Cuộc Phản Kích Số 2

☠ Chú ý đây là H văn tui tự viết, để tiếp nối câu truyện trong phòng y tế theo trí tưởng tượng của tui, không liên quan đến phần bộ truyện trên. Cảnh báo không nên đọc, đọc mà bị gì tui không chịu trách nhiệm. 😁


-------------------☠----------------

Cao Sĩ Đức nắm lấy tay Châu Thư Dật kéo vào bên trong phòng y tế, bên ngoài có thể thấy ánh sáng chiếu vào phía tấm màn che ngay cạnh cửa sổ, nhẹ nhàng đóng lại cánh cửa phía sau lưng, nhìn xung quanh nơi này có chút lưu luyến.
Do sau khi kết thúc buổi thuyết trình cả hai quyết định tới thăm lại những nơi mang đầy kí ức của bọn họ, nên lúc này đây nơi này không có ai, những bạn học khác đều tập trung trong sân tham dự buổi lễ khai giảng vẫn còn đang diễn ra. Tính ra cũng phải một lúc lâu nữa buổi lễ mới kết thúc.
"Thư dật, em còn nhớ rõ nơi này không?"
Cao Sĩ Đức vòng tay ra sau ôm lấy thắt lưng của người mình yêu, ôn nhu mỉm cười.
"Đương nhiên em nhớ rõ."
Châu Thư Dật cũng lộ ra nụ cười, dịu dàng câu lấy cần cổ của đối phương, nói:
"Người nào đó ở tại nơi này, đối với em mà nói rằng『 Nói thích em, cũng không phải là nói đùa, nói rằng lựa nước đục thả câu, cũng là nói thật sự, em nói có thể được anh yêu là người thật may mắn, đáng tiếc em mãi mãi không biết, may mắn kia vẫn luôn đều thuộc về em...... Châu Thư Dật, anh thích em』 Xin lỗi, làm anh đợi lâu như vậy."
Châu Thư Dật nhìn người trước mắt mình, tựa như có thể thấy được nhiều năm về trước, Cao Sĩ Đức chỉ dám lấy thân phận bạn bè mà yên lặng ở bên cạnh cậu.
Cao Sĩ Đức lắc đầu, nói:
"Em đáng giá, đáng giá làm cho anh dùng cả đời để chờ đợi."
"Sĩ đức."
"Hả?"
"Em yêu anh."
"Anh cũng vậy."
Cao Sĩ Đức tiến tới gần nhẹ nhàng đưa tay ôm lấy khuôn mặt của đối phương, chậm rãi đặt nụ hôn lên trên cánh môi, nhắm lại hai mắt, cảm thụ hơi thở của người bên cạnh, mùi hương thơm mát của dầu gội bạc hà, nhàn nhạt từ ngọn tóc bay đến chóp mũi.

Cao Sĩ Đức nâng lên tay, xuyên qua eo của đối phương ôm chặt lấy thân người phía trước, đầu ngón tay thông qua lớp áo tây trang cảm thụ đến xúc cảm của làn da truyền lên đến đại não, Châu Thư Dật nhịn không được cong lên khóe miệng, ở tình huống vốn đang hôn nhau lãng mạn lại bật cười.
"Phá hỏng không khí."
Nhìn sang người nọ làm hỏng bầu không khí lãng mạng, đành chỉ biết sủng nịnh mà dò hỏi.
"Làm sao vậy?"
"Anh xem!"
Châu Thư Dật vỗ vỗ phía sau lưng Cao Sĩ Đức, đầu ngón tay chỉ về hướng góc phòng y tế. Cao Sĩ Đức nhìn theo hướng người yêu chỉ, liền thấy một tiêu bản xương đặt trong góc, đang làm ra động tác che mặt thẹn thùng, cũng cong lên khóe miệng, cười cười mà nói:
"Xem ra cái này là truyền thống, cũng truyền lại cho những học sinh lớp sau rồi ."
Châu Thư Dật thu cánh tay, giơ bàn tay để ở bên miệng, nhịn cười , nói:
"Anh nói, nếu một lát chúng ta làm chút chuyện xấu xa gì đó, thì có làm cho nó thay đổi tư thế hay không, anh có thể sẽ bị dọa chạy mất?"
Từ từ! Chuyện xấu xa là chỉ cái gì? Cao Sĩ Đức lộ ra ý đồ trong nụ cười, nghiêng đầu nhìn sợi tóc mềm mại của người yêu, cảm nhận mùi hương sữa tắm từ phía sau cổ bay tới, vẫn là mùi hương mà anh sử dụng nhưng khi ở trên làn da của người anh yêu lại không giống nhau, mang đầy sự hấp dẫn cùng khiêu khích không thể nói rõ.........liền không nhịn được cúi đầu, hôn lên phía sau cổ của người yêu.
"Cao Sĩ Đức......"
Châu Thư Dật cảm nhận nụ hôn phía sau gáy có chút bối rối, đẩy người đang có ý định xấu xa kia ra, thật muốn nói sợ rằng có người khác nhìn thấy, nhưng khi nhìn lại chỉ có tiêu bản xương đứng yên lặng che mặt nơi góc phòng, liền im lặng không biết phải nói gì.
"Uhwm."
Cao Sĩ Đức không nỡ dừng lại, bàn tay càng mạnh dạn cởi đi áo khoác tây trang đang mặc trên người của đối phương, nới lỏng ra nút thắt nơi cà vạt, bỏ đi hàng nút áo phía trên càng lộ ra làn da trắng cùng xương quai xanh quyến rũ lấp ló phía sau lớp vải.
"Này Cao Sĩ Đức......đây là trường học...đừng..."
Châu Thư Dật thấp giọng nhắc nhở, vốn bản thân muốn ngăn lại hành động của người nọ đang làm càn trên người mình, nhưng cánh tay lại lẳng lặng rũ xuống bên người, bị động mà trở thành tội phạm cùng đối phương. Cao Sĩ Đức hô hấp dần dần hỗn loạn, nhận thấy nhịp đập của người anh yêu bên cạnh, đầu ngón tay lướt nhẹ ôm lấy cần cổ của người nọ, đôi môi mút nhẹ lấy làn da, hôn dần đến vành tai đang dần đỏ lên ái muội mà thì thầm:
"Khi lên cao trung, anh đã có ý nghĩ xấu xa này đối với em."
Năm 17 tuổi, trong khi hỗ trợ giúp đội bơi lội kiểm tra vòi nước đã khóa trong các phòng tắm, vô tình nhìn thấy Châu Thư Dật không một mãnh vải đứng sau làn nước nhìn lại mình. Lúc đó tầm mắt của anh đã không chịu khống chế mà từ khuôn mặt Châu Thư Dật nhìn sang dần xuống phía dưới, sau đó dừng lại ở nơi không nên thấy...... Phần yết hầu trượt lên xuống, không tự giác mà nuốt nước miếng, trái tim nhói lên trong lòng ngực tựa như người đã chạy như điên suốt 800 mét quanh sân thể dục. Đầu mũi cũng vì thế mà chảy ra máu mũi thấm ướt cả một mãng áo. Vội chạy nhanh ra khỏi phòng tắm. Lần đó làm cho anh không cách nào quên được, khi nhận ra những ham muốn của bản thân mình dành cho người anh yêu.
Châu Thư Dật, mĩm cười đẩy người nọ ra xa khỏi mình, ý đùa nói.
"Anh thật là biến thái. Thế nhưng đối với trẻ vị thành niên có suy nghĩ bậy bạ."

"Thật ngại, khi đó anh, cũng là trẻ vị thành niên."
Châu Thư Dật nhăn lại cái mũi, nói:
"Thật đáng tiếc, mỗi lần anh kể lại chuyện trước kia, em đều không có ấn tượng."
Do khi đó bản thân cậu vẫn yêu thầm Tưởng Duật Hân, lúc đó đối với Cao Sĩ Đức chỉ có sự khó chịu, nên chuyện này khi anh kể, cậu năm 17 tuổi, không nhớ được chút nào.
Cao Sĩ Đức ôn nhu vuốt ve vành tai của người yêu, thâm tình chăm chú nhìn vào mắt đối phương:
"Không sao, bởi vì những chuyện đó anh đều nhớ rõ. Về sau vẫn còn rất dài anh sẽ từ từ kể cho em, mỗi một chuyện mà anh kể, sợ rằng kể đến khi em thành ông lão rồi cũng kể không xong."
"Được, giao ước, anh phải cùng em nói xong chuyện xưa, nếu không, không được buông tay em ra."
Châu Thư Dật vươn ngón út của tay phải lên, biểu lộ hạnh phúc tươi cười, nói.
"Một lời đã định."
Một người khác cũng cong lên khóe miệng, vươn ngón út tay phải của chính mình, câu lên ngón tay của đối phương.
" Nhưng trước đó anh cần phải làm chuyện cần làm trước..."
Cao Sĩ Đức mĩm cười, bàn tay nâng lên cằm của đối phương, hôn lấy đôi môi ở trước mặt anh. Bàn tay không yên phận trượt vào phía sau lớp áo, kéo ra phần áo sơ mi đã được bỏ gọn vào bên trong thắt lưng, vuốt ve lấy làn da mịn màng bên trong không còn ngăn cách bởi lớp vải.
Châu Thư Dật lùi bước đụng vào phía cái bàn bên trong phòng y tế, bàn tay loạng choạng vì cố định thân người chống lên cái bàn phía sau. Đẩy ra lồng ngực đối phương qua hơi thở rối loạn mà thì thầm.
" Nơi này là trường học đó...Cao Sĩ Đức...anh định..."
" Một chút thôi mà...không có ai đến đây đâu, lúc nãy anh khóa cửa rồi. "
Cao Sĩ Đức cười xấu xa, nói rõ ý định của bản thân, tựa như quay về thời gian trước đây, cố tình phá cửa không cho người nọ ra khỏi, để khóa trái chính mình cùng người anh yêu bên trong phòng kín, cũng như tạo cơ hội cho anh cùng Châu Thư Dật ở bên cạnh nhau. Người đàn ông này quả thật từ trước trong đầu đã quyết định bản thân mình muốn gì rồi, chỉ là cố tình không nói ra mà thôi.
Đầu gối nhẹ nhàng len vào phía hai chân người nọ tách mở, hơi thở đầy nam tính phả ra nơi cần cổ, cùng với cái cọ sát nơi đủng quần, cố kích thích lên dục vọng của người trước mặt, cùng với anh làm đồng phạm trong chuyện xấu này.
Cao Sĩ Đức vòng tay siết lấy eo của người nọ kéo sát đến bên người, hôn lấy đôi môi, đầu lưỡi nồng nhiệt quấn lấy chiếc lưỡi của đối phương, hút lấy nhịp thở của người anh yêu, đầu gối càng cọ sát lên phía trên, cảm nhận người trong lòng đang run lên, bấu chặt lấy cánh tay anh để giữ vững thân người mình.

" Cao....Sĩ.... Đức...anh đừng có đùa...nơi này không được..."
" Anh sẽ làm thật nhẹ.....không sao đâu...."
Châu Thư Dật không chút nào tin lắm lời đối phương nói. Mỗi lần thật sự người nọ đòi hỏi là sáng hôm sau cậu không thể nào bình thường mà rời ra khỏi giường nổi. Tựa như những khao khát anh dành cho cậu không những vơi bớt mà càng ngày càng nhiều thêm.
" Anh sẽ không để lại dấu..."
Cao sĩ Đức nghiêng đầu thì thầm vào vành tai, đầu lưỡi liếm nhẹ trượt dần ngậm cắn lấy vành tai đối phương. Nổi khao khát cùng lửa cháy trong lòng như muốn giết chết anh. Bàn tay trượt lên trên se lấy hạt đậu, phía trước ngực đối phương, nghe tiếng rên rĩ phát ra nơi cổ họng của người anh yêu liền nhịn không được, bế Châu Thư Dật lên, kéo ra tấm màng trong phòng y tế, đặt người nọ xuống dưới cái giường phía trước mặt. Chống tay cúi đầu xuống thân người của người phía dưới, cởi đi khóa kéo của đối phương thì thầm.
" Khi anh ở bên em....anh luôn có ý nghĩ làm những chuyện xấu xa đối với em.."
Châu Thư Dật giật nảy người, nhận thấy đôi tay của người nọ luồn vào bên trong nắm lấy vật kia của chính mình, tay nắm lấy cổ tay cố ngăn lại hành động của đối phương, mở to mắt, giơ lên tay còn lại che lấy miệng chặn lại những cái rên rĩ chỉ chực chờ phát ra nơi cổ họng.
Cao Sĩ Đức vén lên lớp áo sơ mi, liếm nhẹ nơi đầu ngực, hôn dần xuống bụng của đối phương, cúi người ngậm lấy dục vọng của người bên dưới vào trong miệng.
" a...a...haa... đừng."
Châu Thư Dật bất lực không ngăn nổi cái rên thoát ra khỏi miệng, cảm nhận phần lưỡi của người nọ liếm đến phần đỉnh của vật kia, cả người như có luồn điện chạy dọc bên trong cơ thể. Bàn tay đặt lên vai muốn đẩy người nọ ra, nhưng lại nhận ra bản thân không có lấy chút lực nào.
Lời ngăn cản lại không có chút ảnh hưởng nào đến người nọ, càng khiến cho đối phương bạo dạng liếm nhẹ xuống, dọc theo chiều dài đến tận phần cán. Kích thích cậu đành phải nhượng bộ mà thỏa hiệp.
" Cao...Sĩ...Đức, anh đúng là...."
Châu Thư Dật thở hổn hển chống tay nâng đầu lên mĩm cười bất lực nhìn người nọ cởi bỏ đi những quần áo vướn víu trên người của cả hai. Sủng nịnh không phản kháng nữa, để mặt người nọ dẫn dắt mình làm những chuyện xấu xa.
Cao Sĩ Đức tách lấy đôi chân của người yêu, không nhịn được thấp giọng dò hỏi.
" Anh.....có thể không?"
" Anh làm đến mức này rồi.... còn hỏi em?"
Châu Thư Dật người nóng ran, nhìn người nọ đang cười khẽ. Đôi môi ấm áp cúi xuống hôn lại lần nữa. Châu Thư Dật vòng tay ra phía sau cổ anh, hé mở đôi môi nhận lấy nụ hôn từ Cao Sĩ Đức. Cảm nhận hơi thở ấm áp dần dần trở nên nóng bỏng hơn.
" Anh thật sự.... không nhịn nổi nữa..."
Đầu lưỡi liếm nhẹ lên phần cổ của đối phương. Nước bọt thấm ướt lấy ngón tay nhẹ nhàng len vào khe hẹp, cảm nhận Châu Thư Dật giật mình thở dốc, ngón tay từ từ chậm chậm tiến vào toàn bộ. Mùi hương sữa tắm cùng hương vị từ làn da ngọt đến độ, thật khiến anh muốn đem người này một ngụm nuốt chửng.
" Nói đi ....em cảm thấy thế nào?"
Ngón tay thứ hai theo sau ngón thứ ba , tiến sâu vào bên trong thành thục mà tìm kiếm điểm mẫn cảm.
" uhwm........"
Châu Thư Dật cong người lên đón nhận những trận khoái cảm ập đến. Bàn tay nắm chặt lấy ga trãi giường bên cạnh, cảm nhận ngón tay rời đi, cảm giác trống trãi chưa kịp thấy, bất chợt người nọ lại đột ngột tiến vào. Thúc sâu vào tận bên trong.

Tiếng thở dốc cùng rên rĩ suýt nữa không kìm được bật ra khỏi miệng, khi vật nóng hổi tiến sâu vào bên trong cậu.
Từng nhịp nhấp khiến chiếc giường chịu không nổi vang lên âm thanh thanh kẽo kẹt. Châu Thư Dật nghe âm thanh cùng bóng đen từ bên ngoài lướt qua nơi cánh cửa, nín thở bấu chặt lấy người bên trên, sự kích thích sợ rằng người khác nhận ra tiếng va chạm giữa hai cơ thể, lại không kìm được bản thân run lên vì hưng phấn.
" Haa...aa...Sĩ Đức chậm lại....."
" Thư Dật....anh yêu em"
Hai đôi môi tìm kiếm lại dán lấy nhau. Cao Sĩ Đức với đầu lưỡi len vào bên trong đẩy hông thật mạnh cho đến khi người bên dưới không thể chịu nổi nữa, bàn tay anh nắm lấy vật kia của đối phương chà xát lên xuống, cho đến khi nhận thấy bên trong người nọ co thắt dữ dỗi, khiến bản thân cả hai người đạt đến cao trào mà bắn ra từng đợt khoái cảm.
Cao Sĩ Đức hôn lấy đôi má của Châu Thư Dật thở ra một hơi, hài lòng hướng vành tai người nọ thì thầm.
" Anh còn một chấp niệm trong lòng năm 17 tuổi....đó là " Phòng thay đồ""
" Cao.. Sĩ.. Đức..anh đúng là...em không làm chuyện xấu xa cùng anh nữa đâu"
" Phải không..?"
Cao Sĩ Đức đôi môi cong lên nụ cười trêu chọc nhìn người nọ đang đỏ bừng lên vì ngượng ngùng.
" Anh phải dọn dẹp chổ này..."
" Anh biết rồi."
" Không được để ai phát hiện."
" Không ai phát hiện đâu."
" Cao Sĩ Đức anh là đồ ngốc."
Châu Thư Dật nhìn sang bộ xương tiêu bản đang che mặt nơi góc phòng, vùi đầu vào trong gối xấu hổ đến nổi, không dám ngẩng đầu lên.







Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui