Cuộc Sống Bi Thảm Của Kim Tuấn Tú

Tuấn Tú ca ca, ta nghĩ ra một cách rất tốt để tác hợp biểu ca và Tại Trung ca ca rồi.” U Hòa cao hứng nói, “Chúng ta cứ làm như vậy…”

Tưởng tượng của U Hòa: Hẹn bệ hà cùng thiếu gia đi chèo thuyền, lúc sắp đến bờ, đem thiếu gia không biết bơi đẩy xuống nước, sau đó bắt đầu cứu lên, để bệ hạ giúp thiếu gia hô hấp nhân tạo, sau đó tình cảm của bọn họ sẽ nhanh chóng tăng vụt.

“Á ha ha… Á ha ha ha…” Một trận cười khủng bố vang lên khiến ta không rét mà run.

“Tuấn Tú, đi thỉnh Tại Trung, ta muốn cùng hắn đi chèo thuyền.” Nói xong không quen cười gian một cái. Ai~ Đành phải theo mệnh lệnh a!

“Thiếu gia, U Hòa công chúa mời ngươi đi chèo thuyền.”

“Hả? Thật hả! Ai nha, ta đã nói rồi, U Hòa chính là thích ta, Trịnh Duẫn Hạo chết tiệt bị cho ra rìa rồi!”

Ai, thiếu gia đáng thương của ta a, ngươi thực sự không biết U Hòa của ngươi đáng sợ cỡ nào đâu a!

“Thiếu gia, chúng ta mau đi thôi!”

“Hảo, hảo.” Tại Trung vội vàng ra khỏi cửa nhà.

“Biểu ca!” “U Hòa?!” Hoàng đế tuổi trẻ tài cao ngẩng đầu nhìn biểu muội mà y ái mộ đã lâu. “Biểu ca, chúng ta đi chèo thuyền đi! Khí trời hảo hảo nga!”

“Hảo a, hảo a.” Hoàng đế của chúng ta hoàn toàn đem quốc sự vứt sang một bên, kéo tay U Hòa rồi lập tức xuất môn. ‘Kim Tại Trung đấu với ta. Không có cửa đâu!’ Duẫn Hạo nghĩ thầm.


Nhưng khi đến bên hồ, Duẫn Hạo choáng váng, bởi vì y nhìn thấy Tại Trung đáng ghét cũng đứng ở bên hồ. Đúng như cái gọi là cừu nhân1 gặp nhau, mắt long sòng sọc, hai người vừa thấy nhau đã lập tức khai hỏa. “Trịnh Duẫn Hạo, sao ngươi lại tới đây?!” “Nhảm nhí, tại sao ta không thể tới!!”

… …

Ai, ta chỉ biết, hai người này vừa thấy mặt liền giống như đang chọi gà, “U Hòa công chúa, bệ hạ chỉ ước gì thiếu gia bên cạnh y biến mất thôi, không có khả năng sẽ cứu thiếu gia đâu, van cầu ngài, hãy bỏ ý định đó đi!”

“Á ha ha ha ha… Ta là ai, ta là U Hòa công chúa, mỹ lệ vô biên, trí tuệ vô biên, bản công chúa tự có diệu kế, nhất định sẽ khiến bọn họ gần nhau thân mật!!” Khuôn mặt mỹ lệ tràn ngập vẻ hạnh phúc, “Tuán Tú, ngươi sẽ không phá hư chuyện của ta chứ, ha ha…” Giây tiếp theo, khuôn mặt mỹ lệ lập tức biến thành mẫu dạ xoa. “Tiểu nhân không dám.” Thiếu gia, ta chỉ có thể quân tử phòng thân, xin lỗi ngươi a!

“Biểu ca, Tại Trung ca ca đừng như vậy mà! Người takhông thích các ngươi cãi nhau đâu. Người ta muốn để các ngươi hòa bình chung sống nên mới mời các ngươi đến chèo thuyền, các ngươi không vui sao?” U Hòa ngẩng đầu hé ra khuôn mặt lê hoa đái vũ, điềm đạm đáng yêu mà nói.

“Sao lại như vậy!” Duẫn Hạo Tại Trung đối nhau trừng mắt, nghĩ thầm: ta không muốn U Hòa thương tâm, lần sau sẽ tính sổ với ngươi vậy.

Ai, vì sao, thiếu gia, bệ hạ cũng không phát hiện ra khuôn mặt thật của nữ nhân này vậy?

“Biểu ca, Tại Trung ca ca, các ngươi ngồi một cái, ta và Tuấn Tú ca ca ngồi một cái, chúng ta thi đấu nha.”

“Dựa vào cái gì mà ta phải ngồi cùng thuyền với hắn a!” Duẫn Hạo cùng Tại Trung lần thứ hai trừng mắt lẫn nhau, xung quanh ngập tràn mùi thuốc súng.

“Người ta muốn các người hòa hảo mà, không muốn sao?” Có thể không muốn sao, đương nhiên là không thể rồi. Vẻ mặt công chúa U Hòa như muốn nói các ngươi mà nói không ta liền khóc cho mà xem.


“Hừ! Chỉ làm như vậy một lần thôi đó.” Duẫn Hạo Tại Trung cuối cùng hung hăng trừng đối phương một cái, rồi hất đầu sang một bên.

Cuối xuân đầu hè, hoa đào rơi lả tả, hai bờ sông liễu rủ lả lướt, một khung cảnh thật đẹp. Hai chiếc thuyền nhỏ trên mặt hồ gương thong thả chập chờn. (ha ha, đây chỉ là cảnh từ xa, đạo diễn đem ống kính đẩy gần lại mà thôi.)

“Ta muốn đến bên này!”

“Hừ, ta không cho ngươi đạt được đâu, ta sẽ đến bên kia!”

Chỉ thấy Duẫn Hạo Tại Trung một người đầu thuyền một người đuôi thuyền, một người chèo về hướng bên trái, một người chèo đến hướng bên phải, cả chiếc thuyền liên tục xoay vòng vòng. “Nóng quá a! Ta sắp chết vì nóng rồi nè!” Con cá trong hồ gào lên, nhanh chóng tránh nạn bơi đi. Lại nhìn ta ở bên này, cùng với nữ nhân cùng mẫu dạ xoa không hề khác nhau, “Tuấn Tú, chúng ta chèo qua kia đi, cố ý đụng trúng thuyền bọn họ, nhân cơ hội đem Tại Trung đẩy xuống thuyền.”

“Không được a, nếu như thiếu gia vạn nhất có chuyện gì, ta chết mười vạn lần cũng không đủ!”

“Không sao, có bản công chúa đây rồi, bất quá…” Công chúa đem khuôn mặt có thể sánh bằng với mẫu dạ xoa tới gần ta, mồ hôi ta lập tức chảy xuống như mưa. “Tuấn Tú ca ca, không được làm hỏng đâu đấy! Nhớ kỹ là nhất định phải hoảng hốt hướng Duẫn Hạo cầu cứu đó, Tại Trung ca ca không biết bơi, ngươi cũng phải biểu lộ rõ ràng là ngươi không biết nga!”

“Ta hiểu rồi!” (Thiếu gia thứ lỗi cho ta a!!!!)

“Tại Trung ca ca, chúng ta muốn thắng nga, biểu ca a, các ngươi xảy ra chuyện gì vậy a?” U Hòa chu chu cái miệng nhỏ nhắn, bất mãn oán giận. Mắt Duẫn Hạo cùng Tại Trung cùng lúc biến thành hình trái tim, cảm thán: hảo khả ái a!


