Trận tuyết này rơi thêm một đêm nữa, đến khi trời gần sáng mới dần tạnh.
Dịch Huyền mở cửa, kéo tấm ván gỗ chắn ngoài cửa sổ ra, Hà Điền nhìn ra ngoài cửa sổ, dựa vào hai cái cây treo dây phơi trong sân có thể thấy được, tuyết đã đọng gần hai mươi cm.
Đêm qua cô vẫn luôn lo lắng tuyết sẽ làm sập kho chuồng, nên vội vàng nhóm lửa, đun nước nóng rồi đi phụ Dịch Huyền xúc tuyết.
Sau trận tuyết lớn này, suối trên núi đã bị đóng băng hoàn toàn, nước trong vại cũng đã gần hết, sau này muốn lấy nước thì phải xuống con sông dưới núi.
Cả hai cùng nhau xúc tuyết trên mái chuồng vịt và thỏ xuống, chất thành đống trước cửa, dùng ván gỗ và xẻng vỗ thành những viên gạch tuyết, dùng một lớp cỏ khô bọc lại rồi chất thành đống bên cạnh tường.
Trừ khi có phép màu xảy ra và thời tiết đột ngột ấm lên, nếu không thì lớp gạch tuyết này sẽ không tan chảy cho đến tận đầu mùa xuân năm sau.
Tuyết là vật liệu cách nhiệt tốt, vách chuồng vịt, thỏ chỉ là một lớp chiếu sậy vô cùng mỏng, lớp gạch tuyết bên ngoài có tác dụng giữ lại chút nhiệt độ quý giá trong chuồng, làm ấm cho mấy em vịt đang đẻ trứng và tụi thỏ kia.
Trong lúc dọn chuồng vịt và chuồng thỏ, Hà Điền lại nhặt được một quả trứng, vẫn còn ấm.
Nhân lúc tuyết còn chưa đông cứng lại, hai người uống vội mấy ngụm nước ấm rồi nhanh chóng lấy dụng cụ cào tuyết ra cào.
Dụng cụ để dọn tuyết là một cái cào gỗ rất lớn.
Tấm gỗ trên cào rộng khoảng bốn mươi cm.
Đầu tiên, mỗi người một bên cào tuyết trên mái nhà xuống, sau đó đẩy ra một con đường trong tuyết, tuyết còn lại thì chất đống ở hai bên đường, chân tường, hoặc dưới gốc cây.
Sau đó, lấy cỏ khô và cành cây trong kho ra rải xuống đường, rồi lại rải một lớp cát trộn với tro và mảnh vụn than lên.
Hà Điền thả Gạo ra khỏi chuồng, mang ra rìa vườn rau để nó tự tìm thức ăn.
Dưới đất vẫn còn rất nhiều lá rau và củ chưa kịp thu hoạch, Gạo dùng cái mũi của mình ủi qua ủi lại trong tuyết, một lúc sau đã tìm được vài tua củ cải, vui vẻ nhai gặm.
Dịch Huyền đang cào tuyết, đột nhiên la lên: "Thôi rồi, mấy con rùa đâu mất rồi."
Lúc này Hà Điền mới nhớ ra, liền nhìn về phía cái ao, nhưng nào còn cái ao nào nữa, chỉ còn lại một mảnh tuyết mà thôi.
Suối, ao hồ và ao nuôi rùa, tất cả đều là một mảnh trắng xóa, nhìn từ xa trông rất bằng phẳng, nếu không phải có bức tường đá bên ngoài ao nuôi rùa thì không có cách nào nhìn ra được.
Hà Điền và Dịch Huyền vội vã cào tuyết, mở ra một con đường đến ao rồi gọi Lúa Mì, tìm một lúc trong tuyết, rốt cuộc tìm được ba con rùa.
Chúng đã sớm đông cứng từ lâu, không biết là còn sống hay đã chết.
Dịch Huyền đã dùng một cái rổ tre để mang ba con rùa vào chuồng của Gạo.
Anh đặt nó vào một góc rồi phủ một lớp cỏ khô lên, sau đó là một lớp cát.
Anh sợ đem rùa vào chuồng vịt và thỏ, nhiệt độ quá cao, rùa tỉnh lại sau giấc ngủ đông sẽ bị sốc nhiệt, đi đời nhà ma luôn thì tiếc lắm.
Nếu hỏi Hà Điền, vậy thì cô sẽ trả lời rằng, toàn vẽ vời cho thêm chuyện.
Mấy con rùa hoang dã chẳng phải đều ngủ đông dưới lớp tuyết cả sao? Ngay cả trong thung lũng suối nước nóng, mấy chỗ râm mát trên đồng cỏ cũng có tuyết đọng nữa mà.
Nhưng Dịch Huyền nuôi con gì cũng đều có tấm lòng của một "từ phụ", vì sợ rùa của mình chết cóng, cuối cùng anh còn mang một cái chậu gốm to bỏ vào trong chuồng của Gạo, lấy mấy con rùa ra, cho vào trong chậu gốm rồi phủ cỏ khô và cát lên.
Hà Điền nói: "Chỉ cần đặt chúng trong chậu là được rồi, không sợ bị Gạo giẫm bẹp, còn che cỏ khô và cát lên làm gì không biết."
Dịch Huyền còn lý sự: "Không phải là vì muốn bắt chước môi trường hoang dã của chúng sao?"
Hà Điền buồn cười nói: "Anh thật là chu đáo.
Được rồi, chúng ta ăn cơm trước đã.
Cơm nước xong xuôi còn rất nhiều việc phải làm kia kìa."
Nếu tuyết đọng lại trên vườn ươm thì phải giải quyết ngay, hai người cùng nhau cuộn mành lại rồi giũ tuyết xuống, sau đó lại phủ mành lên lại, nhưng việc này cũng không mấy quan trọng, bởi vì cây trồng trong vườn ươm đang phát triển rất tốt, với trận tuyết rơi dày đặc như vậy, nhiệt độ xuống khoảng gần chục độ dưới 0 độ C, nhưng những cây đậu nành, đậu Hà Lan, đậu que vẫn còn xanh mơn mởn, chỉ có những phiến lá gần vách là đông cứng lại ỉu xìu, chạm vào liền trở nên mềm mềm dinh dính.
Những cây khác cũng rất khả quan, lá khoai tây vẫn căng tràn sức sống, hoa vẫn nở, dùng xẻng tre xới đất lên, đất không cứng, củ khoai cũng không bị đóng băng.
Có thể thấy được rằng, chúng vẫn đang không ngừng phát triển.
Dịch Huyền vô cùng đắc ý: "Nhìn đi, em đã hối hận chưa, chủ ý của anh không sai mà! Có phải nên che chắn kỹ hơn cho vườn ươm hay không? Vậy là mùa đông chúng ta có rau tươi để ăn rồi?"
Hà Điền cũng rất vui: "Vậy thì mình làm thêm tấm che cố định cho vườn ươm càng sớm càng tốt đi anh."
Nhưng Hà Điền vẫn không dám quá lạc quan, cô nhặt những củ khoai tây và hái đậu que, mang về nhà rửa sạch, chuẩn bị cho bữa trưa.
Ăn sáng xong, cả hai dắt Gạo ra bờ sông.
Con đường này bình thường đi từ nhà ra sông còn chưa đến mười phút, nhưng hôm nay lại mất rất nhiều thời gian.
Cột một chiếc cào bằng gỗ để cào tuyết vào người Gạo, một người ở phía trước lôi nó đi, một người đi sau, lưng đeo một giỏ gỗ vụn, cành cây và tro than trộn với cát, dùng hồ lô xúc ra rồi rắc xuống đất.
Khi đến con dốc bên sông, họ còn phải trải thêm những sợi dây rơm đã đan từ trước, rồi rắc một lớp vỏ hạt dẻ có gai lên.
Tuyết đã cào xong, đường cũng đã được trải, cuối cùng cũng đến được bờ sông, cả người họ đều mồ hôi nhễ nhại, chỉ cần kéo cái nón trên đầu lên trên một chút là đã thấy ngay khói trắng lượn lờ tỏa ra.
Dịch Huyền cười nói: "Sư muội nhìn này, huynh luyện thần công thành công rồi!"
Hà Điền đập hai tay lên ngực anh, cười khúc khích: "Sư huynh, huynh hồ đồ rồi sao? Mau tĩnh tâm lại, muội giúp huynh vận công, huynh mau chóng bức độc ra khỏi cơ thể!"
Hai người cười ha ha, Dịch Huyền liếc nhìn Hà Điền với ánh nhìn quyến rủ, cười một cách xấu xa: "Sư muội, muội định bức cái gì trong người huynh ra?" Anh nói xong, ấn hai tay Hà Điền lên ngực mình.
Mặt Hà Điền lập tức đỏ hơn, lúc trước là vì lạnh và mệt, bây giờ thì là vì thẹn thùng.
Cô giãy giụa muốn rút tay ra, Dịch Huyền gắt gao nắm chặt không buông, làm cô tức giận nhảy lên vài cái, anh bật cười, buông tay cô ra, cúi đầu hôn nhẹ lên chóp mũi cô, sau đó lại cúi đầu nói nhỏ bên tai cô vài câu.
Hà Điền thẹn quá hóa giận nhéo mạnh vào eo Dịch Huyền một cái.
Dịch Huyền hét lên giả vờ rất đau, nhưng Hà Điền phớt lờ anh.
Cô biết là không đau, anh mặc dày như vậy, cô lại đeo bao tay, nhéo như vậy chỉ như gãi ngứa mà thôi.
Lúa Mì nhìn hai anh chị chủ ăn mặc như hai cục bông đang đùa giỡn nhau ở kia, cảm thấy cuộc đời chó của nó thật vô vọng.
Từ khi cái thứ bột màu trắng mát lạnh tự dưng từ trên trời rơi xuống này xuất hiện, nó chạy nhảy không được thỏa mãn một chút nào, vất vả lắm mới mở được một con đường ra sông, nó chạy theo, cuối cùng vẫn phải làm kiếp "cẩu độc thân", không có việc gì để làm cả.
Cái kẻ to xác kia bây giờ hữu ích hơn nhiều so với nó.
Nước sông cũng không bị đóng băng hoàn toàn, chỉ có khoảng sáu bảy mét gần bờ là bị đóng băng.
Điều này không tốt một chút nào.
Việc lấy nước lúc này rất là nguy hiểm.
Lớp băng trên bờ không hề bằng phẳng, không ai biết được nó dày bao nhiêu.
Có thể nơi bạn bước lên này đủ dày để chịu được sức nặng của cơ thể, nhưng nơi tiếp theo đạp lên lại chỉ dày vài cm, dẫm mạnh một cái liền vỡ thành một hố băng, khiến cho người ta phải rơi vào thảm cảnh.
Hà Điền và Dịch Huyền không lấy nước ngay lập tức, mà trở về nhà, để Gạo kéo theo những cây tre mà họ đã chặt hôm qua quay trở lại bờ sông.
Họ dựa theo dốc sườn đồi thả tre xuống, ở bên bờ sông làm thông các khớp tre, được một ống tre rất dài, sau đó đặt một đầu ống tre xuống phần nước sông vẫn còn chưa đóng băng.
Dòng sông vẫn đang chảy không ngừng, giữa sông vẫn có sóng, một lúc sau nước từ từ tràn vào ống tre rồi chảy ra đầu bên kia.
Hà Điền đào một cái hố ở đầu ống tre gần bờ sông bên này rồi đặt xô nước vào đó, một lúc sau cô nhận được hai xô nước trong.
Dịch Huyền lo lắng: "Để qua một đêm nước trong ống tre sẽ đóng băng lại mất."
"Vậy thì em sẽ có những cách khác để lấy nước." Hà Điền tràn đầy tự tin.
Sau khi mang nước về nhà, Hà Điền bắt một con cá nuôi trong vại nhỏ bỏ vào vại lớn, cả hai xô nước đều được đổ vào, nước bên trong vẫn chưa được một nửa vại.
Dịch Huyền đi qua đi lại mấy lần, cuối cùng vại nước cũng đầy.
Hà Điền thở dài, họ không kịp chuẩn bị sớm hơn.
Không ngờ trận tuyết lớn đầu tiên trong mùa đông năm nay lại đến gấp gáp và dữ dội đến thế.
Nếu đoán trước được, chắc chắn cô sẽ trầm một ống tre dài xuống dưới sông từ sớm, sau khi bờ sông đông cứng lại, cô chỉ cần kéo dây thừng cột trên ống tre thì cây tre sẽ nổi lên, nước vẫn chảy giữa lớp băng sẽ tràn lên và dẫn vào bờ.
Giờ chỉ còn biết hy vọng thời tiết sẽ tiếp tục lạnh xuống, mặt sông hoàn toàn đóng băng, sau đó họ sẽ đục băng lấy nước.
Mùa đông đến sớm không phải là không có lợi.
Điều này có nghĩa là thời gian săn chồn cũng đến sớm hơn.
Mấy vại nước đều đã đầy, nhà kính mà họ đã lên kế hoạch từ trước cũng đã đến lúc khởi công.
Sau khi bàn bạc với Hà Điền, trải qua nhiều lần tính toán, Dịch Huyền đã làm ra một bộ khung mà đến mùa xuân họ có thể tháo rời ra.
Giá của khung gỗ rất to, nhưng các thanh gỗ vuông trên đó thì lại nhỏ, đều có kích thước như nhau, sáu cây trụ không cần đóng vào đất mà cắm trực tiếp vào các lỗ đã đào sẵn xung quanh vườn ươm.
Mỗi lỗ sâu ba mươi cm và lớn hơn một chút so với trụ khung.
Sáu lỗ này được phân bổ xung quanh vườn ươm, nhét đầy cỏ khô và sợi bông vụn.
Chỉ cần quét sạch hết tuyết bên trên, lấy cỏ khô nhét đầy bên trong lỗ ra là đã có thể cắm trụ vào lỗ.
Sau đó giữ trụ và đổ nước vào, đợi nước đông lại thành băng thì trụ cũng được cố định chắc chắn.
Năm sau lúc xuân về hoa nở, cứ lại nhấc trụ lên là được.
Sau khi bộ khung được đặt vào vị trí, Hà Điền và Dịch Huyền cũng tiến hành lợp mái nhà.
Nhà kính này cao và to hơn nhiều so với cái chòi tre chứa rơm, một bên còn chừa cửa ra vào.
Vật liệu của cánh cửa cũng không phải là loại chắc chắn gì, chỉ là hai lớp dải tre và một lớp mành cỏ khô.
Hà Điền cũng đặt câu hỏi liệu để lọt gió như vậy có làm cho cây cối trong nhà kính bị đóng băng hay không, nhưng Dịch Huyền nói rất chắc chắn rằng tất cả các nhà kính mà anh từng thấy đều có lỗ thông hơi, hơn nữa, vào buổi trưa, đôi khi người làm vườn còn sẽ cố tình mở cửa nhà kính để không khí lạnh lùa vào, để hoa và cây trồng bên trong dễ thích nghi hơn với cái lạnh và không quá yếu ớt.
Dù sao thì đây cũng là một thử nghiệm, cô tạm thời nghe theo anh vậy.
Sau khi dựng khung nhà kính bằng gỗ xong, hai người dùng ván gỗ san phẳng một mảnh tuyết trước, sau đó trải một tấm chiếu bằng sậy xuống, dùng đá chặn ở xung quanh, tiếp đó đặt mười mấy khung gỗ có cùng kích thước lên trên chiếu, trước tiên là lót một lớp tuyết vào đáy và các cạnh của khung gỗ, rồi lần lượt đổ nước vào.
Những khung gỗ này là khuôn dùng để làm gạch băng.
Dưới thời tiết âm hơn mười độ này, từ từ đổ nước vào, tuy là có một ít chảy ra từ mép khung gỗ và chiếu sậy nhưng chúng sẽ nhanh chóng cứng lại trong khung gỗ cùng với tuyết ở dưới đáy.
Chờ nước đọng trong khung gỗ đông lạnh thành đá cứng, nhấc tấm chiếu lên, cuộn lại, vậy là đã có được những viên gạch có cùng kích thước.
Tuy nhiên, đây chỉ là ý tưởng của Hà Điền và Dịch Huyền, thực tế thì lại khác hoàn toàn, cả hai đã lật lại tấm chiếu một lần, nhưng những viên gạch trên đó sống chết vẫn không rơi ra khỏi tấm chiếu, còn có một số tuy là đã tách ra được nhưng chúng lại dính chặt với khung gỗ.
Cuối cùng thì Hà Điền và Dịch Huyền chỉ có thể dùng đuốc hơ mới có thể lấy ra được, chưa kể có vài viên đá bị biến dạng, mất góc.
Ngay cả khung gỗ làm khuôn cũng bị hỏng mất một cái.
Hai người phải nghĩ ra những mánh khóe riêng, lại trải thêm một lớp cỏ khô lên trên chiếu sậy, dưới mỗi viên gạch băng cũng thả một ít cỏ khô, bốn mặt của khung gỗ thì cũng có những cọng cỏ nhô ra, khi chúng đã đông cứng thành băng rồi thì kéo mạnh cọng cỏ, gạch băng bật ra, lúc này mới lột bỏ cỏ khô.
Phải mất hơn nửa ngày họ mới làm được ba mươi đến bốn mươi viên gạch băng, tạm thời xếp chúng lên khung gỗ trước để xem có phù hợp hay không.
Bước này thuận lợi hơn nhiều so với làm gạch băng.
Lúc lợp mái, Dịch Huyền đứng trên một cái thang, mang theo một xô nước nóng, dùng bàn chải nhúng vào nước rồi quét xung quanh gạch băng.
Những viên gạch băng hơi nhỏ hơn so với khung gỗ một chút, khe hở giữa gạch và khung gỗ được quét nước nóng sẽ đóng băng ngay lập tức, và gạch băng được "dán" chắc chắn vào mái nhà.
Mãi đến bốn giờ chiều, gió mới lại nổi lên, bầu trời u ám, lại có tuyết rơi.
Hà Điền và Dịch Huyền dù rất lo lắng nhưng cũng chỉ có thể làm tiếp một mẻ băng khác, họ vội vàng hoàn thành công việc, cột tạm một lớp mành cỏ trên khung gỗ rồi đóng cánh cửa nhỏ lại.
Trở lại nhà, hai người lập tức cảm nhận được hơi ấm phả vào mặt.
Có được nguồn nhiệt vây bủa như vậy, uống một chén trà mận gừng nóng, toàn thân ấm áp mềm nhũn, chẳng còn muốn bước ra ngoài nữa.
Hà Điền và Dịch Huyền ngồi ở bên cạnh bếp lửa sưởi ấm, nghĩ đến việc ngôi nhà kính bằng băng mới làm được một nửa và các loại rau tươi có thể thu hoạch trong tương lai, trong lòng cảm thấy rất vui.
Mặc dù chỉ mới làm được một phần nhỏ nhưng ý tưởng của Dịch Huyền hiện đang khá thành công.
Những viên gạch băng rất chắc chắn và trong suốt, gió tuyết không lọt, không khác gì so với thủy tinh cả.
Sau khi sưởi ấm một lúc, Hà Điền kêu Dịch Huyền lột gân đậu que, bẻ thành hai đoạn, gọt vỏ và cắt khoai tây, rồi chặt một miếng sườn xông khói thành từng miếng nhỏ.
Miếng sườn heo này được lấy ra ngày hôm qua, sau khi ngâm trong chậu nước đã mềm đi rất nhiều.
Hà Điền lấy ba chén bột mì, thêm một chén bột bắp đã đổi ở chợ, cho men và nước, một muỗng nhỏ đường vào, nhào bột.
Sau đó cô cho hai khúc củi vào bếp lửa, đợi lửa lớn thì cho mỡ vào chảo, phi thơm vài tép tỏi, một nắm hành lá, cho sườn, khoai tây, đậu que vào xào một lúc rồi cho thêm một chén nước vào.
Cuối cùng lấy một khúc củi bên trong bếp lò ra, ninh từ từ.
Hà Điền dạy Dịch Huyền làm bánh bột bắp.
Đem bột đặt ở trên thớt và nhào thành những dải dày rồi cắt chúng thành tám phần bằng nhau để có tám chiếc bánh nhỏ hình chữ nhật.
Bánh nhỏ lần này không được hấp trong lồng hấp, thay vào đó là nhúng nước dưới đáy bánh, dính vào thành nồi sắt rồi đậy kín nắp lại.
Hơi nóng từ nước hầm sẽ từ từ làm bánh chín.
Hai mươi phút sau mở nắp nồi ra, trên thành nồi là mấy chiếc bánh nhỏ hấp từ bột bắp, giữa nồi là sườn heo xông khói đỏ au, đậu que xanh và khoai tây vàng.
Đây là lần đầu tiên Dịch Huyền được ăn bánh bột bắp, mặc dù Hà Điền đã cho ba phần bột mì và một phần bột bắp nhưng bánh làm ra vẫn có màu vàng bóng lưỡng, những hạt bột bắp nhỏ nhai rất thơm, nhúng vào canh sườn hầm, ngon khó cưỡng.
Ngoài cửa sổ tuyết bay lất phất, trên những cành cây trong rừng như phủ đầy bông gòn, mái nhà của họ cũng như được đắp một lớp chăn bông dày, khói trắng bốc lên từ ống khói, và những ánh đèn vàng ấm áp lọt qua những khe hở trên cửa sổ len lỏi ra ngoài.
Đêm đông này, cực kỳ yên tĩnh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...