Cuộc Sống Bình Phàm Của Một Binh Vương


Trịnh Hoàng Yến nghe xong nhất thời bạo nộ.

Thế nhưng Trịnh Siêu liền đem dao găm dí sát lên trên cổ của Lý Thu Hà, nói: “Cô chỉ cần từ chối, tôi sẽ đem con tin giết ngay! Cô có tin hay là không?!”
“Anh…” Trịnh Hoàng Yến nhất thời giận mà không thể nói nên lời, chỉ có thể đem hai bàn tay nắm chặt lại với nhau.

đam mỹ hài
Sau một hồi hầm hừ, rốt cuộc Trịnh Hoàng Yến đành phải buông lỏng hai tay xuống, nhìn lấy Trịnh Siêu, nói: “Rốt cuộc anh muốn thế nào? Chúng ta có thể thương lượng được không?”
Thế nhưng Trịnh Siêu lại nhìn cô cười cợt một cách đầy mỉa mai, hắn nói: “Cô nói thử xem, tôi sẽ có thể thương lượng với cô hay không?”
Nghe được lời này của Trịnh Siêu, đồng thời cảm nhận được ánh mắt tham lam của hắn khi nhìn về phía mình, Trịnh Hoàng Yến liền biết kẻ này sẽ không từ bỏ tham niệm của bản thân, tuyệt đối sẽ không thả Lý Thu Hà và cô tự do rời đi.
“Được, nếu anh đã cố chấp như vậy, thì đừng trách tôi thông báo cho cảnh sát.

Anh phải biết, với việc uy hiếp con tin như thế này, tội của anh sẽ rất nặng.

Tôi hy vọng là anh nên lựa chọn không ngoan, để được pháp luật khoan hồng!” Trịnh Hoàng Yên biết không thể thuyết phục được Trịnh Siêu, cho nên lúc này vừa uy hiếp, vừa dụ dỗ.
Chỉ là, Trịnh Siêu hoàn toàn không có đem lời nói của cô để ở trong lòng, hắn còn thản nhiên lấy điện thoại di động của mình ra, rồi nhìn cô nói: “Cô muốn báo cảnh sát sao? Được, vậy bây giờ tôi gọi cảnh sát cho cô xem!”
Nói xong, hắn liền nhấn vào số 113, gọi đến đội cảnh sát cơ động 113 của thành phố, giọng vô cùng điềm tĩnh, nói: “A lô, các anh là cảnh sát đấy phải không? Ở khu công trường bỏ hoang cách trung tâm thành phố tầm hai mươi kilômét, tôi có bắt giữ con tin.

Các anh không cần quan tâm lời tôi nói là thật hay không, chỉ cần các anh tới chậm một chút, con tin có bị cái gì thì các anh tự chịu nha?! Ha ha ha!”
Dứt lời, Trịnh Siêu liền cất tiếng cười to một trận, sau đó hắn mới tắt máy, nghiền ngẫm mà nhìn lấy Trịnh Hoàng Yến, nhe răng cười: “Thế nào, bây giờ tôi đã báo cảnh sát rồi đấy, cô có muốn ngồi bên cạnh tâm sự một chút hay không? Chậc chậc, nhìn dáng vóc của cô, xem chừng cũng không thua kém gì người mẫu nha, rất hợp với tiêu chuẩn của tôi.


Yên tâm đi, lát nữa tôi sẽ cùng hai cô chơi một trò chơi rất thú vị.

Bảo đảm hai người các cô, tuyệt đối khó có thể nào quên được!”
Trịnh Hoàng Yến nhìn thấy biểu hiện bình tĩnh, thản nhiên của Trịnh Siêu lúc này, trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ rét lạnh.

Cô đã từng gặp qua rất nhiều tên tội phạm, điên cuồng có, liều lĩnh có, nhưng tuyệt nhiên, cô chưa từng gặp qua một tên tội phạm nào lại lạnh lùng, điềm nhiên như kẻ ở trước mặt.

Nhìn hắn, dường như đối với sinh mạng của cuộc đời, chẳng qua chỉ là một trò chơi mà thôi.

Nếu hắn không phải là kẻ tâm thần điên loạn, thì chính là một tên sát nhân máu lạnh, hoàn toàn không có một chút tình người nào.
Trong phòng họp của công an thành phố, sau khi đội cảnh sát hình sự 113 nhận được điện thoại từ Trịnh Siêu, lập tức đã xác nhận ra thân phận của hắn.

Lãnh đạo của công an thành phố, cũng tiến hành ngay một cuộc họp khẩn cấp.

Sau đó liền điều động một đội đặc nhiệm cực kỳ tinh nhuệ, phối hợp với đội hình sự, cũng như cảnh sát cơ động trên địa bàn thành phố, đi tới khu công trường bỏ hoang, quyết đem con tin cứu ra cho bằng được.
Mà phía bên trong khu công trường bỏ hoang, lúc này ánh mắt Trịnh Siêu vô cùng lười biếng, hắn vừa nhìn lấy vẻ mặt đầy lo lắng của Trịnh Hoàng Yến, cùng bộ dáng hốt hoảng, không còn chút hình tượng nào của Lý Thu Hà, khóe môi vừa nhếch lên cười khẽ: “Có phải hai đứa mày cảm thấy tao rất giống người điên đúng không? Ha ha ha, tao không có điên, nhưng cái thế giới này lại muốn tao điên.

Bọn họ cho mình là ai, có cái quyền gì đi phán xét tao.


Giết người, ở ngoài chiến trường tao giết đâu có ít, vì sao ở đây, tao chỉ giết có vài con sâu mọt, thì bọn họ lại muốn nhúng tay vào? Đám sâu mọt chuyên môn đục khoét, hại nước hại dân đó, tao muốn giết, giết cho bằng sạch.

Như thế thì cái thế giới này mới được yên bình, như thế thì cuộc sống mọi người mới được bình an.

Chúng mày nói, tao làm như vậy có phải là rất vỹ đại hay không? Ha ha ha!”
Trịnh Hoàng Yên càng nghe hắn cười, trong lòng càng thêm lạnh run, mà nét mặt của Lý Thu Hà đã hoàn toàn không còn một chút biểu tình nào.

Cô thật sự đã hết hy vọng có thể thoát khỏi tay kẻ điên cuồng này rồi.
“Chú ý! Chú ý! Chúng tôi là công an thành phố, công dân Trịnh Siêu nghe rõ đây, nơi này đã bị chúng tôi bao vây, chúng tôi đề nghị anh buông vũ khí xuống, đem con tin thả ra ngoài, như thế sẽ nhận được sự khoan hồng của pháp luật!”
Ngay lúc này, phía bên ngoài khu công trường bỏ hoang, đội xe cơ động của công an thành phố đã tiến hành bao vây lấy bên ngoài, rồi âm thanh từ loa phát thanh cầm tay vang lên, làm cho ánh mắt của hai người Trịnh Hoàng Yến cùng Lý Thu Hà đưa mắt nhìn sang Trịnh Siêu.
Thế nhưng Trịnh Siêu lại hoàn toàn không có một chút hốt hoảng nào, hắn thậm chí còn nhếch môi lên cười khẩy, một bộ vô cùng thong dong.
Mà qua một lúc sau, chiếc điện thoại bên trong túi quần của Trịnh Siêu lại rung lên một hồi, sau khi hắn lấy lên xem số điện thoại gọi đến, liền không một chút do dự mà bắt máy, cười nói: “A lô, các người là công an thành phố sao? Tôi chính thức thông báo cho các người một tin mừng, hiện tại toàn bộ khu vực công trường bỏ hoang này, đều đã bị tôi đặt sẵn thuốc nổ rồi.

Nếu như các anh không muốn con tin bị nổ tung, thì cứ ngoan ngoãn đứng đó mà chờ đi!”
Nói xong, Trịnh Siêu liền tắt máy, làm cho phía cảnh sát bên ngoài một trận hốt hoảng không thôi.
“Thế nào, tên đó nói như thế nào?” Người chỉ huy trận vay giết lần này là một vị phó phòng cảnh sát hình sự, mang trên vai quân hàm đại úy, có vẻ như rất sốt ruột nhìn lấy nhân viên liên lạc.
“Báo cáo thủ trưởng, tên Trịnh Siêu đó nói, toàn bộ khu công trường này đã bị hắn chôn sẵn thuốc nổ.


Nếu chúng ta tùy tiện xông vào, hắn sẽ cho kích nổ, đem con tin nổ chết ngay tại chỗ!” Nhân viên liên lạc lúc này cũng mặt mày nhăn nhó, làm ra giải thích.
Mà vị phó phòng cảnh sát hình sự thành phố lúc này, hai tay đã nắm hặt lại với nhau, nghiến răng nghiến lợi, nói: “Chết tiệt, cái tên khốn kiếp đó lấy đâu ra nhiều thuốc nổ như vậy? Hắn không phải vừa đánh thuốc nổ ở trên xe của Lý Thu Hà xong hay sao? Làm sao bây giờ còn chôn xuống thuốc nổ nữa?!”
Bầu không khí xung quanh nhất thời trầm lại, tất cả các nhân viên cảnh sát đều đưa mắt nhìn vào trong khu công trường bỏ hoang trước mặt, trong lòng mọi người đều có chút do dự cùng bất lực.
Mà lúc này, ở một góc trong bóng tối, Lương Vĩnh Khang đột nhiên lên tiếng nói: “Làm người, tốt nhất nên chọn đường lui cho chính mình.

Nếu như ngay cả bản thân mình cũng không biết mình là ai, nằm ở vị trí nào, thì làm sao có quyền phán quyết người khác?! Tôi thấy, anh đơn giản chỉ là một tên đốn mạt, rẻ tiền mà thôi! Nếu anh thật sự là người có bản lĩnh, thì đừng bao giờ lạm hại đến phụ nữ, hãy đến đây, đấu với tôi một trận đi!”
Nhất thời, Trịnh Siêu có chút giật mình, hắn vội vàng hướng về phía có âm thanh, hô lên: “Là ai, mau cút ra đây!”
Chỉ thấy, Lương Vĩnh Khang chậm rãi từ trong một góc tối bước ra, nhìn lấy Lý Thu Hà khẽ gật đầu một cái, rồi nhìn sang Trịnh Siêu lắc đầu nói: “Tôi nói, anh ức hiếp một người phụ nữ không có một chút lực phản kháng như vậy, chẳng lẽ rất anh hùng sao? Thiết nghĩ, anh cũng từng là một người lính, nếu đã là lính, thì hãy giải quyết theo cách của lính đi.

Đừng có hành động như một kẻ hèn nhát, làm ô danh chữ lính của chúng tôi!”
Trịnh Siêu thấy người xuất hiện là Lương Vĩnh Khang, trong tròng mắt của hắn hiện lên một tia băng lãnh.
“Thì ra là mày, vụ nổ ở gần Sheraton, hẳn là mày đã ra tay cứu con đàn bà này đúng không?” Trịnh Siêu một tay nâng lấy khuôn mặt của Lý Thu Hà, một tay quơ quơ còn dao nhìn Lương Vĩnh Khang với vẻ mặt đầy khiêu khích.
Nhưng Lương Vĩnh Khang cũng không có tức giận như hắn nghĩ, mà chỉ nhàn nhạt đáp: “Tôi chỉ là vệ sĩ của cô ấy, tôi có trách nhiệm phải bảo vệ cô ấy.

Anh nếu còn một chút tự tôn của người lính, thì hãy bước xuống đây nói chuyện với tôi đi!”
Trịnh Siêu vừa nghe xong mấy lời này của Lương Vĩnh Khang, hắn nhất thời nhịn không được mà ngửa đầu lên trời cười to một trận: “Ha ha ha, mày tưởng mày là ai? Mày tưởng mày là anh hùng sao? Muốn cứu con đàn bà này, mày đừng có mơ tưởng!”
Trịnh Siêu nói xong, liền đưa tay móc từ trong người ra một viên thuốc hình con nhộng, nhìn hướng Trịnh Hoàng Yến nói: “Nếu như mày không muốn nhìn con đà bà này chết, thì hãy đem viên thuốc này nuốt xuống.

Chỉ cần mày chịu ăn viên thuốc này vào, tao sẽ xem xét việc thả ả ta ra ngoài.

Còn nếu không, cả tao và tụi mày, đều chôn cùng ở đây đi!”
Trịnh Siêu vừa nói, vừa đem viên thuốc hình con nhộng trên tay ném cho Trịnh Hoàng Yến, đồng thời hắn còn chỉ lấy cái nút điều khiển được gắn trên người, làm cho Trịnh Hoàng Yến nhất thời không có cách nào phản kháng, chỉ có thể đem viên thuốc của hắn ngậm vào trong miệng, rồi trực tiếp nuốt xuống.
Mà Lương Vĩnh Khang thấy một màn như vậy, sắc mặt lập tức nhăn lại.


Hắn nhận ra được, viên thuốc kia hoàn toàn không phải là thứ tốt lành gì.
“Ha ha ha, tao không nghĩ đến mày lại nghe lời như vậy! Bây giờ mày có muốn biết viên thuốc mày vừa uống là thuốc gì không?” Trịnh Siêu thấy Trịnh Hoàng Yên không một chút do dự đem viên thuốc của mình nuốt xuống, hắn nhất thời cười to một tiếng.
Mà Trịnh Hoàng Yên nghe được lời này của hắn, đôi chân mày cũng nhíu chặt lại, cô cũng cảm nhận được viên thuốc vừa rồi không phải là thứ tốt.
“Rốt cuộc anh cho tôi uống thứ gì?” Trịnh Hoàng Yên nhịn không được nhìn về phía Trịnh Siêu hỏi.
Thế nhưng lúc này Trịnh Siêu lại rất là giảo hoạt, hắn nhìn cô rồi cười nói: “Mày muốn biết sao? Nhưng tao không muốn nói thì làm sao bây giờ? Ha ha ha!”
Nhìn thấy bộ dáng lúc này của Trịnh Siêu, cả Lương Vĩnh Khang và Trịnh Hoàng Yến đều rất khó chịu, có cỗ xúc động muốn xông lên phía trước đánh cho hắn một trận.

Thế nhưng lúc này trong tay của hắn còn có con tin, mà nhìn động tác cùng với tư thế của hắn, thì đây cũng không phải là kẻ bình thường.

Muốn giải quyết hắn, tuyệt đối là chuyện phiền phức vô cùng.
Sau khi cười một hồi, Trịnh Siêu rốt cuộc cũng đem công dụng của viên thuốc kia ra nói một lần: “Không đùa với bọn mày nữa, viên thuốc mà vừa rồi mày uống, chính là một viên thuốc kích dục có dược hiệu rất mạnh, tên gọi là Hắc Quả Phụ.

Nếu tao nhớ không nhầm, thì chỉ trong vòng một phút, dược hiệu của nó sẽ lập tức phát tác.

Đến lúc đó, chậc chậc, tao vừa nghĩ đến thôi đã sắp chịu đựng không được nữa rồi! Ha ha ha!”
Nghe thấy Trịnh Siêu nói ra những lời như vậy, nhất thời Trịnh Hoàng Yến cảm giác ớn lạnh trong lòng.

Cô trăm nghĩ, ngàn nghĩ cũng không nghĩ đến tên Trịnh Siêu này lại còn vô liêm sỉ đến như vậy.
“Mày…” Trịnh Hoàng Yến nhất thời giận đến mức muốn chỉ tay vào mặt Trịnh Siêu mắn cho một trận.
Thế nhưng cô vừa mới mở miệng mắng xong, trong người liền có một cỗ nhiệt lưu nóng bỏng thiêu đốt, làm cô sợ hãi đến thất kinh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui