Chương 3
Edit: Cúc Tử
Ngủ với Giang Tầm tất nhiên không phải là một chuyện dễ dàng mà cần có cả mưu lược lẫn dũng khí, hơn nữa còn phải có cả bí quyết, đại loại như —— làm thế nào mới có thể làm cho hắn cảm thấy hài lòng với việc ngủ này rồi đồng ý sẽ không giết ta đây? Đây mới là mấu chốt của vấn đề, may mà ta vẫn không quên. Bằng không cho dù có ngủ được thì cũng chỉ tốn công.
Trên thực tế, đối với những người làm Công chúa như chúng ta mà nói, trinh tiết cũng không phải là thứ gì đó quá mức quan trọng. Hoàng cô của ta đã từng nói riêng với ta những lời vô cùng kinh thế hãi tục như sau: "Nam tử trên thế gian này đều chỉ coi nữ tử như đồ vật, làm chuyện cá nước thân mật cũng chỉ muốn bản thân bọn họ thoải mái. Dựa vào cái gì mà nữ tử chúng ta lại để mặc cho bọn họ muốn làm gì thì làm? Muốn ngủ với bổn cung? Mơ cũng đẹp quá há!" Kết quả là, bà đã rẽ sang một hướng vô cùng cực đoan, bắt đầu ngủ với các vị anh tài tuấn kiệt phong lưu khắp thiên hạ, trong phủ cũng nuôi thêm vô số trai lơ.
Thực ra, về khía cạnh mấy chuyện tình dục như vậy, ta cũng chỉ là lần đầu tiên, hoàn toàn không có một chút kinh nghiệm nào, nên cũng không hiểu lắm chuyện tại sao chỉ ngủ trên giường lại có thể có được cảm giác thoải mái đến mức muốn bay lên. Có thể là do ngủ một mình thì không đủ ấm áp nên thích tìm thêm người □□? Thật giống như chuyện khi ta còn bé vẫn thường hay quấn quít lấy Hoàng cô muốn ngủ cùng với bà, thì có lẽ đây cũng chỉ là chuyện bình thường trên đời này thôi.
Dường như trong nháy mắt, ta lại nghĩ tới những lời Giang Tầm đã nói trước đó. Từ nhỏ hắn đã bị thiếu thốn tình yêu, cho nên mới luôn khát khao loại nhiệt độ ấm áp của cơ thể nữ tử. Háo sắc có nghĩa là yêu thích nhan sắc, mà nhan sắc ta lại vô cùng tốt, vậy nên hắn mới yêu thích ta. Chuyện này ta có thể hiểu được, thực sự có thể hiểu được.
Trừ chuyện này ra, ta lại nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng khác. Nghe nói, sau khi nam tử và nữ tử ngủ chung trên cùng một chiếc giường, tám chín phần sẽ mang thai, có phải nên ta tự chuẩn bị cho mình một bát canh tránh thai hay không? Ta hoàn toàn không muốn có con với Giang Tầm vì đó sẽ trở thành bất lợi cho chuyện chạy trốn sau này của ta.
Ta suy nghĩ cẩn thận mất hai canh giờ, rốt cục cũng vạch ra được một kế hoạch hết sức rõ ràng mà cũng vô cùng bí mật. Ta bảo Bạch Kha giúp ta tìm mấy người làm cho ta một con búp bê vải hay con hổ da vàng bằng vải cũng được. Ta thích ôm nó để đi ngủ nên đoán hẳn là Giang Tầm cũng sẽ thích.
Như vậy vừa có thể khiến hắn ngủ vô cùng thoải mái hài lòng lại vừa cảm thấy ta vô cùng nhiệt tình.
Đương nhiên, muốn bò lên được giường của Giang Tầm thì nhất định phải mua chuộc được tâm phúc của hắn mới có thể dễ dàng đến phòng ngủ của hắn. Ta bảo Bạch Kha làm một bàn lạc rang, sau đó uống rượu trò chuyện với nàng cả đêm, rốt cuộc cũng có thể thu phục được nàng, nàng liền vẽ cho ta một bức bản đồ đơn giản, đồng thời cũng xin ta nhất định không được nói cho Giang Tầm biết là nàng vẽ, nếu không nàng nhất định sẽ gặp phải họa sát thân.
Đương nhiên ta sẽ không khai nàng ra, dù sao thì nàng cũng là người của ta mà ta lại là một người chủ tử luôn bảo vệ thuộc hạ của mình, không những không đối xử với thuộc hạ theo kiểu giận chó đánh mèo mà còn có thể giúp thuộc hạ nhận tội, là một chủ tử vô cùng có ý thức trách nhiệm.
Tối nay, nguyệt hắc phong cao (1). Sau một hồi lạc đường thật lâu trong phủ, rốt cuộc bây giờ cũng đã mò được đến phòng ngủ của Giang Tầm. Hình như khi đi ngủ hắn không có thói quen khóa cửa lại, ta vừa đâỷ cửa là có thể bước vào, quả thực không nên quá mức dễ dàng như vậy.
(1): Nguyên gốc là “Đêm trăng mờ giết người, ngày gió cao phóng hoả.”. Ở đây ý muốn nói buổi đêm gió lớn thích hợp làm chuyện xấu.
Ta thở dài một hơi thật nhẹ nhõm, sau đó đặt búp bê vẫn luôn ôm trước ngực xuống giường hắn, hai tay đan vào nhau, vô cùng bất an chờ hắn đến ngủ với ta.
Nhưng vừa mới qua một khắc, Giang Tầm đã trở về phòng.
Ta vô cùng căng thẳng hồi hộp, chẳng may hắn cảm thấy ta bồi ngủ (2) không tốt liền muốn giết ta thì làm sao bây giờ?
(2): làm chuyện chăn gối, cá nước thân mật.
Ta cũng không có thể vừa mở miệng đã nói: "bổn cung có thể bồi ngủ rất tốt."
Như vậy quả thật không có chút dè dặt nào, sẽ không có ai thích. Việc này giống như ngươi đi mua trang sức gặp phải chủ quán, đối phương vừa mở miệng liền nói cây trâm này của nhà ta được dùng vật liệu tốt nhất để làm ra, nếu phu nhân ngươi mua nó tuyệt đối sẽ không hối hận. Chỉ sợ người ta không những không bị bộ trang sức đó hấp dẫn mà còn nghĩ ngươi có bệnh.
Cho nên, ta quyết định bày ra một điệu bộ lẳng lơ, cộng thêm một tư thế vô cùng trêu ngươi để quyến rũ Giang Tầm.
Thói đời bạc bẽo đến mức ta đường đường là một Công chúa tiền triều lại phải vắt hết óc để lấy lòng tên đại diện cho cả một thế hệ gian thần cũng chỉ vì lòng tham sống sợ chết.
Trong khi ta vẫn đang thở dài trong phòng bên này thì trong gian phòng kia Giang Tầm đã cởi áo tháo thắt lưng, sau đó tìm kiếm đi về phía giường. Hắn chỉ mặc một bộ trung y, lúc nhìn thấy ta, liền sửng sốt mất một lúc lâu, thấp giọng hỏi: "Sao Công chúa lại đến phòng ngủ của thần?"
Mặt ta như bị lửa nóng thiêu đốt, dù sao ta cũng không thể nói nguyên nhân là do đột nhiên ta nảy sinh ra một ý tưởng kỳ lạ là ta muốn ngủ hắn đúng không?
Ta nhìn ngó trái phải một lát rồi nói với hắn: "Đêm qua bổn cung xem thiên tượng, theo những gì la bàn chỉ ra rằng ngủ một giấc ngắn ở đây sẽ rất tốt, có thể khiến cho người ta kéo dài được tuổi thọ, mãi mãi xinh tươi. A, thì ra là phòng ngủ của Giang đại nhân, quả thực quá mức trùng hợp, quá mức trùng hợp, dù sao bổn cung cũng không ngại, không ngại ngủ cùng ngài, a ha ha ha."
Ta vô cùng sảng khoái cười to vài tiếng, có ý muốn dùng nó để xóa tan không khí xấu hổ giữa chúng ta. Đáng tiếc Giang Tầm lại không hề biết ơn ta chút nào, hắn nhìn ngắm con hổ da vàng ta đặt trước giường hắn cả nửa ngày mới nói: "Công chúa có biết chuyện chung giường chung gối là chuyện chỉ có vợ chồng mới làm không?"
"A, thì ra còn có chuyện như vậy sao? Đây là lần đầu tiên bổn cung biết chuyện này, ha ha ha ha." Không xong rồi, bầu không khí càng ngày càng đông cứng lại rồi.
"Ồ, vậy nên Công chúa không hề có ý làm cây liền cành (3) với thần, nhưng vẫn cố chấp muốn làm theo ý mình ngủ với thần sao?"
(3): Bắt nguồn từ câu nói “Chim chắp cánh” và “Cây liền cành”, đây là hai cụm từ lâu đã được các tác giả cổ điển Trung Quốc và Việt Nam sử dụng để nói về tình yêu không thể chia ly.
Điển cố: http://.hocviet.info/dien-tich-chim-lien-canh-cay-lien-canh/
"A?" Nghe tiếng gió có vẻ không đúng lắm, mọi chuyện nghiêm trọng như vậy sao?
"Hay là nói cách khác, Công chúa cho rằng thần là một người vô cùng tùy tiện, là một tên tiểu nhân không có đức hạnh, không có lý tưởng và mục đích (4), bất cứ chó mèo gì cũng có thể ngủ với thần?" Hắn lại tự giễu cười, sau đó nghiêng đầu sang nhìn vào ánh nến rực rỡ trên chiếc bàn phía trước rồi nói "Thì ra, trong lòng của Công chúa, thần thực sự không đáng một đồng. Hai mắt nông cạn, lại hay ghi thù, hiện nay Công chúa còn cho rằng thần háo sắc? Chậc, mời Công chúa quay về đi."
(4): Câu gốc là: 没起子 – Không có khởi đầu, là ngạn ngữ Bắc Kinh, thường được sử dụng như một tính từ khinh miệt đối với những người trẻ tuổi không có tham vọng và lý tưởng, không có đức hạnh.
Thần sắc ta vô cùng nghiêm túc, hai tay nắm chặt thành quyền, mím môi thật chặt. Thì ra chỉ là ngủ một giấc thôi mà còn chứa nhiều đạo lý cong cong quẹo quẹo như vậy, vậy ta phải làm thế nào?
Nếu cứ tiếp tục như vậy, vết thương trong lòng hắn sẽ càng ngày càng nặng thì chắn chắn ta phải chết là chuyện không còn nghi ngờ gì nữa .
Có phải ta muốn chết không? Đây thực là một câu hỏi rất hay. Con mẹ nó ai muốn chết cơ chứ!
"Khụ, thật ra đây chỉ là một chuyện ngoài ý muốn thôi, bổn cung không hề có ý xem thường Giang đại nhân đâu."
"Phải vậy không?" Hắn vẫn cười nhạt như trước, nửa khuôn mặt hắn vẫn bị che bởi mái tóc dài đen nhánh mềm mại, mơ hồ không rõ ràng.
"Giang đại nhân mặt mày như ngọc, phong thái điệu bộ vô cùng anh tuấn. Sở dĩ bổn cung đối với đại nhân xa cách cũng chỉ vì hiện nay bổn cung khó mà bảo toàn chính bản thân mình nên không dám làm liên lụy đến đại nhân."
"Ồ? Phải vậy không? Thần còn cho rằng là do bản thân thần dung mạo xấu xí khiến Công chúa bẩn mắt."
Ta vô cùng khiếp sợ trả lời: "Làm sao lại có chuyện như vậy? Nét đẹp của Giang đại nhân, bổn cung thật sự vô cùng yêu thích."
"Bạch Kha mới là người được Công chúa ngầm lựa chọn, nếu không phải trong lòng nàng ấy đã có người khác, có phải Công chúa sẽ lấy thân báo đáp người ta?"
"Đều là nữ tử, làm sao có thể có loại tình cảm không được thế nhân đồng ý này?"
"Cho dù là nam tử, cũng không hề thấy Công chúa đối xử đặc biệt với thần một chút nào, hơn nữa nàng ấy còn là một mỹ nhân có dung mạo phong thái vô cùng xinh đẹp ."
Gì vậy? Mấy lời này sao nghe có vẻ hơi chua, chẳng lẽ Giang Tầm đang ghen tỵ với Bạch Kha? Trời đụ, không nhẽ vì ta thay lòng đổi dạ nên hắn mới sinh lòng oán hận cuối cùng vì thế mà muốn giết ta sao? !
Không được, không được, ta phải ổn định lại tâm trạng của hắn.
Lúc này, ta chợt nghĩ đến mấy lời mà Hoàng cô ta đã từng nói, bà nói như sau: "Nếu con muốn lừa một gã nam nhân nào đó, không cần làm chuyện gì khác chỉ cần hôn hắn, phải mạnh mẽ hôn hắn, hôn đến mức khiến cho hắn hoảng loạn không còn tỉnh táo, lúc đó con sẽ thấy những lời khác cũng không cần phải nói nữa."
Ta lập tức hít sâu một hơi, vô cùng cẩn thận bò qua chỗ hắn, sau đó hôn lên môi Giang Tầm một cái.
Trong nháy mắt hắn liền hoảng hốt, sau đó đưa ngón tay thon dài trắng muốt khẽ chạm vào môi mình, hắn nhẹ mím môi, rồi nở một nụ cười có chút khó hiểu.
Ta không hiểu phản ứng này của hắn là có ý gì, là ghét bỏ hay thích thú?
Ngay lúc ta vừa định chạy trốn, Giang Tầm đột nhiên bước lại gần, gần đến mức thiếu chút nữa chóp mũi lành lạnh của hắn đụng vào trán ta, hắn cúi đầu từ trên cao xuống nhìn ta, thấp giọng hỏi: "Công chúa cũng biết chuyện này có ý gì chứ?"
"Cái này..."
"Thôi, thần ngủ ở phòng khách, không quấy nhiễu đến mộng đẹp của Công chúa nữa."
Ta vẫn chưa từ bỏ ý định, cắn răng, hỏi hắn: "Ngươi không ngủ với ta thì ngươi sẽ giết ta sao?"
"Thần sao nỡ làm vậy?"
Cái đệt?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...