Buổi tối, vào lúc 19 giờ 00 phút.
Lương Vĩnh Khang đúng giờ, ngồi trên chiếc xe cũ kỹ do Trương Nhã Kỳ đưa cho, lái đến trước cửa khách sạn Sheraton.
Một tòa cao ốc năm sao vô cùng sang trọng, tọa lạc ở trên đường Nguyễn Chánh, gần với trục đường Trần Phú nằm sát với bãi biển Nha Trang.
Sau khi Trương Vĩnh Khang vừa bước xuống xe, các nhân viên khách sạn đều vô cùng kinh ngạc mà nhìn lấy hắn.
Bởi vì cách ăn mặc của Lương Vĩnh Khang thật sự là rất tùy tiện, chỉ vận một cái áo sơ mi ngắn tay, cùng với một cái quần tây đen vô cùng đơn giản, hoàn toàn không có khí chất của một gã nhà giàu chút nào.
Tuy rằng hắn lái xe ô tô đi đến, nhưng so với những chiếc xế hộp sang trọng của các vị khách thường hay lui tới ở đây, thì quả thật là rách nát không thể nào sánh được.
Thế nhưng các nhân viên của khách sạn này cũng rất thức thời, bọn họ chỉ thoáng ngạc nhiên một chút, liền đi tới chào hỏi Lương Vĩnh Khang vài câu.
Biết là Lương Vĩnh Khang đã có hẹn từ trước, bọn họ mới gật gù, đem hắn dẫn vào bên trong tòa nhà.
Trong một gian phòng riêng đã được Lý Thu Hà bao trọn, trên bàn ăn theo phong cách phương Tây lịch sự và tao nhã.
Lý Thu Hà vừa nhìn đồng hồ, vừa nhìn vào các món ăn trên bàn.
Bởi vì trước khi đến đây, Lương Vĩnh Khang đã có gọi điện thông báo trước, cho nên cô mới gọi sẵn thức ăn để chờ hắn.
Mà Lương Vĩnh Khang đối với việc sử dụng giờ giấc thật sự rất nghiêm túc, chỉ chờ đợi chưa đầy một phút, thân ảnh của hắn đã chậm rãi đi tới.
Hắn vừa cười, vừa hướng về phía cô nói: “Xin lỗi, đã để cô đợi hơi lâu! Hy vọng là cô không có cảm thấy khó chịu!”
Lý Thu Hà nghe thế, thì liền nhìn lại đồng hồ, quả thật là so với giờ hẹn, Lương Vĩnh Khang có đến trễ một phút.
Nhưng đối với việc này, Lý Thu Hà hoàn toàn không có một chút phiền muộn nào, thậm chí cô còn vui cười nói: “Anh quả thật là người kỳ lạ, ngay cả giờ giấc cũng chu đáo như vậy.
Thật sự tôi không biết được là, anh còn có khuyết điểm nào để người ta chê trách nữa hay không đây?”
Nghe Lý Thu Hà nói như vậy, Lương Vĩnh Khang liền lắc đầu, cười: “Cô nói như vậy, tôi thì càng cảm thấy xấu hổ hơn.
Con người mà, ai lại không có khuyết điểm chứ?! Thật ra, tôi có rất nhiều khuyết điểm đấy! Chỉ cần cô chăm chú nhìn kỹ một chút, cô sẽ thấy ngay ra khuyết điểm của tôi thôi!”
“Thật vậy sao? Thế thì hôm nay tôi nhất định phải nhìn kỹ mới được, tôi cũng muốn xem xem, một người hoàn mỹ như anh thì có thể có cái khuyết điểm gì?!” Nói đến chỗ này, Lý Thu Hà vừa cười, vừa chớp chớp mặt lại nhìn hắn một cách chăm chú.
Mà Lương Vĩnh Khang bị cô nhìn như vậy, liền tỏ ra ngượng ngùng, nói: “Cô nhìn tôi như vậy làm gì? Cô không sợ khuyết điểm của tôi đánh rơi ra ngoài hay sao? Như vậy thì tôi sẽ thật sự rất tốn công để nhặt lên lại đấy!”
“Hì hì! Anh hài hước thật đấy!” Lý Thu Hà nhất thời che tay lên miệng cười một tiếng.
Rồi sau đó, cô mới đem ly rượu ở trên tay nâng tới trước mặt của Lương Vĩnh Khang, nói: “Đêm nay, tôi muốn mượn ly rượu này cảm ơn anh vì lần trước đã cứu tôi!”
Lương Vĩnh Khang nhìn lấy ly rượu màu hổ phách trên tay, dáng vẻ hơi có chút do dự một chút, sau đó hắn mới nhìn cô cười nói: “Thật sự, tôi là người không thích uống rượu.
Nhưng nếu cô đã nói như vậy rồi, thì hôm nay tôi phải phá lệ một phen vậy!”
“Vậy thì may mắn quá! Vì lời này của anh, tôi sẽ đem ly rượu này uống cạn!” Hai mắt của Lý Thu Hà lúc này hơi nhấp nháy nhìn lấy Lương Vĩnh Khang.
Mà Lương Vĩnh Khang cũng không có nhiều lời, liền trực tiếp đem ly rượu trên tay, cụng vào ly rượu của Lý Thu Hà, rồi đem nó uống cạn sạch.
Lý Thu Hà nhìn thấy một màn như vậy, hai con ngươi càng thêm tỏa sáng rực rỡ.
Sau đó cô mới đem thức ăn gắp cho Lương Vĩnh Khang, nói: “Anh ăn thử món này đây, tôi nghe nói đây là một món rất nổi tiếng trong nhà hàng này, hy vọng là hợp khẩu vị với anh!”
Lương Vĩnh Khang thật sự thì không thích các món ăn tây cho lắm, vì nó có nhiều phô mai và chất béo, hoàn toàn không hợp khẩu vị với hắn một chút nào.
Nhưng Lý Thu Hà đã mời nhiệt tình như vậy, hắn cũng chỉ có thể vui vẻ đem từng món từng món ăn xuống.
Trong lúc này, hai người cũng cùng nhau nói đến rất nhiều vấn đề, từ việc gia đình, nhà cửa, cho đến công việc thường ngày.
Mà hầu hết trong buổi cơm tối hôm nay, phần lớn đều do Lý Thu Hà chủ động nói trước, còn Lương Vĩnh Khang chỉ là tùy tiện đáp lời mà thôi.
Nói đến cuối cùng, Lý Thu Hà mới đột nhiên ngập ngừng một hồi, rồi nhìn lấy Lương Vĩnh Khang, cười nói: “Anh Khang, tôi thấy anh thật sự là một người rất tài năng, không biết hiện tại anh đã có bạn gái hay chưa? Nếu như chưa có, tôi có thể giới thiệu cho anh vài cô bạn thân nha! Bảo đảm là anh sẽ rất yêu thích!”
Thế nhưng nghe xong những lời này của cô, Lương Vĩnh Khang liền lắc đầu, nói: “Thật tiếc quá, tôi đã có gia đình rồi, cảm ơn cô đã có nhã ý muốn giới thiệu cho tôi!”
“Ồ, anh đã có vợ rồi sao?” Lý Thu Hà thật sự vô cùng bất ngờ.
Vì theo cô quan sát, trên tay của Lương Vĩnh Khang hoàn toàn không có đeo lên nhẫn cưới, cô còn tưởng rằng hắn đang độc thân đây.
Nhưng bây giờ nghe ra kết quả như vậy, cô không biết là trong lòng mình cảm thấy như thế nào nữa.
Có lẽ là tiếc nuối và thất vọng đi!
“Ừm, tôi vừa mới kết hôn không được bao lâu, cũng không tổ chức đám cưới cho nên mọi ngươi đều chưa biết!” Lương Vĩnh Khang rất là thành thật đáp.
Mà Lý Thu Hà dường như vẫn chưa từ bỏ cô hội, cô hơi suy tư một chút rồi đột nhiên lên tiếng, nói: “Vậy tình cảm giữa hai vợ chồng của các anh thế nào? Tôi nghĩ chắc là cô ấy sẽ hạnh phúc lắm nhỉ, lấy được một người chồng như anh, vợ anh đúng là một người phụ nữ vô cùng may mắn!”
Đương nhiên, Lương Vĩnh Khang không thể nói trắng ra là mình với Trương Nhã Kỳ hoàn toàn không có một chút tình cảm nào, đơn thuần chỉ là quan hệ hôn nhân trên hợp đồng thôi.
Hắn nhất thể chỉ có thể nhàn nhạt đáp: “Cũng không tệ lắm, có thể coi như là tàm tạm đi!”
Nghe xong lời này của hắn, hai mắt của Lý Thu Hà nhất thời sáng lên.
Nhưng rồi cô lại nhanh chóng đem cảm xúc trên mặt của mình che dấu đi, một bộ lơ đãng nói: “Vậy thì thật sự là chúc mừng anh, hy vọng cuộc sống giữa hai vợ chồng anh được tràn đầy hạnh phúc!”
“Cảm ơn, tôi cũng hy vọng như vậy!”
Nói đến đoạn này, hai người nhất thời có chút im lặng, làm cho bầu không khí trong bữa tiệc hơi có chút kỳ quắc.
Đợi qua một lúc, Lý Thu Hà rốt cuộc mới mở miệng, lên tiếng nói: “À, đúng rồi! Lần trước tôi nhìn thấy anh dùng điện thoại hơi cũ, tôi thấy thời buổi này rồi, không biết đến Zalo, Facebook thì thất là thiếu hụt.
Chính vì vậy, tôi mới mua cái điện thoại này tặng anh.
Hy vọng là anh nhận cho, đây coi như là lời cảm ơn của tôi đi!”
Lúc này, Lý Thu Hà vừa nói, vừa đem một cái hộp điện thoại vẫn cón mới toanh ra, đặt ở trước mặt của Lương Vĩnh Khang.
Mà Lương Vĩnh Khang nhìn thấy logo trên bề mặt của cái hộp điện thoại này, hắn không khỏi có chút bất ngờ.
“Cái này, cô tặng món quá giá trị như vậy, tôi thật sự không dám nhận đâu!” Lương Vĩnh Khang sau một hồi quan sát, liền lắc đầu nói.
Nhưng Lý Thu Hà lại cương quyết, nói: “Không được, lần này anh không được từ chối đâu! Dù sao thứ này tôi cũng đã mua rồi, không thể nào trả lại cho người ta được.
Huống hồ anh là người ơn của tôi, một chút quà cáp như thế này thì có đáng giá gì.
Chẳng lẽ anh nghĩ, tính mạng của tôi không bằng chiếc điện thoại Iphone này sao?”
Nghe Lý Thu Hà nói như thế, Lương Vĩnh Khang nhất thời không thể nói gì thêm, hắn chỉ có thể gật đầu đáp: “Nếu cô đã nói như vậy rồi, tôi còn từ chối nữa thì không phải lịch sự cho lắm! Coi như thế này đi, tôi nhận quà của cô, còn cô không mắc nợ gì tôi nữa! Sau này chúng ta không được nhắc đến chuyện lần trước nữa, được không?”
“Hì, chỉ cần anh nhận quà của tôi, vậy thì lời anh nói chính là mệnh lệnh rồi! Sau này tôi sẽ nghe lời anh, không nhắc đến chuyện lần trước nữa!” Lý Thu Hà nhìn thấy Lương Vĩnh Khang đã nhận quà của mình, trên khuôn mặt liền lộ ra một vệt vui vẻ.
Mà hai người lại hàn huyên qua một hồi, liền bắt đầu rời khỏi phòng ăn.
Lương Vĩnh Khang cần phải trở về nhà sớm, còn Lý Thu Hà thì muốn tiễn hắn một đoạn.
Cho nên cả hai đều đi bộ xuống dưới đại sảnh.
Đúng lúc này, Lương Vĩnh Khang nhìn thấy Ngô Hạo Dân dẫn theo một cô gái trẻ đi đến thuê phòng.
Nhìn bộ dạng của cô gái này ắt hẳn là một sinh viên đại học vừa mới năm nhất, năm hai gì đó.
Dáng vẻ của cô cũng tương đối đẹp mắt, đương nhiên so với một người nổi tiếng như Lý Thu Hà thì còn kém xa.
Mà Ngô Hạo Dân vừa mới thuê phòng xong, trông thấy Lương Vĩnh Khang cùng Lý Thu Hà đi tới, hắn mặt mày không khỏi khó coi lên.
Chuyện lần trước Lương Vĩnh Khang làm hắn mất mặt ở toàn trường, hắn làm sao có thể mà quên được.
“Ồ, thật may quá, tôi là có dịp gặp anh ở đây rồi! Chúng ta quả nhiên là có duyên nha!” Ngô Hạo Dân vừa nhìn thấy Lương Vĩnh Khang liền lên tiếng mỉa mai nói.
Lương Vĩnh Khang làm sao không nhìn ra được địch ý từ trong mắt của Ngô Hạo Dân, nhưng hắn cũng lười để ý đến mấy nhân vật tầm thường như thế này.
“Cậu là ai? Tôi có quen biết cậu hay sao?” Lương Vĩnh Khang làm bộ như rất kinh ngạc, nhìn lấy Ngô Hạo Dân hô lên.
Mà Ngô Hạo Dân nghe như vậy, càng thấy tức giận nói: “Hừ, mày đừng nghĩ rằng có thể giả vờ không quen biết thì tao sẽ bỏ qua cho mày! Mày nói đi, có phải chuyện lần trước là mày động tay động chân lên người tao không?”
“Cậu này thật sự là kỳ lạ, tôi không quen biết cậu, tôi đụng tay đụng chân gì lên người cậu? Cậu không phải là gấp đến độ bị điên rồi chứ? Chậc chậc, tôi nhìn tướng tá của cậu cũng không tệ lắm, thế mà bị điên, thật sự là đáng tiếc, đáng tiếc nha!” Lương Vĩnh Khang tất nhiên là không thừa nhận việc lần trước khiến cho Ngô Hạo Dân ở trước mặt mọi người thả “bom thối”, là do mình làm.
Hắn thậm chí còn cố tình dùng miệnh lưỡi đến trêu chọc Ngô Hạo Dân một phen.
Chỉ có điều, Ngô Hạo Dân đang muốn cùng người đẹp thuê phòng, nào có nhiều thời gian để đôi co với Lương Vĩnh Khang như vậy.
Hắn chỉ hầm hừ chỉ thẳng tay vào mặt Lương Vĩnh Khang, rồi nói: “Mày đợi đấy, chờ tao về nhà tìm người rồi sẽ xử lý mày sau.
Mày đừng tưởng là một lời không nhận thì tao liền tha cho mày! Hừ, chúng ta đi!”
Ngô Hạo Dân nói xong, liền kéo theo tay của cô bạn gái bên cạnh đi nhanh lên lầu.
Trong lòng của hắn đang rất buồn bực, hắn chỉ muốn đem mọi sự tức giận trút lên người của cô ả một phen.
Sau đó mới lại tìm Lương Vĩnh Khang tính sổ sau.
Mà Lương Vĩnh Khang thì nhìn lấy bóng lưng của Ngô Hạo Dân cười cười, nói: “Quả thật là người điên! Chỉ trêu chọc một chút mà đã không nhịn được rồi sao? Đúng là một tên công tử bột!”
Lý Thu Hà đứng ở một bên, cũng không biết vì sao Lương Vĩnh Khang lại đi trêu chọc đến Ngô Hạo Dân.
Nhưng thân phân của Ngô Hạo Dân có chút đặc thù, Lý Thu Hà không khỏi nhắc nhở Lương Vĩnh Khang vài câu: “Anh Khang, người này không dễ chọc, anh nên cẩn thận một chút!”
Thế nhưng Lương Vĩnh Khang chỉ nhìn cô, rồi cười nhạt nói: “Cô cứ yên tâm đi, tôi xưa nay làm việc rất có chừng mực!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...