Mấy năm nay trong nhà dựa vào cha cô mới sống yên vui, cô phải bắt bọn họ đối xử tốt với mình.
Đôi song sinh trở về là được cả nhà hoan nghênh và chăm sóc, món gì ngon nhất trong nhà đều lấy ra cho bọn họ ăn, cô cũng phải ăn, đãi ngộ đều phải giống nhau.Dù sao Lâm An An quyết định rồi, cô cảm thấy nhân cách chính hẳn là có cùng ý tưởng như cô, chứ nếu không thì tại sao thả cô ra ngoài? Tự nhiên là bởi vì không thể nhịn được nữa, người thành thật bùng nổ.
Người thành thật không nên bị khi dễ, người thành thật phải làm trung tâm trong nhà, được cả nhà yêu thương!Trong lúc Lâm An An thầm quyết định thì một cục đá ném về phía cô.
May mà Lâm An An phản ứng rất nhanh nhẹn, né qua trong đường tơ kẽ tóc.
Nếu không tránh được thì giữa trán Lâm An An lại có thêm một cục u rồi, không chừng sẽ chảy máu, chưa biết chừng tăng thêm nhân cách thứ ba.Ném cục dá là một đám con nít, đứa lớn nhất cỡ mười tuổi.Thấy bị Lâm An An phát hiện ra chúng nó cũng không sợ, vòng quanh cô cười tủm tỉm hát:“Cải thìa, lá vàng úa, không cha cũng không mẹ.
.
.”Chúng vừa hát vừa đẩy cô qua bên này rồi lại qua bên kia.Lâm An An mặt không cảm xúc nhìn bọn họ, cô biết trình tự tiếp theo là hát xong sẽ ném bùn lên người cô.Đám nhóc này đều là nhóc quậy trong đội.
Thí dụ như Mã Gia Căn, dòng độc đinh duy nhất của bà Ba Mã, cháu đích tôn trong nhà đội trưởng Sài Đại Bảo, đứa thì có cha làm công nhân lò gạch công xã.Chúng nó hoặc là được trong nhà yêu thương, hoặc là gia đình có điều kiện, bởi vậy trong khi người bằng tuổi chúng nó đều xuống ruộng, còn bọn chúng thì chạy long nhong trong đội, trộm gà sờ chó ức hiếp người khác.Chúng nó nhìn Lâm An An bị ăn hiếp tới lớn, nên đợi đến khi chúng tới tuổi có thể bắt nạt người khác thì tự nhiên sẽ bắt đầu khi dễ Lâm An An, điều này giống như thành thú vui.Lâm An An siết chặt nắm tay: “Chị thích nhất là con nít tụi em đó!”Lâm An An căn bản không cần suy nghĩ nhiều, vươn tay bắt một đứa nhóc ở trước mặt đánh cho một trận.Bắt giặc phải bắt vua trước, nên cô chọn đánh đứa cầm đầu lũ nhóc.Con nít dù có sức lực lớn nhưng không phải người trưởng thành, bản năng khiến Lâm An An biết cách dùng sự khéo léo kiềm chế chúng nó, khiến chúng không có cơ hội phản kháng.
Cô đánh vào chỗ mông nhiều thịt nhất, đứa nhỏ bị đánh kêu ré lên.Động tác của Lâm An An vừa nhanh vừa đột ngột, đám nhóc này căn bản không phản ứng lại, đứng như trời trồng.Khi mấy đứa trẻ phản ứng lại muốn giúp đồng bọn, đứa nào tới gần là cô sẽ thả đứa trong tay ra, bắt con mồi mới, dần dà không còn đứa nào dám đến gần nữa.Đám nhóc quậy này trước kia toàn là ức hiếp người khác, đã bao giờ bị người đánh như vậy?Chúng nó là một đám ăn mềm sợ cứng, trước đến giờ không dám trêu chọc người cao lớn hơn mình.
Tuy Lâm An An mười lăm tuổi nhưng thân thể chưa chắc cao khỏe bằng con trai mười hai, ba tuổi, huống chi tính tình mềm yếu, tự nhiên là lựa chọn hàng đầu của chúng nó.Lúc này bị đánh, đám nhóc hơi khó chấp nhận, chúng la toáng lên chạy về nhà méc người lớn.Đánh không lại thì về nhà méc, đây là chiêu chúng nó thường dùng sau khi làm gì sai, đây cũng là nguyên nhân tại sao Lâm An An không dám phản kháng.
Bởi vì cô không biết tìm ai, nếu để người nhà của đám nhóc tìm đến thì người chịu thiệt là cô, người lớn trong đội không ngại ra tay với con nhà người ta.Cho nên Lâm An An vẫn luôn nhẫn nhục chịu đựng.Nhóm dịch: Nhà YooAhin.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...