Bốn năm trước, tại bang Texas, nước Mỹ.
Cao Sĩ Đức đứng tại hành lang ngay cạnh cửa sổ, nhìn vào hộp thư trò chuyện từ không đọc đến trở thành chưa đọc, mở ra hộp thư tin nhắn trên mail AbruH87887278@gmail.com, nhìn những tin nhắn trước đây anh đều gởi đến cho người kia, nhưng lại không có bất kì tin nhắn trả lời nào. Từ lá thư đầu tiên gởi đi đến bây giờ tựa như là đá chìm đáy biển, liền không khỏi mà thở dài.
“Nói chỉ đi hai tháng rồi sẽ trở về, cuối cùng hai năm rồi vẫn ở lại đây, Thư Dật, em có nguyện ý nghe anh giải thích không?"
”Vốn tưởng rằng chỉ là rời Đài Loan để tham gia hôn lễ của Mẹ, chỉ cần không quá hai tháng là có thể trở về, không ngờ rằng khi máy bay sắp hạ cánh, mẹ anh lại cảm thấy không được khỏe, không thấy rõ đồ vật trước mắt còn xuất hiện triệu chứng choáng váng, nôn mửa. Nhân viên y tế tại sân bay phải hổ trợ hạ cánh khẩn cấp để đưa đến bệnh viện địa phương. Sau khi chuẩn đoán mới biết mẹ đã có thai 3 tháng, hơn nữa huyết áp lại cao, đành phải lùi hôn lễ lại so với thời gian đã định. Anh đành phải ở lại cùng Mẹ và Dượng để an tâm dưỡng thai. Đến ngày sinh nở, Mẹ lại thiếu chút nữa bởi vì bong tróc nhau thai gây mất máu nhiều mà xém mất đi đứa bé trong bụng. May mà có Bác Sĩ nhanh chóng cứu kịp. Em trai anh tuy rằng sinh sớm hơi thời gian đã định, nhưng vẫn rất khỏe mạnh. Còn thân thể của mẹ lại cực kì suy yếu. Mọi việc trong công ty anh chỉ đành gánh lấy. Vì thế ban ngày phải đến công ty để xử lý công việc, buổi tối phải về nhà giúp đỡ chăm sóc em trai, cứ như vậy suốt nữa năm. Nhiều lúc bận đến không ngủ đủ giấc, thường xuyên liền trực tiếp ngủ gật tại ghế sô pha. Điều là nhờ Ashely giúp anh trả lời giúp những cuộc gọi khẩn cấp đến từ công ty, sau khi tỉnh lại mới tiếp tục xử lý. Thẳng đến khi em trai tròn một tuổi, cuối cùng mới có thời gian để nghỉ ngơi, chỉ là hộp thư tin nhắn lại không có chút phản hồi nào, ngay cả những thông tin về cuộc trò chuyện cũng trống rỗng, từ trạng thái đã đọc dần biến thành không đọc."
Ngón tay lướt trên màn hình, yên lặng nhìn một tin nhắn email đã gởi đi. Ở trong sân hoa diên vĩ được Dượng gieo trồng đã nở rộ. Truyền thuyết kể rằng do đệ nhất Quốc Vương nước Pháp khi thực hiện lễ rữa tội, thượng đế đã đem loài hoa này tặng cho Quốc Vương. Vì thế từ nay về sau, màu tím của loài hoa này liền trở thành quốc kì của nước Pháp. Mà hoa diên vĩ trong tiếng trung mang ý nghĩa là nhớ nhung, liền chụp một bức ảnh hoa diên vĩ đang nở rộ trong sân, truyền đi xa tận 1 vạn 2 ngàn 348 km, muốn nói với người mà anh yêu, chính là anh vẫn luôn mong nhớ em.
Nhìn trên màn hình di động hiện ra bức ảnh chụp, ý cười lộ ra trên mặt, liền xoay người đi vào trong phòng thu thập hành lý quyết định về Đài Loan một chuyến.
“Mẹ, con phải đi rồi.”
Cao Sĩ Đức kéo rương hành lý đi tới trước cửa, nói với người đang đứng trong phòng, tuy rằng người nọ vẫn có chút suy yếu, nhưng sức khỏe mẹ anh đã hồi phục không ít, nên đành chào tạm biệt mẹ mà rời đi.
“Con mang đủ đồ theo chưa?”
Mẹ Cao mặc trang phục rộng thùng thình ở nhà, tuy rằng lúc làm việc lại khôn khéo giỏi giang, nhưng trở về nhà lại mang dáng vẻ của một người mẹ cực kì dịu dàng. Rất nhiều lần Cao Sĩ Đức đều nhịn không được mà ngây người, đúng là nữ nhân khi có hạnh phúc đều đẹp như vậy.
"Con đều mang theo cả rồi."
"Lần này khi con trở về nhớ cùng Thư Dật giải thích cho rõ ràng, nếu cần mẹ sẽ giải thích giúp con. Nói rằng mẹ không biết mình đang mang thai, mà thai lại yếu, công ty lại loạn cả lên, con cũng vì muốn chăm sóc cho mẹ, nên mới không thể trở về được."
Cao Sĩ Đức đành cười, ngăn lại lời mẹ mà nói:
" Được rồi, mẹ cũng đâu có muốn chuyện này xảy ra, ngược lại mẹ phải cố gắng giữ gìn sức khỏe, có thai nhưng huyết áp lại cao như vậy. Bây giờ sức khỏe vẫn chưa hồi phục tốt, con đi rồi sau này mẹ một mình chăm sóc Oscar sẽ rất vất vả"
Mẹ Cao nhìn con trai sắc mặt tiều tụy, đưa tay vuốt ve khuôn mặt anh, đau lòng nói:
" Mẹ biết là con chu đáo. Đừng lo hiện tại mẹ không sao nữa.Bên cạnh mẹ đã có Brandon cùng Ashely có thể giúp đỡ mẹ mà. Bọn mẹ không thể làm ảnh hưởng đến con nữa"
Cao Sĩ Đức lắc đầu sợ rằng mẹ sẽ đi theo anh ra đến bên ngoài.
" Mẹ chưa bao giờ làm ảnh hưởng đến con hết. Mẹ cũng đừng đi theo con mau vào đi"
“Được rồi, có chuyện gì liền nói với mẹ, mẹ nhất định sẽ giúp con, trên đường đi nhớ cẩn thận, máy bay vừa hạ cánh liền nhắn tin báo cho mẹ.”
“Được.” Lôi kéo valy hành lý rời đi, nhìn ánh mặt trời chiếu sáng phía bên kia ngôi nhà cùng thảm cỏ màu xanh trước mặt, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, ngồi lên taxi ra đến sân bay.
Trên máy bay, cơ trưởng ra thông báo máy bay sắp cất cánh, đề nghị hành khách khóa lại di động hoặc điều chỉnh sang chế độ máy bay, mở ra xem lại tin nhắn lần nữa mình vừa gởi, nhưng lại chẳng có tin nhắn hồi đáp nào.
『Thư dật, anh đáp máy bay sớm nhất để trở về. Ngày mai buổi sáng, ít nhất…… Hãy cho anh gặp em?』
Sau đó trãi qua quá trình bay dài mười ba tiếng đồng hồ . Lại không thể tưởng tượng được, khi máy bay hạ cánh mà nhận được cuộc điện thoại làm thay đổi tất cả.
Châu Thư Dật vì hôm qua đau dạ dày mà phải khẩn cấp đưa đi bệnh viện, liền chậm rãi mở mắt ra, nhìn nắng sớm đang chiếu đến trên giường mà tỉnh lại. Xoay người, hướng về phía Cao Sĩ Đức đang ngủ ở sau lưng, người sau cũng bởi vì cảm nhận được một chút động tĩnh mà mở to mắt ra xem đối phương. Chu Thư Dật nhìn chăm chú người nằm trên giường cùng mình, nhớ đến tối hôm qua mơ mơ màng màng, bổng chóc lại mơ về quá khứ trước đây.
( Do bản dịch không đầy đủ xin lược bớt đoạn thơ tiếng anh)
Cho dù đau thương cùng gian khổ, cũng không ai có thể có thể tìm cách mà trốn tránh. Chúng ta đều có đã trãi qua những khó khăn mà trưởng thành, thành những người mạnh mẽ và kiên cường. Nhưng bây giờ chúng ta lại không giống như trước kia, có thể thường xuyên mà nói anh yêu em. Là bởi vì không biết nên dùng ngôn ngữ nào để biểu đạt, không biết nên nói thế nào để cho em hiểu rằng cả đời này anh luôn yêu em. Anh yêu em, anh luôn dành cái mãi mãi này cho em.
“Thật xin lỗi, anh phải mất mười năm mới xác định được cả đời mình, nhưng em chỉ thoáng chốc đã biết. Anh còn tưởng rằng là do bầu không khí lúc đó, khiến em nhất thời xúc động mới nói như vậy." Cao Sĩ Đức hít thật sâu một hơi, nhìn vào đôi mắt của người bên cạnh, nỗ lực dùng âm thanh bình tĩnh, nói ra suy nghĩ suốt một đêm của mình.
" Năm đó lúc trở về anh đã nhận được điện thoại của ba em, sau khi gặp mặt ông ấy nói rất nhiều, rất nhiều chuyện anh chưa từng nghĩ đến, em sẽ có lý do để rời khỏi anh. Hơn nữa di động của em lại ở chổ ông ấy, nên anh tưởng, em trước đây đã từng yêu thầm Tưởng Duật Hân, nên cuối cùng em vẫn lựa chọn ở bên một cô gái, so với anh là đối tượng thích hợp với em hơn. Thế giới chúng ta trước nay điều không giống nhau tựa như hai đường thẳng song song không thể gặp mặt. Dù cho là tạm thời tốt đẹp, cuối cùng cũng chỉ là cảm xúc nhất thời, mà không phải là mãi mãi.”
Châu Thư Dật đôi mắt ửng đỏ, nuốt lấy nước mắt vào trong, im lặng lắng nghe .
“Nhưng anh thật sự không cam lòng, lời ba em nói lại không sai, khi ấy anh thật sự rất tự ti, sợ em sẽ rời xa anh, cũng sợ em bị anh liên lụy, thế nên anh mới chấp nhận yêu cầu của ba em, mất 5 năm để chứng minh anh có tư cách ở bên cạnh em. Chứng minh, anh mới là người thích hợp với em....Thật xin lỗi, thật sự.....thật xin lỗi....."
Thanh âm nói chuyện dần trở nên nghẹn ngào. Châu Thư Dật chậm rãi đứng dậy, ngồi ở bên cạnh Cao Sĩ Đức, đem gương mặt anh hướng về phía mình, tức giận dùng tay đánh vào giữa trán của người nọ, ánh mắt lộ rõ kiên định mà nói:
“Thích hợp hay không thích hợp, là do em quyết định. Những người khác, bất kể là ba của em cũng không được quyết định thay em. Cái em muốn,là từ đầu đến cuối anh cùng em thẳng thắn đối xử với tình yêu của chính mình. Tình yêu chỉ là khi hai người vẫn còn yêu thương lẫn nhau.”
Như vậy con đường phía trước dù có khó khăn trở ngại, cũng sẽ cùng nhau gánh vác.
Cậu 22 tuổi, quá mức ngây ngô, trong lòng lại đầy bất an, kết quả lại gây ra hiểu lầm.
Cậu 27 tuổi, đã trở nên thành thục, có thể dễ dàng nhìn ra sự thật cùng lời nói dối đều khác nhau. Nếu được cậu muốn thẳng thắn, tại sao lại cứ phải tiếp tục giằng co, làm tổn thương đối phương, cũng như tổn thương chính mình?
Cậu đã là thương nhân, đã học cách không làm tổn thương người đã bảy phần tồn hại mình mà không đạt được kết quả như mong muốn, hiểu được những tổn hại mà mình gây ra, hiểu được tiêu tan, mới có thể đạt được hạnh phúc mà mình muốn.
Sau đó đứng dậy bước xuống giường, đi đến trước giá áo, lấy ra chiếc hộp màu xám trắng bọc vải nhung, được cất sâu ở bên trong ngăn tủ. Đi trở về mép giường, ngồi xuống bên cạnh Cao Sĩ Đức, đem hộp để sát bên môi của anh, ngăn cản lời xin lỗi không ngừng thoát ra khỏi miệng.
“Cao Sĩ Đức, em cho anh thêm một cơ hội, trả lời em, anh nói may mắn kia, có phải vẫn là của em hay không?”
Cao Sĩ Đức đầu ngón tay run rẩy, chậm rãi mở hộp ra. Bên trong hộp lại cất giữ vòng tay tượng trưng cho tình yêu của cả hai. Từ sau khi gặp lại nhau lần nữa, anh cũng đã phát hiện, trên cổ tay phải của Châu Thư Dật, không có đeo lên vòng tay.
Còn tưởng rằng chính mình đã bị người nọ kiên quyết chối bỏ tình cảm, nên vòng tay đã bị đối phương ném đi không thương tiếc. Không nghĩ tới nó lại được giấu sâu bên trong ngăn tủ, không dính lấy một lớp bụi nào, bên cạnh thậm chí còn có dấu vết bị mài mòn, có thể thấy được chủ nhân dù tức giận như thế nào, cũng đều luyến tiết mà đem vứt bỏ, thậm chí vẫn thường mở hộp ra để xem vật bên trong.
『 Anh nói may mắn đó có còn là của em không? 』
『 Ngày đó ở phòng y tế, em nói người được anh thích là người may mắn. Sau đó khi em ngủ, anh lại ở bên tai em nói rằng, may mắn đó thật ra vẫn luôn thuộc về em. 』
『 Em nói…… em sẽ không thích anh……』
『 Em cho rằng anh thích như vậy sao? 』『 Bởi vì là anh, hại em không thích…… Cũng phải thích……』
Đã từng, cậu đã từng đứng ở trên cầu vượt Tây Môn, ép hỏi đáp án trong lòng của nhau. Hiện giờ bọn họ đi một vòng, lại lần nữa gặp lại tại nơi mà họ yêu.
『 Về sau đều không được lấy ra. 』
『 Vậy tắm rửa cũng không được? 』
『 Cũng được đi, tắm rửa là ngoại lệ, nhưng về sau chỉ có thể đeo đồ của anh, người khác đưa đều không được đeo. 』
『 Tại sao? 』
『 Bởi vì quá khứ của em, anh không kịp tham dự. Nhưng mà, tương lai của em, chỉ có thể là anh. 』
Cao Sĩ Đức nhìn vòng đeo tay, nước mắt vì kích động mà chảy xuống, mở ra hai đầu móc khóa, một vòng, một vòng, lại một vòng, quấn quang cổ tay phải của Châu Thư Dật. Sau đó dùng bàn tay có đeo vòng tay của mình nắm lấy bàn tay phải của đối phương, thâm tình hôn lên đầu ngón tay của người nọ.
“May mắn kia, vẫn luôn luôn , thuộc về em.”
Châu Thư Dật khóe miệng cong lên, đôi mắt ửng hồng lộ ra nét cười, sau đó hôn lên trán của đối phương tựa như là một dấu ấn đã tha thứ.
“Thư dật, cảm ơn em, cảm ơn em”
Duỗi tay, đem người yêu mình bị mất đi vừa mới lấy lại, một lần nữa ôm vào trong lòng, cảm thụ một lần nữa trái tim mất đi nhịp đập, lại nhảy lên bên trong lồng ngực.
“Thư Dật, lúc anh ở nước Mỹ......”
『 Thư Dật đi đến nước Mỹ tìm cậu, thấy cậu cùng một cô gái người Mỹ ngọt ngọt, ngào ngào ở bên nhau, còn ôm một đứa nhóc, sau khi trở về liền khóc đến chết đi sống lại. 』
Lời ba Châu từng nói qua, đột nhiên xẹt lên trong đầu Cao Sĩ Đức, vốn định giải thích hết những ngọn nguồn của hiểu lầm, nhưng lại bị Châu Thư Dật dùng ngón tay che miệng anh lại, nghịch ngợm chớp chớp mắt, làm nũng mà nói.
“Em hiện tại không muốn nghe anh nói chuyện, chỉ nghĩ……”
Một lần nữa mang vòng đính ước lên cổ tay phải, ngón tay trắng lướt nhẹ giữa hai chân Cao Sĩ Đức mà ném ra khiêu khích, nhìn người bên cạnh mình mà tuyên chiến.
“Nghĩ cách bồi thường cho em, nếu không, em tuyệt đối không tha thứ.”
“Em sẽ hối hận.”
Thanh âm trầm thấp lộ ra dục vọng bị kèm nén. Áp chế đi xúc động của bản thân.
“Bởi vì là anh, em không hối hận.”
Cao Sĩ Đức nhìn người trước mặt hôn lên cánh môi một cách âu yếm, đem người yêu một lần nữa đè lên trên chiếc giường mềm mại.
" Nhưng mà lần trước em có phải vẫn còn đau.."
" Cao Sĩ Đức, anh bớt nói mấy chuyện xấu hổ này đi được không"
Châu Thư Dật ngượng ngùng đến đỏ mặt nghiêng đầu quay sang bên, tránh đi ánh mắt của nọ.
Cao Sĩ Đức nhìn người vừa mới khơi mào ra mọi chuyện, bây giờ lại vì xấu hổ mà trốn tránh liền có ý muốn trêu chọc đối phương một chút. Cánh tay đan lấy bàn tay phải cố định lên phía trên đầu giường, nhìn người trong lòng anh mà nghiêng đầu ghé vào vành tay người nọ thì thầm.
" Anh sẽ cố gắng nhẹ nhàng."
" Cao Sĩ Đức...."
Châu Thư Dật cắn môi, cảm nhận hơi thở người nọ đang lướt nhẹ lên vành tay mình, lướt nhẹ lên làn da phía sau cổ, đặt những cái hôn ướt át lên mọi nơi đang lộ ra, hướng đến đôi môi của cậu mà chặn lấy những lời nói định thoát ra, bàn tay anh bạo dạn luồn sâu vào phía sau lớp áo, sờ soạn lớp da thịt mềm mại phía trong. Cao Sĩ Đức luôn biết những nơi mà Châu Thư Dật mẫn cảm nhất, liền cố ý khiêu khích đối phương. Lợi dụng cánh môi đang hé mở mà luồn đầu lưỡi vào sâu, như cố hút lấy mật ngọt của đôi môi. Cũng như chặn lại cái rên khẽ từ người nọ.
Châu Thư Dật cánh tay bị người khác nắm lấy không thể chống cự được, mặc cho đối phương đang khiêu khích mình, hít lấy một hơi thật sâu, nhìn người phía trên mình. Cũng đang vì kích thích mà hơi thở dần loạn nhịp.
" Em có biết..... 5 năm.....anh nhung nhớ em nhiều đến thế nào không?"
Cao Sĩ Đức nữa quỳ ở trên giường, đầu gối chèn vào giữa, tách mở hai chân của người nọ, cọ xát kích thích dục vọng của người bên dưới. Cúi đầu hôn lấy vật nhô lên phía sau lớp áo.
"Uhwm...đủ rồi..."
Châu Thư Dật hơi thở gần như đứt đoạn, giơ lấy cánh tay còn lại đẩy ra đôi môi người nọ đang làm loạn trên ngực mình, lại bị bàn tay khác chặn lại đặt lên phía đầu giường, ngăn lại ý định phản kháng của bản thân. Đầu lưỡi liếm nhẹ mút lấy vật nhỏ, kích thích người bên dưới phải cắn môi mà run rẩy. Buông lấy cánh tay đang nắm lấy bàn tay người nọ. Cao Sĩ Đức cởi đi lớp áo vướn víu mình đang mặc trên người, thở hổn hển nhìn người nằm phía dưới vì dục vọng mà làn da trở nên ửng đỏ, thì thầm nói.
" Em có biết....mỗi lần nhớ em anh lại khao khát em đến cỡ nào không."
Châu Thư Dật nhìn người vì kích thích mà không khống chế nổi biểu cảm bình tĩnh thường ngày của bản thân. Phì cười, lật người lại đè lấy Cao Sĩ Đức bên dưới, cởi ra áo thun đang mặt trên người, lộ ra lớp da trắng mịn được ánh nắng buổi sáng chiếu rọi lại tựa như đang phát sáng, đầu ngón tay lướt nhẹ lên cơ bụng của đối phương, không thua kém mà nói ra lời khiêu khích.
" Được, nếu anh có thể.."
Cao Sĩ Đức như mất đi bình tĩnh còn lại của bản thân mình, chống tay ngồi dậy ôm lấy cổ của đối phương điên cuồng mà mút lấy đôi môi trước mặt, tiếng hôn cùng tiếng thở dốc như vang lên lắp đầy trong không gian, đốt cháy không khí xung quanh.
" a...a...Sĩ Đức"
Châu Thư Dật rên nhẹ trong cổ họng cảm nhận nụ hôn của người nọ lướt dần xuống dưới bụng, bàn tay xấu xa không yên phận sờ soạn phía sau, hai bàn tay tách mở, đem đầu ngón tay cách lớp vải mà đâm sâu vào bên trong.
" Anh muốn vào sâu bên trong em...Thư Dật"
Cao Sĩ Đức không kìm chế nổi bản thân, đẩy mạnh người nọ lần nữa xuống dưới thân người mình, vứt bỏ những gì còn vướn trên người của cả hai, anh muốn tiến vào bên trong cơ thể em ấy, cảm nhận những cái rên rĩ dành cho anh, rên rĩ gọi tên anh
dùng thân thể bồi thường cho 5 năm thời gian trống trãi.
Bên trong phòng họp, công ty khoa học kỹ thuật Hoa Khánh, Cao Sĩ Đức đứng ở bên cạnh Châu Thư Dật, giảng giải về chi tiết của dự án. Lưu Bỉnh Vĩ cùng Thạch Triết Vũ cũng song song đi vào, đem cà phê đưa cho hai người đang thảo luận.
Một màn này, không ngoài dự đoán bị nhóm nhân viên đứng bên ngoài thấy được.
Tiểu lục nhịn không được mà khóc lóc, ánh mắt ủy khuất nhìn nhóm người bên trong phòng hội nghị:
“Bọn họ sẽ không ở bên trong thảo luận giảm biên chế nhân sự chứ?”
“Chắc chắn là vậy.”
Nhất Quán mặc trang phục gọn gàng, tóc cột đuôi ngựa, nhìn Đại Lâm gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Lý tóc húi cua lại lần nữa làm vẻ mặt như đưa đám, đối với hai đồng nghiệp khóc thét:
“Chẳng lẽ Hoa Khánh liền sẽ như vậy mà bị thu mua sao? Chúng ta cực cực khổ khổ nghiên cứu phát minh ra công thức liền phải như vậy chắp tay nhường cho người khác, Giám đốc Chấp hành liền sẽ đồng ý sao?”
Thẳng đến thời gian nghỉ trưa, sau khi Cao Sĩ Đức cùng nhóm đại biểu tập đoàn Thành Dật thảo luận suốt một buổi sáng, liền mở cửa phòng họp đi đến văn phòng câu Dư Chân Hiên, câu lấy bờ vai người nọ:
“Nói cho anh một tin tức tốt, công ty chúng ta sẽ không giảm biên chế.”
“Phải không?”
“Ta cùng Châu phó tổng đã tính qua, trước mắt nghiên cứu tiến độ phát minh đều dựa theo kế hoạch mà tiến hành, bởi vậy đề cao giá trị tổng thể của công ty" Thành thật cùng người nọ nói. "Giảm biên chế thật sự chỉ là Châu phó tổng nói ra để dọa người thôi."
Dư Chân Hiên ngẩng đầu, nhìn Giám đốc Chấp hành nhà mình:
“Cho nên các cậu chỉ là gia tăng áp lực, để đẩy nhanh cho tốt tiến độ?”
“Còn có thí nghiệm năng lực của nhân viên , đương nhiên còn có vài vị yêu cầu nói chuyện, tuy rằng đều ở trên tiến độ, nhưng là vì mục tiêu tương lai của công ty, vẫn có một đoạn lớn khoảng cách, cho nên ở thời điểm quan trọng này, mỗi người đều phải càng —”
Nhưng mà người thân là trưởng phòng kỹ thuật lại đánh gãy lời nói của Cao Sĩ Đức, chỉ quan tâm hỏi về chuyện của Bùi Thủ Nhất.
“Cậu biết Bùi Thủ Nhất? Các cậu là quan hệ gì ? Tại sao lại biết nhau? Biết anh ấy ở đâu? Anh ấy có nói chuyện của tôi cho cậu không?”
Liên tiếp các vấn đề đều hướng tới đối phương tiến hành công kích, nhưng mà Cao Sĩ Đức lại chỉ mở miệng nói một câu.
“Muốn biết thì anh hãy chính mình hỏi anh ấy đi, nếu anh ấy muốn, tự nhiên sẽ nói cho anh biết"
“Bùi Thủ Nhất có biết cậu có quan hệ cùng với phó tổng kiêu ngạo kia không?"
Nếu Bùi Thủ Nhất cũng thích Cao Sĩ Đức, anh sẽ lựa chọn mà chúc phúc. Chính là giám đốc chấp hành rõ ràng đang cùng phó tổng giám đốc kiêu ngạo kia ở bên nhau, như vậy chẳng phải là lừa gạt tình cảm của Bùi Thủ Nhất? Anh ấy nhất định là không hề hay biết gì? Như vậy thật không tốt, thật sự không tốt. Nếu Bùi Thủ Nhất đã biết, tim anh ấy sẽ rất đau, cực kì đau lòng. Bởi vì chính mình yêu thầm anh ấy mười hai năm, không hy vọng Bùi Thủ Nhất phải giống chính mình mà chịu khổ. Anh cho dù có chịu bao nhiêu tổn thương cũng không hề gì, nhưng không cho phép bất kì kẻ nào, làm tổn thương Bùi Thủ Nhất.
Cao Sĩ Đức nhìn ra sự tức giận trong đáy mắt của Dư Chân Hiên cũng hiểu, nếu đối phương không nói, thì người đứng xem là cậu cũng không có tư cách nào mà giải thích, vì thế mà ngăn cản sự dò hỏi của đối phương, đành phải nghiêm túc mà nói.
“Chân Hiên, anh là nhân tài trong công ty, tôi thật sự rất tôn trọng anh, nhưng không thể nào chứng tỏ rằng anh có thể can thiệp vào việc tư của tôi, đừng quên tôi còn là Giám đốc Chấp hành, là ông chủ của anh." Nói xong, Cao Sĩ Đức liền đem bìa hồ sơ màu xanh lục kẹp ở trước ngực Dư Chân Hiên.
“Nhớ rõ cần phải xem.”
Sau đó xoay người đi ra hướng cửa, rời đi khỏi văn phòng kĩ thuật.
“Mẹ, nó!”
Dư Chân Hiên trừng mắt nhìn bóng dáng của đối phương, căm giận bất bình mà mắng.
.
.......
Tại quán rượu:
“Cho nên anh cùng với Dư Chân Hiên, từ lúc anh ta lên cao trung đã biết nhau?"
Cao Sĩ Đức nhìn cái đầu lâu tiêu bản mà người nào đó đem theo từ phòng y tế, đang được đặt ở trước cửa tiệm , hỏi.
“Uh.”
Người nọ vội vàng rửa sạch ly thủy tinh, đáp lại. Cao Sĩ Đức buông đầu lâu tiêu bản xuống, cầm lên ly rượu trước mặt, lại bị ông chủ ngăn cản.
“Đó là của Châu Thư Dật.”
“Của em đâu?”
Bùi Thủ Nhất liếc mắt nhìn em họ của chính mình, khó chịu mà nói:
“Nếu không phải do cậu, cậu ta sẽ không tìm được anh.”
“Anh là có ý gì?”
“Cậu ta vì theo dõi cậu, mới tìm được anh.”
“Dư Chân Hiên theo dõi em?”
“Uh, cậu ta cho rằng cậu cùng Châu Thư Dật đang ngầm có giao dịch bất lợi cho công ty, cho nên mới đi theo cậu đến đây, quan sát cậu, không nghĩ tới...."
Bùi Thủ Nhất ngón tay gẫy lên cằm đối phương, trợn mắt nhìn em họ mình mà mắng:
“Cậu cũng đủ ngốc, bị cậu ta theo dõi cũng không biết.”
“Trách không được anh ta xem em không vừa mắt, giống như thấy ông chồng của mình đang ngoại tình với người thứ ba.”
Đối với người khác ngoài Châu Thư Dật anh chưa bao giờ là người dễ chọc vào, giọng điệu chanh chua, hoàn toàn không thua kém với người có chướng ngại tình cảm là Bùi Thủ Nhất.
Ông chủ quán rượu liếc mắt, dưới miệng lưỡi sắt bén của em họ, liền thu hồi ngón tay ở cằm đối phương, tiếp tục chuẩn bị đồ nhắm rượu cho khách.
“Này, Dư Chân Hiên có phải hay không…… hơi kì lạ?”
Trong công việc thì không thấy có cảm giác gì, dù là trong lĩnh vực thiết kế. Vậy mà chỉ cần đề cập đến chuyện của " Bùi Thủ Nhất", Dư Chân Hiên liền giống như trở thành.
"
Triệu chứng chim non, hoang tưởng, rối loạn thần kinh, trầm cảm mức độ nhẹ, còn có khuynh hướng tự tổn hại mình. Cậu muốn biết về cái nào trước. " Bùi Thủ Nhất vầng trán như nhăn lại kể ra một loạt bệnh trạng.
“Thôi bỏ đi, anh cũng thật hiểu anh ta.”
“Đó là bởi vì ăn cậu ta học lớp 12 anh theo dõi cậu ta cả năm trời."
“Thế nên là anh bỏ công việc bác sĩ ở trường học, chính là vì?"
“Cậu muốn uống gì?"
Bùi Thủ Nhất nâng lên ly rượu whiskey cố gắng thay đổi đề tài, nhìn người nọ đang hướng chính mình mà cười.
.......
“Cậu làm lành với Cao Sĩ Đức rồi à?”
Tại khu dùng cơm ngoài trời, Thạch Triết Vũ nhìn bạn tốt đại học của mình cũng kiêm luôn ông chủ của cậu mà hỏi.
“Cậu ta giải thích là việc của cậu ta, cậu dễ dàng tha thứ cho cậu ta như vậy? Cậu cũng dễ thuyết phục quá đi! Chẳng lẽ cậu đã quên cậu ta lúc trước đối với cậu như thế nào hay sao? Mấy năm qua không phải có tôi cùng Bỉnh Vĩ ở bên cạnh cậu, cậu nghĩ là cậu có vượt qua nổi không? Đã thế kế hoạch trả thù của cậu thì sao? Chúng tôi còn chưa giúp cậu trả thù, mà cậu đã tha thứ cho cậu ta rồi à? "
Lưu Bỉnh Vĩ ngồi ở cái bàn phía dưới, trộm túm lấy ống quần của người yêu, lựa lời mà khuyên giải:
“Nếu thư Dật đã quyết định chúng ta liền nghe theo cậu ấy đi, đừng làm mọi chuyện thêm rắc rối."
“Ý của anh là em không đủ bao dung? Lòng dạ hẹp hòi?”
Thạch Triết Vũ bắt lấy lời nói của đối phương, phản biện.
“Không phải đâu, cái chuyện tình cảm này chỉ có người trong cuộc mới có thể quyết định. Chúng ta không thể không rộng lượng mà."
“Cho nên theo ý của anh, em thực sự không rộng lượng, nhỏ mọn hả?”
“Khụ khụ, em không có rượu, để anh đi lấy giúp em.”
Trước mặt ngưòi mà mình thích, không có biện pháp phản biện, đành hoảng loạn mà đứng dậy, rời khỏi nơi chuẩn bị xãy ra chiến trường.
Chờ đến khi Lưu Bỉnh Vĩ đi xa. Thạch Triết Vũ mới nhướng lên chân mày nhìn người nọ đi khỏi, làm Châu Thư Dật nhịn không được đối với bạn tốt của mình mà lắc đầu:
“Cậu đừng có mà hành hạ cậu ấy nữa, cậu ấy theo đuổi cậu từ lúc tốt nghiệp đại học đến giờ, cậu mà còn cứ quan sát tiếp đến lúc đó người ta không quan tâm đến cậu thì đừng có mà hối hận"
"Tôi mà đồng ý với anh ta thì chính là toi ấy. Cậu nghe học thuyết con lừa và củ cà rốt rồi chứ? Chỉ cần treo củ cà rốt trước mặt con lừa, thì nó sẽ luôn chạy về phía trước.”
" Vậy cậu là con lừa hả?”
“Tôi là củ cà rốt, có biết không?"
" Rất nhiều người chỉ hiểu được chinh phục lại không biết đến quý trọng. Đừng đánh giá người khác phiến diện như vậy.”
Cao Sĩ Đức đánh gãy lời nói của Thạch Triết Vũ, cầm hai ly rượu đi tới, đem một ly đưa cho Châu Thư Dật, ngồi xuống phía bên trái, từ trên mâm cầm lấy một miếng gà rán , mỉm cười nhìn người yêu của chính mình.
“Cái này ăn rất ngon, em muốn ăn không?”
“Muốn.”
“Cẩn thận, nóng.”
Cầm lấy một miếng gà thật cẩn thận đưa vào trong miệng của người yêu, hình ảnh ân ái trước mặt làm Thạch Triết Vũ lộ ra biểu tình muốn nôn mữa, mà lớn tiếng kháng nghị.
Trong bữa tiệc, Lưu Bỉnh Vĩ thừa dịp Thạch Triết Vũ cùng Châu Thư Dật đang trò chuyện về lúc còn học đại học, liền đem Cao Sĩ Đức đưa tới bên kia quán rượu, nhỏ giọng khuyên nhủ.
“Nếu đã nối lại tình cũ rồi cậu cũng đừng lại tùy tiện biến mất nữa, cậu không biết, Thư Dật lúc đó có bao nhiêu đau khổ.”
“Ý cậu là gì?”
Mấy ngày qua anh đều luôn tự hỏi, Ba Châu ngăn cản chắn chắn là có nguyên nhân, lại không phải chỉ vì lý do kia. Cho nên anh cũng muốn hỏi một chút người bạn này của mình, xa nhau mấy năm, rốt cuộc Châu Thư Dật đã xãy ra chuyện gì?.
Lưu Bỉnh Vĩ dựa người vào tay vịn lan can, nhìn ánh đèn đường phía bên bờ sông, thở dài:
“ Sau khi cậu đi Mỹ, cùng Thư Dật liên lạc lại toàn mất tập trung, có một ngày cậu ấy gọi điện thoại cho cậu, lại nghe giọng một cô gái. Vì vậy cậu ấy quyết định bay đi để tìm cậu, thế nhưng lại thấy cậu cùng một cô gái ngưòi Mỹ ở bên nhau, hai người còn ôm một đứa bé"
Cao Sĩ Đức cau mày, hỏi:
“Lại là cô gái người Mỹ ? Rốt cuộc cô gái người Mỹ là ai?”
Lưu Bỉnh Vĩ liếc mắt nhìn đối phương một cái, châm chọc nói:
“Người là cậu ôm, đứa bé là cậu sinh, tôi sao mà biết được.”
“Tôi khi nào mà có cô gái người Mỹ? Tôi cũng không có sinh đứa nhỏ.”
“Tôi mới lười để quản cậu có hay không, dù sao cũng đều đã giải hòa, cũng đừng lại tổn thương cậu ấy. Thư dật vào lúc đó quả thật rất thảm……”
Lưu Bỉnh Vĩ tiếp tục nói…… Nguyên do Châu Thư Dật từ nước Mỹ trở về, sau đó mỗi ngày đều chạy đến quán bar uống rượu, Ba Châu trước đó cũng từ di động của Châu Thư Dật đã biết rõ quan hệ của con trai mình cùng Cao Sĩ Đức, lại bắt đầu cãi nhau một trận lớn cùng con trai……
『 Tốt nhất thì ba nên biết khi nào thì nên quan tâm đến con! 』
『 Trong lòng ba, con mãi mãi chỉ là một đứa trẻ. 』
『 Rõ ràng Ba không biết gì hết. 』
『 Ba đều biết hết! 』
Cuộc cãi vã của hai cha con càng diễn ra kịch liệt, ngay cả bảo vệ đứng một bên liền lộ ra biểu tình kinh ngạc, giơ tay ngăn cản lại cánh tay muốn đánh Châu Thư Dật của Ba Châu.
『 Nói! Người con thích rốt cuộc là ai…… Được rồi, con lập tức chuyển nhà cho Ba, không được phép gặp mặt người kia. Ngay lập tức! 』
『 Được, nhưng con muốn ở một mình. 』
『 Không được, Ba tuyệt đối không cho phép! 』
『 Con nói, con muốn ở một mình! 』
Cho nên, Châu Thư Dật bị tịch thu di động, còn bị bắt thay số. Cũng từ trên lầu cao khu chung cư, dọn đến chổ ở bây giờ.
『 Thư dật đã quyết định cùng cậu chia tay, về sau cậu không cần lại đến tìm đến nó. 』
『 Không thể nào…… Thư dật sẽ không làm như vậy, nhất định có hiểu lầm gì đó, xin hãy cho con gặp mặt em ấy một lần. 』
『 Nếu không phải đã quyết định chia tay, Nó như thế nào sẽ đem điện thoại giao cho ta? Từ bỏ đi, trò chơi tình yêu của những người trẻ đến đây là kết thúc, cậu đi tìm một cô gái mà sống bình thường đi! 』
Cuối cùng là do trong thế giới tình yêu, càng bị lún sâu , càng trở nên ngu ngốc. Vậy mà dễ dàng tin tưởng lời nói dối bịa đặt, khiến bản thân mình ngu ngốc mà hoài nghi tình yêu của Thư Dật đối với chính mình......
“Đáng chết!”
Cao Sĩ Đức nắm tay lại thành nắm đấm, đập vào tay vịn, thầm mắng chính mình.
“Có chuyện gì?”
“Không có việc gì, sau này lại như thế nào?”
“Sau này bên trong tập đoàn Thành Dật lại nháo nhào tranh quyền cổ đông, đám họ hàng nhà Thư Dật làm ầm ĩ loạn cả lên. Để giữ vững cục diện cậu ấy tuyệt đối không nhắc đến chuyện của cậu nữa, để giúp ba cậu ấy. Tuy bề ngoài chuyện giữa cậu và cậu ấy đã qua đi rồi, nhưng trong lòng cậu ấy vẫn luôn có cậu. Không thì sao cậu ấy vẫn kiên quyết sống một mình chứ. Còn nổ lực làm chính mình phải trưởng thành, học cách rữa chén, học không kén ăn, học dùng đồ vật mà trước kia mình chưa từng đụng tay vào. Cậu ấy chuẩn bị hết mọi thứ, đều là vì chờ cậu trở về bên cạnh, không muốn ỷ lại cậu, thậm chí làm chổ dựa cho cậu. "
Lưu Bỉnh Vĩ tạm dừng một lát, nhìn người bạn trước kia đã từng xem mình bằng ánh mắt khó chịu, nghiêm túc mà nói.
“Sĩ Đức, Thư Dật cậu ấy thật sự để ý đến cậu, tôi dám nói, cậu rốt cuộc không tìm được người nào yêu thương cậu nhiều như cậu ấy đâu.”
Đã từng, thời gian đó cùng Thạch Triết Vũ đi đến quán bar tìm người, nhìn Châu Thư Dật nắm lấy di động trên tay mà khóc thút thít. Trước đây chưa hề thấy cái người từng kiêu ngạo này, lại mất hồn như vậy, ở trong quán bar trước mặt những người xa lạ lại có thể khóc.
Cao Sĩ Đức nhìn Lưu Bỉnh Vĩ, trầm mặc. Khi đó bởi vì mẹ của anh, cùng công ty phát sinh sự tình, bận đến không nhớ ngày hay đêm, trên tay lại không có chút tin nhắn hoặc email nào, chỉ nghĩ là do tâm trạng người nọ không tốt. Chỉ có thể trách bản thân mình xem nhẹ cảm xúc của Châu Thư Dật. Đã quên đối phương không phải là đóa hoa trong nhà kính, mà có thể bên cạnh kề vai chiến đấu cùng mình. Chỉ đành trách bản thân mình đã quá mạnh mẽ, mà quên đi trong tình yêu không nên một mình gánh lấy những công kích cùng kì thị. Bởi vì đã có một người ở bên cạnh, sẵn sàng cùng nhau dọn đi những khó khăn. Chung tay gánh vác gió mưa phía trước. Bây giờ thật tốt, mọi chuyện đã có kết thúc tốt đẹp, cứu lấy một lần mất đi người yêu quan trọng của mình. Cứu lấy hạnh phúc của bọn họ.
Sau khi bữa gặp mặt kết thúc, hai người liền về sớm, không bắt taxi mà trực tiếp đi bộ. Trở lại con đường phồn hoa nơi Đài Bắc. Đi ra phía sau trạm Tây Môn. Nhìn cầu vượt quen thuộc xe cộ tấp nập hai bên đường liền hỏi:
“Cao Sĩ Đức, Anh còn nhớ nơi này không?”
“Tất nhiên là nhớ rồi, hồi đó ở đây có một tên ngốc ở chỗ này la to ...”
“Đủ rồi.”
Người nọ thẹn thùng mà kéo lấy tay áo Cao Sĩ Đức, ngăn lại đối phương đang làm loạn. Cao Sĩ Đức giữ chặc lấy cánh tay Châu Thư Dật nhìn vào mắt người nọ dò hỏi:
“ Tại sao em lại không hỏi anh, bỗng dưng tại sao lại không liên lạc nữa, còn có cô người Mỹ mà đến anh cũng không biết kia nữa."
Tại sao lại không hỏi anh? Tại sao lại có thể dễ dàng tha thứ như vậy? Rõ ràng là có tư cách mở miệng chất vấn, Tại sao……
Châu Thư Dật cười cười, trả lời:
“Rõ ràng biết ba em đào hố vẫn còn ngốc đến mức nhảy vào, thà để em hiểu lầm cũng không giải thích, một kẻ vì em mà ngốc như thế, em còn có thể nghi ngờ được gì nữa đây? Đồ ngốc!”
“Ai là đồ ngốc hả.”
" Anh là đồ ngốc đó !”
Tâm trạng trở nên tốt lên, liếc mắt nhìn đối phương tỏ vẻ không phục, bèn nắm lấy lan can đối với dòng xe đang chạy phía dưới cầu vượt la to:
“Là ai làm thế này ở đây nhỉ…… Tôi là Châu Thư Dật, thích nhất Cao Sĩ Đức! Thích thích thích nhất! Trên thế giới này, tôi thích nhất chính là anh ấy!”
“Cao Sĩ Đức!”
“Tôi tại đây! Em muốn hay không tại đây thổ lộ lần nữa?”
“Đồ ngốc.”
“Người mà đi thích người ngốc, có phải hay không cũng ngốc?”
“Anh thật sự thật phiền quá đi, em phải đi."
“Châu Thư Dật, thích Cao Sĩ Đức! thích nhất nhất nhất!”
“Đi mau đi, người khác đều đang nhìn kìa.”
Gương mặt vì xấu hổ mà đỏ ửng, túm lấy áo khoác của người kia, cãi nhau ầm ĩ, đi xuống cầu vượt đầy hồi ức, trở về "Nhà" thuộc về bọn họ.
Tình yêu quả nhiên có thể làm người khác biến bản thân mình trở thành ngốc nghếch, cả hai người đều tự cho là đúng mà tạo thành 5 năm hối tiếc. Nếu lại lần nữa may mắn trở lại bên nhau, thì ngay lúc này đây, chỉ cần hết mình yêu đối phương, thì những hiểu lầm gì đó điều không cần phải dùng lời để giải thích. Đã khi yêu nhau, mọi thứ khác đều không quan trọng.
.
.......
Tại bên ngoài quán rượu.
“Anh Nhất, chúng tôi đi trước nha!”
“Được, ngày mai gặp."
Bùi Thủ Nhất bước ra ngoài tiễn nhân viên, nhìn bờ sông ban đêm cùng ánh đèn đường phía đối diện, lại thấy Dư Chân Hiên xách theo một túi đồ vật, hướng đến chính mình mà lại gần.
“Cậu sao lại tới đây?"
"Em đến tìm anh.”
“Tôi không cho phép cậu tìm Cao Sĩ Đức gây rắc rối"
“Con trai cưng của mẹ đến mách anh à?”
" Không, tôi chỉ đề phòng trước thôi, còn nữa, ngày mai đừng đến đây nữa, nơi này không chào đón cậu."
“Tại sao?” Dư Chân Hiên sững sốt khi nghe thấy điều người nọ nói.
“Năm đó tôi xin nghĩ việc, chính là vì không muốn trông thấy cậu. Cậu khiến tôi cảm thấy rất......"
Bùi Thủ Nhất nâng lên tầm mắt tránh khỏi cái nhìn của đối phương, châu mày nói:
“Phiền phức!”
“Em có thể cách anh rất xa, không phiền đến anh.”
Mọi lời nói đưa ra chỉ có thể khiến đối phương không còn biện pháp để đến đây, lấy ra trong túi áo một tờ danh thiếp. Nói:
“Đây là phòng khám tâm lý bạn tôi mới mở. Cậu đến gặp.”
“Em không bị bệnh!”
Dư Chân Hiên rống to.
“Cậu không bệnh? Tìm tôi suốt nhiều năm như thế, tìm được thì lại bám dính như năm đó. Không sao dứt được. Tiếp theo cậu có phải đang nghĩ biện pháp nào đó làm cho tôi mềm lòng đúng không? Hồi trẻ còn có thể có lý do, nếu bây giờ vẫn vậy thì cách điên không còn xa nữa đâu."
“Em không phải kẻ điên! Em không phải!”
Đôi tay rũ xuống bên người dùng sức nắm chặt, lại vẫn nhớ rõ từng lời Bùi Thủ Nhất nói.
Dừng lại bước chân vui vẻ, không rõ tại sao ngày hôm qua còn có thể tới đây, ngày mai lại liền không được đến.Không thể mắng bậy! Không thể tức giận lung tung! Không thể thương tổn chính mình! Cậu nhớ rõ, mọi đều anh nói cậu đều nhớ đến. Chính là tại sao? Tại sao mọi thứ cậu đều ngoan ngoãn nghe theo, vậy mà anh ấy lại nói cậu là kẻ điên? Vẫn là cùng mười hai năm trước giống nhau, muốn bỏ rơi cậu?.
Nắm lấy vị trí nơi trái tim đang ẩn ẩn đau. Anh ấy vì chướng ngại tình cảm, nên không có cảm xúc, lại càng không lý giải được ánh mắt thống khổ của đối phương.
Dư Chân Hiên cũng có bệnh. Bọn họ đều thiếu mất một góc cảm giác, chỉ có thể hiện tại mà cô độc.
“Em không phải kẻ điên……”
Bàn tay đang nắm chặt bên người chậm rãi buông ra, dùng ngữ khí nãn lòng mà cãi lại.
“Vậy đừng để tôi nhìn thấy cậu.”
Gương mặt không có lấy cảm xúc dao động khi nói ra lời này, xoay người đi lên trên cầu thang.
........
Tại công ty khoa học kỹ thuật Hoa Khánh.
Cao Sĩ Đức ngã mình ra phía sau ghế, nhìn người nọ phía bên kia văn phòng. Ánh nắng buổi trưa xuyên qua cửa kính chiếu vào trong nhà, nhìn trên cổ tay người nọ lại lần nữa đeo lên vòng tay đính ước, nhìn đến phía sườn mặt xinh đẹp của người nọ mà thất thần.
“Bị vẽ đẹp trai của em làm cho ngẫn người à?”
Nhận thấy tầm mắt của đối phương, Châu Thư Dật buông máy tính bảng trong tay, ngẩng đầu nhìn về phía người ngồi ở cái bàn phía sau, mỉm cười.
“Đúng thế!”
“Em chỉ đùa thôi.”
“Anh là nghiêm túc.” Đáp án lại quá mức chân thành làm cho người vừa mới khơi mào, đành lãng sang chuyện khác.
“Anh đang làm gì vậy?”
“ Anh đang giải quyết Email của bên nhà cung ứng.”
“...”
“Em cười cái gì?”
“Không có gì, chỉ là nghĩ đến trước đây, mỗi tuần đều chờ anh ở nước Mỹ gởi cho em một lá thư, thấy hơi ngốc, may mà anh không có viết."
Cao Sĩ Đức kinh ngạc nhìn đối phương, nghiêm túc mà nói:
“Anh đều có viết.”
“Sao có thể? Em không có nhận được.” Châu Thư Dật đưa ra máy tính bảng đang cầm trên tay, mở ra thư mục email:
“Anh xem.”
“Anh đều có gởi đi mà.”
Vội vàng click mở máy tính, nhìn vào hộp thư của mình.
“Sao lại có thể?”
ChâuThư Dật cũng cảm thấy kỳ lạ, vì thế vòng qua bàn làm việc đứng ở sau lưng Cao Sĩ Đức, cùng nhau nhìn về phía màn hình máy tính.
“Toàn bộ đều đã được gởi đi.”
“Thật sự đã gởi!”
Chu Thư Dật nhìn hộp thư trống rỗng của chính mình, nhìn Cao Sĩ Đức, tiếp theo cùng nhau mà nói.
“Là Ba em?”
Hết thảy, mọi việc đều sáng tỏ. Chính là ông ấy nhúng tay vào giao ước 5 năm cùng với di động, không nghĩ tới ngay cả thư cũng bị chặn.
“Em trong một tháng sẽ không cùng Ba ăn cơm.”
Chu Thư Dật thở phì phì mà nói, lại không nghĩ tới người sẽ bị đắt tội bên cạnh lại cười khổ nói.
“Đừng có như vậy, em nếu thật sự không để ý tới Ba em, ông ấy lại càng chán ghét anh hơn.”
“Này……”
Vẫn không cam lòng nhìn người nọ nghịch ngợm mà chớp chớp mắt, nói:
“Anh sẽ giúp em chỉnh ba em.”
" Được, chủ ý này không tồi nha.”
“Ách xì!” Ở Nơi xa, trên tầng cao của phòng họp, vị chủ tịch nào đó đang dùng sức mà hắt xì trước mặt nhân viên. Ba Châu buồn bực mà sờ sờ cái mũi của mình, có một chút cảm giác bất an.
........
Đêm khuya, bên trong văn phòng, một màn hình máy tính đột nhiên sáng lên. Trên màn hình liền xuất hiện mấy cái cửa sổ di động, ở nơi không người, di chuyển trên màn hình, sau đó đánh cắp đi tài liệu bên trong máy tính.
Buổi sáng hôm sau, nhóm nhân viên sôi nổi đi vào công ty, từng người sau khi mở máy tính lên, đều phát hiện ra sự khác thường.
Tiểu lục trừng mắt nhìn màn hình máy tính, hỏi tiền bối đang ngồi bên cạnh:
“Đại Lâm tỷ, hệ thống của chị có thể đăng nhập không?“
"Không được, Sơn Trị, còn của cậu?”
Đại Lâm lắc lắc đầu, quay đầu dò hỏi một nhân viên khác đang ngồi phía sau.
“Cũng không được, tôi như thế nào ấn vào đều vẫn luôn trong trạng thái đăng xuất.”
Sơn trị ngẩng đầu nhìn về phía văn phòng của Dư Chân Hiên, lôi kéo giọng hỏi:
“Trưởng phòng kỹ thuật, còn của anh?”
Trưởng phòng kỹ thuật giơ tay lên cao, tỏ vẻ bên kia anh cũng xuất hiện vấn đề giống vậy. Cảm xúc hoảng loạn tràn ra xung quanh văn phòng, ước chừng hai mươi phút sau, Cao Sĩ Đức mới đi đến trước mặt nhân viên, hướng đến mọi người mà giải thích tình huống.
“ Hôm qua server ghi chép lại có xâm nhập bất thường, có người đã tấn công vào máy tính của công ty để lấy trộm đi dự án Alpha."
Châu Thư Dật tiếp tục giải thích thêm:
“ Tôi đã báo cảnh sát, nhờ cảnh sát xử lý, chắc sẽ nhanh chóng tìm ra địa chỉ IP thôi. Để tránh rắc rối không cần thiết, xin mọi người đừng tiết lộ tin tức. Chốc nữa sẽ phát cho mọi người một cam kết bảo mật. Xin mọi người hãy kí vào đó."
Một lát sau, Cao Sĩ Đức mở lấy di động, cùng cảnh sát phía bên kia trò chuyện:
“Vâng? Là tôi đây, Đã tra ra được? Cho nên……”
Ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, quay đầu nhìn về hướng người đang đứng ở cửa kính. Dư Chân Hiên đang chờ đợi tin tức, cho rằng Cao Sĩ Đức đang nhìn về người khác, cũng quay đầu lại nhìn phía sau lưng mình, lại phát hiện phía sau căn bản vốn không có người nào, mới quay mặt trở lại. Lại phát hiện bất luận là Cao Sĩ Đức, Châu Thư Dật, trợ lý pháp vụ của tập đoàn Thành Dật cùng trợ lý đặc biệt, ngay cả nhân viên của khoa học kỹ thuật Hoa Khánh, đều dùng ánh mắt không thể tin nổi, nhìn sang chính mình……
*** Góc lãm nhãm****
À quên để nhắc những ai chưa xem blog mình thì chữ nghiêng là đoạn mình viết thêm á. Để thỏa mãn nổi tò mò của tui.
Xin lỗi mn trình độ viết H của tui tới đây thui, tui mà diễn tả sâu nữa chắc tui mất máu mà chết..mọi ng tạm đọc nha.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...