Cảm nhận được khẩu súng của Trịnh Hoàng Yến dí thẳng lên trán mình, Lương Vĩnh Khang nhất thời có chút sững người.
Hắn không nghĩ đến, cô gái này lại là người không nói lý lẽ như vậy, một lời không hợp liền muốn rút súng giết người.
Thế nhưng, từ trước đến nay chưa ai dám đứng trước mặt hắn, đem súng dí thẳng vào đầu hắn như vậy cả.
Cho nên, nhất thời trong lòng Lương Vĩnh Khang lạnh run lên.
Đây không phải là do hắn sợ hãi, mà do hắn đang vô cùng tức giận.
Kẻ dám dí súng vào người hắn như vậy, không chết thì cũng bị tàn phế rồi.
“Cô có biết mình làm như thế này là một hành động phạm pháp hay không?” Lương Vĩnh Khang dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn lấy nữ cánh sát ở trước mặt.
Lúc này, Trịnh Hoàng Yến có thể cảm nhận được rõ ràng sát khí từ trong con người của hắn, nhưng cô đã không có sợ hãi, mà chỉ cười lạnh nhạt nói: “Phạm pháp, ha ha ha, anh nói là tôi đang phạm pháp? Vậy tôi hỏi anh, anh còn nhớ những gì mà đêm hôm đó anh đã làm với tôi hay không?”
Lương Vĩnh Khang nhất thời có chút sững người.
Hắn đang tự hỏi, mình đã thật sự làm gì cô ta sao? Tại sao mình lại không nhớ?
Thế nhưng, sau khi Trịnh Hoàng Yến nhìn thấy biểu hiện của hắn như vậy, giọng nói của cô càng thêm băng lãnh hơn: “Anh quả nhiên là một người hay quên, làm xong một chuyện xấu xa như vậy rồi, còn không nhớ được gì cả? Có phải, anh nghĩ là sẽ không có ai phát hiện ra hành vi khốn nạn của mình hay không? Hay là anh muốn tôi cho anh một phát đạn vào đầu, rồi anh mới tỉnh người nhớ lại được!”
Lương Vĩnh Khang nghe Trịnh Hoàng Yến nói một hồi như vậy, rốt cuộc cũng nghĩ ra là cô đã nhắc tới chuyện gì.
Chỉ là, chuyện đó thì có liên quan gì đến việc xấu mà hắn đã làm với cô?
Không đúng, hắn đã làm việc xấu gì với cô? Chẳng lẽ cởi đồ, chữa thương cho cô cũng chính là việc xấu hay sao?
Càng nghĩ, trong lòng của Lương Vĩnh Khang càng cảm thấy tức giận.
Nhất là, khẩu súng của Trịnh Hoàng Yến không ngừng dí sát vào đầu hắn, làm hắn khó chịu vô cùng.
Cuối cùng, Lương Vĩnh Khang cũng nhịn không được hô lên: “Này cô, chuyện gì chúng ta có thể từ từ nói được không? Cô làm sao cứ dí súng vào đầu của tôi hoài vậy? Cô chẳng lẽ không biết, mình làm như vậy là rất nguy hiểm hay sao?”
“Sợ, bây giờ có phải anh đã cảm thấy sợ rồi không? Làm sao? Lúc anh làm ra việc bỉ ổi như vậy, tại sao anh không sợ mình sẽ có được kết cục của ngày hôm nay.
Tại sao lúc đó anh không sợ đi, mà bây giờ anh mới sợ, hả?” Trịnh Hoàng Yên nhất thời cười lạnh một tiếng, sau đó cô càng nói, càng trở nên kích động hơn.
Nhìn thấy Trịnh Hoàng Yến kích động như vậy, Lương Vĩnh Khang cũng nhịn không được nữa, hắn tức giận chụp lấy khẩu súng trên tay của cô, sau đó còn đem tay của cô khóa trái lại, ấn lên trên bàn, nói: “Cô nói ai làm việc bỉ ổi hả? Cô nói ai sợ cô hả? Tôi rõ ràng đã tốn công chữa độc cho cô, còn cứu cô một mạng.
Vậy mà cô không những không biết ơn tôi, còn muốn lấy oán trả thù tôi.
Cô có còn là con người hay không? Cô có còn xứng làm một người cảnh sát hay không?”
Bị Lương Vĩnh Khang đột nhiên khống chế, còn nghe những lời nhục mạ của hắn, Trịnh Hoàng Yến vừa xấu hổ, vừa tức giận hô to lên: “Tôi lấy oán báo ân đó rồi sao? Tôi muốn trả thù anh đó rồi sao? Anh cứu tôi, anh cứu mà làm nhục tôi như vậy được sao? Anh cứu tôi, mà lợi dụng tôi như vậy được sao?”
Nhất thời, Lương Vĩnh Khang cũng có chút sững sờ, từ khi nào mà hắn lại làm nhục cô, còn lợi dụng cô nữa? Đây rốt cuộc là tình huống như thế nào?
“Này này, cô ăn có thể ăn bậy, nhưng nói cũng không thể nói bậy được nha! Tôi làm nhục cô khi nào, tôi lợi dụng cô khi nào? Cô có bằng chứng, chứng cứ hay không mà lại nói như vậy? Với lại, tôi rất là trong sạch, cô không thể đổ oan cho người tốt như vậy được!” Lương Vĩnh Khang lập tức lên tiếng phản ứng.
Mà Trịnh Hoàng Yến càng nghe như vậy, càng lạnh lùng nói: “Anh nói anh không làm nhục tôi, anh không lợi dụng tôi, anh là người tốt.
Vậy tôi muốn hỏi anh, hai vết máu ở trên giường là như thế nào? Đó không phải là… đó không phải… của tôi thì còn của ai vào đây nữa?”
“Vết máu? Vết máu gì?” Lương Vĩnh Khang nhất thời không hiểu cô đang muốn nói đến chuyện gì.
Bởi vì từ sau đêm hôm đó, hắn thật sự không có ghé qua chỗ ở trước đây của mình thêm một lần nào.
Cho nên còn không biết là đêm hôm đó có vết máu lưu lại hay không.
Nhưng suy nghĩ một hồi, hắn cuối cùng cũng hiểu được là có chuyện gì đã xảy ra.
Đồng thời, Lương Vĩnh Khang đem tay của Trịnh Hoàng Yến buông ra, sau đó dùng đến ánh mắt cực kỳ quái dị nhìn lấy cô, cười nói: “Thì ra là vì chuyện này? Cô như vậy mà cũng có thể nghĩ ra được? Không phải đầu óc của cô là có vấn đề đấy chứ?”
“Anh… anh cười cái gì? Tôi… tôi không cho phép anh cười tôi!” Không hiểu sao, khi nhìn thấy nụ cười này của hắn, trong lòng của cô lại liên tục đánh lên lộp bộp.
Mà Lương Vĩnh Khang cũng không tiếp tục trêu đùa cô nữa, hắn chỉ đơn giản làm ra giải thích: “Cô đúng là hiểu lầm tôi rồi! Tôi hoàn toàn không có làm gì cô hết! Hai vết máu đó chính là máu mũi của cô.
Bởi vì lúc đó chất độc phát tác, cho nên máu huyết trong người của cô trở nên ứ đọng, rồi dồn nén không được mà phun ra ngoài.
May là tôi ra tay kịp thời, nên cô mới không nguy hiểm đến tánh mạng.”
“Anh… anh nói là thật sao?” Trong long của cô lúc này nhảy lên một cái.
Nhưng rồi sau đó, cô lại nghi ngờ nhìn lấy hắn, nói: “Anh đừng có nghĩ là tôi dễ bị lừa gạt.
Anh muốn tìm lấy một cái lý do nào đó, để dụ tôi sao?”
Nhìn thấy Trịnh Hoàng Yến vẫn một mực khăng khăng về chuyện mình lấy đi trinh tiết của cô, Lương Vĩnh Khang tức thì trừng mắt lên, nói: “Này cô, cô có phải là chưa từng học qua giáo dục sinh lý hay không hả? Ngay cả việc mình có bị người ta ngủ qua hay chưa, cô cũng không tự mình kiểm tra được sao? Hay là tôi đưa cô đi đến phòng khám, để người ta tiến hành kiểm tra một lần, rồi cô mới chịu tin tôi!”
Nhìn vẻ mặt như đang đùa cợt này của Lương Vĩnh Khang nhìn về phía mình, Trịnh Hoàng Yến nhất thời thẹn quá hóa giận, nạt lên một tiếng: “Ai cần anh phải chỉ dạy tôi những chuyện như vậy, tôi còn chưa có ngốc đến mức đó!”
Nhưng nói xong một hồi, sắc mặt của cô lại càng đỏ thêm.
Mà Lương Vĩnh Khang lúc này cũng đẩy khẩu súng trở lại phía của cô, buồn bực nói: “Cô này, lần sau muốn làm việc gì, làm ơn hãy kiểm tra cho cẩn thận có được hay không? Tôi nếu thật sự có ý đồ với cô, đã không cần thiết phải đem cô châm cứu, cứu tỉnh.
Mà lúc đó, tôi có thể mượn cớ mình không biết y thuật, đem cô làm xong rồi.
Tôi cần gì phải làm ra chuyện buồn chán, dài dòng như vậy?”
“Ai… ai biết được lúc đó anh thú tính nổi lên, rồi không kiềm chế được làm ra chuyện cầm thú.
Sau đó vì sợ tôi truy tố trách nhiệm cho nên đã xóa đi bằng chừng, rồi chạy trốn?” Tuy Trịnh Hoàng Yến biết rằng mình đã hiểu lầm Lương Vĩnh Khang, nhưng cô vẫn cố nói cứng, một mực không chịu thua.
Lương Vĩnh Khang nghe cô ăn nói ngang ngược như vậy, hắn không khỏi trừng hai mắt lên: “Này cô, cô nói ai là cầm thú đấy hả? Cô thử nhìn lại cô xem, trên dưới bằng phẳng không một chút thịt thừa.
Cô nghĩ tôi sẽ có hứng thú với lại người như cô hay sao? Cho dù cô có tự nguyện cho tôi, tôi cũng không thèm động đến cô.
Cho nên, cô hãy dừng cái suy nghĩ hão huyền đó lại dùm tôi đi!”
“Anh… anh nói cái gì? Anh dám nói ai là ngực phẳng?!” Trịnh Hoàng Yến nhất thời bị Lương Vĩnh Khang chọc cho tức giận, thở lên hổn hển.
Quả thật, ngực của Trịnh Hoàng Yến hoàn toàn không có phẳng như những lời Lương Vĩnh Khang nói, thậm chí là rất độ sộ.
Chẳng qua là hắn vì nhịn không được mấy lời nhục mạ của cô, cho nên hắn mới cố tình đáp trả lại.
Trịnh Hoàng Yến tất nhiên cũng nhìn ra được điều đó, nhưng thân là một phụ nữ, bị đàn ông nói như vậy, cô làm sao nhịn được chứ?
Huống hồ, toàn bộ sự việc vừa rồi đều là do cô hiểu nhầm mà gây ra.
Bây giờ nhìn thấy bộ mặt đắc ý của hắn như vậy, cô làm sao có thể nhịn cho được chứ? Cô nhất địn phải để cho hắn chịu chút đau khổ, như vậy thì cô mới hả cơn giận trong lòng được.
Nếu lúc này mà Lương Vĩnh Khang biết được suy nghĩ trong lòng của cô, hắn nhất định sẽ kêu lên một tiếng oan uổng.
Rõ ràng người có lỗi là cô, vậy mà cô ta còn muốn tìm đến hành hạ mình.
Đây có còn là thiên lý nữa hay không?
Nhưng người xưa có câu nói, phụ nữ thường không nói lý! Đàn ông mà đi nói lý với phụ nữ, thì hắn nhất định sẽ sai rồi!
“Anh đắc ý cười cái gì? Chuyện vừa rồi còn chưa có giải quyết xong đâu! Anh ẩu đả ở quán karaoke, còn đánh người thi hành công vụ.
Hai tội này cộng lại, anh ít nhất cũng phải bị phạt ngồi tù từ sáu tháng đến ba năm.
Đến lúc đó, tôi muốn xem xem, anh có còn đắc ý được nữa hay không?” Sau một hồi nhìn lấy vẻ mặt đắc ý của Lương Vĩnh Khang, Trịnh Hoàng Yến liền lên giọng nói.
Lương Vĩnh Khang vừa mới nghe xong, tức thì cả người đều nhảy dựng lên: “Này này, tôi ẩu đả đánh nhau hồi nào? Tôi chống người thi hành công vụ lần nào? Cô đừng có mà vu khống cho tôi, tôi sẽ kiện ngược lại cô đấy?!”
“Hừ, anh còn nói không có chống người thi hành công vụ, vậy vừa rồi anh đánh tôi là chuyện gì? Đó không phải là hành vi chống người thi hành công vụ hay sao?” Trịnh Hoàng Yên vừa chỉ vào mình, vừa chỉ về phía Lương Vĩnh Khang nói.
Biết lúc này mình không có cách nào phản bác lại, Lương Vĩnh Khang chỉ có thể im lặng, tỏ vẻ lạnh nhạt, không cùng với Trịnh Hoàng Yến nói chuyện nữa.
Trịnh Hoàng Yến thấy Lương Vĩnh Khang cố tình không muốn phản ứng đến mình, tức thì hậm hực, muốn mở miệng ra chửi mắng hắn thêm vài câu.
Nhưng lúc này, cánh cửa phòng tạm giam đột nhiên mở ra, người đội phó khi nãy đi cùng với Trịnh Hoàng Yến đã đi vào trong phòng, nhìn lấy Lương Vĩnh Khang nói: “Anh đã được tự do, xin mời anh hãy đi theo tôi!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...