Cơm nước xong xuôi, thức ăn còn lại không nhiều, nàng liền đem tất cả thức ăn để cùng một chỗ lấy cái lồng tre đậy kín lại, sáng mai hâm nóng vẫn còn dùng được.
Dọn dẹp xong, cũng không có việc gì để làm.
Trời tối, nàng dắt Tiểu Yên và Bánh Bao lên giường ru cho chúng ngủ, lại đi thổi tắt nến, chờ khi nghe tiếng thở đều đều của hai đứa nhỏ nàng mới yên tâm đi ra cửa kiểm tra xung quanh rồi cài chốt cửa cẩn thận sau đó mới an tâm đi vào không gian của mình.
Không gian mặc dù vắng bóng nàng nhưng mọi thứ đều tốt, mấy loại dược liệu nàng trồng tỏa ra hương thơm thật dễ chịu, khuôn đất trồng rau củ thì tươi tốt.
Thời điểm hiện tại rất thuận lợi cho việc thu hoạch rau củ, nếu không ngoài dự đoán sáu mẫu đất sẽ thu hoạch ba, bốn bao mỗi loại.
Nàng cũng đã dự trù đem bao, xọt tre và cuốc vào hết không gian để thuận tiện cho việc thu hoạch nông sản.Các thứ nông cụ đã có đủ hết, nàng liền bắt tay vào thu hoạch dưa chuột trước rồi tới cà chua.
Qua mười phút, nàng thu hoạch được kha khá, đang làm việc hăng say nàng phát hiện mình bị không gian đẩy ngược ra ngoài, trước đây ở kiếp trước đã từng xuất hiện tình huống như vậy, ngay khi nàng định vào lại không gian tìm hiểu xem chuyện gì xảy ra, thì đột nhiên có người gõ cửa, nàng liền chạy tới mở, định nhanh chóng đuổi người rồi đi tìm hiểu nguyên nhân.
Hoàn toàn quên mất bây giờ là đêm khuya và việc trên tay mình còn xọt tre đựng dưa chuột.
Tích thị nằm xuống giường đi ngủ, ngủ một lúc bà mới nhớ đến có chuyện quan trọng bàn bạc với nhi nữ, lúc trưa định chờ nhi nữ về rồi nói ai ngờ đâu nghe được Hà bà bà kể chuyện Mã goá phụ đồn đãi bậy bạ nhi nữ nhà mình, bà tức giận liền đến tìm mụ ta nói lí nên quên mất tâm.
Không ngờ khi cửa phòng nhi nữ mở thì nhìn thấy nữ nhi đang mang theo một xọt tre đựng mấy quả dưa chuột, mặt mũi quần áo thì tèm lem, dính bụi đất hết lên, không khỏi sửng sốt một chút, đây là chuyện gì vậy? Chẳng lẽ nhi nữ nhà mình bị mộng du? Lại nghĩ tới chuyện hồi trước nàng từng rơi xuống sông bị sốt nặng, không khỏi thầm nghĩ, có khi nào nhi nữ bị thứ không tốt nhập vào hay không? Nghĩ đến điều này, bà cảm thấy trước mắt đen thui.
Nhìn thấy là mẫu thân, nàng theo phản xạ mặt tươi cười kéo mẫu thân ra ngoài sân, nàng sợ nếu nói trong phòng sẽ đánh thức hai đứa nhỏ mất.
Ra đến sân nàng tuyệt kéo mẫu thân ngồi xuống ghế tạm còn cố hỏi định dời đi lực chú ý của mẫu thân:"Mẫu thân, sau tối rồi người còn chưa đi ngủ sớm a".
Tích thị trầm mặt đưa tay nhặt cái xọt nhi nữ để cạnh ghế liền hỏi: "Hái được kha khá, con tối rồi còn đi đâu hái xọt dưa chuột này, có cần ta kêu phụ thân con thức dậy hái phụ không?"
Nàng giả bộ như không có gì, nói: "Không cần, con nào có làm nhiều" mẫu thân nhìn chằm chằm nàng: "Là tại ta đến sớm quá à? Hay là chờ con làm xong việc rồi mới đến? Thuận tiện lấy thêm cho con mấy cái xọt nữa."
"Không phải như vậy mà!" Nàng thấy mẫu thân tức đến đen cả mặt, đột nhiên cảm thấy có chút sợ, nhưng chuyện này thật là......!chỉ hai ba câu làm sao giải thích rõ ràng được? Nhưng nói về chuyện không gian đó, mẫu thân có tin hay không cũng là cả một vấn đề đó.
Nghĩ một hồi nàng đành cắn răng dậm chân một cái, tin tưởng nắm tay mẫu thân hai người cùng nhau đi vào!
Vào không gian, nàng xoay người kéo tay mẫu thân đi vào sâu trong vườn, hoàn toàn mặc kệ đến bộ dạng khiếp sợ của mẫu thân, vào đến vườn nông sản, nàng chỉ vào mấy miếng đất, nói với mẫu thân: "Không giấu người được nữa! Đây là nơi con lấy dưa chuột và cà chua cho nhà chúng ta."
Tích thị cảm thấy rất không thật, mới vừa rồi còn cùng nhi nữ đứng ở trong sân thảo luận về vấn đề nhi nữ đang làm gì giữa đêm, sao chỉ chớp mắt, liền đứng ở nơi này, nhìn cảnh sắc chung quanh, bà hoài nghi vừa rồi mình đã trải qua một cuộc lữ hành dưới lòng đất, mà nhi nữ chính là tiểu tiên nữ mang tiên thuật, bằng không tại sao có thể có tình huống như vậy chứ?
Thừa dịp mẫu thân còn chưa kịp lấy lại tinh thần, nàng kéo người đi vòng vòng trong không gian thăm thú một hồi.
Sau khi đi qua từng mảng xanh mướt, Tích thị gần như đã trở lại bình thường.
Thỉnh thoảng còn dừng lại trước đám thực vật trái mùa, thuận tay hái quả dưa chuột, hái thêm vài quả cà chua, cho đến khi trên tay mình đầy ụ, mới dừng lại không hái nữa.
Đối với hành động như vậy của mẫu thân, nàng có thể hiểu được, tựa như lúc trước khi nàng vừa mới có không gian này vậy, thỉnh thoảng cũng nghĩ chuyện tốt như vậy có phải thật hay không? Hoặc là nghĩ không gian như vậy có thể đột nhiên biến mất hay không, vì thế tất cả các loại đồ ăn trong không gian, chỉ cần chín sẽ hái hết xuống, chỉ có đặt ở phòng bếp của mình rồi, mới có thể cảm thấy chân thật..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...