Cuộc Sống Bình Thản Của Bộ Xương Khô Quái Đản


Dưới cái nắng chói chang, đoàn xe ngay ngắn lên đường tiến về phía Cát Hóa thành.

Thỉnh thoảng còn nghe được tiếng thì thầm to nhỏ của vài lính đánh thuê, nội dung thảo luận không ngoài việc đội trưởng Mialyse vừa đưa đến mấy người lạ.
Hành trình trên sa mạc đằng đẵng và buồn tẻ vậy nên chỉ cần có chút chuyện nhỏ thôi cũng đủ để mấy anh lính đó bàn tán hết cả buổi sáng.

Về việc ấy, Mialyse không phải không biết nhưng bản thân mình bị kéo vào trọng tâm câu chuyện lại khiến hắn buồn bực.
Ngẩng đầu nhìn cỗ xe ngựa xa hoa vẫn trầm lặng đằng trước, Mialyse thở dài trong lòng, vốn dĩ đã chẳng ngờ được việc Diferra một mình tiến vào, không ngờ Forein Clark lại không thèm phân bua lời nào mà trực tiếp đuổi hắn ra ngoài, đã thế còn lập kết giới cách âm bên ngoài xe ngựa.
Khiến cho Mialyse hiện tại vừa lo lắng tình hình bên trong, vừa không dám tự tiện xông vào.

Vì từ đầu chuyến đi tới tận giờ, lần đầu tiên hắn thấy Forein Clark có dáng vẻ nghiêm trang như vậy.
Đang suy tư, khóe mắt Mialyse chợt thấy một bóng trắng vút qua.

Tay hắn lập tức đặt lên chuôi kiếm trên thắt lưng, thần kinh Mialyse tức khắc căng thẳng kéo căng, ánh mắt sắc bén đảo qua vùng xung quanh xe ngựa, sau đó thúc ngựa đến bên cạnh xe.
Không thấy có gì khác thường, Mialyse bắt đầu nhướn mày, vừa rồi hắn chắc chắn có một bóng trắng đã bay qua…
“Sao vậy, đội trưởng?” Steve từ chính diện đi tới, thấy Mialyse cưỡi ngựa quanh đi quẩn lại bên xe ngựa của ngài tử tước, không khỏi nghi hoặc lên tiếng.
Mialyse vừa vuốt ấn đường mình vừa khoát tay thở dài, nói: “Không có gì.” Có lẽ do hắn căng thẳng quá mức rồi, trong lòng thầm thở dài một tiếng, ánh mắt Mialyse mang mấy phần bất đắc dĩ nhìn thoáng qua chiếc xe ngựa gần như không có động tĩnh gì đằng xa.

Không biết bên trong xảy ra chuyện gì rồi…
Steve cẩn thận nhìn sắc mặt Mialyse, hơi chần chờ mở miệng: “Vậy, đội trưởng…”
Mialyse còn chưa kịp đau đầu thay cho chủ thuê về những sắp xếp của Forein Clark, chợt nghe thấy có âm thanh vang lên bên cạnh, hắn không khỏi ngạc nhiên quay đầu nhìn về phía Steve đang mang vẻ mặt có lời muốn nói nhưng lại do dự: “Sao vậy?”
Thấy sắc mặt Mialyse vẫn như bình thường, bấy giờ Steve mới nói nhanh: “Mấy người kia họ kêu thức ăn không đủ, yêu cầu tăng thêm.

Hơn nữa nước cũng không đủ, họ yêu cầu nước để tắm và cả quần áo mới.

Còn nữa…”
Không đợi Steve nói hết, Mialyse lập tức đề cao giọng, giận giữ hét: “Lũ đào phạm đó tưởng đây là khách sạn sao!”

Steve hơi khó xử nhìn Mialyse đang nổi trận lôi đình, ấp úng nói: “Cái cậu tóc trắng kia bảo, nếu không nhân lúc tâm tình hắn còn tốt mà đưa đồ tới thì….

thì hậu quả tự chịu.”
“Hậu quả tự chịu!” Cơn tức giận phút chốc bùng lên, Mialyse cười lạnh ba tiếng, hai chân dùng sức kẹp bụng ngựa, quay đầu đi về phía xe vận tải mà bọn Tiêu Bách đang ngồi.

Steve thấy tình huống bất thường, không khỏi vã mồ hôi đầy đầu mà đi theo sau.
Thấy tiếng vó ngựa xa dần, Phì Điền ở dưới bụng ngựa tiếp tục chăm chú lùa cơm, bỗng đầu lại đổ đầy mồ hôi lạnh, nó vội vàng bò lên lưng ngựa, sau đó nhảy ra sau xe ngựa…
Trong xe, Forein Clark không thấy được những biến hóa bên ngoài, lão tỉ mẩn xem xét thanh trường kiếm đen thẫm trong tay, đôi mắt hẹp dài khẽ nheo lại chợt rực sáng.
Diferra nhìn vẻ mặt hưng phấn khó kiềm nén của đối phương, khóe môi nhếch lên, dường như đã sớm đoán được Forein Clark nhất định sẽ có biểu hiện như vậy: “Thế nào, ngài hội trưởng, bây giờ hẳn là ngài đã tin lời ta nói rồi chứ.”
Forein Clark cầm khăn lụa nhẹ nhàng lau thanh trường kiếm trên tay, nghe giọng nói của Diferra, lão mới chú ý đến thiếu niên nhếch nhác khôn cùng trước mặt này.

Lão nghiêng đầu, đầy hứng thú ngắm nhìn gương mặt Diferra.
Diferra không đổi sắc nhìn lại lão, dẫu có sa sút thế nào thì nét kiêu ngạo hoàng tộc đã thấm sâu trong xương cốt nào có thể dễ dàng bị vẻ ngoài nhếch nhác che giấu đi.
Hồi lâu sau, Forein Clark mới chuyển mắt, lão cầm chiếc nhẫn thạch anh xỏ vào ngón tay Diferra.

Dưới sự ngạc nhiên của đối phương, Forein Clark không ngại bẩn, trực tiếp cúi người hôn lên mu bàn tay hắn: “Đây là ngân sắc tinh giới do chính tay đại sư Mallo Bollsappho Amis đã chế tác, thật sự hợp với ngài lắm —— Lục hoàng tử điện hạ.”
Diferra nheo mắt, rồi bình tĩnh rút lại bàn tay đang bị nắm lấy, thấp giọng gọi: “Tử tước Forein Clark…”
“Xin hãy gọi tôi là Forein Clark, Lục hoàng tử điện hạ đáng kính.” Forein Clark cười đến cong cả mắt song đường nhìn lại thẳng thừng đặt lên chiếc nhẫn thạch anh trên tay Diferra: “Không biết trong ngân sắc tinh giới của ngài còn có vật nào bất phàm như thanh hắc kiếm này chăng?”
Thấy ánh mắt tinh ranh của Forein Clark, khóe miệng Diferra nhếch lên, trong lòng rủa thầm một tiếng, cái lão hồ ly đáng chết này, một thanh hắc kiếm như vậy chưa đủ, còn muốn lấy thêm vật khác trong nhẫn của hắn.
“Ngài Forein Clark, hay ta hẳn phải gọi ngài một tiếng ngài hội trưởng nhỉ.” Diferra trong lòng cười lạnh vẻ ngoài lại vẫn như thường: “Thân là lãnh đạo cao nhất của thương hội Darryl, hẳn là ngài không thể không nhìn ra được giá trị của thanh hắc kiếm này chứ…”
Độ cong bên miệng Forein Clark sâu thêm: “Tạo nên từ tinh thể đen thuần chất, thanh hắc kiếm này có lẽ là một tuyệt phẩm trên đại lục này rồi.”
Diferra nghe xong, thầm nghĩ coi như lão này có mắt nhìn.
“Ta dùng thanh kiếm này trao đổi với ngài, chỉ cần ngài có thể đáp ứng ta ba điều kiện.”
“Nếu chỉ dùng ba điều kiện đổi lấy tuyệt thế trân phẩm này, tất nhiên tôi muôn chết cũng không chối từ.

Nhưng…” Forein Clark cười gật đầu, đề tài bỗng chốc dịch chuyển: “Thứ này hình như không phải của ngài nhỉ.”

Diferra nghe thế trong lòng kinh hãi, những tưởng câu chuyện mình vừa bịa đặt là hoàn hảo không chê vào đâu được, nào ngờ đối phương lại có thể nhìn ra sơ hở.
Nâng mắt liếc vẻ âm tình bất định của Diferra, Forein Clark bất đắc dĩ nói: “Yên tâm, kẻ hèn này không có ý gì khác.

Nhưng… mấy người kia hẳn là khó đối phó nhỉ.”
Diferra âm thầm cắn răng, mắt hướng về phía lão, phủ nhận đáp: “Tôi chưa từng muốn đối phó với ba người họ.”
“Ha ha, mặc kệ có phải muốn đối phó với họ hay không, chỉ cần là ý của ngài, kẻ hèn này sẽ dùng hết sức có thể giúp ngài đạt được.

Hơn nữa… Lục hoàng tử điện hạ đã gặp nạn trong rừng Băng Giá, phiêu bạt lâu như vậy hẳn là rất muốn trở về rồi nhỉ.” Trên gương mặt vẫn một nụ cười gặp kinh không biến, con ngươi màu trà xanh thích thú nhìn chằm chằm Diferra.
Nghe câu cuối cùng Forein Clark nói, dù Diferra có điềm tĩnh như thế nào trong lòng cũng không khỏi chấn động.

Cậu ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt mình, nhìn không thấu được tâm tư để đối phó.
Nhưng Diferra đâu phải kẻ ngốc, qua qua lại lại như vậy là lúc lão có nhiều lợi thế nhất, đối phương đã bất tri bất giác nhào nặn quyền chủ động vào lòng bàn tay chính lão.

Thoạt nhìn biểu hiện bên ngoài thì có vẻ như Forein Clark đã tự thỏa hiệp nhưng thực ra lão đã ngấm ngầm chiếm hết lợi lộc, đồng thời khiến cho Diferra không thể không ưu tiên đáp ứng điều kiện của lão.
“Rốt cuộc ngài muốn thế nào?” Diferra cắn răng gắt gao nhìn chằm chằm vào lão.
“Đừng căng thẳng vậy chứ, tôi chỉ mong nếu điện hạ có bảo bối gì cần giám định, bất cứ lúc nào Forein Clark cũng cung kính đợi ngài.” Nói đến nói đi, đơn giản là còn tham lam những vật phẩm khác trong ngân sắc tinh giới của Diferra.
Diferra tàn độc lườm lão một lượt, mới phát hiện ra dáng vẻ ung dung của người này thật khiến cho người ta phải khốn đốn: “Ở đây ta vẫn còn một vài vật, e rằng tới lúc đó phải phiền đến ‘ngài hội trưởng’ rồi!”
Dùng hết sức gằn rõ ba chữ ‘ngài hội trưởng’, hiện tại Diferra dù có giận dữ thế nào cũng chỉ có thể nuốt vào bụng mình, huống hồ cái tên Forein Clark này đã gàn dở có tiếng ở đế đô, trừ phi có bảo bối hiếm thấy hấp dẫn được ánh mắt lão, nếu không đừng hòng lão rời khỏi cổng nửa bước.
“Không phiền, không phiền.” Khóe miệng Forein Clark sắp kéo tới tận mang tai rồi.
Diferra nhịn lại nhịn, bây giờ rốt cuộc hắn đã hiểu, tại sao không ai dám cò kè mặc cả với cái con cáo chết tiệt này.

Không gian manh không phải thương nhân, không gian manh không phải thương nhân, nhất định là để chỉ con cáo già âm hiểm này.
Nhưng mà… đôi mắt hơi rũ xuống của Diferra lóe một tia sáng khác thường, cũng không thấy lão chiếm được chút lợi lộc nào cả.

Dù sao ở chung với đám Tiêu Bách một thời gian dài như vậy, trình độ biến thái của họ hắn hiểu rõ lắm, Forein Clark có muốn đối phó với họ, e chẳng dễ thế đâu!

“Lại nói, rốt cuộc ngài muốn xử lý mấy người kia thế nào đây?” Forein Clark cong cong đôi mắt, khơi lên vấn đề thiết yếu.
“Không được làm tổn thương đến cậu thiếu niên tóc đen, còn cái tên tóc xanh lè đến mắt cá chân kia, ta hy vọng ngài có thể giúp ta.” Diferra vẫn chưa mò rõ được giới tính cụ thể của Đằng Tử, đành dùng “cái tên” để định nghĩa.
Forein Clark gật đầu, lại hỏi: “Chẳng phải còn một gã tóc trắng sao?!”
“Tùy ngài xử trí.”
Mặc dù trong lòng Diferra có lẽ đã biết chàng trai với mái tóc dài trắng đó chính là bộ xương trước kia, nhưng bây giờ tạm thời cậu không có tinh lực mà đi so đo với tên đó làm gì, vì nếu như làm gì bất lợi cho Tiêu Bách, nhất định Thew sẽ mạnh mẽ phản đòn.

Chưa tới lúc tất yếu, Diferra không muốn phải cùng Thew đi đến tình trạng rạn nứt.
Forein Clark như vô tình lên tiếng, đáy mắt lại hiển hiện vẻ hứng thú.

Thật ra ngay từ đầu, hắn đã chú ý tới Tiêu Bách rồi.

Vì trên cơ thể chàng trai đó… có một mùi ngưu tầm ngưu mã tầm mã với hắn!
Chuyện nói tới đây xem như là được một chặng rồi, Diferra thầm thở dài, nâng tay xoa lên thái dương đang đau âm ỉ của mình.

Trải qua đoạn đường bôn ba như vậy, lại phải suy nghĩ nhiều đến thế, cậu thật sự có hơi mệt.
“Tôi sai người đưa ngài tới một chiếc xe khác nghỉ ngơi.” Mặc dù Forein Clark chẳng có chút hứng thú gì với hoàng tôn quý tộc, nhưng cái nghĩa chủ tọa vẫn cần làm tròn, huống chi người ta còn vừa mới tặng đại lễ đến cửa nhà mình, vì thế Forein Clark trước nay chả bao giờ quan tâm kẻ khác hiếm thấy mở miệng ân cần một tiếng.
Diferra xua tay, tỏ vẻ cậu  không muốn nghỉ ngơi.

Thời gian cậu rời hoàng cung cũng tương đối lâu, không biết đế đô bên ấy đã loạn thành dạng gì nữa rồi.
“Forein Clark, ta muốn biết sau khi nhóm chúng ta mất tích trong rừng Băng Giá…” Diferra đang muốn nhanh chóng nắm bắt tin tức phía bên này, lời còn chưa kịp nói hết.
Ánh mắt Forein Clark chợt nghiêm lại, cầm hắc kiếm mạnh mẽ đâm vào thùng xe phía dưới.
Diferra bị biến hóa bất thình lình xảy ra dọa sợ, kinh ngạc nhìn sắc mặt trầm ngưng của Forein Clark.

Vốn muốn hỏi là chuyện gì xảy ra, chợt thấy Forein Clark đột nhiên cong môi cười.
Một nụ cười không thể nói rõ là có ý gì nhưng Diferra lại thấy lông tóc dựng đứng.

Forein Clark vờ như không thấy được ánh mắt khác thường của Diferra, hắn rút hắc kiếm, cầm khăn lụa, chậm như rùa mà lau thân kiếm.

Dáng vẻ bình tĩnh như vừa rồi chẳng có chuyện gì xảy ra, Diferra nhìn mà thầm sợ hãi, hắn nhìn trân trân vào lỗ hổng vừa bị đâm rỗng dưới chân, có thể xuyên qua kẽ hở chật hẹp đó trông thấy cát vàng dưới thùng xe.
“Vừa rồi rốt cuộc…” Diferra ngừng một chút, hắn muốn nỏi vừa rồi rốt cuộc là có chuyệnvật gì.


Nhưng khi ngẩng đầu thấy Forein Clark đang nhìn chằm chặp vào thanh hắc kiếm, vẻ mặt như đang ngẫm nghĩ điều gì, yết hầu không khỏi căng ra.
“Mấy đồng bạn của ngài rất thú vị đó.” Được nửa ngày, Forein Clark mới như cười như không nói một câu, đôi mắt hẹp dài híp thành một khe hở, bên trong chợt lóe một vẻ ranh mãnh.

Nghe trộm mà lại nghe được đến nơi này của hắn, thật sự là… không dễ đâu!
Diferra vô thức rùng mình, ngay khi không khí Forein Clark bên này đóng băng, chỗ Tiêu Bách phía sau đã loạn thành một đoàn…
Khi Mialyse tới, thấy đám Tiêu Bách đang nhanh chóng càn quét thức ăn, quần áo cũ nát trên người ba người đã đổi thành quần áo lính đánh thuê mới toanh.
Mà bên cạnh, là mấy tên lính đánh thuê bị đánh đến mặt mũi bầm dập, quần áo gần như bị lột sạch, trơ trọi lại một cái quần đùi đang nơm nớm lo sợ co ro trong một góc xe vận tải, một bên nước mắt một bên nước mũi nhìn đội trưởng của họ.

Nếu không có Tiêu Bách cản ở đằng trước, e là họ sẽ lao đến ôm đùi Mialyse khóc lóc kể lể rồi.
Mialyse vốn đang nghẹn một bụng tức giận, lại nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của người nhà mình, hắn không nói hai lời, xoạt một tiếng lập tức rút trường kiếm, nếu không có Steve theo tới, vất vả ngăn hắn lại, e rằng Mialyse đã giơ tay chém xuống rồi.
Tiêu Bách liếc mắt nhìn hắn, vô cùng thờ ơ tiếp tục gặm đùi gà.

Nhưng Thew thì không lơ là như vậy, thứ nhất địch ý của Mialyse rất rõ ràng, thứ hai họ đang ở trong địa bàn của đối phương.

Tuy rằng đã có tên Đằng Tử siêu cấp mạnh mẽ ở bên cạnh nên vốn dĩ họ không cần lo lắng nhưng với Thew mà nói, mọi việc cứ phải nắm chắc trong tay mới khiến hắn thấy an toàn.
Thấy đám Tiêu Bách có thái độ kiêu ngạo không biết sai như vậy, Mialyse càng tức giận tận óc.

Ngay cả Steve đứng đằng sau cũng thấy mấy tên đào phạm này quá đáng lắm, đang do dự không biết nên buông tay ra không, phía sau đột nhiên có tiếng người la lên: “Không được động thủ, ngài đội trưởng, không được động thủ nha!”
Nghe thấy tiếng la, động tác của Mialyse dừng lại một thoáng, hắn tức giận mở to mắt nhìn về phía gã lính đánh thuê đang thở hồng hộc chạy lại.
“ngài hội trưởng nói không được động tới họ!” Chống lại ánh mắt bức người của ngài đội trưởng, tên lính đánh thuê nọ run lẩy bẩy nói.
Đồng tử Mialyse co rụt lại, lại là Forein Clark, cái lão kia muốn kia muốn làm gì!
Mặc dù với những yêu cầu của chủ thuê cố chủ, Mialyse luôn răm rắp nghe theo, nhưng không có nghĩa là người của hắn bị người ta đánh mà hắn vẫn phải bấm bụng nuốt giận.
Steve thấy mặt Mialyse xanh mét, biết đội trưởng của hắn luôn bênh vực đội mình, vì thế vội vàng khuyên giải: “Có lẽ ngài hội trưởng có tính toán của riêng ngài ấy.” Hắn không muốn chỉ vì chuyện của mấy tên đào phạm này mà Mialyse phải xích mích với ngài hội trưởng.
Mialyse cũng không phải người không có đầu óc, nghe lời Steve nói, cơn tức trong lòng đã nhỏ xuống không ít.

Song anh em của mình bị người ta chỉnh như thế, nhẫn nại của hắn cũng có mức độ thôi, mặc kệ thế nào hắn cũng muốn ngài hội trưởng cho hắn một lý do đầy đủ.
Nếu không… Quay đầu hung dữ trừng mắt nhìn ba tên đào phạm, hắn sẽ không để yên cho họ đâu!

Hết chương 42 .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui