Chương 235: Hai người ở Quảng Đông
"Chưa thấy ai lại như vậy, gây tai họa cho con gái nhà người ta, còn không muốn bỏ ra 1 văn, chắc là nghĩ làm hỏng thanh danh của người ta thì dễ dàng lấy về được, sao nàng không ngẫm lại, bản thân cũng có trai có gái, còn mấy đứa con không cần thành thân à? Sống qua nửa đời người rồi mà trong mắt ngoài bạc thì không nhìn được cái gì thêm cả, lại còn muốn ta ra mặt hoà giải, không có cửa đâu,." Tăng Thụy Tường còn chưa hết giận, Thẩm thị đứng lên hầu hạ hắn thay quần áo, thuận tiện vỗ vỗ ngực giúp hắn.
Tử Tình thấy thế vội chào, ra ngoài, tiện thể đi theo Trần thị đến Lộc uyển ngồi chơi, vừa vào cửa đã thấy trong phòng treo một bức tranh chữ mà Tử Lộc viết, bức 《 định phong ba 》, đây là bài thơ Tử Tình vẫn thích, "Nhất suy mưa bụi nhậm bình sinh, cũng không mưa gió cũng không tình (Áo tơi mưa gió mặc kệ đời, nếu không mưa gió thì không phải đời :sofunny: Hấp dịch thơ điêu đấy :sofunny: , ý nó tựa tựa vậy nha nha)." Cũng là cuộc sống mà Tử Tình muốn theo đuổi.
Gian giữa, chính là thư phòng, 4 mặt tường treo đầy các bức tự của Vương Bột, 《 đằng vương các tự 》, Tử Tình thuộc nhất chính là câu "Lạc hà cùng cô vụ tề phi, thu thủy cộng dài thiên một màu." (Ráng chiều cò lẻ cùng bay, nước thu xanh biếc chung màu trời xanh)
2
Một câu này, nói ra cũng xấu hổ, vài năm đại học, không ít lần cũng bạn bè đến Đằng vương các, xem dòng sông Cán Giang, cùng với dãy núi xanh rờn xa xa, giờ khắc này thấy được bài tự của Vương Bột - 《 đằng vương các tự 》, khó tránh khỏi gợi lên sự hoài niệm của Tử Tình đối với chuyện cũ, hoài niệm người thân, hoài niệm bạn bè, hoài niệm năm tháng nuổi niên thiếu.
Tuy rằng bây giờ Tử Tình còn nhỏ hơn mấy tuổi so với lúc trước, nhưng đã thành thân, đã làm mẫu thân, bị vây tại nơi nhỏ hẹp, không có bằng hữu, không có tri kỷ, không có bừa bãi chạy nhảy, lại đã trải qua quá nhiều nỗi đau khổ, tâm tình tự nhiên là thay đổi rất nhiều. Tử Tình không tự chủ được mà rơi nước mắt, Trần thị liền hoảng. Vội hỏi: "Đang yên đang lành sao muội lại khóc?"
Tử Tình mới biết mình mất kìm chế, vội rút khăn tay lau lệ, cố nở nụ cười một chút, lấy lại tinh thần, làm bộ như cẩn thận nghiên cứu bức chữ Tử Lộc viết.
Chữ Tử Lộc là thể chữ Liễu (lấy sự gân guốc làm chủ yếu, người ta gọi là "nhan cân, Liễu cốt – 颜筋柳骨", tựa tựa như chữ nét thanh nét đậm ấy). Tử Tình thấy hắn vẽ bảng chữ mẫu mới biết được, Tử Phúc thường nói Tử Lộc viết chữ tốt hơn hắn, tuy Tử Tình không biết xem nét chữ nét người, nhưng cũng cảm thấy chữ Tử Lộc nhìn mạnh mẽ, khung xương rất đẹp, liền nói: "Nhị ca càng viết tốt lắm, khi nào rãnh thì viết giúp ta một bức. Ta cũng tìm người treo lên ở trong thư phòng."
"Người khác thì ta không biết, nhưng chỉ cần muội muội mở miệng, tướng công chắc chắn đáp ứng." Trần thị vội trả lời, thấy Tử Tình mở miệng nói chuyện, sắc mặt bớt vẻ bi thương, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra.
Lúc Tử Lộc thành thân thì Tử Tình đã đến Lộc uyển một chuyến, lúc đó trang trí sơ sài hơn, thư phòng trừ một bức tự này, còn có mấy bức họa núi non, trên bức vẽ đều đề tự (viết chữ), góc tường là bình hoa Thanh bình, còn cắm mấy nhành hoa quế, trên bàn học bày những bộ sách Tử Lộc thường xem, cái chặn giấy phỉ thúy, toàn bộ thư phòng có vẻ lịch sự tao nhã, ít nhất thì hơn thư phòng nhà Tử Tình rất nhiều, người đọc sách cùng không đọc sách quả nhiên là có chênh lệch, Tử Tình thầm nghĩ.
"Nhị ca mới luyện tranh chữ, tương lai chỉ sợ một chữ ngàn vàng. Nhị tẩu không cần sầu (lo lắng, buồn rầu) đâu." Tử Tình cười nói.
"Làm gì được như ngươi nói? Đại ca đã khen rồi, nhưng tướng công không vừa lòng, hắn luôn tập viết chữ, nói ra không sợ ngươi chê cười, chứ ta thích đứng yên lặng ở bên cạnh lúc hắn viết chữ, cái gì cũng không làm mà vẫn cảm thấy bụng no." Trần thị ngượng ngùng hạnh phúc.
Tử Tình thấy biểu cảm của Trần thị, thấy thư phòng này được thu dọn không có một hạt bụi, hẳn là bỏ không ít sự quan tâm. Vài năm nay, đời sống hôn nhân của hai người rất tốt.
"Lúc nhị ca viết chữ, không gọi ngươi giúp hắn mài mực à?" Tử Tình trêu ghẹo.
"Không có, ta sợ quấy rầy đến hắn. Hắn cũng có dạy ta viết chữ, nói ta viết chả khác gì gà bới." Nói đến điều này, Trần thị cúi đầu.
Tử Tình vừa nghe cười ha ha, cười đủ mới nói: "Hắn không nhớ lúc hắn còn nhỏ học viết chữ với đàn gà con luôn, còn kém hơn gà bới. Nhị tẩu không cần để trong lòng đâu, ta cũng viết không được tốt, bọn họ cũng thường thường chê cười ta, chúng ta không giống bọn họ, suốt ngày luyện chữ, ta một ngày vừa chăm con vừa lo việc nhà, làm gì có thời gian rãnh? Theo ta thì biết chữ là quá được rồi."
Thấy Trần thị ở một mình một phòng cô đơn, Tử Tình nghĩ nghĩ nói: "Nhị tẩu, không bằng sau tết Trung thu, ngươi về An Châu ở đi, ít nhất, lúc giữa trưa ngươi còn có thể làm bữa cơm cho nhị ca ăn."
Trần thị nghe xong, ánh mắt sáng lên, nói: "Thật ra ta cũng nghĩ như vậy, nhưng hắn nói ta đang mang thai, sợ một người ở bên kia không có phương tiện."
"Gì mà không tiện chứ, Tiểu Kết đi theo ngươi, còn có cha mẹ ngươi ở bên cạnh mà, đúng rồi, đệ đệ ngươi cũng sắp làm mai nhỉ?"
"Đã nhìn trúng một nhà ở Bạch Giang trấn, cha nàng thường đến trong thành An Châu bán đồ ăn, cha mẹ ta sau khi nhìn trúng, thì bảo họ trực tiếp đem đồ ăn đưa đến tiệm, thế là định được việc hôn nhân."
Hai người còn nói vài chuyện khác, Tử Tình ra khỏi lộc uyển, trở về nhà. Đem đứa nhỏ giao cho Tiểu Lam, bản thân trở về phòng nằm, Tiểu Lam thấy sắc mặt Tử Tình không giống bình thường, nhỏ giọng hỏi Tiểu Thanh: "Nãi nãi hôm nay có tâm sự à? Có chuyện gì ư?"
Tiểu Thanh cũng có chút không hiểu, nói: "Hôm nay không đi theo nãi nãi ra ngoài, e là thân thích của thông gia lão gia lại làm ra chuyện gì rồi, lão thái thái cũng thật là, nãi nãi tốt như vậy mà không coi trọng, cứ muốn chăm lo cho cái nhà đại nữ nhi hư hỏng cơ. Về sau, chúng ta phải luôn bên cạnh nãi nãi, bằng không, gia biết lại đau lòng."
Lúc hai tiểu nha hoàn đang đoán già đoán non tâm tư của Tử Tình, thì Tử Tình nằm ở trên kháng, kí ức kiếp trước kiếp này thay nhau dày vò, chuyện cũ vốn mờ nhạt, lại òa về, rồi bỗng như có một thanh âm hỏi Tử Tình: "Nếu cho ngươi một cơ hội, ngươi có trở về hay không?"
Giờ khắc này, Tử Tình cảm thấy mình lạc lõng, rối rắm trong kí ức, nàng cực kì hy vọng Lâm Khang Bình có thể ở bên cạnh nàng lúc này, có thể ôm chặt lấy nàng, nói cho nàng biết, hắn chính là nơi vững chắc để nàng dựa vào cả đời.
Trong lúc mơ màng, Tử Tình đã ngủ, ngay cả cơm cũng không dậy ăn, Tiểu Lam đã nhận ra Tử Tình không thích hợp, vào phòng thăm hỏi, thấy Tử Tình nằm ngủ trên kháng, ngày tháng tám lạnh cũng không lạnh lắm, nhưng không thể ngủ như vậy. Vội thức Tử Tình dậy, quả nhiên cảm thấy đau đầu nghẹt mũi.
Tiểu Lam Tiểu Thanh hoảng hốt, vội báo cho Vương bà tử, bưng một chén nước gừng vào, Tử Tình uống không nỗi, cho đến khi thấy Tiểu Thanh Tiểu Lam rơi nước mắt, mới miễn cưỡng uống hết.
Tử Tình bị bệnh lần này cũng không nặng, nhưng người trong Tình viên đều lo sợ, mời đại phu, nói là không sao cả, đành phải thay nhau chăm sóc Tử Tình, uống nước gừng mấy ngày cho đổ mồ hôi. Hai ngày Tử Tình không về nhà mẹ đẻ, Thẩm thị còn đến thăm.
Cũng may không vài ngày sau, Lâm Khang Bình sẽ trở lại, lúc này, Tử Tình cũng khỏe hơn, nhưng vẫn mệt mỏi. Lâm Khang Bình vào sân, chợt nghe Lâm An nói chuyện Tử Tình sinh bệnh, vội bỏ lại mọi thứ, chạy như bay.
Tử Tình vừa thấy Lâm Khang Bình, chưa bao giờ lại thấy nhớ nhung đến thế, nước mắt tràn mi, Lâm Khang Bình vội vàng ôm lấy Tử Tình, nói: "Đều tại ta không tốt, hại Tình nhi sinh bệnh, ngoan, đừng sợ, ta đã trở về, ta sẽ luôn bên cạnh ngươi."
Tử Tình khóc rống một hồi, trong lòng thoải mái hơn, lại thấy Khang Bình thì thào nói nhỏ bên tai nàng, mệt mỏi vài ngày như bị quét sạch sẽ, rồi Tử Tình ngủ.
Lâm Khang Bình nhẹ nhàng đặt Tử Tình xuống, tự đi tìm Tiểu Thanh Tiểu Lam hỏi rõ ràng, Tiểu Thanh Tiểu Lam tất nhiên là không hiểu mọi chuyện, chỉ nói là buổi chiều ngày ấy ngủ rồi bị cảm lạnh, Lâm Khang Bình không hỏi ra được điều gì, tắm rửa xong liền lên giường ôm Tử Tình mà ngủ, vài ngày nay ở bên ngoài, hắn luôn luôn nhớ đến nhà, ăn không ngon ngủ không yên.
Hai người ngủ say, thức dậy thì đã là sáng sớm hôm sau, Tử Tình thoải mái hơn nhiều, nhìn thấy Khang Bình, lại có vài phần ngượng ngùng, hai vợ chồng ngủ đủ giấc mới ra khỏi phòng, Tiểu Thanh cười nói: "Nãi nãi, tiểu thiếu gia đói bụng, chúng ta mới đút ít bột và bánh ga-tô."
Tử Tình mới nhớ tới mình quên mất đứa nhỏ, lại có chút đỏ mặt, cũng may lúc này Tiểu Lam cười nói: "Nãi nãi, mau đến xem hai người mà gia mang về đến, nói cái gì mà chúng ta nghe không hiểu câu nào, cười cả buổi sáng."
Lâm Khang Bình nói: "Quên nói với ngươi mất, ta dẫn theo hai người từ Việt thành trở về, đều là cô nhi, đứa nhỏ mới mười tuổi mà đã ở bến tàu làm việc, lúc ta thấy bọn họ thì bọn họ đang bị chủ hàng đánh cho chết khiếp, nói là làm rơi vỡ cái gì đó, ta thấy hai người đáng thương, nghĩ chúng ta cũng nên thay đổi người gác cổng."
"A, gia, Lâm An phạm sai lầm ?" Tiểu Lam hỏi, hỏi xong liền hối hận, vội cúi đầu, chủ tử đang trò chuyện, một nô tài có thể xen mồm vô sao?
Tử Tình giương mắt nhìn bộ dạng khẩn trương của Tiểu Lam, giật mình, nghĩ đến chuyện trước kia, chẳng lẽ hai người này đã làm chuyện gì sau lung mình?
"Lâm an lâm phúc cũng lớn, có thể giúp đỡ ta làm chuyện khác, thấy hai tiểu tử kia có chút bản lãnh, nếu có thể làm được thì tốt, ta cũng đỡ lo lắng." Lâm Khang Bình nói, không chú ý tới Tiểu Lam.
Tử Tình thấy hai tiểu hài tử, đứa nhỏ gần mười tuổi, điển hình là người Quảng Đông, trán to rộng, mắt nhỏ một mí, đã tắm rửa sạch sẽ, thay bộ đồ của của Lâm Phong, nhưng hơi rộng, lộ ra vẻ gầy gò, nhìn thấy Lâm Khang Bình đỡ Tử Tình, vội quỳ xuống, nói: "neihou, dai ya ci gen mian, duo hai, e di hou zhong yi nei dou, " (Xin chào, ra mắt chủ nhân, đa tạ, chúng ta rất thích nơi này.)
Tử Tình nhìn về phía Khang Bình, "Chào, đa tạ" thì Tử Tình nghe được, còn lại thì chịu, Lâm Khang Bình cũng lắc đầu, hắn cũng biết được vài câu đơn giản thôi.
"Như thế cũng tốt, để hai người gác cổng đi, ai vào nhà chúng ta cũng bị ngăn chặn ở ngoài cửa. Để lâm an chỉ dạy vài ngày đi, dù gì cũng phải để bọn nó hiểu được chúng ta nói gì mới được đã." Tử Tình cười nói.
Mọi người cười đủ, lâm an dẫn người đi xuống.
Chương 236: Quà sinh nhật
"À, hai người này tên là gì?" Tử Tình đột nhiên nhớ tới.
"Nãi nãi, bọn họ có thể nghe hiểu một chút quan thoại (tiếng nói nhà quan, ý là tiếng có số lượng người sử dụng nhiều nhất nước) đơn giản, gia hỏi nửa ngày, mới biết được một người tên là A Thổ, một người tên là A Thủy." Lâm phúc nói.
"Vậy thì đến bao giờ mới khơi thông được đây? Ông nói gà bà nói vịt cũng rất thú vị." Tử Tình cười nói.
"Không sao, lúc ta mới tới đây cũng nghe không hiểu các ngươi nói chuyện gì, sau này từ từ học là được, không đến nửa năm là có thể nghe hiểu." Lâm Khang Bình nói.
Sau khi ăn xong, Lâm Khang Bình muốn đi Khang trang cùng Chanh viên nhìn xem, nói là đậu xanh ở Khang trang cần thu hái, còn phải vào thôn mướn người, rồi dẫn theo Lâm Phúc ra ngoài, Tử Tình thì ôm đứa nhỏ trở về nhà mẹ đẻ.
Thẩm thị thấy Tử Tình, vội hỏi: "Con cũng đúng là, tháng tám mát mẻ dễ chịu cũng để bị bệnh cho được. khi nào Khang Bình về?"
"Nương, tối hôm qua Khang Bình đã trở lại, hôm nay đi thăm vườn trước, nói buổi tối mời cả nhà đi qua ăn cơm."
"Nương, ngươi xem, muội phu vừa trở về, muội muội liền khỏi bệnh, thì ra là vì muội phu không ở nhà nên không có người chăm sóc muội muội đấy mà." Trần thị cười nói.
"Nhị tẩu, nói cái gì thế? Còn không chạy nhanh vào thành nấu cơm cho nhị ca đi à? Không biết nhị ca có ăn ngon ở trong học đường không nữa?" Tử Tình cười, đáp lại một câu.
Thẩm thị thấy tinh thần của Tử Tình tốt, xem ra vẫn là công lao của Lâm Khang Bình.
Trước Trung thu, lão gia tử cùng Xuân Ngọc đến truyền tin, Tam Mao định thành thân vào hai mươi tám tháng chín, Tử Tình còn có chút buồn bực, hình như không hợp với lẽ thường lắm, hai nhà vừa đánh đấm túi bụi, ngay cả sính lễ cũng chưa đưa, sao đột nhiên lại thành thân?
"Chỉ sợ là có đứa nhỏ rồi, bằng không, nhà gái kia dễ dàng nhường nhịn thế sao, Tam Mao còn chưa khỏi hẳn mà, cũng không biết đại cô ngươi đưa bao nhiêu sính lễ qua. Lúc ngươi bị bệnh đó, may mà tiểu cô ngươi không đi tìm ngươi, về cha ngươi thì không cho một văn." Thẩm thị nói.
"A? Nếu để người trong thôn biết thì sẽ trầm đường (bị đánh đến chết) mất. Khó trách lại vội vã muốn thành thân đến vậy, nhưng người sáng suốt nhìn là biết tại sao liền, hèn gì ngày ấy đại cô lại chắc chắn lên vậy." Trần thị nói.
"Thôi, đừng nói nữa, ta cũng chỉ đoán thôi, không có căn cứ gì, tốt xấu cũng là một mạng người. Chuyện nhà nàng ta, ta cũng không muốn biết." Thẩm thị nói.
"Ta khẳng định sẽ không tham gia hôn lễ, về sau chuyện gì của nhà đại cô ta cũng không tham dự, không bằng nương giúp ta mang năm mươi văn tiền biếu đến đó đi, đỡ bị bà trách cứ." Tử Tình nói.
"Ngày đó cũng là sinh nhật ngươi mà, ngươi tính thế nào?" Thẩm thị hỏi.
"Còn có thể thế nào, giống năm rồi. Dù gì cũng chỉ thêm một chén mì thọ, cũng không giống lúc nhỏ, cứ chờ nương nấu cho một quả trứng luộc. Còn nương với cha kìa, cho tới bây giờ không thấy các ngươi làm sinh nhật nào." Tử Tình nói.
"Lúc đó chúng ta sống chung mà. Thôi thì chờ đến sáu mươi rồi làm đại thọ luôn đi." Thẩm thị cười nói.
Đang nói, Tử Vũ cùng Hà thị từ sau núi trở về, Tử Tình vội nghênh đón, đỡ Hà thị nói: "Bà ngoại càng ngày càng khỏe mạnh ra. Mỗi ngày còn đi một vòng lớn ở sau núi, theo con thì không bằng bà chuyển đến bên chỗ con đi, mỗi ngày đi dạo ở trong vườn là được."
"Khang Bình đã trở lại à? Ở bên này cũng không khác gì bên đó mà, mỗi ngày con ôm vật nhỏ đến đây thăm bà ngoại là được, bà ngoại nhớ con thì sẽ nhấc chân qua." Hà thị cười, đến trước mặt xe đẩy, đùa Thư Duệ, mỗi lần chỉ cần thấy tiểu Thư Duệ cười, mặt Hà thị cũng cười thành một đóa hoa.
Trước và sau Trung thu, Lâm Khang Bình lại bận rộn mấy ngày, nhà Thu Ngọc bắt đầu khởi công, Chú Vân Giang không có thời gian đưa đồ ăn cho heo đến Khang, Lâm Khang Bình để Lâm An tạm thời đảm nhận việc này, Lâm Khang Bình thấy hắn làm việc cũng vững chắc, một tháng sau, cho hắn làm nội quản sự (quản lý mọi chuyện trong nhà, như chức quản gia ấy), chủ yếu là phụ trách việc ở Khang trang cùng Tình viên, tiền tiêu vặt hàng tháng tang lên tới tám trăm đồng tiền một tháng, Lâm Phúc thì theo Lâm Khang Bình chạy bên ngoài, tiền thuê đất, thuế đất và tiền thuê cửa hàng, được coi là ngoại quản sự (quản lí chuyện bên ngoài), tiền tiêu vặt hàng tháng giống với Lâm An, cứ như vậy, Lâm Khang Bình và Tử Tình đỡ được không ít chuyện.
Lúc đầu thì Thu Ngọc còn muốn để Lâm Khang Bình giúp nàng đi mua vật liệu xây nhà, nhưng Lâm Khang Bình lấy cớ Khang trang đang vội thu hoạch đậu xanh nên cự tuyệt. Nhưng lúc Thu Ngọc mở tiệc tân gia, Tử Tình cũng chuẩn bị một phân lễ đưa qua , phòng ở lớn hơn nhà Tăng Thụy Khánh một ít, sân không kém bao nhiêu, Chu thị cùng Xuân Ngọc cũng có chút căm tức, Thu Ngọc còn đón lão gia tử cùng Điền thị qua ở vài ngày.
Thu Ngọc vừa làm xong tiệc tân gia thì cũng đã tuần cuối của tháng chín, ngày này, Tăng Thụy Tường có việc ra ngoài, Thẩm thị dẫn Hà thị cùng Tử Vũ ở Tình viên ăn cơm, Trần thị đã cùng Vĩnh Tùng và Tiểu Kết về An Châu sau Trung thu.
Tiểu Thư Duệ đã được mười tháng lớn, sẽ y y a a mất tiếng đơn giản, thường làm Tử Tình một mặt đầy nước miếng, dựa vào tay Tử Tình, cũng có thể đứng một hồi.
"Đứa nhỏ mười tháng cai sữa là tốt nhất, ôm đứa nhỏ đến chỗ ta ở hai ngày đi, đứa nhỏ không nhìn thấy ngươi, tự nhiên sẽ không nghĩ đến việc uống sữa." Thẩm thị đột nhiên nói.
"Nương, không cần đâu, chờ đến lúc sinh nhật Tử Tình, ta dẫn nàng đi đến một chỗ ở hai ngày, Thư Duệ liền giao cho Tiểu Lam cùng Tiểu Thanh, còn có Vương bà bà nữa, nếu nương không yên tâm, có thể thay ta đến xem." Lâm Khang Bình nói.
Tử Tình nghe xong vội hỏi: "Sao lại không nghe ngươi nói việc này, ngươi muốn dẫn ta ran ngoài sao? Con còn nhỏ mà, lỡ khóc ầm ĩ thì sao?"
"Các con đều cai sữa khi tròn mười tháng, yên tâm đi, ta nuôi lớn các con như vậy cơ mà." Thẩm thị nói.
"Không phải đi xa nhà, với lại còn có nương cùng bà ngoại mà." Lâm Khang Bình vuốt đầu Tử Tình, nói.
"Tỷ phu, các ngươi đi đâu vậy? Có thể mang ta đi cùng không?" Tử Vũ tha thiết chờ mong.
Thẩm thị vừa vặn ngồi ở bên người Tử Vũ, tiện tay búng trán Tử Vũ: "Con cũng trưởng thành rồi, sao cứ nghĩ đến chuyện ra ngoài thế hả?"
"Không thể đáp ứng muội rồi, khó khăn lắm mới tìm được nơi thanh tĩnh, muốn ở cùng tỷ ngươi hai ngày, ngươi đừng đi theo mà thêm phiền." Lâm Khang Bình cười nói.
Ngày hai mươi bảy tháng chín, sau bữa cơm chiều, Lâm Khang Bình liền dẫn theo Tử Tình ra ngoài, nói: "Bây giờ xuất phát, ngày mai ngươi còn có thể ngủ nướng thêm, bằng không, sáng sớm ngày mai, chắc ông bà nội bọn họ đến cửa tìm chúng ta, để Lâm An đánh xe ngựa đưa bọn họ một chuyến, chúng ta vừa vặn tránh thoát bọn họ. Ta đã dặn dò a thổ cùng a thủy rồi."
Tử Tình chọn hai bộ quần áo tắm rửa cùng nội y, rồi mới ra ngoài, Tử Tình cho rằng Lâm Khang Bình dẫn nàng đến Khang trang ở hai ngày, Khang trang có xây hai căn nhà mới ở chân núi phía Tây, mùa đông gần đến, Lâm Khang Bình định đi tìm vài cô nhi không nhà để đưa về đây, vừa cho bọn họ một căn nhà, vừa tìm vài người làm việc cho thôn trang của mình.
Lên xe ngựa, Lâm Khang Bình lấy mảnh vải che mắt Tử Tình lại, lúc xe dừng lại, Lâm Khang Bình ôm Tử Tình xuống xe, sai Lâm Phúc sáng sớm mốt tới đón, cảm giác đi chưa được mấy bước, lên mấy bậc thềm, vào một cái nhà, Lâm Khang Bình buông nàng xuống, tháo mảnh vải, Tử Tình chậm rãi mở mắt, đây là một căn nhà mới, tất cả tường đều làm bằng tảng đá, tất cả đều là sàn gỗ, mở ra cửa sổ lớn, rèm cửa làm bằng lụa thả sát đất, Tử Tình dạo một vòng, thăm dò kết cấu căn nhà, bên trong là một vườn hoa nhỏ, nhưng tối rồi nên Tử Tình không thấy rõ có loại hoa cỏ gì cả.
"Thích không? Tình nhi, đây là quà sinh nhật tặng cho ngươi, không phải ngươi nói muốn một căn nhà thật khác biệt để lâu lâu đến nghỉ ngơi sao. nơi này, về sau chỉ để đôi ta cùng đến, được không?" Lâm Khang Bình ôm lấy Tử Tình từ sau lưng.
"Được."
"Đi, ta dẫn ngươi đến xem chỗ hai ta ở đêm nay, còn có cả phòng tắm." Lâm Khang Bình nắm tay Tử Tình, vào một căn phòng ở giữa có đốt ngọn nến đỏ thẫm, giường mới, gỗ lim được điêu khắc cẩn thận, màn che đỏ thẫm, chăn gấm đỏ thẫm, tất cả được trang trí như buổi tân hôn.
"Tình nhi, còn nhớ rõ không? Ta nói rồi, ngươi là tân nương cả đời của ta." Lâm Khang Bình xoay mặt Tử Tình lại, nói, ánh mắt nóng bỏng truyền đến tin tức làm Tử Tình cúi đầu.
"Ta muốn tắm rửa trước."
"Được, ta đi cùng ngươi."
Ra khỏi cửa, chính là phòng tắm, một cái thùng gỗ lớn, còn bốc lên hơi nóng, mặt trên có nhiều cánh hoa hồng, Tử Tình chân trần đi đến, nói cái gì cũng không muốn để Lâm Khang Bình tắm cho.
Tắm rửa xong, Lâm Khang Bình dùng khăn tắm loại lớn bọc lấy Tử Tình, trực tiếp ôm đến trên giường, ổ chăn thật mềm mại, Tử Tình lật lên, thì ra là trải ba lớp chăn bông.
Lâm Khang Bình rửa mặt trở về, Tử Tình đang ngơ ngác không biết nghĩ cái gì, đột nhiên bị Lâm Khang Bình ôm, đang muốn nói chuyện, Lâm Khang Bình hôn mấy cái lên môi nàng, cắn vành tai nàng, mơ mơ màng màng nói: "Đêm nay tân nương của ta chỉ có thể nghĩ về ta."
Kích tình qua đi, một đêm Tử Tình ngủ đến lúc đủ giấc mới tỉnh, nhưng không nhìn thấy sắc trời sáng hay tối, tấm màn che thì dày cộm, chung quang lại là ván giường, y như một căn phòng ở nho nhỏ.
Tử Tình vừa động, Lâm Khang Bình cũng mở mắt, nói: "Đừng vội rời giường, hôm nay chúng ta không trở về nhà, có thời gian là một ngày mà."
Tử Tình nghe xong, tựa vào ngực Lâm Khang Bình, trong lòng cực kì thỏa mãn.
"Tình nhi, về sau có những ngày mà ta không ở bên cạnh ngươi, có thể hứa với ta là ngươi nhất định phải chăm sóc mình cho thật tốt, đừng để bị bệnh. Ngươi không biết ta lo lắng về ngươi và con bao nhiêu đâu. Trở về nhìn thấy ngươi sinh bệnh mà gầy yếu, ta rất rất đau đớn." Lâm Khang Bình ôm chặt Tử Tình, nói.
"Được."
"Còn nữa, về sau có chuyện gì khó xử, ngươi không cần để tâm vào chuyện vụn vặt, xử lý không được thì còn có ta mà. Về phần chuyện bên nhà ngươi, ta cũng không để bọn họ chịu thiệt gì, muốn nói thua thiệt, cũng là bọn họ thua thiệt chúng ta, cho nên, ta không thể bị khinh bỉ."
Tử Tình biết Lâm Khang Bình vì chuyện lần trước Tử Tình sinh bệnh, nên bày tỏ, hắn không biết khúc mắc của Tử Tình, cho nên nghĩ lầm là lần này cũng vì chuyện Xuân Ngọc làm tức giận.
"Ngươi yên tâm, ta về sau sẽ không để bản thân chịu tội." Tử Tình cọ cọ trước ngực Lâm Khang Bình.
Chương 237: Thế giới của hai người
Hai người dậy, Lâm Khang Bình mở cửa cửa sổ, vừa rửa mặt xong, Lí thị nhà Vương Thiết Sơn xách hộp đồ ăn đến, bữa ăn sáng cùng điểm tâm, một người một chén nóng cháo, sau khi ăn xong, Lâm Khang Bình kéo Tử Tình một vòng căn nhà, đúng là căn nhà toàn dùng tảng đá lớn làm nên, "Ngươi xây phòng này từ khi nào vậy? Ta nhớ lúc cùng bà nội tới còn chưa có mà."
"Bắt đầu xây từ lúc sau Đoan Ngọ, tảng đá không dễ tìm, mất chút thời gian, lúc đầu định làm bằng gỗ cơ, nhưng nghĩ chuyện lúc trước ngươi ở nhà gỗ nhỏ, không có gì hay để ngạc nhiên, cho nên đổi thành tảng đá."
Trong khu vườn hoa nhỏ còn đào cái hồ nhỏ, tựa như một cái sân nhà, bên cạnh có một gốc hoa quế, dưới tàng cây là một bộ bàn đá, đá cuội lót đường, trồng trọt lưa thưa mấy bụi hoa hồng.
Lâm Khang Bình lấy ra một bộ quần áo, ống quần bó sát người, để Tử Tình thay, "Suốt ngày bắt ngươi ở nhà, hôm nay ta dẫn ngươi vào núi chơi đùa, cũng không đi xa, núi đằng sau đây thôi."
Tử Tình đến nơi này hơn mười năm, còn chưa tiến vào ngọn núi được nhiều lần, chỉ ở chân núi sau thôn nhặt củi thôi, lúc này nghe Khang Bình nói muốn dẫn nàng đi chơi, Tử Tình cực kì vui sướng.
Hai người thay xong quần áo, Lâm Khang Bình cầm theo mấy miếng điểm tâm, đi về phía cảnh cổng nhỏ Chanh viên, dọc theo đường đi, có thể thấy được đàn gà tìm sâu trong bụi cỏ để ăn, dê thì chậm rãi gặm cỏ, ngẫu nhiên có mấy con thỏ xuất hiện, thoắt cái biến mất.
"Trong Chanh viên không chỉ có vườn trái cây, còn biến thành chỗ săn thú, ngoài dự đoán thật." Tử Tình cười nói.
"Đúng vậy, đây đều là công lao của Tình nhi nhà ta, không bằng, chúng ta mua núi hoang phía sau luôn, lấy tên là Lâm uyển, nuôi nhiều động vật nhỏ, ngươi thấy thế nào?"
"Theo ta thì nên mua chỗ bên Khang trang ấy, mở rộng diện tích Khang trang, bây giờ chúng ta không có hơi sức quản nhiều việc, mà cũng chưa tìm thấy người thích hợp." Tử Tình nghĩ nghĩ nói, mua quá nhiều thì phải bận nhiều, Tử Tình cũng không nghĩ làm ra nơi săn thú, dù sao ở đây núi non trùng trùng điệp điệp, muốn săn thì dễ dàng mà.
Ra cổng nhỏ, chính là kia một mảnh núi hoang, chỉ có gốc tùng thấp bé và những bụi gai không biết tên, cỏ tranh không tới đầu gối Tử Tình. Lâm Khang Bình kéo tay Tử Tình, đi theo đường hẹp quanh co, vượt qua mảnh núi hoang, tiến vào một vạt rừng cây tùng, Tử Tình cũng hơi mõi, đi không nỗi, dù sao thân thể mình rất ít hoạt động nhiều.
Nghỉ tạm một hồi, hai người bang xuyên qua rừng tùng, đi thêm nửa canh giờ, Tử Tình thấy một dòng suối nhỏ, hai người tiến lại gần, bên dòng suối có cỏ tranh và những bụi gai rậm rạp. Lâm Khang Bình nói: "Chúng ta nghỉ tạm tại đây đi, không đi sâu vào nữa, thứ nhất là quá xa không an toàn, thứ hai là thân thể ngươi không chịu nỗi."
Tử Tình gật đầu đáp ứng, một thân mồ hôi, dính dính ẩm ẩm, hai người tìm một khối đá lớn, ngồi xuống, Tử Tình vươn tay xuống suối nước, rất lạnh lẽo. Lâm Khang Bình nói: "Đáng lẽ nên dẫn ngươi tới đây vào mùa xuân, lúc đó hoa đỗ quyên nở đầy khắp núi đồi, chắc chắn ngươi sẽthích."
Tử Tình hình như cũng có chút ấn tượng, lúc mình còn ở nhà cũ, ngọn núi phía nam có một loại cây, hình như gọi là cây lịch gì gì đó, còn gọi là cây sam, có thể vò lại, vắt lấy nước, rồi chờ nó đông lại, ăn cũng không tệ lắm, không biết nơi này có không nữa, Tử Tình hơi có chút ấn tượng, cây sam không lớn, thân leo, màu xanh biếc, kéo Lâm Khang Bình đứng dậy, nói: "Chúng ta đi tìm xem có quả dại có thể ăn được, còn nữa, ta nhớ lúc nhỏ nhị ca ra ngoài nhặt củi, lâu lâu lại nhặt được vài trứng gà rừng, không bằng chúng ta cũng thử xem."
Nói xong Tử Tình liền đem hình dạng của cây sam nói ra, Lâm Khang Bình nói: "Ngươi nói cái loại đậu hủ xanh xanh chứ gì, ta ăn qua rồi, chợ phiên có bán mà, chắc tại ngươi không để ý thôi, còn muốn tìm cây thì phải đi sâu vào rừng nữa cơ, chỗ này khó có lắm. Nhưng trứng gà rừng thì chúng ta có thể tìm thử."
Hai người các cầm một cành cây, hai người lần tìm trong bụi cỏ bên dòng suối, thật đúng là tìm được mấy ổ gà rừng, càng làm Tử Tình ngạc nhiên là có cả gà rừng bay ra từ trong ổ, Lâm Khang Bình cư nhiên ném cành cây trúng được hai con gà.
Tử Tình vui vẻ chạy tới, nhặt lên, có một con còn sống, nhảy nhót vài cái rồi chết, "Suốt ngày luôn nói ngươi có võ công, hôm nay mới nhìn thấy được, chỉ cần một cành cây nhỏ đã giải quyết được gà rừng, nếu gặp thỏ thì sao?"
"Lát nữa nếu có con thỏ chạy tới, ta để cho ngươi xem." Lâm Khang Bình thấy Tử Tình vui vẻ, không để ý đến chuyện giết gà dùng dao mổ trâu (ý là tài lớn mà dùng vào việc nhỏ).
Lâm Khang Bình tìm mấy cành cây nhỏ, một tay kéo Tử Tình, đi lên núi, cuối mùa thu, ngọn núi vẫn là có mấy phần mát mẻ, ánh mặt trời xuyên thấu qua tán lá cây, cây phong đỏ chót màu lá, lóe ra ánh sáng, nơi nơi có lá đỏ rụng xuống, người ta hay nói lá rơi mùa thu gợn nhớ về sự tương tư và nỗi nhớ, trước kia Tử Tình hay kiếm mấy cái lá phong to để Lưu Sầm ký tên lên đó, bây giờ nhìn lại cảnh này, trong lòng Tử Tình lại không tiếc nuối, có Lâm Khang Bình ở bên cạnh, Tử Tình ngẩng đầu nhìn hắn, cười cười.
Đến giữa sườn núi, Lâm Khang Bình ngẩng đầu nhìn trời, xem giờ nào rồi, không vào núi tiếp nữa, nói: "Chúng ta nghỉ tại đây đi, lát nữa còn xuống núi."
Hai người ngồi trên chiếu, Tử Tình tựa vào người Lâm Khang Bình, Lâm Khang Bình lấy tay ôm Tử Tình, để Tử Tình dựa vào càng thoải mái, Tử Tình nhàn rỗi nên cầm tay hắn mà xem, trên tay có một lớp chai thật dày, Tử Tình hỏi: "Vết chai này của ngươi là do vật gì làm à?"
"Không có gì, luyện công nên bị vậy đấy mà."
Đang nói, Lâm Khang Bình rút tay ra khỏi tay Tử Tình, cầm lấy một hòn đá nhỏ, bắn đi, đánh trúng một con thỏ, Tử Tình cười nói: "Chiêu này gọi là ném ám khí."
Tử Tình không hứng thú với những con vật có lông lắm, nên Lâm Khang Bình tự mình đi nhặt, nói: "Được rồi, gà rừng có, con thỏ cũng bắt được, hôm nay thu hoạch kha khá rồi, chúng ta xuống núi đi."
Tử Tình nhặt mấy tảng đá, thấy Lâm Khang Bình mỉm cười nhìn nàng, cười nói: "Ừ, lúc xuống núi, nếu chúng ta may mắn thì còn có thể có thêm thu hoạch, cho nên, ta muốn chuẩn bị vũ khí trước cho ngươi."
Đáng tiếc ra khỏi rừng tùng cũng không gặp được thỏ hoang, nhưng lại bắt thêm được hai con gà rừng, không uổng phí công sức Tử Tình nhặt đá.
"Khang Bình, nếu có một ngày chúng ta nghèo đi, ngươi săn thú cũng có thể nuôi sống cả nhà chúng ta rồi." Tử Tình vẻ mặt sùng bái nhìn Lâm Khang Bình.
Lâm Khang Bình sủng nịch nhéo nhéo mũi Tử Tình, cười cười.
Hai người về tới Chanh viên vào lúc hoàng hôn, Tử Tình muốn trực tiếp về Tình viên, tại vì có nhiều đồ như vậy mà. Đáng tiếc, Lâm Khang Bình không đáp ứng.
Lí tẩu thấy bên này có tiếng động, liền đưa cơm đến, nói: "Đông gia, cam đã chín, nên hái xuống."
"Đúng rồi, vườn trái cây của chúng ta trồng cam đầu tiên, không nói thì ta đã quên mất tiêu rồi." Tử Tình nói xong, kéo Khang Bình đi ra ngoài, lí tẩu dẫn đường ở phía trước.
Lần trước Tử Tình đến thì nhớ được có chừng một trăm cây cam nở hoa, lúc này, dưới ánh chiều, nhiều dãy cây ăn quả xếp thành hàng, cành trĩu trái, vàng xanh đan xen nhau, trông rất đẹp mắt, Tử Tình mặt mày hớn hở, đáng tiếc, vóc người Tử Tình hơi thấp, với không tới cây ăn quả.
Lâm Khang Bình rớn người là hái được vài trái, Tử Tình dùng quần áo hứng, chia vài trái cho Lí tẩu.
Cơm chiều xong, Tử Tình ăn cam, cảm thấy vẫn chênh lệch rất nhiều so với cam ở hiện đại, hơi chua, nhưng so với cây ăn quả ở nhà mẹ đẻ Tử Tình thì hơn một chút, ở thời đại này cũng coi như hiếm có, lúc mừng năm mới lấy ra giải ngấy rất được.
"Sáng mai tìm bọn Lâm An đến hái cam." Tử Tình nói.
"Yên tâm đi, có ta mà, ta muốn hỏi ngươi một câu, hôm nay có vui vẻ không?" Lâm Khang Bình ôm Tử Tình ngồi trên tháp.
"Vui vẻ, nhưng không biết Duệ nhi thế nào nữa?" Tử Tình nhớ tới con.
"Ơ, không phải đã nói là ngươi chỉ có thể nghĩ đến ta à. Lát nữa nước nấu xong, ta hầu hạ ngươi tắm rửa." Lâm Khang Bình vuốt ve mặt Tử Tình.
Lúc hai người đang nùng tình mật ý (tình ý ngọt ngào sâu đậm), thì lão gia tử bọn họ từ Yến thôn trở về, Điền thị cùng lão gia tử mặt sụ như mướp đắng, Chu thị thị nhịn không được ý cười.
"Hai đứa con trai, một đứa làm việc trong nha môn An Châu, một đứa là tú tài, trong nhà có con còn ở kinh thành chờ làm quan, thế mà không ai ra mặt."
Điền thị có chút oán trách Tăng Thụy Khánh Tăng Thụy Tường không hỗ trợ.
"Nương, không phải là ta không muốn giúp đỡ, mà là việc này vốn do Xuân Ngọc cùng đại muội phu không đúng, ta giúp thế nào? Ta dựa vào cái gì để giúp?"
Lúc này Tăng Thụy Tường cũng chán nản, muội muội của mình vì mấy lượng tiền bạc mà cái gì cũng có thể làm ra được, xem ra, về sau phải cách bọn họ xa một ít, có thể đoạn giao thì càng tốt.
"Đúng vậy, nương, tướng công chỉ là thư sinh, đi vào cũng sẽ bị đánh. Dưới loại tình huống này, ai còn có thể tỉnh táo để nghe ngươi biện minh? Chẳng lẽ ngươi muốn con mình bị đánh luôn à." Thẩm thị thấy Điền thị nói không xuôi tai, liền phụ họa tướng công vài câu.
Tăng Thụy Tường bị Xuân Ngọc ép buộc quá nhiều nên sự nhẫn nại cùng thương tiếc đã hết lâu rồi. Còn nữa, lão gia tử cùng Điền thị đến nông nỗi này mà còn không truy cứu lỗi của Xuân Ngọc, lại trách cứ hai người con trai không ra mặt kịp thời, trái tim Tăng Thụy Tường thật đau đớn. Đương nhiên, lúc này lão gia tử cùng Điền thị còn không biết ý tưởng trong lòng Tăng Thụy Tường, đợi đến sau này mà biết thì hối hận đã muộn .
Lúc đó, Điền thị nghe nói Thẩm thị xong, lại nghĩ đến việc nếu có Lâm Khang Bình ở đó thì tốt rồi, Lâm Khang Bình người cao ngựa lớn (to cao khỏe mạnh), nghe nói, hắn biết võ công, nhưng nằm mơ cũng không nghĩ đến việc tới nước này là do ai hôm nay phong ba là vì ai ti .
Trong lòng Điền thị đang nghĩ tới Lâm Khang Bình thì Lâm Khang Bình đã ôm Tử Tình lên giường, buông xuống màn che.
Chương 238: Tiệc cưới bị đập
Ngày kế, Lâm Khang Bình dẫn Tử Tình về Tình viên, Thư Duệ vừa thấy Tử Tình, miệng chu lên, lập tức khóc òa, vừa khóc vừa cọ cọ ngực Tử Tình, Tử Tình đã uống thuốc ngưng sữa, đứa nhỏ thấy dụi lâu thế mà không được bú như bình thường, khóc càng to, Tử Tình đành phải bưng chén sữa dê mà Tiểu Lam đã chuẩn bị sẵn, cho con uống mấy ngụm.Lâm Khang Bình phái Lâm An đi mời Thẩm thị bọn họ đi lại ăn gà rừng cùng thỏ hoang, Lâm An cười hì hì nói: "Gia, nãi nãi, hôm qua hôn lễ nhà đại cô của phu nhân bị đập, các ngươi không biết có bao nhiêu náo nhiệt đâu, mấy người ca ca nhà tân nương rất bưu hãn (mạnh mẽ + bạo lực), nhà đại cô phu nhân coi như là gặp phải đối thủ."
Lâm An đi theo Tử Tình cũng hai năm, tự nhiên biết một nhà Xuân Ngọc làm người thế nào, hơn nữa Lâm Khang Bình còn cố ý dặn dò bọn họ, một nhà Xuân Ngọc đến không cần báo, trực tiếp đuổi đi. Cho nên, mới có thể phá lệ mà nói về chuyện chủ tử cho Tử Tình. Đáng tiếc, Tử Tình một lòng đặt trên người đứa nhỏ, không chú ý tới 'quả thật bị đập' của Lâm An.
Lâm Khang Bình liếc mắt Lâm An một cái, cũng chưa nói cái gì, Lâm An gãi gãi đầu, hiểu được, vội chạy.
Tử Tình thấy ánh mắt Khang Bình, cười nói: "Vẫn là một đứa nhỏ mà, ngươi tội gì phải hù dọa hắn?"
"Đã không nhỏ rồi, làm hạ nhân kiêng kị nhất chính là bàn luận chuyện của chủ tử, trở thành thói quen thì khó mà phòng chuyện nhà bị đồn ra bên ngoài, chưa biết chừng cái gì nên hay không nên nói đều bị bên ngoài biết hết. Về sau có mua người, chả nhẽ không lập ra chút quy củ (quy định chung có từ lâu)?"
Tử Tình nghĩ cũng phải, nên buông xuống đề tài này, nhưng đối với chuyện Lâm An nói thì có vài phần hứng thú, mặc kệ nói như thế nào, có thể nhìn thấy nhà Xuân Ngọc chịu thiệt, đó là một việc luôn làm nàng vui vẻ.
Cũng may không lâu sau, Thẩm thị cùng Hà thị, Tử Vũ đi lại, Thẩm thị vào cửa, khuôn mặt còn có vài phần buồn bực, Tử Tình vội tiếp đón các nàng vào phòng phía tây, ngồi trên giường la hán (*), uống chút nước trà, phái Tử Vũ đi ra ngoài làm chuyện khác, Thẩm thị mới đem chuyện hôm qua nói ra.
Hôm qua hôn lễ nhà Xuân Ngọc, Tăng Thụy Tường và Thẩm thị đi dự. Từ đầu năm, Thẩm thị bắt Tử Vũ ở nhà, ít khi ra ngoài, thứ nhất là Tử Vũ đã lớn. Thứ hai là khuôn mặt vóc dáng đứa nhỏ cũng tốt, không kém Tử Tình là bao, sợ người ngoài thấy lại không có ý tốt mà nhớ thương.
Thì ra là quả thật nàng dâu Tam Mao đã mang thai. Yến Nhân Đạt cùng Xuân Ngọc đinh ninh là nhà gái cũng chỉ có thể gả cho Tam Mao, bằng không sẽ chờ bị thân bại danh liệt gia tộc, cho nên, lúc đầu đã nói rõ là hai mươi lượng bạc làm sính lễ, Yến Nhân Đạt tự nhiên không chịu bỏ ra, qua loa thấy năm sáu lượng bạc gì đó tới cửa, cho rằng nhà gái bất luận như thế nào cũng không thể để thanh danh quét rác, phải ngậm đắng nuốt cay xuống.
Ai ngờ, nhà gái căn bản không nuốt, quyết định chủ ý không lên kiệu hoa, muốn mất mặt thì cả hai nhà cùng mất, dù sao Yến gia còn có vài cái đệ đệ muội muội chưa thành thân, nếu không sợ đứa nhỏ phía dưới không thể có việc hôn nhân tốt thì hai nhà cũng chìm như nhau luôn.
Cũng may hai thôn cách không xa. Tứ Mao chạy về nhà cầu cứu, Yến Nhân Đạt chết sống không đồng ý lấy bạc ra, reo lên: "Có bản lĩnh thì nó đừng gả. Xem ai chịu thiệt." Tứ Mao đành phải chạy về Trần thôn, nhắn dùm ý của Yến Nhân Đạt.
Chừng qua một canh giờ, Tứ Mao lại chạy về nhà, nói ca ca nhà gái nhắn, sính lễ ít, nhà gái tuyệt đối không lên cỗ kiệu, không tin cứ chờ mà xem.
Thời gian nhoáng lên một cái liền đi qua, nếu không lên kiệu hoa, thì phải chờ đến trời tối bái đường, cuối cùng vẫn là Điền thị chịu không nỗi, nhổ trâm cài bằng bạc trên đầu xuống, lúc chúc thọ Thu Ngọc đưa trâm, còn có vòng tay bạch ngọc Tử Tình tặng, cùng với nhẫn vàng Trần thị tặng, đây đều là nhưng thứ Điền thị hay đeo trên người để giữ thể diện, tất cả đều lấy xuống. Tứ mao cầm lại, nhanh chóng dỗ nhà gái lên cỗ kiệu.
Kết quả, đồ ăn tiệc cưới thật sự thối nát, không có lấy một món chính, Yến Nhân Đạt lại cảm thấy mình bị lỗ, nên cố ý chậm trễ nhà gái, cuối cùng mấy ca ca nhà gái xốc ngược bàn ăn, đánh nhau tại trận.
Người trong thôn vốn bất mãn với cả nhà Yến Nhân Đạt, cũng không mấy ai đứng đắn tiến lên hỗ trợ khuyên can, vài vị ca ca nhà gái tức giận Tam Mao lừa gạt muội của bọn họ, đem tức giận phát lên người Tam Mao, buồn cười là chân Tam Mao còn chưa khỏi hẳn, vốn là khập khiễng đi đón tân nương, giờ lại thêm một mớ vết thương mới.
Náo loạn gần cả một canh giờ, đến cùng vẫn là lí chính của Yến thôn chịu không nỗi, kêu gọi mọi người trong thôi, giải quyết trường hợp, trấn an cảm xúc nhà gái, chờ cục diện hỗn loạn này yên ổn xuống, Tăng Thụy Tường và Tăng Thụy Khánh đều thu xếp về nhà.
"Buồn cười là lúc chúng ta về nhà, bà ngươi còn ngồi trên xe nhắc tới chuyện cha ngươi cùng đại cha không ra mặt. May mà hai ngươi không đi, bằng không, chỉ sợ sẽ bắt Khang Bình ra mặt ngăn bọn họ ấy chứ." Thẩm thị nói.
"Xuân Ngọc thật đúng là càng sống càng hồ đồ, cũng không thấy nhà người ta nói đúng à, phía dưới còn vài đứa nhỏ chưa đính hôn, chuyện này truyền ra, ai dám vào cửa nhà nàng, nữ oa nhà nàng nhà ai dám nhận? Ta sống hơn bảy mươi năm, đúng là lần đầu tiên thấy cái kiểu người như vậy, theo ta, cô gia vẫn nên ít qua lại với bọn họ, không lại làm thanh danh của chúng ta nhiễm bẩn." Hà thị nói.
"Lời này của bà ngoại ta thích nghe, về sau, chúng ta đoạn giao cùng nhà đại cô đi, dù sao Khang Bình cũng nói rồi, cửa nhà bọn họ chúng ta tuyệt đối không vào, về sau, bọn họ tới nhà của ta, ta cũng không định để cho bọn họ vào cổng, dù có việc vui gì thì nhờ người tặng một phần lễ đi." Tử Tình nói.
"Không cần khuyên ta đâu, chỉ sợ trong lòng cha con đã suy nghĩ cẩn thận rồi." Thẩm thị nghĩ đến vẻ mặt hôm qua của Tăng Thụy Tường, nói.
Nói thêm vài chuyện, đã đến giữa trưa, Tăng Thụy Tường vào cửa: "Tử Tình, nhà ngươi mời ai mới lạ vậy? Đi đến học đường bảo ta ăn cơm, nói nửa ngày, nói ăn cơm uống cơm, làm ta chẳng hiểu mô tê gì, không biết còn tưởng tiểu tử này từ nơi nào đến quấy rối đấy, may mà quần áo hắn mặc nhìn quen mắt."
Tăng Thụy Tường vừa nói, Thẩm thị cũng cười: "Đúng rồi đó, sáng sớm hôm qua, cha cùng nương đi lại tìm Tử Tình, hai người gọi là A Thổ A Thủy gì đó không chịu cho bọn họ vào cổng, nói nửa ngày, cha mẹ cũng không nghe hiểu gì, chỉ nghe cái gì mà gà mái gà trống, nương mắng hai bọn nó một lúc lâu, đứa nhỏ này cũng nghe không hiểu, chỉ xua tay. Sau này may mà Lâm An đi ra giúp đỡ giải thích vài câu."
"Ta thấy đứa nhỏ này giương mắt nhìn đứa nhỏ trong học đường, chắc cũng muốn biết mấy chữ, không bằng, ngươi bảo bọn Lâm An không có việc gì thì dạy bọn hắn. Có thể học được vài chữ, tương lai làm việc cũng tiện, biết đâu có ngày lại có chỗ để dùng thì sao." Tăng Thụy Tường nói.
Vấn đề này Tử Tình đúng là không nghĩ tới, vài gã sai vặt này cũng không thể luôn làm người gác cổng, giống như Lâm An Lâm Phúc, lớn lên, nếu trung tâm đáng tin cậy, đương nhiên sẽ đi làm những việc tốt hơn, huống chi tương lai gia nghiệp của cả nhà mình càng làm càng lớn, trợ thủ đắc lực tự nhiên là cần càng nhiều càng tốt.
Tăng Thụy Tường vừa nói, Lâm Khang Bình cũng hiểu rõ vấn đề, cười nói: "May mà là cha nhắc nhở, chúng con thật sự là không nghĩ tới việc này. Về sau, mỗi ngày để bọn họ học nhận biết mười chữ."
Sau khi ăn xong, Tăng Thụy Tường bọn họ cáo từ, Lâm Khang Bình mang theo Lâm An Lâm Phúc qua Chanh viên hái cam, đào hầm, đan giỏ trúc, bận rộn hết hai ba ngày mới xong, ngay cả chỗ cam nhà Thẩm thị cũng thu hoạch luôn thể, chỉ còn chờ qua một tháng nữa sẽ đưa đi kinh thành.
Khang trang, đậu xanh cũng đã thu dọn sạch sẽ, Tử Tình hạch toán một chút, một mẫu tầm được một trăm năm mươi cân, một cân đậu xanh có thể bán được bảy văn, hơn nữa mùa xuân đã trồng ngô, đậu tương, hơn hai trăm mẫu hoang này năm nay thu vào đạt tới gần ba trăm lượng bạc, sang năm lại làm thêm nữa thì có thể thu hồi vốn.
Tăng Thụy Ngọc cũng nói, đậu xanh trồng ở ruộng tốt có thể đạt tới hơn ba trăm cân, mảnh hoang mà Tử Tình mới quản lý hơn một năm, có thể đạt tới trình độ này, đã rất tốt.
"Năm nay lại trồng cải dầu vụ đông, đầu xuân sang năm, trực tiếp xới đất, sau đó bón nhiều phân chuồng, rồi trồng một vụ ngô, nhìn xem sản lượng ngô có thể đề cao bao nhiêu, mùa đông sang năm, chắc là chúng ta có thể trồng tiểu mạch rồi." Tử Tình nói.
"Ừ, cam ở Chanh viên thu được tầm bảy tám chục sọt, một sọt có thể bán được sáu trăm văn, thu được tầm năm mươi lượng bạc." Lâm Khang Bình nói.
Vợ chồng hạch toán một chút, mua đất vẫn có lợi nhuận, nhất là mua hoang, phí tổn không cao, ba năm sẽ lấy lại vốn về, chứ những mảnh đất tốt đều bị người khác khai hoang rồi, Tử Tình chỉ có thể mua những mảnh dựa vào chân núi.
Mấy ngày nay, Lâm Khang Bình rảnh rỗi, luôn chạy vào An châu thành, mỗi ngày đều có thể dẫn về một hai đứa nhỏ ăn mày, trực tiếp đưa đến Khang trang. Lại từ chỗ mẹ mìn mua hai bà tử, tầm bốn mươi tuổi, không có con, một người phụ trách cơm canh ở Khang trang, một người phụ trách làm quần áo.
Một tháng, Lâm Khang Bình mang về được mười nam hài, lớn nhất là mười lăm tuổi, ít nhất mới bảy tuổi, mặt khác còn có sáu tiểu nha đầu, lớn nhất mười hai tuổi, ít nhất bốn tuổi, cứ như vậy, bên Khang trang bắt đầu náo nhiệt lên, hai căn nhà đều đã chật cứng người.
Tử Tình không có ra ngoài, nhưng viết bản khế ước quy định của Khang trang.
Một, hòa thuận ở chung, thân như một nhà.
Hai, giúp đỡ lẫn nhau, kính già yêu trẻ.
Ba, mỗi ngày đều xuống đất làm việc, học cách chăm sóc cây, một năm sau mỗi người phân vùng mà quản lý, mẫu đất của ai có sản cao nhất, thưởng cho một điếu tiền (1 lượng), thứ hai thưởng tám trăm văn, thứ ba thưởng năm trăm văn.
Bốn, nghiêm cấm dùng mánh khóe để trốn việc, làm việc giúp nhau không được phàn nàn so sánh. Nếu không, sẽ đuổi ngay lập tức.
Năm, nghiêm cấm trộm cắp, nếu phát hiện sẽ đuổi ngay lập tức.
Lâm Khang Bình thấy vậy, nói: "Thế này rất tốt, không có quy củ thì khó có thể làm nên chuyện, kí xong khế ước, không nghe lời thì không thể giữ, cũng không thể để một con chuột mà làm hỏng cả mảnh ruộng tốt. Về sau người của chúng ta sẽ càng ngày càng nhiều, nếu ngay từ đầu mà không để ý tốt, về sau người không nghe lời quậy banh chành, chúng ta còn phải dỗ bọn họ à?"
Phần khế ước này, Lâm Khang Bình tự mình cầm đến Khang trang, đọc ba lần, dán lên trên cửa, tất cả người mà Lâm Khang Bình tìm đến đều là người không nhà để về, ở bên ngoài lưu lạc mấy năm nay, vừa đến Khang trang, không những có thể ăn cơm no, chủ nhà còn phát quần áo mới, cho nên tất cả đều không có ý kiến liền ký khế bán mình cùng khế ước quy định.
Chương 239: Trướng phòng (phòng thu chi)
Chuyện bên Khang trang vừa yên ổn, Lâm An làm tổng quản Khang trang, mỗi ngày đều phải đến đó xem xét việc lớn việc bé, nhưng trong lòng Lâm An vẫn là rất vui vẻ, mười bảy tuổi đã được làm tổng quản mà.
Thời gian nhoáng lên một cái đã đến cuối năm, mỗi ngày Lâm An báo lại danh sách chi tiêu, bên Khang trang mua thêm nông cụ, trâu, sọt, đồ dùng cá nhân, tiền tiêu vặt hàng tháng, mỗi ngày chi tiêu, những chuyện rất vụn vặt.
Tử Tình cùng Lâm Khang Bình thương lượng việc này, Lâm Khang Bình nhìn Tử Tình nhíu mày, nghĩ nghĩ, nói: "Không bằng chúng ta dựng một trướng phòng ỏ bên Khang trang để tự hạch toán riêng, trước kia Văn gia có một tòa, hơn 10 người quản sự thu chi, chúng ta không có gia sản lớn như vậy, nhưng vẫn có thể xây một trướng phòng ở Khang trang, sau này có nhiều người đến, cần tiêu tiền nhiều nơi, cũng không thể có chuyện tốn chút bạc cũng tìm đến chỗ chúng ta. Ngươi thấy sao?"
Tử Tình vừa nghe, lập tức cười nói: "Do ta hồ đồ, sau này trồng lúa mạch, khoai lang, khoai tây, cố gắng thêm thì chúng ta sẽ mở xưởng làm chút gì đó, cũng nên xây một cái trướng phòng, dùng những thứ Khang trang sản xuất để nuôi người trong Khang trang, cuối năm hạch toán một lần là được."
Chờ đến khi trồng vài trăm mẫu lúa mạch, Tử Tình có thể mở một công xưởng mì sợi, khi mình trồng vài trăm mẫu khoai lang cùng khoai tây, Tử Tình có thể mở công xưởng fan (mì tôm thì phải), triều đại này không có fan, nghĩ đến mấy việc này, xây trướng phòng là điều tất yếu, nhưng mà, tuyển người cho trướng phòng làm Tử Tình đau đầu, một là đáng tin cậy, hai là thận trọng, tiểu dượng Chú Vân Giang khẳng định là không thể dùng được, sẽ nhanh chóng đuổi đi.
1
Lâm Khang Bình cũng là phát sầu về việc tuyển người, nói: "Ta thấy con trai Lí tẩu - Vương Hỉ Đức cũng biết chút số học. Ta thấy hắn làm danh mục ở Chanh viên, chỉ là tuổi còn nhỏ, không thể làm việc lớn được."
Tử Tình nghĩ nghĩ, cũng nên tìm hai người, kế toán ở hiện đại đều là một người quản sổ sách, một người quản tiền mặt, hai người còn có thể dò xét lẫn nhau, Tử Tình cũng chọn được một người, nói: "Nhà nhị cữu ta có biểu ca Tân Phúc, hình như đã từng làm trướng phòng ở đâu đấy rồi. Ngươi đi một chuyến tìm hắn, để hắn đến đây, chúng ta ra tiền công cao hơn bên kia một phần. Đúng rồi, Khang trang có thêm hai căn nhà, bảo hắn dẫn theo biểu tẩu cùng đứa nhỏ đến, bao ăn bao ở."
"Người nhà bên ngoại của ngươi tương đối đáng tin, ta ra ngoài hỏi thăm về việc hắn làm đã rồi tính sau, nhân phẩm người ở trướng phòng rất quan trọng." Lâm Khang Bình nói.
Hai vợ chồng đang ở trong này thương lượng chuyện trướng phòng. Một nhà Thu Ngọc chuyển vào nhà mới cũng được chút ngày, mãi không thấy Lâm Khang Bình đến tìm Chú Vân Giang đi làm việc, Chú Vân Giang lại hỏi thăm, Khang trang có thêm hơn mười người, vừa có bà tử nấu cơm vừa người làm quần áo, Chú Vân Giang nói Lâm An làm quản sự của khang trang. Chỉ sợ sẽ cần thêm một người ghi chép tính toán.
Thu Ngọc vừa nghe, làm sao có thể ngồi yên ở nhà, vội dẫn theo Uyển Tình vào Tình viên.
Tử Tình vừa vặn đang phơi chăn, khó khăn lắm mới được ngày trời trong, mọi thứ đều phải lấy ra phơi, nhất là áo bông, áo choàng, chăn, đệm, màu sắc rực rỡ cả một khu vườn, Thư Duệ thấy vậy, hai tay không ngừng vươn ra, muốn giựt xuống để sờ, làm Tiểu Thanh Tiểu Lam cười không ngừng.
Lúc này, A Thổ đi vào, nói Thu Ngọc đến, Tử Tình vội ôm Thư Duệ đến ngoại viện, trực tiếp dẫn Thu Ngọc vào Tây ốc, đem Thư Duệ đặt lên giường la hán, Uyển Tình hơn Thư Duệ ba bốn tháng, đã biết đi, hai hài tử tự mình chơi, Tử Tình không thể không thừa nhận Thu Ngọc giáo dục con tương đối tốt, đứa nhỏ nhỏ như vậy nhưng không quậy không khóc, cũng không đánh người, còn biết đem đồ trong tay tặng cho Thư Duệ.
Thu Ngọc cười nói: "Tử Tình, mấy tháng không tới nhà ngươi, khi nào đổi người gác cổng vậy, nói chuyện thì khó nghe, giọng nói nơi nào? Trước kia Lâm An lâm phúc không làm tốt à?"
Tử Tình đoán được ý đồ của Thu Ngọc, cũng cười hì hì trả lời: "Không phải mua, mà là Khang Bình dẫn về từ Việt thành, vừa vặn Lâm An lâm phúc cũng lớn, Khang Bình nhà ta nói là để bọn họ làm việc khác, cho Lâm An làm quản sự Khang trang, để chúng ta đỡ phải quan tâm không ít chuyện, cũng đỡ phải để tiểu dượng mỗi ngày lại đi một chuyến, ở nhà yên ổn mà làm việc, tiểu cô, ngươi không phải nói là đã nghĩ đến việc mua vài mẫu hoang và trồng thêm nhiều thứ à, lúc này hợp nè."
Thu Ngọc nghe xong vừa há mồm miệng, lại khép lại, nghĩ nghĩ nói: "Khang trang lớn như vậy, ngươi lại mua những người này, mỗi ngày không ít việc vặt nhỉ, theo ta thì không bằng ngươi mướn dượng ngươi làm người chuyên môn ghi chép chi tiêu đi, ngươi đỡ lo lại còn yên tâm nữa, tội gì phải để mình quan tâm mọi chuyện, Tình viên cũng đủ để mệt rồi mà. Khang Bình lại thường xuyên đi xa."
Tử Tình cười cười, nói: "Tiểu cô, lời này sai rồi, Khang Bình nói, đã mời con của Vương Thiết Sơn làm ghi chép, hắn cũng đọc sách được vài năm, ta thì không quan tâm mấy chuyện này đâu, Khang Bình nói là không để ta trông nom chuyện của Khang trang, trướng phòng và quản sự thì hắn đều đã an bày xong, còn ta thì chỉ mỗi việc ở Tình viên đã mệt rồi." Tử Tình nói xong còn cố ý duỗi thắt lưng.
Thu Ngọc nghe xong, không biết nói cái gì cho phải, lúc này, Tiểu Thanh bưng trà cùng bánh đi lên, rót nước trà ra, cũng không đi, mà ngồi ngay một bên đùa đứa nhỏ, làm hai hài tử cười to, Uyển Tình cùng Thư Duệ thậm chí lấy tay chạm vào Tiểu Thanh.
Tiểu Thanh nghiêng ly nước, làm ống tay áo của Thư Duệ cùng Uyển Tình bị ẩm một chút, vội chuyện bé xé to hô: "Nãi nãi, nô tì đáng chết, lại làm tiểu thiếu gia cùng biểu cô nương bị vấy bẩn, hôm nay sắc trời lại lạnh, nếu bị cảm thì sao, không bằng, nô tì đem tiểu thiếu đi thay quần áo."
Tử Tình nhịn cười, nói: "Tiểu cô, ngươi cũng trước dẫn Uyển Tình về nhà thay quần áo đi, đứa nhỏ nhỏ như vậy, cảm lạnh rất phiền toái."
Thu Ngọc đành phải cáo từ, muốn nói cái gì, há miệng thở dốc, nhưng vẫn rời đi. Thu Ngọc vừa đi, Tiểu Thanh nhanh chóng ôm Thư Duệ đi thay quần áo, Tử Tình cùng đi theo: "Ngươi giả thần giả quỷ cái gì, ta dễ dàng đoán được, ngươi cho là tiểu cô của ta không biết à? Cẩn thận ngày nào đó nàng tìm cái cớ để động tới ngươi đấy."
"Sao có thể chứ? Ta đâu phải người của nàng, ta là người của Tình viên, gia đã nói rồi, không cần biết là ai càm nãi nãi tức giận. cứ đuổi người đi cho rãnh, có chuyện gì thì gia chịu trách nhiệm." Tiểu Thanh lắc đầu cười nói.
Tử Tình bảo: "Gia các ngươi bảo các ngươi đi giết người thì người cũng đi à?"
"Gia sẽ không nói vậy đâu, ngươi xem, A Thổ A Thủy cũng rất thông minh lanh lẹ, biết được chuyện không thể tùy tiện dẫn người vào, nếu gia bảo không cho vào thì trực tiếp dùng tiếng Việt thành mà đáp, nói gì hỏi gì cũng không hiểu, gia không chỉ rõ thì cũng biết qua ngỏ lời một tiếng, cho chúng ta thời gian, bằng không, cô phu nhân vào nhị môn, nhìn quần áo khắp sân, e là còn muốn thêm gì nữa đấy." Tiểu Thanh cười nói.
Tiểu Lam vừa vặn đi đến, nói: "Ngươi làm có chút việc như vậy thôi mà nói ra đủ mọi chuyện nhỉ, cẩn thận gia biết sẽ thu thập (dạy dỗ) ngươi đấy, có công phu nghiến răng (lẻo mép, nói nhiều), còn không nhanh đến giúp ta, nhà kho còn chưa sửa sang xong đâu."
Tử Tình vừa nghe lời này, nói: "Chả nhẽ gia các ngươi nói cái gì cũng đúng à? Không ngờ lời của ta lại chả có chút trọng lượng nào? Ta để làm vật trang sức thôi hả?"
"Nãi nãi, làm sao ngài có thể làm đồ trang sức chứ, ngài chính là bầu trời của chúng ta, ngài mà thiếu một cộng tóc, gia sẽ đau lòng nửa ngày, ngài mà có sơ xuất gì, gia sẽ lột da chúng ta mất." Tiểu Thanh cùng Tiểu Lam cùng cười.
"Được lắm, không có việc gì lại dám lấy ta ra để giễu cợt, nếu hôm nay không thu thập các ngươi, ta sẽ làm không phải chủ tử của các ngươi." Tử Tình vừa nói xong, Lâm Khang Bình vào cửa.
"Ngươi muốn thu thập ai? Ai dám không nghe lời, trực tiếp nói với ta, phái người đi bán." Lâm Khang Bình hỏi.
Tử Tình vừa nghe vui vẻ, vỗ tay cười nói: "Còn có thể là ai chứ, không phải là hai gian tế ngươi an bày ở bên người ta à, xem ngươi có bán được không?"
Tiểu Thanh Tiểu Lam vừa nghe, vội bày ra khuôn mặt đau khổ, Tiểu Thanh nói: "Gia, nãi nãi nói đùa thôi, chúng ta nào dám không nghe lời nãi nãi nói chứ? A, tiểu thiếu gia đói bụng, chúng ta mang tiểu thiếu gia đi ra ngoài ăn một chút." Nói xong hai người bế đứa nhỏ chạy như bay.
Bên này Lâm Khang Bình ôm Tử Tình, trêu tức nói: "Nếu ta thật sự bán hai người đó, khi đấy ngươi đừng khóc nhè nhé, nếu luyến tiếc, thì ta cũng không có khả năng tìm về hai người tương tự như vậy được."
Tử Tình nghe xong véo eo Lâm Khang Bình: "Ai nói ta sẽ khóc nhè, đến lúc đó ta bán ngươi luôn, không biết có thể bán bao nhiêu bạc nhỉ?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...