trước ta còn lo lắng nữ tế một mình hàng năm ở bên ngoài dễ dàng có tâm tư khác, bây giờ cũng là yên tâm rồi, bất kể như thế nào, hắn đối với Tình nhi thật đúng là không thể chê."

Tăng Thụy Tường nghe xong cũng là nhớ tới thân thế của mình, Thẩm thị ý thức được mình nói nhỡ miệng, vội lái đi, nói là muốn đến nhà Tử Tình ăn cơm.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Khang Bình nói là muốn đi Khang trang tìm người đi Chanh viên hái cam, Tử Tình nghe xong bỗng nhiên nhớ tới lời nói của Phó phu nhân ngày đó, nói: "Không bằng chúng ta mua núi hoang phía sau Chanh viên, vẫn trồng cam và nuôi dê, cam có thể mở rộng một ít đến nơi khác, Phó phu nhân nói trong thành An Châu cũng có người muốn, bây giờ chúng ta cũng biết những phu nhân nhà quan này, ngươi nói đi."

"Theo ngươi, bạc đều ở trong tay ngươi, ngươi nói mua thì mua, dù sao người trong trang cũng không thiếu, mới vừa đón dâu, thêm ra đến hơn mười hộ, vừa vặn có thể tách ra một chút."

Tử Tình nghe xong liền nhớ tới cái hộp ngày ấy Lâm Khang Bình cho nàng, ngân phiếu này còn chưa có xem qua đâu, bèn lấy hộp ra, ngân phiếu đều là một ngàn lượng, Tử Tình vừa đếm, lại có thể có hai vạn lượng, liền hỏi: "Sao có nhiều như vậy, cứ như vậy, sang năm có thể hồi vốn rồi."

"Đúng vậy, cuối năm còn có thể cầm về hai vạn, không cần đến hai năm, thì sẽ thu hồi lại vốn, lúc này ta cũng yên tâm rồi."

Tử Tình cùng Lâm Khang Bình thương lượng chuyện mua núi, đang muốn ra ngoài, Phó đại nhân sai người đưa bái thiếp đến, nói là có việc muốn gặp mặt Lâm Khang Bình một lần.

Lâm Khang Bình nhìn thoáng qua Tử Tình, thầm nghĩ, chỉ sợ không phải là Phó đại nhân cho mời, chỉ là, hôm qua hắn vừa trở về, sao đối phương lại biết? Nghĩ vậy, trong lòng Lâm Khang Bình có mấy phần không thoải mái, cảm giác mình như là bị người giám thị, chẳng qua, những lời này, hắn không nói với Tử Tình.

Lâm Khang Bình đi rồi, Tử Tình nhớ tới nha hoàn Tiểu Hòa Tiểu Trúc mới tới, mới tám chín tuổi, đưa cho Thẩm thị hiển nhiên không thích hợp lắm, liền để cho Tiểu Hoàng qua, hai nha đầu này, vẫn là ở lại Tình viên, để cho Tiểu Lục tốn chút tâm tư huấn luyện, nghĩ vậy, Tiểu Lục cùng Tiểu Phấn cũng đã mười sáu, cũng nên tìm đầu ra cho các nàng rồi.

Tử Tình đang nghĩ tới những việc này, Tiểu Phấn tới đây nói, hình như nghe Ôn bà tử nói, Đại nữ nhi của nàng lại sinh nhi tử, Tiểu Phấn biết Tử Tình có qua lại thân thiết với Bảo Phượng, bèn nhắc nhở Tử Tình.

Tử Tình nghe xong vội chuẩn bị đồ, mang theo Tiểu Phấn cùng Lâm Mạch ra ngoài, gặp Bảo Phượng, biết mẫu tử bình an, Tử Tình cũng vui mừng cho Bảo Phượng, đây là đứa nhỏ thứ ba của nàng, bây giờ nàng cũng là nam nữ song toàn rồi, cuộc sống trong nhà cũng là càng ngày càng tốt, Tử Tình tự đáy lòng mà cao hứng thay cho nàng, hai người cùng trò chuyện, chỉ là trao đổi một chút kinh nghiệm nuôi con, biết Bảo Phượng vừa sinh xong không đến hai ngày, Tử Tình cũng không ở lại lâu.

Từ nhà Bảo Phượng đi ra, Tử Tình nghĩ tới Tú Thủy, cũng không biết cuộc sống một năm này như thế nào rồi, thật là có chút nhớ nhung, đó là phần ấm áp đầu tiên ngoại trừ tình thân Tử Tình cảm nhận được khi mới tới thời không này, thoáng một cái, hai mươi mấy năm đã trôi qua, tất cả những người thật lòng thật dạ đối xử tốt với Tử Tình, Tử Tình đều ghi tạc trong lòng.

Tử Tình về nhà, Lâm Khang Bình còn chưa có trở về, lúc này, Tăng Thụy Tường và Thẩm thị đã qua ăn cơm, Tử Tình đoán Lâm Khang Bình hẳn là Phó đại nhân giữ lại ăn cơm rồi, liền bảo mọi người ngồi xuống, Tăng Thụy Tường nghe nói Lâm Khang Bình đi đến chỗ Phó đại nhân, hỏi: "Khang Bình không phải là hôm qua mới trở về, sao Phó đại nhân lại biết?"

Cái này Tử Tình thật đúng là không nghĩ tới, lập tức đã bị hỏi khó rồi, Thẩm thị nghe xong nói: "Có lẽ là đúng dịp, hoặc là Khang Bình trở về, cũng sẽ có người nhìn thấy." diendan.com

Tăng Thụy Tường nghe xong cũng gác lại việc này, không có suy nghĩ nhiều.

Lâm Khang Bình là vào giờ Thân xế chiều mới trở về, Tử Tình vừa hỏi, quả nhiên là Tri phủ Tần đại nhân muốn gặp Lâm Khang Bình, nhờ Phó đại nhân giới thiệu gặp mặt, giữa trưa, ba người uống chút ở Phong Di cư.

"Bây giờ, ta cũng là xác định một sự kiện, chính là Tri phủ Việt Thành và Tri phủ An Châu có quan hệ gì đó, bởi vì Tần đại nhân nhằm vào ta bóng gió thăm dò chuyện Kinh thành, chắc là Kinh Thành có người nói chuyện giúp chúng ta, Tri phủ Việt Thành không mò ra nội tình của chúng ta, nhờ Tần đại nhân hỏi thăm một hai, chỉ là, Tần đại nhân này cũng không có nói rõ, ta cũng không tiện hỏi nhiều."

"Nói như vậy, không phải là Văn Tam thì chính là Tiểu Dực rồi, ngươi cũng đừng hỏi thăm nữa, dù sao đối phương cũng không muốn làm cho chúng ta cảm kích, hỏi rõ ngược lại không tốt, hồ đồ chút thôi, dù sao cũng là chuyện tốt."

"Nói bậy bạ gì đấy? Nào có đạo lý biết ơn không báo?" Lâm Khang Bình nhéo mặt Tử Tình cười nói.

"Đúng rồi, ngươi cũng nói là biết ơn thì báo, nhưng chúng ta không phải là không biết ơn sao? Đành phải hồ đồ rồi." Tử Tình cười nói.

"Ta cũng là không nghĩ tới, lại có thể mơ hồ quen biết một vị Tri phủ đại nhân, lại còn thành thượng khách của Tri phủ đại nhân, cũng là chuyện không có." Lâm Khang Bình cười nói.

Chỉ là, chuyện này rốt cuộc là chuyện tốt hay là chuyện xấu đây, hai người ai cũng không biết.


  Chương 402, tâm tư mỗi người

Editor: Trạch Mỗ

Đảo mắt, đã đến hai mươi sáu, là ngày đính hôn của Tiểu Văn, bởi vì Tăng Thụy Khánh và Tăng Thụy Tường đều không thể đi trước giữ thể diện, vẫn là Tử Tình cùng Thu Ngọc đi trước, lần này, Hạ Ngọc cũng không cho nhà gái thêm trang sức đính hôn nữa, chỉ là cho hai xấp vải bông, vẫn là Tử Tình đưa qua cho.

Nhà Hạ Ngọc bày hai bàn tiệc rượu, có bà cùng thúc thúc, thím của Tiểu Văn cùng với lí chính và mấy vị trưởng giả trong thôn, Hạ Ngọc vẫn là không thể ra ngoài tiếp khách, nhưng là tinh thần xem ra tốt hơn ngày đó một chút, Tử Tình cũng hơi thở phào nhẹ nhõm.

Từ thôn Kiều trở về, Lâm Khang Bình đã mua mảnh núi hoang kia, sau khi thu cam xong, vừa lúc mùa nông nhàn, Lâm Khang Bình tìm mấy người giúp đỡ Tăng Thụy Tường đi Tuệ sơn trồng cây, đồng thời, từ Khang trang tìm vài người đến sửa sang lại núi hoang, chẳng qua, lần này không có xây tường viện, dùng là tường rào bụi gai, không khác Khang trang lắm.

Tử Tình đi theo nhìn một cái, tổng cộng có bốn đỉnh núi, có hơn năm trăm mẫu, Lâm Khang Bình từ Khang trang đưa đến bốn hộ gia đình, một hộ gia đình phụ trách một đỉnh núi, trừ quản lý cây cam, còn phải kèm thêm nuôi gà và nuôi dê, bởi vì có Vương Thiết Sơn ở đó, nữ nhi của Vương Thiết Sơn gả cho một tiểu tử ở Khang trang, lần này, Lâm Khang Bình điều cả nữ nhi nữ tế của Vương Thiết Sơn tới, còn có mấy hộ khác cũng là từng chăm sóc cây ăn quả hoặc nuôi trồng ở Khang trang, không biết, Lâm Khang Bình bảo bọn họ hỏi Vương Thiết Sơn, Lâm Khang Bình nâng Vương Thiết Sơn lên làm quản sự, đồng thời phụ trách ươm giống.

Ngày hôm đó, Lâm Khang Bình vừa triệu tập người đào ngó sen ở Tình viên, không nghĩ tới Thẩm thị cùng Phó phu nhân, Tần phu nhân với Hạ thái thái đến, Tử Tình thấy trong vườn lộn xộn, vội nói: "Cũng là thật không khéo, biết các ngươi đến, sẽ lùi lại một ngày làm việc rồi."


"Đây có cái gì? Chúng ta vừa vặn còn chưa từng thấy đâu, vừa khéo nhìn một cái, còn có thể ăn một bữa củ sen tươi mới. Ngươi sẽ không không chào đón chúng ta chứ?" Tần phu nhân cười nói.

Tử Tình nghe xong chỉ đành phải cười nói: "Phu nhân nói nơi nào chứ, chúng ta cửa nhỏ nhà nghèo này, khách quý giống như ngài, cũng là cầu cũng không cầu được."

"Mới nói tướng công nhà ngươi ngọt miệng. Không nghĩ tới miệng ngươi cũng như ăn mật ăn đường. Lão gia nhà ta cũng là khen tướng công nhà ngươi không dứt miệng, nói nhìn không ra, tuổi còn trẻ. Đã có thành tựu này, vậy mà suy nghĩ xa như vậy, dám xuất dương kiếm bạc của người Tây Dương." Tần phu nhân cười nói.

Hạ thái thái còn không biết Tần đại nhân gặp Lâm Khang Bình, cho nên nghe xong lời nói của Tần phu nhân, có vài phần không hiểu, chẳng qua, Hạ thái thái cũng là nghe rõ một chuyện. Việc làm ăn của Lâm Khang Bình làm không nhỏ, hơn nữa còn là có quan hệ với người Tây Dương. Liền cười nói: "Đúng vậy, con dâu ta cũng là được từ tỷ tỷ nàng cho không ít thứ tốt, nói tỷ tỷ này từ nhỏ đã thương nàng, cái gì cũng không tiếc. Ta là nhìn đá quý gì đó trên đồ trang sức không giống với đồ của chúng ta, thì ra là hàng Tây Dương. Bạc của người Tây Dương có thể dễ kiếm như vậy? Lâm Khang Bình này đúng là thật có bản lĩnh."

Lời nói của Hạ thái thái vừa nịnh Tử Tình, cũng chỉ ra Tử Vũ và Tử Tình là tỷ muội tình thâm, lời này Tử Tình vẫn là nghe ra được, đương nhiên, Phó phu nhân cùng Tần phu nhân tất nhiên cũng nghe ra được. diendan.com

Phó phu nhân thầm nghĩ, muốn nói thân thiết, Tử Tình cũng là thân thiết với Tử Hỉ, cổ phần xưởng thủy tinh này cũng là cho Tử Hỉ ba thành. Hơn nữa, nghe ý tứ của nữ nhi, sau khi sinh Tử Hỉ không bao lâu là ở riêng rồi, Thẩm thị phải đi ra ngoài làm việc đồng áng, toàn dựa vào Tử Tình nuôi nấng Tử Hỉ, chờ khi Tử Vũ sinh ra. Điều kiện trong nhà đã chuyển biến tốt đẹp rồi, Thẩm thị cũng không có ra ngoài làm việc nữa, ở lại trong nhà trông Tử Vũ, cho nên muốn nói thân thiết, vẫn phải là tình cảm của Tử Hỉ và Tử Tình sâu sắc.

Cho nên, Phó phu nhân nghe xong lời nói của Hạ thái thái, cũng cười nói: "Ta nói năm nay thế nào thấy nữ nhi nhà ta mặc một bộ xiêm y the mỏng màu nhũ đỏ bạc bên trong da hồ ly, một xấp vải kia, cũng là phải mấy chục lượng bạc, nàng nói là Tử Tình cho, cũng là từ chỗ người Tây Dương tới được, đúng là đẹp thật."

Tần phu nhân nghe xong cười nói: "Phải không? Tử Tình, nhà ngươi còn có những thứ tốt gì, không bằng để cho ta cũng mở mang tầm mắt?"

Tần phu nhân đang lo tìm không thấy cơ hội vào nội viện nhà Tử Tình tham quan, vừa khéo hai người này nói như vậy, cũng là cho Tần phu nhân tìm được cớ.

Tử Tình cười nói: "Nhà ta có thể có thứ tốt gì? Chỉ là mấy thứ đồ tướng công nhà ta khi ở bên ngoài thấy chơi hay đẹp mắt nên mua về, cũng là thích mới mẻ, phu nhân có đồ tốt gì chưa từng thấy? Ta cũng không dám bêu xấu, vội vàng cầm đến, chẳng phải là làm trò cười cho người trong nghề rồi?"

"Nói cái này, ta cũng là nhớ tới một việc, Tử Tình, mì chỉ bạc lần trước sinh nhật Yên Nhiên nhà ngươi kia, là mua được ở đâu, mấy hôm nay lão thái thái nhà ta nói khẩu vị không tốt, muốn ăn mì sợi, ta đã nghĩ tới mì chỉ bạc kia nhà ngươi, nhưng là, toàn bộ phủ An Châu cũng không có nha?" Hạ thái thái hỏi.

"Đúng là không có, đó là từ Kinh Thành đưa tới đi? Ta về nhà vừa kể, lão thái thái nhà ta cũng muốn ăn, nàng vốn là người phương Bắc, thích ăn mì phở, ta tìm một vòng cũng không có tìm được, hồi tết, bảo nữ nhi của ta mang hộ về một chút, cũng không có cái vị kia của nhà Tử Tình, còn có điểm tâm này, cũng là tinh xảo đa dạng chưa từng thấy." Phó phu nhân nói.

"Ngươi vừa nói lời này, ta cũng là nghĩ tới, khi đó trong hòm Văn gia đưa tới còn có không ít mì mừng thọ, nhưng là, ta không thấy được điểm tâm mà?" Hạ thái thái nói.

Thẩm thị nghe xong hỏi Tử Tình: "Vẫn còn có? Tìm ra đây tặng cho người ta hai bánh?"

"Nương, đã qua nửa năm rồi, nếu còn, đã sớm sinh ra bọ rồi." Tử Tình trả lời.

Tần phu nhân nghe xong thầm nghĩ, xem ra, khách quý ở Kinh Thành Tử Tình quen biết còn không chỉ một nhà Văn gia. Nhưng là, nàng trở về hỏi thăm qua, Lâm Khang Bình cũng chỉ là gã sai vặt từ Văn gia đi ra, là gã sai vặt bên người Tam thiếu Văn gia, giúp đỡ Tam thiếu gia làm buôn bán vài năm, cũng không có đạo lý bảo vệ như vậy.

Đúng lúc này, Tiểu Phấn hỏi: "Nãi nãi, gia nói có lươn, bữa trưa giữ mấy vị khách nhân ở lại nếm thử."

Tử Tình đang lo làm sao đổi đề tài đây, nghe xong vội nói: "Được, còn có, nhặt lấy củ sen tốt nhất, đưa đến phòng bếp, làm một nồi canh xương hầm củ sen. Cái khác bảo Tiểu Tử xem mà làm, phải mới mẻ hơn một chút."

Tiểu Phấn đi rồi, Tử Tình nói với mấy vị trưởng bối: "Không bằng bốn người các đi chơi vài vòng, giữa trưa vừa vặn ăn đồ tươi mới, thật đúng là tới đúng dịp, bằng không, ta còn muốn đưa đi cho các nhà đấy. Hôm qua vừa hái cam xong, đang nghĩ tới chờ hôm nay lại có củ sen, đều đưa đi cho các vị trưởng bối. Không phải là thứ tốt gì, mấy vị phu nhân thái thái đừng ghét bỏ mới được."

Phó phu nhân nghe xong nói với Tần phu nhân: "Cam nhà Tử Tình đúng là ngọt hơn nhà khác một chút, chúng ta mang một sọt về trước, chờ ăn xong rồi, lại phái người đến lấy, chúng ta nếu mang đi nhiều, trong nhà cũng không để được, không có bị hỏng thì thật đáng tiếc."

Tần phu nhân nghe xong cười nói: "Cái này cũng thật thành da mặt dày rồi, ăn xong rồi còn muốn lấy về, ngươi nói, ta tặng ngươi đáp lễ gì mới được đây?"

Thẩm thị nghe xong vội nói: "Phu nhân đã tặng không ít thứ rồi, đồ này của chúng ta là nhà mình trồng, cũng không đáng bao nhiêu tiền, cũng chính là không coi mọi người là người ngoài, bằng không, ai còn không biết xấu hổ tặng? Không có khiến cho người ta chê cười chúng ta tặng không nổi lễ lấy đồ không đáng giá tiền này cho đủ số."

Lời nói của Thẩm thị làm cho Phó phu nhân nhớ tới ngày ấy Hạ thái thái cười nhạo quản gia nhà Tiểu Dực, không có tiền tặng lễ chỉ tặng một bức chữ, còn thiếu chút nữa chọc phải phiền toái, không nhịn được cười trộm. Vừa vặn, Tử Tình cũng nhớ đến việc này, âm thầm cười trộm.

Tần phu nhân vẫn chú ý Tử Tình, thấy Tử Tình cùng Phó phu nhân cười trộm, liền hỏi: "Hai người các ngươi vui vẻ cái gì vậy? Còn không mau nói ra, một người vui không bằng mọi người vui, ta thấy hai người các ngươi rõ ràng có gì dấu diếm."

Hạ thái thái thấy Tử Tình cùng Phó phu nhân cười trộm, lập tức cũng phản ứng lại, có chút đỏ mặt. Tần phu nhân là người khôn khéo cỡ nào, vừa thấy thân sắc của Hạ thái thái không đúng, bèn không hỏi tới nữa.

Cũng may Thẩm thị không phải cố ý, nói xong liền dẫn theo mọi người vào Tây phòng, Tiểu Bạch đã bày mạt chược xong, Tiểu Hoàng bây giờ đi theo sau Thẩm thị, cũng biết nhắc Thẩm thị một hai rồi.

Bốn vị phu nhân thái thái ngồi xuống, Tiểu Bạch để một cái bàn nhỏ bên cạnh chỗ ngồi mỗi người, mang nước trà điểm tâm lên, rồi rời đi, Tần phu nhân nâng chung trà lên nhấp một ngụm, nói: "Tử Tình, ngươi chưa từng nghĩ tới hay sao, mở cái cửa hàng ở An Châu, chuyên bán hàng Tây Dương, ta nghe nói, vải dệt bằng máy của bọn họ, thế nhưng so với vải chúng ta hay dùng còn rẻ hơn bền hơn."

Tử Tình nghe xong sửng sốt, hỏi: "Phu nhân đã thấy vải dệt bằng máy của bọn họ sao?"

"Ừ, từng thấy hồi ở Lĩnh Châu, bên đó gần Việt Thành, cũng có chút thuận tiện cho hàng ngoại vào thành."

"Nhà ta cũng có một ít, quả thật là bền hơn của chúng ta, ta cũng thật đúng là không nghĩ tới mở cửa hàng, việc này, đều là tướng công nhà ta quan tâm. Ta cũng là nghe hắn nói qua, nếu có thể mua được máy dệt hơi nước của người Tây Dương về nghiên cứu thì tốt rồi." Tử Tình thuận miệng nói.

"Ồ, chủ ý tốt như thế, không bằng bảo Khang Bình nhà ngươi làm thành việc này, quay đầu, nếu cần dùng người mà nói, bảo lão gia nhà ta tìm vài người biết việc thạo nghề cho." Tần phu nhân nói.

"Việc này, ta cũng không biết, phải hỏi tướng công nhà ta, ta cũng chỉ là từng nghe hắn nhắc tới một câu." Tử Tình vội giải thích.

"Đúng vậy, ai có thể biết những việc kia? Ta thấy nữ nhân chúng ta ấy à, chỉ cần học biết tiêu tiền như thế nào là được. Việc kiếm tiền này, tự nhiên có đám nam nhân lo." Phó phu nhân nói.

Phó phu nhân cũng là nghe hiểu ý của Tần phu nhân, sợ Tử Tình không biết nông sâu, vội chuyển chủ đề, Lâm Khang Bình muốn hợp tác, cũng chỉ có thể là tìm lão gia nhà nàng hợp tác, dù sao cũng là biết gốc biết rễ, huống chi, thế lực của lão gia nhà nàng cũng không yếu, qua hai năm nữa, Tri phủ An Châu này còn không biết là ai làm đâu? Tử Phúc cùng Tử Hỉ ở Kinh Thành có Văn gia cùng nhà Tiểu Dực tương trợ, trên kinh tế có hoa hồng xưởng thủy tinh làm hậu thuẫn, thăng cấp là tất nhiên.

Tần phu nhân nghe xong cười nói: "Cũng không phải là lời này, đây mới là có phúc khí đấy. Ta cũng là quan tâm suông rồi."

Ngữ điệu của Tần phu nhân vừa chuyển, Phó phu nhân cũng không nhiều lời nữa, mà Hạ thái thái không hiểu được, nói: "Nhà Tử Tình nếu mua được máy dệt hơi nước của người Tây Dương, vừa vặn mở một xưởng dệt, muốn ta nói, vừa làm liền làm lớn một chút, ta còn chưa có nghe nói xưởng dệt nhà ai là dùng máy móc của người Tây Dương đâu."

Ý của Hạ thái thái là giống như thủy tinh các nhà hùn vốn, nhưng là thấy Tần phu nhân ở đây, vẫn là không có nói ra lời này, dù sao chỉ cần Tử Tình làm lớn, đến lúc đó, chắc chắn không thể thiếu chỗ tốt của Tử Vũ. Huống chi, nàng còn có ba nữ tế, cũng đều cơ bản nhàn rỗi ăn tài sản tổ tiên để lại đấy, xem ra, là lúc giới thiệu nữ tế nàng quen biết với Lâm Khang Bình rồi. Đáng tiếc, Tử Vũ lại cứ không có ở bên cạnh.  

  Chương 403, Hạ thái thái bị từ chối

Editor: Trạch Mỗ

Thẩm thị nghe xong lời nói của Hạ thái thái, có vài phần không vui, nói: "Việc làm ăn của nữ tế ta đủ lớn rồi, đâu có làm đến? Bạc trên đời là kiếm không hết, ta à, thường nói với mấy đứa nhỏ, làm người tối kị chính là lòng tham, có lòng tham thì sẽ tham lớn, càng không thể vãn hồi, có thể gặp phiền toái rồi. Làm người quan trọng nhất là vui vẻ, mới sống có vài thập niên, đừng đợi đến khi già rồi, mới phát hiện, mình chỉ toàn kiếm tiền, thê tử con cái cũng không chăm sóc cẩn thận, thế mới oan đấy. Hối hận cũng không còn kịp rồi, các ngươi nói có đúng không?"

Tần phu nhân nghe xong cười nói: "Hóa ra tỷ tỷ là oán giận nữ tế lạnh nhạt với nữ nhi, để cho nữ nhi một mình trông phòng. Tử Tình, nghe thấy không, lời nói này, kể lại cho tướng công ngươi, để cho hắn nghe một chút, nhạc mẫu có ý kiến rồi, bạc này, vẫn là để lại cho người khác kiếm đi thôi."

Tần phu nhân vừa nói đùa, tất cả mọi người nhìn Tử Tình cười, xấu hổ của Hạ thái thái cũng biến mất rồi, nhưng là Tử Tình bị trêu ghẹo mặt đỏ chót, vội mượn cớ chạy ra ngoài. Ai ngờ vừa ra khỏi cửa, lại cứ chui vào trong lòng Lâm Khang Bình, Lâm Khang Bình đỡ Tử Tình, hỏi: "Không đụng vào chỗ nào chứ? Bao nhiêu tuổi rồi? Đi còn nôn nôn nóng nóng như vậy, làm sao làm cho người ta yên tâm?"

Mấy người Tần phu nhân ở trong phòng nghe thấy được, cười nói: "Thật đúng là nói Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay. Khang Bình, vừa rồi nhạc mẫu ngươi còn oán giận ngươi lạnh nhạt với Tử Tình, vừa khéo ngươi đã tới rồi."

Lâm Khang Bình nghe xong đứng ở cửa cười nói: "Hơn nửa năm này đúng là như thế, sau này sẽ không."

Thẩm thị cười nói với Lâm Khang Bình: "Ngươi tin à? Đây là mấy người các nàng không có việc gì lấy ngươi ra chọc ghẹo đấy. Lát nữa mời thêm mấy ly rượu đi."

"Tuy là trêu ghẹo, cũng là lời nói thật, khó được Tình nhi của chúng ta không trách tội. Mấy vị phu nhân thái thái chơi vui vẻ. Cơm trưa còn phải một lát nữa mới xong." Lâm Khang Bình nói xong rồi lui xuống.

Tần phu nhân nói với Thẩm thị: "Nữ tế này nhà người thật sự là không tệ, việc bên ngoài làm lớn như vậy, khó được là tính tình còn tốt như vậy, đối với Tử Tình cũng là không thể chê."

"Lời này của phu nhân thật đúng là nói chính xác rồi. Ngay cả nhi tử ta trở về cũng thường nói, chưa từng thấy tỷ phu hắn đối xử không tốt với Tử Tình." Hạ thái thái cười nói.

Thẩm thị nghe xong chỉ cười không nói, mấy người đang nói đùa. Tử Tình cùng Tiểu Phấn đã dọn xong cơm rồi, ăn cơm xong, Tần phu nhân bưng chén trà trong tay, cười hỏi: "Đến vài lần, nhưng lại chưa từng xem qua nhà Tử Tình tử tế, ta nhìn bố cục nhà cửa không giống địa phương, mà giống như là viện tử Phương Bắc. Có thể dẫn ta đi tham quan một chút hay không?"

Tử Tình nghe xong, chỉ đành phải đứng dậy cười nói: "Việc này có cái gì không được? Chỉ cần phu nhân có hứng. Chỉ là năm gian nhà giữa kèm theo nhà kề cùng sương phòng, cũng không có gì đặc biệt."

Tần phu nhân cũng đứng lên theo, Tây phòng bên này Tần phu nhân đã xem qua, gian đầu tiên của Đông phòng là thư phòng. Tiếp theo là phòng khách, Tần phu nhân ở thư phòng, nhìn lướt qua tác phẩm thư pháp trên tường, khen vài câu, liền đi thong thả đến giá sách trước mặt, giá sách là mấy đứa Thư Duệ thường dùng, đám sách bên trên cũng chỉ là sách thường dùng. Trạch Mỗ - diendan.com

Tần phu nhân nhìn lướt một cái, lúc đang muốn rời đi, cũng không biết thấy cái gì. Muốn thò tay ra lấy, Phó phu nhân tiến vào hỏi: "Phu nhân, thư phòng có cái gì đáng xem, dù sao cũng là chút sách đám nam nhân dùng. Muốn ta nói, phu nhân muốn tham quan nhà Tử Tình, còn không bằng mùa xuân đến. Toàn bộ trong vườn, rực rỡ gấm hoa, trong phòng có cái gì đáng xem? Không bằng, chúng ta lại chơi tiếp vài vòng, khó được hôm nay người đầy đủ hết."


Tần phu nhân chỉ đành phải thu tay, cười nói: "Không được rồi, hôm nay cũng có chút mệt mỏi, ngày khác đi. Chúng ta cũng nên thức thời một chút, Nhà Tử Tình hôm nay đang bận rộn đấy, khó khăn lắm Khang Bình mới ở nhà."

Tử Tình đang vùi đầu thu dọn đồ trên bàn học, nghe xong ngẩng đầu cười nói: "Phu nhân muốn mau về nhà chứ gì, cũng đừng lấy chúng ta ra trêu ghẹo."

Tần phu nhân vừa nói vừa đi ra ngoài, Tử Tình cũng bỏ lại việc trong tay đi theo ra ngoài, Tiểu Lục nghe nói khách nhân muốn đi, vội đi gọi mấy người Lâm Hưng khiêng đồ đã chuẩn bị trước lên xe mỗi nhà.

Tiễn bước khách nhân, Thẩm thị hỏi Tử Tình: "Tần phu nhân đã đi những đâu?"

"Chỉ ở thư phòng xem một lát, Phó phu nhân đã đi qua rồi, ta cũng không biết nàng muốn làm gì? Nhà ta cũng không có tàng bảo đồ gì cũng không có bí tịch võ lâm gì, nàng muốn nhìn, để cho nàng nhìn, bằng không, cứ nhớ tới cũng không tốt, còn phải lúc nào cũng tới đây." Tử Tình cười nói.

Thẩm thị lắc đầu, cười rồi đi.

Lâm Khang Bình nghe nói Tần phu nhân đứng trước giá sách một hồi, bèn cũng đến trước giá sách đi quanh một vòng, chỉ là chút sách thường dùng, cũng không nhìn ra cái gì không giống, Tử Tình cười nói: "Chúng ta cũng không có bản đơn lẻ cũng không có bản tốt nhất, nàng muốn nhìn cái gì còn không bằng để cho nàng nhìn một lần cho đủ, bớt nhớ thương chúng ta mãi."

Lâm Khang Bình nghe xong hỏi: "Hôm nay còn nói những gì?"

Tử Tình suy nghĩ một chút, liền tả lại lời nói của mấy vị phu nhân thái thái vừa một lần, Lâm Khang Bình nghe xong cười nói: "Phó phu nhân là đang giúp ngươi đấy. Chẳng qua, nàng cũng là có tính toán của mình. Hạ thái thái kia, chúng ta cũng không cần quản, bất kể chúng ta muốn làm cái gì, cũng không kết phường với bọn họ. Tần phu nhân quá nửa là muốn thăm dò quan hệ của chúng ta với Văn gia, người trong quan trường, đối với những thứ đó mẫn cảm nhất. Bất kể thế nào, có Đại ca và Tiểu tứ, nàng cũng sẽ không trở mặt với chúng ta."

Tử Tình nghe xong cười nói: "Ta đoán cũng là vậy, dứt khoát thoải mái để cho nàng xem đủ."

Hai vợ chồng nói đùa một hồi, Lâm Khang Bình vẫn đi ra bên ngoài làm việc, Tử Tình mang theo Yên Nhiên cùng Thư Vĩ chơi ở phòng chơi.

Củ sen thu xong rồi, cam và lạp xưởng, chân giò hun khói đều đưa đi Kinh Thành, Lâm Khang Bình cũng nhàn nhã, không có việc gì thường dẫn theo Tử Tình đi Chanh viên bên kia, nhìn xem núi hoang đang tu sửa, hoặc là đi Tuệ sơn nhìn xem các loại cây cối mới trồng, Tử Tình cười nói, coi như là đi hóng gió.

Chợt một ngày, Hạ thái thái mang theo tiểu nữ nhi nàng tới đây, vào cửa cười nói với Tử Tình: "Suốt ngày cứ nhắc đến Tử Tình Tử Tình, vừa vặn tiểu nữ nhi nhà ta đến thăm ta, nói cũng muốn làm quen với Tử Tình một chút, ta nghĩ mọi người tuổi tác đều tầm như nhau, có lẽ còn có nhiều chuyện có thể nói, bèn dẫn đến, Tử Tình sẽ không trách ta chứ?"

Tử Tình cười nói: "Làm sao có thể chứ? Chỉ là ta hàng năm đều ở nhà, cái gì cũng không biết, trái lại đừng chê cười ta là được."

Thẩm thị nghe xong cười nói: "Bàn về tuổi tác, hình như còn lớn hơn Tình nhi nhà ta một chút, suốt ngày nghe ngươi nói đến ba nữ nhi, hôm nay cuối cùng cũng chịu mang theo một đứa ra đây gặp mặt rồi. Hai đứa khác đâu?"

"Đại nữ nhi gả đến Xương Châu, nhà Nhị nữ nhi ở Lâm Thủy, chỉ có nhà Tam nữ nhi này ở An Châu, bởi vậy, hôm nay dẫn theo tới đây, A Đan, đây là Tình tỷ tỷ ngươi, Tử Tình, đây là nữ nhi của ta Hạ Đan." Hạ thái thái giới thiệu.

Hạ Đan đi tới nhún gối hành lễ với Tử Tình, Tử Tình vội hoàn lễ, cười nói: "Cứ gọi ta là Tử Tình đi, như vậy tùy ý hơn."

"Tử Tình, ta thích tính tình sảng khoái này của ngươi, nương ta cùng đệ ta ở nhà cũng khen ngươi không ít, không nghĩ tới ngươi trẻ đẹp như vậy, thật sự, ta cảm thấy ngươi thoạt nhìn còn nhỏ hơn ta đấy, gọi tỷ tỷ, cũng thật không thích hợp." Hạ Đan tiến đến lôi kéo tay Tử Tình, nói.

Tử Tình cảm thấy này tính cách của Hạ Đan này cũng tương đối đơn giản, nhưng chỉ là có chút tự nhiên quen thuộc, Tử Tình thật lòng không thích ứng.

Hạ thái thái nghe xong lời nói của nữ nhi, nói với Thẩm thị: "Đúng vậy, vừa nói cái này, Tử Tình thật đúng là trông trẻ hơn, đâu có giống mẫu thân của năm đứa nhỏ? A Đan nhà ta cũng mới sinh bốn đứa, xem ra, vẫn là An Đan nhà ta lo nhiều việc, cuộc sống trôi qua có tốt hay không, trượng phu có thương yêu hay không, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được."

Thẩm thị nghe xong cười nói: "Hạ thái thái nhìn cũng là trẻ tuổi, nói vậy thông gia lão gia cũng là cực kỳ yêu thương."

"Chúng ta đều là lão bà tử lão đầu tử rồi, đâu còn có cái gì mà yêu thương hay không yêu thương, không so được với mấy người trẻ tuổi bọn họ. Chẳng qua, hôm nay ta đến, thật đúng là có việc tìm Tử Tình thương lượng." Hạ thái thái nói.

"Hả, thông gia thái thái có việc xin cứ nói." Tử Tình đành phải nói, biết rõ Hạ thái thái mở miệng chưa chắc là chuyện gì tốt, Tử Tình cũng chỉ đành phải như thế.

"Là như vậy, ngày ấy ta nghe Tần phu nhân nói, mới biết được Khang Bình nhà ngươi ở Việt Thành làm buôn bán với người Tây Dương, ta nghĩ, mấy năm nay, ngươi vẫn không mở cửa hàng ở An Châu, có lẽ cũng không có ý này, chẳng qua, lời nói của Tần phu nhân, cũng là nhắc nhở ta, Tam nữ tế nhà ta ở nhà vẫn luôn nhàn rỗi, trong nhà cũng có hai cửa hiệu mặt tiền, không bằng, hắn nhận về, mở một cửa hàng hàng ngoại, trực tiếp lấy hàng từ trong tay Khang Bình nhà ngươi, chẳng phải thuận tiện? Dù sao nhà ngươi giao cho ai không phải là giao đây? Ngươi nói đi? Ta vừa rồi thương lượng một chút với nương ngươi, nương ngươi nói phải hỏi qua ý tứ của các ngươi."

Tử Tình nghe xong nói: "Những cái đó ta thật đúng là không hiểu, không bằng thông gia thái thái thương lượng với tướng công nhà ta, cho tới bây giờ ta cũng không hỏi đến việc làm ăn của hắn."

Hạ thái thái nghe xong có chút thất vọng, nói: "Đó cũng phải, không bằng Tử Tình hỏi giúp ta một chút."

Thẩm thị nghĩ, không bằng bảo Lâm Khang Bình tới đây, giáp mặt hỏi một tiếng, ngộ nhỡ Lâm Khang Bình không đồng ý, bớt cho Hạ thái thái oán trách người khác. Cho nên, bèn bảo Tiểu Phấn đi gọi Lâm Khang Bình đến.

Lâm Khang Bình nghe xong lời nói của Hạ thái thái, trầm ngâm một lát, nói: "Nói lý ra, hàng này giao cho ai cũng là giao, chẳng qua là, thuyền của ta vốn là đều là đi Hàng Thành cùng Kinh Thành, nếu Hạ thái thái có thể trực tiếp nhận hàng từ Việt Thành, ta cũng là không có ý kiến, thế nào cũng có thể san ra một ít từ trong tay người khác cho, nhiều thì không có, hàng cho một cửa hàng vẫn là có thể thương lượng, chỉ là, chúng ta vẫn là thanh toán bằng bạc tại chỗ."

Hạ thái thái nghe phải nhận hàng hàng từ Việt Thành, có chút chần chờ, hỏi: "Không thể đưa thẳng đến phủ An Châu ư? Chúng ta bỏ ra phí chuyên chở cũng được."

"Cái này, chúng ta thật đúng là bận không qua nổi, thuyền của chúng ta khá lớn, một thuyền hàng các ngươi cũng ăn không tiêu, mặc dù có thể ăn được, cũng không có đạo lý chỉ giao cho một nhà ngươi, đối tác của chúng ta đều là cố định rồi." Lâm Khang Bình giải thích.

"Cái này, chúng ta phải đi về thương lượng một chút mới quyết định, nữ tế nhà ta, cho tới bây giờ chưa từng làm buôn bán, cũng không biết ý tứ của hắn rốt cuộc là thế nào? Như vậy đi, không bằng, ta làm chủ, mời vợ chồng các ngươi, mọi người ngồi một chỗ, thuận tiện làm quen một chút."

"Cái này cũng không cần, nếu bàn bạc xong muốn làm, bảo hắn tới tìm ta là được, mấy ngày này, ta đều ở nhà." Lâm Khang Bình nói.

Lâm Khang Bình và Tử Tình đều không phải là người thích đến nhà người khác chơi, cứ cảm thấy ở nhà người khác, thế nào cũng không tự tại như ở nhà mình, huống chi, Hạ thái thái trước kia vẫn luôn khinh thường Tử Tình và Lâm Khang Bình, bây giờ muốn cầu cạnh Lâm Khang Bình, bữa cơm này, ăn nổi thì càng không có ý nghĩa rồi.  

  Chương 404, Tình cờ gặp Tần đại nhân

Hạ thái thái nghe xong lời nói của Lâm Khang Bình, nói với Thẩm thị: "Mấy năm nay, vẫn nói muốn tìm một cơ hội, hai nhà cùng ngồi một chỗ, làm quen với nhau một chút, thông gia tẩu tử bên này thật đúng là không dễ mời."

Thẩm thị nghe xong cười nói: "Cũng là thật không khéo, không phải là cố ý. Lại nói, đều là thân thích, tốt hay không tốt cũng không ở một bữa cơm."

Hạ thái thái nghe xong chỉ đành phải nói với Lâm Khang Bình: "Thế cũng được, lúc nào có rảnh ta bảo hắn tới tìm ngươi."

Hạ Đan nghe xong giật nhẹ góc áo của Hạ thái thái, Hạ thái thái vỗ vỗ tay nàng, hỏi Lâm Khang Bình: "Còn nếu mở cửa hàng ở Xương Châu? Có phải càng thuận tiện hơn hay không, ta cũng là nghe nói, ngươi phải vận chuyển hàng từ trấn Cảnh Đức đi Việt Thành, vậy không phải là phải đi ngang qua Xương Châu sao? Cũng không thể chạy thuyền qua ư?"

Lâm Khang Bình nghe xong cười nói: "Cũng là thật không khéo, Xương Châu đã mở một cửa hàng như vậy, chúng ta giao thiệp có không ít năm rồi, ta phụ trách giao hàng cho hắn, làm người cũng không thể không giữ tín, việc này thật không được, thông gia thái thái."

Hạ Đan nghe xong nói khẽ với Tử Tình nói: "Tử Tình, không bằng hai nhà chúng ta hùn vốn mở một cửa hàng ở An Châu, tỷ phu nhà ngươi phụ trách giao hàng, tướng công nhà ta phụ trách trông cửa hàng, cứ như vậy, nhà ngươi cũng không cần lo An Châu không có người trấn giữ, tướng công nhà ta cũng có một phần việc làm, ngươi nói như thế nào?"

Tử Tình nhìn nàng một cái, âm thầm có chút buồn cười, lại có thể tính kế đến trên đầu mình, chỉ là, Hạ Đan này cũng dễ đối phó hơn Hạ thái thái một chút, bèn nói: "Vừa rồi ta đã nói, ta chưa bao giờ hỏi tới việc làm ăn của hắn."

Hạ Đan nghe xong hỏi: "Ngươi sẽ không phải là lừa ta chứ? Ta cũng là nghe nói, ngươi vẫn luôn có năng lực, đệ đệ cùng đệ tức (em dâu) ta cũng là khen ngươi không ít."

"Lời đồn đãi không gánh nổi sự thật, ngươi lúc nào hỏi tướng công nhà ta một chút là biết. Ta à. Ngay cả cửa lớn đều rất ít ra." Tử Tình cười nói.

Hạ Đan nghe xong đang muốn mở miệng hỏi Lâm Khang Bình, Hạ thái thái mở miệng trước, nói: "Đan nhi không được vô lễ, Tử Tình tỷ tỷ ngươi khách khí với ngươi đấy. Việc này. Vẫn là sau khi trở về thương lượng xong với nữ tế lại nói tiếp."

Hạ Đan nghe xong chỉ đành phải ngậm miệng, Hạ thái thái thấy như vậy, cũng không tiện ở lại ăn cơm. Tìm cái cớ đi về.

Thẩm thị hỏi Lâm Khang Bình: "Khang Bình, chẳng lẽ ngươi thực sự định giao hàng cho bọn họ hay sao? Aiz, ta vừa thấy hai nương con này tới cửa, đã đoán ngay được không có chuyện gì tốt, nhưng là, nể mặt Tử Vũ, ta cũng không thể đuổi nàng. Huống chi. Thời gian qua ta cũng không biết ngươi làm những cái gì, sợ ngộ nhỡ các nàng tới tìm mình, ngươi lại đồng ý rồi, ngược lại không tốt, chỉ đành phải dẫn theo bọn họ tới đây. Giáp mặt nói rõ ràng, bớt cho nàng không từ bỏ ý định."

"Nương, không có việc gì, yên tâm, trong lòng ta có chừng mực, phỏng chừng họ cũng không làm được, ta nếu như trực tiếp đưa hàng đến An Châu, còn không bằng tự ta mở tiệm, dựa vào cái gì giao cho bọn họ?" Lâm Khang Bình trả lời.

Thẩm thị nghe xong bèn nói: "Thế còn được. Ta còn lo ngươi khó xử. Mấy ngày gần đây cũng không biết là như thế nào, từng người từng người đều thích đến nhà chúng ta, giống như chúng ta có tiện nghi gì có thể chiếm được ý?"


Tử Tình nghe xong đang muốn nói chuyện, Tiểu Phấn đi vào nói, người Thẩm gia tới, Thẩm thị nghe xong vội đi ra ngoài đón tiếp. Thì ra là Thẩm Kiến Nhân cùng Tiêu thị tới đây.

Mùng ba tháng chạp là đại thọ bảy mươi chín của Hà thị, lẽ ra, thông thường đều là làm số chẵn, nhưng là, ý của Thẩm Kiến Nhân, lão thái thái có thể sống đến ngần này tuổi, cũng là không dễ, về sau, ngày này hàng năm, đều triệu tập thân hữu trong nhà cùng ngồi một chỗ, làm lễ mừng thọ cho lão thái thái.

Thẩm thị nghe xong tất nhiên không có ý kiến, điều kiện của Thẩm gia, cũng không so với trước đây, bây giờ ở trong thôn, cũng thuộc tầng đầu rồi, tiểu địa chủ hẳn hoi đấy.

Chẳng qua, Tử Tình thấy thần sắc của Thẩm Kiến Nhân không vui vẻ như mọi khi, bèn hỏi: "Tam cữu, thân thể bà ngoại ta sao rồi? Ta có tầm một tháng không đi thăm lão nhân gia nàng rồi."

Thẩm thị nghe xong cũng hỏi: "Chính là thế, ta cũng muốn hỏi một chút."

Tiêu thị nhìn Thẩm Kiến Nhân một cái, nói: "Mấy ngày nay tinh thần nương không được tốt, đại phu nói, lớn tuổi rồi, cũng sẽ có những tình huống này, bằng không, Tam ca ngươi cũng sẽ không gấp gáp muốn muốn chúc thọ cho nương trong năm nay, còn không phải nghĩ có thể làm cho nương vui vẻ một chút, cũng mang chút vui mừng cho mọi người."

Thẩm thị nghe xong, lập tức muốn đi vào thành thăm Hà thị, Thẩm Kiến Nhân vội ngăn lại nói: "Cũng không nóng lòng ngay lúc này, lát về nương thấy ta trở về cùng các ngươi, còn cho là ta là cố ý tới tìm ngươi, nàng nếu nghi ngờ cũng là không tốt."

Tiêu thị nghe xong cũng khuyên nhủ: "Cũng là ta nhanh mồm nhanh miệng, dù sao ngày kia cùng là mùng một rồi, hai ngày nữa các ngươi nên tới luôn, ý của Đại ca Nhị ca ngươi, muốn về thôn Bạch Đường tụ hội, chúng ta chỉ tới nói trước cho các ngươi một tiếng, cũng không mời người trong thôn, chỉ người trong nhà náo nhiệt một ngày."

Thẩm thị nghe xong bèn nói: "Ta để cho Tử Tình tặng một bộ quần áo trang sức cho nương, sáng sớm mùng ba, ta để cho Tử Tình cùng Khang Bình trở về, ta và cha đứa nhỏ sẽ không đi, còn trong hiếu kỳ, không có xúi quẩy."

Thẩm Kiến Nhân nghe xong nói: "Ta thế mà quên mất việc này, nếu như thế, ngươi vẫn là ngày mai qua đây thăm nương, đụng đầu cho nương trước, coi như tròn vẹn tâm ý của ngươi."

Vợ chồng Thẩm Kiến Nhân đi rồi, Thẩm thị cũng vội vội vàng vàng trở về, nói là tìm vật liệu may mặc cho Hà thị, Tử Tình vội hỏi: "Nương, chỗ ta không phải là còn có sao? Nhất định phải vội vàng về nhà tìm cái gì?"

"Ngươi không nhớ à, nhà Tiểu Dực gì đó kia, không phải là tặng hai xúc gấm tốt, phú quý trường xuân gì đó, cái đó ngụ ý tốt, ta và cha ngươi còn trong hiếu kỳ, chất liệu này còn chưa có động đến đâu, lúc này vừa vặn dùng tới."

Tử Tình nghe xong chỉ đành phải đi theo Thẩm thị trở về lấy vật liệu may mặc, suốt đêm bắt đầu làm gấp rút.

Sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm thị tới đây, bảo Lâm Hưng cùng nàng vào thành đi thăm Hà thị, Tử Tình suy nghĩ một chút, cũng kéo Lâm Khang Bình đi theo Thẩm thị cùng lên xe ngựa.

Lúc mấy người Tử Tình đến, Hà thị đang phơi nắng ở cửa, Tiêu thị dẫn theo con dâu Vương thị đang ở thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về quê.

Tử Tình nhìn Hà thị, mặc dù không thể so với trước đây, cũng là không giống như tinh thần quá kém, ít nhất, nhìn còn khỏe hơn Hạ Ngọc mấy phần đấy, liền thở phào nhẹ nhõm.

Tử Tình cùng Lâm Khang Bình uốn gối vấn an ở trước mặt Hà thị, nữ nhi của Vương thị vội đưa hai cái ghế nhỏ tới, Thẩm thị trò chuyện cùng Hà thị, nhân tiện nói: "Ngày tốt của nương sắp đến rồi, nghe ca ca nói muốn đưa nương về nhà làm náo nhiệt một ngày, ta và tướng công không tiện, hôm nay tới dập đầu cho nương trước, cũng thay tướng công dập đầu cho nương, chúc nương khoẻ mạnh, sống lâu trăm tuổi, cũng là phúc khí của nữ nhi."

Thẩm thị dập đầu xong đứng dậy, Hà thị lôi kéo tay Thẩm thị hỏi: "Mắt thấy sắp đến cuối năm rồi, mấy ngoại tôn của ta cũng sắp trở về rồi nhỉ?"

Thẩm thị nghe xong, chỉ đành phải nói: "Nương, mấy người bọn họ, đều là vừa sinh con, mới được hai ba tháng, qua lại cũng rất là bất tiện, vả lại, hai đứa Tử Phúc và Tử Hỉ, phải hai mươi tháng chạp phong ấn mới có thể về nhà, vào nhà cũng không biết có thể kịp được bữa cơm tất niên hay không, không đến mùng mười, đã phải chạy lại rồi, ý ta, năm nay cũng không cần bọn họ trở về, mấy gia đình này, cũng có thể gom lại một chỗ náo nhiệt một phen."

Hà thị nghe xong không lên tiếng, có lẽ người lớn tuổi, lúc nào cũng muốn thấy con cháu cả sảnh đường, nhất là thời điểm tết đến, trong nhà vắng ngắt, có cái gì thú vị?

Vương thị từ bên cạnh đi ngang qua, nghe xong lời nói của Thẩm thị, bèn nói: "Bà, ngươi có phải nhớ mấy biểu đệ hay không? Thực ra, muốn ta nói, khi đó cô còn không bằng vào kinh cùng biểu đệ bọn họ, mặc dù còn chưa tới ngày trừ hiếu, nhưng cũng nghiêm chỉnh qua hai năm, không lo có chuyện. Chẳng qua, giờ cũng không còn mấy tháng rồi, đầu xuân, cô và dượng cũng nên chuẩn bị đi thôi?"

Vốn là, Thẩm thị cũng chưa quyết định có đi hay không, chủ yếu là lo lắng Hà thị, liền nói: "Để nói sau."

Tiêu thị ở trong phòng nghe được lời nói của Vương thị, bực nàng nói nhiều, liền sai nàng dẫn theo đứa nhỏ đi ra ngoài mua đồ ăn.

Hà thị sao lại không biết tâm tư của Thẩm thị, chờ Vương thị đi rồi, liền khuyên nhủ: "Cũng là vì tiền đồ của bọn nhỏ, ngươi cứ yên tâm mà đi, cả nhà nên là cốt nhục đoàn viên. Xương cốt của ta còn vững vàng, chống đỡ hai ba năm là không thành vấn đề. Nhà mấy ca ca ngươi, bây giờ cũng đều qua đến ngày lành rồi, ta còn có thể đi theo chịu khổ hay sao?"

"Tuy nói là như thế, nhưng dù sao vẫn hơi xa." Thẩm thị thở dài, nói xong, Thẩm thị đưa cho Hà thị chút ngân lượng.

Hà thị vội chối từ nói: "Trong tay ta cũng có không ít ngân lượng, mấy năm nay đám tiểu bối hiếu thuận ta, cũng không biết có bao nhiêu, ta cũng chưa tiêu đến đâu."

Đúng thực, không nói người khác, chỉ sáu người Tử Phú, trừ đồ vật hàng năm hiếu kính lão thái thái không tính, tiền tiêu vặt cũng có mười mấy hai mươi lượng, lão thái thái trừ cho đời thứ tư đời thứ năm tiền mừng tuổi, cái khác, ít dùng.

Thẩm thị nói: "Không phải là người ngoài, ngày mừng thọ, cho nương giữ lại thưởng cho đám vãn bối."

Tiêu thị ở trong phòng nghe thấy được, đi ra nói: "Muội muội, tẩu tử nói lời này, tiền bạc này, ngươi thật đúng là không thể cho, nếu cho, vậy hãy chờ mấy ngày nữa lại nói, tiền bạc trong tay nương, chỉ sợ còn dư dả hơn ta đấy."

Thẩm thị vừa nghe, hiểu ngay ý của Tiêu thị, chỉ đành phải thu hồi túi bạc trong tay, trò chuyện cùng Hà thị.

Vương thị trở về, Tiêu thị muốn giữ lại ăn cơm, Thẩm thị nói: "Tẩu tử, theo ta nói, hôm nay không bằng chúng ta đi tiệm ăn một lần, vẫn đều nói tiệm cơm của Nhị nàng dâu nhà ta không tệ, vẫn chưa dẫn các ngươi đi nếm thử, hôm nay ngay cả nương cũng đi cùng, cả nhà chúng ta đi ăn tiệm, nương, ngươi nói được không?"

Hà thị cũng biết Thẩm thị không thiếu chút bạc ấy, cười gật đầu.

Vương thị thấy cười nói: "Cái đó dĩ nhiên được, cũng là nghe được không ít lần, hôm nay chúng ta cũng đi theo cô hưởng sái một lần."

Thẩm thị nghe xong liền bảo Lâm Khang Bình đi trước đặt một phòng lớn, Thẩm thị thay một bộ quần áo mới cho Hà thị, lúc này, Thẩm Kiến Nhân cùng mấy nhi tử cũng biết được tin trở về.

Một nhà Thẩm Kiến Nhân cả nhi tử cộng với tôn tử, cũng có hơn mười nhân khẩu, đây là còn không tính một nhà Thẩm Bảo Phúc đâu. Đoàn người Tử Tình vừa mới vào cổng tiệm cơm, đúng là giờ cơm, người đến người đi còn không ít. Lâm Khang Bình đang chờ ở đại đường, thấy mấy người Tử Tình tiến vào, liền tiến lên chào hỏi Thẩm Kiến Nhân, đột nhiên, Lâm Khang Bình nhìn về phía sau Tử Tình, cười lướt qua Tử Tình, hai tay ôm quyền nói: "Cũng là thật khéo, Tần đại nhân cũng đến đây."

Tử Tình quay đầu vừa nghe Tần đại nhân, nhìn lại, thấy là một vị nam tử hơn bốn mươi tuổi, một thân thường phục xanh đậm, dù vậy, một thân quan uy không thể coi thường kia, cũng làm người ta không thể khinh thường.

Tần đại nhân gật đầu, nhíu mày nhìn về phía đoàn người Tử Tình, Lâm Khang Bình cười nói: "Hôm nay là nhạc mẫu ta dẫn theo một nhà bà ngoại tụ tập một chút, vị này là bà ngoại ta, nhạc mẫu ta, tiểu cữu cùng tiểu cữu nương, còn có, đây là nội tử (vợ)."Lâm Khang Bình nhất nhất giới thiệu nói.


  Chương 405, hạ lễ của Tần gia

Editor: Trạch Mỗ

Tần đại nhân nghe xong, ôm quyền nói với Thẩm thị: "Hạnh ngộ, hạnh ngộ, nghe tiếng đã lâu Tăng phu nhân tài đức sáng suốt, nội tử đã từng quấy rầy nhiều lần. Tần mỗ hôm nào tự mình tới cửa, cùng Tăng lão gia uống xoàng mấy chén, hôm nay sẽ không quấy rầy phu nhân đoàn tụ."

Thẩm thị hơi thi lễ, nói: "Đại nhân xin cứ tự tiện, trở về giúp ta chào hỏi phu nhân."

Tần đại nhân dẫn theo hai người thẳng lên lầu, Lâm Khang Bình cẩn thận nhìn hai người kia một cái, rồi dẫn mọi người cũng lên thang lầu.

Trở về trong nhà, Lâm Khang Bình nói với Tử Tình: "Hôm nay, hai người bên cạnh Tần đại nhân ta biết một người, là sư gia của Tri phủ Việt Thành, xem ra, Tần đại nhân này quả thực là có quen biết cũ với Tri phủ Việt Thành, ta nói Tần phu nhân này thế nào đang yên lành đến thăm nương cùng chúng ta đây, hay là muốn biết nội tình của chúng ta đi?"

"Sư gia kia nhận ra ngươi không?" Tử Tình không phát hiện Lâm Khang Bình cùng sư gia kia chào hỏi, liền hỏi.

"Hẳn là không nhận ra, lúc ấy ta ở trường hợp khác gặp qua hắn một lần, lần đó gặp Tri phủ Việt Thành, hắn không ra sân. Chắc là có chuyện gì, không biết có liên quan tới chúng ta hay không?"

"Có liên quan với chúng ta, cũng chỉ là chút việc buôn bán này, hắn đã buông tha cho rồi, chẳng lẽ còn muốn đổi ý?" Tử Tình hỏi.

Không đợi Lâm Khang Bình nói chuyện, Tử Tình đột nhiên nghĩ tới một chuyện, hỏi: "Chẳng lẽ là Tần phu nhân phát hiện hậu trường của chúng ta không cứng rắn như họ tưởng, Tri phủ Việt Thành đại nhân hối hận rồi? Ta hỏi ngươi, một năm trước kia ngươi biếu hắn bao nhiêu?"

"Trước kia làm ăn cùng Đại Vệ, ta cũng không biết hắn, chút buôn bán này của ta người ta cũng không để vào mắt, cũng không với lên được. Lúc này, chúng ta làm lớn rồi, có việc cầu người ta, một năm liền biếu hắn năm ngàn lượng bạc. Còn có, cổ phần nhập danh nghĩa hắn. Mới nửa năm, cũng chia hoa hồng năm ngàn lượng bạc. Không chỉ một nhà chúng ta, những quan viên đó, lấy cờ hiệu "nhập cổ phần". Chỉ chờ chia hoa hồng, một năm cũng được không ít bạc, bằng không. Trông vào một phần bổng lộc của hắn, có thể nuôi nổi người nào?"

Tử Tình vừa nghĩ một cái, Lâm Khang Bình vất vả hơn nửa năm, mới cầm về được hai vạn lượng bạc, cho một nhà Tri phủ đã là một vạn lượng, còn có nhà khác nữa đây? Tiền đưa ra ngoài còn nhiều hơn mình kiếm được, có thể thấy được. Từ trước đến nay xu lợi không chỉ là thương nhân.

Hai người Tử Tình và Lâm Khang Bình cảm thán một phen, hai người cũng bỏ việc này xuống.

Sáng sớm mùng ba, Lâm Khang Bình và Tử Tình mang theo mấy đứa Thư Ngạn từ đường nhỏ đi thôn Bạch Đường, Thẩm gia đã không phải là bộ dáng năm đó rồi, huynh đệ ba người mua đất trống bên ao nước. Hợp vào xây ba căn nhà lớn kèm theo sân trong, hôm nay, bữa tiệc này bày ở trong sân.

Hôm nay Thẩm gia quả là náo nhiệt, ngũ đại đồng đường, tổng cộng có hơn tám mươi người, rất nhiều tiểu hài tử Tử Tình không biết, rối rít gọi Tử Tình là bà cô nữa cơ, Tử Tình đáp lại thật là có chút xấu hổ, mới hơn hai mươi tuổi. Lại đã làm bà rồi.

Tử Tình cùng đám biểu tỷ và biểu tẩu nói giỡn, buổi trưa, Hà thị nhận quỳ lạy của mọi người, cấp cho từng vãn bối tiền trường thọ, Thẩm Bảo Phúc thấy cười nói: "Bà, mỗi lần đều như vậy. Không bằng năm nay chúng ta thay đổi một chút, bà cầm tám xâu tiền, dùng sức tung ra sân, chúng ta đi nhặt, ai nhặt nhiều, người đó có phúc khí lớn, được không?"

Thẩm Kiến Nhân liếc ngang Thẩm Bảo Phúc một cái, nói: "Đương nhiên ngươi muốn, ai có thể cướp lại ngươi?"

"Cha, đây có cái gì, ta đây cũng chỉ có hai cái tay giống nhau, cũng không phải thật sự cướp đoạt, chỉ là muốn vui vẻ một chút, đây là tiền mừng của bà, ai có thể cầm đi tiêu? Ta còn muốn cho nhi tử ta mang theo bên người đó, phúc khí bao nhiêu!"

Hà thị nghe xong cũng là tính trẻ con nổi lên, cười nói: "Được, theo ý ngươi, ngươi cũng nhặt mang ở trên người."

"Đó là tất nhiên, ta cũng chờ sống lại mười tuổi đây." Một câu nói chọc cho tất cả mọi người nở nụ cười, rối rít hô nhi gọi nữ, triệu tập người đầy đủ rồi, để cho lão thái thái tung tiền.

Thẩm Bảo Phúc đem đến một cái ghế, bế Hà thị đến trong sân, trong cái khay trên bàn chất đầy tiền đồng, Hà thị một thân quần áo mới, đầu đầy châu ngọc, vô cùng phúc hậu, cười tủm tỉm nhìn người đầy một sân, cười nói: "Đứa nhỏ đến trước, mười tuổi trở xuống."

Thư Ngạn kéo tay Yên Nhiên, Thư Ngọc cùng Thư Vĩ cũng là tay cầm tay, Thẩm Kiến Sơn giúp đỡ Hà thị, cùng tung tiền ra bên ngoài, tiểu hài tử cười ha hả cúi người cướp đi, ngay cả đứa nhỏ xem náo nhiệt ngoài cửa cũng có không ít chạy nhanh vào nhặt tiền, Hà thị thấy càng cao hứng, liên tục chỉ ra ngoài cửa bảo Thẩm Kiến Sơn tung một ít, nói là cũng kết thiện duyên.


Chờ đến lúc đám người Tử Tình vội vàng nhặt tiền, không khí trong sân đẩy đến đỉnh điểm, ngươi đẩy ta nhường, tiếng cười không ngừng, đúng lúc này, ngoài cửa có người kêu: "Lại có người đến mừng thọ, lại là đánh xe ngựa đến."

Thẩm Kiến Sơn nghe xong thầm nghĩ, nên đến cũng đến đủ rồi, còn có thể có ai? Vội chen ra cửa, xe ngựa đã tới cửa rồi, xuống dưới một vị bà tử cùng nha hoàn, Tử Tình nhận ra là Tần bà tử nhà Tần phu nhân, liền tiến lên chào hỏi.

Bà tử quỳ gối hành lễ, nói: "Phu nhân chúng ta biết hôm nay là ngày mừng thọ của Thẩm lão thái thái, vốn định tự mình đến một chuyến, sợ mọi người thấy nàng không được tự nhiên, ngược lại gò bó, đặc biệt phái tiểu nhân đến thay nàng dập đầu cho lão thái thái."

Tử Tình nghe xong nói: "Việc này sao được, phu nhân thế nhưng là cáo mệnh trong người, bà ngoại ta lão nhân gia nàng chỉ là một kẻ thôn phụ, việc này không nhận nổi, nếu gặp mặt thật, còn phải là bà ngoại ta hành lễ cho phu nhân đấy."

"Tiểu nhân chỉ là phụng mệnh làm việc, nãi nãi cũng chớ nên làm khó tiểu nhân, phu nhân nói, nàng đã nhận tỷ tỷ, sinh nhật của mẫu thân tỷ tỷ, cũng giống như sinh nhật của mẫu thân nàng, hành gia lễ (lễ cho người trong nhà làm) vẫn là phải." Tần bà tử nói.

Tử Tình nghe xong chỉ đành phải đưa nàng đến trước mặt Hà thị, đã sớm có người chuẩn bị bồ đoàn, Tần bà tử dập đầu lạy ba cái cho Hà thị, Hứa thị ở một bên đưa lên một cái hà bao. Tần bà tử thấy trên mặt đất đều là tiền đồng, cười nói: "Ngày vui của lão thái thái, chúng ta cũng hưởng ké không khí vui mừng."

Nói xong liền từ trên đất cũng nhặt mấy đồng tiền, nhận lấy hà bao trong tay Hứa thị, ngoắc tay với tiểu nha hoàn phía sau một cái, hai gã sai vặt ở cửa liền khiêng một đài đồ vào, Tần bà tử cung kính giao danh mục quà tặng cho Hứa thị, Hứa thị đưa cho Thẩm Kiến Sơn, Tử Tình vừa nhìn đồ trên đài, là chín mươi chín bánh mì trường thọ, ý một thanh ngọc như ý, biểu lễ bốn nâng, lễ này không tính là nặng.

Tần bà tử dập đầu xong, liền dán mắt nhìn vào xiêm y của Hà thị, Tử Tình tất nhiên chú ý tới, trao đổi một ánh mắt với Lâm Khang Bình, rồi cười nói với Tần bà tử: "Để cho Tần ma ma chê cười, mời vào uống chén trà nóng?"

Tần bà tử cười nói: "Vậy cung kính không bằng tuân mệnh rồi, lão bà tử ta cũng nhờ phúc, vậy mà có thể uống được một chén trà thọ của lão thái thái, một lát nữa, nhưng là cũng muốn xin một ly rượu thọ uống một chút. Không cần phiền toái, ta chỉ bên cạnh lão thái thái, dính một chút không khí vui mừng."

Hứa thị nghe xong vội mang tới cái ghế, đã sớm có người dâng trà, Tần bà tử cũng không dám kiêu căng, vội nhận lấy, cười nói: "Đây là giảm thọ lão bà tử ta rồi, đa tạ."

Uống trà xong, Tần bà tử muốn cáo từ, Hứa thị giữ khách lại, Tử Tình cũng cười nói: "Không phải nói muốn xin một ly rượu thọ uống một chút, làm sao lại muốn đi?"

"Đó thật có chút lòng tham rồi, vốn là nói đùa. Ta sẽ không làm chậm trễ chính sự của các ngươi nữa, vẫn là phúc khí của lão thái thái tốt, nhìn xem, ở đây bao nhiêu tôn tử, thực làm cho người ta hâm mộ đó." Tần bà tử nói xong đứng lên cáo từ. Trạch Mỗ - diendan.com

Hà thị thấy người đi rồi, liền hỏi Tử Tình: "Rốt cuộc phu nhân nhà nàng là ai? Thế nào còn nói với ngươi là muội muội của nương ngươi?"

Tử Tình nghe xong, chỉ đành phải giải thích một phen, "Nương ta cũng không ý này, nàng là Tri phủ phu nhân An Châu, thế nhưng còn cao hơn nương ta một cấp cáo mệnh, chẳng qua, thời gian gần đây, nàng cùng mấy người Phó phu nhân vẫn thường xuyên đến, cũng quen thuộc, nói vậy hôm nay cũng là vừa vặn đến nhà ta, biết sinh nhật bà ngoại thôi?"

Tử Tình cũng không dám nói những chuyện phiền lòng này cho Hà thị nghe, chẳng qua, Hà thị cùng mọi người nghe xong là Tri phủ phu nhân phái người đến dập đầu tặng lễ, giật nảy mình, Tri phủ đại nhân thế nhưng là quan phụ mẫu lớn nhất phủ An Châu, Thẩm gia cũng chỉ là nhất giới bình dân chân chính mà thôi, nơi nào gặp được người nhà quan, đương nhiên, trừ Tử Phúc cùng Tử Hỉ.

Thẩm Kiến Sơn đưa danh mục quà tặng cho Tử Tình, Tử Tình nhìn nói: "Đã đưa tới rồi, cứ thu đi, lễ này cũng không nặng, quay về ta nói cho nương ta một tiếng."

Thẩm Bảo Phúc thấy nói: "Người đã đi rồi, chúng ta nên làm cái gì vẫn là làm cái đó đi? Tiền đồng trên đất này nếu không có người nhặt, ta sẽ nhặt, cũng đừng nói ta không nhắc nhở mọi người."

Tử Tình nghe xong cũng cười phụ họa, mọi người lại một lần nữa bắt đầu chơi tiếp, đối với bọn họ mà nói, Tri phủ phu nhân như là đám mây nơi chân trời, cũng là tuyệt đối không liên quan gì tới bọn họ, chẳng qua là nể mặt Thẩm thị, phái hạ nhân đến xã giao một chút.

Từ Thẩm gia trở về, Tử Tình về nhà mẹ đẻ trước, kể lại chuyện Tần phu nhân hôm nay, Thẩm thị nghe xong nói: "Hôm nay nàng không có tới mà? Biết được tin tức từ đâu vậy?"

Lúc này Tử Tình và Lâm Khang Bình cũng mơ hồ rồi, Thẩm thị hỏi: "Có phải ngày ấy ở tiệm cơm, Tri phủ đại nhân gì đó kia nghe thấy được chúng ta nói chuyện hay không?"

Tử Tình suy nghĩ một hồi, nói: "Nhưng là, ta không có ấn tượng chúng ta nhắc tới chuyện chúc thọ cho bà ngoại ư?"

Tăng Thụy Tường nghe xong nói: "Không bằng các ngươi về nhà trước, nhìn xem trong nhà có chuyện gì?"

Tử Tình nghe xong cùng Lâm Khang Bình về nhà, Lâm Khang Bình thấy Tiểu Phấn hỏi: "Hôm nay có bái thiếp nào đưa tới không?"

Tiểu Phấn trả lời không có, Tử Tình bảo nàng đến hỏi người gác cửa một chút, có thể có người ngoài đến thăm hỏi, Tiểu Phấn tự đi. Lát sau, liền trở về nói, "Tần đại nhân phái người đưa bái thiếp đến, bảo gia hôm nay đi qua một chuyến, Lâm Mạch nói, hôm nay gia không có ở nhà, ra ngoài chúc thọ cho lão thái thái rồi, Lâm Mạch giao bái thiếp cho Tiểu Bạch, Tiểu Bạch trả lời, bái thiếp ở thư phòng đấy."

Nhưng là, Tần đại nhân là Tri phủ đại nhân đó, có cần thiết để chuyện nhỏ này ở trong lòng không? Chẳng lẽ là Tri phủ Việt Thành có phiền toái gì rồi? Muốn tìm Lâm Khang Bình để cầu tình? Nhưng là, Lâm Khang Bình cũng không nhận được tin tức Việt Thành bên kia mà?

Không nói đến suy đoán của Tử Tình cùng Lâm Khang Bình, bên kia, Thẩm thị cùng Tăng Thụy Tường cũng là suy đoán một phen, Thẩm thị nói: "Có phải sắp đến cuối năm, bọn họ muốn làm quen với hai đứa Phúc Nhi và Tiểu Tứ hay không?"

"Nhưng là, bọn họ muốn làm quen với hai người Phúc nhi, cũng nên hướng tới nhà chúng ta mới phải, có liên quan gì đến Khang Bình? Ngươi nhìn mấy ngày nay, Tri phủ phu nhân gì đó kia, đối với Tử Tình và ngươi không biết có bao nhiêu nhiệt tình, tuyệt đối không bình thường."

Thẩm thị nghe xong thở dài: "Cái này ta trái lại cũng đã nhìn ra, theo ý ta, chờ sang năm lúc chúng ta lên Kinh, một nhà Tử Tình cũng đi cùng đi thôi, bằng không, để lại cả nhà nàng ở đây, ta cũng là không yên lòng, Khang Bình thường chạy ra bên ngoài, Tình nhi cũng là đứa không có tâm cơ, Kinh Thành tốt xấu gì còn có mấy đứa bọn họ che chở cho "  

  Chương 406, giải thích nghi hoặc

Tử Tình tự nhiên không biết, kết quả của cuộc trao đổi giữa Thẩm thị và Tăng Thụy Tường, là muốn mang nàng cùng vào kinh. Nàng lúc này, đang thay quần áo cho Lâm Khang Bình, Lâm Khang Bình muốn đi gặp Tần Tri phủ. Bất kể thế nào, một chuyến này là cần phải đi.

Lâm Khang Bình mới ra cửa không được bao lâu, Thẩm thị tới đây, nàng cũng là muốn biết việc hôm qua, rốt cuộc là ai nói cho Tần gia?

Tử Tình chỉ đành phải kể lại một lần, đột nhiên, Tử Tình nghĩ tới hôm qua Tần bà tử nhìn quần áo của Hà thị, cũng không biết có cái gì không ổn, bèn nói với Thẩm thị: "Nương, ngộ nhỡ Tần phu nhân tới đây, nếu hỏi quần áo của bà ngoại, ngươi cứ một mực chắc chắn là Tử Hỉ tặng cho ngươi, ngàn vạn đừng nói là nhà Tiểu Dực đưa tới."

"Đây là vì sao? Không phải một mảnh vải sao? Tốt hơn cài này, chúng ta cũng không phải chưa từng mặc?" Thẩm thị hỏi.

Thực ra, Tử Tình cũng không biết phương diện này rốt cuộc có cái gì khác nhau, chẳn qua là thấy Tần phu nhân dường như có hứng thú hơn với đồ nhà Tiểu Dực cùng Văn gia đưa tới, trong lòng không thể không phòng bị một chút, sách, bút và giấy mực Tiểu Dực tặng cho mấy đứa Thư Duệ, Tử Tình đều cất ở nội viện, cho nên, ngày ấy mới yên tâm mà dẫn Tần phu nhân đi xem thư phòng. Về phần mấy cái đĩa và tịnh bình kia, Tần phu nhân đã xem qua rồi, lại đặc biệt cất riêng lại, ngược lại có vẻ giấu đầu hở đuôi, cho nên, Tử Tình vẫn đặt ở chỗ cũ.

"Nương, chuyện bên trong này, chúng ta cũng không rõ ràng, chỉ là vì dự phòng ngộ nhỡ mà thôi, Tần phu nhân này, khẳng định là không có việc không lên điện Tam bảo."

"Không có việc không lên điện Tam Bảo" (vô sự bất đăng Tam Bảo điện). Tam Bảo điện là từ chuyên môn của Phật giáo. Tam Bảo tức là: Phật, Pháp, Tăng. Phật là chỉ Đức Phật, Pháp là chỉ kinh điển Phật giáo, Tăng là chỉ người tu hành. Tam Bảo điện là chỉ nơi tổ chức sinh hoạt của Phật giáo, ví dụ như Đại Hùng Bảo điện (chánh điện). Ngoài ra, nơi để sách kinh là Tàng Kinh các và tăng phòng là nơi người tu hành nghỉ ngơi. Chúng đều là những nơi tôn nghiêm quan trọng, người ngoài không thể tùy tiện vào. Vì thế, nếu không có việc gì quan trọng thì không được vào nơi Tam Bảo, từ đó có câu "vô sự bất đăng tam bảo điện".

Hai nương con đang nói chuyện, Tiểu Phấn tới đây nói, Tần phu nhân tới.

Tử Tình cùng Thẩm thị đi ra ngoài, Tần phu nhân thấy Thẩm thị cũng là có chút sửng sốt, chẳng qua rất nhanh đã đổi lại một khuôn mặt tươi cười, nói: "Ta mới từ chỗ tỷ tỷ đến. Trong nhà không có người, chắc là ở bên cạnh, quả thật là như thế. Tỷ tỷ cũng thật là, vẫn coi ta là người ngoài. Ngay cả chúc thọ nương ta, cũng không nói với ta một tiếng, may mà lão gia nhà ta tìm Lâm Khang Bình có việc thương lượng. Bằng không, thật đúng là thất lễ."

"Nào dám kinh động phu nhân? Chỉ là cả nhà tập trung một chỗ, dỗ lão thái thái vui vẻ mà thôi. Ngay cả ta cũng không đi qua, đi dập đầu trước rồi." Thẩm thị cười nói.

Tử Tình thấy chỉ có một mình Tần phu nhân, cười nói: "Hôm nay thế nào không tìm Phó phu nhân cùng Hạ thái thái cùng tới đây, một hồi này, cũng gom không đủ chân rồi."

Tần phu nhân nghe xong nói: "Hôm nay có thể nói là đặc biệt tới tìm ngươi cùng Lâm Khang Bình. Ta cũng không thể tới thăm riêng các ngươi?"

"Thực là không dám nhận, tướng công nhà ta vừa đúng lúc đi gặp Tần đại nhân, bái thiếp hôm qua, chúng ta cũng là buổi tối về nhà mới nhìn thấy, sợ đại nhân có việc gì quan trọng. Sáng sớm, tướng công nhà ta đã ra ngoài rồi. Phu nhân mời vào trong." Tử Tình vừa nói vừa dẫn khách nhân vào phòng phía Tây.

Tần phu nhân nghe xong thở dài, nói: "Aiz, cái này thật sự là nhà nào cũng có quyển kinh khó đọc, chúng ta ấy à, cũng là nhìn nở mày nở mặt, thực ra, những khó khăn kia, người ngoài có ai có thể nghĩ tới được đâu?"

Tử Tình nghe xong lời nói của Tần phu nhân. Chắc là có điều đến cầu, nhưng là, một nữ nhân không ra cửa lớn như Tử Tình, có thể biết cái gì? Lâm Khang Bình không phải là bị Tần đại nhân tìm đi sao? Lúc này, nàng lại tới cửa tìm Tử Tình làm cái gì?

Chẳng lẽ là Tần đại nhân ở nhà đã bàn bạc trước với phu nhân rồi? Sợ Lâm Khang Bình khó đối phó, đặc biệt đến tìm Tử Tình thuyết phục?

Thực ra. Tử Tình thật đúng là đoán đúng rồi. Bọn họ cũng không chỉ cho là Tử Tình là một thôn cô chưa thấy cảnh đời, gọi Lâm Khang Bình đi rồi, Tần phu nhân này liền tới cửa đến, chẳng qua, nàng cũng là không nghĩ tới Thẩm thị ở đây.

Chẳng qua, Tần phu nhân trấn định xuống rất nhanh, Thẩm thị hơn Tử Tình một chút, cũng là có hạn, lợi dụng tốt, có lẽ còn có thể giúp được việc.

Bởi vậy lúc này, Tần phu nhân cảm thán trước một phen, Thẩm thị tất nhiên nghe ra ý tứ trong lời nói của nàng, thuận miệng phụ họa nói: "Cũng không phải là lời này? Đại nhi tử nhà ta, nghe là thăng chức, làm Tri huyện Kinh huyện (huyện thuộc Kinh thành), nhưng là Thánh thượng nói, nếu ba năm không có làm tốt, sẽ đày nhi tử ta đến những địa phương xa xôi hẻo lánh kia, trái tim này của ta à, thực là thường xuyên thắt chặt đấy."

Tần phu nhân nghe xong lời này sửng sốt, Thẩm thị này không tiếp lời nàng hỏi tiếp, đột nhiên, nàng nghĩ tới cái gì, hỏi: "Ta cũng nghe nói, lúc đầu Hoàng đế đúng là rất thích Thám hoa lang nhà ngươi, nhất định cũng thưởng không ít thứ tốt nhỉ?"

"Thứ tốt?" Thẩm thị nhớ tới lời dặn vừa rồi của Tử Tình, bèn nói: "Có thể có cái gì? Tiểu tứ nhà ta có đưa tới cho ta mấy mảnh vải, còn có như ý gì đó, cái khác, ta cũng không biết."

Tần phu nhân nghe xong, chỉ đành phải xoay người hỏi Tử Tình, nói: "Tử Tình, hôm nay ta thật đúng là có việc tới tìm ngươi, ta cũng là không còn cách nào khác, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là nói thật với ngươi thôi."

Tử Tình nghe xong chỉ đành phải hỏi: "Không biết Tần phu nhân thế nhưng là gặp khó khăn gì? Chẳng qua là, nhất giới bình dân như nhà ta, có thể giúp đỡ được việc gì cho phu nhân?"

Tần phu nhân nghe xong, chỉ đành phải kể lại một lần chuyện đã xảy ra, thì ra là, Tri phủ phu nhân Việt Thành này là tỷ tỷ ruột của Tần phu, nhà mẹ đẻ của Tần phu nhân ban đầu là người Kinh Thành, phụ thân là Thiểu Khanh Thái Thường tự, vốn là chính tứ phẩm Kinh quan, đáng tiếc bởi vì bệnh mất, gia đạo sa sút, cũng may Tần phu nhân cùng tỷ tỷ nàng tìm được hôn phu tốt, đều đỗ Tiến sĩ, dần dần làm đến vị trí ngày hôm nay.

Ban đầu, Trần Tri phủ Việt Thành cùng mấy người khác lấy cổ phần danh nghĩa từ chỗ Lâm Khang Bình, việc này, cũng không biết thế nào bị bên trên biết được, có người nhắc nhở Trần Tri phủ, Trần Tri phủ lúc này mới vội vàng tìm Lâm Khang Bình rút khỏi cổ phần.

"Nhưng là, bây giờ Hoàng thượng không biết thế nào mà biết được mấy chuyện này, nổi trận lôi đình, nói là giao trách nhiệm các tỉnh tra rõ cẩn thận, trực tiếp phái người từ phía trên đến điều tra, lời này không sợ các ngươi giận mà nói, quan viên bây giờ, có mấy người sạch sẽ, chịu được điều tra? Bởi vậy, tỷ phu nhà ta vừa nghe hoảng sợ, suốt đêm phái người đến tìm lão gia nhà ta thương nghị việc này."

"Nhưng là, sự việc lớn như vậy, nhà ta chỉ là một bạch đinh tầng thấp nhất, sao có thể giúp việc cho phu nhân?" Tử Tình vẫn là không làm rõ Tần phu nhân từ nơi nào nhìn ra Tử Tình có thể giúp được?

"Nói thật ra, lúc ban đầu ta đến bái phỏng tỷ tỷ, chỉ là muốn đơn thuần làm quen với tỷ tỷ, mọi người kết giao một chút, ta biết đứa nhỏ nhà tỷ tỷ là quan ở Kinh thành, mọi người nói không chừng có thể dìu dắt nhau một hai. Nhưng là, ta cũng là không nghĩ tới, ngẫu nhiên đến nhà Tử Tình, mới biết được Khang Bình nhà ngươi là đi ra từ Văn gia, vẫn luôn thân thiết qua lại cùng Văn gia, thật đúng là làm ta vui mừng quá đỗi. Cho nên, ta nghĩ, cũng khỏi phải bỏ gần tìm xa, không bằng trực tiếp tìm Khang Bình nhà ngươi van xin Văn gia một chút, Tam gia Văn gia nghe nói đúng là người Lại bộ, lần này phái người xuống dưới, hình như còn có hắn."

Tử Tình thế mới biết, vì sao lúc trước Tần phu nhân hai lần ba lượt đến nhà mình thăm dò tình huống. Quả thật là vì Trần Tri phủ Việt Thành, chỉ là, Tần phu nhân còn chưa nói thật, nàng là sau khi nhìn thấy mấy món đồ sứ kia ở nhà Tử Tình, nàng mới chạy đến Việt Thành báo cho Trần tri phủ thu tay lại.

Tử Tình không biết phụ thân của Tần phu nhân là Thiểu Khanh Thái Thường tự, thực ra chính là quản lý những việc lễ nhạc, tế tự, trai giới.., cho nên Tần phu nhân đối với những đồ dùng trang phục gì gì đó của Hoàng gia từ nhỏ đã tai nghe mắt thấy, vẫn là có mấy phần nhãn lực phân biệt. Cho nên, nàng vừa thấy mấy thứ đồ sứ kia ở nhà Tử Tình, liền biết không phải là vật phàm, mặc dù không phải là cống phẩm, cũng là Hoàng gia làm cho quan lớn nhất phẩm nhị phẩm, xem như ban thưởng của Hoàng gia đối với đại thần, mà Văn gia có thể lấy vật ban thưởng của Hoàng gia đem đi tặng, quan hệ này tất nhiên không phải là nông cạn, nhưng Tần phu nhân đúng là không nghĩ tới, mấy thứ này không phải là từ Văn gia lấy ra.

Tử Tình tất nhiên không biết chỗ cong cong vòng vòng này, nói: "Tần phu nhân, ta nói rồi, việc bên ngoài của tướng công nhà ta, ta chưa bao giờ hỏi tới. Lại nói, Tần đại nhân cũng đã tìm tướng công nhà ta đi rồi, nói vậy tướng công nhà ta, tất sẽ nói rõ ràng với Tần đại nhân, việc này, ta mặc dù không hiểu chuyện hơn nữa, cũng biết nông sâu, ngươi cũng biết, tướng công ta chỉ là một hạ nhân đi ra từ Văn gia, có thể có bao nhiêu sức nặng? Việc này, ta thấy phu nhân vẫn là phải tình toán thêm cho thỏa đáng."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui