Cuộc Sống Điền Viên Của Tình Nhi

  Chương 126: Tử Lộc thi rớt

Thẩm thị nghe Tử Tình bọn họ khuyên giải, không rối rắm nữa, huống hồ, lúc này đây, Tăng Thụy Tường cũng đứng về phía nàng, ngày ấy, Thẩm thị cũng từng thử hỏi Tăng Thụy Tường có nên cho Xuân Ngọc bạc để xây nhà không?

"Cho cái gì mà cho? Ta đã cho nàng nhiều năm như vậy, chẳng lẽ còn muốn nuôi con nuôi cháu cho nàng? Lần trước một cái bạt tai ta vẫn còn chưa đủ nguôi giận đâu, có người làm cô như vậy sao? Còn xây nhà á, đừng mơ! Về sau chuyện nhà nàng ta cũng không quản, cả nhà nàng không tay hay không có chân? Đừng nói về nàng nữa, cứ nahwcs đến ta lại bốc hỏa." Tăng Thụy Tường bật thốt lên.

Thẩm thị nghe xong, mừng thầm, một nhà Tăng Thụy Khánh đi, một nhà Xuân Ngọc cũng đi, ngày này đã có thể thoải mái hơn, vì thế toàn tâm toàn ý chuẩn bị lễ Đoan Ngọ muốn chuẩn bị gì, rồi lấy 1 thạch lúa mạch bảo Tăng Thụy Tường đưa qua cho lão phòng. Còn quả vỏ cứng ít nước, điểm tâm cùng với một bộ đồ mới làm quà tặng trong ngày lễ thì tự mình đi tặng. Hạ Ngọc còn đang dưỡng bệnh, nhưng đã có một chút khởi sắc, mỗi ngày uống thuốc không ngừng, Thẩm thị không chỉ cho trứng gà, táo tàu long nhãn, còn chuẩn bị một bộ quần áo mùa hè cho người lớn và đứa nhỏ, đây là đồ Tử Tình tự tay làm, mặt khác còn cầm 1 lượng bạc, để Hạ Ngọc uống nhiều canh thịt.

Đoan Ngọ qua, Thẩm thị như cũ dẫn Tử Lộc lên tỉnh chuẩn bị thi viện, Tăng Thụy Tường tự mình đưa đến tỉnh thành, thuê phòng ở, dàn xếp thỏa đáng mới về nhà. Tử Vũ nghe rất nhiều chuyện lần trước Tử Tình ở tỉnh thành, lần này quậy muốn đi theo, Thẩm thị nghĩ bản thân cũng nên để đứa nhỏ nấu cơm, gột rửa y, Tử Vũ muốn đi theo thì cũng có bạn trò chuyện, liền đem Tử Vũ mang đi.

Trong nhà, ban ngày chỉ có Tử Tình cùng bà ngoại Hà thị, quả đào phía sau núi đã đỏ, dưa hấu chắc phải mười ngày nữa, Tử Tình nghĩ chờ dưa hấu chín, quả đào chín, lại truyền tin cho Chu chưởng quầy.

Qua năm sáu ngày. Tử Tình đang ở phía sau núi bận việc, bởi vì diện tích quá lớn, mỗi ngày Tử Tình nhặt trứng gà xong, liền bón phân cho cây ăn quả, mỗi ngày làm việc một hai canh giờ. Lúc này Hà thị dẫn Chu chưởng quầy lên núi, nguyên lai Chu chưởng quầy cũng đánh giá quả đào Tăng gia nên chín. Cũng không thấy có người đến truyền tin, liền hỏi Điền sư phụ (người đánh xe) đưa trứng gà. Mới biết Thẩm thị dẫn đứa nhỏ đi Xương Châu thi, không đến được.

Thấy quả đào đầy cây, Chu chưởng quầy hái được một quả, cọ cọ ở trên quần áo, liền cắn, nói: "Không sai, ngọt hơn năm ngoái một ít."

Kỳ thực bên này có hai ba chục cây đào. Bởi vì quản lý tương đối dễ, lại thường xuyên được bón phân, mỗi cây cũng tầm 50 cân quả đào. Bên học đường cũng có năm mươi cây, đó là do Tăng Thụy Tường quản lý, năm nay là năm thứ ba kết quả, nghe nói nhiều hơn hai năm trước nhiều.

Chờ Tử Tình cầm trong tay hai mươi lượng bạc cùng ít tiền lẻ, tiễn bước Chu chưởng quầy bọn họ, còn chưa kịp đóng cửa, liền thấy Điền thị ôm cái rổ không từ xa đi lại, Tử Tình bay nhanh vào nhà, đem bạc cất đi. Mới trở lại cửa, Điền thị cũng vào cổng rồi, hỏi: "Hôm nay vào không khóa cổng, vừa rồi ta hình như có thấy xe lừa từ nhà ngươi đi ra. Lại bán thứ gì à?"

"À, ta đang muốn ra ngoài đóng cổng. Bán chút quả đào, bà, ngươi tới có việc sao?" Tử Tình hỏi.

"Không có việc gì thì không đến được à? Quả đào bán được bao nhiêu bạc? Là cây chỗ học đường à? Đúng rồi, tiểu cô ngươi sắp sinh, luôn thích ăn chút rau tươi mới và trái cây, ngươi hái cho ta một rổ đi, còn nữa, lấy một rổ trứng gà. Nhị cô ngươi sức khỏe đã tốt hơn, đại phu nói còn phải bổ dưỡng thêm nữa."

"Bà, trứng gà thì dễ, còn quả đào thì lúc ngươi trở về, theo ngang qua học đường thì bảo cha ta hái cho vài quả, nhưng không còn nhiều, quả chín thì hôm nay bán gần hết rồi, nếu không thì chờ thêm vài ngày nữa lại hái ít đưa qua cho bà sau."

"Được rồi, đã biết, chúng ta không đến cũng không biết hái đưa qua trước à? Dưa hấu chín chưa, thấy lớn rồi đấy."

"Chưa đâu, sao có thể chín nhanh như vậy." Tử Tình nói.

Cuối cùng, Tử Tình lấy một rổ trứng gà trong nhà, chọn ba quả dưa leo lớn, Điền thị muốn dẫn nàng ôm rổ đi hái đào, Tử Tình đành phải đi theo. Tăng Thụy Tường đang dạy học cho bọn nhỏ.

Tử Tình đành phải tự mình bắc ghế, tìm những quả còn sót lại, quả đào trên cây hầu như đã hái gần hết, chỉ còn sót lại mấy quả khó thấy. Tử Tình dẫm ghế, run rẩy chọn nửa ngày, mới chọn được hơn mười quả đào. Một cái không cẩn thận, còn từ trên ghế ngã xuống, Tử Tình ngồi dưới đất, nói: "Bà, thật sự là không còn hái được quả nào nữa, không thì chờ thêm ba bốn ngày nữa, xem có thể chín hơn, dù sao số quả thừa lại cũng không định bán, đều lưu lại nhà mình ăn, đến lúc đó, để cha ta đưa qua cho các ngươi."

Điền thị thấy cũng đúng, cũng không có hỏi một câu xem Tử Tình có bị gì không, đi thẳng về nhà.

Bên này Tử Tình đứng lên vỗ vỗ bùn đất trên mông, than thở "Mỗi lần đến đều không có chuyện tốt gì, không muốn đây thì muốn kia, trứng gà cũng không thể lấy cho nhị cô ăn mà để bán, phiền chết. cái mông đáng thương của ta, đau chết mất."

Tử Tình bỗng nghe thấy một trận cười to, nửa ngày mới phát hiện là trên cây có một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, đang cắn quả đào. Tử Tình cũng không quan tâm hắn, lại càng không dám ngẩng đầu nhìn hắn, hoảng sợ chạy về nhà.

Từ ngày ấy, Tử Tình chân không rời nhà, Thu Ngọc sinh con trai, Tử Tình theo phụ thân cùng đi 2 lần, một chuyến bụng lễ, một chuyến lễ xuống sữa.

Thời gian bận rộn nhoáng một cái liền qua, cây trồng vụ hè sắp bắt đầu, học đường Tăng Thụy Tường nghỉ phép, ngày kế Tử Thọ cũng từ huyện học về nhà, lát sau, Tử Phúc cũng về, không tới hai ngày, Thẩm thị dẫn Tử Lộc cùng Tử Vũ cũng vào cửa, Tử Tình thấy Thẩm thị mua một đống đồ, cầm lấy Tử Phúc nói: "Đại ca, ta đã nói mà, nương còn mua nhiều hơn ta, ngươi còn không tin, nhìn xem, vải dệt này ít nhất phải 30 xấp, người không biết còn tưởng rằng chúng ta muốn mở tiệm vải đó."

Thẩm thị nghe xong, búng trán Tử Tình một cái, nói: "Năm đó ngươi mua vải ít nhỉ, các ngươi đang ở thời điểm cao lớn, quần áo năm cũ mặc cũng không vừa nữa. Với lại vải này đúng rẻ, nhà chúng ta người nhiều, có đồ mới mặc là tốt rồi."

Tử Tình nâng tay cản tay Thẩm thị, lộ ra vòng tay long phượng trên cổ tay, Tử Phúc bắt lấy tay Tử Tình hỏi: "Tình nhi, vòng tay vàng ở đâu ra vậy? Đây là có chuyện gì xảy ra?"

Tử Tình làn da rất non, Tử Phúc dùng sức lớn, nhanh chóng hiện lên một vầng đỏ tím, "Đại ca, buông tay nào, đau, đại ca, ta đính hôn."

"Cái gì? Ngươi đính hôn, vì sao ta không biết? với ai?" Tử Phúc buông tay Tử Tình, kinh ngạc hỏi, lại nhìn về phía Thẩm thị cùng Tăng Thụy Tường.

"Nói đi, đính hôn với ai? Kết quả là xảy ra chuyện gì? Sao nửa năm ta không về nhà thì muội muội lại đột nhiên đính hôn?" Tử Phúc thấy không có ai lên tiếng lập tức hỏi lại.

"Chính là Lâm Khang Bình, ngươi cũng quen đó." Tử Tình nói.

"Làm sao có thể là hắn? Hắn là một hạ nhân mà, cha, nương, sao lại vậy? Vì sao Tình nhi đính hôn với hắn? Các ngươi làm gì vậy? Ta luôn luôn tính toán tìm cho muội muội một người tốt, nhưng cảm thấy muội muội còn nhỏ, còn cần quan sát một hai năm hẵng nói. Chuyện gì xảy ra?"

"Phúc nhi, ngươi vào thư phòng với ta đi." Tăng Thụy Tường nói.

Đầy đủ nửa canh giờ, hai người mới ra, Tử Tình phát hiện ánh mắt Tử Phúc có chút hồng, Tử Phúc xoa xoa tóc Tử Tình, thật lâu sau, nói một câu: "Ủy khuất ngươi, Tình nhi."

Tử Tình đau lòng, cúi đầu hít sâu một hơi, ngẩng đầu cười nói: "nghe đại ca nói kia, không ủy khuất, tự ta đồng ý, huống hồ, Khang Bình đối xử vô cùng tốt, ta cảm thấy đây là lựa chọn tốt nhất, đại ca, ngươi yên tâm đi."

"Đúng đấy, đại ca, Khang Bình tiểu tử này đáp ứng sẽ định cư ở gần đây, hắn nếu dám không tốt với Tình nhi, chúng ta nhiều huynh đệ như vậy còn không đánh được hắn sao?" Tử Lộc nói.

"Ngươi biết cái gì? Ta là đáng tiếc thay muội muội, nữ hài tốt như vậy, lại tiện nghi cho tiểu tử kia. Nhiều nhà giàu tiểu thư trong thành An châu còn không bằng Tình nhi, không phải là họ có xuất thân tốt hơn thôi sao?" Tử Phúc thở dài.

Tử Tình sợ lời này làm tổn thương Tăng Thụy Tường và Thẩm thị, vội hỏi: "Đại ca, mệt ngươi còn đọc nhiều sách như vậy, không phải cá sao biết niềm vui của cá khi bơi. Ta cảm thấy Khang Bình rất thích hợp với ta, quen biết từ nhỏ, huống chi hắn lại đối với ta toàn tâm toàn ý, còn nữa hắn khẳng định không cưới thiếp, điều này là khó có được, ta cảm thấy thế là đủ, không có công danh không thể vào quan trường, thì sao?"


"Ngươi vẫn quá nhỏ, quên đi, cũng đính hôn rồi, không nói." Tử Phúc thở dài.

Cả nhà lại đoàn tụ, Tử Tình cả ngày vui vẻ, không quấn quít lấy Tử Phúc dạy nàng vẽ tranh, thì quấn quít lấy Tử Lộc đi bắt chim bìm bịp cùng cá chạch, Tử Thọ vội vàng luyện điêu khắc, Tử Hỉ còn lại là đi theo sau Tử Tình chơi đùa, ngày qua thật nhanh, hơn nửa tháng đi qua, cũng không thấy quan sai đi lại truyền tin, trong lòng Tử Lộc dần dần sầu lo phiền chán, Tăng Thụy Tường và Tử Phúc đều đoán được Tử Lộc thi rớt, an ủi hắn, nói hàng năm đều có nhiều người thi rớt, năm nay không qua thì sang năm thi lại là được, huống chi hắn vốn vỡ lòng trễ, quan trọng là đừng đánh mất niềm tin vào bản thân.

Tử Tình khuyên hắn khi không có ai: "Nhị ca, mỗi năm có vạn vạn học sinh, giống như thiên quân vạn mã đi qua cầu độc mộc, có thể đi qua được thì chỉ là số ít thôi. Một khi đã vậy, làm gì cần phải cố gắng đi qua cầu độc mộc kia? Con đường thành công không chỉ có một, chỉ cần bản thân tìm đúng đường, mình muốn cái gì đã, rồi nỗ lực hướng tới mục tiêu này, thành công hay không, ít nhất tương lai sẽ không hối hận."

Tuy rằng cả nhà đều khuyên giải, nhưng tâm tình Tử Lộc luôn luôn buồn bã, Thẩm thị nói: "Đứa nhỏ này luôn luôn nặng lòng, càng khuyên giải an ủi hắn càng để trong lòng, không bằng cả nhà cứ bỏ qua, đừng nói ra chuyện này nữa, Tử Phúc vẫn là như thường dẫn hắn đi câu cá, bắt cá chạch, buổi tối bắt chim bìm bịp, qua mấy ngày là tốt một ít liền."

Tử Phúc nghe xong vội đáp ứng, nhưng Tử Lộc không muốn ra khỏi cửa, luôn cảm thấy mọi người dùng ánh mắt khác thường nhìn hắn, Tử Phúc cùng Tử Thọ, Tử Hỉ bất chấp tất cả, kéo hắn bước đi, xoay xoay vặn vặn như vậy qua năm sáu ngày, thần sắc Tử Lộc mới dần dần như thường, cả nhà mới yên lòng.

Không vài ngày, có một chuyện tốt truyền đến.  

  Chương 127: Tai bay vạ gió

Nguyên lai là nhà Hạ Ngọc đã làm xong, Hạ Ngọc nghe xong tinh thần toả sáng, muốn về chuẩn bị bãi rượu mời khách, Điền thị vô pháp cản lại, chỉ phải tự mình đi cùng, lại bảo Tử Phúc cùng Tử Lộc đến giúp, Hạ Ngọc biết Tử Tình vài năm nay luôn luôn giúp đỡ chuyện nhà, đã sớm kiến thức được năng lực của Tử Tình, muốn Tử Tình cùng đi, dù sao mình sức lực có hạn, khó có thể chu toàn.

Thẩm thị nghe xong, rất do dự, Tử Phúc cam đoan, hắn sẽ bảo vệ muội muội, Thẩm thị lại luôn dặn dò Tử Tình không được xuất đầu lộ diện (lộ mặt ra ngoài).

Chờ bọn Tử Tình tới Kiều thôn, trời đã chạng vạng, mọi người không kịp ăn cơm chiều, la hét muốn tham quan nhà mới, Chu Thiên Thanh đành phải đem mọi người đến nhà mới, nhà mới cách lão phòng năm sáu chục thước, sân có tầm một mẫu, Chu Thiên Thanh đã khai khẩn làm đất trồng rau, nhà giữa là căn nhà có 6 gian phòng, kết cục gần giống lão phòng. Cửa sau đi ra ngoài là một cái dòng suối nhỏ, rửa rau nuôi vịt rất tiện.

Hạ Ngọc kìm lòng không đậu vuốt tường gạch, vuốt vuốt, ánh mắt liền đỏ, chảy lệ nói: "Thật không ngờ đời này ta còn có thể ở một căn nhà lớn như vậy, ở că nhà còn tốt hơn căn nhà cũ kia, khi đó nhà bọn họ vẫn là tiểu địa chủ, đều do nhị ca nhị tẩu thương ta."

Tử Tình thấy thân mình Hạ Ngọc nhỏ gầy, quần áo càng có vẻ rộng rãi, giống như có thể bị gió thổi đi, ánh mắt đau xót, bước lên phía trước ôm lấy nàng, cười giỡn: "Nhị cô quên ta à? Ta có công lớn nhất mà!"

Một câu nói khiến Hạ Ngọc nở nụ cười, lúc này trời cũng tối rồi, mọi người trở lại lão viện ăn lung tung ít thứ, rửa ráy đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau ngủ dậy, Điền thị oán giận nói Tử Tình ngủ không yên lặng, đá thắt lưng bà đau, Tử Tình nghe xong cũng không nói gì. Bốn người một giường, Tử nhi giờ cũng chín tuổi, bộ dạng còn tương đối khỏe mạnh. Khác một trời một vực lúc mới nhận nuôi, ngủ thế nào cũng không thoải mái.

Tử Tình thấy trong viện có hai cây cam đều kết quả, liền hỏi: "Nhị cô. Cam này có ngọt không?"

"Không ngon bằng nhà ngươi. Ta còn muốn hỏi ngươi chăm sóc thế nào nữa đấy, mà luôn quên mất." Hạ Ngọc nói.

Vì thế Tử Tình dạy nàng đem nước vo gạo tẩy thịt máu loãng gì đó tưới hết lên, phân gà vịt trong viện cũng không lãng phí. Đều có thể chôn dưới gốc cây, mùa đông đem những cành dư thừa cắt hết đi.

Tiệc sẽ mở vào hai ngày sau, Tử Tình hỏi thôn nhân có bao nhiêu, bày bao nhiều bàn tiệc? Còn nữa, nơi này có chú ý thứ gì không, bình thường nhà ăn món gì, mấy người quyết định thực đơn cho hôm tâm gia.

Tử Tình tính toán xem hết bao nhiêu tiền bạc. Thịt heo hết 3 lượng bạc, trứng gà trong nhà có rồi, Tử Tình lúc đến lại cầm theo một ít, thừa lại là nấm hương, quả vỏ cứng ít nước điểm tâm thì Tử Phúc nói hắn sẽ dẫn Tử Lộc đi An Châu mua, còn có thể rẻ hơn chút. Đậu hủ trực tiếp đặt trước trong thôn, thịt heo cùng cá chép sẽ chờ chợ phiên mua cho tươi mới, câu đối đương nhiên giao cho Tử Phúc, bàn ghế bát đũa mâm miếc thì mời người đi mượn.

Điền thị thấy Tử Tình làm chi tiết rất thỏa đáng, hơn một người con dâu mới về nhiều. Chỉ sợ bà làm nhiều năm như vậy cũng không có thể thoả đáng như thế, thế mới biết vì sao Hạ Ngọc muốn dẫn nàng đi lại. Nhưng Tử Tình biểu hiện càng ưu tú, trong lòng Điền thị càng oán hận sâu khắc, nếu Tử Tình có thể gả cho Đại Mao thì Xuân Ngọc đỡ biết bao nhiêu chuyện, vừa biết chăm lo việc nhà vừa biết kiếm tiền bạc, không công lại tiện nghi cho người ngoài.

Tử Tình đương nhiên không biết trong lòng Điền thị còn nhớ chuyện này, chính là ánh mắt Điền thị nhìn về phía nàng một hồi thưởng thức, một hồi oán hận, một hồi ai thán, Tử Tình cũng lười để ý.

Sau khi ăn xong, mỗi người nhận công việc của mình mà làm, Tử Tình thấy nhị cô lấy ra số bát đũa nhà ít khi dùng, muốn bưng đi đến chỗ dòng suối nhỏ rửa, thân thể nhị cô còn chưa bồi bổ tốt, Tử Tình chỉ có thể nhận lấy bưng đến dòng suối nhỏ, bên cạnh dòng suối nhỏ đã có vài thôn phụ rửa rau giặt quần áo.

Thấy Tử Tình, mấy người khe khẽ nói nhỏ, tìm hiểu là nữ oa nhà ai, đưa tới một trận tiếng 'chậc chậc', Tử Tình ngẩng đầu cười cười với các nàng, trong đó một người thấy vội hỏi: "Ngươi là thân thích nhà ai vậy, thật là cô nương xinh xắn,sao ta chưa từng thấy ngươi?"

Tử Tình nghe xong nhìn chính mình một lần, cũng không quá mức gì, bởi vì là tới làm khách, cho nên mặc bộ đồ Thẩm thị mới mua, quần áo dài, làn váy và cổ tay có thêu hoa, có mấy con bướm, tóc vẫn búi hai bên, chẳng qua là cắm bươm bướm mà Lâm Khang Bình tặng.

Tử Tình trả lời, người nọ lại nhiệt tâm tìm hiểu nhà Hạ Ngọc lấy tiền bạc ở đây để xây nhà, tổng cộng hết bao nhiêu bạc, theo sau lại hỏi trong nhà Tử Tình làm gì, lại hỏi trong nhà có bao nhiêu ruộng đất, Tử Tình nghe xong cười cười, trả lời không bao nhiêu câu, liền bưng đồ chạy trối chết .

Tử Tình vốn tưởng rằng việc này sẽ kết thúc, ai biết buổi chiều, trong viện đến nhiều người, có thôn phụ (phụ nữ nông thôn), cũng có thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, vào cửa thì ánh mắt tìm kiếm chung quanh, nhiệt tình hỏi trong nhà Hạ Ngọc cùng Chu Thiên Thanh có chuyện gì vội gì nói tiếng, làm cả nhà không hiểu gì cả.

Cơm chiều xong, người phụ nữ luôn hỏi Tử Tình ở dòng suối nhỏ cũng vào cửa, không biết nói nhỏ cùng Hạ Ngọc ở trong phòng cái gì, lúc đi ra, thần sắc không vui, vung khăn tay, thở phì phì đi rồi.

Hạ Ngọc xuất ra hỏi Tử Tình: "Buổi sáng nàng hỏi ngươi cái gì ở bên dòng suối vậy?"

"Nàng hỏi gì thì trả lời nấy, sau này ta không quan tâm nàng nữa, nhanh rửa bát xong rồi về. Như thế nào?" Tử Tình hỏi.

Hạ Ngọc nói cho nàng biết người này muốn đến cầu thân, nhà nàng là nhà giàu Kiều thôn, trong nhà có năm mươi mẫu ruộng đất, Hạ Ngọc nói nàng kia: "Chất nữ của ta đã đính hôn."

Người này luôn cho rằng con nhà nàng tốt, nhà nàng điều kiện tốt. Còn nói con nàng coi trọng Tử Tình, nguyện ý lấy gấp đôi sính lễ. Điền thị ở một bên nhịn không được, cười lạnh nói: "Cháu gái ta mang vòng tay vàng trên tay cũng bằng 1 mẫu ruộng nước, cặp bươm bướm trên đầu cũng phải 1 mẫu ruộng nước, còn chưa kể tôn nữ tế (cháu rể) cho vàng cho ngọc thêm." Nói mấy câu liền đem thôn phụ kia làm tức giận rồi đi.

Ai ngờ ngày kế khắp thôn liền truyền chất nữ (cháu nữ ngoại) Hạ Ngọc ham phú quý bị bán cho nhà giàu làm thiếp. Hạ Ngọc vốn không biết, đi ra ngoài luôn thấy thôn nhân chỉ trỏ, trở về liền hỏi chị em dâu nhà nàng mới biết sự tình ngọn nguồn, tức giận đến nỗi Hạ Ngọc muốn đi tìm thôn phụ kia đánh nhau, bị Tử Tình cùng Điền thị tóm lại.

Tử Tình khuyên nhủ: "Nhị cô, dù sao ta chỉ ở đây vài ngày, ta đi rồi, mấy chuyện rỗi rãnh này chầm chậm phai nhạt, thân thể của ngươi không thể tức giận thêm, ngươi đừng quên. Chúng ta làm việc chính sự quan trọng hơn."

Tử Phúc biết việc này, để Tử nhi dẫn mình vụng trộm tìm đến thôn phụ kia, cảnh cáo nàng cùng con nàng một phen. Người nọ thấy khí thế cùng khăn trên đầu (tú tài quấn tóc bằng khăn có hoa văn khác biệt) Tử Phúc, liên tục đáp ứng không dám lỗ mãng. Chuyện này, Tử Tình đương nhiên không thể nào biết được.


Một ngày này cũng liền vội vàng đi qua. Sáng sớm hôm sau, hai đệ đệ Chu Thiên Thanh mang sọt dẫn Tử Phúc Tử Lộc đi chợ phiên mua đồ, Chu Thiên Thanh đi mượn bàn bát đũa, đưa đến trong nhà mới, Tử Tình ở một bên ghi chép, kiểm kê mọi thứ, nhìn xem còn quên gì nữa không, vội một ngày, cuối cùng cũng làm thỏa đáng.

Hai mươi tám tháng sáu là ngày đãi tiệc tân gia, lão gia tử cùng một nhà Tăng Thụy Tường mướn xe lừa tới, cả nhà Xuân Ngọc vội vàng leo xe trâu đến, nói trời còn chưa sáng đã bắt đầu đi, Tăng Thụy Khánh chỉ gửi về cho năm mươi văn tiền, đứa nhỏ của Thu Ngọc còn nhỏ, cũng tặng lễ nhờ lão gia tử mang đến .

Tử Tình thấy đại cô cùng đại dượng dạo quanh khắp nhà, ánh mắt yêu thích và ngưỡng mộ, Tử Tình liếc mắt bọn họ một cái, không thể không thừa nhận, Xuân Ngọc vẫn có một cái ưu điểm, ít nhất quần áo cả nhà nàng đều thật sạch sẽ chỉnh tề, mặc dù sẽ mụn vá.

Nghi thức nhập nhà mới không khác gì nhà Tử Tình, nhưng lúc Tăng Thụy Tường đem một gương đồng lớn cao ba thước treo lại bên trái phòng, một mảnh ồ lên, Tử Tình nghe thấy thôn dân nghị luận ào ào, có nói: "Người có tiền có khác, ra tay hào phóng, lại là người đọc sách, làm sao có thể đem nữ nhi bán làm tiểu thiếp? Nghe lầm rồi."

"Cũng đúng, ta còn nghe nói, nhà mới của Hạ Ngọc đều do ca ca này của nàng cho tiền xây, chậc chậc, ngươi không thấy cả nhà người ta mặc đồ gì à, đó là vải gì? Ta còn chưa có sờ qua nữa? Theo ta, chắc là có người ghen tị, nên bịa đặt sinh sự. Ta mà có ca ca như vậy thì thật thích."

"Haizz, ta nghe nói, là nhà giàu Chu gia bà tử nhìn trúng cháu giá của Hạ Ngọc, muốn cầu hôn, người ta không đáp ứng, nói đã đính hôn rồi, chắc lão bà tử kia ghen ghét, nên đồn đãi ra."

"Đúng vậy, cũng không ngẫm lại người ta sao có thể coi trọng nhà nàng, không phải chỉ có mấy chục mẫu à, có cái gì mà đắc ý, nhị ca của Hạ Ngọc tự mở một học đường, cháu lớn là tú tài, nghe nói học ở cò trắng thư viện, người ta mới bao lớn, tương lai có thể làm đại quan. Còn tẩu tử của Hạ Ngọc nữa, thoạt nhìn rất trẻ tuổi, bảo dưỡng thật tốt, lúc tuổi trẻ cũng là mỹ nữ. Theo ta thì đừng nên nghe lời đồn gì, nên đi lại nhiều với người nhà Hạ Ngọc, chưa biết chừng tương lai chúng ta có chuyện gì cầu người ta đó."

Mọi việc như thế nói không dứt bên tai, Tử Tình nghe xong chỉ cười cười. Nhưng thấy đại cô cùng đại dượng thì có chút lo lắng bọn họ muốn nháo sự, e rằng có chút khó coi. Tử Tình ngẩng đầu tìm một lần, quả thật thấy Xuân Ngọc đang cùng Điền thị nói cái gì đó, thần sắc Điền thị có chút nghiêm khắc, Xuân Ngọc nhìn như không tình nguyện đồng ý.

Cũng may không ra đường rẽ gì, thôn dân dạo quanh nhà xong, khi ra ngoài mới bàn luận, cũng thật vừa lòng về món ăn hôm nay. Tiễn bước khách nhân, Xuân Ngọc bọn họ muốn ở lại một đêm, Điền thị nghe xong cũng muốn ở lại. Thẩm thị thu xếp lập tức đi về, không để ý Yến Nhân Đạt nhiệt tình giữ lại cùng ánh mắt u oán cảu Xuân Ngọc. Toàn gia lên xe lừa, Tử Tình còn cười nói: "May mà chúng ta đi nhanh, bằng không còn không biết đại cô lại có yêu cầu gì. Ta rất sợ nàng."

Thẩm thị liếc nàng một cái, bĩu bĩu môi, nguyên lai lão gia tử còn ngồi ở ngoài thùng xe, Tử Tình sợ tới mức không dám lên tiếng. Một đường không nói chuyện.

Trở về nhà, Thẩm thị lại bắt đầu vội vàng chuẩn bị đồ đạc cho Tử Phúc thi hương, vốn Thẩm thị muốn đi theo, Tử Phúc không muốn, nói đã hẹn với bạn rồi. Lần này thi Hương trường thi Giang Nam ở Lân tỉnh, cũng không tính là rất xa xôi.

Ngày này, Thẩm thị đang kiểm tra quần áo hài miệt cho Tử Phúc, đột nhiên, Thu Ngọc ôm đứa nhỏ khóc sướt mướt vào nhà.  

  Chương 128: Thu Ngọc ở riêng

Thẩm thị thấy Thu Ngọc ôm đứa nhỏ khóc sướt mướt vào, cho rằng lão phòng phát sinh chuyện gì lớn, vội bỏ đồ trong tay ra nghênh đón, vừa hỏi mới biết là vì chuyện nhà chồng Thu Ngọc ở riêng, Thẩm thị mới nhẹ nhàng thở ra.

Nguyên lai là huynh đệ chị em dâu nhà chồng Thu Ngọc cãi nhau muốn ở riêng, vốn bố chồng cũng nói qua, vài con trai thành thân xong sẽ ở riêng, nhưng còn chưa được nửa năm liền làm ầm ĩ, chủ yếu là ngại Thu Ngọc không có bộ dạng của người trưởng tẩu (vợ anh cả), hết ăn lại nằm, không có gì cũng về nhà mẹ đẻ, việc gì cũng không làm, hiện thời có con trai, lại là trưởng tôn, việc nhà lại càng không đụng đến.

Thẩm thị nghe xong hơi có chút đau đầu, trước kia, Thẩm thị liền nhìn thấy tình tình nàng không hợp ở chung cùng nhà chồng, thích tính toán tỉ mỉ, lại không thích bỏ công bỏ sức ra làm, nhưng không làm rõ ràng như Xuân Ngọc mà thôi. Nhưng đã tìm tới cửa cũng không thể đẩy ra, chỉ phải khuyên nhủ: "Không phải ngươi luôn ngóng trông ở riêng sao? Hiện thời ngươi toại nguyện rồi, tại sao lại không vui?"

"Nào có muốn ở riêng vội vã như vậy, đứa nhỏ cũng đầy trăm ngày, cha đứa nhỏ cũng không ở nhà, ta là một phụ nhân, còn không tùy ý bọn họ vuốt ve, cho chúng ta một đống phòng cũ liền đem chúng ta đuổi đi, phòng mới thì mấy người bọn họ chiếm, nào có chuyện tiện nghi như vậy? Chúng ta tốt xấu gì cũng là trưởng tử trưởng tôn. Nhị tẩu, ngươi cùng nhị ca đi đến chỗ bọn họ đi nói đi, đừng để bọn họ cho rằng nhà mẹ đẻ ta không có người nào giúp?"

"Nhà cũ có mấy gian phòng ở? Ba nhà bọn họ chen chúc trong một căn nhà, mỗi nhà chắc cũng chỉ có hai phòng ở, ngươi còn có một cô em chồng chưa gả, ngươi tội gì phải chen vào đấy, tự mình sống không tốt sao? Muốn ăn cái gì làm cái gì cũng không có người quản ngươi. Ngươi không thấy Hạ Ngọc à, may mà ở riêng, chứ ở cùng nhau thì tức giận không biết bao lần nữa, vài lần phát bệnh đều vì mẹ chồng làm cho tức giận. Ngươi nghĩ đi, ngươi rất sướng còn gì. Không cần tìm cớ phân ra ở riêng, cho ngươi căn nhà, về sau bạc của muội phu còn có thể tự mình cất. Vất vả vài năm, nếu muội phu trở lại thì xây căn nhà. An nhàn qua ngày, không hơn với việc các ngươi chen chúc cùng nhau à?"

Thu Ngọc nghe xong cúi đầu suy nghĩ một hồi. Nói: "Nhị tẩu nói cũng đúng, tại ta không thích làm việc, còn có thể đến chỗ cha mẹ bên này. Căn nhà kia có ba gian phòng, là của hai huynh đệ của ông nội đứa nhỏ, mà mấy nhà kia đã chuyển đi rồi, chỉ còn thừa mình ta. Ta không dám ở một mình. Với lại chỗ đó rất nát."

"Ngươi không dám ở một mình thì ngươi có thể về nhà mẹ đẻ ở, chờ muội phu trở lại thì ngươi về. Dù sao chỗ cha mẹ trừ bỏ tứ mao cũng không còn người khác, ngươi lại là tiểu nữ nhi bọn họ thương yêu nhất, cha mẹ thấy thì vui mừng thôi. Về phần căn nhà cũ kia, chờ muội phu đã trở lại, nếu muốn tu sửa thì tu sửa, không muốn thì thu dọn trước để ở tạm, chờ vài năm sau xây cái nhà mới là được, mấy tuổi rồi mà ngươi còn khóc như vậy?"

"Nghe nhị tẩu nói, có chút đạo lý. Nhưng cha đứa nhỏ trước kia kiếm được bạc phần lớn đều đưa cho nương của hắn, một năm mới cho ta hai lượng bạc, trong tay ta làm gì có nhiều, ai biết phải chờ tới khi nào mới xây được cái nhà, ta còn chờ hắn góp tiền để mua cái cửa hàng, ta muốn đợi đến khi nào đây?"

"Trong tay ngươi còn có hai lượng, nhớ ngày đó, nhị ca ngươi một văn cũng chưa đưa cho ta. Lúc ở riêng ngươi cũng thấy đấy, trừ bỏ chút ruộng đất, thì coi như là tay trắng, ngay cả chỗ ở cũng không có, nếu không có nhà mẹ đẻ ta giúp đỡ một chút, còn không biết đông lạnh chịu đói ở chỗ nào đâu? Ngươi ở riêng, trong nhà muội phu chỉ còn một muội tử, một hai năm nữa cũng gả đi, trong nhà huynh đệ nhiều, chăm lo cho cha mẹ các ngươi cũng đỡ phần nào, cứ như vậy, bạc của muội phu có thể thừa nhiều, chuyện tốt như vậy sao ngươi lại nhìn không thấy?"

Thẩm thị nhắc tới chuyện năm đó mình ở riêng, làm Thu Ngọc nhớ tới cảnh đương thời, nhị ca nhị tẩu mang theo một đống đứa nhỏ đem đồ đạc chuyển đi, cảm giác như thấy hai người lớn dắt lũ con chạy nạn, bản thân còn cười nhạo dưới đáy lòng thật lâu, trước giờ không nghĩ tới chuyện giúp bọn họ làm chút gì, trong nhà vừa có chuyện lại quen tật đi tìm nhị ca.

Thu Ngọc nghĩ đến đây, có chút không tự nhiên, nói: "Tuy rằng nhị tẩu nói có đạo lý, nhưng ta nào có bản lĩnh như nhị tẩu, ở riêng không đến một năm đã có thể xây nhà, còn có nhà mẹ đẻ giúp đỡ, mua một mảnh hoang lớn như vậy, vườn này thật tốt, trồng dưa hấu không sợ người khác nhớ thương, ngươi nhìn đại tỷ đi, cũng trồng 1 mẫu dưa hấu, thế mà đến cái hạt dưa cũng không thu được, toàn bị trong thôn ăn cắp, ta mà có căn nhà và vườn thế này, ngủ cũng sẽ bị cười tỉnh."

Thẩm thị phỏng đoán trong lòng nàng cũng muốn mình giúp đỡ xây căn nhà gì đó, nhưng nàng ta khác Hạ Ngọc, huống chi lúc nàng còn chưa lấy chồng, thêu thùa cất không ít vốn riêng, thành thân trượng phu hàng năm còn có thể đưa hai lượng, trong tay cũng không hề thiếu ngân lượng, tội gì muốn tính kế người khác.

Nghĩ vậy chút, trong lòng Thẩm thị có chút không vui, nhưng cũng không nói thẳng, cười cười: "Muội muội nói sai rồi, nhị tẩu nào có năng lực gì? Sau hi ở riêng ngân lượng nhị ca ngươi làm ra trong một năm phần lớn đều đưa cho cha mẹ, cho nên ta mới dẫn vài đứa nhỏ vất vả trồng nhiều thứ, bằng không cả nhà phải ăn uống thế nào? Có lúc nào cầu xin người khác đâu, tất cả đều phải dựa vào mình. Giống như ngươi, cái gì cũng không làm, còn có thể có muội phu nuôi ngươi, hơn nữa ngươi cũng có một tay tú sống tốt, bây giờ ngươi còn ít con, không tiêu dùng nhiều lắm, còn có cha mẹ có thể dựa vào, một hai năm không xoay người được à?"

Thu Ngọc là người thông minh, nghe Thẩm thị nói cũng hiểu rõ ý, nàng không muốn phá hỏng con đường sau này, bây giờ nhà mẹ đẻ chỉ còn một người còn đáng tin, có thể dựa vào, hơn nữa cuộc sống này càng ngày càng tốt, cho nên, Thu Ngọc liền để xuống tâm tư muốn ngân lượng, dù sao còn có thể về nhà mẹ đẻ ăn ở, cũng không cần tiêu tiền, nghĩ đến đây, Thu Ngọc lại vui vẻ, lôi kéo Thẩm thị nói chuyện khác.

Tử Tình thấy Thu Ngọc được Thẩm thị khuyên giải một phen, ôm đứa nhỏ vui vui mừng mừng về nhà, liền kéo vạt áo Thẩm thị, nói: "Nương, mấy đứa tụi con cùng nhau đánh đó, nói tiểu cô khẳng định hội mượn bạc xây nhà, con cùng đại ca tiểu tứ một phe, nói tiểu cô sẽ mở miệng, nhị ca cùng tiểu tam một phe, nói tiểu cô không mở miệng, nương nói đi, đến cùng là ai thắng?"

Tử Tình nói xong, mấy người Tử Phúc cũng vào, vây quanh Thẩm thị muốn biết kết quả, Thẩm thị cười hìn mấy đứa con, búng trán Tử Tình một cái, nói: "Con lại bày trò hả, đánh đố cái gì thế, mà các con không ai thua không ai thắng cả, tiểu cô có mở miệng nhưng không nói thẳng, chỉ bóng gió thôi, thấy ta đem lời phá hỏng, cũng không mở miệng nữa."

"May mà nàng thông minh, tiểu cô luôn luôn để một đường lui cho chính mình." Tử Phúc nói.

"Đáng tiếc, còn tưởng rằng còn có thể để tam ca miễn phí khắc một con dấu, tiền tiêu vặt cũng ngâm nước nóng." Tử Hỉ ai thán.

Tử Tình thấy Tử Thọ cười hề hề rất gian dối, bước lên phía trước đè hắn lại, hỏi: "Tiểu tam, ngươi cũng không thắng, ngươi cười cái gì? Nhanh nói ra, bằng không, về sau có ngọc thạch tốt ta sẽ không đưa cho ngươi."


Tử Thọ vừa nghe liền sợ hãi, vội vàng: "Ta làm gì có cười? Chỉ cảm thấy chúng ta hôm nay tiết kiệm được một mớ bạc lớn, có chút vui vẻ mà thôi. May mà phụ thân đi thu thêu không ở nhà, các ngươi đoán xem, phụ thân mà ở nhà có cho tiểu cô bạc không? Không bằng chúng ta lại đổ một lần."

"Tốt, tốt, ta không có ý kiến." Tử Hỉ kêu to.

"Tốt cái đầu ngươi, phụ thân có thể lấy ra để đánh đố à? Cái này gọi là đại bất kính, mệt ngươi vẫn là người đọc sách." Tử Phúc gõ cái 'cốc' lên đầu Tử Hỉ, Tử Hỉ vuốt đầu nhảy lên, ủy khuất nhìn Tử Phúc, muốn nói lại không dám nói, chỉ quyệt miệng.

Cả nhà cười nghiêng ngả, Tử Hỉ cọ đến bên cạnh Thẩm thị, Thẩm thị cười đủ mới vuốt đầu Tử Hỉ, xoa xoa, nói: "Các con yên tâm, phụ thân các con cũng sẽ không cho nàng bạc, phụ thân các con giờ đã hiểu nhiều điều, mấy lần thì đại cha cùng đại cô các con làm tổn thương, các con bớt nói mấy chuyện này trước mặt cha."

"Vậy thì nương có thể làm thêm mấy món ăn không? Mấy ngày nữa sẽ khai giảng, đồ ăn ở học đường không ngon bằng trong nhà, con muốn ăn móng heo kho tàu." Tử Thọ nói.

"Nương, con muốn ăn lươn." Tử Tình bồi thêm một câu, đổi lấy mấy cặp mắt xem thường, Tử Phúc cùng Tử Lộc bĩu môi, cười nói: "Mỗi ngày cá chạch chim bìm bịp, người con muốn ăn lươn nữa chứ? Chúng ta không bắt."

Thẩm thị cười đều đáp ứng, cơm chiều, Tăng Thụy Tường thấy đồ ăn đầy bàn, hỏi: "Hôm nay là ngày mấy mà phong phú như vậy?"

"Ngày thu thuê (thu tiền cho thêu ruộng đất, cửa hàng)." Tử Tình nghiêm trang đáp, mọi người cười nghiêng ngả.

Chu gia ở riêng rất nhanh chóng, Thu Ngọc vốn định đem 2 mẫu ruộng nước cho người khác trồng, bị lão gia tử mắng một trận, nói không làm được thì thêu người làm công. Thu Ngọc nghe xong đành phải thôi, dù sao lúa mùa quý này đã gieo rồi.

Bên này, tiễn bước Tử Phúc, không hai ngày lại tiễn bước Tử Lộc cùng Tử Thọ, Tử Hỉ. Nguyên bản Tăng Thụy Tường không muốn cho Tử Hỉ vào huyện học sớm như vậy, nhưng hắn phát hiện ngộ tính (tri thức, nhận biết, hiểu biết) của Tử Hỉ rất cao, không thua gì Tử Phúc, Tăng Thụy Tường sốt ruột, không muốn chậm trễ đứa nhỏ, hỏi ý kiến của Tử Hỉ, Tử Hỉ cũng nguyện ý đi. Cùng đi còn có hai đứa cháu nhà Tam bà bà, một người tên là Tăng Tử quân, mười ba tuổi, một người tên là Tăng Tử Tân, mười hai tuổi, tam bà bà còn dẫn hai hài tử đến nhà dập đầu Tăng Thụy Tường và Thẩm thị.

Vì thế, náo nhiệt một tháng, nhà lại trống vắng. Lúc sắp chia tay, Tử Hỉ nước mắt rưng rưng đối với Tử Tình, từ nhỏ Tử Tình ôm hắn lớn lên, cảm tình tự nhiên thâm hậu, giúp hắn sửa sang lại quần áo, phát hiện vóc người hắn mới đến vai mình, không biết có được mét hai (1,2m) hay không nữa, còn không được 8 tuổi mà, ôm hắn, căn dặn: "Tỷ tỷ chờ ngươi tháng sau trở về, phải học cho tốt, nhớ lấy, không được tham ăn nhiều kẻo đau bụng."

Nguyên bản Tử Tình cho rằng Lâm Khang Bình sẽ trở về trước Trung thu, ai ngờ hắn nhờ người đưa một phong thơ cho Tăng Thụy Tường, nói mình khá bận, trực tiếp từ Cảnh Đức trấn đến Hàng thành, sau khi về kinh phải làm việc, tranh thủ về An Châu mừng tết.

Hi vọng của Tử Tình rơi vào khoảng không, lại nghĩ hắn bôn ba ở ngoài một năm, quần áo hài miệt đều cũ, lần trước chuẩn bị cho hắn đều là mùa hè quần áo cùng quần áo mùa thu, lần này có thời gian, làm thêm hai bộ quần áo mùa đông.


  Chương 129: Tử Phúc song hỉ

Tiến vào đến tháng tám, trong lòng Thẩm thị lại bắt đầu không yên ổn, mỗi ngày tính toán xem Tử Phúc cũng vào thi, rat hi, đi thi, Tăng Thụy Tường muốn tìm ít việc để thê tử làm cho đỡ lo, liền nói: "Phúc nhi đã mười bảy tuổi, nên thu xếp cho hắn một cửa hôn nhân, ngươi vẫn nên tìm người hỏi thăm nhà ai có cô nương thích hợp, gia cảnh không quan trọng, quan trọng là hiền thục biết chuyện, dù sao cũng là con dâu cả, phải làm gương cho lớp dưới, đừng tìm kiểu mới tới ít ngày đã làm gia đình không yên, còn nữa, tương lai Phúc nhi làm quan, tốt nhất là tìm người biết chữ, tương lai cũng có thể cùng Phúc nhi ra ngoài xã giao gì đó."

Thẩm thị nghe xong vỗ tay một cái, nói: "Ngươi nhắc ta mới nhớ." Nói xong lại hùng hùng hổ hổ đi tìm Hà thị thương lượng, một đêm không ngủ.

Vừa khéo giữa trưa ngày kế, Tăng Thụy Tường mang về một người khách, là đồng nghiệp của hắn lúc ở huyện học, họ Diệp, hai người bất ngờ gặp nhau ở trên đường, liền hẹn đến trong nhà ăn bữa cơm. Lúc nói chuyện phiếm, đối phương nói trong nhà có 3 nữ 1 nam, con cả là con gái, năm nay đã mười lăm, còn chưa tìm được người thích hợp, Thẩm thị ở phía sau cửa nghe xong giật mình. Chờ hắn đi rồi, liền lôi kéo Tăng Thụy Tường hỏi kĩ, Tăng Thụy Tường nghe xong cũng có chút ý tứ.

Tử Tình thấy vội nói: "Cha, nương, tuy rằng từ xưa chuyện hôn nhân đều do cha mẹ quyết định, nhưng dù sao cũng phải chờ đại ca về đã, các ngươi vẫn nên chờ đại ca về rồi nói sau, có khi đại ca cũng tìm được người rồi cũng nên."

"Cũng đúng, Phúc nhi là người có chủ kiến, lỡ tìm người mà hắn không thích, giống mấy biểu ca nhà nhị cữu con, muốn từ hôn thì rất phiền toái, mà cũng tầm cuối tháng hắn sẽ trở lại rồi." Thẩm thị suy nghĩ, liền tạm thời gác lại việc này.

Trung thu qua đi, Thẩm thị bắt đầu đếm từng ngày, ai khuyên cũng vô dụng. Đợi đến cuối tháng, Tử Phúc phong trần mệt mỏi về nhà, Thẩm thị túm lấy con, cẩn thận đánh giá cả người, không hề đề cập tới thành tích cuộc thi, phỏng chừng cũng sợ giống như Tử Lộc. Sợ làm đứa nhỏ áp lực lớn, đến lúc đó thi rớt đứa nhỏ sẽ chịu không nổi đả kích.

Tử Phúc về nhà không mấy ngày. Thu hoạch vụ thu bắt đầu, Tử Lộc bọn họ cũng nghỉ phép. Trong nhà ruộng nước đều cho thêu, dương khoai còn chưa lớn, thế là nhà lại náo nhiệt, Tử Tình cùng Tử Vũ cao hứng nhất, thường ngày trong nhà chỉ có hai nàng, lại không được ra ngoài. Tử Tình đành phải dạy Tử Vũ học chút châm tuyến giết thời gian.

Ngày này, Thẩm thị mới hỏi Tử Phúc có vừa ý cô nương nào không, lại nhắc tới đại nữ nhi của Diệp tiên sinh, Tử Phúc nghĩ nghĩ, nói: "Nương, đại nữ nhi nhà hắn ta đã gặp qua, coi như lễ phép hiểu lẽ, nhưng mẫu thân nàng là loại ngại bần yêu phú (ghét nghèo thích giàu), lại hay khóc lóc om sòm cãi nhau. Diệp tiên sinh là người sợ vợ. Ta sợ tương lai có một số việc xử lý không tốt. Vả lại, sao có chuyện hắn gặp gỡ phụ thân ngay trên đường, mà cũng không có chuyện vừa gặp gỡ đã hẹn tới cửa ăn cơm, lại không có chuyện trùng hợp là hắn nói nhà hắn có người thích hợp. Các ngươi không thấy kỳ quái sao?"

Tử Tình nhìn về phía Tử Phúc, ánh mắt không khỏi sùng bái, tâm tư này cũng quá nhạy cảm, mình hai người hai kiếp đều không nghĩ được như vậy, không riêng gì mình, ngay cả cha mẹ mấy chục tuổi đều không nhìn ra đối phương có tâm tư gì, người như vậy mà không bay nhảy trong chốn quan trường quả thực quá lãng phí nhân tài.

Thẩm thị nghĩ, nói: "Với thành thích của con, nương cũng cảm thấy không thích hợp, hắn lại chủ động đề cập đến nữ nhi nhà hắn, nếu như thế thì thôi. Nương sẽ tìm cho con nhà khác."

"Trong lòng con đã chọn được rồi, con có tiên sinh ở cò trắng thư viện, họ Lưu, hắn từng nói về đại nữ nhi nhà hắn với con rằng, luôn luôn chăm lo việc nhà, cũng đọc sách hai năm, ta cũng đã gặp lúc đến nhà tiên sinh, là người có tính tình dịu dàng. Hoàn cảnh nhà tiên sinh thì không tốt lắm, không có ruộng đất, toàn nhờ vào lương bổng của tiên sinh mà sống qua ngày. Mua một căn nhà ngay tại bên ngoài thư viện, trong nhà còn có một muội muội cùng đệ đệ nhỏ, ta thấy nàng quản lý rất thỏa đáng, bình thường cũng làm ít món đồ thêu giúp đỡ gia đình." Tử Phúc nói.

Thẩm thị nghe xong, bảo sẽ tìm người hỏi thăm một chút. Liền cùng Tăng Thụy Tường nói việc này, Tăng Thụy Tường nghe xong cũng âm thầm hổ thẹn, tự trách mình rất sốt ruột, cư nhiên không thấy đối phương có tâm tư, cũng nói tìm người hỏi thăm một chút, bỗng nói: "Cháu cả Thẩm Vạn Phúc nhà mẹ đẻ ngươi ở gần thành phía Đông phải không?"

Thẩm thị nghe xong nói: "Ta quên mất, ngày mai ta sẽ đi tìm nhờ hắn hỏi thăm."

Cả nhà đang nói, Thu Ngọc ôm đứa nhỏ đến, nói lúa mùa trong nhà muốn tìm người gặp, không bằng để Tử Phúc bọn họ đi qua hỗ trợ, cũng đang rãnh rỗi mà. Tăng Thụy Tường thấy một nữ nhân bồng bế con còn uống sữa như nàng, muội phu lại không có ở nhà, nghe xong cũng không thể cự tuyệt, đành dẫn mấy đứa con giúp nàng hai ngày.

Bọn Tử Phúc mặc dù không đồng ý, cũng không thể phản bác, làm xong về nhà, cơm cũng không ăn ở lão phòng. Từ sau khi ở riêng, Thu Ngọc trên cơ bản đều ở lão phòng, cho nên, nhà nàng không nấu nướng gì, lần này cũng thế, bọn Tử Phúc sao lại không biết xấu hổ để một người nhà như Điền thị làm cơm cho nhiều người được, huống hồ cách không xa, cho nên về nhà ăn cơm.

Thẩm thị thấy thật là đau lòng, công việc nặng nhà mình đều tiêu tiền thuê người khác làm, Thu Ngọc cũng không phải không biết, lại không biết xấu hổ há mồm bảo bọn nhỏ đi giúp, cũng không phải thiếu chút tiền ấy, nghĩ vậy, tình cảm đối với Thu Ngọc lại phai nhạt vài phần.

Không vài ngày, thê tử của Thẩm Đại Phúc Nhạc thị tự mình tới cửa đáp lời, nói cô nương nhà ấy rất tốt, đọc sách biết chữ, châm tuyến gia vụ đều tốt, năm nay đã mười lăm, nhà nàng cũng đang nhờ người thay nàng tìm kiếm.

Thẩm thị vừa nghe, tìm Tử Phúc xác nhận, rồi tìm bà mối quen biết, tới cửa cầu thân. Lưu tiên sinh là người trí tuệ, không ghét bỏ Tử Phúc xuất thân từ nông thôn, vừa nghe đã đáp ứng. Hai nhà vội vàng xem tướng, một nhà Lưu tiên sinh thấy căn nhà Tăng gia, không ngờ Tăng gia mạnh hơn nông dân nhiều, Thẩm thị nghe xong chỉ cười cười, trao đổi hôn thư, Thẩm thị giao cho nữ oa Lưu gia một đôi vòng tay long phượng vàng, hai xấp vải dệt cao cấp, làm cho Lưu gia ngoài dự đoán, Lưu tiên sinh nói thẳng là rất tốn kém, chọc bà mối buồn cười, nói: "Làm mối nhiều năm như vậy, ta lần đầu nhìn thấy có người ngại sính lễ nhiều."

Đính hôn được hai ngày, Thẩm thị cùng Tử Phúc, Tử Tình và Tử Vũ đang ở trong viện bới dương khoai, Tử Lộc Tử Thọ cùng Tử Hỉ đã trở lại học đường, chợt nghe xa xa có tiếng nhạc diễn tấu truyền đến, hình như tiến về phía cổng, Thẩm thị vội đứng dậy đem cổng mở ra, là quan sai báo tin vui đến. Thẩm thị vội kêu Tử Phúc đi rửa tay đổi quần áo mới, đang nói chuyện thì quan sai vào cửa. Hiển nhiên là không kịp thay đồ, lúc này, Tăng Thụy Tường nghe được động tĩnh cũng chạy về.

Tử Phúc chính là cử nhân, quan sai cười nói: "Tiểu nhân lần đầu tiên báo tin đậu cử nhân cho một gia đình nông thôn đấy."

Thẩm thị vội mời người vào nhà, pha trà đổ nước, ân cần chiêu đãi, còn cho hai vị quan sai một người một hầu bao, bên trong có 5 nén bạc, mỗi người diễn tấu một lượng, làm mọi người mừng đến nỗi cười không thấy mặt trời đâu.

Thẩm thị cùng Tử Phúc tiễn bước quan sai, Thẩm thị vội bảo Tử Phúc đi báo tin cho lão gia tử, mình thì vội vàng tìm người về nhà mẹ đẻ báo tin, vừa muốn bái tế tổ tiên ở từ đường, vừa muốn mở tiệc chiêu đãi toàn thôn, dù sao cũng là cử nhân đầu tiên của Đông Đường thôn, Thẩm thị vội vàng đến nỗi chân không chạm đất. Bái tế tổ tiên quyết định vào mười lăm tháng mười, mở tiệc chiêu đãi thì vào mười sáu tháng mười.

Thẩm thị không chỉ thông báo nhà mẹ đẻ ở Bạch Đường thôn, cũng gửi thư cho một nhà Thẩm Kiến Nhân ở Lâm Sơn huyện, sau buổi trưa ngày mười bốn, một nhà Thẩm Kiến Nhân chạy tới, vốn Thẩm thị muốn cho nhà tiểu ca ở trong nhà mình, bất đắc dĩ Tiêu thị lại nhớ mẫu thân, về ở lão phòng.

Tử Tình nghe tiểu cữu nương Từng thị nói, sau phòng bên lão phòng giờ chỉ có bác chồng Từng thị cùng bác chồng nhỏ Bành thị, không bán bánh nướng nữa, Tiêu gia lão tam đính hôn, chuẩn bị mở tiệm bán bánh nướng ở trong thành, Bành thị muốn tìm tiểu nhi tử nương tựa, chờ giàn xếp ổn thỏa Từng thị, phòng ở sẽ về Tăng gia.

Tử Tình nghe xong, một trận ảm đạm, vẫn là lần đầu tiên nghe nói chuyện này, Tiêu gia sắp chuyển đi rồi, bản thân càng ít có cơ hội gặp lại Tiêu Tú Thủy. Đúng là không có bữa tiệc nào không tàn, nhớ năm đó Tử Tình vừa đến, căn phòng kia ở bao nhiêu nhân? Náo nhiệt thế nào? Bây giờ đều đi cả, chỉ còn một cái phòng trống cùng bác chồng, thật sự là rất đáng thương .


Tiểu cữu nương Từng thị nói xong liền vội vàng đi, nói nàng đã hẹn vài muội tử cùng thương nghị chuyện nuôi Bác chồng.

Tăng Thụy Tường và Thẩm thị nghe xong cũng không khỏi thổn thức, Tăng Thụy Tường nói: "Nhớ ngày đó dượng ta còn sống, đại cô ta tôn quý thế nào, một gia đình không ai là không tôn trọng nàng, sợ nàng cả, bây giờ lại ra thế này."

Thẩm thị nghe xong nói: "Nếu là con ruột thì không thể mặc kệ bà, khó trách mọi người đều nói, dưỡng nhi dưỡng già (đẻ con trai để được hưởng lúc về già), thành ngữ không thể sai được. Ta cũng hiểu lúc trước đại tẩu chết sống không đồng ý làm con thừa tự, phải muốn tự mình sinh con trai là vì sao. Nhưng ta lúc đó rất sợ đem Phúc nhi đưa ra ngoài, bằng không không biết vinh quang hôm nay thuộc về ai nữa?"

Hai người cảm thán một hồi, lão gia tử vào cửa, hỏi chuẩn bị tế bái đầy đủ hết chưa, còn muốn Tử Phúc viết tế văn, giao xong, vợ chồng Thẩm thị cũng đều vội.

Sáng sớm ngày mười lăm, lão gia tử liền đi qua, dẫn Tăng Thụy Tường và Tử Phúc đi rồi, nói người trong tộc đều chờ ở từ đường. Nữ quyến không thể đi theo.

Lão gia tử bọn họ mới vừa đi, Điền thị cùng Thu Ngọc ôm đứa nhỏ cùng đến, nói dù sao bên này người nhiều, cùng đến ăn luôn. Thẩm thị và Tử Tình lại bận rộn lên, cũng may sáng sớm Tăng Thụy Tường dẫn Tăng Thụy ngọc cùng Tử Phúc đi chợ phiên chọn mua đồ ăn cho hôm sau, Thẩm thị mới không cần hao tâm tốn sức nhiều.

Chờ lão gia tử bọn họ trở về, Tăng Thụy Tường lại dẫn vài biểu đệ trong tộc mượn bàn và bát đũa, cũng thông báo cho người làm bếp núc ngày mai đến giúp, thật là bận túi bụi. Cố tình lúc này một nhà đại cô Xuân Ngọc cũng tới, vốn Tăng Thụy Tường cũng không định cho bọn họ đến, phỏng chừng là lão gia tử bọn họ muốn mượn cơ hội này làm hòa dịu quan hệ hai nhà. Nếu lão gia tử cùng Điền thị đoán được ngày kế sẽ phát sinh cái gì, phỏng chừng sẽ không nói bọn họ đến, đồng thời, Tăng Thụy Tường Thẩm thị, và Tử Phúc cũng không không, bằng không đánh chết cũng sẽ không thể để cả nhà này vào cửa, đáng tiếc, trên đời thật sự không có chuyện gì muốn là muốn được.


  Chương 130: Tử Tình chịu nhục

Tăng Thụy Tường và Thẩm thị thấy Xuân Ngọc vào cửa, nhíu mày, lão gia tử vội nói: "Mấy người bọn họ tới nhận sai, hôm nay ngày lành, người nhiều mới náo nhiệt, nếu đuổi ra ngoài, đối với thanh danh của đại tôn tử của ta cũng không tốt."

"đúng vậy, nhị ca nhị tẩu, lần trước là ta không đúng, nói hưu nói vượn, các ngươi đại nhân đại lượng, cũng đừng chấp nhặt người không có kiến thức như ta. Chúc mừng các ngươi, đại cháu của ta thực sự tiền đồ, về sau các ngươi cũng có thể ăn hương uống lạt rồi." Xuân Ngọc tiến lên nói.

Tăng Thụy Tường và Thẩm thị nghe xong, im lặng, xoay người tiếp đón khác, Xuân Ngọc có chút ngượng ngùng, Tử Phúc thấy vậy, không thể đuổi họ ra khỏi cửa, liền đem thư phòng khóa lại, cũng may đã mấy ngày trước biết trong nhà có khách đến, bề bộn nhiều việc nên sợ loạn, cho nên trước đó đã đem đồ quý trọng cất đi, chỉ chừa lại cái đồng hồ phương tây để nhìn thời gian.

Năm người con trai nhà Tam bà bà đã tới sớm giúp đỡ, mượn xong bàn bát đũa còn phải đi tẩy rửa, Tăng Thụy Ngọc thấy một mình Thẩm thị ở bếp bận rộn không ra nỗi, liền gọi thê tử mình tới giúp, cơm trưa bày bốn bàn, cuối cùng đối phó xong, Thẩm thị kêu đau thắt lưng, buổi tối cũng may có người giúp việc bếp núc trong thôn đi đến thử lửa, nhất tịnh làm xong cơm chiều, ở lại ăn cơm. Thẩm thị mới thoải mái hơn nhiều.

Cơm chiều xong, một nhà Xuân Ngọc muốn ở lại đây, bởi vì bên lão phòng có Thu Ngọc ở, hai gian khác bị Chu thị khóa lại.

Tăng Thụy Tường nghe xong, phụng phịu: "Trong nhà có cả đống chuyện cần làm, bận lắm. Trước kia nhiều người ở lão phòng vậy mà các ngươi vẫn ở được, bây giờ thích nhiều chuyện à?"

Tử Tình thấy sắc mặt Yến Nhân Đạt nháy mắt thay đổi vài cái, giống như đang cân nhắc cái gì, bỗng nhiên lại bình thường, vội nói là bọn hắn lo lắng không chu toàn, mang người đi.

Ngày kế, Thẩm Kiến Sơn, Thẩm Kiến Thủy mang theo hai nhà lớn lớn nhỏ nhỏ 20 người đến, theo sau là một nhà Thẩm Kiến Nhân. Mười giờ, cả nhà Tam bà bà đều đi lại. Năm con trai, năm con dâu, còn có một đống cháu nhà bà nữa. Thẩm thị dẫn Tử Tình bận việc chiêu đãi, ở nông thôn cho nên không chú ý nhiều điều, tuy rằng nam nữ phân tịch (nam nữ có khác, ăn khác bàn ý, ngày xưa thì nam ăn ở nhà giữa, nữ ăn trong bếp), nhưng đều ăn ở trong viện, tổng cộng có hai mươi bàn, người lớn tuổi chút đều phải rót nước trà, mười một giờ, lão gia tử Điền thị bọn họ đi lại, Đại Mao nhiệt tình nói giúp đỡ Tử Tình, Tử Tình cảm thấy rất nghi ngờ, Tử Tình nhớ tới chuyện tối hôm qua phụ thân cự tuyệt bọn họ, càng cảm thấy hôm nay Đại Mao sẽ không có ý tốt gì.

Khách nhân đến không sai biệt lắm (đến gần đông đủ), Tăng Thụy Tường phân phó mở tiệc, trong lúc nhất thời, ăn uống linh đình. Náo nhiệt thay nhau nổi lên, người hỗ trợ mang đồ ăn lên thì ít, đều là người quen hoặc thân thích. Thẩm thị đành phải phái Tử Tình qua đến chỗ đất bưng đồ ăn, Đại Mao cố ý đến gần Tử Tình, lớn tiếng nói: "Tình nhi, ngươi đến đây, ta có điều muốn nói với ngươi."

Tử Tình không quan tâm hắn, nghĩ rằng: "Tình nhi là tên ngươi kêu được à." Lúc này, phát hiện bên cạnh có một ánh mắt, Tử Tình nhìn, là một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, Tử Tình cảm thấy mình không quen hắn. Ai ngờ hắn thấy Tử Tình nhìn về phía hắn, ngược lại đi tới, chào hỏi qua Đại Mao, lại hỏi Tử Tình: "Ngươi không nhớ ta à, lần đó ở học đường, hái đào, té ngã, rừng đào."

Người nọ còn định nói tiếp, Tử Tình rốt cục nhớ tới lần chật vật đó, vội đánh gãy hắn, nói: "Nguyên lai là ngươi, ta nhớ rồi."

Đại Mao ở một bên nghe, hỏi: "Các ngươi quen nhau à?"

"Ngày đó ta dẫn bà đi học đường hái đào, với không tới nên bắc ghế, ai ngờ bị ngã, không ngờ có người ngồi trên cây ăn vụng đào, nhìn lén." Tử Tình rộng rãi đem sự tình nói ra, nhưng lại thiếu niên có chút mặt đỏ.

"Kỳ thực, trước kia chúng ta cũng đã gặp nhau rồi, chẳng qua là ngươi không nhớ ta, lần đó, ngươi cho chõ nhà ngươi đuổi chúng ta chạy trốn, hại ta bị ngã trật chân, không biết ngươi còn có ấn tượng không?" Thiếu niên nói.

Hắn vừa nói, Tử Tình nhớ tới, hoàn cảnh một năm kia, hình như là Tử Vũ mới sinh, đưa bụng lễ trong thôn, chỉ nhớ rõ có một đứa đuổi theo mình cả ngày kêu lão bà, còn có bảy tám đứa nhỏ ồn ào, trong đó có một người đặc biệt hăng say, chẳng lẽ chính là người trước mắt?

Tử Tình ngẩng đầu đánh giá thiếu niên trước mắt một cái, cũng là dáng vẻ đường đường chính chính, thật sự không giống, liền hỏi: "Chẳng lẽ ngươi là Con sên? Hay là vua của đám nhỏ đó?"

Thiếu niên vừa định nói chuyện, chợt thấy Đại Mao thân vươn tay tới nhận lấy mâm trong tay Tử Tình, cố ý đem mâm vung về phía Tử Tình, canh rau đều đổ lên trước ngực Tử Tình, Đại Mao lập tức rút khăn trong túi ra, tay phải làm bộ giúp Tử Tình đem đồ ăn trước ngực lau đi, lại dùng sức lôi kéo cổ áo Tử Tình, Tử Tình thoe bản năng kéo lại, lộ ra một mảnh bả vai, tay trái lại nhanh chóng cầm cạp váy Tử Tình giật mạnh, váy bị tụt xuống đất, Tử Tình hoảng hốt, cũng may thiếu niên bên cạnh phản ứng mau, kéo Tử Tình ra, quát hỏi: "Ngươi muốn làm gì hả?"

Lúc này ánh mắt mọi người đều chuyển tới bên này, Tử Tình hiểu được, vừa tức vừa thẹn, một tay ôm cổ áo, một tay vội nhặt váy lên chạy vào nhà, Yến Nhân Đạt đứng lên nói: "Không có gì, chính là con ta không cẩn thận làm mâm nghiêng, đồ ăn bắn tung tóe lên trên quần áo biểu muội hắn, con ta cùng biểu muội của hắn là thanh mai trúc mã, nên thay nàng lau một chút, không cẩn thận đụng phải nàng, làm váy nàng xé rách, cũng thấy được nội y của biểu muội nó, con ta nguyện ý gánh vác tất cả trách nhiệm, cưới nàng."

"Con ngươi vô sỉ thì có, con ngươi cố ý xé cổ áo người ta, hơn nữa, con ngươi cố ý đem mâm đổ lên người cô nương ấy, cũng là cố ý xé xáy người ta." Thiếu niên nhanh chóng phản bác.

Yến nhân đạt nghe, có chút nóng nảy, nói: "Tiểu hài tử không biết nặng nhẹ, đừng nói bậy bạ."

"Ta không có nói bậy, quan hệ đến danh dự của một cô nương, ta thấy không riêng gì con ngươi vô sỉ, mà ngươi cũng vô sỉ." Thiếu niên nói to.

"Ta thấy người vô sỉ chính là ngươi, ngươi dựa vào cái gì mà lôi kéo biểu muội nhà ta nói nói cười cười ? Ngươi quen nàng lắm à? Đừng bảo ta không biết ngươi có tâm tư gì." Đại Mao hỏi thiếu niên.

Lúc này, Tăng Thụy Tường Thẩm thị và Tử Phúc đều đi lại, Tử Phúc đi lên liền đạp Đại Mao mấy cái, Đại Mao không ngờ Tử Phúc sẽ động thủ, phản ứng đi lại liền cùng Tử Phúc đánh lên, Nhị mao Tam mao thấy vậy cũng tiến lên hỗ trợ, vài biểu ca Thẩm gia đã sớm không kiên nhẫn, cũng ra tay, còn mấy tôn tử nhà tam bà bà nữa, luôn luôn đọc sách ở học đường của Tăng Thụy Tường, được cha mẹ cùng bà dạy không thể quên ơn, thấy Tử Phúc cùng người đánh nhau, sao có thể khoanh tay đứng nhìn, vì thế người người xoa tay, cũng chạy xuống, mắt thấy một hồi đại loạn sẽ phát sinh. Tăng Thụy Tường vội bảo vệ con trai mình, nói: "Đại Mao, dẫn cha mẹ ngươi về nhà. Về sau đừng vào cổng nhà ta nữa. Ta không có loại cháu ngoại như ngươi, cũng không có muội muội như nương ngươi."

Yến Nhân Đạt còn muốn nói gì nữa, lão gia tử kéo hắn ngồi xuống, lại nói với Tăng Thụy Tường: "Đứa nhỏ, nghe cha một câu thôi, cứ tạm thời gác lại việc này, khi khác lại nói. Nếu giờ để bọn họ đi, ngược lại sẽ làm thanh danh của Tử Tình không tốt."

Thẩm thị nghe xong kéo vạt áo Tăng Thụy Tường một chút, Tăng Thụy Tường hiểu ý nàng, nói với Yến Nhân Đạt: "Hoặc là thành thành thật thật ngồi xuống ăn cơm, hoặc là dẫn cả nhà ngươi cút đi, từ đây không bước vào nhà của ta nửa bước."

Yến Nhân Đạt chưa từng thấy Tăng Thụy Tường ghê gớm như vậy, ngoan ngoãn ngồi xuống, lúc này Tăng Thụy Tường mới giải thích cùng khách khứa: "Ngượng ngùng. Mới vừa rồi có chút ngoài ý muốn, cháu trai của ta không cẩn thận làm đổ thức ăn, tiểu nữ bị bắn tung tóe quần áo, nên bị kinh sợ, không có việc gì, mọi người cứ tiếp tục."

Vẫn có người thấp giọng nghị luận, dù sao có người thấy được bộ dáng chật vật của Tử Tình, Tử Phúc rất sốt ruột, nhưng lại bó tay, lúc này, thiếu niên kia lớn tiếng giải thích, nói: "Thật sự không xảy ra chuyện gì lớn. Ta cùng Đại Mao học chung hai năm, gần một năm không gặp, đi lại chào hỏi môt lát, nào biết hắn kích động làm đổ đồ ăn, làm nữ oa đi ngang qua sợ, nên mới xảy ra nho nhỏ ngoài ý muốn. Các ngươi cũng đừng nói bừa mà làm hỏng thanh danh của người ta."

Nguyên lai thiếu niên này là tiểu nhi tử nhà lí chính, thôn nhân thấy hắn giải thích, mới lại lần nữa trở lại trên bàn ăn uống. Nhưng vẫn có người khe khẽ nói nhỏ.

Tử Phúc hơi nhẹ nhàng thở ra, nói câu, "Đa tạ."

Thiếu niên đi đến bên cạnh Tử Phúc thấp giọng nói: "Không cần cảm ơn."

Tiễn bước thôn nhân, Tăng Thụy Tường lưu lại lão gia tử cùng Điền thị và một nhà Xuân Ngọc, người nhà Thẩm gia tự nhiên biết, nếu không có Hà thị ngăn cản, đã sớm tiến lên đánh người. Dưới sự khuyên bảo của Hà thị, tạm thời cáo từ .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui