Cuộc Sống Điền Viên Của Tình Nhi

Chương 201: Sinh nhật Khang Bình

Tử Tình ba người trực tiếp trở về Tăng gia, Tử Tình còn nhớ chuyện Tử Lộc cùng Trần thị, nên muốn về nhà tìm hiểu tình hình, dù sao thì Tử Tình tương đối để bụng chuyện Tử Lộc, lo lắng hai người bởi vì chuyện này mà tranh cãi.

Ai ngờ Tử Tình vừa vào nhà, Tử Lộc cùng Trần thị cũng ôm đứa nhỏ cười hì hì từ Lộc viên đến, thấy biểu cảm của hai người, Tử Tình cũng biết bọn họ đã làm lành.

Ngày này là mười bốn tháng bảy, sinh nhật Lâm Khang Bình, Tử Tình biết hắn từ sau khi cha mẹ qua đời thì không có tổ chức sinh nhật, hơn nữa Lâm Khang Bình cũng không nhắc tới sinh nhật của mình, bởi vì đây là ngày trước khi quỷ đi tuần, hơn nữa sinh hạ không đến hai năm thì cha mẹ đều bệnh chết, dân bản xứ đều nói hắn mệnh quỷ, chỉ sợ cũng là nguyên nhân mà đại nương nhà hắn bán hắn đi.

Điểm tâm xong, Tử Tình phân phó Lâm An đi An Châu một chuyến, Tử Tình sớm cùng nhị tẩu Trần thị làm bánh ngọt, sau khi Lâm An trở về, Tử Tình dẫn đám nha hoàn và gã sai vặt vụng trộm đến trên đảo bố trí nửa ngày, muốn để Lâm Khang Bình một sự bất ngờ.

Cơm chiều, Tử Tình tự mình động thủ làm mì trường thọ, nấu một bàn đồ ăn, Lâm Khang Bình vào cửa thấy Tử Tình bận rộn, đồ ăn phong phú như thế, vội hỏi: "Hôm nay là ngày lành gì mà Tình nhi tự mình xuống bếp, thật thơm, ta thích ăn đồ ăn ngươi làm." Nói xong liền ôm Tử Tình, hôn một cái.

Vừa vặn Tăng Thụy Tường và Thẩm thị mang theo mẹ con Lưu thị cùng một nhà ba người Tử Lộc, Tử Thọ, Tử Hỉ, Tử Vũ tiến vào, nhìn thấy một màn này, Lưu thị cười trêu ghẹo: "Ta thấy không phải đồ ăn thơm, mà là muội muội thơm nhỉ, nhìn các ngươi sống cuộc sống ngọt ngào ghê."

"Đúng vậy, ta cũng hâm mộ! Ta thấy hai ngươi đứng một chỗ thật dứng đôi." Trần thị cũng cười.

"Được rồi, ngươi đừng chê cười ta nữa, hôm nay là ngày lành gì mà mọi người đông đủ thế này?" Lâm Khang Bình nhếch miệng hỏi, Tử Tình đang véo sau lưng hắn.

"Ngày lành gì mà ngươi không biết? Hôm nay ta không phải đến tay không nhé, là đến đây cướp chén mì thọ để ăn." Lưu thị nói.

Tử Tình mời mọi người ngồi xuống, sau đó múc cho Lâm Khang Bình một chén mì sợi, nói: "Hôm nay là sinh nhật của ngươi, ta cố ý để ngươi bất ngờ, thế nào, có thích không?"

Lúc này, Thẩm thị lấy ra một bộ đồ mới, nói: "Khang Bình, đây là chút tâm ý của cha cùng nương, nương chúc ngươi cả đời khỏe mạnh cường tráng bình an, giống như tên của ngươi đấy, cuộc sống hạnh phúc với Tình nhi."

Lâm Khang Bình nghe xong sửng sốt, hồi lâu mới nói: "Hình như ta không nói cho ngươi biết ta sinh nhật ngày nào nhỉ, cho tới bây giờ ta còn không nhớ đến sinh nhật của mình, ta luôn luôn lo lắng sợ hãi, sợ ngươi biết sinh nhật của ta mà ghét bỏ ta, ta là mệnh quỷ, không ngờ ngươi đã biết, càng không ngờ ngươi chẳng những không ghét bỏ ta, trả còn chuẩn bị lễ vật cho ta, làm ta có cảm giác gia đình." Lâm Khang Bình liền cung kính dập đầu lạy ba cái cho Tăng Thụy Tường và Thẩm thị. "Cám ơn lễ vật của cha mẹ, cũng cám ơn cha mẹ cho ta một gia đình, càng cám ơn ngươi đã đem Tình nhi gả cho ta."

Thẩm thị vội nâng Lâm Khang Bình dậy, nói: "Đứa nhỏ này, tục ngữ nói con rể cũng là một nửa con ruột, ngươi làm con rể nhà ta, tự nhiên là người nhà ngươi, về sau đừng nói những lời xa cách như vậy nữa, nương không thích nghe."

Tử Tình nghe xong, nắm tay Lâm Khang Bình, nói: "Đúng vậy, ta chính là người nhà của ngươi. Ta đừng nói những chuyện không thoải mái nữa, vui vẻ ăn bữa cơm đi."

"Đúng vậy, không có việc gì thì để ta ăn nhiều món ngon, ta nói cho ngươi biết nhé, ta cùng tam ca tiểu muội tay không mà đến, chỉ có mang miệng và bụng rỗng thôi, lễ vật nợ, khi khác bù lại." Tử Hỉ nói.

"Xí, ta không đi tay không nhé, ta khắc lại một con dấu cho tỷ phu." Tử Thọ lấy ra một con dấu bằng bạch ngọc từ trong ống tay áo.

"Đây là động vật gì? Chẳng giống hổ hay báo gì, tam ca. ngươi học đã nhiều năm, mà chỉ có trình độ này à, ta cũng có thể khắc hồ ly thành hổ đấy. Ngươi khắc khi nào, sao ta không biết?" Tử Hỉ hỏi.

"Ngươi biết gì? Cái này gọi là Tì hưu, tương truyền nó là một đứa con của Long Vương, đại biểu cho tài vận, ngươi nhìn cẩn thận nó đi, nó có miệng nhưng không có hậu môn đấy! Ý tứ là chỉ có vô mà không có ra, ta nghe nhiều nhà giàu hoặc người làm ăn buôn bán gia đều thờ cúng thứ này, không phải tỷ phu cũng làm ăn à? Chúc tỷ phu không chỉ khỏe mạnh bình an, mà còn tiền tài dồi dào." Tử Thọ nói.

"A, khi nào thì tiểu tam biết nói những lời văn vẻ như vậy? So với tiểu tam, thì ta không đáng nhắc tới nhưng tốt xấu gì cũng là một mảnh tâm ý của tẩu tử." Lưu thị nhận một hộp gỗ từ tay nha hoàn, mở ra, là một bộ ly rượu bằng đồ sứ tinh xảo.

Tử Lộc cùng Trần thị chuẩn bị lễ vật là một bộ tách trà.

Khang Bình cảm ơn, Tử Hỉ nói: "Xem ra, chỉ ta cùng tiểu muội ăn miễn phí, ai kêu chúng ta nhỏ nhất chi, không có biện pháp."

"Tiểu ca, ta cũng chuẩn bị lễ vật cho tỷ phu nhá, đây, ngươi xem, ta làm cho tỷ phu một đôi tất, một đôi giày, ta không phải là ăn miễn phí ." Tử Vũ mở ra gói đồ nhỏ trong tay, chất vải giống quần áo Thẩm thị may.

"Làm chi vậy? Chỉ còn thừa một mình ta ăn miễn phí, ngươi không phúc hậu, ta cứ tưởng ngươi đến tay không, sợ chỉ có ngươi không tặng quà, ngươi cũng quá mức quá, bỏ lại một mình ta, không nhớ cảm tình huynh đệ gì. Tam ca, ngươi thành thật khai báo đi, ngươi lấy bạc ở đâu mà mua ngọc?" Tử Hỉ gõ cái bàn kêu lên.

"Đây là một khối ngọc tốt nhất trong số ngọc tỷ phu cho ta để luyện tập, ta đã nghĩ khắc một khối cho tỷ phu từ lâu rồi." Tử Thọ nói.

"Tiểu tứ, ngươi ăn miễn phí cũng không phải lần một lần hai, tỷ ngươi cùng tỷ phu sẽ không trách ngươi, không phải ta đã nói trước rồi à, chỗ nào ngươi cũng ăn được hết." Lưu thị nói, tất cả mọi người nở nụ cười.

"Được rồi, được rồi, ngồi xuống đi, đồ ăn sắp nguội." Tăng Thụy Tường nói.

"Đúng vậy, ta ăn trước đi, lát nữa còn có cảnh khác." Tử Tình nói.

Tử Vũ nghe xong vội hỏi: "Đại tỷ, còn cảnh gì hay?"

"Đừng gấp, cơm nước xong nghỉ một lát, chờ tối rồi sẽ biết." Tử Tình nói.

Ăn cơm xong, mọi người ngồi ở ghế đá trong viện và xích đu hóng mát, Tiểu Lam phụ trách cắt dưa hấu. Trời nhá nhem, Tiểu Thanh tiến vào, gật gật đầu với Tử Tình, Tử Tình nói: "Chúng ta đến trên đảo ngồi một hồi đi." Rồi đỡ Khang Bình đi ra ngoài.

Vừa lên cầu nổi, Lâm An liền châm pháo nhỏ trên đất, đèn đuốc rực rỡ cùng nở rộ, đẹp làm cho người ta cảm thán. Qua cầu nổi, pháo hết, Tiểu Thanh châm ngọn nến trên bàn đá, hai mươi mốt ngọn nến làm thành hình tròn, ở giữa là một cái bánh ngọt, thật ra đây là bánh ga-tô ở hiện đại, bên cạnh còn đặt bảy tám chén nhỏ.

Tiểu Thanh cầm cái hai chiếc đũa, gõ leng keng thùng thùng trên chén nhỏ, tiếng nhạc chúc mừng sinh nhật vang lên, Lâm An, Lâm Phúc châm pháo nhỏ hình trái tim, để mọi người đứng ở giữa, bốn gã sai vặt cùng hai nha hoàn cũng hát theo, lúc hát câu "Chúc Khang Bình sinh nhật vui vẻ", Lâm Khang Bình ôm chặt lấy Tử Tình, Tử Tình cảm giác được có chất lỏng ướt át rơi xuống gò má mình.

"Tình nhi nhiều mưu ma chước quỷ, làm cái sinh nhật còn bày trò đa dạng thế này, đến ta còn suýt khóc nữa." Thẩm thị nói.

"Ta chưa thấy bao giờ, ai biết muội muội nghĩ thế nào, khó trách tướng công luôn luôn nói muội muội từ nhỏ đã cổ linh tinh quái, tâm tư không giống người khác. Bây giờ đúng là được mở rộng tầm mắt." Lưu thị cũng đỏ hồng mắt.

Tử Tình nhận cái dao trúc từ tay Tiểu Thanh, đưa cho Khang Bình, nói: "Theo lẽ thường thì ngươi phải tự cắt bánh ngọt này. Có ước nguyện gì thì nói trong lòng ba lần, đừng nói ra, rồi thổi nến, sau đó chia bánh ngọt cho mọi người ăn."

"Đại tỷ, năm nay ta sinh nhật ngươi cũng phải làm cho ta, thật đẹp, ta rất thích." Tử Vũ nói.

Tử Tình xoa đầu nàng, nói: "Con nít con nôi mà sinh nhật gì?" Thấy Tử Vũ chu môi thật cao, Tử Tình vội cười đồng ý, mọi người ăn xong bánh ngọt, lại ở đình hóng mát ngồi một hồi, rồi giải tán.

Lâm Khang Bình đỡ Tử Tình hồi ốc, Tử Tình rửa mặt, thay đổi một bộ váy màu đỏ, càng làm da thịt trắng nuột như ngọc, chuẩn bị cho Khang Bình một áo ngủ ngắn tay, Lâm Khang Bình một phen ôm lấy nàng để trên giường, vuốt ve toàn thân Tử Tình, Tử Tình kéo dây lung cột áo ngủ của hắn ra, cắn tai Lâm Khang Bình: "Nương ta bảo sau ba tháng, nhẹ một chút cũng không sao, ta đem chính mình làm quà tặng cho ngươi, ngươi muốn không?"

Lâm Khang Bình nghe xong vui vẻ cực kì, làm gì có thể nhịn xuống nữa, một phen ôm lấy Tử Tình. Hai người ép buộc đến nửa đêm, chợt nghe Tử Tình "Ôi" một tiếng.

Lâm Khang Bình lập tức nhảy từ trên người Tử Tình xuống, vội hỏi: "Như thế nào?"

"Đứa nhỏ đạp, ngươi sờ đi, chắc nó có ý kiến: trễ như vậy còn không ngủ, làm hắn cũng ngủ không được." Tử Tình sẳng giọng.

Lâm Khang Bình nghe xong, đặt tay lên bụng Tử Tình, quả thật thấy đến đứa nhỏ đạp nhẹ một cái, Lâm Khang Bình cực kì ngạc nhiên, không chịu ngủ, luôn luôn để tay trên bụng Tử Tình, ai ngờ đứa nhỏ không thèm nể hắn, chắc là mệt mỏi mà ngủ, hại hắn ngồi một hồi lâu.

Ngày kế, sáng sớm, Lâm Khang Bình lại cực kì không muốn mà xuất phát đến Việt thành, lần này Tử Tình không chuyển về Tăng gia ở nữa, người trong nhà nhiều, chuyện cũng không thiếu, hai nha hoàn theo nàng chuyển vào tây ốc của nội viện, thay phiên gác đêm.

  Chương 202: Tự làm sợi len

Thời tiết dần dần mát mẻ, lại nhân lúc Lâm Khang Bình không có ở nhà, Tử Tình muốn làm gì cũng không có người quản lý, liền mở lông dê lúc trước đã phơi, ngửi ngửi, không có mùi gì, hiệu quả cũng không tệ.

Tử Tình phái Lâm An đưa đến Bạch Đường thôn cho nhị cữu nương cùng tam biểu tẩu, không ngờ thật đúng là làm thành len sợi, về phần làm thế nào, Tử Tình sẽ không theo học, dù sao mình sức lực có hạn, chỉ làm phần mình cho tốt là được.

Tử Tình một khi đã cao hứng, lại bảo Lâm Sơn Lâm Phong đến sau núi cắt long dê một lần nữa, mặt khác bên chanh viên có vài chục con dê, đều cắt hết lông, lại theo cách làm lần trước, chưng chưng nấu nấu phơi phơi, hết bảy tám ngày mới tốt.

Len sợi thí nghiệm thành công, đáng tiếc màu sắc vàng không ra vàng, trắng ra không trắng, còn phải đem đi nhuộm màu, lần thứ hai làm len sợi phải được tầm hai mươi cân, Lâm An đưa đi An Châu thành, nhuộm đỏ, xanh, lục, hồng.

Buổi tối, Tử Tình bắt đầu dạy Tiểu Thanh Tiểu Lam đan áo lông, Tiểu Thanh vừa nghe, ánh mắt híp thành một đường chỉ, hỏi: "Nãi nãi, ngươi thật sự có thể dạy chúng ta học cái này sao?"


Tử Tình thấy nàng hưng phấn, còn có chút không hiểu, cố ý trả lời: "Thế nào, không muốn học?"

"Đâu có, nãi nãi, ta thấy nãi nãi dùng hai gậy trúc đưa đến đưa đi, có thể dệt thành một cái áo xinh đẹp như vậy, ta đã muốn học rồi, nhưng nãi nãi không nói, nô tì không dám mở miệng." Tiểu Thanh đi theo Tử Tình thời gian dài, biết Tử Tình tương đối tùy ý, cho nên, nói chuyện cũng dần dần buông lỏng, không phải lúc nào cũng nô tì nô tì. Tiểu Lam ổn trọng hơn Tiểu Thanh, cho nên, chuyện trong nhà Tử Tình phần lớn giao cho nàng.

Thấy Tử Tình chọc Tiểu Thanh, Tiểu Lam cũng nhịn không được mà khóe miệng cười mỉm, Tử Tình thấy dùng gậy trúc gõ nàng một cái. Nói: "Ngươi cười trộm cái gì? Nói ra để mọi người cùng vui vẻ nào."

"Nãi nãi lại lấy hai chúng ta làm trò cười, chúng ta làm nô tài, chủ tử vui vẻ thì nô tài vui vẻ." Tiểu Lam nói.

"Xùy, khẩu thị tâm phi (miệng nói khác mà trong lòng nghĩ khác)." Tử Tình bĩu môi.

"Nãi nãi, nhanh dạy chúng ta đi." Tiểu thanh nói.

"Được, dạy các ngươi. Các ngươi phải chăm chỉ mà học, ta nói trước nhé, đan được một cái áo len nào, ta kiểm tra xem có đủ cách không, đủ thì các ngươi được ba trăm văn một cái."

"A, còn trả thù lao? Thật tốt quá. Ta có năng lực kiếm bạc rồi." Tiểu Thanh nhảy lên nói.

"Nãi nãi, nếu không đủ tư cách thì sao?" Tiểu Lam hỏi.

"A, còn có không có đủ tư cách nữa à?" Tiểu Thanh ủ rũ.

"Không đủ thì tháo ra đan lại, các ngươi chỉ cần chăm chú là học được thôi, vì vậy không thể đan nhiều làm đau ánh mắt, đêm dài từ từ, chúng ta vừa vặn vừa đan vừa nói chuyện, bằng không, thời gian này chẳng có gì để chơi cả." Tử Tình duỗi thắt lưng.

Tử Tình làm mẫu cách làm, có lẽ là tình trời cho của nữ nhân mà hai người học được rất nhanh. Ít nhất là hơn nhiều so với lúc Tử Tình lần đầu tiên học.

Tử Tình đan trước cho Tăng Thụy Tường và Thẩm thị, dùng len sợi mà Lâm Khang Bình mang đến, Tử Tình cảm thấy chất lượng len này hơn len mình tự làm ra một ít, chủ yếu là mềm hơn. Lần này Lâm Khang Bình ra ngoài, Tử Tình bảo hắn mang nhiều len sợi về, nhất là chỉ thêu, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu.

Ngày này, sáng sớm Tử Tình và Tiểu Thanh về nhà mẹ đẻ, Thẩm thị nói: "Hôm nay ngươi ở lại ăn cơm đi, nhị dượng ngươi tặng con vịt, năm nay bọn họ đưa quà tặng lễ sớm."

"A? Không thể nào, mới cuối tháng mà đưa quà tặng lễ đến, không phải có chuyện gì khác chứ?" Tử Tình hỏi.

Từ sau khi Điền thị chúc thọ, Tử Tình liền chưa thấy Xuân Ngọc cùng Hạ Ngọc, bụng Thu Ngọc nghe nói cũng không nhỏ, cho nên không đến. Theo lý mà nói thì quà tặng lễ đưa trước năm sáu ngày còn tính là quá nhiều, nào có ai đưa trước nửa tháng, cũng không phải quá xa, một năm gặp được vài lần.

"Ta thấy nhị dượng ngươi có chút tâm sự, cho nên ta hỏi, là sức khỏe nhị cô ngươi không được tốt, liên quan đến đại cô ngươi, nghe nói, Quế Anh thành thân ở tháng mười, chắc đại cô ngươi há mồm vay tiền nhị cô, nhị cô ngươi không đáp ứng, đại cô ngươi nói vài câu khó nghe làm nhị cô ngươi lại bị bệnh, nhị dượng ngươi vội vội vàng vàng đến tìm Chu đại phu, muốn bốc ít thang thuốc, thuận tiện đưa quà tặng lễ luôn."

"Nào có ai bốc thuốc như vậy, gay cả bệnh nhân cũng không thấy mà có thể bốc thuốc? Nhị cô cùng nhị dượng quá hồ đồ."

"Ôi, có biện pháp nào? Nhị cô ngươi bây giờ cũng không dám ở quá lâu chỗ lão phòng, sợ mình tạo gánh nặng cho bà ngươi, đại nương ngươi một năm cho ba lượng bạc, suốt ngày còn lải nhải tám chín lần, nàng sao có thể ở được? Mà bên bà ngươi chắc cũng không dư dả gì."

Tử Tình suy nghĩ, không thể nào, Chu thị cho 3 lượng bạc, hơn nữa Tử Phúc, Tử Lộc cùng mình cho 3 lượng, cũng có 6 lượng bạc, lại không có chi tiêu gì lớn, hai lão nhân có thể ăn bao nhiêu? Gạo và rau không cần mua, ăn ít thịt thì kiểu gì mà không dư dả chứ?

"Nương, dù sao chỗ ta cũng không có chuyện gì, không bằng, ta phái người đón nhị cô đến, tốt xấu gì cũng nên để Chu đại phu bắt mạch, lỡ chậm trễ gì thì mất nhiều hơn được đấy." Tử Tình nghĩ nghĩ nói.

"Việc này không dễ làm, ngươi mà quan tâm nàng, chỉ sợ đại cô ngươi còn muốn đi tìm nhị cô vay tiền, nàng chắc là cảm thấy chúng ta không thể mặc kệ nhị cô, tính tình nhị cô ngươi mềm lòng giống cha ngươi, nàng lại không thích nhà đại cô, cho nên, nàng cũng không biết nên làm thế nào?"

"Thì cứ đón đến đây đã, cũng không thể bởi vì chút chuyện này mà để nhị cô chữa bệnh chậm trễ, ta thấy nhị cô cũng là người biết tốt xấu, không cầm bạc chúng ta cho đi trợ cấp một nhà đại cô, bằng không lần này sẽ không tức giận mà sinh bệnh." Tử Tình nghĩ đến Hạ Ngọc, vẫn có vài phần đồng tình, ít nhất, mỗi lần đưa quà tặng cho nhà mẹ đẻ, tốt xấu gì cũng đưa cho Thẩm thị một hai con vịt hoặc là rau khô tự làm, từng ấy không đáng giá bao nhiêu, nhưng có tấm lòng, huống hồ, lúc thành thân Tử Tình, thêm trang không tệ.

"Được, làm theo ý ngươi đi, cũng đỡ lo lắng." Thẩm thị thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Đang nói, Trần thị tiến vào hỏi: "Nương, ta vừa nhổ lông vịt xong, nhưng mấy lông tơ khó nhổ, Vĩnh Tùng đã tỉnh, ta muốn cho nó ăn sữa, đành phải để Tiểu Thanh giúp, muội muội, ngươi không để ý chứ?"

Thẩm thị trở về một câu, "Đã biết."

Sau khi Trần thị rời khỏi, Tử Tình đột nhiên nhớ tới lông tơ này không phải là nguyên liệu làm áo lông sao? Nhớ trước kia xem truyện xuyên không, nữ chủ phát minh áo lông, mình có thể làm được len sợi, áo lông càng đơn giản, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi rồi, mà nhà mình nuôi nhiều con vịt cùng ngỗng trắng lớn như vậy, sao có thể để lãng phí tài nguyên chứ?

Nghĩ vậy, Tử Tình vội ra ngoài nói với Tiểu Thanh: "Cẩn thận chút, đem lông tơ mịn cất lại cho ta, ta có chỗ dùng."

"Nãi nãi, có được bao nhiêu đâu, đủ làm cái gì? Nhổ cũng phiền toái nữa." Tiểu Thanh quyệt miệng than thở.

"Con oắt này, càng ngày càng làm càn, ta bảo ngươi làm gì thì làm cái đó, về sau lông vịt nhà mình cũng cất lại cho ta. Nhưng ngươi cũng nhắc nhở ta đấy, ngày mai sai Lâm An ra ngoài mua một ít đi." Tử Tình cười nói.

Tử Tình nghĩ đến mùa hè người phía nam đều thích ăn vịt, hơn nữa lại tới gần Trung thu, nhà nhà đều muốn giết vịt, Lâm An cũng đang rãnh, Tử Tình để hắn đi thu mua nhiều lông vịt mao trở về, chỉ chọn những lông vịt mềm mại tinh tế, chưng chưng nấu nấu, phơi nắng khô, chuẩn bị làm áo. Đương nhiên, đây là nói sau.

Giữa trưa, lúc ăn cơm, Tử Tình ở lại uống hai chén canh vịt, sau khi ăn xong, Thẩm thị dẫn Tử Vũ đi ra ngoài, Tử Tình đùa Vĩnh Liên một hồi, để đứa nhỏ gọi mình cô cô, diện mạo tiểu hài tử giống Tử Tình vài phần, rất trắng nõn, mắt to vụt sáng, còn không đến hai tuổi, nói không ít từ, nhưng lại không kêu "Cô cô ", Tử Tình dạy nửa ngày, mà nhá miệng là "Đô đô ", Tử Tình đùa nghịch, đứa nhỏ cũng có chút không kiên nhẫn, giơ tay muốn Lưu thị ôm.
1

"Đô đô của đứa nhỏ à, Vĩnh Liên cũng nên nghỉ ngơi thôi, chọc một lát nữa là khó dỗ lắm." Lưu thị cười nói.

"Ta thấy muội phu ra ngoài rồi mà sao muội muội không chuyển đến ở? Theo ta thì chúng ta ở trò chuyện thì còn náo nhiệt, dù sao các ca ca ngươi cũng không ở nhà, ngươi mà đến thì có thể hưởng thụ cảm giác ôm con nhé." Trần thị cười nói.

"Thôi đi, nhị tẩu, ngươi muốn dỗ ta đến làm bảo mẫu thì cứ việc nói thẳng, còn hưởng thụ cảm giác ôm con nhé. Đúng rồi, nhị tẩu, tiệm cơm nhà ngươi thế nào rồi?"

"Mua cửa hàng bên cạnh, làm mấy cái nhã gian (những căn phòng lịch sự, tao nhã), sâu sau thì tạm thời để trống, cha mẹ ta nói để tương lai chúng ta đến ở, nhị ca ngươi còn muốn ở châu học hai năm, nhìn hắn tương lai thế nào rồi nói sau." Trần thị nói.

"Đệ muội đúng là có khả năng, không đến hai năm đã có thể thu lại vốn, ta thấy nhà ngươi không cần lo chuyện tiền nong nữa rồi." Lưu thị nói.

"Làm gì mà thu lại hết được, toàn bộ sân hết năm trăm lượng bạc, hơn nữa có một ít chi tiêu khác, tổng cộng hết hơn bảy trăm lượng, bây giờ mới thu về tầm ba bốn trăm mà thôi, may mà có muội muội hỗ trợ. Tẩu tử không giống ta, muội muội nhà mẹ đẻ của ngươi cũng sắp lấy chồng, gả đến nhà giàu trong An Châu thành, đệ đệ ngươi lại người chăm chỉ, chỉ sợ sang năm đã là tú tài. Hoàn cảnh nhà ta các ngươi cũng biết, ta là đại tỷ, ta có thể giúp bọn hắn một phen, sau này liền xem bọn hắn tự làm thế nào." Trần thị thở dài.

"Kia là gọi là nhà giàu gì, chẳng qua là một tiểu địa chủ ở trong thành mà thôi, ta thấy chưa chắc đã có điều kiện bằng chúng ta đâu." Lưu thị giải thích.

"Nhị tẩu nói mấy thứ này làm gì? Lúc trước, điều kiện nhà của ta, không phải là nghèo đói sao, chỉ cần có tâm thì không sợ không sống tốt." Tử Tình khuyên nhủ.

"Cũng có lý. Đúng rồi, Tử Tình, nghe nói, ngươi làm thành nhiều len sợi, lúc này, lại muốn mua lông vịt làm gì?" Lưu thị đột nhiên hỏi.

Đang nói, Thẩm thị dẫn Tử Vũ vào cửa .  

  Chương 203: Vay tiền

Sắc mặt Thẩm thị có chút không tốt, Tử Vũ cũng vậy, thì ra hai người đến lão phòng một chuyến, tìm Chu thị thương lượng chuyện đưa bụng lễ cho Thu Ngọc, nhưng Chu thị đi vắng, vào thành thăm Tử Bình, Tử Bình bụng cũng không nhỏ, chắc cũng sắp sinh.

"Thấy đại nương ngươi không ở nhà, ta đã muốn về, ai ngờ bà ngươi lôi kéo ta nói nửa ngày, đơn giản là nói ngày cực khổ gian nan như thế nào, đại nương ngươi hà khắc bọn họ như thế nào, còn nói nhị cô ngươi cũng bởi vì trong nhà khó khăn mà có bệnh cũng không dám về nhà mẹ đẻ để trị, ta không có nhẫn nại nghe xong, mất công hôm nay ta còn đưa một rổ trứng gà cho bà." Thẩm thị nói.

"Nương, ý ta của ta mà muốn ăn thịt heo, ngươi lại cho trứng gà, ngươi không nghe bà nói ư, đã gần một tháng không ngửi đến mùi thịt, mà ta rõ ràng nhớ được là mấy ngày hôm trước chúng ta đưa thịt cho bọn hắn, bà ta cứ như vậy, chúng ta làm chuyện tốt gì bà đều vĩnh viễn không nhớ được." Tử Vũ thở phì phì.

"Bọn ngươi lúc tết có cho bọn hắn bạc, sao không nói gì với chúng ta, tiểu cô ngươi cho bà một văn tiền, bà đều hận không thể đến nói cho chúng ta. Quên đi, không nói điều này nữa, vừa rồi ta cũng là có chút giận đến hồ đồ, trở về oán giận một chút, trong lòng cũng khoan khoái hơn." Thẩm thị nói.

Ngày kế, sáng sớm, Tử Tình bảo Lâm An đi đón Hạ Ngọc, vừa khéo, Vương Thiết Sơn đến đưa bạc cùng sổ sách, nói thê tử Lí thị của hắn hôm qua đã sinh con trai, Tử Tình dẫn Tiểu Thanh Tiểu Lam, muốn đích thân đến chanh viên, lễ vật thì Tử Tình đã chuẩn bị tốt, một dây xích bạc, một bộ quần áo, đáng tiếc, bị các nàng ngăn cản.

Tiểu Lam chỉa chỉa bụng Tử Tình, trịnh trọng nói: "Nãi nãi, Lâm An không ở nhà, ngươi có thai mà đi trên đường, e là bất tiện."

Hơn bốn tháng, bụng quả thật đã hơi nhô, Tử Tình cảm thấy ra ngoài như vậy thật có chút thẹn thùng, đành phải cùng hai nàng định về nhà mẹ đẻ nhìn một cái.


Ba người mới ra cổng, đã gặp phải Điền thị, Chu thị đang kéo chuông cửa Tăng gia, vừa thấy Tử Tình, Chu thị vội hỏi: "Tử Tình. Nương ngươi ở nhà không? Tiểu cô ngươi sắp sinh đứa nhỏ, hôm qua nương ngươi đi lại tìm ta thương lượng chuyện đưa bụng lễ, vừa khéo ta không ở nhà, hôm nay ta đi lại tìm nàng."

Thấy Tử Tình dẫn hai nha hoàn ra cửa, Điền thị hỏi đi làm gì.

"Nhà Vương Thiết Sơn sinh con trai, vừa đưa tin tới, nên muốn đưa lễ." Tử Tình đáp.

"Phái nha hoàn đi xem một chuyến không phải là được à. Một cái nô tài còn cần ngươi đi thăm? Cô cô truột thì sắp sinh đứa nhỏ, không đi thăm lại muốn đi thăm người ngoài? Tử Bình cũng sắp sinh đấy, ngươi đi thăm nó đi." Điền thị nói.

"Bà, bụng ta thế này thì sao dám ra ngoài, để Tiểu Lam đi một chuyến, ta đang muốn về nhà thăm nương, nên cùng đi ra thôi." Tử Tình nói xong. Chu thị cùng Điền thị không hẹn mà cùng nhìn về phía gói đồ trong tay Tiểu Lam, mà Tử Tình phái Tiểu Lam đi rồi.

Đang nói, nha hoàn đỡ Lưu thị đi mở cửa. Tử Tình thấy bụng Lưu thị không nhỏ, liền cười hỏi: "Đại tẩu, sao ngươi tới mở cửa? Nương bọn họ không ở nhà à?"

"Cha đi học đường, nương cùng Tử Vũ ở phía sau núi, cháu kia của ngươi đang làm ầm ĩ kìa, nên ta đi ra, dù sao đại phu nói cũng đi nhiều mới tốt." Lưu thị nói.

Mọi người vào cửa, Tử Tình sai Tiểu Thanh đi tìm Thẩm thị, mình tự mình pha hai chén trà bưng lên, tìm cái ghế dựa ngồi xuống. Chu thị lôi kéo Tử Tình, thân thiết hỏi là mấy tháng rồi, có mệt hay không, còn nôn oẹ không, Tử Tình nhịn lại sự nghi ngờ trong lòng, cùng Chu thị nói chuyện.

"Theo lý thì Đại nương đã nên đến thăm ngươi sớm, nhưng ngươi cũng biết, đại nương phải làm tương đối nhiều việc, tiểu đệ ngươi không nghe lời, mặc dù bây giờ ở học đường có cha ngươi quản, nhưng chỉ sợ là đứa bướng bỉnh. Chuyện Bình tỷ của ngươi lại càng nhiều, mang thai rồi còn muốn quan tâm đến chuyện ăn uống của cả gia đình, tỷ phu ngươi thì không làm gì cả, ba ngày đánh ngư hai ngày phơi võng, quanh năm suốt tháng kiếm được từng ấy bạc còn chưa đủ mua một bộ quần áo của ngươi, làm gì có phúc như ngươi đâu, ra ngoài còn có hai người hầu hạ. Với lại, hai năm này, may mà các ngươi giúp nàng một phen."

"Đại nương, nhìn ngươi nói kìa,bây giờ Bình tỷ cũng coi như đã dàn xếp ổn thỏa rồi, tốt xấu gì cũng yên ổn sống trong thành, có nhà của mình, lại chịu khổ vài năm thì có ngày khá lên thôi." Tử Tình không biết ý đồ của Chu thị, nói vài câu ba phải, sao cũng được.

"Ôi, thế thì muốn chờ tới khi nào? Ta lần này vào trong thành, đại tỷ ngươi nói với ta rằng đại tỷ phu ngươi muốn mở cửa hàng trong thành, thế mới có cái tiền thu chứ, nhiều con thì càng tốn nhiều bạc, phải không? Không phải cả nhà Nhị tẩu ngươi đều mở quán ăn ở thành à? Nghe nói buôn bán không sai. Đại tỷ phu ngươi nhàn rỗi, lại lăn lộn nhiều năm ở thành, sao không quen được? Ta nghĩ có việc gì đứng đắn mà cố định để làm cũng không sai, đỡ hắn ba ngày đánh cá hai ngày phơi võng (ý là công việc bấp bênh, ngày không ngày có)."

"Có việc làm đứng đắn thì tốt, khó được lúc tỷ phu suy nghĩ cẩn thận đạo lý này, nhưng tự mình mơt cửa hàng cũng không phải dễ dàng, nhị tẩu ta được cả gia đình giúp mới được thế đấy." Tử Tình nói, trong lòng nổi lên nghi ngờ, mở cửa hàng thì liên quan thì với nàng? Lần trước không phải đã cự tuyệt sao? Còn chưa xong à?

"Không phải còn có bọn Tam Mao cùng Tứ Mao à? Tam Mao đã học nghề nhiều năm, vừa vặn đến cửa hàng nhà mình học hỏi kinh nghiệm." Điền thị nói.

"À, thì ra đại nương muốn hợp tác với nhà đại cô. Vậy chúc mừng đại nương trước." Tử Tình nói.

Lưu thị thấy vậy, chào hỏi, liền dẫn nha hoàn ra ngoài, Điền thị thấy chỉ còn liền thừa Tử Tình cùng Tiểu Thanh, liền nói: "Tử Tình à, ngươi xem, một bộ quần áo của ngươi đã vài chục lượng bạc, Bình tỷ ngươi cuộc sống quả thật cũng gian nan, thôi thì nể tình hồi nhỏ Bình tỷ hay chiếu cố ngươi, quần áo cũ cũng không biết cho ngươi bao nhiêu bộ, ngươi cũng nên ra tay giúp nàng một phen, mà chẳng qua là giống ngươi làm mấy bộ quần áo mà thôi."

Tử Tình nghe vậy, thì ra hai người đã thương lượng tốt, muốn tống tiền mình, chỉ sợ là bạc cho mượn không biết mấy trăm năm mới trả, nói mượn, còn không bằng trực tiếp nói đưa bạc đây cho rồi.

Tử Tình cười nói: "Bà, lời này ngươi sai rồi, ta tổng cộng chỉ có một bộ giá y thôi, hết bao nhiêu bạc thì ta thật sự không biết, ngươi nhìn đồ ta mặc đi, làm gì mà mấy chục lượng bạc, lời này mà nói ra ngoài, người biết còn không cười đến rụng rang mới lạ đấy."

Đang nói, Thẩm thị dẫn Tử Vũ vào cửa .

Tử Tình vội nói: "Nương, bà cùng đại nương đi lại tìm ngươi thương lượng chuyện đưa bụng lễ cho tiểu cô cô."

"Nương, đại tẩu, từng ấy chuyện mà để các ngươi đến một chuyến à, cứ theo bình thường là được. Đúng rồi, Tử Tình phái Lâm An đi đón Hạ Ngọc xem bệnh, chắc là đã đón về rồi." Thẩm thị nói.

Thẩm thị nói xong lại nói với Tử Tình: "Mới vừa rồi thấy Lâm Sơn ở cửa tìm ngươi, hình như tam thúc ngươi đến, nói gì mà đậu cần người đi hái. Ngươi đi đi, chỉ sợ hắn còn chờ ngươi ở trong nhà, Khang Bình cũng không ở nhà, việc này, ngươi phải tốn nhiều tâm tư, còn nữa, nhị cô ngươi mà đến thì ta sẽ phái người nói cho ngươi biết, ta nhìn xem nàng nguyện ý ở đâu, tý nữa lại nói."

Tử Tình nghe xong vội đứng dậy cáo từ, Tiểu Thanh đi lên đỡ nàng, đi rồi.

Điền thị cùng Chu thị thấy vậy, há miệng thở dốc, chưa nói điều ra. Điền thị nghe nói Hạ Ngọc muốn đến, Tử Tình lại đi rồi, càng ngồi không yên, nói cũng chưa nói vài câu, liền về nhà.

Tử Tình về nhà, cũng không nhìn thấy tam thúc, mới biết Thẩm thị chắc là nghe được lời Điền thị nói, nên lấy cớ để nàng đi trước. Nhưng Tử Tình nghĩ đậu quả thật là nên hái, liền sai Lâm Sơn đi mời Tăng Thụy Ngọc đến.

Cơm chiều xong, Tử Tình vừa định trở về chỗ Thẩm thị, đã thấy Tăng Thụy Tường một mình đi tới, Tử Tình vội vào phòng, Tăng Thụy Tường sắp mở miệng, nhìn nhìn nha hoàn bên cạnh, Tử Tình thấy vậy liền sai các nàng đi xuống.

"Tình nhi, bà ngươi cùng đại nương bảo Tử Toàn truyền lời, nên ta đến một chuyến, nói muốn mượn bạc của ngươi, ngươi không phản đối, lại bị nương ngươi đuổi đi, phải không?" Tăng Thụy Tường hỏi.

"Cha, bà cùng đại nương nói là tỷ phu nhà Bình tỷ muốn mở cửa hàng, vừa mới nói chuyện mượn bạc thì nương liền tiến vào nói có người tìm ta, ta mới đi."

"Đại nương ngươi nói muốn mượn một trăm lượng bạc của ngươi, thật ra thì chuyện này bà của ngươi đã nói với ta lâu rồi, Đại Mao nhà đại cô ngươi muốn mở cửa hàng, ta không đồng ý, nương ngươi cũng sẽ không đồng ý, mà bạc cũng không ở trong tay ta, lúc này không biết nghĩ như thế nào mà hợp tác cùng đại tỷ phu ngươi nữa? Cũng không biết các nàng nghĩ như thế nào mà đến mượn bạc ngươi."

Tử Tình nghe xong, tức giận, thế mà dám nói dối nàng nói dố, tuy rằng Tử Tình cũng không định cho mượn bạc, nhưng biết là hợp tác với Đại Mao thì không có cửa đâu. Cũng không biết bọn họ nghĩ như thế nào, quan hệ hai nhà cương cứng như vậy mà dựa vào cái gì liền đinh ninh mình sẽ đưa bạc lên?

"Cha, một trăm lượng, đại cha không ăn không uống phải mất mười năm mới kiếm được, Đại Mao một năm mới kiếm được 5 lượng bạc, mở miệng là một trăm lượng, bọn họ nghĩ được à? Mở cửa hàng là chuyện dễ dàng như vậy? Ngươi nhìn bọn họ đi, ai có thể buôn bán được cửa hàng? Người nào người nấy hết ăn lại nằm, chỉ biết tính kế người khác, bạc này ta không mượn. Với lại, chỉ bằng chuyện năm đó Đại Mao gây ra, ta còn đem bạc đưa lên cửa à, Khang Bình không nói, chỉ sợ người ngoài biết còn mắng chúng ta ngu ngốc. Nhưng thưa cha, vừa rồi bà chỉ bảo Tam Mao Tứ Mao hợp tác, chứ không nhắc tới Đại Mao đấy."

"Ta không biết chuyện cụ thể xảy ra, dù sao lúc đó ta đã cự tuyệt, tuy rằng nhà đại cô ngươi quả thật là khó khăn, Bình tỷ ngươi cũng vậy, nhưng cũng không đến mức ăn không đủ no, người làm việc gì, tóm lại là phải dựa vào chính mình, đừng luôn nghĩ dựa vào người khác mà một bước lên trời, làm gì có chuyện tốt như vậy?" Tăng Thụy Tường nói.  

  Chương 204: thăm bệnh

"Năm đó chúng ta còn khó khăn hơn bọn hắn bây giờ, có ai nghĩ tới giúp chúng ta một phen không? Rõ ràng biết chúng ta ăn không đủ no, bà vẫn đem lương thực kéo đến nhà đại cô. Ta thấy bọn hắn biết bà bất công như vậy nên không thèm làm gì, chỉ ngồi chờ ăn thôi, mấy năm nay, ngươi kiếm được bạc đều hiếu kính bà, bà không cho bọn họ mới là lạ. Nhìn xem, lúc bà chúc thọ, đại cô biểu hiện thế nào, bà còn chưa chết tâm, không biết ai thật tình đối tốt với bà. Cứ thấy chúng ta khấm khá. Trong nhà có thể có hôm nay là dựa vào sự vất vả của chúng ta, mà không phải mỗi ngày sống phóng túng, nằm ngủ ngon mà có được, ngay cả Tử Vũ mỗi ngày còn phải làm không ít chuyện. Bọn họ một đám nam nhân to đùng to đoàng, sao không thể ăn chút khổ? Cha, ngươi đừng phiền chuyện này, ta cảm thấy bọn họ bị bà làm thành tật xấu rồi, dù sao không làm cũng có người nuôi, tội gì không làm? Lúc này rơi xuống trong tay đại cha, bọn họ ăn một năm khổ, vẫn chịu không nổi? Muốn đến chỗ ta? Nghĩ Khang Bình không ở nhà, ta là người không có chủ ý à?"

Tăng Thụy Tường nghe xong, im lặng, lời Tử Tình nói làm xúc động áy náy ở đáy lòng hắn, hắn chưa nuôi nhà mình một thứ gì, toàn dựa vào thê tử dẫn các con mà làm ra, nuôi cha mẹ cháu ngoại trai nhiều năm như vậy, bây giờ còn muốn tính kế con mình, đúng là đồ vô ơn.

"Quên đi, không nói chuyện này nữa, ta cũng chỉ là lo lắng cho ngươi mới đi lại nhìn xem. Nghe nương ngươi nói, nhị cô ngươi là ngươi tìm người đón về, đứa nhỏ à, phụ thân đi lại là nói cho ngươi một tiếng, nhị cô ngươi không bệnh nặng lắm, nhưng phải bồi bổ vài ngày mới nhúc nhích được, nàng cũng là người đáng thương."

"Cha, ngươi yên tâm, lát nữa hỏi nàng một chút, nếu nguyện ý thì ta để nàng đến đây ở, nếu không đồng ý, muốn cùng ông bà, mỗi ngày ta sẽ phái Lâm An đưa gạo rau cho nàng, dù sao cũng không để tâm lý nàng có gánh nặng. Như vậy thì đại nương muốn nói gì cũng nói không nên lời."

Tăng Thụy Tường nghe xong vui mừng gật gật đầu, nói: "Đứa nhỏ, ngươi nghĩ thật chu đáo, làm như vậy đi, ta lại đưa cho bọn họ một 1 lượng để trợ giúp tiền dược cho nhị cô ngươi. Ngươi thì đưa ít đồ cho bà cùng đại nương ngươi xem, các nàng cũng không nói được gì."

Ngày kế, Tử Tình thay một đồ rộng rãi, bụng không lộ ra lắm. Tiểu Thanh đỡ nàng, Tiểu Lam bưng một rổ đồ ăn, một con gà mái đã thịt sẵn, còn có hai điều con cá trích lớn bằng bàn tay, Lâm An cõng một túi gạo, đi thăm Hạ Ngọc.

Từ lúc Điền thị chúc thọ, Tử Tình còn chưa tới lão phòng, trùng hợp, Chu bà bà ở đối diện và Lưu thím cách vách đều thấy được Tử Tình bọn họ ôm không ít thứ đến, đều cười nói: "Tử Tình, khó trách mấy hôm nay không thấy ngươi đi lại. Thì ra là có oa nhi, mấy tháng rồi?"

Tử Tình cười, cũng chào hỏi, nói: "Ta còn tưởng rằng bụng không lớn, không ngờ các ngươi liếc mắt một cái đã nhìn ra."

"Có cái gì chứ, nhìn dáng đi và bụng của ngươi, tám phần là con trai, không tin, ngươi chờ đứa nhỏ sinh ra là biết." Chu bà bà nói.

"Trời ạ, Tử Tình đúng là tốt số. Từ lúc ở riêng, nhà mẹ đẻ càng ngày càng khá giả, đại ca còn sắp làm quan, gả cho người chồng có khả năng, có tiền , lại không cần hầu hạ mẹ chồng, tự mình làm chủ nhà, bây giờ lại sắp sinh con trai. Chậc chậc, thật đúng là mệnh tốt." Lưu thím cười nói.

"Con người á, có phúc hay không thì phải xem làm người thế nào, nhiều năm như vậy, ngươi cũng không phải không biết cha mẹ Tử Tình là người thế nào đấy." Chu bà bà nói.

Lưu thím nói với Chu bà bà: "Điều này cũng đúng, bà Tăng gia cũng có số tốt, nàng dâu lão nhị mỗi lần trở về đâu đi tay không, xem này, hôm nay cháu gái mang thai mà cũng đến tặng đồ. Haizz, đáng tiếc." Câu sau có chút nhẹ, Tử Tình cũng không biết là có ý gì.

Chu thị ở cửa chính phơi quần áo, thấy Tử Tình, vội cười nói: "Ngươi là khách ít đến, vài tháng cũng chưa thấy ngươi đến thăm ông bà, sao hôm nay lại đến?" Nói xong ánh mắt liền nhìn trong rổ.

"Nghe đại nương nói kìa, chẳng phải ta không tiện ra ngoài à? Nhị cô thế nào rồi? Nghe nói sức khỏe nàng không tốt, nên ta đưa ít đồ ăn đến." Tử Tình nói.

"Nàng có thể thế nào? Còn không phải giống mấy lần trước à, nghe nói năm đó nhị cô ngươi vì tức mà bị bệnh, là ngươi làm chủ muốn ra bạc cho nhị cô ngươi xây nhà. Chậc chậc, Tử Tình, lúc đó ngươi mới bao lớn? Đại nương biết ngươi từ nhỏ là người lượng thiện, biết nghĩ về người thân, cũng không tiếc bạc, cho nên ra tay cũng hào phóng, nhân nghĩa." Chu thị nói.


Tử Tình còn chưa có nói tiếp, vừa khéo Điền thị nghe thấy động tĩnh, từ trong phòng đi ra, cũng nhìn thoáng qua rổ trước, cười nói: "Tử Tình, ngươi tới thăm nhị cô ngươi à? Cũng may mà nhị cô ngươi được ngươi lo lắng, vừa rồi Chu đại phu còn nói sức khỏe nhị cô ngươi phải bồi bổ nhiều, ta đang phát sầu vì chuyện lấy cái gì để bổ cho nàng? Ngươi lại cầm gà đến, ngươi nghĩ thật chu đáo." Nói xong sẽ nhận lấy rổ.

"Trời trời, nương à, không bằng giao cho ta đi, ngươi đi cùng Tử Tình nói chuyện với Hạ Ngọc, ta giúp ngươi hầm canh gà. Không bằng, giữa trưa, chúng ta cũng ăn, Tử Toàn đã lâu chưa được ăn thịt, dù sao Tử Tình cũng cầm không ít rau xanh đến mà. Còn nữa, có từng này gạo là đủ." Chu thị vươn tay muốn nhận rổ.

Tiểu Lam né đi, nói: "Để nô tì làm cho, nãi nãi còn cầm theo ít dược liệu để hầm với canh gà."

"Dược liệu gì? Canh gà đang ngon lại bỏ dược liệu làm cái gì?" Chu thị hỏi.

Tử Tình cười cười, nói: "Không có gì đâu, chỉ là thêm ít sâm để nhị cô bồi bổ. Sao không thấy ông?"

"À, ông ngươi đến vườn rau. Tử Tình, đến ngồi bên này đi." Chu thị lấy ra một cái ghế.

Tử Tình trong lòng cười thầm, chắc là còn chưa chết tâm, cho rằng mình tới cửa đưa tin tức tốt? Hoặc là mình nghe vài câu hay là có thể đem dâng bạc lên?

Hạ Ngọc ở trong phòng, nghe thấy động tĩnh, hô một câu: "Là Tử Tình đến sao?"

Tử Tình vào phòng, Hạ Ngọc đã tựa vào đầu giường, may mà không quá gầy yếu như Tử Tình tưởng tượng, ít nhất là hốc mắt không hãm sâu lắm, xem ra chỉ bị tức giận nhỏ.

"Ta cũng không bị gì nghiêm trọng, ngươi lại hao tâm tốn sức phái người đến đón ta.Cơ thể ngươi không tiện, đừng chạy tới chạy lui. Ta nằm hai ngày, không có việc gì ta sẽ đến thăm ngươi."

"Ta đưa tới cho ngươi mấy đồ ăn, nương ta cũng nói nên đi nhiều, với lại bây giờ bụng còn nhỏ mà. Tiểu cô sắp sinh, đúng rồi, ngươi nguyện ý thì đến nhà ta ở vài ngày đi, ngươi muốn cùng ông bà thì mỗi ngày ta sẽ cho người đưa đồ ăn tới cho ngươi, ngươi an tâm dưỡng bệnh. Bạc bốc thuốc đủ không?"

"Điều này cũng đúng, tiểu cô ngươi sắp sinh, dù sao ta cũng phải đến một chuyến, ta không có chuyện gì, vẫn ở đây đi, đồ ăn thì ngươi không cần đưa đến cho ta, lát nữa ta tự bỏ tiền mua thịt là được. Ngươi nhanh về nhà nghỉ ngơi đi, chờ ta khỏe thì ta sẽ tìm ngươi nói chuyện." Hạ Ngọc sốt ruột đuổi Tử Tình đi, Tử Tình cũng đoán được nguyên do, dù sao mình cũng không có chuyện gì, liền cáo từ.

Chu thị không ngờ Tử Tình đi khẩn cấp như vậy, nhìn Điền thị, nói: "Lâu lâu mới đến thì ở lại ăn bữa cơm đi, có sẵn canh gà, ngươi cũng có thể bồi bổ thêm. Đại nương còn muốn tìm ngươi trò chuyện."

"Đại nương, ta thật sự có việc, các ngươi uống đi." Tử Tình nói xong, Tiểu Thanh cùng Tiểu Lam đỡ nàng bước đi, Lâm An thì ở đằng sau ngăn cản, Chu thị cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Tử Tình đi xa.

"Nãi nãi, đại nương ngươi chắc chắn là mở miệng mượn bạc, lần trước nãi nãi còn không trực tiếp cự tuyệt, các nàng còn nghĩ rằng nãi nãi sẽ cho đấy? Theo ta thì nãi nãi cứ nói thẳng, hai chữ thôi, không mượn. Chuyện tốt gì có thể cho chúng ta chứ? Lần đó nãi nãi bị bệnh, bọn họ có ai đến thăm nãi nãi một lần chứ." Tiểu Thanh căm giận nói.

Tử Tình vươn một ngón trỏ, dùng sức búng nàng một cái, cười nói: "Được, về sau việc này liền giao cho Tiểu Thanh của chúng ta làm."

Tiểu Thanh quyệt miệng, dậm chân, cầm vạt áo Tử Tình nói: "Nãi nãi lại lấy nô tì làm trò cười."

Tử Tình trực tiếp trở về nhà mẹ đẻ, vừa lúc Thẩm thị ở trong phòng thêu áo khoác cho Hà thị mặc vào đại thọ bảy mươi, có Lưu thị ở bên cạnh, Trần thị nói xong ít chuyện, lại nói đến giữa trưa muốn ăn gì, Tử Tình cười: "Vừa mới đưa đến lão phòng một con gà, không bằng chúng ta làm cá ăn đi, cay mới ăn ngon. Canh gà uống ngấy rồi, ta muốn uống canh cá cơ. Nếu không thì đến chỗ ta đi?"

"Ngươi muốn ăn gì thì ăn cái đó, may mà Khang Bình nhà ngươi làm vài hồ nước nuôi cá, chẳng trách nương nói ngươi tham ăn. Người bình thường có đồ ăn là tốt rồi, có một chén canh gà uống đã quá đủ, ngươi còn ghét bỏ?" Lưu thị cười nói.

"Muội muội, ngươi muốn ăn cay à? Lúc ta mang thai Vĩnh Tùng cũng muốn ăn cay, không phải đều nói chu cay là sinh con gái à? Ta thấy chẳng đúng." Trần thị hỏi.

"Ngươi thật đúng là nói khéo, vừa rồi ta đi lão phòng, Chu bà bà ở đối diện cũng nói ta sinh con trai, nương, ngươi nói bà ấy xem đúng không?"

"Sinh gái hay trai đều được, ông trời ban ân mà. Đúng rồi, nhị cô ngươi có khỏe không? Ngươi qua bên kia có đụng phải chuyện gì khác không?" Thẩm thị nói.

"Nhị cô thì khỏe, nhưng đụng tới đại nương, khen ta đủ kiểu, ngay cả chuyện năm đó ta làm chủ cho nhị cô mấy chục lượng bạc xây nhà còn lục ra để nói, bảo ta là người lương thiện, ta nhịn nửa ngày mới không cười ra tiếng. Đại nương vì mượn bạc cho bọn hắn mà tốn công ghê." Tử Tình cười nói.

"Ngươi đừng cười, cẩn thận nàng nói với muội phu cái gì đó, ly gián các ngươi." Trần thị nói, nàng cũng từng bị Chu thị làm như vậy.

"Chuyện này thì ngươi yên tâm, trong lòng muội phu, lời ai nói cũng không bằng muội muội đâu." Lưu thị cười nói.

"Lời này ta tin. Đứa nhỏ Khang Bình này đối xử Tình nhi tốt mà." Thẩm thị cũng cười.

"Nương, đại tẩu giễu cợt ta thì thôi, sao ngươi cũng chê cười nữ nhi ruột thịt của ngươi vậy?" Tử Tình ôm Thẩm thị làm nũng.

Mọi người ngồi còn nở nụ cười một hồi, Tử Tình nhớ chuyện trong nhà, nên không ở lại ăn cơm.


  Chương 205: Hạ Ngọc buồn rầu[/b]


Hạ Ngọc ba ngày sau mới tới được, Tử Tình đang cùng thương lượng Tăng Thụy Ngọc chuyện Khang trang, nhân lúc Khang Bình không ở nhà, Tử Tình ủy thác cho Tăng Thụy Ngọc làm.

Tăng Thụy Ngọc vừa đi, Hạ Ngọc nói: "Tử Tình càng ngày càng có khả năng, lại mua một mảnh hoang lớn, thu dọn thế nào? Sao nghe nói ngươi hái đậu xong rồi để xác cây đậu đấy làm đất màu mỡ hơn?"

"Đất hoang thì kém, trồng đậu thì sản lượng cũng không rất cao, không bằng đốt nó luôn cho nhanh. Đúng rồi, nhị cô, nghe nói lần này ngươi sinh bệnh liên quan đến đại cô, sao lại vậy? Đại cô nghĩ thế nào làm muốn hợp tác với Tử Bình làm buôn bán? Bọn họ không phải chán ghét lẫn nhau à?" Tử Tình đối với vấn đề này quả thật là không nghĩ ra, với tính tình của Tăng Thụy Khánh cùng Chu thị, chướng mắt một nhà Xuân Ngọc, hận không thể đoạn giao luôn, hơn nữa, hai nhà ai cũng không chịu thiệt, không phải ba ngày hai chuyện vì chút lợi ích nhỏ xíu mà đánh túi à? Ai dám vay tiền cho bọn hắn? Ném vào nước vẫn có tiếng vang đấy.

"Ta nói cũng không rõ ràng, nửa tháng trước, đại cô cùng đại dượng ngươi dẫn Quế Anh tới nhà của ta, Quế Anh hình như sẽ cưới vào mùng tám tháng mười, đại cô ngươi ý là trong nhà thật sự lấy không ra tiền bạc để đặt mua đồ cưới, nhà trai cũng nghèo, lại không muốn ủy khuất đứa nhỏ, muốn mượn mười lượng bạc chỗ ta. Mười lượng bạc thì ta có, nhưng nói thật, mấy năm nay, nếu không có ngươi cùng nương ngươi trợ cấp ta, ta cũng không tiết kiệm nổi từng này bạc, ta có chút do dự, với lại nông dân chúng ta thành thân, có bao nhiêu làm bấy nhiêu, cần gì phải phùng má giả làm người mập (ý là nghèo mà giả làm người giàu)?"

"Ngươi cho mượn?"

"Không có, ta chỉ có ý định, đại dượng ngươi nói, ' ta biết ngươi vài năm nay cất được nhiều bạc, không bằng, ngươi lấy ra để bọn Đại Mao mở cái cửa hàng. Đại Mao nó thích mở cửa hàng riêng lắm rồi, làm tiểu nhị nhiều năm thì rất rõ rang chuyện mở cửa hàng buôn bán, còn có Tam Mao nữa, Tứ Mao cũng rãnh rỗi, cơ hội thật tốt. Hạ Ngọc, ngươi cũng biết nhà đại tỷ thế nào, đến cái ăn còn phải sầu não. Ngươi coi như giúp đỡ cháu mình đi, kiếm được bạc lập tức cả vốn lẫn lời trả lại cho ngươi. Dù sao ngươi mà có chuyện gì, còn có cả nhà nhị ca chiếu cố ngươi, ngươi cũng không cần dùng bạc, ngươi còn sầu cái gì?'."

"Đại cô thật đúng là buồn cười. không lấy được gì ở nhà của ta, chỗ bà cũng không lấy được bạc, lại chạy đến nhà ngươi ? Nàng tính toán đúng đẹp nhỉ?" Tử Tình nói.

"Ta vốn có chút buông lỏng, mượn để Quế Anh làm đồ cưới, dù sao nàng tuổi không nhỏ, nữ nhân cả đời này chỉ gả được một lần, ai không muốn làm cho có thể diện? Nhưng sau này nghe đại dượng ngươi nói, trong lòng ta cảm thấy việc này không đáng tin, ta hay bị bệnh, lúc cần dùng bạc thì có thể tìm ngươi cùng nương ngươi à? Sau đó nói cho các ngươi biết, bạc của ta thì đại tỷ cầm rồi, ta thành người thế nào? Cho nên ta không đồng ý, đại cô ngươi cùng Quế Anh liền bắt đầu khóc kể, ở nhà ta khóc nửa ngày, kể lể ta, nói lúc nhỏ, nàng ôm bồng ta thế nào, ta sinh bệnh, chiếu cố ta thế nào. Ta lại là người ăn nói vụng về, sẽ không mở miệng, chỉ biết tức giận trong lòng. Haizz, có khi, cũng cảm thấy đại cô ngươi đáng thương, cho dù nàng không đúng, nhưng dù sao cũng là tỷ ruột của ta, trong lòng ta thật khó chịu, ta biết, ta có hôm nay đều nhờ vào các ngươi, nhưng bọn họ như vậy, trong lòng ta vẫn không nhịn được. Tử Tình, ta không biết phải làm gì mới tốt nữa?"

Tử Tình biết Hạ Ngọc rối rắm, nàng tính tình giống Tăng Thụy Tường, thiện lương mà yếu đuối, nhưng nàng vẫn có chỗ không giống Tăng Thụy Tường, có này mâu thuẫn xung đột với Xuân Ngọc, quan hệ tỷ muội thì thân thiết hơn huynh, cho nên, Hạ Ngọc rối rắm, Tử Tình cũng hiểu.

"Ngày đó ngươi đón ta về nhà mẹ đẻ, ta mới biết được lão công Tử Bình cũng muốn mở cửa hàng, hai nhà đều không có tiền vốn. Đại cô người nhờ bà ngươi đến chỗ cha ngươi mở miệng mượn, ai ngờ cha ngươi không đồng ý. Sau này nghĩ đến chuyện mấy nhà cùng góp tiền, đại cô ngươi ra một ít, đại nương ngươi ra một ít, ta ra một ít, tiểu cô ngươi ra một ít. Nhưng tiểu cô ngươi không ra, nói không có tiền, có tiền cũng không cho mượn, còn lén dặn dò ta không được cho mượn, nói mấy người này làm việc không đáng tin. Bọn họ mới nghĩ đến chuyện mượn ngươi, cho nên ta mới bảo ngươi nhanh chóng rời đi, lỡ đại nương ngươi mở miệng, ta sợ ngươi khó cự tuyệt."

"Ta có cái gì mà khó chứ, bà cùng đại nương đã đi tìm ta, nhưng lúc đó bà không nói là có Đại Mao, chỉ nói có Tam Mao cùng Tứ Mao. Nhị cô, ta biết ngươi không đành lòng nhìn một nhà đại cô chịu khổ, nhưng nếu một nhà đại cô mấy năm nay chăm chỉ trồng trọt, tuyệt đối không đến nỗi như hôm nay, không phải bọn họ ỷ vào ông bà ta bất công, có thể nuôi bọn họ à? Ta nói thật, nếu, nhị cô à, nếu ngươi giống bà, cầm bạc của chúng ta đi trợ cấp đại cô, như vậy, về sau nếu ngươi có chuyện thì chúng ta sẽ không giúp nữa. Ngươi cũng biết, quan hệ hai nhà mà không có ông bà thì đã sớm đoạn giao rồi."

Hạ Ngọc nghe xong vội gật đầu, nói: "Ta biết chuyện này, trong số huynh đệ tỷ muội, ai là thật tình thương ta, ta còn không rõ ư? Ta giận chính mình không vững tâm, mới làm chính bản thân mình bị bệnh. Quên đi, không nói này nữa, tiểu cô ngươi sắp sinh, chỉ sợ ta sẽ ở tại đây một hai ngày, bây giờ cuộc sống của nàng ngày một tốt hơn, có ngươi giúp đỡ, tiểu dượng ngươi không cần ra ngoài mà vẫn có thể kiếm bạc, cám ơn ngươi, Tử Tình."

Đang nói, Lưu thị cùng Trần thị đều mang theo đứa nhỏ đi lại, vừa vào viện Lưu thị đã nói: "Tử Tình, hôm nay nhà ngươi có cái gì ăn ngon, cha, nương dẫn tiểu muội đi thăm bà ngoại rồi, ta cùng nhị tẩu ngươi chuẩn bị đến nhà ngươi ăn chực này."

"Ngươi xem, bọn ngươi ở chung thật tốt, nói nói cười cười, giống như tỷ muội ruột thịt, khác bọn ta nhiều." Hạ Ngọc thở dài.

Tử Tình suy nghĩ, cũng không phải như thế, chẳng lẽ người nghèo thì cả nhà không hòa thuận vui vẻ à? Bao nhiêu kẻ có tiền bởi vì một chút lợi nhỏ mà đấu tranh không ngừng, mấu chốt là cách người chủ nhà xử sự thế nào mà thôi.

"Trời trời, nhị cô ở đây à, thật ngượng ngùng, để ngươi chê cười rồi, tới lúc nào? Hôm đó Tử Tình có đến thăm ngươi, mà ta thì không tiện đi, nên không theo, đã đến đây thì ở lâu một ít ngày đi." Lưu thị hô.

"Đúng vậy, nghe nói ngươi không thoải mái, đã đến thì ở lại tẩm bổ ít ngày, không có việc gì thì thường đến đây chơi. Muốn ăn cái gì, nói với chúng ta một tiếng là được, ta làm cho nhị cô đưa về cũng vậy." Trần thị nói.

Hạ Ngọc vẫn ở lại ăn cơm rồi mới đi, Lưu thị cùng Trần thị hỏi bệnh của nàng, Tử Tình đem mọi chuyện nói tỉ mỉ .

"Nói lý ra thì chúng ta làm vợ không tiện mở miệng bình luận chuyện trưởng bối, nhưng nghẹn ở trong lòng thật sự là khó chịu, ta vào cửa đã ba năm, đại cô cùng đại dượng kia của ngươi, da mặt không dày bình thường, nói thật, ta cũng chưa từng thấy người như vậy, ta không biết nên hình dung bọn họ như thế nào, thật ra, muốn trách thì trách ông bà, quá nuông chiều bọn họ, bây giờ nghèo rồi, biết hối hận, sao vẫn làm những chuyện ấy? Còn đại nương nữa, người này cũng lợi hại, muốn mở miệng mượn bạc của ngươi, mà mượn ít à? Ngươi xem những người đó đi, làm việc chính chắn mới lạ đấy, cho nên, ta nhanh chóng chạy đi tìm nương, may mà ngươi không đáp ứng bọn họ." Lưu thị một hơi nói từng này, chắc nghẹn trong lòng lâu rồi.

"Vẫn là muội muội làm đúng, cứ như vậy, nhị cô chắc chắn sẽ không cho một nhà đại cô mượn bạc, một nhà đại cô cũng sẽ chết tâm, ta thấy tiểu cô còn tinh ranh hơn nàng, còn đại nương, chắc cũng không nỡ bỏ tiền, ta thấy muốn để bọn họ bỏ bạc ra thì còn lâu. Cho nên, chúng ta đừng đi tham dự vào, cách bọn họ xa một chút. Mỗi ngày nên nghĩ ăn gì mới đúng, có công phu quan tâm điều này thì không bằng chăm sóc con cái cho tốt." Trần thị cười nói.

"Điều này cũng đúng. Đúng rồi, Tử Tình, Khang trang nhà ngươi thế nào? Nếu ngươi chuẩn bị tốt rồi thì cũng chỉnh sửa làm cho ta cái thôn trang đi, chẳng lẻ các ngươi người nào cũng có chuyện để làm, chỉ có ta rảnh rỗi, phải biết rằng ta có hai đứa con cần nuôi nhé." Lưu thị nói.

"Ngươi làm gì mà có thời gian, đại ca của ta cuối năm sẽ trở về, sang năm không phải ngươi còn muốn theo hắn à, với lại, hai năm sau ai biết các ngươi bị phái đến nơi nào? Không bằng trực tiếp mua ruộng nước hoặc cửa hàng có sẵn mà quản lý. Mà bây giờ ta còn không biết có thể chỉnh sửa thành dạng gì nữa, có thu hoạch hay không, không thấy bây giờ ta còn không dám mua người à? Ta sợ đầu vào quá lớn, tương lai không dễ thu về." Tử Tình nói.

Đang nói, nha hoàn Tiểu Tuyết của Lưu thị bế Vĩnh Liên vào, đứa nhỏ mệt rã rời, mọi người đành phải tan tác.

Tử Tình trở về phòng nghỉ ngơi, nhìn lịch, đoán rằng Lâm Khang Bình cũng sắp về nhà, sai Tiểu Thanh Tiểu Lam thay đổi đệm chăn, còn mình thì nằm ở xích đu phơi nắng, đọc mấy trang tiểu thuyết, thật sự là chán, quyển nào cũng kể tình cảm nam nữ na ná nhau, Tử Tình đọc nhạt như nước ốc, thiếu hưng trí.

Tử Tình nhớ được trước kia có đọc xuyên thấy không ít tiền bối sao chép tiểu thuyết để bán, nói thật, Tử Tình cũng nghĩ tới vấn đề này, nhưng Tử Tình không thiếu bạc, thứ hai là đã có Tử Tình xuyên không, ai biết còn có người khác xuyên không không, lỡ không chuẩn bị tốt, bạc không kiếm được mà rược họa cho mình, thậm chí khó giữ được cái mạng nhỏ này, mất nhiều hơn được. Nhưng nếu tự mình viết chút truyện thì vẫn được. Thôi thì chờ tương lai đứa nhỏ mình lớn, lấy tên hắn mà xuất bản truyện.

Tử Tình nhắm mắt mơ màng, Thẩm thị cùng Tử Vũ đi lại, Tử Vũ nói: "Tỷ, ngươi thật biết hưởng thụ. Nương, lát về chúng ta cũng làm một cái xích đu như vậy đi?"

"Chúng ta làm gì có chỗ thích hợp, người đến người đi không mà." Thẩm thị lắc đầu.  

  Chương 206: Khang Bình bị thương


Thì ra là Hà thị làm ít đồ mà nàng thích ăn cho Tử Tình, "Bà ngoại để ta đưa tới cho ngươi, ta nói là bây giờ ngươi đã mời đầu bếp riêng, muốn ăn gì mà không có, nhưng bà ngoại ngươi nói đây là tâm ý của bà, ta đành phải đưa tới cho ngươi." Thẩm thị nói xong mở ra gói đồ trong tay, là mấy cái bánh làm bằng gạo nếp cùng bột đậu, có hấp, có chiên, Tử Tình ăn một cái.

"Nương, sao không đón bà ngoại đến đây?" Tử Tình hỏi.

"Sao ta không muốn đón chứ? Nhưng sắp tháng tám, bà không chịu đến, đại cữu bọn họ còn nói ốn bày tiệc đại thọ bảy mươi." Thẩm thị nói.

"Chắc chắn to hơn đại thọ sáu mươi." Tử Vũ cười nói.

"Đó là phải rồi, ta sẽ tặng một bộ trang sức vàng." Tử Tình cười nói.

"Không cần đâu, ngươi làm một cái khăn buộc đầu như của bà nội ngươi ấy, ta thấy đeo rất đẹp." Thẩm thị nói.

"Nương, đó gọi là đai buộc đầu, ta biết rồi, ta nhất định sẽ tìm một miếng ngọc tốt." Tử Tình đáp ứng.

Mùng sáu tháng tám, Thu Ngọc sinh nữ nhi, mười bốn tháng tám, Tử Bình cũng sinh nữ nhi, Tử Tình cùng Lưu thị Trần thị chuẩn bị một phần lễ tặng đi, tặng không nhiều, chỉ là chút trứng gà cùng vải dệt.

Trung thu đến mà Lâm Khang Bình còn chưa trở về, đây chính là chuyện chưa bao giờ xảy ra. Trong lòng Tử Tình có chút lo sợ bất an, ăn không ngon, ngủ không yên, luôn nôn nóng.

Mười lăm, buổi tối, ánh trăng như nước, Tử Tình ở trên đình hóng mát, mang trái cây cúng, hương nến, hứa nguyện với ánh trăng: "Thần tiên trên trời, bồ tát,quỷ dưới trần, xin phù hộ Lâm Khang Bình có thể bình an trở về, tiểu nữ vô cùng cảm kích."

Tử Tình đang quỳ cầu nguyện, Lâm Phong chạy tới, thở hổn hển nói: "Nãi nãi, gia đã trở lại, Lâm Phúc cõng vào, gia bị thương, máu me đầy người."

Tử Tình vừa nghe, vội đứng lên, run run rẩy rẩy muốn chạy đi, mà chân mềm nhùn, may mà Tiểu Thanh Tiểu Lam tinh mắt đỡ nàng.

Lâm An thấy vậy, khiển trách một câu: "Còn không mau đi hỗ trợ. Nói làm gì? Hoang mang rối loạn làm nãi nãi bị nguy hiểm, cẩn thận gia lột da ngươi."

Lâm Phong sợ tới mức vội chạy ra cổng, vừa chạy vừa than thở, Lâm An cũng chạy theo.

Tử Tình thất tha thất thiểu đi qua cầu nổi, dưới sự giúp đỡ của Tiểu Thanh cùng Tiểu Lam mà nghiêng ngả chao đảo vào sân, Lâm Phúc cõng Lâm Khang Bình vào, Tử Tình thấy thân thể Lâm Khang Bình đầy máu, cố gắng không ngất xỉu, chỉ huy Lâm Phúc đem hắn đặt ở trên giường phòng ngoài. Tiến lên, cởi áo Lâm Khang Bình, miệng vết thương ở trên bụng, không biết là đao hay là kiếm làm bị thương, một vết thật dài, máu đã ngừng, dùng kim mao.

Tử Tình sai Tiểu Thanh đi nấu nước, Tiểu Lam lấy rượu đế, rượu đế này là do Tử Tình cố ý nấu ra, chuyên môn dùng để khử độc, Lâm An Lâm Phúc giúp đỡ Tử Tình cởi quần áo bẩn của Lâm Khang Bình ra, dùng nước ấm lau người trước. Lại dùng rượu đế lau lau miệng vết thương cho hắn.

Làm xong chuyện này, Tử Tình sờ sờ trán Lâm Khang Bình, sốt cao không ngừng, Tử Tình vừa dùng rượu hạ nhiệt cho hắn, vừa phân phó Lâm An đi mời Chu đại phu đến.

Chu đại phu bắt mạch, xem miệng vết thương, hỏi: "Đây là vết đao chém, miệng vết thương còn hơi thâm, may mà kịp thời dùng dược, đã không còn chảy máu. May mà không nguy hiểm đến tánh mạng, đúng là mệnh lớn. Mà sao lại bị thế này?"

Lâm Phúc liếc mắt Tử Tình một cái, Tử Tình nói: "Tướng công trên đường về, qua Xương châu thì gặp kẻ trộm cướp hại dân hại nước, bị cướp bạc và đồ, tướng công của ta biết một ít thế võ đơn giản, chỉ sợ đối phương là bị bạc làm đỏ mắt."

"Sao bây giờ rối loạn thế nhỉ? Haizz, chỗ ta có chút thuốc trị thương tự ta chế ra, bình thường dùng cho người săn thú, chắc là dùng được."

"Chu đại phu, việc này, ta hi vọng ngươi có thể giữ bí mật, ta sợ truyền đi ra ngoài, những người đó lỡ tìm tới cửa tới trả thù thì hỏng mất." Tử Tình nói.

Chờ chu đại phu viết phương thuốc, Lâm An đi bốc thuốc, và lấy thốc trị thương, Tiểu Lam hầm dược, Tử Tình lại đút mãi mà không được, không biết như thế nào cho phải, Tiểu Lam kéo Tử Bình đến một bên, nói: "Chủ tử, lúc trước ngươi bị bệnh, không uống thuốc vô, gia ngậm thuốc trong miệng, rồi đút cho ngươi, ngươi cũng thử đi."

Tử Tình nghe vậy, việc này không có nghe Lâm Khang Bình nói qua, nhưng lúc này, Tử Tình cũng bất chấp xấu hổ, để Tiểu Thanh, Tiểu Lam ở lại hỗ trợ, ngậm một hớp thuốc, để lên miệng Lâm Khang Bình, có lẽ là trong tiềm thức nhớ được hương vị của Tử Tình, nên hắn há mồm, Tử Tình mừng khôn tả xiết, rất nhanh một ngụm một ngụm đem thuốc cho hắn uống vào.

Mớm xong dược, Tử Tình mới có công phu gọi Lâm Phúc tới, hỏi chuyện gì xảy ra. Nhìn sắc mặt vừa rồi của Lâm Phúc, chỉ sợ còn có lời không thể nói cho người ngoài.

Nguyên lai mà Lâm Khang Bình trước kia đi Việt thành đều bằng đường thủy, nhưng lần này bởi vì nhớ Tử Tình, một người mang thai ở nhà một người, nên muốn trở về nhanh, liền mướn chiếc xe ngựa, đi đường bộ.

"Ai ngờ vừa qua Lĩnh Nam, tiến vào đường núi thì đụng phải hai thế lực đang chém giết nhau, nhìn là biết có thâm cừu đại hận, muốn đưa nhau vào chỗ chết, hai bên chết không ít, nhưng tình thế vẫn nghiêng về một phía, có một bên chỉ còn hai người. Gia nguyên bản không định chõ mõm vào, sau này thấy một vị quý công tử cả người đầy máu, hấp hối, lấy ra một khối ngọc bội, xin gia chuyển cho đứa con mà hắn không kịp gặp mặt, lời này đả động gia. Gia nhất thời mềm lòng, liền ra tay, đối phương có rất nhiều người, xuống tay lại ngoan độc, ta cõng vị công tử nọ, gia và người kia cản phía sau, mới chạy ra ngoài được, nào ngờ gia vẫn bị thương, cố gắng để không ngã xuống, vừa đến chỗ không có người, gia lấy ra hầu bao, lấy mấy cọng kim mao dùng cho mình, cũng cho quý công tử kia dùng chút, nhanh chóng cầm được máu. Tùy tùng của quý công tử cũng bị trọng thương (thương nặng), bọn họ thả tín hiệu, có người đến đón bọn họ đi, nguyên bản là cũng muốn mang gia đi, gia không chịu, nói chủ tử chắc chắn ở nhà chờ mong, bảo ta đưa hắn trở lại, bọn họ cho chúng ta một chiếc xe ngựa, ta đánh xe, ngựa không dừng vó chạy trở về, hết hai ngày thời gian, trên đường đi, gia lúc ngất lúc tỉnh, ta không dám dừng lại tìm đại phu." Lâm Phúc nói.

May mà lần này Lâm Khang Bình dẫn theo người, Lâm An, Lâm Phúc vốn có chút võ công cơ bản, vài năm nay đi theo Lâm Khang Bình luyện võ, Tử Tình suy nghĩ, nên lại mua Lâm Phong, Lâm Sơn, phái Lâm Phúc đi theo Lâm Khang Bình, không ngờ có chỗ trọng dụng, Tử Tình thưởng Lâm Phúc hai lượng, để hắn đi nghỉ tạm.

Giờ phút này, Tử Tình vô cùng cảm kích Tiêu Tú Thủy, nếu không có dược nàng cho thì không biết Lâm Khang Bình còn có thể sống trở về hay không. Đúng rồi, Tử Tình nghĩ đến dược không chỉ có thể cầm máu, còn có thể giảm nhiệt, lại nhanh chóng tìm ra, bôi cho Lâm Khang Bình, nhìn vết thương lộ thịt, Tử Tình rơi nước mắt.

Tử Tình phái mọi người nghỉ ngơi, bản thân ngồi ở đầu giường, thường xuyên đổi cái khăn ướt mới cho hắn. Cũng không biết trải qua bao lâu, thấy Lâm Khang Bình đỡ sốt, Tử Tình buông lỏng, nằm cạnh Lâm Khang Bình mà ngủ.

Lâm Khang Bình tỉnh lại, phát hiện mình nằm ở phòng, biết bản thân còn sống về nhà, thế mới an ổn, lúc này thấy Tử Tình dựa vào hắn mà ngủ, biết nàng thức một đêm, Lâm Khang Bình đau lòng không thôi, không dám lộn xộn, sợ đánh thức Tử Tình.

Lúc này Tiểu Lam rón ra rón rén vào được, Lâm Khang Bình vội vẫy vẫy tay, ai ngờ Tử Tình ngủ cũng không an ổn, đến cùng vẫn tỉnh dậy, thấy Lâm Khang Bình đang nhìn nàng, nước mắt rơi ào ào, Lâm Khang Bình cuống quít muốn vươn tay lau, không ngờ vừa động, miệng vết thương kéo ra, "Ôi" một tiếng, Tử Tình vội cúi đầu nhìn miệng vết thương, Lâm Khang Bình nhẹ ôm lấy nàng, nói: "Tình nhi, ta không sao, đừng lo lắng, ngủ thêm lúc nữa đi."

"Ngươi là đồ trứng thối, ngươi rõ ràng đã đáp ứng ta, muốn cùng ta vui vẻ đến già, nhìn con lớn lên, nhưng ngươi đã làm gì hả? Lúc ngươi ra tay không nghĩ tới ta sao? Ngươi mà có nguy hiểm gì, ta cùng đứa nhỏ làm sao bây giờ?" Tử Tình khóc thút thít, nghẹn nghèo.

"Tình nhi, ngươi mắng ta đi, nhưng xin ngươi đừng khóc, ngươi rơi nước mắt, trái tim ta sẽ không dễ chịu. Ta nghĩ đến ngươi, nếu hắn không nói hắn có một đứa nhỏ chưa ra đời, ta nghĩ đến ngươi, nghĩ đến lỡ như có một ngày, ta gặp chuyện như vậy, sẽ có bao nhiêu hi vọng muốn sống trở về nhìn thê tử cùng đứa nhỏ của mình. Suy bụng ta ra bụng người, ta ra tay cứu hắn. Tình nhi, ta thật sự không có việc gì, ngoan, đừng khóc, cùng ta nằm thêm lát nữa đi."

Tử Tình thấy hắn đúng là không sao, khóc đủ, nên nằm ở bên người hắn, cầm lấy tay hắn, chỉ chốc lát lại ngủ.

Lâm Khang Bình nằm hơn nửa tháng mới có thể xuống đất, Tăng Thụy Tường và Thẩm thị đến xem vài lần, cuối cùng cũng yên tâm.

Ngày này, Tử Tình thấy Lâm Khang Bình có thể xuống đất, liền chuyển về nội viện, Lâm Khang Bình ôm Tử Tình nằm trên tháp quý phi, nói lần này vốn là cầm nhiều đồ về cho Tử Tình, nhiều len sợi, còn có một khối ngọc màu tím, mấy viên trân châu lớn, đều để trên xe mà mình thuê, không biết ai đã nhặt được nữa. Nói xong liền tìm quần áo bẩn cùng giày của hắn, nói ngân phiếu hắn để ở chỗ đó.

"Lục hết ra rồi, ngươi giờ mới nhớ à? Tiểu Lam đốt quần áo đó rồi, rách thế thì mặc kiểu gì? Trước khi đốt, lục ra ngân phiếu một ngàn lượng, ta thấy quá ít, nên kiếm trong giày ngươi được ba ngàn lượng."

"Tình nhi của ta thật thông minh, có thể nghĩ đến ta giấu ở giày, xem ra, về sau ta không thể giấu tiền riêng rồi."

Tử Tình nghe vậy, lập tức véo tai hắn: "Không phải đã nói là ngay cả ngươi cũng là của ta, còn muốn giấu tiền riêng à, đúng rồi, ta còn thấy một khối ngọc bội, khắc chữ "Hãn", chẳng lẽ đây là ngọc của người nọ?"

"Nguy rồi, ta quên đưa cho người ta, người ta còn nói để đứa nhỏ chưa ra đời của hắn đeo. Ta tìm hắn ở đâu đây?"

Đang nói, Tiểu Thanh nói: "Gia, có người tới, nói là đến đưa đồ của gia, thuận tiện lấy thứ của hắn đi."

"Nói Tào Tháo, Tào Tháo đến, ngươi mau đi xem đi." Tử Tình đem ngọc bội đưa cho hắn.

Sau nửa canh giờ, vẻ mặt Lâm Khang Bình vui mừng vào, một tay còn bê một tảng đá, một tay cầm cái hòm, nói: "Không ngờ bọn họ ghê gớm thật, hơn nửa tháng mà còn có thể giúp ta tìm được mấy thứ này, lại còn tìm được chúng ta."

Trong lòng Tử Tình sợ hãi, nghĩ đến một điều không tốt, cũng không nghĩ muốn Lâm Khang Bình mất vui.  

  Chương 207: Vấn an Tú Thủy


Tử Tình nhận lấy hòm, mở ra, là 6 viên trân châu to tầm móng tay út, nếu để đính lên trang sức thì chắc chắn là đẹp. Tử Tình lại nhìn tảng đá, có chỗ bị sứt, có thể nhìn ra là màu tím hồng. Lâm Khang Bình nói, đây là thứ Đại Vệ cố ý giữ lại cho hắn, tám mươi lượng bạc, trân châu một viên 10 lượng, len sợi hết hai mươi lượng bạc.

"Đúng rồi, ta đem ngọc bội đưa người ta, bọn họ cho ta hai ngàn lượng bạc tạ ơn, lúc đầu ta không cần, nhưng người nọ nói nếu ta không nhận, hắn trở về sẽ không biết nói thế nào với chủ tử, còn uy hiếp ta, nói nếu muốn sống thì việc này tốt nhất chôn ở đáy lòng, ta đành lấy, ta mà không lấy, trong lòng bọn họ cũng không yên ổn. Bạc này lấy cũng an tâm, tốt xấu gì ta đã cứu hắn một mạng." Nói xong, Lâm Khang Bình đưa hai tấm ngân phiếu cho Tử Tình.

"Ngươi còn nói được à, suýt nữa mất luôn cả mạng còn gì. Về sau, ngươi đừng ra ngoài buôn bán nữa được không? Ta sợ, chúng ta cũng đủ bạc rồi, có cửa hàng, có vườn trái cây, ta sẽ kinh doanh cho tốt, hàng năm còn có thể mua thêm cửa hàng. Ngươi biết không, thấy ngươi cả người đầy máu, hôn mê bất tỉnh , trong lòng ta cực kì sợ hãi."

LâmKhang Bình ôm lấy Tử Tình, nói: "Tình nhi, thật xin lỗi, về sau ta không bao giờ đi đường bộ nữa, không bao giờ chõ mõm vào nữa, ta nhất định sẽ đi nhanh về nhanh. Ta hẹn rồi mà không đi, thì thất tín, Tình nhi à, ngươi thấy đấy, ta buôn bán bảy năm, chỉ gặp nạn một lần, cũng tại ta muốn đi đường bộ. Mà bọn người kia không giống cướp, thủ đoạn hung tàn, chắc là đã lập kế hoạch sẵn. Ta không có ân oán với ai, cũng không trêu chọc ai, nhất định không có việc gì."

Tử Tình cũng biết đem không muốn ở nhà, nam nhân mà, dù sao vẫn cần sự nghiệp của chính mình, nhất là người có xuất thân như Lâm Khang Bình, có thể tìm được tự tin từ sự nghiệp của mình, cũng coi như là đã quá cố gắng. Nói thật, trừ bỏ hai lần ra ngoài, Lâm Khang Bình hầu như một lát cũng không rời Tử Tình. Mỗi lần ra ngoài tuần tra chanh viên cùng mảnh hoang, cũng không hết hai canh giờ. Lưu thị từng cười nói chưa thấy Lâm Khang Bình bám người như vậy.

Lâm Khang Bình khỏe hẳn, Tử Tình sai Tiểu Lam chuẩn bị gạo dầu thịt trứng gà vịt ngan, phải chất đầy nửa xe. Lâm Khang Bình tò mò hỏi: "Hôm nay ddihnj đi thăm ai mà mang nhiều thế? Trung thu qua lâu rồi mà."

"Đương nhiên là đi thăm ân nhân cứu mạng của ngươi, ta phải cảm tạ nàng. Ngươi cũng cùng đi đi, ta thấy còn thiếu thiếu gì đó, à, đúng rồi, vải." Tử Tình vội vội vàng vội chạy đến kho.

Vải bông bốn xấp, nguyên bản là Tử Tình muốn lấy lụa, nhưng nghĩ đến điều kiện nhà nàng, cũng không có nha hoàn, mọi việc đều phải tự tay làm, vải bông thực dụng hơn.

Tú Thủy nhìn thấy Tử Tình, tất nhiên là vui mừng quá đỗi, vội đi lên lôi kéo Tử Tình, vừa đánh giá bụng Tử Tình, nói: "Bụng lớn thế này mà còn đến thăm ta, lỡ bị va chạm thì ta không đền nỗi đâu."

"Phi~~, miệng quạ đen, ta không đến thăm ngươi, ngươi cũng không biết đến thăm ta à, nhanh để ta xem nhà ngươi nào."

Tú Thủy thở dài, kéo Tử Tình vào nhà. Tử Tình thấy chỗ nàng ở rất chật chội, trong phòng, bàn ghế tùm lum, trên bàn vẫn có cơm thừa buổi sáng, Tú Thủy tổng cộng có hai đứa nhỏ, một nam một nữ, quần áo trên người bọn nhỏ dính đầy dầu mỡ, nhìn không ra màu sắc gì, Tử Tình đang đánh giá, Tú Thủy cũng vội vàng búi tóc, dùng một cái tram gỗ để cố định, trước kia tính tình phóng thoáng, bây giờ cũng bị cuộc sống nghèo khó mà cúi đầu.

Trong lòng Tử Tình đau xót, rơi lệ: "Thế này là sao hả? cuộc sống thế này mà lần trước tới nhà ta cũng không nói, ta còn hỏi ngươi, ngươi chỉ nói là tốt, không coi ta là người thân phải không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui