“Chị nói Niệm Niệm nhẫn tâm, vậy Lâm Phương là cái gì?”
Dì nhỏ sớm biết chị gái bất công, không ngờ lại có thể bất công đến mức này, không giáo huấn đầu sỏ gây tội, ngược lại muốn đánh người bị ủy khuất.
“Em thấy tim chị cũng đã lệch qua bên phải rồi đi, chị có bản lĩnh thì đánh luôn cả em đi, đánh xong em và Niệm Niệm cùng đi tố cáo luôn!”
Tần Quan Quỳnh nghe dì nhỏ nói, trong lòng lộp bộp một tiếng.
Vốn dĩ trong lòng bà ta còn có ý định để mẹ Lâm đánh phục Lâm Niệm, nhưng hiện tại dì nhỏ cũng muốn trộn lẫn, kế hoạch này có vẻ không thực hiện được.
“Có chuyện gì từ từ nói, đừng động tay động chân.
”
Bà ta bước tới kéo hai chị em ra, mẹ Lâm nương theo động tác của bà ta buông gậy gộc, dì nhỏ cũng buông tay, kéo ra cánh tay bị Tần Quan Quỳnh lôi kéo, đi đến bên cạnh Lâm Niệm, kéo cô muốn đi: “Đi, về nhà với dì nhỏ, dì thấy mẹ con chắc là hồ đồ, để chị ấy tỉnh táo đầu óc rồi hẵng bàn lại.
”
Lâm Niệm theo lực tay dì, khi xoay người còn nhìn qua mẹ Lâm.
Mẹ Lâm bị Tần Quan Quỳnh lôi kéo, vẻ mặt âm trầm, ánh mắt nhìn cô hệt như đang nhìn kẻ thù.
Dì nhỏ Tôn Hạ Chí là y tá trưởng ở bệnh viện thành phố, ngày thường đều ở ký túc xá được phân trong bệnh viện, chỉ có cuối tuần mới về nhà.
Dì dẫn Lâm Niệm trở lại ký túc xá, đổ hai chén nước, đưa một chén cho Lâm Niệm.
“Cháu uống miếng nước đi.
”
Lâm Niệm nhận lấy: “Cảm ơn dì nhỏ.
”
Tôn Hạ Chí thở dài, uống nửa chén nước: “Rốt cuộc phải giải quyết chuyện này như thế nào đây.
”
Lâm Niệm cúi đầu nhìn chén trà làm từ sứ trắng, không nói chuyện.
“Nghĩ lại cũng không đến mức tệ lắm, dù gì cũng bị con phát hiện trước.
” Tôn Hạ Chí nghĩ tới lại tức giận, đập bàn: “Hai đứa nó thật sự quá vô liêm sỉ!”
Lâm Niệm cầm chén trà uống một ngụm nước.
Dì nhỏ lại hỏi: “Cháu thật sự định để hai người bọn nó đều xuống nông thôn sao?”
Dì mang Lâm Niệm đến đây, cũng là vì muốn khuyên nhủ Lâm Niệm.
Không nói thế lực nhà họ Vương lớn như nào, nếu Lâm Niệm ép đứa con trai duy nhất của nhà đó xuống nông thôn sẽ bị bọn họ trả thù như thế nào, chỉ nói nhà họ Lâm, lấy trình độ bất công của chị gái anh rể của dì, nếu Lâm Phương phải xuống nông thôn, vậy Lâm Niệm ở nhà cũng coi như không yên ổn.
“Dì nhỏ biết trong lòng cháu ghê tởm, nhưng việc này……”
Câu kế tiếp dì có chút nói không nên lời, ngẫm lại chỉ thở dài: “Thôi, tự cháu quyết định đi.
”
Lâm Niệm dạ một tiếng, ngẩng đầu cười cười: “Cảm ơn dì nhỏ, cháu sẽ suy xét thật kỹ.
”
Tôn Hạ Chí sờ sờ đầu cô: “Mấy ngày nay cháu cứ ở cùng với dì nhỏ, đừng trở về.
”
Lâm Niệm dạ một tiếng.
“Cháu nghỉ ngơi một lát đi, dì tới nhà ăn múc cơm.
” Dì nhỏ nói: “Hôm nay chúng ta ăn món ngon một chút.
”
Tôn Hạ Chí dẫn Lâm Niệm đi rồi, Tần Quan Quỳnh cũng không ở lại lâu, túm con trai trở về nhà.
Người vừa đi hết, trong nhà nháy mắt trở nên trống trải, Lâm Phương vừa nghe được tiếng đóng cửa lập tức bò dậy từ trên mặt đất, xoa xoa đầu gối đau xót, ủy khuất kêu một tiếng: “Mẹ.
”
“Đừng gọi tôi là mẹ, tôi không có con gái làm tôi mất mặt như cô.
” Mẹ Lâm ném gậy gộc đi.
“Con sai rồi mẹ.
” Lâm Phương không sợ mẹ làm mặt lạnh, cọ qua ôm eo bà ta, khóc lóc nói: “Hu hu hu hu mẹ ơi mẹ phải cứu con đó, con không muốn xuống nông thôn đâu, xuống nông thôn sẽ chết!”
Vẻ lạnh nhạt trên mặt mẹ Lâm không duy trì được bao lâu, đã mềm nhũn trong tiếng khóc của con gái.
“Được rồi, sẽ không để con xuống nông thôn.
”
“Vậy Nhị Nha……”
Khuôn mặt mẹ Lâm âm trầm: “Nó mà dám nói bậy mẹ sẽ đánh chết nó!”
Nồi hơi xưởng thực hành hai ban chế, tám giờ Lâm Truyền Dân tan tầm về đến nhà, vừa thấy cơm vẫn chưa được nấu.
Bình thường cơm nước trong nhà đều do Lâm Niệm phụ trách, cô sẽ chuẩn bị xong bữa tối trước khi cha mẹ tan tầm, tình huống như hôm nay đúng là hiếm thấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...