Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Đứng ở tường ngoài nhà Lâm gia, Tử Tình phát hiện nhà của Lâm gia rõ ràng tốt hơn hàng xóm chung quanh, đất trống trong sân không nhỏ, có thể nhìn ra là đất trồng rau, ba gian nhà giữa, 2 gian phòng bên, sương phòng có 3 gian.

Lâm Khang Bình đầy cổng ra, cùng Tử Tình đi vào, có người trong nhà nghe thấy động tĩnh bên ngoài, thấy một nam một nữ vào, một tiểu hài tử ngửa đầu hỏi: "Các ngươi là ai? Tìm ai vậy?"

"Chúng ta là thúc thúc thẩm thẩm của ngươi, nói cho tổ gia tổ nương (ông bà cố) các ngươi, tam thúc tam thẩm đã trở lại." Lâm Khang Bình xoay người nói với bọn nhỏ.

Tiểu hài tử nghe xong nhanh như chớp chạy vào, vừa chạy vừa reo lên: "Tổ gia, tổ nương, tam thúc tam thẩm của ta đã trở lại."

Một lát, cửa xuất hiện một đống người, ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Khang Bình và Tử Tình, trong đó một nam tử tuổi chừng bốn năm mươi rất là kích động, phỏng chừng đây là đại bá phụ Lâm Diệu Tổ của Lâm Khang Bình, bên cạnh có một phụ nhân hơn bốn mươi tuổi, chắc là đại bá nương Dư thị. Mặt khác còn có ba nam tử tuổi trẻ, mặt mày có chút tương tự, cùng ba nàng dâu nhỏ, cùng với một thiếu nữ búi tóc hai bên. Xem ra tất cả người Lâm gia đều ra ngoài.

Lâm Khang Bình kéo Tử Tình đi về phía trước vài bước, kêu lên: "Đại gia, đại nương, ta đã trở về. Đây là nàng dâu của ta - Tử Tình."

Tử Tình đi đến trước mặt, hành lễ, kêu một tiếng: "Đại gia, đại nương."


Dư thị liếc mắt nhìn Tử Tình một cái, nhìn Lâm Khang Bình nói: "Ngươi bây giờ giàu có rồi, ở bên ngoài cưới nàng dâu, mang về nhà, không thèm kêu được tiếng cha mẹ, ta còn tưởng rằng ngươi quên chúng ta mất, sẽ không bao giờ nữa về cái nhà này nữa chứ."

Lâm Diệu Tổ liếc mắt Dư thị một cái, nói: "Đứa nhỏ vừa mới vào nhà, ngay cả một ngụm nước ấm cũng chưa uống, ngươi đã nói chuyện này à. Đứa nhỏ tốt xấu gì cũng gọi ngươi là nương vài năm. Đến đây, Bình nhi, mau dẫn nàng dâu của ngươi vào nhà, bên ngoài lạnh lắm, cẩn thận cảm."

Cả nhà cùng vào, Lâm Diệu Tổ phân phó một người con dâu đi pha trà, Lâm Khang Bình bưng một ly trà, kéo Tử Tình quỳ xuống. Lâm Diệu Tổ thống khoái nhận trà, Dư thị quay đầu, hai tay nhận, xoay xoay vặn vặn, gặp Lâm Diệu Tổ "Hừ" một tiếng, vội nói: "Ta nói trước, trà thì có thể uống, nhưng lễ gặp mặt thì ta không có."

Tử Tình nghe xong cười nói: "Đại nương thật sự nói đùa, ta cùng Khang Bình đã lâu chưa về nhà, không từng tẫn hiếu với đại gia cùng đại nương, nào dám muốn cái lễ gặp mặt gì?"

Dư thị nghe thấy, sắc mặt mới hòa hoãn chút, tiếp nhận nước trà, nói: "Lão tam là kẻ có dùng gậy đánh cũng không thèm đánh một cái rắm, không ngờ lại cưới được một nàng dâu mồm miệng lanh lợi, vừa nhìn đã biết là người hiểu lẽ."

Tử Tình nghe xong, vội hỏi: "Đây là đại nương thương ta thôi, ta thường ngày không ra ngoài cửa, cũng không gặp được nhiều người, ăn nói vụng về, nói sai thì xin đại gia đại nương đừng chê cười ta. Đây là vải dệt ta cùng Khang Bình hiếu kính hai vị, để làm một bộ đón tết. Theo lý thì phải làm xiêm y xong mới đưa tới, nhưng chất tức vợ của cháu nội) chưa từng gặp qua hai vị trưởng bối, sợ làm quần áo không vừa, cũng sợ không hợp tâm ý của đại gia cùng đại nương." Tử Tình liền vội lấy ra hai xấp vải bông từ gói đồ, một xấp màu xanh một xấp đỏ thẫm.

Dư thị thấy vội hai tay tiếp nhận, mặt mày hớn hở. Tử Tình nhân cơ hội cẩn thận đánh giá nàng một chút. Tóc búi rất gọn gàng, dùng ngân trâm búi lên, phía trước còn cắm một cây lược gỗ khắc hoa nhỏ, áo bông quần bông màu lam, rất sạch sẽ, mặt mày thô, vừa nhìn là biết tính cách mạnh mẽ có khả năng. Đại gia của Khang Bình thì bộ dạng phúc hậu, điển hình của người nông dân, lưng hơi còng, vẻ mặt nhăn nheo, đôi mắt nhỏ nhưng rất sáng.


"Nhìn cái miệng nhỏ nhắn của tam đệ muội này, nói chuyện thật dễ nghe, ngươi xem nương ta mừng rỡ miệng không ngậm lại được, chúng ta phụng dưỡng cha mẹ một năm mà cũng không thấy nương cao hứng giống hôm nay." Một người phụ nhân cao gầy cười nói.

Kế tiếp lại bái kiến đại ca của Lâm Khang Bình - Lâm Khang Mạnh, đại tẩu Hồ thị, nhị ca Lâm Khang Tường, nhị tẩu Mã thị, tiếp đến là tứ đệ Lâm Khang Dũng và thê tử Gừng thị bái kiến vợ chòng Tử Tình, Tử Tình thế mới biết người vừa rồi nói chuyện là Hồ thị.

Tử Tình cho năm đứa nhỏ trong nhà mỗi người tám văn, nhà lão đại lão nhị có hai đứa nhỏ, nhà Lão Tứ có một đứa, mà đứa này vẫn còn phải ôm trong tay. Cho nên Hồ thị cùng Mã thị thấy, trên mặt lập tức tươi cười, ân cần rất nhiều. Còn có một cô em chồng chưa gã - Lâm Vân Hồng, Tử Tình đoán tiểu cô nương tầm mười bốn mười lăm tuổi, một thân áo bông vải đỏ in hoa, vóc người cao hơn Tử Tình một ít, đi lên vội vàng kêu một tiếng: "Tam ca, tam tẩu", rồi không nói gì, coi như là người thành thật, vội cởi đôi vòng tay bạc trên tay ra đeo lên tay nàng, Dư thị thấy, cười càng tươi. Tử Tình đương nhiên cũng chú ý tới ánh mắt hâm mộ của Hồ thị cùng Mã thị.

Dư thị hỏi Lâm Khang Bình và Tử Tình ăn cơm chưa, biết hai người trở về đây ăn tết, vội thu xếp cho hai người ở gian phòng dựa vào phía đông, Khang Bình ở phòng nói chuyện cùng vài nam tử.

Tử Tình thấy mình không có chuyện gì, muốn về phòng xem, vừa cầm hành lý tiến vào, vài nàng dâu của Lâm gia đã đi qua giúp đỡ quét dọn. Phòng này có một cái phản (kiểu giường đóng tre trúc) lớn, nhưng đã lâu không có ai ở, đọng cả lớp bụi, còn chất không ít vật linh tinh. Lâm Vân Hồng bưng một chậu nước đi lại lau chùi, nói không nhiều lắm, nhìn ra tiểu cô nương này làm việc rất lưu loát, Lâm gia không nuông chiều nàng. Xem ra lễ gặp mặt này đúng là không cho không, ít nhất còn hơn một nhà đại cô nhiều, biết cảm kích.

Hôm nay vẫn là năm cũ, cúng ông táo xong, mỗi tiểu hài tử cầm một miếng đường cứng, cực kì vui vẻ. Tử Tình phát hiện bọn họ dùng gạo nếp nặn thành hình ngựa, Lâm Diệu Tổ dẫn nam tử quỳ gối trước tượng ông táo, vừa dập đầu vừa đốt tượng ông táo cũ, miệng còn lẩm bẩm, khác với chỗ nhà mình.

Cơm chiều, món chính là sủi cảo với thịt và củ cải, đương nhiên chủ yếu là cải trắng, có thể nghe đến chút mùi thịt. Tử Tình thấy mọi người đều ăn rất nhiều, phương bắc có thói quen ăn mỳ, Tử Tình đều ở phía nam hai dơid, mì sợi thì còn ăn được, bánh bao sủi cảo gì đó thì ăn không đủ no, huống chi là mì phở, khó có thể nuốt xuống. Tùy tiện ăn hai ba miếng sủi cảo.


Lâm Khang Bình thấy rất là đau lòng, trở lại phòng, trong phòng đã quét dọn sạch sẽ, nhưng lạnh là khô. Tử Tình nhớ tới hỏa giỏ cùng lò sưởi tay, nhưng trong nhà không có than củi, số than hai người mang theo cũng đã dùng gần hết. Tử Tình nhanh chóng ngồi lên phản, Lâm Khang Bình ôm Tử Tình, đút cho Tử Tình mấy miếng điểm tâm, lại ra ngoài múc một chậu nước ấm đến, Tử Tình vừa mới bị dì cả (kinh nguyệt), khó chịu, lau xong vội chui vào ổ chăn.

Ngày kế, Lâm Khang Bình ra ngoài sớm, sắp giữa trưa mướn chiếc xe lừa trở về, mua hai túi gạo lớn, một miếng thịt heo to, một đống xương heo cùng một ít đồ ăn vặt, còn có hai bì than củi. Vừa vào sân thì thấy Tử Tình bưng một chậu quần áo đã giặt xong, Lâm Khang Bình nhận lấy, cầm tay Tử Tình, hà hơi cho nóng: "Trời lạnh như vậy, có dùng nước ấm giặt không? Cẩn thận cảm ."

"Tam ca, ngươi yên tâm đi, ta nấu nước nóng cho tam tẩu, sáng tinh mơ ngươi không ăn điểm tâm mà đã ra ngoài làm gì?" Lâm Vân Hồng đi ra, hỏi.

"À, gọi tứ ca của ngươi ra đây hỗ trợ chuyển ít đồ này. Tam tẩu của ngươi không quen ăn mì phở, ta mua chút gạo về."

Lâm Khang Bình vừa nói xong, Dư thị đã tới, thấy Lâm Khang Bình mua một mớ gạo cùng thịt, khóe miệng kéo đến tận tai, vội bảo tiểu nhi tử ra khiêng đồ vào.

Lâm Diệu Tổ thấy nhiều đồ như vậy, vội nói: "Đứa nhỏ này, về nhà ăn tết mà thôi, còn tiêu pha như vậy, nàng dâu ngươi không quen ăn mì phở thì ngươi mua cho nàng một ít là được, bây giờ ngươi đã là người có gia đình, phải tiết kiệm."

Dư thị nói: "Bình nhi hiếu thuận mà, nên mọi người mới được nhờ, khi nào mới được bữa ăn gạo và thịt chứ?"

Hồ thị cùng Mã thị nghe xong nhanh tiếp lời: "Cũng đúng, ta cũng được nhờ theo. Nhìn tam đệ muội xinh đẹp, mặt mày xinh xắn thanh tú, làn da bóng loáng trắng nõn, ta thấy đã muốn sờ sờ, vừa thấy chính là người có phúc khí, nếu mặc lăng la tơ lụa vào thì không thể kém thiếp của địa chủ, chẳng trách tam đệ đau lòng."


Lâm Khang Bình nghe xong nhíu mày, vừa muốn nói gì, Lâm Diệu Tổ lên tiếng: "Tam đệ của ngươi bận cả sáng, chắc là đói bụng rồi, các ngươi còn không nhanh nấu gì cho hắn ăn đi, nói bậy bạ gì nữa?"

"Hiện tại làm cơm cái gì, chờ một lát thì làm cơm chiều, không phải phí công phí của à, chờ chút đi. Không phải hắn đã mua nhiều điểm tâm sao? Theo ta thì cứ ăn mấy đồ đó trước đi." Dư thị nói.

Tử Tình nghe xong mới biết, bọn họ một ngày chỉ ăn hai bữa cơm. Nếu là mẹ ruột, cho dù thế nào, đứa nhỏ mới về nhà đều sẽ làm bữa cơm ăn, huống chi Lâm Khang Bình còn mua mấy thứ này. Tử Tình có thể tưởng tượng được cảnh Lâm Khang Bình hồi nhỏ, không khỏi đau lòng thay hắn.

Bọn nhỏ nghe nói có điểm tâm ăn, vội vây lại, Lâm Khang Bình cho bọn hắn hai bọc, sau đó cầm tay Tử Tình, lấy cớ phơi quần áo.

Lâm Khang Bình đốt hỏa giỏ, lại chuẩn bị tốt lò sưởi tay, Tử Tình phơi quần áo lên dây thừng, nói: "Ngươi nhóm lửa giúp ta đi, ta không quen nhà bếp ở đây, ta làm chút cơm cho ngươi ăn, trời rất lạnh, nếu đói bụng thì càng thấy lạnh lẽo, ta sẽ làm một món cháo nóng hổi."

Lâm Khang Bình ôm Tử Tình lên phản, nói: "Không sao đâu, sáng sớm ta đã ăn ít đồ ở trấn rồi, ngươi không quen một ngày ăn hai bữa nên ta mua chút điểm tâm."

Sau đó vợ chồng ngồi trên phản nói nhảm, Tử Tình đặt lò nhỏ để gần người, tiện tay cầm một cái áo sơ mi hong khô. Lâm Khang Bình ngồi phía sau Tử Tình, thường thường đút cho Tử Tình chút đồ ăn vặt.

Lúc này, Hồ thị ở cửa hô: "Tam đệ muội, ta có thể vào không?" Lâm Khang Bình vội mở cửa, thấy đại tẩu nhị tẩu đều đứng ở cửa, vội mời vào, bản thân lại đi ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui