.....
"Cao Sĩ Đức, Anh thật sự là rất bận hả? Cho dù là ban ngày hay là buổi tối đều sẽ không lập tức phản hồi chút tin tức nào, quả nhiên khi đồ vật đã có trong tay liền sẽ không biết quý trọng, thật đáng giận."
Tuy rằng nói ra một loạt câu chữ oán giận, nhưng khóe miệng lại không cách nào kìm chế vươn lên, một độ cong ngọt ngào nơi khóe miệng.
Chán ghét trở về phòng, lật tìm lại những tin nhắn cũ còn lưu trong điện thoại, ngón tay ở trên màn hình liền hoạt động, lật xem từ tin nhắn đầu tiên nhất anh để lại, đến dòng tin nhắn cuối cùng dần trở thành không chút tin nhắn phản hồi.
"Ngu ngốc." Châu Thư Dật nhớ đến buổi tối nọ, đối phương trò chuyện thì cậu liền ngủ, lại có những lúc nhầm lẫn địa chỉ mail mà gởi nhầm tin nhắn ra ngoài, thầm cười mắng.
Vì thế đem điện thoại đặt ở cầm đài, kéo ra ghế dựa ngồi vào bên chiếc dương cầm phía trước, ấn xuống những phím đàn, đàn tấu ca khúc mà chính mình sáng tác, trong lúc vô tình bị Cao Sĩ Đức điền nhập ca từ, liền trở thành bài hát, giai điệu thuộc về bọn họ.
Đàn một khúc rồi kết thúc, Châu Thư Dật cầm lấy di động, nhìn hình cả hai tự chụp bằng camera trước, đối với khoảng cách 1 vạn 2 ngàn 348 km, sai lệch khoảng mười ba giờ, so với nơi tình nhân hiện tại đang ở, bang Texas, liền lộ ra một chút tươi cười.
"Ngu ngốc, Anh có khỏe không? Anh lúc trước khi có tin tức giọng nói nghe có chút thanh âm thực mệt mỏi, có phải hay không ở nước Mỹ bên kia phát sinh sự tình gì? Nếu như có chuyện gì nhất định phải nói cho em, em tốt xấu gì cũng sẽ chuẩn bị tiếp quản công ty của ba, nhiều ít gì cũng có thể cho thêm ít ý kiến"
Cho dù thật sự giúp không được gì, cũng có thể cùng anh đảm đương cay đắng, cho nên tuyệt đối đừng giấu giếm điều gì, bất luận có sự tình gì, em đều cùng anh giải quyết cùng nhau.
Sau đó ấn xuống phím bấm dừng lại ghi hình, đem âm thanh cùng giọng nói gởi qua tin nhắn cho người phía bên kia.
Mười một tháng sau. Tại tập đoàn Thành Dật, Châu Thư Dật từ lâu đã mất đi tính khí có chút trẻ con, mặc vào trang phục tây trang, cho dù ôm ấp nhiệt tình cùng lý tưởng, nhưng khi đối mặt trên chiến trường đã quen dần với định luật, cùng quy tắc trò chơi tại đây.
Châu Thư Dật mang theo thân người đầy mệt mỏi bước ra khỏi tập đoàn Thành Dật, ngửa đầu nhìn lối kiến trúc cao ngất phía trên cao, không nhịn được thầm mắng một câu: "Các người quá là bảo thủ."
Vì muốn cha tiếp thu quan hệ của chính mình cùng Cao Sĩ Đức, cũng vì muốn ở một mình chờ đợi người yêu trở về trong khoảng thời gian này nên càng muốn trở nên mạnh mẽ hơn, mạnh mẽ đến không hề phải ỷ lại vào đối phương, mà có thể trở thành một hậu thuẫn vững chắc cho anh, làm cho anh chỉ có thể thu hồi cánh chim bảo bọc của mình dành cho cậu, mà an tâm nghỉ ngơi tránh gió.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...