Edit: Phong Lữ
Sâu trong động có tiếng cười ‘kha kha kha’ quái dị của Tiêu Bách và mấy xác ướp đang gì chặt Diferra nằm trên đất.
“Buông ra, buông ta ra, này…Đừng, đừng, đừng…” tiếng nói đột nhiên bị nghẹn lại trong họng.
Diferra đang kịch liệt giãy giụa, trước mắt thấy mấy ngón tay đang xé rách quần áo mình.
Cậu ta kinh hãi trợn to mắt, cuối cùng thấm thía rằng mình ban nãy đã phạm sai lầm…trêu vào kẻ không phải ai cũng có thể chọc-bộ xương!
Nhưng bây giờ hối hận cũng đã muộn.
Miệng cậu bị nhét vải vào, tay chân thì bị mấy xác ướp cưỡng chế lại.
Diferra như con cá nằm trên thớt, dù có giãy dụa phản kháng cách mấy cũng phí công vô ích.
Thấy Diferra bị thủ hạ của mình lột gần như sạch sành sanh, Tiêu Bách huýt sáo ra hiệu ngừng.
Tuy ngoài mặt hắn rất quái dị nhưng tâm tình bên trong lại rất tốt.
Thế là hắn….
- Chà chà, xem da dẻ mịn màng chưa kìa~
Tiêu Bách ngồi chồm hỗm tới, vừa cười gian vừa giả vờ thổn thức bóp ngực Diferra.
Làn da ban đầu vốn trắng noãn, lại bị Tiêu Bách xoa bóp trở thành màu xanh tím.
Diferra nghẹn đỏ mặt, giờ khắc này cậu ngay cả ý định giết bộ xương cũng có.
Chưa bao giờ cậu ta bị người khác khiến cho nhục nhã như vậy, không, kẻ kia lại không phải là người, là một bộ xương biến thái!
‘Đừng đừng đừng…” Diferra lắc đầu, cậu ta liều mạng giãy dụa chỉ mong thoát khỏi tay Tiêu Bách.
Tuy cử chỉ thường ngày của Diferra khiến Tiêu Bách khá chán ghét, nhưng không thể không thừa nhận dáng người tên nhóc này rất được…Hắn cảm khái, đúng là gen hoàng thất thiệt tốt.
Tiêu Bách dường như không cảm nhận thấy, phía sau mình có một thiếu niên đang đứng, sắc mặt u ám.
‘ Khặc khặc khặc.
Ngươi nói xem, chúng ta nên chơi ‘ngoạn (ác)” hay nên chơi ‘ngược’…” vỗ vỗ khuôn mặt xinh xắn non nớt của Diferra, Tiêu Bách cười phơi phới.
Diferra trên mặt đất vốn còn muốn giãy dụa, tầm mắt xoay chuyển, đột nhiên chú ý đến thiếu niên sau lưng bộ xương.
Hai mắt cậu ta tỏa sáng, chuyển động chầm chậm, mở to đôi mắt xanh biếc ướt át, mong đợi nhìn Thew.
Mặc dù người này lãnh đạm với cậu, nhưng so với bộ xương biến thái trước mặt, Thew chính là cành cây cứu mạng duy nhất cậu có thể bám vào lúc này.
“Ông đang giỡn cái quái gì thế!”
Vừa thấy Diferra có chỗ bất thường, Tiêu Bách còn chưa kịp phản ứng thì giọng nói lạnh lẽo phía sau vang lên khiến hắn nhảy dựng, vội quay đầu sang, thấy phía sau mình là Thew, sắc mặt rất không ổn, đang trừng mắt nhìn mình.
Hắn thực sự hơi sửng sốt:”Sao mi lại tới đây?!”
Thew mím chặt môi không trả lời, nhưng ánh mắt lại không nhịn được quét từ mặt bộ xương, từ từ xuống đến cái tay đang dính trên ngực Diferra.
Sắc mặt trầm xuống lần hai, Thew không phát hiện ánh mắt mình lúc này âm u cỡ nào, nhất là lúc nhìn tới Diferra đang gần như khỏa thân…
- Tôi không ngờ ông lại có ‘khẩu vị’ tốt thế!
“’Khẩu vị tốt’?” Tiêu Bách cảm thấy không ổn, nhất là khi thấy Thew trừng trừng nhìn tay mình, ánh mắt đó ngày càng sắc bén.
Không rõ có phải do chột dạ hay không, Tiêu Bách vô thức rút tay đang đặt trên người Diferra về, nhưng ngẫm lại thì thấy không đúng.
Ông đây cũng không làm chuyện trộm chó trộm mèo gì, sao phải để ý đến con sói con này chứ.
Nghĩ đến đó, Tiêu Bách cũng yên lòng, và còn có hơi khinh bỉ hành động tiềm thức của mình.
Vì thế, hắn lại để tay lên ngực Diferra tiếp.
Ánh mắt Thew trở nên cực lạnh, bộ xương này còn dám để tay lại hả!
“Mi ra ngoài trước đi, ta còn muốn giáo huấn tên này thật tốt!” Tiêu Bách bình tĩnh lại, bắt đầu đuổi Thew đi.
Thực ra, trong lòng hắn đang rất thắc mắc chuyện con sói con này tự nhiên lại đến đây, không phải đúng vì cứu tên Diferra này chứ.
Tuy hiểu đây chỉ là phỏng đoán của mình, nhưng Thew thực sự tới quá đúng lúc rồi…
Thew đứng yên không cử động, cặp mắt rất đẹp của cậu lúc này híp lại đầy nguy hiểm.
Qua một lúc lâu không thấy cậu có ý định rời đi, ngữ điệu Tiêu Bách rõ ràng có chút không vui:”Còn ngây người ra đó làm gì!” Cái thằng Diferra này rốt cuộc có điểm gì đẹp chứ, muốn ngực không có ngực, muốn mông cũng chẳng có mông…Tiêu chuẩn để ý của con sói con lại như thế này sao!
Không muốn thừa lời vô ích, Tiêu Bách quay lại, muốn làm tiếp việc đang dở tay nhưng cánh tay bỗng bị Thew kéo lấy.
Tiêu Bách hơi bực, tên nhóc này đang thiếu đòn hả!
“Tôi có chuyện muốn nói với ông…” đỡ được tay Tiêu Bách đánh tới, thừa lúc đối phương còn đang cáu tiết, Thew lạnh lùng mở miệng rồi chẳng nói chẳng rằng cưỡng chế kéo Tiêu Bách ra ngoài.
Lúc đầu Tiêu Bách bị nét mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Thew khiến cho sửng sốt, chờ đến khi kịp phản ứng, Thew đã chặt chẽ kìm giữ cái tay xương của hắn kéo ra ngoài.
Không sai, là dùng để kéo…
“Thằng nhóc thối tha, có chuyện gì thì cứ nói đi, mi kéo ta làm quái gì hả!” Tiêu Bách hơi nổi khùng, thấy không sao hiểu nổi hành động của Thew.
Nhưng hết lần này tới lần khác, dù hắn làm sao cũng không thoát được cái tay như xiềng xích kia của Thew.
Thew hơi kinh hãi, từ lúc nào mà con sói con này có sức lực mạnh thế này!
Khi Tiêu Bách còn đang suy ngẫm, Thew đã kéo nhanh hắn ra cửa động.
Lúc đi ngang qua Dinetsa cạnh đó cũng chẳng buồn nhìn nàng một cái, nhưng lại quay về phía Phì Điền đang nằm dưới đất, ném lại một câu:”Trông người!” Phì Điền nghe vậy tinh thần phấn chấn lên, sau đó gật đầu lia lịa như giã tỏi.
Tiêu Bách phục hồi tinh thần lại, thấy bộ dạng đầy tớ chân chó của Phì Điền, không nhịn được cơn giận.
Đệt, rốt cuộc ai mới là chủ nhân của mi hả!
Đáng tiếc những lời này không đợi hắn kịp nói ra thì đã bị Thew dùng sức kéo ra ngoài.
Thew đi nhanh vô cùng, hoàn toàn không để ý tới Tiêu Bách đằng sau có theo kịp bước cậu không, cứ không ngừng dùng sức lôi đi.
Tiêu Bách lúc đầu còn chịu được, nhưng giờ bị coi thường thế cũng không nhịn nổi nữa, liền bạo phát:”Mi rốt cuộc muốn nói gì!” Tiếng không lớn, nhưng thể hiện rất rõ cơn giận của Tiêu Bách.
Thew bỗng dừng chân, hại Tiêu Bách lảo đảo, xém chút tông vào, vất vả lắm mới phanh lại được nhưng còn chưa kịp đứng vững.
Thew lại thẳng thừng buông tay, quay người lại nhìn Tiêu Bách đang ngồi bệt trên mặt đất.
“Mi mi đó..”, Tiêu Bách ngẩng đầu hung ác trừng con sói con:” Muốn dừng sao không báo một tiếng hả!”
Thew vô cảm chìa tay ra cho hắn, Tiêu Bách đang cáu, cũng không thèm nhìn, hất một cái đẩy tay Thew đưa tới ra.
Ông đây đếch cần ‘Lòng tốt’ của mi.
Xoa xoa xương của mình, Tiêu Bách thấy mình như ông già lọm khọm, lớn tuổi rồi còn bị giày vò thế này, thiệt là quá xui xẻo.
Thew nhíu chặt mày, mím môi đưa tay tới lần hai.
Tiêu Bách hất ra lần nữa, thẳng thừng không dây dưa nói:”Có chuyện thì nói mau, có rắm thì mau đánh (đánh rắm = xì hơi)!” Ông đây cũng không rảnh thời gian dây ở đây với mi.
Mày nhíu càng chặt hơn, Thew lạnh lùng nhìn Tiêu Bách đang đứng lên nhưng cậu vẫn ngoan cố chìa tay vừa bị hất ra.
Lần này Tiêu Bách lại sửng sốt, thằng nhóc này còn chưa chịu yên!
Vừa mới đưa tay ra định hất lần thứ 3, tầm mắt Tiêu Bách bỗng nhìn thoáng qua bàn tay đỏ ửng hết kia của cậu.
Tiêu Bách hơi ngạc nhiên, nhìn chằm chằm bàn tay như bị thứ gì đó sắc bén đâm tróc da, tay hắn không đành mà dừng lại giữa chừng.
Thấy bộ xương cuối cùng cũng để ý tới bàn tay rồi, cặp mày Thew dãn ra, rồi mới chậm rãi mở miệng nói:”Tôi bị thương…”
Tiêu Bách thấy mình như hóa đá, ánh mắt hắn cực khổ đảo từ bàn tay sang con sói con lạnh lùng cao ngạo trước mặt.
Sau khi nghiến răng ken két ken két, một lát sau mới nghiến ra tiếng nói:”…Chuyện ‘quan trọng’ mi muốn nói với ta là đây ư?” Cố ý nhấn thêm hai từ ‘quan trọng’, Tiêu Bách trừng Thew, như ám chỉ nếu cậu dám gật đầu nói “Đúng” một tiếng thì hắn sẽ nhào tới bóp chết cậu ngay.
“Rất đau!” Thew không gật đầu, cũng không nói ‘đúng’, chỉ nói một câu như vậy.
Tiêu Bách tiếp tục hung tợn trừng, như muốn trừng mặt cậu ra một cái lỗ.
Thew cũng lơ đi, tiếp tục động tác buông thõng tay.
Một người một bộ xương giằng co như vậy trong chốc lát.
Lúc này, Tiêu Bách mới giơ tay, không chút thương tiếc túm cổ tay Thew kéo qua, một tay kéo tới ngồi trước mặt mình.
“Bị lúc nào? Sao lại bị thế?” nhìn kĩ thì thấy tay cậu dường như có lẫn vụn gỗ trong vết thương khó coi kia.
Tiêu Bách không nhịn nổi, tốn hơi thừa lời hỏi.
Sáng sớm nay thấy người này săn thú về vẫn còn ổn, sao giờ lại bị thành ra thế này.
“Không cẩn thận nên bị” ánh mắt Thew dịu đi, tránh khó chọn dễ nói.
Thực ra vết thương này là do khi nãy bẻ cành cây nên bị đâm phải.
Vốn nó chỉ là vết thương nhỏ, nhưng trở nên đáng sợ thế này toàn là do lúc trên đường Thew kéo Tiêu Bách, lén dùng móng tay đâm sâu, rạch ra.
“Mi đúng là không cẩn thận gì hết!” Tiêu Bách cười lạnh một tiếng, tiện tay lấy ra trên bàn tay xương không gian ma pháp giới, đem ra một lọ thuốc và một cái nhíp.
Cũng không hỏi han gì, trực tiếp dùng nhíp bắt đầu cẩn thận gắp vụn gỗ trong vết thương ra.
Lại nói tiếp, từ khi Tiêu Bách để Thew ra ngoài tập luyện thử nghiệm đến nay, mỗi lần Thew trở về đều mang theo trên người rất nhiều vết thương lớn nhỏ.
Nhưng vốn toàn cậu tự ôm lấy việc chữa trị.
Mà từ khi Tiêu Bách không cấm Thew sử dụng đấu khí nữa, về sau cậu bị thương ngày càng ít, gần đây hầu như không có luôn.
Lúc này tự nhiên bị thương nặng thế làm Tiêu Bách hơi kinh ngạc.
Trong lòng tuy vẫn còn thấy nghi ngờ Thew nhưng Tiêu Bách cũng không suy nghĩ nhiều nữa.
Hắn nhanh chóng bắt tay vào việc xử lí vết thương.
Lặng lẽ nhìn chăm chú Tiêu Bách đang xử lí cẩn thận từng li từng tí, khóe môi Thew bất giác hơi nhếch lên.
Tâm trạng buồn bực trong lòng liền bay sạch bách.
“Này”, nhìn cái đầu trơn nhãn của Tiêu Bách, Thew mở miệng kêu.
Tiêu Bách không rảnh ngẩng đầu lên, chỉ hừ một tiếng xem như đã trả lời.
Thew cũng không giận, chỉ nhàn nhạt thốt ra tiếng:”Sau này bớt ở gần cái tên Diferra kia đi”
Tiêu Bách ngừng tay lại, hắn ngẩng đầu nhìn Thew, không biết đang nghĩ gì, bỗng quái gở hỏi:”Đau lòng à?”
Thew khẽ nâng mày, cậu nhìn bộ xương trước mặt, thực sự không hiểu vì sao sau khi nghe lời nhắc của mình lại hỏi như vậy.
Lẽ nào đây là sự khác biệt giữa người và kẻ không phải người, hay bộ xương này vốn không có đầu óc?
- Tôi không có ý đó.
- Vậy mi có ý gì?
“Tên Diferra kia không đơn giản…” hệt như trực giác về đồng loại của động vật, Thew cảm thấy người thiếu niên kia không giống như vẻ bề ngoài hắn thể hiện.
Sau vài lần nhìn qua cái vẻ trời sinh vô hại kia, cậu có cảm giác này rất rõ.
Tiêu Bách không tiếp lời, nhưng lại như có suy tư gì đó, nhìn Thew đăm đăm.
Hắn biết rõ Diferra không đơn giản, từ khi lột cái mặt nạ da dê kia xuống hắn đã phát hiện.
Nhưng điều hắn không rõ là nhóc sói con này đột nhiên nói lời này với hắn là…cảnh cáo hay nhắc nhở?!
—
Hết chương 25 .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...