Mùa đông này nhà họ Phổ thật sự quá khó khăn.
Suốt ngày sống trong cảnh thiếu ăn.
Họ phải mất thời gian để bắt cá, giăng lưới đánh cá, cứ cách vài ngày còn phải băng qua sông một lần để đến nhà Hà Điền làm một số việc để trả nợ.
Việc bắt chồn cũng không được suôn sẻ.
Mỗi lần thấy bẫy chồn hay bẫy sóc, thỏ rừng trống rỗng, họ luôn miệng than thở, tiếc hùi hụi, nếu hầm không có ngập nước, chuồng heo không bị sập thì tốt biết mấy.
Rồi trận tuyết rơi dày đầu tiên của mùa đông này nếu đến muộn một chút có phải tốt rồi không! Sau đó lại nghĩ, nếu Hà Điền có thể nói cho họ biết bí mật về bẫy chồn của gia đình cô thì còn gì bằng?
Mỗi lần họ đến mượn thức ăn Hà Điền và Dịch Huyền đều không nói gì nặng lời, vậy mà hai anh em này lại nghĩ, mượn đồ ăn thôi mà, còn bắt làm việc trả nợ, rồi đến hè cũng phải tới làm việc.
Hừ, nếu không phải trong hầm...
Hai anh em nhà này thật ngốc, mấy cái suy nghĩ này đều viết hết ở trên mặt, Dịch Huyền vốn cũng không phải là người lương thiện gì, nhìn một cái là biết ngay, anh tìm lý do để Hà Điền đi chỗ khác, đánh cho bọn họ mỗi người một đấm, hai tên khốn này lập tức biết điều hơn liền.
Sao Hà Điền lại không nhìn ra anh em họ đang nghĩ gì chứ, còn lấy làm lạ nói với Dịch Huyền: "Hôm nay lúc đến hình như bọn họ không được phục cho lắm.
Sao giờ lại ngoan như cầy sấy vậy kìa?"
Dịch Huyền lắc lắc nắm tay, cười nói: "Tất nhiên là do anh nói chuyện phải trái với họ."
Có một số người nói lời hay ý đẹp thì họ lại nghe không vào, phải bị đánh một trận thì mới khôn ra được.
So với nhà họ Phổ thì năm nay nhà Hà Điền đã trải qua một mùa đông thoải mái hơn.
Đồ ăn đủ loại, chăn ra gối đệm đều làm bằng vải bông mới, vừa mềm lại vừa thơm, bếp lửa thì vẫn luôn cháy, trong nhà ấm áp, mỗi ngày còn có trứng vịt tươi.
Việc bẫy chồn cũng khá may mắn, hai người đi lại giữa các nhà nghỉ săn bắn hai bên bờ sông, trung bình mỗi ngày bắt được ba bốn con chồn.
Chất lượng lông chồn năm nay cũng rất tốt, chỉ hơn một tháng mùa đông thôi mà họ đã bẫy được mười con chồn tía lớn, chưa kể còn có những con chồn chất lượng khác.
Nhà họ Phổ than trời trách đất, hết lần này đến lần khác nảy sinh ý nghĩ xấu xa vì ganh tị, nhưng họ lại không nghĩ tới, năm kia Hà Điền sống một mình, cô vẫn sống một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc, năm ngoái đột nhiên trong nhà có thêm một người, nhà cô cũng gặp cảnh túng thiếu lương thực giống như nhà họ bây giờ, nhưng chỉ cần một năm thôi là nhà người ta đã sung túc hơn trước rất nhiều.
Vì sao? Vì trời đãi kẻ cần cù.
Sau tháng mười hai, chồn xuất hiện thường xuyên hơn, chất lượng lông chồn cũng tốt hơn.
Ngày nào Hà Điền và Dịch Huyền cũng đều bận rộn.
Lại một lần nữa từ bên kia sông trở về nhà, Hà Điền phân loại và đếm số lông chồn thu được, đồng thời cũng vừa mừng vừa lo: "Mới giữa tháng mười hai thôi mà chúng ta đã có bốn trăm bộ lông chồn rồi.
Thôi chết, có khi nào năm nay đánh bắt nhiều quá, sang năm sẽ không còn chồn nữa không anh?"
Dịch Huyền cười nói: "Vậy năm nay em hãy giữ mấy bộ lông chồn lại đi.
Đợi năm nào thiếu lông chồn thì mình lấy ra bán."
Hà Điền cũng có tính toán trong lòng: "Năm ngoái chúng ta bán được bốn trăm bộ lông chồn.
Số tiền đó dư dả để mua gạo, mì, muối, đường, hạt giống và vải.
Nếu không phải bọn cướp phá cửa sổ, chúng ta vẫn còn một ít tiền.
Em nghĩ, hay là sau này mỗi năm chúng ta chỉ bán bốn trăm bộ lông chồn thôi, còn lại thì giữ đó, nếu giá muối và đường tăng lên thì chúng ta sẽ bán nhiều hơn? Em từng nghe ông bà em nói là thỏ với chồn đều là bảy năm nhiều bảy năm ít, lúc có nhiều chồn thì chúng ta giữ lại, khi có ít chồn thì lại đem ra bán, như vậy không phải gọi là đầu cơ kiếm lợi sao?"
Dịch Huyền im lặng một lúc, rồi mỉm cười nhìn Hà Điền: "Không ngờ vợ anh cũng có đầu óc kinh doanh ghê.
Được, em xem rồi làm đi."
Hai người đã nói hôm nay sẽ về nhà nghỉ ngơi, bây giờ đếm lại thấy số lượng chồn đã vượt chỉ tiêu năm nay, tâm trạng cũng thoải mái hơn, họ ngồi vào bàn, cắn hạt bí do Hà Điền rang, cùng nhau tán gẫu.
"Không ngờ hạt bí đỏ lại ăn ngon đến vậy.
Sang năm có nên trồng thêm bí đỏ không anh?"
"Thôi em tha cho anh đi.
Từ lúc bắt đầu mùa đông đến giờ nào là bánh bí đỏ, bánh bí đỏ hấp, bánh xốp bí đỏ, bánh bí đỏ rán...!Rồi còn thường nấu mấy món bí đỏ hầm thịt muối, bí đỏ hầm sườn, cơm bí đỏ.
Anh ăn mà muốn sợ luôn.
Vậy mà em còn muốn sang năm trồng nhiều hơn nữa."
Hà Điền bị Dịch Huyền làm cho lúng túng: "Thu hoạch rồi chúng ta có thể đem đi đổi thứ khác mà."
Dịch Huyền dội gáo nước lạnh lên người cô ngay: "Nặng như vậy, lại không phải thịt cá, không bảo quản được lâu như bột mì, gạo với muối đường, ai mà thèm chứ?"
"Vậy thì chúng ta có thể làm bánh bí đỏ hấp rồi đem đổi, hoặc làm bánh bí đỏ để bán.
Em thấy vừa rồi anh vẫn luôn không nhắc đến bánh bí đỏ.
Số lần em làm món này còn nhiều hơn so với bánh bí đỏ hấp nữa.
Anh kén ăn như vậy mà còn không chê, chắc chắn là người khác cũng muốn ăn.
Thu hoạch vụ thu xong rồi, vất vả lâu như vậy, ai cũng đều muốn thưởng cho bản thân mình một cái gì đó, được nếm thử đồ ăn mới lạ ai mà không thích chứ." Hà Điền nghĩ đến sạp quần áo bông của Tam Tam, thật sự rất muốn thử: "Ở chợ phiên mùa thu vẫn chưa ai nghĩ đến việc bán đồ ăn nấu sẵn cả.
Năm sau chúng ta đặt một cái bếp ở bên cạnh sạp hàng, làm một số bánh bí đỏ để bán.
Chỉ cần lấy lá sậy gói lại là có thể cầm ăn được ngay."
"Thôi thôi, không phải chỉ là muốn có thêm nhiều hạt bí đỏ thôi sao? Có cần phải phiền phức như vậy không? Ngốc quá.
Anh nói cho em biết, hạt bí thì cũng ngon đó.
Nhưng em đã ăn hạt hướng dương chưa? Hạt dưa hấu cũng ngon lắm.
Hơn nữa mùa xuân chúng ta bán lông chồn, có tiền rồi không phải sẽ mua được hạt dưa sao?"
Nói về đồ ăn, Dịch Huyền luôn rất am hiểu: "Loại dưa hấu chúng ta trồng này hạt quá nhỏ, thôi bỏ qua, nhưng có loại dưa hấu chuyên ăn hạt kìa, hạt to bằng móng tay và có nhiều dầu lắm.
Còn có hạt hướng dương nữa, có thể rang với nhiều vị khác nhau như bơ, xí muội, bạc hà, hoa hồng...!Anh thích nhất là hạt dưa hấu vị xí muội với vị bạc hà the mát."
Tuy nhiên, kinh nghiệm của anh chỉ chuyên về ăn uống, khi Hà Điền hỏi anh cách làm, Dịch Huyền xòe tay ra: "Làm sao mà anh biết được?"
Vậy là cả hai lại bàn bạc một hồi về cách làm ra những loại hạt dưa thơm ngon này.
Đang nói chuyện, ấm đun nước trên bếp kêu ục ục, Dịch Huyền đẩy Hà Điền: "Em chuẩn bị đi, anh bưng nước qua, em tắm trước."
Hà Điền xách giỏ quần áo để thay vào nhà tắm, lúc chuẩn bị cởi quần áo thì Dịch Huyền đã xách theo một cái giỏ khác chạy tới, anh tươi cười đặt tấm gỗ rộng lên trên thùng tắm, rồi lấy một dĩa hạt dưa, một dĩa bánh nướng nhân trứng chảy, một ống tre nhỏ và một cái ly tre nhỏ ra, tất cả đều được đặt trên tấm ván gỗ đó, bên trong giỏ của anh vẫn còn một số thứ, đó là chiếc lư hương sen, trong đó thả một viên hương thơm, sau khi đốt lên, nó được đặt ở giữa bếp lò, cuối cùng, còn có một cái dĩa nhỏ chứa một số chất lỏng gì đó, ngâm một miếng băng gạt.
Từ lúc anh như một ảo thuật gia bắt đầu lấy từng món đồ ấy đặt ra ngoài Hà Điền cứ cười suốt: "Thích quá đi!"
"Như này đã là gì." Cái người Dịch Huyền này một khi được khen là sẽ không dừng được căn bệnh khoe khoang, anh cười nhạt: "Sau này anh còn muốn sửa sang lại đường ống có thể chứa nước ấm và nước lạnh bất cứ lúc nào nữa kìa, rồi làm một chiếc bồn tắm quá khổ có thể đủ cho hai người ngồi vào." Anh vừa nói vừa nhìn Hà Điền, đôi mắt cong thành hình lưỡi liềm, cười như không cười, đưa tình ẩn ý.
Tim Hà Điền lập tức đập thình thịch, cô biết ngay cái thằng cha này lại muốn dùng mỹ nhân kế mà! Kể từ cái lúc Dịch Huyền kêu cô xem kỹ hình xâm con rồng, cái loại mỹ nhân kế này cứ được anh dùng hoài, nhưng chính cô cũng thật sự không có một chút tiền đồ nào, không thoát ra được.
Cô vội đẩy anh ra: "Được rồi, em phải đi tắm, nếu không nước sẽ lạnh mất."
Ngày thường thì Hà Điền không tắm lâu giống như Dịch Huyền đâu, nhưng hôm nay không giống vậy.
Hôm nay Dịch Huyền đã đặc biệt chuẩn bị cho cô hai món ăn nhẹ có mặn có ngọt.
Bên trong ống tre kia thì chứa đầy rượu ngọt đã được chắt lọc, lạnh lạnh, rượu uống vào có vị ngọt rất ngon miệng.
Cô ngâm mình trong nước nóng trong thùng tắm mà tứ chi đều thoải mái dễ chịu, nhìn tấm gạc nhỏ, nhẹ nhàng mở miếng gạc ra, cô mừng rỡ khi thấy miếng gạc này có hình bầu dục và có ba lỗ trên đó: "Hi hi, đây là mặt nạ mà!"
Cô ngửi ngửi, chất lỏng trong dĩa hình như là men rượu ngọt có thêm hương hoa hồng, so với rượu ngọt thì có phần sền sệt hơn, và có màu hồng nhạt.
Hà Điền dùng ngón tay vê thử, cô đoán là Dịch Huyền đã nghiền nát cánh hoa hồng rồi trộn nó với men của rượu ngọt.
Ở phương diện này thì anh giỏi hơn cô nhiều.
Mùa hè năm nay sau khi thu thập hoa hồng và sáp ong xong, anh nảy ra ý định thêm nước ép hoa hồng vào son dưỡng môi, làm một hộp son dưỡng môi cho Hà Điền.
Sau khi thoa lên, đôi môi của cô rất căng bóng và hồng hào.
Theo lời của Dịch Huyền thì vừa nhìn là đã muốn cắn mạnh một cái.
Ai biết mặt nạ hoa hồng men rượu này có lợi ích gì, nhưng trong đó chắc chắn là có rất nhiều enzim, lại có mùi thơm nữa.
Hà Điền cầm lên đắp lên mặt.
Khói của viên hương và hơi nước trong bồn cuộn lại quyện vào nhau, Hà Điền đắp mặt nạ, dựa vào thành thùng gỗ, ngâm mình trong nước nóng, rồi nghĩ đến cảnh tuyết trắng đang rơi từ từ ngoài cửa và khu rừng phủ đầy tuyết, thầm than, Dịch Huyền thật đúng là biết cách hưởng thụ mà.
Một khi đã hưởng thụ thì Hà Điền cũng muốn ngâm mình thật lâu, cô còn nhắc ấm nước châm thêm nước nóng vào thùng nữa.
Sau khi tắm rửa xong rồi, cô vô cùng thỏa mãn thoa kem dưỡng ẩm có hương hoa hồng đặc chế mà năm nay đã làm lên da, mặc quần áo vào, lau khô tóc, vui tươi hớn hở xách giỏ trở vào nhà.
Hà Điền đẩy cửa ra: "Dịch Huyền, anh cũng đi tắm..."
Cô nhìn chiếc bánh với ngọn nến nhỏ trên bàn, cả người ngây ngẩn.
Dịch Huyền cứ cười tủm tỉm, đợi một lúc mà Hà Điền vẫn cứ đứng đó hoài, anh nhanh chóng kéo cô đến bàn rồi ấn cô ngồi xuống: "Hà Điền, sinh nhật vui vẻ."
Hà Điền nhìn chằm chằm vào chiếc bánh nhỏ trông rất bình thường, thậm chí có hơi nghiêng kia, nhìn ngọn nến nhỏ màu hồng trên chiếc bánh, rồi lại ngẩng đầu nhìn Dịch Huyền đang cười, cái miệng nhỏ méo đi, và rồi, khóc.
Trước khi Hà Điền bước vào, Dịch Huyền đã nhiều lần tưởng tượng cô sẽ phản ứng như thế nào, liệu cô sẽ nhảy cẫng lên sung sướng hay là sẽ cảm động dựa vào ngực anh, ôm má anh mà hôn hít? Hay là sẽ "wow" một tiếng và rồi cười ngây ngô nửa ngày? Nhưng anh lại không ngờ được rằng cô sẽ khóc, khóc đến nỗi Lúa Mì cũng hoảng, chui ra từ gầm bàn chồm lên đầu gối của cô, kêu rên cùng cô khóc.
Dịch Huyền sờ đầu của Hà Điền: "Sao lại khóc? Em không vui sao?"
Hà Điền khóc nấc, dùng sức gật đầu, đứt quãng nói: "Vui...!Vui lắm."
"Vậy sao tự nhiên lại khóc?" Dịch Huyền dở khóc dở cười ngồi bên cạnh Hà Điền, nhéo mũi cô: "Vậy thì trước tiên là ước nguyện, thổi nến, sau đó cắt bánh thôi nào."
Hà Điền nấc lên, ôm cổ Dịch Huyền, càng khóc lớn hơn nữa.
Dịch Huyền vỗ vỗ lưng cô, chạm vào mái tóc vẫn còn ướt của cô: "Sao vậy em?"
Hà Điền kéo khăn vải trùm trên tóc xuống, tùy tiện lau mặt mình, nghẹn ngào nói: "Em chỉ là......!Thật không ngờ đến."
Rồi bỗng nhiên cô lại nín khóc, cười lên, chỉ vào ngọn nến nhỏ hỏi Dịch Huyền: "Anh chuẩn bị nó khi nào vậy?"
"Anh mua hồi trở lại phiên chợ mùa xuân đó!" Cuối cùng Dịch Huyền cũng đã có thể đắc ý một chút.
Đây mới là phản ứng mà anh mong đợi: "Bánh này anh làm trong lúc em đang tắm, làm có hơi gấp, chắc sẽ không được ngon."
Vào ngày sinh nhật của Hà Điền năm ngoái, cô không ăn mừng gì cả, chỉ viết vài câu vào sổ tay.
Khi đó Dịch Huyền mới đến được ba tháng, lúc ấy nhìn thấy tâm trạng cô không tốt, anh cũng không dám hỏi, rất lâu sau mới biết được đó là ngày sinh nhật của cô.
"Khi đó em nói nếu không có người nhà tổ chức sinh nhật cho mình thì không cần phải..." Dịch Huyền lấy khăn vải trên tay Hà Điền lau nước mắt cho cô: "Bây giờ em đã có người nhà rồi."
Khi Hà Điền nghe được điều này, cô lại ôm Dịch Huyền khóc một trận thật lớn, rồi lại cười lên.
Trong nháy mắt cô nghĩ đến ba mẹ, ông bà đã mất từ lâu, nghĩ rằng họ không thể nhìn thấy Dịch Huyền, cảm thấy chua xót, lại bắt đầu rớt nước mắt.
Trong những giây phút ngắn ngủi này, cảm xúc của Hà Điền giống như đang đi tàu lượn siêu tốc, ngạc nhiên, vui mừng, xúc động, buồn bã...!tất cả trộn lẫn vào nhau, khi Dịch Huyền thúc giục cô thực hiện một điều ước, cô sụt sịt: "Em nên ước gì bây giờ?"
Dịch Huyền cười: "Em có điều ước của em! Hỏi anh làm gì?"
Hà Điền nhắm mắt, chắp tay, thành kính thực hiện một điều ước và thổi nến.
Trong nhà đốt hai ngọn đèn dầu nhỏ, ánh sáng dịu nhẹ, Hà Điền xúc động không thôi, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Dịch Huyền, làm sao cô có thể không thích chiếc bánh anh lén làm vội không được bông xốp và quá ngọt này kia chứ.
Hai người ngọt ngào ăn bánh kem, Hà Điền hôn lên má Dịch Huyền một cái thật mạnh.
Chờ Dịch Huyền đi tắm, Hà Điền cũng làm xong bữa tối.
Dịch Huyền vốn tưởng rằng, hôm nay sinh nhật Hà Điền, để cô nghỉ ngơi thật tốt, anh sẽ nấu ăn nên đã chuẩn bị nguyên liệu từ sớm, nhưng không ngờ Hà Điền lại nhanh tay đến vậy, đợi anh tắm ra thì đồ ăn đều đã được nấu xong hết rồi.
Cả hai cùng nhau vui vẻ ăn cơm xong, một lúc sau lại cùng nhau vui vẻ đan rổ rơm.
Khi chuẩn bị đi ngủ, hai người leo lên gác, Dịch Huyền mỉm cười mở rương đồ ra, đưa cho Hà Điền một chiếc hộp tre nhỏ: "Quà sinh nhật.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...