Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Tử Tình đương nhiên không nghĩ vậy, nàng đang đắm chìm trong vui mừng, định làm lễ vật tặng người, vòng tay được bao nhiêu cái, tốt nhất là mỗi người mỗi cái, Tử Phúc nghe nàng nói hết chuyện này đến chuyện khác, yêu thương xoa xoa đầu nàng.

Tử Tình đột nhiên hỏi: "Đại ca, ngươi thích cái ngọc bội hình gì? Nếu không, thì ngươi vẽ ra, để Lí sư phụ điêu khắc."

"Ừ, ta phải cẩn thận suy nghĩ, Tình nhi thích dạng gì?"

Câu này làm Tử Tình nghĩ mãi không ra được mình sẽ khắc hình gì. Sau khi ăn xong, cả nhà ngồi ở thư phòng, Thẩm thị làm áo dài cho Tử Phúc, Tăng Thụy Tường và Tử Phúc đọc sách, Tử Lộc, Tử Thọ cùng Tử Hỉ luyện chữ, Tử Tình thêu.

Tử Phúc đột nhiên nói: "Cha, nương, con có chuyện muốn nói."

Cả nhà thấy Tử Phúc nói trịnh trọng, không khỏi dừng việc đang làm, ngẩng đầu nhìn

"Con không muốn đi châu học, con suy nghĩ kĩ rồi, con muốn đi Cò Trắng thư viện, tuy rằng học phí ở Cò Trắng thư viện cao một ít, nhưng tiên sinh nơi đó đều uyên bác, mạnh hơn Châu học một ít. Còn nữa, cò trắng thư viện quản giáo cũng nghiêm, tất cả về mọi mặt, nghe nói cầm kỳ thư họa đều học, ta luôn luôn có giấc mộng đi cò trắng thư viện, con nhất định sẽ quý trọng thời gian ba năm này, cha mẹ, các ngươi để con đi đi. Nếu trước kia thì khẳng định con sẽ không nói, nhưng bây giờ nhà mình không thiếu từng ấy bạc."


"Bạc không phải vấn đề, cuộc thi của cò trắng thư viện tương đương khó, con muốn học thì phải trải qua thí nghiệm nhập học của bọn họ, con có thân phận tú tài cũng không được miễn, còn nữa, thư viện bọn họ một năm chỉ có hai lần nghỉ, mùa hè một lần, tết một lần, con có thể chịu nửa năm không trở về nhà sao? Con có thể chiếu cố tốt chính mình sao? Việc này con nghĩ chưa?" Tăng Thụy Tường hỏi.

"Cha yên tâm đi, vài năm nay con rèn luyện ở huyện, giặt quần áo quét dọn cái gì cũng không thành vấn đề. Cò trắng thư viện có nhà ăn , con khẳng định sẽ quen. Con hỏi thăm rồi, hai mươi ngày nữa là bọn họ tổ chức cuộc thi nhập học, con phải chuẩn bị tốt. Cầm (đàn) thì không biết tí gì, kỳ (cờ) cũng chỉ biết một chút.Nhưng môn khác con có chút nắm chắc." Tử Phúc nói.

"Khó thi lắm à? Lỡ thi rớt thì còn có thể đi châu học không?" Thẩm thị hỏi.

"Đương nhiên là được, ngươi yên tâm đi. Cứ chuẩn bị đồ cho Tử Lộc ngày mai đến trường." Tăng Thụy Tường vỗ vỗ tay nàng.

"Đem cờ vây lấy ra, cha và con làm mấy ván." Tử Tình có biết một hai về cờ vây, cũng cùng xem một hồi, thậm chí còn lung tung chi mấy chiêu, làm hai người trợn mắt liếc nhìn.

"Đại ca, các ngươi có thì toán học không?" Tử Tình bỗng nhiên nghĩ ra.

"Thi chứ, toán học đương nhiên rất quan trọng, học sinh nào cùng phải biết, ngươi quên lúc ngươi còn nhỏ, ta đã dạy ngươi à. Nếu không hiểu toán học, sau này đậu làm quan, ngay cả lợi nhuận thu vào của nông nghiệp cơ bản, công thương nghiệp đều không biết tính thì quản lý thế nào?" Tử Phúc nói.


Tử Tình vừa nghe, hứng thú: "Ta sẽ phụ đạo cho các ngươi học toán học, ta nhìn thấy chữ số phương tây ra dễ thêm giảm."

Trong nhà, mấy ánh mắt hồ nghi nhìn chằm chằm Tử Tình, Tử Phúc cười nói: "Vừa mới nói toán học của ngươi là do ta dạy, giờ ngươi lại dạy ta mấy thứ lúc nhỏ à?"

Tử Tình sờ sờ đầu, cúi đầu suy nghĩ một hồi, lấy cái đồng hồ tây bên cạnh đến, chỉ vào cho mọi người biết, "Đây là cái đồng hồ, canh ba buổi trưa là 12 giờ, canh ba giờ tý (0h đêm) cũng là 12 giờ, từ số 12 suy ra, không phải đều học xong sao?" Tử Tình lại đem 99 phép trừ viết ra, để bọn họ tự luyện tập, cả nhà đều cảm thấy khó tin, dễ tính hơn rất nhiều, Tử Phúc lại theo thói quen muốn sờ tóc Tử Tình, Tử Tỉnh tránh thoát.

"Đây là thứ ngươi nghĩ ra được?" Tăng Thụy Tường hỏi.

"Một phần thôi, có chút là do người bán ngọc dạy, hắn học người phương tây một chút, ta học xong liền bổ sung thêm ít. Nhưng các ngươi nhưng ra ngoài thổi phồng lên, để tránh rước lấy phiền toái không cần thiết, bản thân biết là được. Nếu đại ca không đi cuộc thi, ta sẽ không nói ra." Tử Tình nghĩ nghĩ, vẫn dặn dò vài câu.

Tăng Thụy Tường cũng biết việc nàykhông lớn không nhỏ, cũng dặn thêm vài câu.

Tiễn bước Tử Lộc, Tử Phúc vội vàng ôn tập, vài ngày đều ở trong thư phòng, Tử Tình cũng không dám đi quấy rầy. Hai mươi ngày sau, sáng sớm, Tăng Thụy Tường nói muốn đưa hắn đi cò trắng thư viện, Tử Phúc khéo léo từ chối, cười nói: "Con người ai cũng phải lớn lên, coi như con đi huyện học đi, không cần lo lắng."


Cò trắng thư viện ở phía đông An Châu thành, ngay tại đảo nhỏ ngoài cửa phía đông, lúc Tử Phúc đến, đã thấy đám người tốp năm tốp ba kết bạn mà vào, bên trong cây cối dạt dào, cỏ xanh mơn mởn, hoa tươi nở rộ, trong u tĩnh lại mang theo sức sống bừng bừng, Tử Phúc nhìn biển hiệu bốn chữ to cứng cáp mạnh mẽ "Cò trắng thư viện", ngóng nhìn hồi lâu, mới đi đến chỗ người gác cổng đăng ký.

Thẩm thị thì sáng sớm đã dẫn Tử Vũ đi nhà mẹ đẻ truyền tin, Tử Tình ở nhà một mình, ngồi trên sàn ở thư phòng, đến hơn bốn năm, cảm thấy rất nhiều thứ ở kiếp trước đã phai mờ, thậm chí có lúc còn tưởng là ảo giác của mình. Loại ý niệm chợt lóe lên làm Tử Tình sợ hãi, sợ hãi theo thời gian trôi qua, nàng sẽ không nhớ nổi gương mặt của cha mẹ kiếp trước, nhớ không nổi từng nụ cười và nước mắt, Tử Tình liều mạng nhớ, ở giữa hồi ức, lã chã rơi lệ, khóc rống một hồi.

Đã khóc xong, Tử Tình cảm thấy bản thân phải làm chút gì đó, chạy đến phía sau núi rút mấy cọng lông ngỗng trắng, trở về, quẹt mực, ghi lại vài thứ. Nàng nghĩ, chờ tương lai có cơ hội vẫn sẽ mở xưởng thủy tinh, dù sao bản thân cũng không phải người đầu tiên làm, sẽ không nhấc lên sóng gió quá lớn.

Vài giờ đi qua, tâm tình Tử Tình cũng lắng đọng lại, vừa đem này nọ cất kĩ thì Tăng Thụy Tường mang bọn nhỏ về nhà. Sau khi ăn xong, tiễn bước bọn họ, Tử Tình rãnh rỗi, liền vẽ căn nhà mình muốn xây trong tương lai, Tử Tình rất thích kiểu biệt thự, hiện đại phương tây, nhưng Bắc Kinh tứ hợp viện cũng không tệ, nếu có bạc liền xây, nghĩ đến việc này, Tử Tình cảm thấy bản thân cần phải kiếm chút tiền riêng, để tương lai làm chút gì đó, ví như lại có cơ hội tìm tòi ít phỉ thúy hoặc vật ở phương tây, đỡ phải mỗi lần xin bạc Thẩm thị đều phải cố sức giải thích. Thêu khăn và làm hầu bao đã nhiều năm, Tử Tình mới dành được ba bốn lượng bạc, quá chậm.

Tử Tình đang khổ cực suy nghĩ ở nhà, cuộc thi của Tử Phúc ở cò trắng thư viện rất gian nan, cầm kỳ đều là sở đoản, nông dân thì ai có thời gian rỗi mà dùng tiền học mấy thứ này. Cầm thì bỏ, phía trước thi vẽ qua rất thoải mái, đều đạt loại giỏi. Cũng may cuối cùng còn có một môn toán học, Tử Tình đã nhiều ngày bù lại cho hắn, giỏi là không có vấn đề gì. Cò trắng thư viện độc danh sách trúng tuyển tại chỗ, hai môn không đạt tiêu chuẩn thì loại, cho nên khi trước tuyên bố Tử Phúc đậu, sau lưng Tử Phúc ướt đẫm, cũng thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Vì Tử Phúc sẽ rời nhà vài tháng, Tăng Thụy Tường mời vẫn lão gia tử cùng Điền thị đến ăn một bữa cơm trước khi Tử Phúc đi, còn mời lí chính cùng Tam bà bà, Tứ bà bà, Hạ Ngọc cùng Thu Ngọc cũng theo tới, lão gia tử biết Tử Phúc thi đậu cò trắng thư viện, liên tục nói tốt.

Điền thị thì lôi kéo Tử Phúc, nói: "Đứa nhỏ này, mấy lần trước ra ngoài cũng không nói bà một tiếng, lần này gần sát ngày đi mới nói cho bà, bà cũng không chuẩn bị được cái gì cho ngươi, ngươi ở ngoài rồi phải hết sức cẩn thận, chiếu cố tốt bản thân, tương lai bà cũng có thể dựa vào ngươi.”

"Đúng vậy, Tử Phúc, thế hệ Tăng gia này, ngươi là đích tôn, ngươi phải làm gương cho đệ đệ, làm rạng rỡ tổ tông Tăng gia chỉ có thể nhờ vào ngươi, ngươi nhất định phải nhớ ngươi là từ người Tăng gia, bởi vì ngươi và cha ngươi, tôn tử nhà ta cũng bắt đầu dụng công học hành, huynh đệ các ngươi nhất định phải đoàn kết, người ngoài mới không thể bắt nạt các ngươi được. Còn nữa, vì nương ngươi ăn biết bao khổ nhọc, ngươi nhất định phải cố gắng." Tam bà bà nói.


Tử Phúc vội dạ, Điền thị liếc mắt nhìn Tam bà bà một cái, nói: "Tôn tử của ta tự nhiên biết ai xa ai gần, cái gì mà Tăng gia, một đống người như vậy, tôn tử ta giúp hết được à?"

Lí chính nghe xong, vội nói: "Tử Phúc không chỉ là vinh quang của Tăng gia, mà là vinh quang của toàn bộ Đông Đường thôn, hôm nay ta còn định dẫn tiểu tử nhà ta đến để học hỏi ngươi, nhưng gần đến giờ đi, hắn lại ngượng ngùng, nói chờ tương lai học giỏi lại đến so đấu với ngươi, xú tiểu tử này, cũng thật không biết trời cao đất rộng , nhưng hắn có thể an tâm ngồi xuống đọc sách, ta đã rất cảm tạ nhà ngươi."

Tử Tình không có hứng thú nghe trưởng bối tán gẫu, liếc mắt một cái nhìn thấy Hạ Ngọc cùng Thu Ngọc ở trong phòng nghiên cứu rèm mới, cũng không đa tâm gì, tiến vào phòng bếp giúp Thẩm thị.

Buổi tối, cả nhà ngồi ở thư phòng, Tử Phúc sửa sang lại sách vở mình cần mang đi, Thẩm thị chuẩn bị quần áo giày dép. Tử Thọ thì một mặt hâm mộ nhìn đại ca, nói tương lai hắn cũng sẽ đi cò trắng thư viện, Tử Hỉ đã năm tuổi, cũng đi học được mấy tháng, nói: "Chờ ta có bạc, ta sẽ tự mở một cò trắng thư viện."

Tử Hỉ nói làm mọi người cười ha ha, cũng hòa tan chút vẻ u sầu ly biệt. Dù sao Tử Phúc đi phải tới mười lăm tháng chạp mới nghỉ phép về nhà, trong lòng Thẩm thị quyến luyến, luôn lo lắng đứa nhỏ ăn không ngon, mặc không đủ ấm.

"Nương, ngươi yên tâm, trong nhà ta là lão đại, từ nhỏ đã chiếu cố đệ đệ muội muội, sao lại không chiếu cố được mình? Với lại, trước kia chúng ta nghèo hơn mười năm, cơm đều ăn không đủ no, chứ đừng nói là đồ ăn, mới vài năm nay mới khấm khá hơn, sao ta có thể quên nhanh như vậy, còn ăn không quen đồ ăn ở học viện? Nương đừng lo, cứ chăm sóc tốt cho bản thân đi." Tử Phúc khuyên nhủ.

Thẩm thị nghe xong, nước mắt càng không dừng được , Tăng Thụy Tường thấy, đành dỗ nàng vào phòng ngủ, nói thầm hồi lâu.

Tử Tình tựa đầu vào trên đầu gối Tử Phúc, trong lòng cũng ê ẩm. Đại ca cưng chiều nàng không kém gì đại ca kiếp trước, trong lòng Tử Tình hoảng hốt, coi bọn họ là một, cốt nhục tình thân đã sớm hòa vào trong máu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui