Cuộc Sống Bình Thản Vùng Sông Nước



Edit: spring

Beta: Canina

9e0cb914ad39cc2994421aaa74047a26968f95493cec3-FHHp80_fw658

Trong khoảng thời gian ở Phùng gia, Chu Thụ bị tỷ phu đặt ra quy định làm việc và nghỉ ngơi bắt phải tuân theo. Không hoàn thành việc học tập trong ngày thì không thể nghỉ ngơi, cơm cũng không được ăn. Vừa mới bắt đầu cậu còn muốn lừa gạt cho qua, thăm dò tỷ phu, nhưng Phùng Hiên đen mặt lại, thực sự bắt cậu ngồi một góc, không cho ăn cơm. Đói bụng nửa canh giờ, vừa khóc vừa gào cũng bị làm lơ, lúc này cậu mới xem như biết điều mà ngoan ngoãn tuân theo.

Sau đó, mấy lần Chu Thụ tính toán trốn việc đều bị Phùng Hiên dùng thủ đoạn thô bạo ngăn cản, tố cáo với tỷ tỷ, tỷ tỷ cũng không đứng về phía cậu, ngược lại còn nói cậu nghịch ngợm. Lúc này Chu Thụ mới triệt để hết hi vọng, bắt đầu cam chịu số phận đi học.

Vài ngày như vậy trôi qua, có lần Tôn Huệ nói chuyện với Phùng Hiên: “Xem ra chỉ chàng mới cách trị tiểu tử này, thiếp với Duẫn nhi nói chuyện với nó nhưng căn bản nó không nghe. Tầm này năm ngoái chỉ dạy chưa tới mười chữ, nó đã không kiên nhẫn, sống chết không chịu học, cuối cùng đành phải mặc kệ.” Nàng không nghĩ Phùng Hiên đối phó với hài tử rất có thủ đoạn, Chu Thụ cực kỳ nghịch ngợm, trước mặt chàng lại rất ngoan ngoãn.

“Nàng đánh giá ta cao quá, đệ đệ chẳng qua bắt thóp được nàng sẽ không thật sự phạt nó, chứ thực ra cũng không dám không nghe lời.” Phùng Hiên lắc đầu, không thể không thừa nhận đệ đệ (em vợ) ranh ma quỷ quái, nếu không phải ngay từ đầu mình quyết không thỏa hiệp, chỉ e nó cũng sẽ không nghe lời. “Hiện tại tốt rồi, xem như có thể hơi buông lỏng, chỉ cần hoàn thành từng bước là được.” Đệ đệ (em vợ) đã không còn chống đối nhiều nữa, rốt cuộc có thể theo học được.

“Đối với tiểu tử kia không thể thả lỏng, chỉ cần bắt được cơ hội, nó nhất định sẽ phạm lỗi.” Tôn Huệ hiểu rõ tính tình tiểu đệ, ba ngày không đánh  chắc chắn sẽ lên nóc nhà bóc ngói*, đừng xem hiện tại nó rất nghe lời, không để ý là có thể xảy ra chuyện ngay. “Cứ nghiêm khắc, khóc rống cũng mặc kệ.”


*Lên nóc nhà lật ngói (上房揭瓦): câu đầy đủ là “Ba ngày không đánh lên phòng bóc ngói” (三天不打上房揭瓦). Dùng để chỉ những đứa trẻ nghịch ngợm, cũng dùng ám chỉ những lỗi nhỏ nếu không được sửa chữa kịp thời, tích lũy qua thời gian hậu quả không thể tưởng tượng được.

Phùng Hiên cười nói với thê tử: “Đều như vậy cả, nhớ năm đó lúc ta lớn như đệ đệ, vừa thấy sách vở liền đau đầu, luôn luôn nghĩ đến việc chuồn đi chơi. Chờ lớn tuổi hơn chút ít, không nghĩ như vậy nữa, lĩnh hội được sự thú vị của sách vở, tự nhiên chui vào trong đống sách.”

Đây cũng là cả một quá trình, không phải nói không có người gặp sách vở liền yêu, nhưng người như vậy dù sao cũng không nhiều, cho nên nếu đến thì từ từ sẽ đến, thời gian lâu dài, sẽ yêu.

“Vất vả cho chàng, tốn nhiều công sức.” Tôn Huệ cười đùa nói, “Tương lai nếu đệ đệ có thể đậu tiến sĩ, cùng với người làm tỷ phu như chàng, coi như cũng được ca tụng một phen.” Nói ra chính mình cũng không nhịn được vui vẻ, nàng đối với Chu Thụ, chỉ mong có thể trúng tú tài, thân phận kia đã không tầm thường. Nếu may mắn, đậu, chính là ông trời phù hộ, về phần tiến sĩ, thực không dám nghĩ.

“Ước mơ của nàng cũng lớn đấy chứ, quận chúng ta, nhân khẩu đông đúc, văn phong lại thịnh, mỗi ba năm nếu có thể có năm tiến sĩ đã là hiếm rồi, thật nghĩ muốn trúng tiến sĩ, đệ đệ nếu không phải đông luyện tam cửu, hạ luyện tam phục* thì còn lâu mới thành.” Cười nhìn thê tử nói: “Cũng không biết nó có thể chịu khổ, rồi được một phen ca tụng như nàng nói hay không.”

*Đông luyện tam cửu, hạ luyện tam phục (冬练三九, 夏练三伏): nhắc đến việc luyện tập thể dục thể thao vào hai mùa khắc nghiệt nhất trong năm (ở Trung Quốc) để tăng cường sức khỏe. Trong câu này dùng để ám chỉ những người chăm chỉ cần mẫn quanh năm suốt tháng, chịu được khắc khổ để thành công.

“Ha ha, vậy chàng phải giám sát chặt chẽ, chúng ta thử nhìn một chút, xem đệ đệ có thể trúng tiến sĩ thật không.” Tôn Huệ tiếp tục đùa giỡn, “Đương nhiên, sẽ không để cho nó chỉ biết chơi.”

Hôm nay, theo thường lệ Tôn Huệ thức dậy, vừa rửa mặt xong, còn chưa kịp vo gạo, ngoài cổng liền có tiếng gõ cửa. Nhìn sắc trời, ánh sáng vẫn còn mờ mờ, mặc dù không có đồng hồ, nhưng rõ ràng lúc này tuyệt đối rất sớm. Trong lòng buồn bực không biết giờ này ai tới cửa, nhưng chân không dừng bước, đi qua dỡ cái chốt bằng gỗ xuống.


Cửa vừa mở ra, thấy là đệ đệ Tôn Duẫn, nàng kinh ngạc nói: “Sao sớm như vậy đã tới, không phải muốn tới thị trấn mở cửa hàng sao?” Chẳng lẽ là có chuyện gì, rốt cuộc là thế thế nào mà cần phải đến vào giờ này?

“Tỷ quên à, bên trong cửa hàng hiện tại có người trông, không cần đệ luôn nhìn chằm chằm.” Tôn Duẫn thấy tỷ tỷ kinh ngạc, bèn giải thích: “Hôm qua đệ nói chuyện với tam ca, tối nay mới đến, chìa khoá cũng cho huynh ấy, để huynh ấy tự mở cửa.”

Người gọi là tam ca, là con thứ ba của Tưởng gia trong thôn, trong nhà không nhiều người, nhi tử có bốn, đềukhông có việc làm. Nói chuyện quanh co lòng vòng với nương tử lý chính, có lần nghe nói Tôn Duẫn muốn thuê người làm trong cửa hàng, liền đề cử nhà hắn. Tưởng gia hàng thứ ba, tên cũng gọi là lão tamlàm người coi như lanh lợi, biết bổn phận, nên bèn chọn hắn.

Suốt một tuần việc gì cũng phải đến tay, nhưng giờ dù Tôn Duẫn không tới cửa hàng cũng không sao cả, Tưởng tam đều giải quyết được. Cho nên hôm qua cao hứng liền đưa chìa khoá cho Tưởng tam, sáng sớm đã sang đây.

“Hài tử Tưởng tam kia đã thạo việc ở cửa hàng?” Tôn Huệkéo đệ đệ vào trong nhà, hỏi. Mỗi tháng bên kia trả lương cũng không nhiều, chỉ ba trăm năm mươi văn, bao cơm trưa. Xem như giá cả cho người học việc, chẳng qua bởi vì cửa hàng chỉ có hai người hắn với đệ đệ, sự tình muốn lo liệu khá nhiều, cho nên tiền nhân công xem như khá thấp. Nhưng muốn ra giá cao hơn cũng không được, mỗi tháng cửa hàng thu nhập ở kia, mà đệ đệ cũng kiên trì phải trả tiền thuê, kiếm lời không nhiều, nghĩ muốn tăng lương, căn bản không có khả năng.

“Tam ca nhanh tay, hiện tại đệ đã không cần tự mình quan sát, một mình huynh ấy có thể chống đỡ được. Để xem sao, nếu tháng sau sinh ý vẫn tốt, cũng có thể nâng lương tháng của tam ca lên một chút.” Tôn Duẫn ngồi, nhìn tỷ tỷ cười nói: “Tỷ, sao tỷ lại gọi tam ca là hài tử, huynh ấy so với tỷ chỉ nhỏ hơn hai tuổi.” Tỷ hắn luôn cho là mình rất lớn, gọi người đồng lứa đều là hài tử hài tử.

Ha ha cười, Tôn Huệ không trả lời, nàng sống hai đời, số tuổi cộng lại cũng đủ làm trưởng bối của bọn hắn, chẳng lẽ còn thật tưởng rằng cùng thế hệ, cảm giác kia không đúng lắm.

“Tiểu đệ đâu, khởi sắc không, mấy ngày nay đi theo tỷ phu biết chữ còn nghe lời, hay là lại nghịch ngợm giống như thời điểm trước đó tỷ tỷ dạy?” Nghe nương nhắc đến, nói tiểu đệ bây giờ đi theo tỷ phu học chữ, Tôn Duẫn hôm nay tới, cũng là chủ yếu đến xem tiểu đệ có nghịch ngợm không. Nếu như quá mức, phải cố gắng nói chuyện một chút mới được.


Tôn Huệ vui vẻ, khoát tay nói: “Duẫn nhi, đệ không tin được đâu, tiểu tử kia trước mặt tỷ phu ngươi nghe lời răm rắp, không theo quy định, tuyệt đối là sẽ không buông tha. Hiện tại mỗi ngày đều dành thời gian học tập những thứ tỷ phu an bài, học xong mới có thời gian chơi.” Trước mặt tiểu đệ, mặc dù nàng cũng biết phải nghiêm khắc, nhưng tiểu tử này luôn luôn có thể làm cho mình mềm lòng, không nỡ hạ thủ đoạn hung ác, cho nên cũng không dạy được.

“Ha ha, xem ra vẫn phải để tỷ phu dạy hắn mới được, đệ nói chuyện hắn cũng không chịu nghe.” Tôn Duẫn quan tâm đến tiểu đệ, nhưng có chút khó xử. Nếu quá nghiêm khắc sẽ không dễ nói với Chu gia bên kia, cho nên về sau, cũng không biết nên quản thế nào. Nhưng hắn lại rất lo lắng, bỏ mặc tiểu đệ như thế có tốt hay không, hiện tại tiếp nhận giáo dục của tỷ phu, Chu gia sẽ không nói cái gì, như vậy cũng coi như an tâm, “Đệ đi nhìn tiểu đệ một cái, chốc lát nữa tới giúp tỷ.”

“Đi đi. Chốc lát nữa ăn chút cháo, hoặc là nếm mấy khối bánh ngọt.”

Chu Thụ ngủ cùng một chỗ với Tôn Huệ, tiểu đệ nhỏ như vậy nên không yên lòng để cậu một mình, mà lại không thể làm phiền Phùng mẫu, cho nên ngay tại bên mép giường của nàng tạm thời dựng cái giường. Lúc Tôn Duẫn đi vào, Chu Thụ còn đang híp mắt ngủ, Phùng Hiên thì vừa tỉnh dậy, Tôn Duẫn chào: “Tỷ phu, chào buổi sáng!”

“Duẫn nhi à, hôm nay sao lại rảnh rỗi tới đây, không ở trong cửa hàng?” Phùng Hiên rất hiếu kì, nhiều ngày như vậy Tôn Duẫn đều kiên trì, mỗi ngày đều dậy sớm về muộn, hôm nay sao lại tới đây.

“Là để tam ca lại đó trông, trước đó tỷ phu không phải gặp qua sao, hiện tại đệ cũng không cần nhìn cả ngày.” Tôn Duẫn giải thích.

“Cũng tốt, như vậy đệ có thể nhẹ nhõm rất nhiều, chỉ cần để ý sổ sách là được.” Phùng Hiên gật đầu, có người giúp đỡ, cũng không cần quá mức khổ cực. Nhưng cũng phải chú ý cẩn thận, nói là trung thực, điểm này, ai có thể cam đoan? Không chừng lúc nào đó hắn sẽ trộm tiền đi, đây cũng không phải là chuyện không thể. Cho nên sổ sách thu chi nhất định phải chú ý thêm mới được, không thể hời hợt.

Tôn Duẫn biết đạo lý này, hắn lăn lộn trong hàng ngũ thương gia, những chuyện này nghe cả tám trăm lượt, biết phải cẩn thận mới tốt. Cho nên dù là miệng kêu tam ca tam ca thân mật, nhưng vẫn có phòng bị. Dù sao, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, “Tỷ phu yên tâm, đệ đây nhất định sẽ chú ý, dù nói thế nào, khoản sổ sách này đệ cũng sẽ không để tam ca quản.”

“Biết thì tốt, tỷ phu đi rửa mặt, hôm nay lưu lại chỗ này ăn cơm trưa, ta với tẩu tử đệ làm đồ ăn ngon cho đệ nếm thử. Nhiều ngày như thế, cửa hàng lúc nào cũng muốn trông nom, trong nhà nhạc mẫu lại bận bịu, nhìn đệ cũng gầy rất nhiều, phải cố gắng bồi bổ mới được.” Phùng Hiên nói xong liền đứng dậy, đi ra ngoài. Nghĩ chốc nữa phải ra chợ nhìn xem, có thịt cá gì ngon, mua chút về nấu.

“Tỷ phu sao lại cũng chui vào trong bếp, chớ để cho người ta biết rồi chê cười.” Đừng nói người đọc sách, chỉ là nam tử trong nhà, sau khi cưới thê tử cũng rất ít bước chân vào bếp.


“Tiểu tử ngươi, sao ta lại không thể làm, chẳng lẽ quy định chỉ tỷ ngươi làm được hay sao? Ta cũng không thể sẵn, chút việc cũng không buồn làm.” Cười đập đầu Tôn Duẫn, Phùng Hiên nói: “Tương lai chờ ngươi cưới tức phụ, cũng không thể tuyệt không giúp đỡ, phải yêu thương mới được.”

“Ha ha, đệ biết rồi.” Tôn Duẫn trong lòng rất vui vẻ, thấy tỷ phu như vậy, coi như là yên tâm cho tỷ tỷ.

Chờ tỷ phu rời đi, Tôn Duẫn chuyển sang đệ đệ. Lát sau, thấy cậu không có ý tứ tỉnh, nhìn tiểu đệ đang ngủ say nói: “Như này cũng không được, đến khi nào mới tỉnh nổi.” Đưa tay nhẹ nhàng nắm mũi tiểu đệ, “Tiểu Thụ, mau nhìn xem ai tới?”

Chu Thụ đang nằm mơ chơi đùa khắp nơi, không thể hô hấp, giãy giụa tỉnh dậy, thấy thủ phạm là ca ca của mình, không cao hứng mà nói: “Ca, ca sao có thể như vậy, đệ đang ngủ mà!”

“Còn không dậy, cả nhà đều tỉnh, chỉ còn lại đệ.”

“Ca, đệ hôm qua thật lâu mới ngủ, theo tỷ phu đọc sách, hiện tại rất mệt mỏi, ca để cho đệ ngủ một lát đi.” Chu Thụ buồn ngủ, rụt rụt vào trong chăn, không có ý định tỉnh, còn muốn nằm ỳ thêm lúc nữa.

“Dậy dậy, ban đêm ngủ tiếp. Ca khó khăn lắm mới rảnh sang đây xem đệ, nói thế nào, đệ còn muốn vùi trong chăn đi ngủ hay sao?” Tôn Duẫn tiến đến xốc chăn mền của tiểu đệ lên, cầm quần áo đưa cho cậu, “Mặc đi, tỷ tỷ đang nấu bữa sáng, rửa mặt xong rồi có thể ăn.”

Chăn mền đều đã bị ôm đi, cũng không thể ngủ tiếp, Chu Thụ nhận mệnh rời giường, miệng thì nói, “Vậy hôm nay ca muốn ở lại bồi đệ một ngày?”

“Ca đến chiều liền đi, buổi sáng sẽ lưu lại chỗ này.” Tôn Duẫn nói, đem chăn xếp chồng lên nhau, nói với tiểu đệ, “Nhưng mà đệ đừng tưởng rằng ta ở đây thì có thể không học tập, không có chuyện đó đâu.”

“Aiiii” một tiếng, Chu Thụ gật đầu nói, “Biết.” A, xem ra là không thể chơi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận