Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Văn Tam thấy Tử Tình nhìn như đùa cợt mà nhìn hắn, giãy khỏi Triệu di nương, đi đến trước mặt Tử Tình hỏi: "Thế nào, muốn đi à? Người nhà ta có làm ngươi khó xử hay không?"

"Còn tốt." Tử Tình nói.

"Chuyện của ngươi, ta là mới biết được, sao rồi? Thương thế của ngươi khỏi cả chưa?" Văn Tam hỏi.

"Khỏi rồi, đa tạ đã nhớ đến."

"Ngươi không nên trách Thánh thượng, hắn cũng là hành động bất đắc dĩ." Văn Tam nói.

Triệu di nương nghe mây mù dày đặc, nhưng là, nữ nhân ngu dốt hơn nữa, cũng biết lúc này người Văn Tam quan tâm là Tử Tình, mà không phải là Triệu di nương nàng ta, nhưng là, ở trước mặt Văn Tam, nàng ta tất nhiên không dám lắm miệng, cho người bên cạnh một ánh mắt.

Văn Tam hỏi Tử Tình Lâm Khang Bình bây giờ làm cái gì, hỏi việc làm ăn ở Việt Thành như thế nào, cũng hỏi tính toán sắp tới của Tử Tình.

Hai người cũng chưa nói được mấy câu, Mạnh Thanh Phỉ biết được sự việc bên này, chạy đến, thấy Văn Tam đang nói chuyện cùng Tử Tình, chần chờ một chút, đi tới cười nói: "Gia đã trở lại? Sao không đi vào nói chuyện? Ta muốn giữ Lâm nãi nãi lại ăn bữa cơm rau dưa, Lâm nãi nãi chết sống không chịu. Lão tổ tông còn nói, khó khăn lắm mới gặp được người cùng quê, muốn nghe xem giọng nói quê hương, bảo Lâm gia nãi nãi thường xuyên đến đó."

Văn Tam nghe xong nói: "Ta cùng Tăng gia muội muội quen biết từ nhỏ ở An Châu, từ biệt nhiều năm, không nghĩ tới hôm nay gặp mặt ở chỗ này, cho nên hỏi thăm một chút. Đúng rồi, tướng công nhà nàng cũng là bạn cũ."

Tử Tình nghe giọng điệu của Văn Tam, dường như đang giải thích vài câu, vừa định nói chuyện, Mạnh Thanh Phỉ nói: "Chả trách Vực nhi gọi cô cô, thì ra là thế. Cũng là bạn cũ, về sau kính mời Lâm gia muội tử vẫn là thường xuyên qua lại một chút."

"Cô cô đúng là thực không đảm đương nổi, bọn nhỏ cũng là thuận miệng mà gọi, chỉ là xưng hô mà thôi. Nãi nãi cũng không cần tin thật." Tử Tình cười nói.


"Ngay cả đương kim. . ." Mạnh Thanh Phỉ vừa mở miệng, Văn Tam nói: "Nương tử đưa tiễn Tăng gia muội muội đi."

"Tam nãi nãi mời trở về đi." Hoa ma ma vội ngăn lại nói.

Mạnh Thanh Phỉ thấy hai người đồng thời ngăn cản lời của nàng, nhìn thoáng qua Văn Tam, Tử Tình hỏi: "Không biết Văn Tam nãi nãi muốn nói cái gì vậy?"

"À. Không có gì, ta nói ngay cả tỷ tỷ của đương kim Thám hoa lang cũng có thể làm, còn có thể không làm nổi cô cô của Vực nhi nhà chúng ta?" Mạnh Thanh Phỉ nói xong. Thấy Hoa ma ma cùng Văn Tam đều tựa như nhẹ nhàng thở ra, liền biết mình đoán đúng rồi. Tử Tình này, quả nhiên không biết lai lịch của Tiểu Dực.

Từ Văn gia đi ra, Tử Tình hỏi Hoa ma ma: "Ma ma, làm sao ta cảm thấy lời nói vừa rồi của Văn Tam nãi nãi, có vài phần không thích hợp nhỉ?"

"Chủ tử nghe lầm chăng? Ta thật là không có nghe ra được cái gì, không tin. Chủ tử hỏi hai người Thải Vân các nàng là biết." Hoa ma ma trả lời.

"Ai nha, chủ tử là nghĩ nhiều rồi, nãi nãi gia đình thế gia này, nói chuyện đều phải suy đi nghĩ lại, chủ tử về sau sẽ biết." Truy Nguyệt trả lời.

"Còn nói ư. Vừa rồi nếu không phải là Văn tam gia chạy tới, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn đánh nhau với các nàng? Đánh thắng được chúng ta cũng hòa thượng chạy được không chạy được được miếu, có ích lợi gì?" Tử Tình cười nói với Truy Nguyệt.

"Yên tâm đi, chủ tử, có Hoa ma ma nhìn chằm chằm đấy, không có nghe Hoa ma ma nói nương của tiểu chủ chúng ta là khăn tay qua lại với Văn Tam nãi nãi, dù sao cũng phải cho Hoa ma ma vài phần thể diện, phải không Hoa ma ma?" Thải Vân nói.

Tử Tình vừa nghĩ, cũng có chút đạo lý. Chẳng qua, chỉ sợ hơn phân nửa là mặt mũi của Tiểu Dực đi.


Tử Tình bọn họ vào nhà, Tiểu Dực đến rồi, đang chơi đùa cùng mấy đứa Thư Duệ bọn họ, thấy Tử Tình vào cửa, bọn nhỏ đều chạy vội tới. Thư Duệ hỏi: "Nương, sao giờ mới trở về? Có làm khó dễ ngươi hay không?"

Tử Tình ôm cổ Yên Nhiên, xoa xoa đầu bọn nhỏ, nói: "Không có việc gì, nương không phải đã êm đẹp trở lại sao?"

Lúc này, Tiểu Trúc đi tới nói: "Nãi nãi, vừa rồi An Châu Bảo nhị gia đến, thấy chủ tử không có ở nhà, đi thăm lão phu nhân rồi."

Tử Tình sửng sốt một chút, mới biết là Thẩm Bảo Phúc đến, xem ra, hẳn là Lâm Khang Bình phái hắn mang đồ tới , hắn từ An Châu đi Việt Thành rồi.

Tử Tình dặn mấy đứa nhỏ vài câu, rồi từ hậu hoa viên đi đến nhà Tử Vũ, Thải Vân đi theo, vừa ra khỏi cửa trong, đã nghe thấy Thẩm Bảo Phúc lớn giọng hô: "Thực sự ăn no rồi, cô cô. Ta không lừa ngươi, cha ta nói, hồi này thân thể bà vẫn nhanh nhẹn, còn có thể tự mình động tay giặt áo lót của mình đấy."

Tử Tình vào phòng bếp, quả nhiên gặp Thẩm Bảo Phúc vừa ăn cơm, vừa nói chuyện cùng Thẩm thị, Thẩm thị chủ yếu là hỏi chút chuyện Hà thị, biết thân thể Hà thị còn tốt, liền yên tâm.

"Muội muội, ngươi đã trở lại. Muội phu phái ta mang đồ tới, nói là rất quan trọng, phải đích thân giao cho ngươi, ta đành phải đến đây một chuyến." Thẩm Bảo Phúc nói xong móc từ trong giày mình ra một phong thư đã bao kín.

Tử Tình niết niết, nhìn độ dày này, chỉ sợ không chỉ là một tờ khế đất, nhưng là Tử Tình cũng không tiện mở ra ngay tại chỗ, sợ Thẩm thị truy hỏi, bởi vì Thẩm thị cũng không biết Tử Tình bởi vì cú ngã này, đã tổn thất những cái gì.

Thực ra, Tử Tình không ngã một lần này, mỏ này cũng không giữ được, chẳng qua là không biết Lí Hãn sẽ có loại phương thức nào lấy đi mà thôi. Điều này, Tử Tình vẫn là rõ ràng, một ơn cứu mạng này, vừa khéo cho đối phương một cái cớ.

Tử Tình nói chuyện với Thẩm Bảo Phúc một lát, liền hỏi chuyện Hạ Ngọc hắn biết cái gì không.


"Bản thân ta là biết Lâm An đi đưa thuốc trở về, nói lão cữu bà ta ở tại đó, cái khác, ta cũng không hỏi nhiều, ngươi cũng biết, ta và bọn họ bình thường không qua lại, chẳng qua, ta trái lại biết, nhà Đại cha ngươi hình như muốn thu xếp làm mai cho Tử Toàn, tú tài lần này Tử Toàn vẫn là không thi đỗ." Thẩm Bảo Phúc nói.

Thẩm thị nghe xong hỏi: "Muốn nói là loại gia đình nào biết không?"

"Cái này còn không biết."

Tử Tình cảm thấy đứa nhỏ Tử Toàn này, nhìn từ đối xử của hắn với Điền thị, bản chất so với Tăng Thụy Khánh tốt hơn một chút, chẳng qua là bị Chu thị làm hư, không có chỉ dẫn tốt, hơn nữa đọc sách, thật đúng là không phải thế mạnh của hắn, cái này cưỡng cầu không được. Tìm định vị tốt cho mình, sống yên ổn trông coi mấy mẫu ruộng đất Tăng Thụy Khánh cho hắn, tiểu phú không dám nói, chưa hẳn không thể qua được ngày lành cơm no áo ấm.

Tử Tình nói chuyện cùng một lúc, nghĩ đến nội dung trong thư, liền cáo từ về nhà, vào nhà, Tiểu Dực đã đi rồi, Tử Tình về phòng mở ra xem, trừ bỏ khế đất ngọn núi quặng kia, còn có một phong thư của Lâm Khang Bình, báo hắn đi Việt Thành làm chuyện gì, còn có, khế đất mau chóng giao cho Tử Hỉ chuyển lên, bởi vì thời hạn một tháng sắp đến rồi.

Buổi tối, mọi người tụ hợp ở chỗ Thẩm thị, nói giỡn, Tử Tình gọi Tử Hỉ vào thư phòng nhà mình, bởi vì Tử Tình nghĩ tới một phương pháp tài chính rất tốt, lấy danh nghĩa Hộ bộ thành lập ngân hàng tư nhân của mình, Hộ bộ đại biểu cho Hoàng gia, dân chúng còn có thể không tín nhiệm Hoàng gia?

Đây không phải là cùng một tính chất với ngân hàng nhà nước hiện đại sao? Có thể gửi bạc được lợi tức cũng có thể vay bạc ra lợi tức.

Tử Hỉ nghe xong hỏi: "Tỷ, ngươi từ đâu nghĩ đến?"

"Ôi, đây không phải là nhàn rỗi sao? Nghĩ đến bạc nhà ta ở trong ngân hàng tư nhân để không cũng là để không, người giống như khẳng định còn không ít, nếu là đặt ở ngân hàng tư nhân của Hộ bộ, nhất thời cũng không chờ bạc cần dùng gấp, thật sự có cần dùng gấp, có thể từ nơi khác chuyển đến, quốc khố không phải là có thể cho mượn bạc trước sao?" Tử Tình nói.

Tử Hỉ nghĩ nghĩ, nói: "Việc này, liên lụy quá lớn, ta còn phải cẩn thận suy nghĩ, tìm mấy đồng liêu nghiên cứu thảo luận một chút. Như vậy đi, ta tìm Đại ca thương lượng một chút trước đã."

"Nhớ lấy, đối với người ngoài cũng không được nhắc tới ta. Cứ nói là tự ngươi nhận được gợi ý từ ngân hàng tư nhân." Tử Tình dặn dò nói.

Tử Hỉ đáp ứng rời đi.


Thời gian càng ngày càng mát, Thẩm Bảo Phúc ở Kinh Thành vòng vo bảy tám ngày, rồi về An Châu, nửa tháng sau, Thư Duệ bọn họ vào học đường, cuộc sống của Tử Tình liền nhàn rỗi đi rất nhiều. Khế đất cũng chuyển lên rồi, cũng không nghe thấy có động tĩnh gì.

Nhưng là quán ăn của Lưu thị các nàng, đã xây xong phần cứng rồi, chỉ chờ lắp đặt thiết bị. Thì ra căn nhà kia, vẫn là để lại cho Tử Hỉ, chủ yếu là Phó thị muốn, phỏng chừng nàng cũng là nghĩ ngộ nhỡ người nhà mẹ đẻ nàng vào Kinh, cũng tiện có chỗ ở đi.

Mấy người Lưu thị các nàng cũng bận rộn lên, phải mua người, phải chọn gia cụ, phải chọn rèm cửa linh tinh, mỗi ngày sau bữa điểm tâm là ra ngoài luôn, cũng lôi kéo Tử Tình nhìn vài lần, chủ yếu là xem mấy cái tiểu viện tử đằng sau, vừa có thể ăn cơm cũng có thể rửa mặt còn có thể vui đùa, phòng tắm quả thực làm phòng nhỏ thủy tinh tương tự nhà tắm hơi, mặt đất trải đá cuội lên, bên cạnh có một thùng gỗ lớn, ống sắt đưa hơi nước từ bên ngoài vào, đáng tiếc, chính là không có van chốt mở, chỉ có thể đốt tới trình độ nhất định rồi tắt lửa. Chẳng qua mùa đông tắm rửa khẳng định không lạnh.

Bởi vì mùa đông trời lạnh, mỗi viện tử đều có kháng lớn, ăn cơm chơi bài đều có thể ngồi ở trên kháng. Tử Tình nhìn thoáng qua, nói: "Mỗi viện tử, chẳng phải cần năm sáu gã sai vặt hầu hạ?"

Trần thị nói: "Nhóm lửa, quét dọn, thu dọn, hoa tượng mỗi loại một người, còn có bốn người ở lại hầu hạ , tổng cộng chuẩn bị tám người."

"Nhìn điệu bộ này, hẳn là trước đầu lễ mừng năm mới có thể khai trương rồi." Tử Tình cười nói.

"Là tính toán như vậy, muội muội vẫn là phải hỗ trợ nghĩ xem có chỗ nào không có làm tốt hay không? Đại ca ngươi còn nói đó, không nghĩ tới chúng ta làm bạo tay như vậy. Cái này tổng cộng tiêu tốn, đại khái cần ba ngàn lượng bạc, còn không biết có đủ hay không đây?" Lưu thị cười nói.

Trần thị nói: "Chỉ sợ không đủ, còn có bạc mua người, còn có chuẩn bị chi phí lưu động, tổng cộng bốn ngàn lượng, hẳn là rất đủ rồi."

Mọi người thương nghị cũng lập một khế ước, liền đem bạc riêng của mình ra, cũng không còn chuyện gì của Tử Tình nữa rồi.

Đầu tháng tám, cuối cùng cũng nhận được thư của Tăng Thụy Tường, Hạ Ngọc vẫn là đi rồi, chẳng qua, Tăng Thụy Tường cuối cùng cũng không đến đây một chuyến vô ích, vẫn là gặp mặt được một lần, Hạ Ngọc đại khái không nghĩ tới, Tăng Thụy Tường có thể vì nàng đặc biệt trở về, cũng không biết có phải gặp được Tăng Thụy Tường hay không, trong lòng ngược lại không có nhớ mong, cho nên, đêm hôm đó liền đi rồi.

Điền thị nghe nói là khóc đến ngất đi, đại khái nàng cũng là không nghĩ tới, chẳng qua là bức Hạ Ngọc vài lần, để cho nàng lôi kéo một nhà Xuân Ngọc một chút, nàng không đồng ý cuối cùng cũng không giải quyết được gì rồi, làm sao lại ép chết nàng chứ? Còn có Xuân Ngọc, nghe nói cũng là khóc chết đi sống lại, cũng không biết là khóc cho bản thân từ nay về sau bớt đi một chỗ tống tiền, hay là hối hận mình ép chết muội tử ruột của mình, những cái đó, Tăng Thụy Tường là không có hứng thú biết, tim của hắn, đã sớm bị bọn họ làm tổn thương triệt để rồi.

Tăng Thụy Tường trông coi hậu sự của Hạ Ngọc an bày thỏa đáng, nói là muốn ở An Châu đến khi Tử Lộc bọn họ thi xong, cùng nhau chờ yết bảng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui