Sáng hôm sau, ăn qua điểm tâm, lão gia tử dẫn Tăng Thụy Tường và Tử Phúc đi ra cửa, đến từ đường cúng tổ tiên, sau đó mới lên ngựa đón dâu, khi đi, Tử Lộc đốt một dây pháo. Kiệu hoa chờ ở cửa từ đường, Tử Phúc đi ra khỏi từ đường, Tử Lộc châm pháo tiễn đưa, Tử Phúc không biết cưỡi ngựa, Lâm Khang Bình đành phải đi bên cạnh dắt ngựa.
Thấy đội ngũ đón dâu đi xa, Tử Tình cùng Thẩm thị về nhà, khách nhân đến đông đủ, trong đó còn có không ít người ngoài dự kiến, ví như bạn bè của Tử Phúc ở cò trắng thư viện và huyện học, còn có nhà giàu trên trấn, nha môn cũng phái người tặng một phần hạ lễ, cũng không biết vì sao bọn họ biết được. Người đến người đi, tất nhiên Thẩm thị bận túi bụi, một hồi pha trà, tìm không thấy lá trà, một hồi vào bếp tìm bát lại không thấy bát, một hồi bưng đồ ăn lại nói không đủ mâm…, , nhưng cũng không kêu Tử Tình ra giúp, chỉ để trong phòng cùng nữ quyến.
Cơm trưa xong, thôn dân đi rồi, thì mới đỡ hơn, cơm chiều là bữa tiệc chính, đầu bếp đã tới từ sớm, Thẩm thị lấy ra 10 con mực lớn nhồi thịt, còn có nem cuốn, đầu bếp trong thôn chưa làm qua bao giờ, Thẩm thị lại vội vàng làm mẫu.
Hơn ba giờ chiều, liền nghe thấy ngoài cổng có tiếng nhạc, đồ cưới đi trước, theo sau là trang sức vàng bạc đồ, tiếp đến là 2 gánh bình phong, thêu 2 mặt, bốn thùng đỏ thẫm, bồn gỗ lớn nhỏ, gành nước lớn nhỏ, đệm chăn 6 bộ, còn sau đó là sính lễ của Tăng gia, trang sức, vải dệt, tổng cộng có ba mươi hai nâng (kiểu như 32 thùng, món). Lưu gia giữ lại tiền biếu, da dê, trà cùng rượu mừng.
Ba mươi hai nâng này đều vào để vào phòng mới của Tử Phúc, người phù dâu mở bốn cái rương ra, bên trong là quần áo bốn mùa mới cùng vải dệt, còn có đồ của Tử Phúc, phù dâu liền trải giường chiếu xong, tân nương ngồi ở đầu giường.
Tử Tình nhớ được khi đó tiểu cô vụng trộm cho nhị cô ít đồ ăn, vì thế cũng tìm ít điểm tâm nhẹ. Thừa dịp không có ai ở, vụng trộm đưa cho tân tẩu tử (chị dâu mới), nói: "Đại tẩu, ta là Tử Tình. Ăn ít đồ này trước đi, lát nữa còn phải làm nhiều chuyện, để ta canh chừng giúp ngươi."
"Cám ơn muội muội, ta không đói." Tân nương nói.
Tử Tình cũng không nói cái gì thêm, đem điểm tâm đặt ở bên cạnh người nàng, đi ra ngoài. Không đầy nửa canh giờ sau, có người đến giục, nói là giờ lành đã đến, chuẩn bị bái đường, bái đường xong, lại đưa tân nương vào tân phòng, một đống khách nhân vây quanh, nhìn Tử Phúc nhấc khăn voan của tân nương lên, nói giỡn trêu ghẹo, tân nương tử rất xinh đẹp, thoạt nhìn rất đoan trang nhàn nhã.
Không đến một khắc (15 phút), tiệc rượu bắt đầu, bàn đầu tiên là Thẩm Kiến Sơn cùng Thẩm Kiến Thủy ngồi. Bởi vì nạn hạn hán, rất nhiều nhà ăn không đủ no, buổi tiệc hôm nay phong phú như thế, còn có hải sản, bọn hắn ở đất liền núi nhỏ chưa nghe qua bao giờ, bàn nữ nhân cũng náo nhiệt, nhưng là vì chuyện phân đồ ăn, mực thái sợi cùng cá biển xắt lát đều hận không thể đếm từng cọng cho rõ ràng. Tử Tình thấy cảm thấy xót xa, nói với Lâm Khang Bình: "Thật sự là thương thay cho tấm long của cha mẹ, vì đứa nhỏ có thể ăn được đồ ngon, mình chỉ nhìn chứ không nỡ gắp ăn."
"Cho nên ta nhất định phải nỗ lực kiếm tiền, để Tình nhi của ta áo cơm không lo. Để tương lai con của chúng ta cũng vui vẻ bình an lớn lên."
Tử Tình nghe xong mặt đỏ lên, vừa định nói lại hai câu, lúc này, nghe thấy bên ngoài có tiếng huyên náo.
Nguyên lai là một nam tử trong thôn không cẩn thận làm rơi miếng thịt xuống đất, vừa vặn bị một con gà gắp đi, nam tử thấy đau lòng không thôi, đuổi theo gà, vì gà chạy quá nhanh nên làm rớt miếng thịt, nam tử kia vội nhặt lên, thổi thổi bụi đất, nói muốn mang về nhà rửa cho bọn nhỏ ăn đỡ thèm.
Tử Tình thấy cảm động, người chung quanh không ai cười hắn, thậm chí còn có người giúp hắn đuổi gà, tình cảm chất phácnày đả động thật sâu đến Tử Tình cùng Lâm Khang Bình. Cha mẹ Lâm Khang Bình mất sớm, từ nhỏ đã bị bán, căn bản chưa từng cảm nhận được tình cảm cha con đơn giản, trừ khiếp sợ, e là còn hâm mộ nữa. Tử Tình vụng trộm nắm tay Lâm Khang Bình một chút, Lâm Khang Bình hiểu ý Tử Tình, cảm thấy ấm áp.
Một lát, Tử Phúc dẫn tân nương đến kính rượu, Thẩm thị bảo Tử Tình lấy cái bồ đoàn (đệm ngồi) đi theo, khi gặp trưởng bối mà quỳ lạy thì để trên đất, bên người tân nương có một phù dâu, dùng khay nhận lấy hồng bao của trưởng bối cho.
Thẩm thị đã bảo với Tử Phúc là những người ngang tuổi ngang hàng không cần quỳ, đương nhiên không nhận hồng bao, năm nay mùa màng không tốt, cuộc sống của mọi người cũng không dễ dàng. Tử Phúc tất nhiên là không có ý kiến, nếu không phải phong tục, chắc hắn còn muốn khỏi quỳ lạy gì.
Quỳ lạy xong, tân nương lại bị đuổi về tân phòng. Khách nhân cũng tốp năm tốp ba cáo từ, lúc lão gia tử đi, Thẩm thị nói hôm sau sẽ để Tử Phúc dẫn tân nương đi qua dập đầu. Điền thị nói: "Không cần phiền toái, dù sao chúng ta cũng muốn đến đây ăn cơm, ở bên này dập đầu cũng vậy."
Thẩm thị nghe xong, còn muốn nói gì nữa, Tăng Thụy Tường giữ nàng lại, Tử Tình vụng trộm hỏi Hà thị, "Bà ngoại, vì sao nương ta không đồng ý để ngày mai a công bọn họ đến, đỡ tốn công."
"Sao giống nhau được, bên kia là tổ ốc (nhà chính, nhà của tổ tiên để lại), nói lý lẽ thì cũng nên đụng đầu cho đại ca đại tẩu ngươi, ông bà nội ngươi phải chuẩn bị một phần lễ, làm một bàn tiệc rượu, để tân nương tử biết người nhà."
Hà thị vừa nói, Tử Tình liền hiểu, Điền thị làm gì có chuyện bỏ tiền bày rượu, hơn nữa có 3 nhà cô cô, sợ là phải hơn hai bàn, đến bên này, đỡ tiền. Khó trách Thẩm thị không đồng ý, hàng năm đưa qua nhiều bạc như vậy, dù ném trong nước cũng nghe được tiếng vọng, còn ném vô bà thì đến gợn nước cũng không có.
Khách nhân đều đi rồi, Thẩm thị hâm nóng mấy thứ đồ ăn, dùng khay bưng, để Tử Phúc đưa cho tân nương ăn, chỉ sợ một hồi có người đi náo động phòng.
Tử Tình vừa nghe náo động phòng, muốn đi theo, Thẩm thị giữ chặt nàng lại: "Đều là một đám tiểu tử thôi, ngươi là nữ tử lớn rồi, muốn nhìn náo nhiệt gì, không e lệ à."
Lâm Khang Bình cũng khuyên, Tử Tình nghĩ dù sao mình cũng xem qua rồi, không đi thì không đi, để Lâm Khang Bình đi, lát về kể cho nàng nghe cũng giống nhau. Tử Tình quyết định chủ ý, đang định đi nghỉ ngơi thì Thẩm thị gọi nàng.
Thẩm thị nói Tử Tình thay nàng hạch toán quà tặng nhận được. Tiệc rượu này, thân thích đều tặng quà, họ hàng gần tộc và thôn dân ăn không phải trả tiền. Tử Tình tiếp nhận lấy sổ Tử Lộc ghi, ba cậu cho mỗi người hai lượng bạc, ba cô cô mỗi người một chuỗi tiền, Hạ Ngọc còn cho thêm một xấp vải sa tanh hồng (loại vải tơ tằm). Tăng Thụy Khánh thì không có tặng gì, không biết là không biết hay không muốn đi, Tử Tình đoán lão cha lại đau lòng một trận.
Hà thị tặng 5 lượng bạc, Tử Tình biết vài năm nay trong tay Hà thị tương đối dư dã, mỗi lần đưa bà về thôn, Thẩm thị đều cho bà chút bạc vụn, nói là nhị cữu nương Triệu thị lâu lâu sơ sảy, Thẩm thị có điều kiện hơn, tự nhiên không muốn ủy khuất lão thái thái, ăn, mặc, dùng đều mua hết. Còn những họ hàng xa, hầu như đều cho hai mươi văn tiền, cũng có tám văn mười văn, tổng cộng không đến một chuỗi tiền (100 văn).
Sáng sớm, cô dâu vừa làm điểm tâm xong, lão gia tử,Điền thị, mấy nhà của ba cô cô tất cả đều đến, lão gia tử cùng Điền thị ngồi ở phòng phía đông, ngồi kế tiếp là Tăng Thụy Tường và Thẩm thị, rồi đến các cậu, Tử Phúc dẫn tân nương quỳ lạy dâng trà, lão gia tử cùng Điền thị tặng lễ gặp mặt là vòng tay bạc, Thẩm thị tặng một thanh ngọc như ý, Hà thị tất nhiên là trâm bạc, ba cậu là đồ trang sức bằng ngọc, cũng không lớn, có thể làm mặt dây chuyền hoặc ngọc bội đeo ngang hông. Tân nương tặng lão gia tử cùng Điền thị, Hà thị đều là một bộ vải bông.
Tử Tình thấy lúc Điền lấy vòng tay bạc ra, hình như ánh mắt Xuân Ngọc có chút ủy khuất, còn có chút không cam lòng, đương nhiên Tử Tình không biết hôm qua sau khi bọn họ trở về, lão gia tử nói với bọn họ trước, nhấn mạnh vòng tay bạc này Thẩm thị cho riêng để Điền thị chống đỡ thể diện, hắn chỉ sợ đến lúc đó Xuân Ngọc kiến thức hạn hẹp, quậy phá nữa.
Ăn xong điểm tâm, Tử Phúc liền dẫn cô dâu dạo quanh nhà, các cậu Thẩm gia cũng dẫn người nhà ra ngoài đi dạo. Trong nhà chỉ còn lão gia tử cùng ba nhà cô cô ở lại ăn cơm trưa.
Tử Tình đang muốn ra ngoài, chỉ nghe Xuân Ngọc nói với Điền thị: "Nương, ngươi xem hôm nay bà ngoại cùng mấy người cậu của Tử Phúc đều lấy ra những lễ gặp mặt đắt như thế, đợi đến lúc Đại Mao thành thân, các ngươi cũng chuẩn bị nhiều thứ tốt vào."
"Ngươi cứ tính xem ngươi tặng thứ gì đi, nói ra không sợ dọa người à, vì muốn ngươi không mất mặt, chúng ta nghe ngươi mới cho một chuỗi tiền, ba cậu người ta tặng hai lượng bạc, hôm nay còn tặng một khối ngọc bội, sớm biết như thế, ta sẽ không nghe lời ngươi, nói thật, nhị ca nhị tẩu cũng không bạc đãi ta, Tử Phúc luôn luôn thân thiết với ta, ta cũng ngại đến ăn bữa cơm này." Thu Ngọc oán giận nói.
"Thu Ngọc, ta biết ngươi cũng ghét bỏ tỷ ngươi nghèo hèn, ngươi cũng muốn thân thiết với nhị ta, ta cũng đâu có cản, tội gì oán trách ta? Ngay cả cha mẹ và ca ca muội muội ruột thịt đều chướng mắt ta, ai cũng muốn xa lánh ta, huống gì người ngoài?" Xuân Ngọc hô.
Tử Tình cười cười, vừa vặn Tử Phúc dẫn cô dâu vào cửa, Điền thị vội quát bảo các nàng ngừng tranh cãi lại. Thu Ngọc đi ra, kéo tay cô dâu, nói: "Tham quan xong rồi à, ta là tiểu cô cô của Tử Phúc, từ nhỏ Tử Phúc đã lớn lên với ta, có chỗ nào cần ta giúp thì cứ nói, đừng ngại. Nhìn bàn tay này, vừa thấy đã biết là có phúc, không giống tay nông dân chúng ta, ta hâm mộ tiểu thư các ngươi ở trong thành, không cần phải xuống ruộng làm việc nhà nông, thêu hoa, học chữ để giết thời gian."
"Tiểu cô, ngươi xuống ruộng làm việc nhà nông khi nào, sao ta không nhớ?" Tử Phúc hỏi.
Thu Ngọc còn nói gì nữa, thì Thẩm Kiến Sơn bọn họ đã trở lại, Tử Phúc mang theo cô dâu pha trà, nói chuyện cùng các cữu nương biểu tẩu.
Sau khi ăn xong, lão gia tử bọn họ đi trước, Hà thị muốn cùng ba người con về nhà, nói ở đây thời gian không ngắn rồi, Thẩm thị chuẩn bị rất nhiều điểm tâm vải dệt biếu tặng, Tử Tình biết vài năm nay, đại cữu cùng nhị cữu trồng dưa hấu và dương khoai, cuộc sống khá giả hơn trước rất nhiều, hàng năm ít nhất cũng có một vài chục lượng bạc tiền lời, lại mua ruộng đất. Cho nên ra tay hào phóng.
Chờ rất cả quan khách đi hết, Thẩm thị vươn vai duỗi người, nói mấy ngày nay đều mệt muốn chết rồi, phải nghỉ ngơi cho đã mới được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...