Cuộc Sống Cá Muối Hàng Ngày Của Nữ Phụ Hào Môn


Editor: Xiguajiu
-----------------------------------------------
Thời tiết tháng bảy vô cùng khô nóng, nhiệt độ thấp nhất mỗi ngày đều hơn ba mươi độ, buổi trưa có khi còn đạt đến bốn hai, bốn ba độ.

Thời tiết nóng như thế này, mọi người đều hận không thể nhét bản thân vào tủ lạnh cho mát hơn.

Lúc này, thật bất ngờ, một chiếc xe đắt tiền đang đi trên đường núi quanh co.

Ngoại trừ tài xế ra, trong xe còn có ba người đàn ông và một người phụ nữ, ngồi ngay ghế lái phụ cạnh tài xế, một người đàn ông trung niên, trong tay cầm một bộ công văn*, nhìn dáng vẻ có lẽ là một người thành công.

*Công văn: Một dạng văn bản hành chính dùng để giao tiếp, trao đổi hay hướng dẫn thực hiện công việc giữa các cơ quan
Còn về hai nam một nữ ngồi phía sau, hai người hơi lớn tuổi chút là một đôi vợ chồng, dọc theo đường đi đều nắm chặt tay nhau.

Từ trang phục mà họ mặc, có thể thấy đây là một gia đình khá giả.

Lúc này trên mặt người phụ nữ mang theo ưu sầu, người đàn ông ngồi cạnh nhỏ giọng an ủi bà.

Cuối cùng, nam thanh niên ngồi cạnh họ, cậu mặc áo cộc quần đùi rất thời thượng, mỗi người ngồi một bên của người phụ nữ.

Thanh niên nhìn có vẻ khá giống cặp vợ chồng, không thể nghi ngờ chắc chắn họ là người nhà.

Khác với cái nóng nực bên ngoài, trong khoang xe điều hòa mở rất thấp, nhưng bàn tay hai vợ chồng đang nắm chặt thỉnh thoảng vẫn ra mồ hôi.

Có lẽ để xoa dịu không khí căng thẳng, hay có lẽ người phụ nữ có tính cách yêu sạch sẽ, chỉ cần cảm giác được lòng bàn tay dính nhớp bà đều sẽ lấy khăn giấy ra lau một chút.

Sọt rác dưới chân cũng đã phủ đầy một lớp giấy rồi.

Lái xe là tài xế lâu năm, ông nhanh chóng thả chậm tốc độ, chỉ chốc lát sau liền chạy đến cuối chân núi, dừng ở trước của một tòa nhà cũ nát.

Phía trên cửa sắt treo vài chữ, tài xế híp mắt nhìn một lát mới nhìn ra mấy chữ ' Cô Nhi Viện Cánh Buồm '.

Bên ngoài thật sự quá nóng, sau khi biết rõ đang ở nơi nào, ông nhanh chóng dừng suy nghĩ, dùng tay áo lau mồ hôi trên mặt, quay đầu nói
"Tiên sinh, phu nhân, chúng ta đến cô nhi viện rồi."
Người phụ nữ gọi 'phu nhân' nghe được những lời này, tay bà nhịn không được run nhẹ.

Người đàn ông bên cạnh vỗ vỗ an ủi bà.

"Năm đó chúng ta cũng không phải cố ý, chỉ cần nói tốt một chút, tôi tin tưởng bảo bối của chúng ta sẽ thông cảm thôi.

Nếu bà cảm thấy còn mắc nợ nó, chờ trở về nhà, muốn bồi thường thế nào đều được."

Nghe xong lời này người phụ nữ nhịn không được rơi lệ, bà lau khóe mắt, nghẹn ngào:
"Ông nhìn nơi này xem, chỉ cần tưởng tượng con gái của chúng ta ở nơi này sinh sống mười sáu năm, không biết ăn bao nhiêu khổ, chịu bao nhiêu tội, tôi liền hận không thể liều mạng với tiện nữ kia."
"Mẹ, mẹ đừng khóc, chúng ta đi đón em gái con, về sớm một chút, em ấy cũng có thể ít chịu khổ hơn một chút.

Đón muộn một chút, nói không chừng em gái sẽ phải chịu khổ hơn đấy."
Thanh niên nói xong, người phụ nữ nhanh chóng lau lau nước mắt, động tác lưu loát mở cửa xe, không cần người hỗ trợ.

Người đàn ông lắc đầu, quả nhiên cái lí do này dùng tốt nhất.

Cái gì ông cũng chưa nói, đẩy cánh cửa xe còn lại.

Xuống xe mới biết được bên ngoài nóng đến mức nào, vừa rồi ở trên xe nhìn qua cửa kính cũng chỉ thấy tòa cô nhi viện này có hơi cũ nát, lúc này đứng trước toà nhà ông mới biết được chính mình xem nhẹ trình độ rách nát của nó.

Bởi vì ( con gái) em gái mất tích, năm nào Giang thị bọn họ cũng đều quyên góp mấy ngàn vạn cho cô nhi viện, trên truyền hình cũng thường xuyên đưa tin về cuộc sống sinh hoạt của bọn trẻ ở cô nhi viện.

Mỗi lần nhìn thấy có cô nhi viện chật vật vì cuộc sống, Giang thị luôn ra tay đầu tiên, bọn họ vẫn ôm hi vọng có thể tìm thấy con gái ở cô nhi viện.

Từ khi con gái mất tích đến bây giờ đã mười sáu năm, bọn họ quyên tiền cho cô nhi viện cũng đã quyên mười sáu năm.

Hiện giờ nhìn thấy tòa nhà rách nát như này, Giang Trạch Khôn trong lòng cũng không dễ chịu.

Tài xế là người có mắt nhìn, vội duỗi tay đẩy cửa sắt ngay trước mặt Giang Trạch Khôn, cửa sắt bị mặt trời nướng hơn nửa ngày, nóng đến mức làm tài xế thiếu chút nữa hét lên.

"Để tôi tự làm."
Giang Trạch Khôn nhìn ngón tay tài xế đã sưng đỏ nói.

Tài xế lắc đầu, vừa rồi ông không chú ý, loại việc nặng như thế này sao có thể để tiên sinh làm.

Không đợi Giang Trạch Khôn vươn tay, tài xế nhanh chóng lấy ra một cái khăn từ trong túi đặt ở trên cửa sắt.

Cách khăn tay vẫn có thể cảm nhận nhiệt độ nóng rát ấy, nhưng ở trong phạm vi ông chịu đựng được.

Cửa sắt cũng không có khóa, nhẹ nhàng dùng sức, liền theo tiếng động mở ra.

Cửa có phòng bảo vệ, chẳng qua bên trong trống không.

Ngẫm lại cũng đúng, trời nắng gắt, đây còn là một cô nhi viện cũ nát, ngày thường khẳng định không ai chú ý, vì thế, không người trông coi rất bình thường.

Cũng may ở cửa có bảng hướng dẫn, nhìn bảng hướng dẫn Giang Trạch Khôn rất dễ dàng tìm thấy phòng viện trưởng.

Nói rõ lý do đến với viện trưởng, ông ấy có chút khó xử.


Viện trưởng đang chuẩn bị mở miệng, liền nghe thấy tiếng đập cửa, nói tiếng xin lỗi với Giang Trạch Khôn rồi cười cười, ông hướng về phía cửa hô một tiếng:
"Vào đi".

"Viện trưởng, cháu đang chuẩn bị giặt quần áo, ngài có cần cháu giặt gì không?"
Người còn chưa tới, nhưng giọng thiếu nữ thanh thúy vui sướng đã truyền đến.

Cô cúi đầu đến, chờ khi ngẩng đầu nhìn thấy trong phòng có người liền xấu hổ.

"Thực xin lỗi, viện trưởng, cháu không biết ngài còn có khách.

Chờ một chút cháu lại qua."
Cô gái liền chuẩn bị đóng cửa đi ra ngoài.

"Từ từ" viện trưởng nói với Giang Trạch Khôn
"Mọi người không phải muốn tìm Thanh Nịnh sao, cô bé này là Giang Tư Linh ở cùng một gian phòng với Thanh Nịnh.

Cô bé Tư Linh này rất ngoan, chuyện của Thanh Nịnh con bé biết nhiều hơn tôi."
Tiếp theo viện trưởng lại quay đầu nhìn về phía Giang Tư Linh, hòa ái vẫy tay.

"Tư Linh, những người này là người nhà của Thanh Nịnh, cháu đưa họ cùng đi đi."
Nói xong còn chớp chớp mắt với Giang Tư Linh.

Bọn họ ở nơi này đã nhiều năm không thấy ai đến, nếu có thì cũng chỉ là những đứa bé bị gia đình vứt bỏ.

Lần này có mấy người đến vừa nhìn đã biết gia cảnh không tồi, đứa nhỏ Tư Linh này tâm địa lương thiện hiểu chuyện, nếu có thể ông thật hy vọng bọn họ có thể nhận nuôi nó.

Ông già rồi, cũng không biết còn có thể ngốc ở nơi này thêm mấy năm, trước khi chết được nhìn thấy bọn nhỏ ở cô nhi viện có nơi để trở về, ông nằm mơ cũng cười tỉnh.

Ông tưởng Giang Tư Linh có thể hiểu ý tứ của mình, ai biết Giang Tư Linh lại thu liễm tươi cười, vẻ mặt tức giận đi đến trước mặt mấy người Giang gia
"Các người không phải cảm thấy Thanh Nịnh là con gái liền không cần cậu ấy sao, hiện tại lại tìm tới làm gì? Tuy các người sinh Thanh Nịnh ra, nhưng cũng không thể nói không cần liền không cần, nói muốn lại tới bố thí tình thân, thật buồn cười.Nói cho mấy người biết, có Giang Tư Linh ở đây, đừng nghĩ sẽ lừa được cậu ấy."
Giang Tư Linh lòng đầy căm phẫn, cô nói ra những lời trách móc này thành công khiến mẹ Giang rơi lệ.

Giang Trạch Khôn vội vàng an ủi mẹ Giang, sau lưng ông, người vẫn treo mặt mày vui vẻ, đẩy đẩy mắt kính nói
"Cô bé, ta là tổng thư kí của Giang tổng, họ Thạch."
Thư kí Thạch vươn tay, Giang Tư Linh hừ lạnh một tiếng cũng không thèm nhìn tới, hắn chỉ là cười cười cũng không tức giận, thu hồi tay, đem công văn ôm ở trước ngực.

"Giang tiểu thư là ngoài ý muốn bị người ôm đi, mấy năm nay Giang tổng cùng phu nhân luôn hết mực tìm kiếm, nói không khoa trương chút nào, cả nước cũng tìm kiếm hơn nửa rồi.


Mấy ngày trước chúng ta nhận được tin tức nói Giang tiểu thư có khả năng ở chỗ này, vì thế không hề dừng lại trực tiếp đi tới đây.

Cháu khả năng không biết công ty Giang tổng lớn thế nào, ta có thể nói cho cháu, những ngày qua đã mất vài trục triệu.

Đi thêm một chuyến ít nhất mất cả trăm triệu."
"Cháu nói Giang tổng không để tâm đến Giang tiểu thư, lời này ta không đồng tình.

Nếu không để bụng Giang tiểu thư, chúng ta việc gì tự mình đến? Chỉ cần một câu, có rất nhiều người nguyện ý đến đây thay.

Cháu có thể không tưởng tượng nổi, mấy năm nay vì tìm Giang tiểu thư, một nhà Giang tổng tổn thất như thế nào đâu"
Mấy trục triệu? Lão viện trưởng sợ là cả đời cũng chưa nhìn thấy nhiều tiền như vậy, sợ Giang Tư Linh đắc tội quý nhân*, ông nhanh chóng mở miệng
*Quý nhân: Người che chở, giúp đỡ cho mình.

"Tư Linh, còn không mau xin lỗi Giang tổng."
Lão viện trưởng thật sự thích Giang Tư Linh, nói xong còn giải thích với Giang Trạch Khôn.

"Nha đầu này chỉ nghĩ sao nói vậy, thích bênh vực kẻ yếu, con bé là bạn tốt của Thanh Nịnh, cho nên nói không lựa lời.

Hy vọng các người đừng trách móc."
Biết chính mình hiểu lầm, Giang Tư Linh đỏ mặt, cô khom người với mẹ Giang.

"Thực xin lỗi, cháu hiểu lầm.

Thanh Nịnh thường xuyên nói bố mẹ cậu ấy có thể vì cảm thấy cậu ấy là con gái, cho nên mới không cần cậu ấy nữa.

Nghe nhiều, cháu liền....."
Giang Tư Linh ngượng ngùng cúi đầu, khẽ cắn môi mặt đầy hối hận.

Cô bé trước mắt độ tuổi có vẻ cùng độ tuổi với Thanh Nịnh, lại nghe Giang Tư Linh nói thân với Thanh Nịnh, trước mắt mẹ Giang tựa hồ hiện lên hình ảnh một cô bé kéo tay bà, lòng đầy căm phẫn mà quở trách.

Chỉ cần tưởng tượng đến, bà liền không nhịn được đau khổ, ngay sau đó mặt cắt không còn một giọt máu* che ngực.

Bởi vì thất lạc con gái, tinh thần của mẹ Giang không được tốt, cũng đã mắc bệnh về tim.

Sự việc kia sảy ra suy cho cùng đều do bà, chỉ sợ suy nghĩ bậy bạ lại kích thích bệnh tình tái phát.

* Mặt tái mét vì quá khiếp sợ.

Lúc này chính vì như vậy.

Mẹ Giang không thể nhịn được mà bắt lấy tay của Giang Tư Linh, đôi tay này phải chăng cũng từng nắm tay với con gái bà?
"Không sao, không sao, hiểu lầm giải quyết thì sẽ hết, ta còn muốn đa tạ cháu đã bảo vệ Thanh Nịnh, làm sao có thể trách cháu."
Cả hai đều nói Giang Tư Linh và Thanh Nịnh là bạn tốt, mẹ Giang theo bản năng cũng coi như vậy.

Khoác lên lớp áo bạn tốt này, lúc này nghĩ đến lời nói của Giang Tư Linh, mọi người đều cảm thấy đó chỉ là những lời bất bình cho bạn thân của mình.

Phòng viện trưởng hơi nhỏ, bọn họ đợi bên trong khá bất tiện.


Vừa đúng lúc có ' bạn tốt ' của Thanh Nịnh ở đây, bọn họ dứt khoát quyết định đi theo Giang Tư Linh, muốn đi xem nơi Thanh Nịnh ở.

"Mọi người đến không đúng lúc rồi, hàng năm mùa hè, ban ngày Thanh Nịnh đều không ở cô nhi viện, cháu cũng không biết cậu ấy đi đâu làm cái gì, nếu mọi người muốn gặp cậu ấy, sợ rằng phải chờ tới buổi tối, chín giờ lúc cô nhi viện đóng cửa cậu ấy mới trở về."
Chuyện này toàn bộ cô nhi viện đều biết, Giang Tư Linh cũng không cần phải giấu giếm.

Thời điểm cô nói lời này còn hơi dẩu miệng, dường như thực sự không vui khi bạn thân có chuyện giấu mình.

Có điều, sau đó cô lại cố cười, duỗi tay chỉ vào tầng ba trên lầu phía trước.

"Bên kia là ký túc xá nữ, mọi người đa số đều là nam không tiện lắm, cháu không kiến nghị mọi người chờ cậu ấy ở ký túc xá."
Như nghĩ đến cái gì, Giang Tư Linh cắn cắn môi, dáng vẻ do dự.

"Cháu có việc gì cứ nói thẳng, có thể giúp chúng ta nhất định giúp."
Mỗi khi gặp những cô gái cùng độ tuổi này, mẹ Giang đều không nhịn được đem chuyện của họ liên kết với con gái mình.

Đặc biệt khi họ gặp khó khăn, mẹ Giang đều sẽ ra tay tương trợ.

Bà nghĩ, hôm nay bà giúp người khác, thì sẽ có người giúp con gái mình khi khó khăn.

"Kỳ thật, mọi người cũng có thể đi quán bar, khách sạn ở thị trấn nhỏ dưới chân núi tìm xem.

Có người nói nói Thanh Nịnh đi bồi rượu trong trấn nhỏ dưới chân núi, có điều cháu tin tưởng Thanh Nịnh không làm như vậy.

Cháu cũng không hy vọng mọi người bởi vì việc này mà coi thường cậu ấy."
Bồi rượu nói thật dễ nghe, trên thực tế chính là gái gọi.

Mấy câu nhưng đã lộ quá nhiều suy nghĩ, Giang Trạch Khôn nhịn không được nhíu mày liếc nhìn Giang Tư Linh một cái, lời này của Giang Tư Linh có chút không đúng.

Thấy Giang Tư Linh chỉ như muốn bảo vệ bạn tốt của mình, chẳng lẽ do ông suy nghĩ nhiều?
Thư kí Thạch nhìn Giang Tư Linh mỉm cười: Thật là một cô gái thú vị.

Giang Tư Linh đây định dẫm lên ' bạn tốt ' để thượng vị*? Chính hắn đã lăn lộn khắp nơi bao năm qua, sẽ không tin tưởng có người đơn thuần như vậy.

*Thượng vị: Lên nắm quyền, thế chỗ.

Tuy rằng phát hiện Giang Tư Linh tâm tư không đơn giản, nhưng thư kí Thạch cũng không nhắc nhở Giang Trạch Khôn, thậm chí hắn còn chuẩn bị vào thời điểm quan trọng một phen.

Nếu khiến Giang gia nhận nuôi cô gái này, về sau nhất định rất thú vị.

Tác giả có lời muốn nói: Vui vẻ, cầu khen thưởng, cầu lưu trữ, nói không chừng sẽ có nhiều kinh hỉ hơn.

- -----------------------------------------------------
Lần đầu tiên mình edit với lại là edit từ bản tiếng trung nên mọi người có gì bỏ qua cho mình nhé.

Ủng hộ mình để mình có động lực tiếp tục đi trên con đường này nhóa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui