Cuộc So Tài Học Đường

Đúng là…trò mèo đuổi chuột có gì vui??? Ngay cả khi con chuột nó nghỉ chạy rồi, tại sao con mèo lại ko thừa cơ mà ra mặt bắt lấy???
Thật ra mi định giở trò gì? Tại sao mi ko ra mặt? Mi là ai???
Mặc dù ko phải nó là người đề ra cái chuyện bạn trai một ngày vớ vẩn này nhưng vì tức giận Kim Huyền Ảnh quá nên nó đánh liều ‘phóng đao’ lun.
Tên Hoàng Phi Hổ vào trường nó làm thủ tục đăng ký cuộc thi hùng biện quốc tế kỳ tới. Tình cờ nó cũng đi ngang văn phòng hiệu trưởng, nên đã gặp hắn.
Ngạc nhiên thay, vừa gặp nó hắn đã cười toe tét: “ Hay quá! Tôi đang định lên lớp tìm Mỹ Lan đây. Ngày mai hẹn hò nhé!”
“Hả???” Nó như chết đứng.
“Tôi nghĩ là…..ko…”
Nó chưa nói xong chữ ‘được’ nữa thì Kim Huyền Ảnh xuất hiện ở dưới cầu thang, hắn cũng xuống phòng hiệu trưởng…
Lúc đi ngang qua nó, hắn ko nhìn lấy một cái…Máu nó nổi tím lên, mi được lắm!!! Ta đi rồi cấm mi hối hận!!! Mi có van ta quay lại ta cũng mặc xác mi.
“Sao? Ko được hả?” Hoàng Phi Hổ nhìn nó mặt buồn hiu.
Nó liếc cái lưng tên Kim Huyền Ảnh một cái, xong quay lại với Hoàng Phi Hổ, nở cái ‘nụ cười tuyệt chiêu’: “À…tôi nghĩ là…ko ‘thành vấn đề’, her herrr…”
Tên Hoàng Phi Hổ nhìn nó một lúc lâu như ko tin vào lỗ tai của mình…Còn nó thì như chết lặng như ko tin vào những gì mà mình vừa nói ra.
Trời ơi!!! Đây có phải là sai lầm lớn nhất của cuộc đời con ko? Chỉ vì cái tên Kim Huyền Ảnh ấy đã ruồng bỏ nó thôi mà nó lại đi hẹn hò ngay cái tên mà mình ko hề quen biết??? O____O Trớ trêu thật!!!
Hai người đứng đó hơn 5 phút, ko nói ko rằng, bỗng tên ôn thần Kim Huyền Ảnh lại xuất hiện lần nữa. Hắn đi ngang qua nó tập hai như tập một….toát ra một khí lạnh làm run người đối phương.
Gừh!!! Nếu mi đã lạnh lùng như thế thì cũng đừng trách ta vô tình.
Nó nắm chặt hai tay, nhìn thẳng Hoàng Phi Hổ- người nãy giờ vẫn đứng ngơ ra nhìn tia lửa điện giữa nó và Kim Huyền Ảnh:
“Được rồi. Ngày mai muốn đi đâu cậu điện cho tôi, tôi sẽ đến đó….À, cậu chưa có số điện thoại của tôi phải ko???”
Đang định kiếm cái cây viết thì Hoàng Phi Hổ liền nói: “Khỏi cần. Mình có rồi”
“Hả?” Nó ngạc nhiên, số điện thoại đáng giá ngàn vàng của nó xưa nay ko tùy tiện cho ai, sao hắn lại biết nhỉ???
Hắn nhìn nó cười hi hi: “ Hôm nay, mới sáng sớm ấy….Mỹ Lan nhớ ko???”
Nhớ à? Nhớ gì nhỉ? Trời!!! Hok lẽ hắn chính là …tên trốn trại.
Có lần hắn đã nói ‘sau này sẽ làm bạn trai của nó thôi’, lúc đó nó ko tin cứ tưởng hắn là tên khùng, ai dè người khùng hơn lại là nó bởi nó chính là người đồng ý mà. Đời thật ko như là mơ…khổ làm sao!!!
…………………………
Hôm nay là ngày chủ nhật tuyệt đẹp, khí trời mát mẻ, bầu trời xanh trong vắt ko một gợn mây, gió lùa qua kẽ tóc thổi bay bay những lọn tóc quăn của nó. Với chiếc váy trắng tinh khôi đang tung tăng nhảy múa với gió, trông Mỹ Lan y như một nàng công chúa bước ra từ câu chuyện cổ tích. Bên cạnh nàng là một chàng hoàng tử rất cao, rất đẹp trai và rất phong độ. Cùng nhìn nhau, họ cùng cười vì cả hai đều vô tình mặc chung một màu – đó là màu trắng.
Nhưng đâu chỉ riêng họ chọn màu này cho ngày chủ nhật, mà có đến 5 con người khác mà chúng ta đã biết đều chọn màu trắng, chỉ có kiểu dáng là khác nhau thôi. Ha ha ha, còn nguyên nhân của sự trùng hợp ngẫu nhiên này thì có trời mới biết!!!^_____^
Ngày chủ nhật hôm nay cùng mang một ý nghĩa cho cả hai người. Đối với Mỹ Lan và Kim Huyền Ảnh có lẽ đây là một ngày tồi tệ nhất trong cuộc đời của họ. Nhưng nó cũng ko đến nỗi ‘xuyên tận địa phủ’ đâu, chỉ lơ lửng gần gần đó thôi;))
Mỹ Lan cùng với Hoàng Phi Hổ sánh bước bên nhau đi dạo mát. Hoàng Phi Hổ sung sướng đến vỡ cả mũi còn Mỹ Lan thì trông thê thảm hết biết.
Suốt một tiếng đồng hồ, tên Hoàng Phi Hổ cứ huyên thuyên kể về chuyện của hắn, rằng thành tích học tập của hắn ở trường Kang Hoo cao ngất ngưỡng cỡ nào, rằng hắn cũng có rất nhiều ‘fan’ nữ bám đuôi nhưng hắn chỉ để ý mỗi mình nó, rằng hắn đã tốn biết bao thời gian ‘tự kỉ’ để mà ‘thầm thương trộm nhớ’ về nó…
Ặc…ặc…
Ừ thì nó cũng nghe, ừ thì nó cũng cám ơn hắn…ngoài ra nó chả biết nói cái gì.
Bụng thì đói meo, chân tay đã rụng rời đến nơi….dzậy mà hắn vẫn cứ ‘thao thao bất tuyệt’ thế này, thiệt là bái phục, bái phục!!! O_____O
Đột nhiên, đôi chân dẫn lối thế nào lại đi về phía công viên Blue. Cảnh tượng thật náo nhiệt, khiến cho nó nhớ đến ai đó.
Vẫn nơi đây, vẫn cái sân khấu rộng lớn hoành tráng ấy mà người thì ko còn ở đây nữa, ….tại sao mọi chuyện lại trở nên thế này???
Hoàng Phi Hổ thấy nó đứng nhìn hơi lâu, liền hỏi: “Muốn vào ko?”
Nó ko trả lời hắn mà đi thẳng vào luôn…Hoàng Phi Hổ đi theo sau nó.
“Uống nước hay ăn chút gì ko, mình đi mua???”
“Ờ…được” Nó nói qua loa.

Bây giờ lòng nó nặng trĩu những suy tư.
Ngồi trên ghế đá trong công viên, nhìn từng dòng người đi qua, bỗng lòng nó tự hỏi: “ sao đôi trai gái đó nhìn vui vẻ thế nhở ?”
Từ một con người khác trong nó liền trả lời: “Đó là vì họ thích nhau, họ đi với nhau là do tự nguyện chứ ko ai bắt buộc cả, như thế mới là vui vẻ, hạnh phúc”
“Ồ!!! Dzậy quá ra là mình tự miễn cưỡng mình đấy à?”
Haizz

Nó thở dài chán nản. Phải chi bây giờ có thể xuất hiện một tên Kim Huyền Ảnh, dù hắn có đáng ghét, có làm điều gì tổn thướng nó cũng được, miễn sao nó có thể gặp hắn.
…………………….
Cách Mỹ Lan ko xa, những khóm hoa hồng đỏ tươi như đang giễu cợt những con người đang ẩn nấp phía sau chúng. Những cái bóng cứ lén lút thập thò, đầu người này nhô lên tay người kia liền ‘vặn’ xuống.
Thật ra họ đang làm cái gì ở đây? Đó là cái câu hỏi đầu tiên mà những vị khách đi ngang qua họ đều phải nghĩ.
Thật ra cũng ko giấu giếm mọi người làm chi, 5 bóng người đó gồm những cái tên sau: Ái Tử Ân, La Tố Tố, Hứa Gia Lạc, Lâm Dĩ Kì và….Kim Huyền Ảnh.
Ai ai cũng biết rùi nhé!!! Bật mí thêm, họ đang chuẩn bị kế hoạch phá hoại buổi hẹn hò của Mỹ Lan với Hoàng Phi Hổ. Liệu họ có thành công ko khi dám thách thức bộ óc thiên tài của ‘công chúa Mỹ Lan’ đây….chờ xem nào!
Bên phía Mỹ Lan, nãy giờ nó đang ngồi chờ Hoàng Phi Hổ đi mua thức uống gì đó mà vẫn chưa thấy hắn quay lại, ko biết hắn có xảy ra chuyện gì ko? @___@
Nó liền vội vàng chạy đi tìm hắn, vừa đi vừa nghĩ hok lẽ hắn quên mang tiền nên bị người ta bắt lại rồi.
Đến nơi, một quầy căn-tin nằm kế vòi phun nước trong công viên, nó thấy Hoàng Phi Hổ đang nói chuyện với một ông vừa cao vừa mập, dường như gây cấn lắm bởi mặt ông ta cứ gầm gừ như muốn ăn tươi nuốt sống tên Hoàng Phi Hổ dzậy, còn hắn cứ mềm mỏng nói nhỏ nhẹ với ông ta như đang thương lượng việc gì đó.
“Trông cậu bảnh bao đẹp trai thế mà ko có một đồng à? Thôi đi chỗ khác đi!”
“Ôi ko được đâu ạ, đây là buổi hẹn hò đầu tiên của cháu….ông làm ơn bán cháu 2 lon nước ngọt này đi…lát cháu về nhà lấy tiền sẽ trả lại gấp đôi”
“(O____O)” Ack ack…
Quả nhiên hắn ko mang theo tiền thật, sao khổ thế ko biết, dzậy mà cũng bày đặtv hẹn ới chả hò.
Coi bộ nó phải ra tay cứu hắn mới được. Rất may là ta đây có đem tiền chứ nếu ko thì thiệt là mất mặt!!! Mún tìm cái lỗ nhảy xuống cũng ko có.
………………………..
Với cái ống nhòm trong tay, Tử Ân tức sôi máu….nhỏ lầm bầm:
“Bước đầu tiên trong kế hoạch ‘phá hoại’ đã thất bại….hai người họ đã đi sang khu trò chơi rùi”
Tố Tố trừng mắt: “Tui nhớ đã mướn tên kia lấy trộm tiền của hắn rùi mà, sao lại thế được nhỉ???”
Tử Ân phùng mang trợn má: “Tại bà Mỹ Lan đến kịp lúc nên mọi việc mới được giải quyết!”
“Hơ hơ…phải chi lúc nãy lấy lun tiền của Mỹ Lan thì tốt rùi” Vừa nghĩ Hứa Gia Lạc vừa cười sằng sặc.
Cả đám tiếc nuối, thôi dù sao cũng còn nhiều chiêu chưa xuất ra mà…Cứ từ từ mà phá.
Kim Huyền Ảnh đứng dậy, phẩy tay ra hiệu: “ Họ đi xa rồi đấy, rượt theo nhanh”
Tử Ân níu lại: “Khoan đã,…..đeo cái này zô sẽ ko bị phát hiện”. Nhỏ nói thêm: “Đề phòng bọn ‘fan’ bắt gặp, hỏng chuyện hết”
Phải công nhận rằng nhỏ này lợi hại thiệt, cái gì cũng nghĩ ra, đem theo một cái ba lô đựng đầy mặt nạ với đủ loài động vật, bộ nhỏ tưởng đang đi sở thú chắc. Nhưng dù gì thì kế sách của nhỏ cũng hay, thế là năm con thú bắt đầu sổng chuồng chuẩn bị đi săn ‘công chúa Mỹ Lan’.
Mỹ Lan vừa đi vừa mệt, ko phải mệt về thể xác cũng mệt về tinh thần. Nó cầu mong trời tối liền ngay tức khắc để giải thoát cho cái cuộc hẹn vớ vẩn này.
Còn tên Hoàng Phi Hổ suốt dọc đường đi hắn cứ thọt hai tay vào túi quần, vào áo khoác, như để xác minh lại cái ví tiền đang ở đâu.
Rõ ràng là hắn có đem mà lại đem rất nhiều tiền nữa, giờ tự nhiên ko thấy đâu, thiệt là kì lạ.
Hoàng Phi Hổ đang định nói sẽ ko đi chơi nữa nhưng Mỹ Lan đã kịp bắt hắn phải đi trò ‘xoay nhào lộn’.
Oh my god!!! Đây là trò mà nó thích nhất đây…
Nó nhìn sang tên Hoàng Phi Hổ để tìm một sự đồng tình nhưng sắc mặt của hắn đã chuyển sang xanh lét.

“Thôi…mình ko đi đâu, sợ chết được”
Mỹ Lan bật cười: “Ha ha ha…cậu là Hổ mà sao cái gì cũng sợ hết dzậy”
Miễn cưỡng, hắn đành phải theo Mỹ Lan lên ngồi trên chiếc ghế ‘xoay nhào lộn’. Mỹ Lan thấy tâm trạng mình thoải mái thật, chuẩn bị tinh thần để ‘xoay’ đây. Hô Hô!!!
“Hai vé đây ạ” Nó đưa cho anh soát vé, nở nụ cười tươi như hoa.
“Ồ…là Mỹ Lan sao, tuyệt, anh sẽ khuyến mãi cho em thêm 10 vòng nữa nhé!”
“Yeah! Cảm ơn anh” Ha ha ha, 1 nụ cười đổi lấy 10 vòng ‘xoay’ cũng ko tệ lắm.
Tất cả mọi người đã chuẩn bị tư thế, Hoàng Phi Hổ cắn chặt răng, mắt nhắm nghiền….trông hắn sợ đến tái mét mặt mày, chưa khởi động gì hết mà,…Sao nhìn hắn thê thảm thế nhỉ?
………………………….
Bọn Kim Huyền Ảnh cũng đến rồi, thấy Mỹ Lan mua vé trò ‘xoay nhào lộn’, cả đám liền chạy lại mua ngay 5 vé. Anh bán vé nhìn thấy 5 cái mặt nạ thú này nhém xíu đã té ngửa vì…hết hồn.
“5 vé đây”
Tử Ân lấy vé rồi cả đám leo lên ngay hàng ghế gần Mỹ Lan. Điều đặc biệt là 5 con thú này ko con nào sợ cái trò này cả…ghê gớm thật.
Ai nấy tham gia trò chơi đều phải liếc xéo 5 con người dị hợm này, mặc áo trắng đẹp như thiên sứ mà lại đeo cái mặt nạ như quỹ….mún làm nổi đây mà.
……………………….
Trò chơi bắt đầu!!!!
Xoay 10 vòng đầu tiên, tất cả còn cười ha hả. Chọc ghẹo người này người kia.
Đến 10 vòng tiếp theo. Hít hà hít hà. Dở khóc dở cười.
Cuối cùng là 10 vòng ‘khuyến mãi’. Bọn nó đã quyết định ‘từ giã’ trò ‘xoay nhào lộn’.
………………………
Mỹ Lan cùng Hoàng Phi Hổ bước xuống, vừa chạm đất, tên Hoàng Phi Hổ liền chạy một mạch vào nhà vệ sinh, nó đứng nhìn hắn ko nén nổi cười. Trò này cũng bình thường thôi mà, tên này dở hơi thật!
Kế đó là cả đám người thú bước xuống, người đi lạng qua lạng lại rồi đụng người kia ngã cái ‘Rầm’. Đau quá!!! !!! >______<
Mỹ Lan đứng cười ngon lành, ko ngờ có người đi công viên mà lại đeo mặt nạ, quái thiệt!!! Nhưng xem ra ko một ai bước xuống mà tỉnh như ta đây.
Ha ha ha
Ơ…nhưng có một người trong số bọn họ vẫn tỉnh kìa, hắn ko một chút sợ hãi sau 30 vòng ‘xoay nhào lộn’. Hắn đeo mặt nạ con khỉ và đang đứng nhìn nó.
Nhìn hắn, đột nhiên tim nó lại đập mạnh dữ dội, cái cảm giác quen thuộc lại trỗi dậy, ko hiểu sao nó lại tò mò muốn biết đằng sau lớp mặt nạ ấy là ai??? Nếu là ‘hắn’ thì sao? Kim Huyền Ảnh???
Oh no! Tại sao trong lúc này nó lại nghĩ đến tên vô tâm ấy nhỉ? Chắc ‘xoay’ nhiều vòng quá nên não nó cũng có vấn đề rồi ko? (T___T)
Hoàng Phi Hổ quay lại, hắn thở hổn hển….coi bộ hắn vừa nôn hết lon nước ngọt vừa uống đây.
“Này, cậu ko sao chứ? Thôi về đi”
Nghe Mỹ Lan nói chữ ‘về’, bọn Kim Huyền Ảnh liền hào hứng lên, họ nghĩ cuối cùng cũng phá được Mỹ Lan và tên ấy rùi. Đang chuẩn bị ăn mừng thì họ nghe thấy Hoàng Phi Hổ nói:
“Ko được…….A, hay là chúng ta đi xem phim đi”
“Cái gì? Xem phim á???” Ó.Ò
Mỹ Lan reo lên, bọn Kim Huyền Ảnh cũng reo lên.
Trời ơi!!! Dzậy là nó ko trốn khỏi tên này được rồi.
Thế là kế hoạch của chúng ta thất bại tập 2 rồi!!!
………………………………

Rạp chiếu phim hôm nay chiếu 2 bộ phim duy nhất: “Lưỡi hái tử thần” và “Điệp viên ko ko ko…ko thấy trở lại”
A ha! Nhìn cũng biết, tên Hoàng Phi Hổ nhát gan thế là cùng, chắc hắn sẽ chọn bộ phim thứ hai.
Nhưng ko, nó đã lầm, hắn đã chọn bộ thứ nhất:
“Mỹ Lan, phim này hấp dẫn lắm nè, xem nhé!!!”
“Hơ,….được” Nó ngẩn ra nhìn hắn.
Sao tự nhiên gan hắn trở nên to thế nhỉ? Có phải hắn nhìn nhầm tựa phim ko?
“Mà cậu biết cậu đòi coi phim gì ko dzậy?” Nó hỏi lại cho chắc ăn.
“Mình đâu có bị lé….đây là bộ phim ‘Lưỡi hái tử thần’” Hắn nhìn nó cười toe tét.
“Ờ…Ờ…tôi biết rồi”
Ngơ ra một lúc, cuối cùng nó và hắn đi mua vé bước vào phòng phim kinh dị.
Bọn Kim Huyền Ảnh cũng bám đuôi theo đến tận rạp chiếu phim. Nhưng khổ nỗi họ đến trễ quá nên ko biết Mỹ Lan đã chọn bộ phim nào nên đang do dự.
Tử Ân thông minh liền đề nghị:
“Theo tôi, tên Hoàng Phi Hổ nhát gan lắm, hắn sẽ ko thích xem mấy bộ kinh dị này đâu, do đó chúng ta nên vô phòng hài hước”
Tố Tố vỗ tay tán thành. Mọi người nghe dzậy cũng có lí nên cả đám đồng loạt kéo đi mua vé phim hài “Điệp viên ko ko ko….ko thấy trở lại”
Đột nhiên, sau đó tên Kim Huyền Ảnh lại phản đối:
“Thôi, tôi sẽ xem phim kinh dị”
“Sao lại thế?” Cả đám liền la làng lên.
“Ảnh à, Mỹ Lan ở bên đây kia mà” Lâm Dĩ Kì nói, tay vỗ lên vai bạn ai ủi.
Có lẽ Kim Huyền Ảnh cũng biết thế nên hắn mới ko muốn vào đó thôi. Hắn ko muốn làm ‘kì đà cản mũi’ nữa.
“Tôi nói rồi, tôi sẽ xem phim kinh dị”
Ngay sau đó, Kim Huyền Ảnh liền mua ngay vé ‘Lưỡi hái tử thần’ và bước vào phòng kinh dị.
Cả đám còn lại ngẩn người ra, tên này thật là, hắn sợ gặp Mỹ Lan như dzậy thì còn theo tụi này đến đây làm gì? Đã dzậy, tụi này bỏ mặc hắn lun.
Thế là 1 tên vào phòng kinh dị, 4 tên vào phòng hài hước. Xem ra ông trời chỉ muốn ột mình tên Kim Huyền Ảnh đối mặt với Mỹ Lan thôi, cả đám kia đã vào lộn phòng rồi, muốn phá cũng phải có Mỹ Lan mới phá được chứ!!!
Kim Huyền Ảnh với chiếc mặt nạ khỉ đi vào bên trong, hắn đang định tìm vị trí cuối cuối ngồi cho nó yên tĩnh 1 chút thì đụng ngay 1 người mà hắn đang cố hết sức trốn tránh.
Hắn ko ngờ là mình lại vô đúng phòng thật! Kim Huyền Ảnh trợn mắt nhìn ra cánh cửa : “ Hay là bây giờ ra ngoài vẫn còn kịp”
Hắn đứng đó một hồi lâu, khoảng bao nhiêu phút cũng ko biết, nửa muốn đi nửa muốn ko. Kim Huyền Ảnh nhìn thấy Mỹ Lan đang ngồi cạnh tên Hoàng Phi Hổ, hắn có cảm giác người mình đang nóng lên.
Tức tối làm sao khi cô ta cứ chăm chú coi bộ phim kinh dị mà ko hay biết rằng tên Hoàng Phi Hổ đang chuẩn bị ‘giở trò’.
Hừm!!! Những chiêu cũ mèm như dzậy hắn đã gặp biết bao nhiêu lần….
“Mỹ Lan, cô đúng là con ngốc”
Kim Huyền Ảnh nhìn lên màn hình, thấy sắp đến hồi giết người gây cấn, thế nào tên Hoàng Phi Hổ kia cũng lấy cớ sợ này sợ nọ mà lợi dụng Mỹ Lan. Hắn phải cứu cô ta mới được.
Nhưng nếu cứu cô ta, tức là hắn phải lộ diện sao? Tức là hắn phải thừa nhận rằng hắn đã theo dõi cô ta sao? Như thế thì quá là nhục nhã T____T
Còn nếu ko lộ diện thì hắn sẽ hối hận suốt đời mất Ó.Ò Trời ơi!!!
Đấu tranh nội tâm dữ dội một lúc lâu, cuối cùng hắn đã quyết định…lộ diện.
“Ngay khi anh chàng màu da đen cùng với ông sếp của mình đang cãi cọ thì một cái móc âu ở đằng sau đó đang chuẩn bị nhào đến, phóng thẳng vào ngay cổ họng của ông sếp…máu bắn tung tóe ra màn hình”
Kim Huyền Ảnh nghĩ đúng là cái đoạn này rồi, quả nhiên tên Hoàng Phi Hổ liền giả vờ mặt mày tái mét…khỉ thật!!!
Nhưng đúng lúc đó, một cô gái ngồi phía bên kia Mỹ Lan rời chỗ ngồi của mình đi ra ngoài nghe điện thoại, Kim Huyền Ảnh liên thừa cơ hội chạy đến ngay chỗ ấy.
Hắn kéo Mỹ Lan lên rồi cho cô ta ngồi ở chỗ của cô gái kia còn hắn thì ngồi ở chỗ cô ta.
Hắn hành động nhanh như tia chớp, ko một ai gần đó để ý gì, ngay cả tên Hoàng Phi Hổ ngồi bên cũng ko hay biết rằng bạn gái hắn đã nhảy sang chỗ khác mà thay vào đó là một ‘con khỉ’.
…………………………………..
Mỹ Lan giật mình khi bị một người lạ mặt ‘tấn công’, nó định la lên nhưng rồi lại lấy tay bụm miệng lại.
Trời đất!!! Sao hắn lại ở đây? Cái người này nó đã gặp ở công viên Blue, một người đeo mặt nạ khỉ. Dù là trong bóng tối nhưng nó vẫn nhận ra. Hắn làm gì dzậy nè? Tự dưng chen vào chỗ giữa nó và Hoàng Phi Hổ.
Mỹ Lan đang định hỏi tội tên khỉ này thì phải hết hồn với cái cảnh trước mặt.

Hoàng Phi Hổ vẫn mê man, nhắm mắt nhắm mũi ôm choàng lấy tên khỉ này, hắn lấy tay sờ mó lung tung, còn định hôn lên má tên khỉ nữa……
ACK…ACK….
Kinh tởm quá đi mất!!! Tên Hoàng Phi Hổ này đang làm cái trò gì thế? Đột nhiên, đầu óc nó bừng sáng lên: “Nếu như người ngồi đây là nó thì nó chết chắc rồi còn gì…..Á…Á…Á….Tên khốn!!!”
“Này buông ra, đồ biến thái”
Tên khỉ đứng lên, cố hết sức vùng vẫy ra khỏi cái tên Hoàng Phi Hổ. Cả phòng chiếu phim bắt đầu nhốn nháo cả lên, nội dung phim giờ ko còn hấp dẫn gì nữa, họ cảm thấy chuyện ‘vật lộn’ này hay hơn nhiều àk
Phòng tối đen như mực, ko ai biết chuyện gì đang diễn ra, chỉ nghe mấy tiếng rên ‘á’ ‘hự’ rồi một cái ‘bịch’. Dường như có người đang đánh nhau dữ dội lắm.
…………………………………..
Ban quản lí rạp chạy đến. Bật đèn lên. Cả phòng sáng trưng. Mọi người có thể nhìn thấy người nào đang đánh và người nào đang bị đánh.
“Dê này! Dê này! Cho mi chừa!”
Tên đeo mặt nạ khỉ ra sức đánh tên Hoàng Phi Hổ te tua ko còn một mảnh, trong lúc đánh hắn cứ lầm bầm mãi một câu.
Mỹ Lan đứng đó sợ đến tái mặt. Nó liền chạy lại ôm cái tên khỉ đó ra đằng xa, ai dè còn bị hắn quát suýt phát khóc:
“Cũng tại cô hết, đi chơi mà ko biết lựa người”
Gừ! cái tên này, mi tưởng mi là ai mà dám dạy đời ta?
Nó hét vào mặt hắn: “Tôi đâu mượn cậu giúp”
“Mà cậu là ai? Sao cứ đi theo tôi hoài dzậy?”
Hu hu hu……
Ko kiềm được lòng, nước mắt ngắn nước mắt dài bắt đầu rơi lả tả trên mặt nó.
Kim Huyền Ảnh giật mình, có phải hắn quá nặng lời rồi ko?
“A…Cô bị gì thế?”
Kim Huyền Ảnh bước lại gần Mỹ Lan, ôm nó vào lòng, xoa bớt những giọt nước mắt. Mỹ Lan ko biết mình bị chạm dây gì mà cứ đứng yên đó, ko muốn đẩy hắn ra một chút nào, dường như có một sức hút nào đó thật mạnh mẽ.
“Xin lỗi…cũng tại tôi dại dột mà chọc tức cô. Nếu ko, cô cũng đâu đi đến đây” Hắn nói rất nhỏ, dường như chỉ để ỗi mình nó nghe.
Đến đây, mắt nó chớt sáng lên, ko lẽ cái cảm giác đầu tiên khi gặp hắn ở công viên Blue ấy là đúng, hắn chính là Kim Huyền Ảnh sao?
“Cậu….”
Và rồi hắn từ từ tháo chiếc mặt nạ xuống, Mỹ Lan như muốn lặng người đi. Đúng là hắn thật rồi! Tên xấu xa này!!!
“Cậu …tôi giết cậu!!!”
Cứ ngỡ Mỹ Lan sau khi biết được khuôn mặt người hùng vừa cứu nó thì sẽ ra sức cảm ơn lắm, ai dè nó lại buông ra một câu ‘khủng khiếp’ thế này.
Kim Huyền Ảnh giật mình, thấy Mỹ Lan đang nhào tới chuẩn bị xé xác mình ra liền đứng lên chạy thụt mạng:
“Êh? Cô báo đáp ân nhân mình như thế đấy hở?”
Mỹ Lan cắm đầu cắm cổ rượt: “Báo đáp cái con khỉ mi…tất cả là lỗi của mi mà”
Vừa chạy Kim Huyền Ảnh vừa hối hận: “ Biết dzậy tôi ko tháo nó ra làm gì, để cô tự cắn rứt lương tâm, dày vò mình cho đến chết lun”
“Hừ! Ta chết cũng sẽ lôi mi chết chung!” Mỹ Lan gào rú khắp rạp chiếu phim.
Mọi người ai nấy đều ngớ ra nhìn Mỹ Lan và Kim Huyền Ảnh, 2 người được xem là ‘idol’ của bọn họ ngày nào nay rượt đuổi nhau đòi chém đòi giết, thật là mất hết cả hình tượng.
Bọn Tử Ân, Tố Tố, Lâm Dĩ Kì, Hứa Gia Lạc vừa bước ra khỏi phòng chiếu phim hài hước, đang cười ha hả bỗng suýt phát khóc trước cảnh rượt đuổi nhau giữa hai đứa bạn.
“Này, đủ rồi….có ai đưa tôi đi bệnh viện ko?” Tên Hoàng Phi Hổ nằm lê liệt rên la oai oái.
Cả bọn thấy dzậy liền nhào đến ‘giúp’ hắn một tay…
“Này thì đi bệnh viện này”
“Có bao nhiêu đây mà cũng đòi đi bệnh viện”
“Phải bầm dập hơn tí nữa rùi đi cũng chưa muộn mà”
“Oái…oái…cứu tôi!!!”
Hix …
Đánh thật là mỏi tay chết đi được, nhưng vì trả thù cho Mỹ Lan và Kim Huyền Ảnh, bọn ta dù có gãy tay cũng ko hề chi…Nhào zô anh em!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui