Cuộc Sống Của Tôi
Khi nó và Đình Phong chuẩn bị bước lên xe thì bỗng nhiên có một tiếng hét to:
''HẠ BĂNG DI! Cô đứng lại đó cho tôi'' Thế Huân hét to với đôi mắt rực lửa như muốn thiêu đốt mọi thứ.
''Có chuyện gì sao Lâm thiếu gia'' Đình Phong nhàn nhã lên tiếng còn nó thì vẫn ngây ngốc không biết gì
''Không phải việc của anh'' Rối anh quay ngắt sang nó: '' Cô giỏi quá đi. Ai cho phép cô ôm thằng đàn ông khác hả''.
Lần đầu tiên nó thấy anh ấy nóng tính như thế này nên cũng thấy hơi hoảng sợ.
''Sao không có gì để nói sao! Nói gì đi chứ'' Giờ phút này anh như một con sói điên muôn vồ lấy con mồi
Chuyện này chưa giải quyết xong thì phía xa là bọn phóng viên lao tới
''Xin hỏi hai anh có quan hệ như thế nào với vị tiểu thư này? Là chuyện tình tay ba à''
''Vị tiểu thư nay có phải là ca sĩ sắp ra mắt của công ti DN không?''
''Anh Thế Huân nghĩ sao về việc này? Hai người đàn ông đi giành một người phụ nữ?''
''Đình Phong? Anh nghĩ sao về vị hậu bối này''
...............................xì....xào...xì....xào.............
''CÚT! Nếu ngày mai ai tung tin này lên báo tôi sẽ cho tòa soạn đó phá sản'' Đình Phong gằn giọng
Thế là bọn nhà báo liền chuồn vắng vẻ để lại nó cùng hai anh chàng bá đạo . Và lại tiếp tục cuộc chiến
''Phiền anh buông tay bạn gái tôi ra'' Đình Phong nhếch mép nói
''Anh cũng tự tin quá nhỉ! Ai là bạn gái anh chứ'' Thế Huân lúc này đã bình tĩnh lại
''Ồ! Vậy anh là gì của cô ấy nhỉ''
''...................'' Thế Huân tức đến nghẹn lời
Cảnh tượng lúc này là hai chàng trai mỗi người cầm một tay nó mà cãi nhau
''BUÔNG TÔI RA! TÔI KHÔNG LÀ CỦA AI HẾT CẢ! Hix.....hix............hix'' Nó giật lại tay minh rồi bỏ chạy trong hai hàng nước mắt giàn dụa làm cho hai anh đứng ngớ ngân không biết làm gì
'' Anh cứ đợi đó ! Cô ấy là của tôi'' Đình Phong nói một cách tự tin
''Hừm! Để xem'' Thế Huân cười nhạt
======================================================================
Khi về đến KTX nó liền vào phòng đóng kín cửa lại mà khóc mặc cho Vỹ San nói thế nào
Tại sao cứ?Tại sao lúc đó Thế Huân lại làm vậy? Vì anh là đối thủ của Đinh Phong nên làm vậy cho bỏ tức ư? Còn Đình Phong tại sao lại nói như vậy? Chả lẽ bọn họ xem mình là món đồ chơi sao muốn làm gì thì làm à?
Và muôn vàn câu hỏi cứ ập đến trong đầu nó làm cho nó khóc ngày một nhiều hơn chứ không có hề thuyên giảm. Để rồi
''Á...............Mặt mình thành thể loại gì thế này.Hệt như con gấu trúc'' Nó hét to
''Ai biểu khóc cho lắm vào. Thôi đánh răng rửa mặt rồi ra ăn cháo đi.Tớ có nấu một ít nè''
''Ừ, cảm ơn cậu'' Rồi nó với tay lấy chiếc điện thoại điện cho chị quản lí
''Chị Như à! Hôm nay cho em xin nghỉ một buổi luyện giọng được không? Mắt em giờ nó sưng như mắt gấu trúc í nên không làm gì được đâu''
''Vậy thì để chị dời lịch lại vào ngày mai cho nên ngày mai em sẽ làm việc nhiều hơn đó nha''
''Vậy cảm ơn chị ạ''
''Không có gì đâu. Cố gắng giữ gìn sức khỏe dù gì cũng gần kề ngày em ra mắt rồi. Em cũng thật đặc biệt đó. Chỉ cần vào công ti thực tập vài tháng mà đã có thể ra mắt rồi. Chị công nhận là em rất giỏi đó''Chị trêu chọc
''Chị quá khen rồi. Vậy thôi tạm biệt chị''
''Ừm bye em''
Xong nó phi thẳng đi làm vscn rồi ra ăn sáng
''Woa! Cháo thơm quá đi. Công nhận là San San rất khéo nha''
''Khỏi phải bàn. Tớ mà lại'' Vỹ San cười
''Vậy mình ăn thôi''
''Mà sao hôm qua khóc dữ vậy''
''À bị ngã đau quá rồi khóc chứ sao''
''Xạo quá bà nội. Mà thôi có chuyện gì buồn thì cứ quên đi đừng co để trong lòng làm gì cho mệt''
''Ừm. Cảm ơn ông nội nha''
Khi Vỹ San đến công ti thì nó liền ra ngoài cho khuây khỏa. Nó tạt vào quán bánh CoCo tất nhiên là trong tình trạng đeo mắt kính rồi
''Chị cho em một ly trà matcha chocolate cùng 1 phần bánh tiramisu ăn tại đây và 1 phần đem về nha chị''
''Phiền em chờ 15 phút nha''
Nó tìm một góc khuất của quán rồi ngồi vào đó
Tiramisu! Anh có còn nhớ không Thế Huân. Em vẫn còn nhớ mãi lời hứa của anh hôm đó đấy.Đến bây giờ nó vẫn là một kí ức ngọt ngào đối với em
..................................................................................................................
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...