Cả quận Vân Châu chia làm hai miền đông tây, phía đông là cao nguyên núi non, với địa thế hùng vĩ hiểm trở, nguy nga sừng sững; phía tây thì dần dần thoải xuống, chủ yếu là hình dạng nhấp nhô của gò đồi và núi thấp; tây trấn này thuộc địa phận tây quận, lấy Dương hà (sông Dương) làm ranh giới, phân thành hai vùng nam bắc, tằng tổ lưu lại sản nghiệp phần lớn tập trung phía đông nam Dương hà, trừ ruộng đất và nông trang ra, còn có cả một dải rừng núi.
Lâm Thuận đưa Trí Duệ đi lên núi săn thú hoang, ta cùng Thương Song Cẩn trước hết đi tuần tra việc xây dựng kho thóc. Năm nay tình hình hạn hán nghiêm trọng, lương thực khô quắt, sản lượng giảm là điều không thể tránh được, mà hiện tại kho thóc đều được xây ở chỗ thấp trũng, nếu như gặp phải lũ lớn, thì chính là bi kịch trong bi kịch. Vì vậy sau khi suy tính, ta quyết định xây dựng lại kho thóc ở trên núi.
Lúc đầu lão Thôi do dự, ông lo lắng vấn đề tiền bạc, phần lớn tiền bạc đã dùng để xây dựng đê ngăn lũ, giờ lại xây dựng kho thóc, bạc sợ là sẽ căng. Ta bảo ông không cần lo lắng, chuyện tiền bạc ta sẽ nghĩ biện pháp, bảo ông nhanh chóng sắp xếp nhân thủ đi làm, tranh thủ đưa lương thực của năm nay vào kho mới.
Mắt thấy kho thóc phải ngừng thi công, bạc thì không có, bạc mà kinh phủ đưa tới viện trợ vẫn còn ở trên đường, làm sao bây giờ? Ta suốt ruột đến độ xoay vòng vòng. Ngày tiếp theo, lão Thôi tới thưa lại với ta, nói vấn đề tiền bạc đã được giải quyết. Vừa hỏi, thì ra là Thương Song Cẩn đã đưa ông ngân phiếu một vạn lượng.
Ánh mặt trời ấm áp, gió thổi nhè nhẹ, cành liễu nhỏ đong đưa, trong ruộng sóng lúa khẽ lềnh bềnh, từng đợt từng đợt mang theo không khí mát mẻ pha chút nóng phe phẩy thổi tới trước mặt, cảm giác thoải mái và dễ chịu. Từ đỉnh núi đến dưới chân núi, từ bờ sông bên kia đến bờ sông bên này, dọc theo đường đi, Thương Song Cẩn chậm rãi đi phía trước, ta nhắm mắt theo đuôi ở phía sau, không có ánh mắt trao nhau, cũng không có lời nói trò chuyện với nhau.
Trở lại chỗ nướng đồ, Thương Song Cẩn đứng lại, xoay người nhìn ta, hỏi: "Đã nhiều ngày mà giấc ngủ vẫn không tốt lên sao?"
Ta liền giật mình, làm sao hắn biết ta bị mất ngủ? Suy nghĩ một chút, thầm cắm răng, tiểu tử thúi dám bán đứng A tỷ đi !
Ta cúi đầu, trả lời: "Đã tốt hơn nhiều."
Lại một trận trầm mặc.
Không khí có chút buồn bực.
Ta cảm thấy cần phải nói chút gì đó mới được, giương mắt ngắm nhìn bốn phía một màu núi xanh, không có chuyện thì nói nhảm: "Vân Châu rất đẹp."
Thương Song Cẩn cũng nhìn sang, vuốt cằm nói: "Đúng vậy, "
Không khí lại lần nữa trầm mặc.
Ta vắt hết óc nghĩ nghĩ, mà không nghĩ ra đề tài, trong bụng không khỏi thở dài, ở cùng với người thâm trầm quả nhiên cũng phải có định lực đi.
Thương Song Cẩn thấy ta cau mày, lên tiếng hỏi: "Đang suy nghĩ gì?"
Ta thu liễm, trả lời: "Đang nghĩ đến Vân Châu thật đẹp."
Thương Song Cẩn hơi sững sờ, sau đó mỉm cười, nói: "Như thế, xem ra phụ thân ngươi là quá lo lắng."
Nhị thúc?
Ta nhìn hắn, có ý tứ gì?
Thương Song Cẩn nói: "Phụ thân ngươi luôn lo lắng cho tỷ đệ ngươi."
Ta xúc động, con đi ngàn dặm, cha mẹ lo, xem ra mỗi tháng hai phong thư cũng không trấn an được nỗi lo lắng trong lòng Nhị thúc Nhị thẩm. Chuyện Thu Đồng hạ dược với Trí Duệ, ta cũng không giấu giếm, ngày sau đó liền đem căn nguyên hậu quả tường thuật lại trong thư gửi đến Kinh Thành. Đến giờ chưa nhận được hồi âm, không biết Nhị thẩm sau khi biết sẽ nói như thế nào. . . . . .
"Huệ nhi . . . . . ." thanh âm của Thương Song Cẩn chợt nhẹ nhàng vang lên bên tai.
Ta giật mình, vừa nhìn, không biết từ lúc nào hắn đã dời bước đứng sát bên cạnh.
Mặt ta chợt nóng lên, nhìn bóng dáng in xuống mặt đất chồng lên nhau, tim không đè nén nổi đập thình thịch.
Một trận gió núi thổi qua, tóc mai của ta phất lên vài sợi rối bời, Thương Song cẩn giơ tay lên, nhẹ nhàng vén chúng ra sau tai. Ta cúi đầu, căng thẳng không cất nổi bước, trong đầu nhanh chóng loạn chuyển, nghĩ tới nếu như hắn tiến thêm một bước nữa thì ta nên làm như thế nào? Cho hắn một cái tát, xấu hổ giận dữ mắng mỏ hắn là cầm thú? Không được, ta không dám và cách đó cũng không được. Mặc hắn giở trò? Cũng không được, bị sờ soạng căn bản liền bị gả đi, ta đây chưa bao giờ nghĩ tới dính dáng đến hắn.
"A tỷ, A tỷ. . . . . ." Đang hết sức gượng gạo khó xử, thì xa xa truyền đến thanh âm giòn tan của Trí Duệ.
Ta lập tức thở phào nhẹ nhõm.
***************************************************************************
"Ngũ nguyệt tiết, vị hữu mang chi chủng cốc khả giá chủng dã", xuân tranh nhật, hạ tranh thì, điền lí đích đại mạch tiểu mạch dĩ kinh thành thục, chính thị thưởng thu đích thì tiết (Đoạn này mình tra rất lâu nhưng không tìm được nghĩa, nên đoán nghĩa dựa vào điển tích về tết Đoan Ngọ , nàng nào có ý tưởng khác thì sửa lại nhé. Có thể là: Tiết Đoan Ngọ, lá trúc gói bánh chưng (lá trúc có gai nhọn, gói ngũ cốc là bánh chưng, chứ mồng 5 tháng 5 là ngày mở đầu các ngày nóng nhất trong năm, thường không phải thời điểm gieo trồng như trong một số bản dịch, hoặc cũng có thể theo một đàn chị thì là lúa đã đến mùa thu hoạch kiểu giống như con gái lớn có thể xuật giá), xuân gieo hạt, hạ đến mùa, trong ruộng cây lúa nhỏ nay đã trưởng thành, chính là lúc thu hoạch gấp mùa màng). Tục ngữ nói không sai, ngừng mùa gặt một chút, gió táp mưa sa công dã tràng. Lão Thôi ra lệnh một tiếng, toàn bộ nông trang tiến vào bận việc mùa vụ, cao trào.
Ta cũng không còn nhàn rỗi, mỗi ngày sớm tinh mơ đã rời giường, nhân lúc mặt trời chưa gắt nắng đưa Trí Duệ đi trên cánh đồng dạo hai bên bờ ruộng. Tiểu tử kia hết sức thụ giáo, cảm khái nói thì ra lương thực tới cũng không dễ dàng như vậy a. Lòng ta có chút an ủi, lần đầu có cảm giác mình là một lão sư không tệ nha.
"A tỷ, tỷ xem." Trí Duệ kéo kéo ống tay áo của ta, "Thương Song công tử tới."
Ta nhìn theo hướng ngón tay của Trí Duệ, không sai, dưới màn trời rực vàng, bóng người xanh xanh đang đi đến không phải Thương Song Cẩn thì còn có thể là ai? Xem ra, hôm nay ta đừng hòng nghĩ đến thoát thân đi, liền hít một hơi thật sâu, dắt Trí Duệ đi tới nghênh đón hắn.
Thương tích của Thương Song Cẩn đã tốt lên bảy tám phần, ta nghĩ đã đến lúc hắn cần phải đi, ẩn ẩn chờ đợi thật lâu, không ngờ lại đi theo ta cùng Trí Duệ đi leo núi một hồi, câu được hai xâu cá, sau đó quay thịt nướng nhiều lần, anh chàng này dường như có phần vui đến quên cả trời đất rồi, nói chuyện đều không nhắc tới việc hồi kinh, hơn nữa chỉ cần ta và Trí Duệ ra khỏi cửa, không bao lâu sau, bóng dáng của hắn nhất định sẽ xuất hiện.
Ta bảo Tử Hà đi tìm Lâm Thuận hỏi thăm xem bọn họ khi nào thì rời đi. Quay về nói, vẫn chưa thảo luận về nhật trình. Ta thở dài, không đi thì không đi, cũng may thời gian ở cùng Thương Song cẩn không ngắn, giữa hai bên đã tùy ý không ít, lễ tiết cái gì đó căn bản đều miễn.
"Cẩn ca ca. . . . . ." Trí Duệ reo hò chạy về phía Thương Song Cẩn.
Ta đổ một trận mồ hôi lạnh, Cẩn ca ca? Ai cho hắn gọi như vậy?
Ta mau chóng đuổi theo, trách mắng: "Duệ nhi, không được vô lễ!" Dám cùng hoàng tử xưng huynh gọi đệ, tiểu phá hài thật thiếu thận trọng mà.
"Không sao," Thương Song Cẩn thấy ta khiển trách Trí Duệ, vội mở miệng nói: "Là ta bảo hắn gọi như vậy."
". . . . . ." Ta không dám tin nhìn hắn, muốn hỏi quan hệ giữa hai ngươi từ khi nào thì trở nên tốt như vậy?
Được rồi, gác qua một bên không nói chuyện thân phận, Thương Song Cẩn dường như còn lớn hơn Tam thúc một tuổi, nghe nói thứ trưởng tử cũng đã năm tuổi rồi.
Ca ca? Ta nhịn không được một hồi lạnh đến buồn nôn, đừng muốn trẻ hóa rành rành như vậy chứ?
Hẳn là chịu không nổi ánh mắt không chút che giấu sự kinh ngạc nào của ta, Thương Song Cẩn khẽ nghiêng mặt quay đi, vì thế ta nhìn thấy,bên tai hắn có chút ửng đỏ đáng ngờ đang lặng lẽ lan tràn. . . . . . Trong lòng không nhịn được cười, anh chàng này đang xấu hổ đây mà.
Thương Song Cẩn dắt tay Trí Duệ tay đi phía trước, ta đi theo phía sau, ba người ở bờ ruộng vừa đi vừa nghỉ, thỉnh thoảng cùng tá điền trò chuyện mấy câu việc nhà. Năm nay thu hoạch không tốt, mặc dù không đến mức nghiêm trọng như lão Thôi dự tính giảm một nửa sản lượng, nhưng chung quy vẫn là ba phần, nhóm tá điền hi vọng năm nay có thể được nộp giảm địa tô.
Ta đồng ý sẽ cân nhắc, nói sau khi thời vụ kết thúc sẽ cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng. Tá điền vạn phần cảm kích, nói ta là Bồ Tát sống tái thế vân vân. Ta xưa nay không chịu nổi lời lẽ quá khen ngợi như vậy, liền bỏ lại Thương Song Cẩn và Trí Duệ mà dời bước đi trước.
"A tỷ, A tỷ, chờ bọn ta một chút. . . . . ." Phía sau truyền đến tiếng Trí Duệ kêu liên tiếp.
Ta không để ý tới hắn, tiếp tục bước đi nhanh, trong đầu ong ong nhớ đến Thương Song Cẩn mới vừa cười nhẹ. Không cam lòng nghĩ, cười cái gì? Khen ta là Bồ Tát sống tái thế không được ah...? Ngươi muốn làm, có người khen sao? Có sao. . . . . .
"Huệ nhi cẩn thận. . . . . ."
"A tỷ cẩn thận. . . . . ."
Thương Song Cẩn và Trí Duệ cùng nhắc nhở nhưng đã không ngăn cản được hòn đá dưới chân làm ta trật chân ngã xuống khe nước. Khi bọn hắn đuổi đến thì ta đang trong tư thế nằm rạp xuống nước giãy dụa đứng lên.
"A tỷ. . . . . ." Bên tai truyền đến tiếng khóc nức nở gào thét của Trí Duệ.
Trong bồn tắm nước ấm vừa vặn, mặt nước lềnh đềnh các loại cánh hoa mới mẻ hái về từ đồng ruộng, ta thoải mái nhắm mắt lại, từ từ chìm xuống nước, trong đầu không ngừng hồi tưởng một màn trong khe nước bị Thương Song Cẩn kéo lên ôm trở về.
Hắn cho là ta hôn mê bất tỉnh, dọc theo đường đi không ngừng khẽ gọi"Huệ nhi", để đánh thức thần trí của ta. Khe nước cũng không sâu, đứng lên mặt nước chỉ tới eo ta, nên ta không xảy ra chuyện gì lớn, trừ việc nước lướt vào trong lỗ tai, trong miệng ngậm chút bùn nhão, thân thể không có cảm giác gì khó chịu, sở dĩ nhắm mắt lại không nói lời nào quả thật là bởi vì không biết đối mặt ra sao khi bị hắn ôm ngang trong ngực.
A Mỗ nhanh chóng tới gội đầu cho ta, lòng vẫn còn sợ hãi nói: "A Niếp, về sau đừng làm lão bà tử ta sợ như vậy nữa."
Ta nắm tay bà, trấn an nói: "Yên tâm đi, sẽ không tái diễn nữa." Lúc bị Thương Song Cẩn ôm trở về, A Mỗ thấy ta toàn thân ướt đẫm, bộ dạng sống dở chết dở, cộng thêm Trí Duệ đi theo bên cạnh hô to gọi nhỏ, bà lập tức hôn mê bất tỉnh. . . . . .
Tắm xong, thay xong quần áo, ta đột nhiên cảm thấy cả người vô lực, đi đường không vững, dưới lòng bàn chân có cảm giác giống như giẫm lên bông mềm. A Mỗ dìu ta, nhìn sắc mặt ta không tốt, lập tức hỏi ta có chỗ nào khó chịu? Có muốn mời Hòa Tạp tới đây không? Ta lắc đầu, không còn sức lực nói với bà chớ lo lắng, chỉ là hơi mệt, muốn đi ngủ.
Một giấc này, ta ngủ rất say sưa, dường như làm một giấc mộng rất dài, nằm mơ thấy ba mẹ hiện đại, vườn trẻ Lão sư, bạn học sơ trung (trung học cơ sở), mối tình đầu hồi trung học, bạn trai đại học, thầy thuốc tuyên bố ta mắc phải bệnh bạch cầu và cha mẹ thân sinh từ nước ngoài chạy về hũ tro cốt cực kỳ bi thương . . . . . .
Nhìn từng giương mặt thân thiết, ta lớn tiếng kêu gọi bọn họ, bay qua ôm bọn họ, nói cho bọn họ ta không có chết, ta đang sống rất tốt tại một thời không khác, nhưng không có ai đáp lại, ta cảm thấy được rất khổ sở, "Ô ô, ba mẹ. . . . . ."
"Tam công tử, A Mỗ, tiểu thư tỉnh, tiểu thư tỉnh. . . . . ." Trong mộng ta đang khóc đến thương tâm, thanh âm của Tử Hà thình lình nổ bên tai. Ta không vui mở mắt muốn trách mắng nàng đôi câu, ngồi dậy vừa nhìn, bên trong phòng không có một người.
Còn đang nghi hoặc, cửa đột nhiên bị đẩy ra, một nhóm người xông vào. Trí Duệ kêu khóc "A tỷ" rồi chạy tới chỗ ta; Tam thúc đã lâu không gặp râu ria đầy mặt vui mừng; A Mỗ lảo đảo mấy lần thiếu chút nữa ngã trên đất; ba nha đầu Tử Hà, Thanh Hàn, Thanh Vân bụm mặt khóc thút thít; bộ dạng Hòa Tạp như trút được gánh nặng; còn có Thương Song Cẩn, hắn, hắn thế nào râu ria cũng dài ra?
Ta kinh ngạc hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Trí duệ nhảy lên giường, nhào tới trong lòng ta khóc lớn, "A tỷ, tỷ không được chết, tỷ không được chết. . . . . ."
Ta không hiểu ra sao, nhìn Tam thúc.
Tam thúc không lên tiếng, tiến lên duỗi cánh tay dài ôm ta và Trí Duệ vào ngực, râu ria mọc dài không ngừng cọ tới cọ lui, cọ làm hai má ta đau. Ta giãy giụa, ai ngờ càng giãy dụa, Tam thúc ôm càng chặt.
Ta không còn biện pháp bèn lớn tiếng kêu cứu: "A Mỗ, mau giúp ta kéo Tam thúc ra, ta chết ngạt, chết ngạt mất."
A Mỗ vừa nghe, sịt sùi gạt lệ, vội vàng lại đây,.....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...