Hôm nay vẫn như thường lệ, Lương Vĩnh Khang ngồi theo xe của Trương Nhã Kỳ đi thẳng vào trong tầng hàm để xe của tòa nhà Viễn Đông.
Khi hai người bước xuống xe, tuy có vài ánh mắt hiếu kỳ nhìn đến.
Nhưng theo giải thích của Lương Vĩnh Khang, thì hắn chỉ tiện đường đi nhờ xe của tổng giám đốc mà thôi.
Đương nhiên những lời giải thích như thế này chẳng ai mà tin được.
Bọn họ đều cho rằng, Lương Vĩnh Khang đang làm tài xế riêng cho tổng giám đốc.
Còn chuyện vì sao hắn giấu giếm chuyện này thì không ai biết được.
Nhìn thấy tổng giám đốc đã đi lên tầng lầu, Đỗ Phong mới tiến lại gần về phía Lương Vĩnh Khang cười nói: “Anh Khang, ngày hôm nay anh lại được đưa tổng giám đốc đi làm à? Anh thật sự là sướng, được lái xe sang, còn ngồi bên cạnh người đẹp nữa!”
Đỗ Phong cũng là một trong những nhân viên bảo về làm cùng ca với Lương Vĩnh Khang, người này tính tình tương đối nhiều chuyện, nhưng được cái rất thật thà, cho nên Lương Vĩnh Khang cũng đôi lúc nói nhiều thêm vài câu với hắn.
“Có gì mà sướng hay không sướng? Cậu không thấy tôi phải đi làm sớm hơn thường ngày nửa tiếng đó sao? Mà lương thì có tăng thêm được đồng nào đâu! Nếu cậu có hứng thú, để tôi nói một tiếng với tổng giám đốc bàn giao công việc này lại cho cậu nhé?!” Lương Vĩnh Khang đi tới vỗ lấy vai Đỗ Phong cười nói.
Mà trong lòng hắn lúc này cũng âm thầm nghĩ: “Nếu như để cho cậu ta biết mình sống chung một nhà với tổng giám đốc, không biết cậu ta có bị hù cho một trận hay không?”
Đương nhiên những thứ này Lương Vĩnh Khang cũng chỉ nghĩ trong lòng, không có được sự cho phép của Trương Nhã Kỳ, hắn tuyệt đối là không đi nói lung tung bên ngoài.
“Hì hì, anh Khang nói đùa sao? Đến cả nhìn tổng giám đốc còn chả thèm nhìn tôi lấy một cái nữa là, tôi nào dám lái xe cho tổng giám đốc?” Nói đến đoạn này, Đỗ Phong hơi thấp giọng xuống nói: “Anh Khang, tôi nghe nói tổng giám đốc rất ghét đàn ông, anh bình thường làm sao mà nói chuyện với tổng giám đốc hay vậy?”
Lương Vĩnh Khang khẽ liếc mắt, rồi trừng lên một cái: “Cái này thì có liên quan gì đến cậu? Cậu tốt nhất là đừng có hỏi nhiều, chuyện của tổng giám đốc tôi không dám nói nhiều lời đâu.
Nếu không, tôi với cậu không khéo bị cô ta đá ra khỏi công ty đó!”
“Ách, nghiêm trọng như vậy sao?” Đỗ Phong có chút kinh hãi hô lên.
“Cậu thử nghĩ xem?!” Lương Vĩnh Khang nửa cười nửa không nói.
Mà Đỗ Phong thì không biết thực hư như thế nào, cho nên nhất thời cũng không dám nói thêm lời nào.
Sau một lúc, Lương Vĩnh Khang nhìn thấy một đội bảo vệ đang vội vội vàng vàng xếp hàng ở trước cửa của tập đoàn, hắn mới hiếu kỳ nhìn sang Đỗ Phong nói: “Ủa, hôm nay có nhân vật quan trọng nào tới đây sao?”
Đỗ Phong lúc này liền kinh ngạc nói: “Ồ, anh Khang, anh không biết chuyện gì sao? Hôm nay nghe phía trên nói, có một nhân vật lớn sắp xuất hiện! Mà đội trưởng Phong là người dẫn đội, đáng tiếc là tôi phải trực ở ca này, nếu không bây giờ tôi cũng có trong đội đón tiếp cũng nên!”
Đỗ Phong vừa nói vừa vô cùng hưng phấn mà nhìn lên hai hàng người xếp dài trước cửa tổng công ty.
Lương Vĩnh Khang ban đầu cũng là hiếu kỳ hỏi thăm một chút mà thôi, nhưng bây giờ nhìn thấy tràng cảnh như vậy, hắn quả thật là hơi có chút bất ngờ.
“Rốt cuộc là ai mà lại được đón chào long trọng như vậy?” Trong miệng Lương Vĩnh Khang khẽ thì thầm một tiếng.
“Grừm… grừm…”
Cũng không qua lâu lắm, rốt cuộc một chiếc xe màu vàng vô cùng sang trọng từ phía ngoài chạy thẳng vào trong hầm để xe của công ty.
Mà Lý Trường Phong thì dẫn theo một đoàn hộ vệ vô cùng nghiêm trang đứng đợi sẵn ở hai bên, đang đợi cho “nhân vật lớn” từ trên xe bước xuống.
Đỗ Phong đang đứng ở bên cạnh Lương Vĩnh Khang, lúc này cũng hơi khẩn trưởng nói: “Anh Khang, anh thử đoán xem người ở trong xe này là ai? Nhìn dáng vẻ của người này hẳn là rất lợi hại nha?!”
Đương nhiên Lương Vĩnh Khang sau nhìn thấy phong cách xa hoa của chiếc xe liền biết người đến là kẻ không tầm thường rồi, nhưng chuyện này đâu có liên quan gì tới hắn.
Cho nên hắn chỉ là lười nhát, nói: “Tôi nghĩ ắt hẳn là một cô gái xinh đẹp nào đó cũng nên!”
Mà theo tiếng nói lười nhát này của Lương Vĩnh Khang vừa rơi xuống, cánh cửa xe cũng nhất thời được mở ra.
“Ôi trời, là cô ấy?!” Đỗ Phong không khỏi một trận thất kinh hô lên, miệng mồm vẫn cứ nghệch ra một cách vô cùng kinh ngạc.
Mãi một lúc sau, Đỗ Phong mới bình tĩnh tâm tình lại, nhìn về phía Lương Vĩnh Khang nói: “Là cô ấy? Trời ạ, chính là cô ấy? Anh có biết cô ấy là ai không? Cô ấy là một người rất nổi tiếng đấy, còn là thần tượng của tôi nữa đấy?!”
Lương Vĩnh Khang cũng không nghĩ đến phản ứng của Đỗ Phong lại kịch liệt như vậy.
Hắn quả thật hơi có chút bất ngờ, không nghĩ đến cô gái này lại xuất hiện ở đây.
Đương nhiên chuyện này cùng với thần tượng ở trong lòng của Đỗ Phong là hoàn toàn khác biệt nhau.
Bởi vì cô gái này Lương Vĩnh Khang rõ ràng đã gặp qua một lần, hắn còn là người ra tay cứu cô khỏi phiền phức.
Nhưng điều hắn không nghĩ đến là, cô gái này lại là nhân vật lợi hại đến như vậy, còn được tổng công ty đón tiếp một cách nhiệt tình như thế.
“Cô gái này là ai vậy?” Nhất thời trong lòng Lương Vĩnh Khang có một dấu hỏi lớn.
Mà Đỗ Phong vừa nghe Lương Vĩnh Khang hỏi một câu như vậy, cậu ta không khỏi trừng to hai mắt lên nhìn hắn, như thể nhìn thấy một sinh vật lạ ở ngoài hành tinh vậy: “Anh… anh thật sự không biết cô ấy là ai?”
“Cô ta là ai, tôi làm sao biết được?” Lương Vĩnh Khang nhìn thấy biểu hiện của Đỗ Phong cũng trợn mắt lên đáp lại.
Đỗ Phong nhất thời im lặng, không biết phải nói như thế nào cho phải.
Một người nổi tiếng như vậy mà Lương Vĩnh Khang không nhận ra, thật sự là uổng công Đỗ Phong kích động như vậy.
Đương nhiên Đỗ Phong cũng không biết rằng, cô gái này từng được Lương Vĩnh Khang cứu một lần.
Nếu chuyện này Đỗ Phong mà nghe được, không biết cậu ta sẽ còn kích động đến như thế nào nữa.
Mà lúc này, đoàn tùy tùng do Lý Trường Phong dẫn đầu, đã đem cô gái kia bao vây vào bên trong, một bộ hết sức đề phòng nhìn lấy xung quanh, dáng vẻ cực kỳ chuyên nghiệp.
Thế nhưng hành động này của bọn họ rơi vào trong mắt của Lương Vĩnh Khang, thì chẳng khác nào một đám hề diễn trò ở rạp xiếc.
Bởi vì chỉ nhìn vào cách sắp xếp đội hình của bọn họ, Lương Vĩnh Khang liền thấy không ít sơ hở rồi.
Huống hồ ánh mắt và động tác của những người này thật sự rất kém, so với một đám tân binh được huấn luyện trong trường sĩ quan đặc công còn kém hơn nhiều.
Nhưng mà nơi này dù sao cũng chỉ là một công ty tư nhân, không thể nào so sánh được với đặc công quân đội, huấn luyện ra được một nhóm vệ sĩ như vậy cũng coi như không tệ rồi.
Với lại, theo Lương Vĩnh Khang thấy, nơi này hoàn toàn không có một chút nguy hiểm nào, bọn họ làm vậy chẳng qua chỉ vì hư trương thanh thế mà thôi.
Một chút tác dụng thực tế cũng không có.
Mà không biết làm thế nào, đoàn vệ sĩ do Lý Trường Phong dẫn đầu, lại hướng về phía của hai người Lương Vĩnh Khang và Đỗ Phong đang đứng để đi tới.
Lương Vĩnh Khang còn chưa kịp tránh ra, đã nghe thấy tiếng của cô gái ở bên trong hô lên: “Là anh, chính là anh phải không?”
Nghe âm thanh kích động của cô, tất cả đoàn vệ sĩ, kể cả Đỗ Phong đều hướng về phía Lương Vĩnh Khang nhìn lại.
Lương Vĩnh Khang cũng không nghĩ đến cô gái này vậy mà có thể nhận ra hắn.
Hắn bất đắc dĩ chỉ có thể vẫy vẫy tay, nói: “Đúng là tôi đây, chào mừng cô đến với tập đoàn của chúng tôi!”
Lý Thu Hà thật sự không nghĩ đến người đàn ông đã cứu mình ở ngân hàng lại là một nhân viên bảo vệ ở tòa nhà Viễn Đông.
Cô càng không nghĩ đến là việc mình đi đến đây là có thể gặp được hắn.
Thật sự lần trước sau khi đưa số điện thoại cho Lương Vĩnh Khang, cô còn nghĩ là hắn sẽ gọi điện đến cho cô một lần.
Như vậy ít ra, cô còn có thể mời hắn một bữa cơm để cảm ơn.
Thế nhưng cô đã đợi suốt cả tuần liền, đều không có nhận được cuộc gọi nào từ hắn.
Cô còn cho rằng hai người sẽ không có bao giờ gặp lại.
Hôm nay gặp được, chẳng phải là nói hai người rất có duyên rồi sao?
“Anh, anh làm việc ở đây sao?” Sau một hồi kích động, Lý Thu Hà rốt cuộc cũng bình tĩnh lại nói.
Lương Vĩnh Khang đương nhiên là không có ý định giấu giếm cái gì, hắn còn rất thẳng thắng chỉ chỉ về phía đồng phục của mình, nói: “Tôi là nhân viên bảo vệ ở đây!”
“Ồ!” Lời này của Lương Vĩnh Khang làm cho cô hơi có chút bất ngờ.
Thế nhưng việc này cũng không làm cho cô đánh giá thấp về thân thế của Lương Vĩnh Khang, thậm chí nó càng làm cô tò mò hơn về lai lịch của hắn.
Cô bất giác hướng về Lương Vĩnh Khang, nói: “Nếu anh đã làm bảo vệ ở đây, thế thì anh thay bọn họ giới thiệu nơi này cho tôi đi!”
Lời này của cô vừa nói ra, Lý Trường Phong liền lên tiếng, nói: “Cô Hà, chuyện này không thể được đâu? Chúng ta là được cấp trên phái đến hộ tống cho cô, không thể nào lơ là được!”
“Không sao, có anh Khang ở đây là đủ rồi, các anh không cần phải hộ tống cho tôi nữa đâu!” Lý Thu Hà cũng không có thay đổi ý định, dứt khoác nói.
“Cô Hà…”
Lý Trường Phong đang định nói tiếp, nhưng Lý Thu Hà đã phất phất tay, nói: “Từ lúc này trở đi, sự an toàn của tôi do anh Khang đây phụ trách, nếu như có sơ suất gì, tự một mình tôi gánh chịu! Các anh không cần phải nói thêm lời nào nữa!”
Nhìn thấy thái độ dứt khoác này của Lý Thu Hà, trong lòng Lý Trường Phòng cảm thấy vô cùng buồn bực.
Thật tình mà nói, Lý Trường Phong cũng là một fan hâm mộ của Lý Thu Hà, sau khi nghe tin từ tổng cổng ty nói đến việc Lý Thu Hà sẽ đến tập đoàn, hắn đã cả một đêm không có ngủ qua, chỉ chờ được tận mắt nhìn thấy nữ thần trong lòng của mình.
Thế nhưng lúc này đột nhiên Lý Thu Hà lại thay đổi ý định, muốn để cho Lương Vĩnh Khang một mình hộ tống nàng.
Mà nhìn vào thái độ của hai người, bọn họ dường như cũng có quen biết với nhau.
Chuyện này thật sự là cho Lý Trường Phong rất khó chịu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...