Nhân lúc hai người đang phân tâm, U Hòa hướng Tuấn Tú đưa mắt ra hiệu, hai chiếc thuyền không cẩn thận mà va vào nhau, U Hòa cố ý ngã về phía Tại Trung, Tại Trung theo bản năng đỡ lấy U Hòa, U Hòa nhân lúc thuyền đang lắc lư bất định, Duẫn Hạo vội vàng ổn định chính mình nên không rảnh nhìn sang bên cạnh, không vết tích mà dùng sức đẩy Tại Trung rớt xuống thuyền.

Giây tiếp theo liền nghe thấy một giọng nữ hoảng sợ vang lên: “Trời a! Tại Trung ca ca… Biểu ca, ngươi nhanh lên a, Tại Trung ca ca hắn… hắn rơi xuống nước rồi…”

Duẫn Hạo vừa nghe thấy, trái tim lập tức ngừng lại, nhưng bên ngoài lại bất động thanh sắc.

“Cứu mạng… Ọc!” Tại Trung kêu lên, không cẩn thận mà uống một ngụm nước. “Tại Trung ca ca, ngươi kiên trì một chút, biểu ca sẽ cứu ngươi a…” Tại Trung vừa nghe xong, lập tức giận dỗi không muốn kêu cứu mạng nữa, chỉ không ngừng vùng vẫy, y phục ban đầu sau khi thấm nước liền trở nên thập phần nặng trĩu, đè thân thể Tại Trung xuống ngày càng sâu, “Thiếu gia, thiếu gia… Bệ hạ, ở đây chỉ có ngài mới có thể cứu thiếu gia mà thôi!” ‘Ngươi xuống cứu nhanh lên một chút đi a, nếu không thiếu gia thật sự sẽ xảy ra chuyện đó!!! Đáng ghét, nếu không cứu, ta đá ngươi xuống đó luôn bây giờ’ Tuấn Tú thầm nghĩ. Duẫn Hạo ngẩn ngơi, giây tiếp theo liền nhảy xuống thuyền, bơi đến Tại Trung, Tại Trung lúc này đã bị y phục thấm chặt đến phát bực, hai tay sắp không còn sức lực, buông xuôi rồi ngày càng chìm xuống, U Hòa ở trên thuyền cũng thực sự lo lắng không yên, “Không có việc gì đâu.” Duẫn Hạo một phát nắm lấy Tại Trung, ý thức của Tại Trung lúc này đã bay đi mất. Duẫn Hạo đem Tại Trung cứu lên thuyền, Tuấn Tù, U Hòa lập tức chèo thuyền đến bên bờ…

Nơi này là chỗ nào, thật tối a, đã xảy ra chuyện gì vậy a…

“Biểu ca, Tại Trung ca ca sao vẫn chưa tỉnh a, ngươi mau cứu cứu hắn đi a! Hô hấp nhân tạo cho hắn đi, ngươi không làm, ta làm!”

“U Hòa là nữ nhi, làm sao có thể làm loại chuyện này (Kim Tại Trung, đừng tưởng ngươi có thể chiếm tiện nghi của U Hòa, có ta ở đây, ngươi muốn cũng không được đâu), ở đây còn có Tuấn Tú mà.”

“Cái gì, ta… ách!” Trời ạ, U Hòa tiểu tổ tông, đừng dùng nhãn thần khủng bố như vậy mà nhìn ta a.

“Nhưng mà bởi vì biểu ca không có cứu Tại Trung ca ca ngay lập tức, Tại Trung ca ca mới có thể hôn mê bất tỉnh như vậy, biểu ca phải chịu trách nhiệm.” U Hòa vẻ mặt lo giận, điệu bộ như muốn nói rằng ngươi mà không làm ta liền cả đời không quan tâm đến ngươi nữa. Lão thiên, các ngươi hãy ngừng việc dạo chơi lại, mau nhìn thiếu gia nhà ta đi a!

“Ách… Được rồi!” Thanh âm cực kì không tình nguyện. “Yeah!!!” U Hòa mỉm cười, sau lưng Duẫn Hạo liền lộ ra vẻ mặt đầy thắng lợi. Nữ nhân quả nhiên là một sinh vật kinh khủng a.

Tâm tư của Tại Trung không ngừng phiêu tán, bên tai bất ngờ vang lên lời đối thoại, Tại Trung bỗng chốc nhớ tới chuyện đã phát sinh, cái gì??? Duẫn Hạo hô hấp nhân tạo để cứu mình, làm sao có thể, sau này ta làm sao có thể đối mặt với U Hòa, Tuấn Tú, phụ thân của ta, nương2 của ta, tỷ của ta, đệ của ta, Tiểu Bạch của ta, Tiểu Tiểu Bạch của ta, Tiểu Tiểu Tiểu Bạch của ta a! A!! A!!! (Tại Trung quân, vẫn chưa hôn mà, đừng kích động chứ. À, tiện thể nhắc luôn, Tiểu Bạch là cẩu cẩu của Tại Trung gia, Tiểu Tiểu Bạch và Tiểu Tiểu Tiểu Bạch là cẩu cẩu của nhi tử và tôn tử, ai, Tại Trung không có năng khiếu đặt tên. Tại Trung: “Các ngươi cút sang một bên đi!!”) không được, ta phải tỉnh lại, tỉnh lại, tỉnh lại, tỉnh lại…

Bốp!!!!


Ta chết rồi sao? Có lẽ là chưa.

“Biểu ca, ngươi làm cái gì vậy hả, bảo ngươi cứu Tại Trung ca ca ngươi đạp hắn để làm gì!”

“U Hòa, không phải ta đang cứu hắn sao? Ngươi xem hắn nôn nước ra rồi kia, không có việc gì đâu.”

Tiếng ‘bốp’ kia trên thực tế là do Duẫn Hạo một cước giẫm lên bụng Tại Trung mới có tiếng nước phun ra,tác dụng phụ là ngay cả thứ không nên phun cũng phun nốt,Tuấn Tú ôm Tại Trung mắt xoay mòng mòng mà không ngừng cười khổ…

“Đáng ghét đáng ghét, tại sao, tại sao? Kế hoạch tốt như thế lại thất bại a!!” Hoàng cung truyền đến thanh âm nữ cao vang vọng khắp chân trời, chỉ thấy một đám quạ đen đều ào ào rơi xuống đất.

Không nghi ngờ gì, kế hoạch của công chúa đã thất bại!!

“Tại sao quan hệ của bọn họ lại trở nên tồi tệ hơn cơ chứ?” Sau khi sự kiện chèo thuyền kết thúc, quan hệ của thiếu gia và bệ hạ càng thêm thủy hỏa bất dung, thiếu gia vừa nhớ tới lúc bệ hạ cứu mình, lại đối đãi thô bạo với chính mình như vậy, vừa tức vừa giận. Tuy rằng, bọn họ quả thực bất hảo, khiến bọn họ hòa hảo cũng là một chuyện tốt, nhưng cũng không phải loại ‘hảo’ mà công chúa muốn, đúng rồi, mượn cơ hội này khuyên công chúa buông tha thôi!

“Khụ, khụ… Công chúa ngươi hãy nghe ta nói, hai nam nhân sẽ không phát triển thành loại quan hệ này đâu, huống hồ thiếu già cùng bệ hạ đều thích ngài, tình địch gặp nhau làm sao có thể chung sống hòa bình được, công chúa làm sao có thể đem tình địch biến thành người yêu chứ? Công chúa, tổ tiên có câu…”

“Ngươi câm miệng, ta là ai, ta là U Hòa, ta phát thệ phải phát triển sự nghiệp BL, ta sẽ không buông tha đâu…”

___________

(1) Cừu nhân: Kẻ thù.

(2) Nương: Mẹ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui