Lại qua một tháng, hoàng tộc mỗi năm vào tháng chạp đều bước vào giai đoạn chuẩn bị các hoạt động săn bắn rầm rộ. Làm hai nhân vật chính —— Duẫn Hạo cùng Tại Trung đối với hoạt động săn bắn hàng năm này hiển nhiên cũng không dám thờ ơ, hai người từ trang phục, ngựa, cung tên, kĩ năng cưỡi ngựa đến con mồi ít nhiều cũng phải tiến hành tương đối, chết cũng không muốn bại bởi đối phương. Cuộc hoạt động này vốn không cho phép nữ quyến tham gia, nhưng U Hòa là người thế nào chứ, toàn bộ luật lệ trước mặt nàng chỉ có thể phá bỏ. Không biết U Hòa công chúa của chúng ta lại nghĩ ra cái trò gì nữa đây.
Nói đến mấy hôm trước, công chúa hướng Tại Trung đi nhờ Tuấn Tú, trong lòng Tại Trung tuy có bất mãn, nhưng vướng ở chỗ là phải trước mặt U Hòa giữ nguyên phong độ, hơn nữa cãi nhau với Duẫn Hạo đã tập trung phần lớn lực chú ý của y, nên cũng không biểu lộ điều gì.Như vậy U Hòa công chúa lại uy hiếp Tuấn Tú, à không, thỉnh cầu Tuấn Tú làm gì vậy? “Ha ha, điều này đương nhiên là bí mật!” U Hòa vẻ mặt thần bí cười đầy nham hiểm. Như vậy Tuấn Tú rốt cuộc rốt cuộc là đang ở nơi nào và đang làm cái gì vậy nhỉ?
Các bạn khán giả, theo thân ảnh của Tuấn Tú mà cả đội nhiếp ảnh đang cùng nhau tìm kiếm, mời cùng nhìn qua ống kính, từ trên mặt đất phủ đầy tuyết trắng xóa, đi qua tầng tầng rừng cây, xa xa thấy một thân ảnh bận rộn đang… ách… xin đừng kinh ngạc, Tuấn Tú quân khả ái của chúng ta đang làm một công việc không hề khả ái —— đào hố, trong miệng niệm niệm không ngừng: “Tiểu ma nữ, tiểu ma nữ, tiểu ma nữ… (sau tĩnh lược n lần)” Tuấn Tú quân thực đáng thương.
T-T
Tin các ngươi nhất định sẽ phấn khích (khán giả thông minh thỉnh đừng mất kiên nhẫn, các ngươi sẽ không nghĩ đến trò hay này đâu) khi nhìn tưởng tượng của U Hòa: Để biểu ca cùng Tại Trung không thể ra khỏi bẫy trong vòng vài ngày, không, cho dù chỉ có một đêm, hai bên sưởi ấm cho nhau, cùng chung hoạn nạn, không tin quan hệ không thể tiến thêm một nấc.
Vì vậy Tuấn Tú cứ như thế mà vinh dự đảm nhiệm vai ‘thợ săn’, nữ nhân kia thật khủng bố mà, ô ô…
…Tại sao ta đã gầy yếu rồi mà phải làm cái loại việc này a! Không thèm làm nữa, bãi công, bãi công, hướng thiếu gia kể khổ, nói cho thiếu gia khuôn mặt thật của nữ nhân kia, đúng, cứ như thế mà làm —— 1 giây, 2 giây, 3 giây…
…10 giây, ta không dám. Ô, ô… Lúc này từng mảnh bông tuyết rơi xuống, thương tiếc cho Tuấn Tú bất hạnh, số mệnh đã gắn liền dưới chính sách tàn bạo của kẻ nào kia.
Ngày đi săn đó, hoàng tộc tử đệ, các cao quan tử tự1 mỗi người đều nóng lòng muốn thử, muốn tại lần đi săn một năm một lần sẽ được thi trển tài nghệ, chiếu theo lệ cũ, cuộc đi săn này sẽ chính thức bắt đầu vào chính ngọ2, hiện tại chỉ mới giờ Thìn3, cách lúc bắt đầu chính thức còn có 2 canh giờ, vì vậy mọi người nhân lúc này mà chuẩn bị công cụ. Những chuyện này tất nhiên là có thủ hạ giúp thiếu gia và bệ hạ lo liệu, vì vậy ánh mắt hai người đang chán muốn chết này bắt đầu dạo chơi khắp nơi, không cẩn thận mà chạm vào nhau, Tại Trung hung hăng trừng Duẫn Hạo một cái, Duẫn Hạo cũng không chút do dự mà trừng trở lại. Chỉ cảm thấy, đó là một cảnh tàn sát khốc liệt.
“Cảm tình giữa bệ hạ và công tự thực tốt, ánh mắt nhìn nhau trông rất thâm tình a.”
“Đúng vậy, bệ hạ và Kim công tử đứng chung một chỗ thực sự rất đẹp a.”
Người xung quanh bắt đầu không ngừng thì thầm nói nhỏ. “Ha ha, hình ảnh biểu ca cùng Tại Trung ca ca nhìn nhau thâm tình thực hảo mỹ a!” U Hòa dùng quạt che nửa khuôn mặt, lộ ra nụ cười đầy yêu diễm. Ta đứng ở bên cạnh, sau khi trải qua kế hoạch đào hố gần như đã mệt muốn chết, vô lực nhìn thiếu gia cùng bệ hạ, đột nhiên có loại cảm giác mọi người đều say, chỉ duy nhất một mình ta là tỉnh táo, Khuất Nguyên4 tiền bối a, rốt cuộc ta cũng cảm nhận được tâm tình của lão nhân gia ngươi rồi, bọn họ rõ ràng là trừng mắt nhìn nhau đầy tức giận, tại sao mọi người lại cho rằng là nhìn nhau đầy thâm tình cơ chứ?
“Tùng, tùng, tùng” Ba hồi trống vang lên, cuộc săn bắn chính thức bắt đầu, Duẫn Hạo cùng Tại Trung lập tức phi ngựa chạy đi, đem tử đệ khác bỏ xa ở đằng sau. U Hòa ngồi trên xe ngựa, ta cưỡi ngựa bảo vệ ở bên cạnh, chậm rãi đi tới, công chúa rốt cuộc đang nghĩ thế nào vậy, mặc dù ta biết nguyên tắc, nhưng cụ thể làm sao ta cũng không rõ. Không qua bao lâu, chỉ thấy hai con ngựa phi tới hướng bọn ta, chính là thiếu gia và bệ hạ. Hai người xuống ngựa cùng lúc, lần thứ hai trừng mắt với đối phương. U Hòa vén rèm lên, đối hai người nói: “Biểu ca, Tại Trung ca ca, U Hòa không thích săn bắn cho lắm nên trước tiên sẽ đi vào cung chờ biểu ca và Tại Trung ca ca. Không nên vì ta mà quấy nhiễu sự hăng hái của biểu ca và Tại Trung ca ca.” Tại Trung và Duẫn Hạo nhìn nhau một cái, đồng thời đáp lại: “Ta sẽ bắt nhiều thú săn hơn Duẫn Hạo (Tại Trung) cho ngươi!” Nói xong trừng nhau một cái, hất đầu sang một bên. “Ân, U Hòa sẽ chờ các ngươi!”
Duẫn Hạo và Tại Trung leo lên ngựa, tiếp tục phi đi. Khuôn mặt tươi cười đầy ấm áp nguyên bản sau khi nhìn thấy thân ảnh của Duẫn Hạo và Tại Trung, lập tức đổi thành khuôn mặt tươi cười đầy hạnh phúc. “Tuấn Tú, chúng ta cũng nên chuẩn bị đi!” “Ơ, phải làm sao vậy?” “Nguyên tắc ta đã nói qua cho ngươi rồi, ngươi đem cái tai ghé vào đây, ta nói cho ngươi làm sao để đem bọn họ rơi vào bẫy… ×? ◎※@? ●△※…”
“Ớ? Ơ… Không thể nào, công chúa cư nhiên muốn ta…”
Duẫn Hạo Tại Trung sau khi bôn ba một hồi, bắn rơi không ít đám chim, liền phi về phía rừng, hai người bất tri bất giác rời xa khỏi đoàn người. Lúc này, bọn họ nhìn thấy một thứ không có khả năng xuất hiện —— gấu.
‘Sao có thể, gấu không phải cần ngủ đông sao? Mặc kệ, con mồi là của ta!’ Trong đầu hai người đồng thời nghĩ. Lập tức nâng tên bắn tới.
Ta thấy hai mũi tên đang lao về phía mình, lập tức chạy về phía trước. Hức! Tại sao là ta bỏ chạy mà không phải gấu bỏ chạy cơ chứ? Vậy còn phải nói, là tiểu ma nữ kia cư nhiên muốn ta hóa trang thành gấu, làm cho thiếu gia nhà ta cùng bệ hạ chú ý, hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến sự sống chết của ta. Ta lấy tốc độ của mũi tên sắp đâm vào mông mình mà chạy trốn,thiếu gia và bệ hạ không ngừng truy đuổi đằng sau ta. Thiên a! Ta có thể thực sự phải chết ở chỗ này đó a, ta không muốn…
(Thị vệ a: “Ồ, ta nhìn thấy một con gấu đang khóc, hảo kì lạ nga.” Thị vệ B: “Đó cũng là thấy dung mạo của bệ hạ cùng công tử nên mới khóc vì cảm động a, ôi, bệ hạ anh dũng không gì sánh được, công tử mỹ lệ vô song của chúng ta, quả nhiên là thế gian ít có, có thể làm người hầu ở bên cạnh hai người đó, ta thật sự rất hạnh phúc a.” Thị vệ A: “Ta không biết hắn, ta không biết hắn.”)
Thật tốt quá, cuối cùng cũng tới rồi, ta được cứu rồi, ta hướng về phía cái cây mà công chúa đang trốn ở đó ra hiệu cho ta, lấy tư thế nhanh như chớp nhảy vào bụi cỏ, nắm sợi dây, tính đúng thời cơ, mắt thấy bệ hạ và thiếu gia sẽ vấp tế, nhưng mà bọn hắn cư nhiên dễ dàng nhảy qua dây thừng, bất quá trò hay vẫn chưa kết thúc, phía trước dây thừng chính là cái hố mà ta đã đào, chỉ thấy bệ hạ lại dễ dàng nhảy qua một lần nữa, bất quá thiếu gia của ta cũng không có kỹ thuật tốt như vậy, chân sau của con ngựa đã lọt vào trong hố, thân ngựa đột nhiên mất cân bằng, ta nghe thấy một tiếng hét chói tai của thiếu gia liền muốn chạy ra ngay lập tức. Đương nhiên lúc này ta chỉ có thể án binh bất động, cũng may là bệ hạ đã lập tức xoay ngựa lại, lấy tư thế vô cùng anh tuấn mà cứu thiếu gia. Rõ ràng kế hoạch không hề thành công, con mồi chỉ có hai con ngựa.
“Công chúa, kế hoạch của chúng ta lại thất bại rồi, ngài bỏ đi đi.”
“Thất bại a, là bởi vì ai a, bảo ngươi đào một cái hố cũng đào ngay tức khắc, sâu như thế, bọn họ nếu rơi xuống đó, không chết cũng bị trọng thương, ngươi có óc hay không vậy a.”
“Là người nói phải đào vừa to vừa sâu mà.” Ta thực sự cảm thấy rất ủy khuất a.
“Nga, đúng không? Khụ… Quên nói, kế hoạch của ta là không bao giờ thất bại.”
“Rõ ràng vẫn luôn thất bại đó thôi.” (nhỏ giọng nói)
“Tuấn Tú, ta nghe thấy đó, mũi tên ở trên tiểu thí thí của ngươi, để ta giúp ngươi nhổ xuống nhé.”
Ơ, không thể nào, đau quá a, sao vừa nãy ta không phát hiện ra cơ chứ.
“Tuấn Tú ca ca, tốc độ chạy trốn rất nhanh, lần này có thể nhanh hơn không nhỉ.” Công chúa một phát nhổ cái tên trên tiểu thí thí của ta, ta lập tức ôm vết thương phóng ra xa, cách đến vạn dặm.
“Hừ, bản công chúa còn có đòn sát thủ —— ngũ hành bát quái trận, chờ coi nhé, nga ha ha, nga ha ha ha ha…”
_________________
(1) Hoàng tộc tử đệ, các cao quan tử tự: Con cháu hoàng tộc, các người con nối dõi quan lớn.
(2) Chính ngọ: Giữa trưa.
(3) Giờ Thìn: Từ bảy giờ đến chín giờ sáng.
(4) Khuất Nguyên: tên Bình, biệt hiệu Linh Quân (340 TCN – 278 TCN) là một chính trị gia, một nhà thơ yêu nước nổi tiếng của Trung Quốc. Ông là người trong hoàng tộc nước Sở, làm chức Tả Đồ cho Sở Hoài Vương. Ông học rộng, nhớ dai, giỏi về chính trị, lại có tài văn chương. Lúc đầu ông được vua yêu quý, sau có quan lại ganh tài ông, tìm cách hãm hại. Vua Sở nghe lời gièm pha nên ghét ông. Ông âu sầu, ưu tư viết thiên Ly Tao để tả nỗi buồn bị vua bỏ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...