Lúc này, Trương Nhã Kỳ trông thấy ánh mắt của Lý Thu Hà nhìn mình như vậy, tức thì hừ lên một tiếng.
Nhưng xem ra, cô đối với Lương Vĩnh Khang vẫn rất quan tâm.
Chính vì thế, khi nhìn thấy bộ dạng băng bó trên người của Lương Vĩnh Khang, cô liền nhíu mày hỏi: "Anh vì sao bị thương?!
Trong lúc Lương Vĩnh Khang đang ấp úng không biết trả lời cô như thế nào, thì Lý Thu Hà đột nhiên lên tiếng nói: "Anh ấy là vì đỡ đạn cho người khác nên mới bị thương!"
Tuy rằng Trương Nhã Kỳ đối với Lý Thu Hà rất khó chiu, nhưng nghe Lý Thu Hà nói như vậy, cô cũng lên tiếng hỏi lại: "Là đỡ đạn cho ai?!"
Lúc này, Lý Thu Hà mới đem chuyện Lương Vĩnh Khang đỡ đạn cho Trịnh Hoàng Yến nói ra một lần, cô còn không ngừng cố ý nói rằng, Trịnh Hoàng Yến thật sự rất xinh đẹp.
Càng nghe sắc mặt của Trương Nhã Kỳ càng thêm khó coi.
Lương Vĩnh Khang thậm chí còn có thể nhìn thấy hai đầu lông mày của cô đang dựng thành một đường thẳng.
"Chuyện này là thật?!" Trương Nhã Kỳ nhìn lấy Lương Vĩnh Khang hỏi.
Nghe hỏi, Lương Vĩnh Khang chỉ có thể gật đầu nói: "Quả thật tình huống lúc đó chính là như vậy, nhưng mọi thứ diễn ra quá bất ngờ, vì thế tôi mới lao ra cứu người rồi bị thương.
Cũng không phải vì sắc đẹp của cô ta tôi mới làm như vậy.
Cô cũng biết là tôi với cô cảnh sát đó thật sự không hợp nhau rồi mà?!"
Nghe Lương Bính Khang giải thích một hồi, Trương Nhã Kỳ không khỏi hừ lên một tiếng: "Hừ, anh giải thích với tôi nhiều như vậy làm gì? Việc anh vì ai mà ra tay cứu người, có liên quan đến tôi sao? Tôi chỉ muốn nhắc nhở anh một câu, anh cũng đừng để mình vì háo sắc mà mất mạng là được?!"
Tuy ngoài miệng thì Trương Nhã Kỳ nói như vậy, nhưng cho dù là người đứng ngoài, hoàn toàn không biết chuyện hôn nhân của hai ngươi như Lý Thu Hà cũng nghe ra được hương vị ghen tuông ở bên trong đó.
Huống hồ chi Lương Vĩnh Khang, nhưng hắn lúc này cũng vui không nỗi.
Hắn chỉ có thể cười khổ, nhìn cô nói: "Chuyện này chúng ta có thể nói sau được không?! Bây giờ tôi cảm thấy hơi mệt, cho nên tôi muốn nghỉ mấy hôm.
Chắc là không có vấn đề gì chứ?!"
Thế nhưng, Lương Vĩnh Khang lại không ngờ đến, Trương Nhã Kỳ vậy mà cương quyết lắc đầu nói: "Không được, công việc của anh ở bộ phận hậu cần vừa mới bắt đầu không được bao lâu, nhưng anh đã nghỉ mấy ngày rồi?! Với lại, tôi nhìn thấy anh cũng không đến mức không đi làm việc được.
Cho nên, anh hãy nhanh chóng sắp xếp thời gian mà đi làm lại đi?!"
Trương Nhã Kỳ vừa nói, vừa liếc mắt nhìn lấy hắn và Lý Thu Hà.
Mà Lý Thu Hà nghe xong những lời này của cô, tức thì bất bình nói: "Này cô, cô đừng nghĩ mình là tổng giám đốc thì ép người quá đáng như vậy? Cô không thấy anh ấy bị thương rất nghiêm trọng hay sao?! Với vết thương đó trên người, anh ấy làm sao có thể đi làm được?!"
"Cô là ai? Cô có phải là người của công ty chúng tôi hay không?! Chuyện nội bộ của công ty chúng tôi, tôi không cần cô phải xen vào.
Với lại, anh ta và cô có quan hệ như thế nào, mà cô lại muốn thay mặt anh ta để nói chuyện?!"
Lời này của Trương Nhã Kỳ vừa cứng rắn lại dứt khoác, khiến cho Lý Thu Hà nhất thời không biết đáp lại như thế nào.
Sau một hồi, cô mới tức giận nói: "Tuy tôi không là gì của anh ấy, nhưng tôi thấy con người cô vô lý như vậy, tôi lên tiếng bất bình cho anh ấy không được hay sao? Cùng lắm, thì anh ấy không đến làm của chỗ cô nữa, về công ty chúng tôi làm.
Tôi đảm bảo chế độ của công ty chúng tôi còn tốt hơn bên cô gắp trăm, ngàn lần đó?"
"Cô dám?!" Trương Nhã Kỳ bị lời này của Lý Thu Hà chọc cho mở trừng hai mắt lên.
Trong khi đó, Lý Thu Hà cũng không chịu kém cạnh, cô cũng trừng mắt lại nói: "Cô thử nói xem tôi có dám hay không? Cô đừng nghĩ rằng mình là tổng giám đốc thì muốn làm gì liền làm!"
"Đây là cô muốn đào người ở trước mặt tôi?" Sau một hồi tức giận, sắc mặt của Trương Nhã Kỳ càng trở nên lạnh lùng hơn.
"Cái gì mà đào người với không đào người chứ? Một người tài giời như anh Khang, đáng lý ra nên có một môi trường tốt hơn để phát triển, chứ không phải bị vùi dập và chôn lấp trong một cái nơi tồi tàn như vậy?!" Trước thái độ lạnh lùng của Trương Nhã Kỳ, Lý Thu Hà hoàn toàn không chịu thua kém một chút nào.
Nghe qua một hồi, lúc này Trương Nhã Kỳ đột nhiên cười lên một tiếng, sau đó cô lạnh băng nói: "Anh Khang, anh nói cho tôi nghe xem, có phải là tôi đang vùi dập anh hay không?!"
Lương Vĩnh Khang đang nghe hai người phụ nữ đối chọi gay gắt, lúc này đột nhiên nhìn thấy ánh mắt như có lửa của Trương Nhã Kỳ nhìn đến, hắn có chút cảm giác cả người hoàn toàn không được thoải mái một chút nào.
Thế nhưng, lúc này Lý Thu Hà cũng lên tiếng nói trước: "Cô đừng có dùng thân phận tổng giám đốc của mình ra thị uy với nhân viên của mình! Một người không có một chút tình cảm nào như cô, tôi cảm thấy việc hợp tác của chúng ta nên dừng lại đi!"
Nghe lời nói này của Lý Thu Hà, Trương Nhã Kỳ nhất thời có chút sững người.
Nhưng rồi sau đó, ánh mắt của cô vô cùng lạnh nhạt, nói: "Cô muốn dùng thứ này đến uy hiếp tôi? Cô không cảm thấy mình quá ngây thơ rồi không? Trên hợp đồng đã có điều khoản ghi rõ, một khi đối tác tự ý chấm dứt hợp đồng sẽ phải đền bù cho bên còn lại ba nghìn tỷ.
Cô nghĩ là mình đền nổi sao?!"
Nghe đến con số ba nghìn tỷ này, cả Lương Vĩnh Khang và Lý Thu Hà đều việt mình.
Nhưng Lý Thu Hà rất nhanh liền bình thường trở lại, cô thậm chí còn nhếch mép lên cười khẩy: "Chỉ là ba nghìn tỷ mà thôi, tôi còn không đến mức không đền được cho cô.
Cô muốn tôi đền bù hợp đồng thì tôi sẽ đền.
Nhưng sau đó, tôi sẽ đem anh Khang về công ty của tôi làm việc, tôi không tin, giá trị của anh ấy còn không đạt tới giá trị ba nghìn tỷ này!"
Trương Nhã Kỳ thật ra chỉ muốn dọa lui Lý Thu Hà mà thôi, nhưng cô không ngờ đến Lý Thu Hà lại dám vì Lương Vĩnh Khang mà bỏ ra số tiền lớn như vậy.
Lúc này, nếu như còn nói hai người bọn họ không có gian tình gì thì cô tuyệt đối không tin.
Cho nên, cô mới khinh bỉ liếc mắt nhìn lấy Lương Vĩnh Khang một cái, sau đó còn hừ lên một tiếng mà nhìn sang Lý Thu Hà: "Nếu cô đã muốn như thế, vậy thì tôi sẽ cho người đến chấm dứt hợp đồng với phía bên cô.
Tôi muốn nhìn thử xem, các người thật sự có thể bỏ ra nổi số tiền như vậy hay không?!"
"Tôi còn cầu không được nữa là!" Đến lúc này rồi, Lý Thu Hà tuyệt nhiên không chịu tỏ ra yếu thế.
Mà Lương Vĩnh Khang lúc này, nhìn thấy mùi thuốc súng của hai người càng lúc càng nồng nặc.
Hắn bất đắc dĩ phải mở miệng lên tiếng, nói: "Được rồi, hai người không cần tranh cãi nữa! Nếu như tổng giám đốc đã không muốn cho tôi nghỉ, vậy thì tôi sẽ sắp xếp xong thủ tục ở bệnh viện rồi trở lại làm việc như thường.
Còn lời đề nghị của cô Hà, tôi thật sự rất cảm kích trước tấm lòng của cô.
Nhưng hiện tại, tôi không muốn thay đổi công việc của mình, hy vọng là cô hiểu cho tôi!"
Lý Thu Hà đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý đem toàn bộ tài sản cá nhân của mình và gia đình đi thế chấp lấy ra ba ngàn tỷ để đền bù cho hợp đồng của Trương Nhã Kỳ, nhưng cô lại không ngờ đến, Lương Vĩnh Khang lại lên tiếng vào lúc này.
Tuy rằng cô cảm thấy áp lực trong lòng nhanh chóng được cởi xuống, nhưng nghe Lương Vĩnh Khang vẫn luôn nhất quyết từ chối mình như vậy, cô thật sự rất là đau lòng.
Theo cô thấy, cho dù Lương Vĩnh Khang không đáng giá ba ngàn tỷ, nhưng chỉ cần Lương Vĩnh Khang chịu về phía cô, dù có hao tổn nhiều hơn nữa cô cũng sắn sàng chấp nhận được.
Mà Trương Nhã Kỳ lúc này nghe Lương Vĩnh Khang nói như vậy, cô chỉ hừ lên một tiếng, rồi làm như không thèm để ý gì đến hắn vậy.
Lương Vĩnh Khang biết, tính tình trẻ con của cô sắp chuẩn bị nổi lên, nên hắn rất thức thời mà mỉm cười, nói: "Chuyện của tôi giải quyết xong rồi, vậy hai cô có thể rời đi để cho người bệnh như tôi nghỉ ngơi một chút được không?!"
Nghe Lương Vĩnh Khang có ý định đuổi khéo mình, Trương Nhã Kỳ nhất thời có chút bất mãn.
Nhưng lúc này cô cũng không muốn biểu hiện ra ngoài, chỉ âm thầm hừ lên một tiếng, sau đó liền xoay người rời đi.
Nhưng lúc đi ra ngoài, cô còn không quên liếc mắt nhìn Lý Thu Hà một cái, rồi liếc sang Lương Vĩnh Khang nói: "Anh nhớ trở lại đi làm sớm đó! Lát nữa tôi còn có việc cần phải tìm anh!"
Nói xong những lời này, Trương Nhã Kỳ mới thật sự rời đi.
Mà đợi cho Trương Nhã Kỳ rời đi không được bao lâu, Lý Thu Hà đã tức giận nó: "Làm sao lại có một người vô lý như vậy chứ? Anh Khang, chẳng lẽ anh không thể suy nghĩ lại lời đề nghị của tôi hay sao? Ở công ty của tôi, anh sẽ được đãi ngộ rất nhiều điều kiện tốt, tôi còn hỗ trợ cho anh phát triển sự nghiệp của mình.
Anh đâu cần thiết phải làm việc dưới trướng của một người vô tình như cô ta?!"
Nghe mấy lời bất mãn này của cô, Lương Vĩnh Khang chỉ có thể cười trừ.
Hắn thật sự cũng không thể nói ra Trương Nhã Kỳ là vợ trên hợp đồng hôn nhân của hắn.
Hắn cũng không thể nào nói, mình căn bản không đi là vì Trương Nhã Kỳ.
Những lời này dù có nói ra đi chăng nữa, Lý Thu Hà cũng nhất định không tin.
Với lại, hắn có phải thật sự nói ra chuyện này sao?!
Thấy Lương Vĩnh Khang không đáp lại lời nói của mình, Lý Thu Hà hơi có chút buồn bực, cô nhìn hắn rồi bĩu môi nói: "Tôi nói nhiều như vậy, tất cả chỉ là vì muốn tốt cho anh, vậy mà anh chỉ cười trừ, anh không phải là đầu gỗ đấy chứ?!"
Đột nhiên bị Lý Thu Hà mắng cho một trận, Lương Vĩnh Khang không khỏi trợn ngược mắt lên.
Hắn làm sao bây giờ bị mắng thành đầu gỗ rồi? Phụ nữ làm sao đều là loại vô lý như vậy chứ?
Lý Thu Hà lúc này cũng không để ý đến thái độ thất thường của Lương Vĩnh Khang.
Sau khi phàn nàn một hồi, cô mới quay sang nhìn Lương Vĩnh Khang nói: "À, kà phải rồi, trước đây anh làm nghề gì? Tại sao lại chọn làm việc ở trong công ty của cô ta?!"
Nghe giọng điệu này của cô, Lương Vĩnh Khang liền biết là cô đối với Trương Nhã Kỳ vẫn còn khúc mắc không thể nào tháo gỡ được.
Nhưng lúc này hắn thật sự là không có biện pháp nào khác, chỉ có thể lắc đầu cười nói: "Tôi trước đây tham gia quân ngũ ba năm, nhưng vì vi phạm kỷ luật nên bị đuổi.
Chính vì thế, tôi mới chọn vào làm trong tập đoàn Viễn Đông!"
Lý Thu Hà nghe Lương Vĩnh Khang nói như vậy, không khỏi có chút kinh ngạc.
Một người như Lương Vĩnh Khang vậy mà bị đuổi ra khỏi quân đội vì vi phạm kỷ luật, chuyện này hơi có chút không hợp lý.
Cô rõ ràng có thể cảm nhận được, Lương Vĩnh Khang là người rất chính trực, lại tuân thủ nguyên tắc, chỉ có điều hơi cà lơ phất phơ một chút mà thôi.
Vậy Lương Vĩnh Khang đã vi phạm chuyện gì mà bị đuổi ra khỏi ngành như vậy?
Lương Vĩnh Khang lúc này cũng không biết vì một câu nói của mình mà khiến Lý Thu Hà suy nghĩ đến trầm tư.
Hắn trong lòng hiện tại hơi có mấy phần phiền muộn, những người này vì sao cứ hay thích hỏi về quá khứ của hắn nhỉ?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...