Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Nói thật ra, Tử Tình thấy động tác của Tử Toàn, rất là ngoài ý muốn, xem ra, Chu thị vẫn không quản Điền thị thế nào, hẳn là Tử Toàn giúp đỡ chăm sóc. Như vậy vừa thấy, đứa nhỏ Tử Toàn này cũng có chỗ đáng khen, không uổng Điền thị một lòng chăm sóc hắn.

Điền thị muốn kéo tay Tử Phúc, Tử Phúc không chìa tay ra, Điền thị đành phải buông tay mình xuống, nói: "Không nghĩ tới các ngươi còn có thể đến thăm ta lão bà tử này, Tử Phúc, ngươi xem, hồi ngươi còn nhỏ, bà vẫn là thương ngươi, ngươi có thể nói với cha ngươi một chút hay không, vẫn là để cho Thạch bà tử đến chăm sóc ta vài năm, trong nhà tiểu cô ngươi cũng là một đống việc, cuối năm lắm việc, cũng không thể chăm sóc cho ta."

Những lời này, Tử Tình là không có nghe hiểu lắm, bởi vì phát âm của Điền thị có chút không rõ, đại khái là di chứng sau khi trúng gió đi, là Tử Toàn giúp đỡ phiên dịch, xem ra Tử Toàn thật đúng là ở chung cùng Điền thị không ít.

Tử Toàn nói, thật ra ngay từ lúc đầu không nặng như vậy, Điền thị nói chuyện người khác còn có thể nghe hiểu được, trước đó vài ngày Xuân Ngọc tới đưa lễ tết, vẫn là không nhịn được khóc với Điền thị. Điền thị biết được chuyện của Đại Mao, biết không chỉ một nhà Xuân Ngọc giỏ trúc tử múc nước, công dã tràng, đến ngay cả bạc của Điền thị cũng đả thủy phiêu[1]rồi, thật ra cũng không tính là đả thủy phiêu, ít nhất thành toàn vợ trước và mấy đứa nhỏ của Đại Mao. Điền thị lại bị kích thích, liền thành như vậy.

[1]Đả thủy phiên: một trò chơi lia đá trên mặt nước sao cho đá lâu chìm và đi xa nhất. Ý của câu này là đầu tư vào một việc nhưng không thu lại được.

Tử Tình nghe xong phỏng đoán, Chu thị không chừng cũng biết bạc trong tay Điền thị bị Xuân Ngọc tính kế đi rồi, lại càng không quản chuyện của Điền thị nữa, cuộc sống của Điền thị về sau này, chỉ sợ còn gian nan hơn.

"Bà, chúng ta tới đưa lễ tết cho ngươi, có điểm tâm ngươi thích, mì sợi, còn có, gà vịt mỗi loại một đôi, để cho đại nương hầm chút canh cho ngươi, bồi bổ cho tốt." Tử Phúc nghe xong lời Tử Toàn, thở dài, tiến lên nói với Điền thị.

Tử Phúc nói xong thì để đồ xuống, gà vịt ở trong tay Tử Hỉ, đã dùng dây thừng buộc chân rồi, lúc này, cũng đều để xuống.

Điền thị thấy Tử Phúc không có tiếp lời của nàng, bắt đầu rơi lệ. Giật nhẹ tóc mình, giật nhẹ tay áo của mình, ý là nói cả người mình đều hôi bẩn, cũng không có người quản.

Tử Phúc nhìn về phía Tử Toàn. Hỏi: "Ngày thường là ai giúp đỡ rửa mặt chăm sóc cho bà?"


Tử Toàn nhìn nhìn Tử Phúc, nhỏ giọng nói: "Là tiểu cô, mấy ngày nay tiểu cô có thể là bận, còn chưa có tới."

"Vậy ngươi đi một chuyến đến nhà tiểu cô, bảo tiểu cô đến một chuyến, hãy nói trên người bà bốc mùi rồi." Tử Phúc nói.

Tử không dám trì hoãn, vội chạy đi. Điền thị lấy tay đấm đấm ván giường, nói: "Nghiệp chướng à, còn không bằng chết sớm cho sạch sẽ."

Những lời này mấy người Tử Tình nghe hiểu, Tử Phúc cũng không muốn tiếp lời, cũng may lúc này, Chu thị vào nhà, nhìn đồ trên đất, ánh mắt có chút phát sáng. Tử Phúc hỏi: "Đại nương, trong ngày thường ngươi cũng không quan tâm bà sao? Sao tiểu cô ta không có tới, đầu tóc bà cũng không có người rửa mặt chải đầu cho? Đại cha ta đâu?"

"Ai nha. Ngươi đâu có biết, hành động của bà ngươi bây giờ đã không thể rời người, ta là lo đầu này không lo được đầu kia, đáng thương ta cũng là người sắp năm mươi tuổi rồi, đâu có những tinh lực này, không bằng, ngươi trở về nói với cha ngươi một tiếng, vẫn để cho bà tử kia đến hầu hạ bà ngươi, nói như thế nào, cũng nể mặt a công ngươi phải không? Tốt xấu gì. Các ngươi cũng gọi là bà ngần ấy năm phải không?" Chu thị ngồi ở trên ghế vỗ đầu gối mình nói.

"Sao Đại nương không nể mặt đại cha và Tử Toàn, đối với bà tốt hơn một chút? Đại cha đã là đáp ứng a công cấp cho bà dưỡng lão, mặc dù không có sự kiện kia của cha ta, đại nương và đại cha cho bà dưỡng lão cũng là điểu hiển nhiên, đại cha là trưởng tử, cũng chiếm những gia sản này. Ở trước mặt a công còn có mấy vị cữu công, cũng là hứa hẹn rồi, chẳng lẽ đại nương là muốn đổi ý sao?" Tử Phúc hỏi.

"Ai nha, đại cháu, đại nương đâu có ý này? Chỉ là nói đại nương vội chân không chạm đất, muốn để cho bà tử kia giúp đỡ một hồi, cũng không dám có ý nhờ nương ngươi." Chu thị vội nói.

"Thế sao không đối tốt với bà hơn một chút, ngươi xem trong phòng này, toàn mùi gì đó? Mở cửa sổ có khó khăn như vậy sao? Rửa mặt chải đầu một chút có khó khăn như vậy sao? Còn có, ngươi xem tay bà gầy thế này, không biết đại nương thật có cho bà ăn cơm no sao? Nếu bà kiện ngươi tội danh ngỗ nghịch, vứt bỏ, ngược đãi lão nhân, ngươi cũng phải ngồi tù rồi." Tử Phúc chậm rãi nói.

Chu thị nghe xong vội đứng lên, vươn tay muốn kéo Tử Phúc, nhưng lại không dám, nói: "Ta cũng không có ý này, mỗi ngày ta đều bưng cơm đến trước mặt bà ngươi, nếu có một câu nói dối, trời giáng ngũ lôi oanh. Còn không phải đại cô kia của các ngươi, cả ngày tới cho bà ngươi ngột ngạt, bằng không, bà ngươi đâu phải bộ dáng này hôm nay? Ngươi nói một chút, dù cho ta chăm sóc tốt hơn nữa, cũng không chịu nổi nàng một lần lại một lần đến thêm phiền, các ngươi cũng nhìn thấy rồi, lúc a công ngươi đi, bà ngươi còn có thể tự đi, bây giờ thì tốt rồi, ngay cả nói cũng không nói rõ ràng được, ta cũng là một bụng uất ức đó?"


"Đại nương, nói những lời này có ích lợi gì? Người sáng suốt vừa nhìn, bà chính là bị ngược đãi, ngươi xem tóc này, tay này, quần áo này, mùi phòng ở này, thời gian ngươi mở cửa sổ luôn có đi? Còn có. . ."

Chu thị thấy Tử Phúc không có nghe vào lời nàng, còn đang cố ý tìm lỗi, không đợi Tử Phúc nói xong, vội nói: "Ta bây giờ múc nước đến, giúp bà ngươi lau dọn sạch sẽ."

"Còn có, chúng ta làm cho bà một bộ quần áo mới ăn Tết, mồng một đầu năm đừng quên thay cho bà." Tử Phúc nói.

Chu thị múc nước đi tới, rửa mặt rửa tay cho Điền thị trước, sau đó bế Điền thị ra ngoài, đặt ở trong sân, Tử Tình lúc này mới rõ ràng nhìn thấy rõ Điền thị, tóc trắng quá nửa, còn giống như cỏ khô, hốc mắt hãm sâu, màu da khô vàng, bởi vì gầy, cho nên xương gò má cũng hơi gồ lên, khác khá xa Điền thị sống an nhàn sung sướng, mùa hè cầm cây quạt lông ngỗng, mùa đông luôn xách theo lò sưởi ở trong ấn tượng của Tử Tình.

Chu thị đi phòng tắm chuẩn bị nước ấm, lúc này, Thu Ngọc cũng vào cửa, thấy mấy người Tử Phúc, không có bất ngờ, chắc là Tử Toàn đã nói cho nàng rồi. Chẳng qua, Thu Ngọc thấy Chu thị muốn rửa mặt cho Điền thị, vẫn là sửng sốt một chút.

Sau đó, nhìn nhìn mấy người Tử Phúc, nói vậy cũng hiểu, cũng không có lắm miệng hỏi lại, tự mình vào nhà thay chăn trải giường linh tinh, vừa thay vừa rơi nước mắt, Tử Phúc vào nhà thấy, trầm mặc một hồi, nói: "Tiểu cô, ta có thể làm cũng chỉ là những thứ này, ngươi tốn thêm chút tâm tư đi."

"Tiểu cô biết, bất kể nói như thế nào, các ngươi có thể đến, tiểu cô đã vô cùng cảm kích lắm rồi, đồ trên đất cũng là các ngươi mang đến đi?"

Tử Phúc gật gật đầu, nói: "Gà vịt này, ngươi xem rồi cho bà bồi bổ, còn có, quần áo ăn tết cũng tặng một bộ mới. Ta nói với đại nương, nếu đối với bà không tốt, có thể đi quan nha kiện nàng ngồi tù, trong lòng nàng có thể có chút sợ cái này, ngươi xem rồi làm đi."

Tử Phúc từ trong phòng đi ra, nói với mọi người: "Chúng ta trở về đi."


Mọi người vậy quanh đi ra ngoài, nửa ngày này, một mình Tử Phúc nói chuyện suốt, mấy người Tử Lộc đều không có lên tiếng, chủ yếu là không biết nói cái gì cho phải, ra khỏi cổng, mọi người mới thở dài một hơi.

Mấy người Tử Phúc vào nhà, vốn cho rằng Tăng Thụy Tường sẽ hỏi vài câu, ai ngờ Tăng Thụy Tường chỉ là trầm mặt xuống nhìn mọi người một cái, nói: "Phúc nhi, ngươi còn chưa có đi nhà vợ ngươi đưa lễ tết, thừa dịp bây giờ vẫn còn tới kịp, nhanh đi một chuyến đi."

Tử Phúc đáp ứng, dẫn theo Lưu thị trở về phòng luôn, Thẩm thị nói: "Nhìn xem cần cái gì, vào khố phòng tìm xem."

"Nương, không cần, ta sớm chuẩn bị xong rồi." Lưu thị cười nói.

Hạ Cam Vĩnh nói: "Cha, nương, không bằng chúng ta cũng đi chung trở về, hôm nay đã hai mươi bảy rồi, năm nay còn không có ba mươi, từ hôm nay trở đi chính là trừ tịch rồi, chờ năm sau, chúng ta tới đây ở thêm vài ngày."

Hạ Cam Vĩnh vốn là gọi nhạc phụ nhạc mẫu, sau này thấy Lâm Khang Bình toàn gọi cha nương, cũng sửa lại ngay.

Chợt nghe Tử Hỉ "Ai nha" một tiếng, thấy mọi người nhìn mình, Tử Hỉ nói: "Ta quên mất một việc lớn, năm nay còn chưa có chia hoa hồng cho mọi người đâu, vẫn chờ đại ca trở về, người đến đủ rồi, báo cáo bàn giao cho mọi người. Tiểu muội chậm một chút hãy đi, chia bạc trước đã, việc khác chờ năm sau thảo luận."

"Tứ ca, ta không đợi bạc để dùng, chờ năm sau lại chia cũng như thế." Tử Vũ nói.

"Lấy bạc ăn tết cùng qua năm lấy bạc có thể giống nhau sao? Vả lại, ngươi không đợi bạc dùng, ta còn chờ bạc dùng đấy." Tử Phúc là chuẩn bị vào cửa gọi người đi đóng cửa, nghe thấy được đoạn đối thoại của Tử Hỉ và Tử Vũ, nói.

"Đại ca, ngươi nói đùa đấy à? Ngươi thật đúng là thiếu bạc?" Tử Vũ hỏi.

"Nói đùa cái gì, ngươi không lo liệu việc nhà không biết củi gạo đắt." Tử Phúc cười nói.


Tử Hỉ nghe xong vội đi lấy ngân phiếu và sổ sách, trở về nói: "Khoản dư ngạch năm nay có ba vạn năm ngàn hai trăm lượng có lẻ, ý của ta là mỗi cổ phần chia hai ngàn lượng, đại ca năm sau phải vào kinh, lại đặt mua nhà một lần nữa, tốn không ít rồi. Ngân lượng còn lại ta muốn năm sau xây một phân xưởng, hoặc là xây một xưởng xi măng, cái này sau này lại nói. Các ngươi xem thế nào?"

"Chỉ còn một vạn năm ngàn lượng, đủ cho ngươi làm việc sao?" Tử Tình hỏi.

"Mấy ngày nay ta trở về, hẳn là còn có thể có doanh thu mấy ngàn lượng bạc, có hai vạn lượng, đủ rồi." Tử Hỉ nói, bây giờ hắn làm vài năm, đã xem như thuần thục rồi, Tử Tình cũng không nói gì thêm nữa.

Tử Hỉ cầm sáu ngàn lượng ngân phiếu, cười nói: "Cha, nương, đi, con dẫn các người đi vào thành, muốn mua cái gì tùy tiện chọn? Con hôm nay cũng làm người giàu một lần, còn có, tỷ, ngươi cũng đi, nếu không có ngươi và tỷ phu, bạc này còn không biết ở trong túi ai đâu?"

"Tứ ca, ngươi cũng phải dẫn theo ta, cha, nương, chúng ta cùng đi dạo phố, giúp Tứ ca tiêu tiền." Tử Vũ nói xong liền muốn kéo Thẩm thị.

Lưu thị vội nói: "Nói trước nhé, ta về nhà mẹ đẻ trước, trở về tìm các ngươi đi, hôm nay ta cũng đi ăn hôi một lần."

Tăng Thụy Tường biết ý của Tử Hỉ, mấy huynh đệ là hắn cầm nhiều tiền bạc, hắn không giống với Tử Tình, Tử Tình là góp công thức lại góp sức, hơn nữa, hàng năm đồ cho mấy nhà cũng không ít. Tử Hỉ đại khái là áy náy trong lòng.

Nghĩ đến đây, Tăng Thụy Tường nói: “Đã như vậy, mọi người cùng đi, nói trước nhé, hôm nay Tiểu Tứ đã lên tiếng rồi, mỗi người mua một thứ, mọi người cần cho hắn mặt mũi này."

"Không thành vấn đề, đi thôi." Tử Hỉ hào khí lắc lắc ngân phiếu trong tay, khó được Tăng Thụy Tường có hứng, Tử Hỉ càng cao hứng, vốn là, hắn chỉ là muốn dẫn Tăng Thụy Tường và Thẩm thị đi ra ngoài giải sầu, hôm nay từ nhà cũ thăm Điền thị trở về, Tăng Thụy Tường khó tránh khỏi sẽ nhớ tới mẹ ruột của hắn.

"Đi, Tứ Đệ mời khách mua đồ, ta mời khách ăn cơm." Trần thị cười nói.

Mọi người sửa sang một phen, bọn nhỏ một đứa cũng không mang, giao cho nha hoàn bà tử, lần này tổng cộng là mười bốn người lớn, phần phật ra cửa, quét đi buồn bực từ chỗ Điền thị ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui