Sáng sớm hôm sau, Tăng Thụy Tường dẫn Tử Phúc cùng Tử Lộc đến lão phòng hỗ trợ, Thẩm thị kêu Tử Tình vào nhà, hỏi rõ chuyện tối hôm qua, Tử Tình nghĩ nghĩ, vẫn nói sự thật.
Thẩm thị nghe xong, từ chối cho ý kiến, xem ra tất cả đều trong sự kiến của nàng, Tử Tình không biết nên khuyên giải thế nào, đành nhờ bà ngoại vào nhà cùng. Mình thì dẫn hai đệ đệ, cầm xẻng nhỏ đến sau núi nhặt trứng gà .
Chờ Tử Tình bế một rổ trứng gà trở về, tâm tình Thẩm thị sáng sủa hơn chút, đang uống canh gà mà Hà thị hầm. Hà thị thấy nữ nhi sinh nhiều đứa nhỏ như vậy, trước kia ở cữ lại không ăn được thứ tốt nào, lần này nhất định phải tẩm bổ thay cho những lần trước, nên lúc nào cũng giết một con gà mái hầm một nồi canh, ngay cả bọn nhỏ cũng được nhờ .
Tử Tình thấy vậy, cũng lười mang hai đệ đệ đến lão phòng ăn cơm, cười nói với Thẩm thị: "Nương, chúng ta ở nhà ăn canh gà đi, tuy rằng ở bên đó mở tiệc, nhưng đông người lắm, chúng ta không đi, cũng không ai chú ý đâu. Với lại con thấy cơm canh bên đấy sao ngon bằng nhà mình được."
"Hài tử ngốc, đừng gây chuyện nữa, con đi đi. Lỡ ông bà nội và tiểu cô con biết các con không đi, sẽ mất hứng, tốt xấu gì hôm nay cũng là ngày tiểu cô con xuất giá. Ngày mai còn phải đi đưa thân đấy. Nhanh thay quần áo còn đi." Thẩm thị nói.
Tử Tình đành phải thay quần áo, dẫn hai đệ đệ đến lão phòng, tiệc rượu còn chưa bắt đầu, Tử Thọ kéo Tử Hỉ đi nhặt pháo chơi, Tăng Thụy Khánh cùng Tăng Thụy Tường đang vội vàng sửa sang đồ, Tử Phúc, Tử Lộc bày bát đũa, Tử Tình cũng định tiến lên giúp đỡ.
"Tình nhi, ngươi đừng làm, vào phòng ngồi đi, đừng để quần áo dơ, việc nhỏ này có ca ca làm rồi." Tử Phúc nói.
Tử Tình thấy không ít nữ quyến ở trong phòng Chu thị nói về đứa nhỏ, gồm tỷ muội cùng đệ muội và mấy người đứng tuổi nhà mẹ đẻ của nàng. Nến Tử Tình vào phòng tiểu cô phòng, "Tử Tình, lúc nhị cô ngươi xuất giá, ngươi tặng một đôi hoa tai từ kinh thành, ta xuất giá có không hả?" Thu Ngọc vừa thấy Tử Tình liền cười hỏi.
"Ngươi lại ăn giòi (nói nhăng nói cuội) gì hả, chuyện tối qua chưa đủ để ngươi hiểu chuyện à. Sắp thành thân rồi đấy?" Hạ Ngọc vừa nghe, liền nhanh giáo huấn nàng.
"Tiểu cô, làm gì có nhiều chuyện trùng hợp như vậy, lần trước là người kia đến kinh thành một chuyến mới có, nếu không, ngươi chờ khi nào ta đi kinh thành sẽ mua cho ngươi một đôi, khi đó ngươi tái giá nha?" Tử Tình chọc cười.
Thu Ngọc véo má Tử Tình, đang định nói cái gì thì Xuân Ngọc ôm Ngũ Mao vào, Tử Tình chào hỏi, đang ngồi nhàm chán, tỷ muội Tiêu Tú Anh vào, Tú Anh cũng xuất giá vào đầu xuân sang năm, cho nên hai người trêu ghẹo lẫn nhau. Tử Tình kéo Tú Thủy nói nhỏ ở một bên.
Chỉ chốc lát, chợt nghe tiếng pháo, khách nhân lục tục vào cửa, có thể là do chuẩn bị không đủ bàn, nên bọn Tử Tình, mấy đứa Mao cùng Tử Bình đều không được ngồi vào bàn, chờ khách nhân đi rồi, Điền thị mới cho bọn nhỏ ăn mấy đồ thừa ở nhà bếp, có bọn Đại Mao ở đây, bọn Tử Tình không có khả năng ăn được đồ ngon nào, Tử Bình lớn hơn một chút, cũng mạnh mẽ hơn, tốt xấu gì còn cướp được hai miếng thịt. Tử Phúc gắp đệ đệ muội muội vài miếng ăn cho có, Tử Tình nghĩ: không bằng ở nhà ăn canh gà, ở đây cả bàn cũng không được lên.
Buổi tối khóc gả, Tử Tình cũng không muốn nghe, lôi kéo Tử Phúc, nhỏ giọng nói: "Ca, chúng ta về nhà đi, ở lại thì chúng ta toàn bị sai làm việc thôi, chắc tí nữa còn phải rửa chén, nương còn chờ ở nhà mà."
Tử Phúc cười, véo mặt Tử Tình, "Nha đầu quỷ quái." Nói xong, liền nói với Tăng Thụy Tường, năm người tay trong tay về nhà, chỉ để mình Tăng Thụy Tường ở lại.
Ngày kế, Tử Phúc dẫn đệ đệ muội muội đi đưa gã, bởi vì gả gần, nên Tử Hỉ đều đi theo. Trong nhà im lặng, Hà thị lấy cớ đến sau núi nhặt trứng gà, để nữ nhi và con rể có không gian riêng tư.
Tăng Thụy Tường đang ở nhà thương lượng cùng Thẩm thị chuyện Tử Vũ trăng tròn, "Ngọc Mai, ta biết trong lòng ngươi không thoải mái, nhưng chúng ta không thể làm gì được, khó khăn lắm đại ca đại tẩu mới có một đứa con, tẩu tử lại là người không phân rõ phải trái, mà cha mẹ cũng khuyên ta nhường nhịn, ta đành phải ủy khuất ngươi, chúng ta làm trễ một ngày đi."
Thẩm thị nói: "Ta sớm đoán được sẽ có chuyện rồi, trễ một ngày cũng không sao, bọn họ muốn làm thế nào thì cứ làm thế nấy, chúng ta tự sống cuộc sống của chúng ta, nương ta mới khuyên ta, ‘người đang làm, trời đang nhìn’. Ta tin bồ tát sẽ che chở cho nữ nhi của ta, Vũ Nhi nhất định sẽ khỏe mạnh. Chúng ta không phải buồn bực chuyện này."
"Ta chỉ lo lắng trong lòng ngươi luẩn quẩn, thật ra thì ta sao cũng được, nhưng lại sợ ngươi chịu ủy khuất. Ngươi nói rất đúng, chúng ta tự sống cuộc sống của chúng ta, cha cũng khen ngươi, nói ngươi không bao giờ nói năng xốc nổi." Tăng Thụy Tường thật không ngờ thê tử khoan dung như thế.
"Hắn phải khen ta thôi, khi ở riêng, hắn nói như thế nào ta đều đồng ý, ta cũng dự đoán được chúng ta không chiếm được thứ gì ngon ngẽ, với lại cái số tài sản ấy thì đáng gì để xé rách mặt (trở mặt). Sau khi ở riêng, hắn muốn gì thì hầu như ta đều cho, nhất là khi vừa mới ở riêng, biết rõ trong tay chúng ta không có lấy một chút lương thực nào, một cái tiết đoan ngọ, há mồm là 1 thạch lúa mạch, cũng không suy nghĩ cả gia đình mình thế nào à? Tìm đâu cho được một nàng dâu nhẫn nhục chịu đựng tốt như ta. Thật ra thì ta hiểu, chiếm chút tiện nghi thì được gì? Có thể sống tốt cả đời sao? Con mắt quá thiển cận (nhìn gần, không biết nghĩ cho sau này), ngươi thấy đấy, dù thế nào thì chúng ta vẫn sống tốt."
"Đúng, ta biết mấy năm nay cực khổ cho ngươi, nên ta định thương lượng với ngươi, cuối năm nay ta sẽ nghĩ việc, về nhà với ngươi. Bây giờ chúng ta cũng không thiếu mấy lượng bạc ấy, ta lập một trường học, tiểu tam sắp vỡ lòng, Tử Phúc dẫn Tử Lộc ở huyện học là được, dù sao Tử Phúc đã lớn rồi, có thể chiếu cố Tử Lộc. Mấy năm nay, ta luôn luôn không ở bên cạnh ngươi, đó là do cuộc sống bức bách, bây giờ ta muốn bù đắp lại." Tăng Thụy Tường nắm tay thê tử, vuốt ve hết lần này đến lần khác.
"Ngươi nghỉ việc? Ngươi phải suy nghĩ cho kĩ, ta không hy vọng ngươi hối hận. Ngươi xem hôm Vũ Nhi trăng tròn có về nhà được không?"
"Để xem đã, vừa nghỉ mười ngày, tháng sau con đại ca ngươi thành thân, cũng phải xin nghỉ một ngày. Nếu ta không về thì ngươi tìm người nhà mẹ đẻ giúp đỡ, đừng để mệt." Hai vợ chồng cúi đầu nói chuyện hơn một canh giờ.
Tử Tình về nhà, Tăng Thụy Tường mới lưu luyến không rời từ biệt cùng Thẩm thị, Tử Phúc thì lôi kéo Tử Tình, nói: "Muội muội, ca ca đi rồi thì ngươi nhất định phải chăm sóc cho tiểu tam cùng tiểu tứ tốt, bây giờ nương không thể làm gì, chuyện trong nhà ngươi cũng phải quan tâm một ít, giúp bà ngoại, ca ca biết nói ngươi làm chuyện này thì làm khó ngươi, ngươi chỉ mới tám tuổi, nhưng ca ca không còn cách nào, nương ở ở, bà ngoại tuổi lớn, đành phải để ngươi chịu nhiều vất vả, cũng maym ca ca biết ngươi là người hiểu chuyện." Tử Phúc nói xong, ôm chặt lấy Tử Tình, Tử Lộc ở một bên, cũng đỏ hồng mắt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...