Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Tử Tình vừa chia the mỏng xong, mấy người Lưu thị cùng Tử Lộc bọn họ đều tới đây, thấy Tử Tình cười nói: "Sáng sớm ta đã nghĩ tới hôm nay muội muội sẽ đưa chút đồ tốt gì đến đây đấy?"

Tử Tình nhất nhất đưa vật liệu may mặc cho các nàng, nói: "Lễ tết không có đâu, còn muốn thứ tốt gì nữa?"

"Tỷ, ta nghe nói, phải mấy chục lượng bạc, ngươi muốn cái gì, ta đi mua cho ngươi." Tử Hỉ cười nói.

"Ngươi nếu thành tâm thì tự đi mua về đưa đến nhà đại tỷ ngươi, còn chờ đại tỷ ngươi đòi hỏi ngươi à?" Lưu thị cười nói.

"Nói đến cái này, Tình nhi tự ngươi đến khố phòng bên này nhìn xem, có thứ gì thích hợp chính ngươi cũng chọn mấy thứ, mỗi lần đều là thiệt thòi ngươi." Tăng Thụy Tường ngồi ở bên cạnh Tử Tình nói.

"Cha, người một nhà không cần lễ tiết như vậy, bây giờ ta cũng không thiếu cái gì, chờ cần lại nói." Tử Tình khéo léo từ chối nói.

Lưu thị thấy Tử Tình lấy ra điểm tâm, hỏi: "Ơ, điểm tâm ở đâu ra? Làm thật là tinh xảo, cũng không nỡ bỏ vào miệng."

Trần thị và Dương thị hồi Trung thu đã từng ăn, cũng không ngạc nhiên lắm, nhưng là Phó thị thấy, âm thầm cảm thán, đến ngay cả nhà cha mẹ nàng cũng không làm ra mấy thứ này, có thể thấy được, cấp bậc người tặng lễ cho Tử Tình nhất định không nhỏ. Chẳng qua, nàng tưởng là Văn gia.

Người một nhà đang ngồi nói cười, Chu Thiên Thanh tới đây đưa lễ tết, đưa tới cho Tăng Thụy Tường bên này một túi gạo nếp cùng một túi vừng nhỏ, bởi vì hắn biết, Tăng Thụy Tường cho thuê tất cả ruộng đất rồi, nhất định không trồng lúa nếp.

Thẩm thị thấy vội hỏi: "Ngươi từ xa như vậy vác nửa túi gạo tới đây, nặng lắm đấy? Hạ Ngọc đâu? Không tới đây với ngươi?"

"Nàng nói chờ năm sau tới đây ở hai ngày, ở cùng nhạc mẫu một chút. Chuyện của Tiểu Văn, đa tạ Nhị ca Nhị tẩu. Chờ năm sau, ta để hắn đến đây dập đầu cho các ngươi." Chu Thiên Thanh nói.


Một năm này Hạ Ngọc cũng vào lúc giữa thu trở về thăm Điền thị một chút, cũng không ở vài ngày, bị Thu Ngọc đuổi đi. Bởi vì Hạ Ngọc ở đây. Công việc gì Chu thị cũng đều ném cho Hạ Ngọc, sức khoẻ của Hạ Ngọc không tốt, da mặt còn mỏng. Miễn cưỡng chống đỡ hai ngày, Thu Ngọc thấy sắc mặt nàng không tốt, bèn vội bảo nàng trở về nghỉ ngơi.

"Dập đầu cái gì? Đứa nhỏ là đứa hiểu chuyện, ta đã nghe Tử Tân nói, hắn tự mình dẫn theo cùng học đấy, chỉ sợ còn phải vài năm nữa mới có thể xuất sư." Thẩm thị cười nói.

Chu Thiên Thanh ngồi một lát, liền muốn đi về. Nói thật không yên tâm Hạ Ngọc ở nhà một mình, Tiểu Văn phải hai mươi tháng chạp mới về nhà, Thẩm thị nghe xong cũng không tiện cố giữ lại, lựa chọn chút đồ ăn cùng hai tấm vải bông, dùng xe ngựa của Tử Hỉ đưa hắn trở về.

"Nương. Tiểu Văn thật sự đi theo Tử Tân học y thuật à?" Tử Hỉ hỏi.

"Nào có học y thuật nhanh như vậy, nghe nói vừa học phân biệt thảo dược. Đứa nhỏ này còn có thể làm được, mặc dù nhị cô ngươi hơi nuông chiều, nhưng là biết thông cảm người lớn vất vả, ở hiệu thuốc làm học đồ, một tháng còn có năm mươi văn đồng tiền trợ cấp, nghe nói, trừ thỉnh thoảng mua chút đồ ăn vặt cho các sư huynh, hắn cũng không tiêu hoang." Thẩm thị nói.

"Tử Tân nói học y là đi học y. Ta còn tưởng rằng hắn nói đùa chứ. Còn có, Tử Quân, nghe nói cũng là nhờ nhạc phụ, ở huyện nha tìm một phần việc, cũng không tệ lắm, hắn tương đối linh hoạt." Tử Hỉ cười nói. Còn nhớ rõ một năm kia sáu người đi thi, chỉ có một mình Tử Hỉ trúng, bây giờ, trừ Hạ Cam Vĩnh còn đang kiên trì, Tử Thọ còn đang lưỡng lự, người khác, đều tìm được mục tiêu sống của mình.

"Ngươi còn khỏi phải nói Tử Quân, đường thúc ngươi bây giờ cũng là chịu đựng qua rồi, đứa nhỏ kia, nghe nói có tiền đồ đó, mỗi lần về nhà còn nhớ đến thăm chúng ta, chỉ sợ vài ngày nữa về nhà sẽ đến tìm các ngươi tụ tập." Thẩm thị cười nói.

"Vâng, đúng là có thời kỳ, ta còn nhớ rõ khi đó sáu người bọn họ ở trên đình hóng mát nhà ta thảo luận làm sách luận đó, nhoáng một cái đã nhiều năm rồi. Chờ lúc nào người đông đủ, ta mời mấy người bọn họ ăn bữa cơm." Tử Tình nói.

Gần đây Tử Tình còn đang kiên trì viết 《câu chuyện thời gian 》, đáng tiếc, tiến triển quá chậm, chủ yếu là viết chữ bằng bút lông này thật lòng không am hiểu. Cũng may Tử Tình cũng không định xuất ra sách, chắng qua là tự cho mình một cái liệt kê rõ ràng thôi, tương lai để lại cho con cái của mình nhìn xem.

Đang nói cười, Lâm Khang Bình tới đây đón Tử Tình, Thẩm thị nói: "Vẫn là bên này đông người, chỉ thiếu một mình Đại ca của ngươi, không bằng, các ngươi cũng tới đây ăn cơm, mọi người cùng nhau còn náo nhiệt hơn một chút."

"Đúng vậy, ta đã sớm muốn nói rồi, còn giống như trước kia, mọi người ở cùng nhau thật tốt, đại ca ngươi nói, góp tiền mừng năm mới đó, nương, ngươi nói bao nhiêu thì thích hợp?" Lưu thị cười nói.


"Đã nói không cần, đồ chủ yếu là Tình nhi lấy đến, đủ đủ rồi." Thẩm thị cười nói.

"Bốn nhà chúng ta đây một nhà năm mươi lượng, muội muội không cần phải bỏ ra, ba người các ngươi có ý kiến không?" Lưu thị là nói nói trước tiên.

"Không, nên là vậy, lát nữa ta đưa tới cho nương." Trần thị vội nói.

Phó thị và Dương thị cũng hoà cùng, cười nói: "Vẫn là như vậy mới thú vị."

Tử Tình cười muốn cùng Lâm Khang Bình rời đi, Lâm Khang Bình nói: "Năm trước chúng ta vẫn còn không ít việc, chờ năm sau lại nói."

Lâm Khang Bình vừa nói xong, đã bị mấy người Lưu thị cười nhạo một trận."Rõ ràng chỉ có ngươi nhà lớn nghiệp lớn, chúng ta đều là nhà nhỏ nhà nghèo, việc gì cũng không có?" Lưu thị cười nói.

"Đại tẩu, ngươi nói cũng như không, trong mấy nhà chúng ta, cũng chỉ có nhà muội muội nghiệp lớn, ngươi không phục cũng không được." Trần thị cười nói.

"Đâu có, Tứ đệ quản xưởng thủy tinh lớn như vậy, còn có cái gì mà giai đoạn một giai đoạn hai, người ta cũng không nhàn rỗi?" Lưu thị cười nói.

"Được, đại tẩu, ta nói không lại ngươi, ngày mai bắt đầu, ta gọi bọn nhỏ đến, còn có, phái Tiểu Tử tới đây hỗ trợ nấu cơm." Tử Tình vội nói.

"Lúc này còn không kém nhiều lắm." Lưu thị cười nói.


Tử Tình đi theo Lâm Khang Bình vào nhà, hỏi: "Hôm nay Phó đại nhân tìm ngươi có chuyện gì?"

"Còn không phải vừa đến mùa đông, nhiều trộm vặt móc túi hơn, nghĩ có thể đi vào trong lao có cái ấm no, bây giờ sắp tới cuối năm rồi, lại đang lúc khảo hạch, Phó đại nhân nói chọn chừng hai mươi đứa nhìn coi như thành thật một chút, muốn đưa tới trong trang."

"Ngươi đáp ứng rồi?"

"Ừ, người trong trang ta chọn lấy hơn mười người được được, chuẩn bị đưa tới Việt thành, vừa vặn cần người bổ sung, người đã đưa qua rồi, ta để Lâm An dán mắt chặt một chút, không hề biết hối cải, đều đuổi ra ngoài."

Tử Tình im lặng suy nghĩ một chút, mấy năm nay trong trang lục tục thêm người quy mô nhỏ. Hiện nay đại khái có bảy tám mươi người, tiểu hài tử vừa sinh ra không tính, thêm một đám này, thật đúng là không ít. Đã thành thân có năm đôi, phân ra một trăm mẫu đất cát rồi, xem ra, trong trang tổng cộng mới bốn trăm mẫu đất cát, hơn tám mươi mẫu ruộng nước, hơn ba mươi mẫu lúa măng, hơn hai mươi mẫu củ sen, còn lại là đập chứa nước, xưởng và đỉnh núi, phân công về sau này, xem ra còn phải hạch toán một lần nữa.

Vương bà tử vừa nghe Tử Tình nói mấy ngày này muốn về nhà mẹ đẻ ăn cơm, bèn nói: "Vừa vặn muốn xin nãi nãi một ân điển, lão bà tử ta tuổi tác cũng lớn, muốn về nhà ở cùng nhi tử dưỡng lão, không bằng xin nghỉ luôn từ đây."

Tử Tình vừa nghe còn có chút không nỡ, khuyên nhủ: "Vương bà bà muốn về nhà mừng năm mới cùng nhi tử, ở nhà mấy ngày này trước, không bằng chờ sau Tết nguyên tiêu lại đến, thôi việc cùng không cần đâu? Vương bà bà dù cho không muốn làm nữa, vẫn là có thể ở lại dưỡng lão."

"Không được, thoáng một cái cũng mười năm rồi, năm nay ta đã sáu mươi hai tuổi, nên về nhà đi ôm tôn nhi thôi, sau này, ta nhớ nãi nãi, tới cửa đến thăm một chút là được. Nha đầu Tiểu Tử kia ta thấy khá tốt, có thể ứng phó tàm tạm rồi, nãi nãi lại chọn thêm một người làm trợ thủ cho nàng, cũng là đủ rồi." Vương bà tử nói.

Tử Tình thấy Vương bà tử vừa nói như thế, cũng không tiện cố giữ lại, mấy năm nay Vương hoa tượng vẫn dẫn theo Lâm Hưng, cũng là không lo không có người thay thể hắn, hơn nữa, cây hoa quế giống ở Khang trang đã chuyển trồng hết rồi, Vương bà tử cũng biết không có việc lớn gì, mới xin thôi việc.

Tử Tình đành phải trả khế ước cho đối phương, thanh toán tiền công, còn thêm đại hồng bao ba mươi lượng bạc, nói: "Nếu có chuyện gì khó xử, ngàn vạn lần đừng giấu diếm, trực tiếp tới cửa, phàm là việc có thể giúp đỡ, tuyệt không từ chối."

Hai vợ chồng Vương bà tử đỏ hồng mắt dập đầu với Tử Tình, cùng nhau rời đi, Tử Tình phái Lâm Hưng đưa về.

Qua Tết ông Táo, người trong nhà bắt đầu chờ mong Tử Phúc về nhà, mỗi ngày Thẩm thị đều phải nhắc tới vài lần, Lưu thị nói, không đến cuối năm, phỏng chừng là không về đến được cửa nhà, đường sá nơi này bày ra đấy.

Vợ chồng Tử Vũ là hai mươi sáu tháng chạp tới đây đưa lễ tết, thấy một nhà Tử Tình đều ở đây ăn, thì cũng ồn ào muốn ở một ngày, phái hạ nhân trở về nói một tiếng. Không nghĩ tới Hạ thái thái lại thật là thông tình đạt lý, nói ở hai ngày cũng không sao, khó được về nhà mẹ đẻ một chuyến, thân cận cùng ca ca tỷ tỷ thêm một chút.


Vừa khéo, mấy người Tử Tân cùng Tử Quân Tử Văn vào hai mươi bảy tháng chạp tới đây vấn an một nhà Tăng Thụy Tường, mấy người kết hội tặng không ít đồ, Thẩm thị giữ bọn họ ăn cơm, Hạ Cam Vĩnh cùng mấy người bọn họ cũng là quen biết, mấy người ở thư phòng nói nói cười cười, nhớ lại chuyện cười lúc đi thi năm xưa.

Lúc này, Tử Phúc vào cửa, vẫn là Thư Duệ cùng Thư Ngạn đi mở cửa, hai người một đường vừa chạy về vừa gọi, "Đại cữu cữu đã trở lại."

Mọi người nghe xong vội dồn ra ngoài cửa, Tử Phúc vào cửa, thấy nhiều người như vậy ở cửa sân chờ hắn, cười nói: "Trông như là hạ bái thiếp, đầy đủ hết như vậy, đều biết được hôm nay ta về nhà à?"

"Đúng vậy, đại ca, ta vì vội gặp ngươi một lần, còn chưa có về nhà đâu? Còn được rồi, không phí công chờ." Tử Vũ cười nói trước.

Thẩm thị lôi kéo tay Tử Phúc, vào phòng, Lưu thị vội đi múc nước rửa mặt, Tử Phúc biết mọi người quan tâm là cái gì, nói với Tăng Thụy Tường và Thẩm thị trước: "Đã định rồi, năm sau đi Kinh thành, làm Tri huyện kinh huyện Trực Đãi."

"Ồ, đại ca, sau này chúng ta có thể ở cùng nhau rồi, không bằng đem phóng ở của Đại ca ở trước kia đi bán, chúng ta ở cùng nhau đi, ngươi mua đến ở bên cạnh nhà ta." Tử Hỉ reo lên trước.

"Đại ca người ta có quan nha, ngươi ồn ào cái gì?" Phó thị đẩy Tử Hỉ một cái, Tử Hỉ vội hỏi: "Ta cũng là vui mừng quá mức rồi."

"Nhìn thấy Thánh thượng rồi?" Tăng Thụy Tường hỏi.

"Thấy được, nói là thấy sáu năm này ta làm lương thực thuỷ lợi cũng không tệ, nói là xung quanh kinh thành núi hoang đất hoang cũng không thiếu,bảo ta làm trong ba năm, giải quyết vấn đề ăn cơm của dân chúng xung quanh Kinh thành, nói là làm tốt, ba năm sau tăng lên, làm được không tốt, ba năm sau phái ta đi đến địa phương xa xôi rèn luyện thật tốt." Tử Phúc cười khổ nói.

"Đại ca, sau này sẽ không phải Hoàng thượng thấy nơi nào người ăn không đủ no, sẽ đày ngươi tới đó chứ? Đây cũng không phải là chuyện gì tốt." Tử Tình nói.

"A? Đại ca, ngươi sẽ không thảm như vậy chứ? Thật sự muốn đầy ngươi đến địa phương cứt chim cũng không có gì đó, vậy phải làm sao bây giờ?" Tử Vũ hỏi.

"Hừ, đại cát đại lợi, tiểu nha đầu miệng không có chừng mực, xin Bồ tát hãy tha thứ cho nàng vô tâm." Thẩm thị nói xong trừng mắt liếc Tử Vũ một cái, Tử Vũ tủi thân đầy bụng liếc mắt nhìn Tử Tình một cái, Tử Tình cười trộm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui